18.2 C
Da Lat
Thứ Hai, 5 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 328

Điều khoản của cuộc chơi

Sáng nay thì không mưa tầm tã như hôm qua, sáng nay khác hẳn, sáng nay nắng tốt chiếu rọi tới cánh cửa căn phòng trọ của tôi, nó chiếu xuyên qua mấy cái chiếc lá bị sâu ăn, lấp lánh trong khoảng không, in hình dưới mặt đất, cái mà chúng ta gọi là hoa nắng, thật đẹp! Mới hôm qua mọi thứ âm u, tôi chỉ muốn cuốn mình trong cái đống vải vóc, tức là đống mùng mền chiếu gối thì sáng nay cái “ấm áp” của nắng lại làm tôi chẳng nướng thêm được miếng nào…

Các bạn thấy đó, mới hôm qua thôi và sáng nay, mọi thứ đã đổi thay rồi. Có đôi khi không cần phải chờ lâu như thế, chỉ một tích tắc chúng ta cũng có thể sẽ bất ngờ trước những gì mà mình chứng kiến rồi.

Ngày bé, khi chúng ta chơi một trò chơi cùng nhau, chúng ta đặt ra những điều lệ hay còn gọi là luật chơi để cùng thống nhất với nhau cho cuộc chơi được mượt mà hơn. Có phải vậy không?

Thế nào là trai giới trong tâm?

Học trò của Khổng Tử là Nhan Hồi hỏi thầy:

– Con muốn ra ngoài làm việc, con định đến nước Vệ ngăn chặn những tội ác của bạo chúa.

Khổng Tử không vui, nói:

– Con đừng đi. Sau khi con đi, gặp một bạo chúa như vậy, con khuyên can không được, ngược lại sẽ bị ông ta giết mất. Bây giờ con còn đang nông nổi, chưa thấy rõ chính mình, con đi làm việc gì cũng sẽ thất bại. Trước hết hãy đi trai giới đã.

Nhan Hồi bèn hỏi thầy:

– Nhà con rất nghèo, không được uống rượu ăn thịt đã mấy tháng nay. Con luôn sống khổ cực, đó có được coi là trai giới không ?

Khổng Tử đáp:

– Điều con nói là trai giới trong cúng tế, chứ không phải trai giới trong tâm.

Nhan Hồi hỏi:

– Thế nào là trai giới trong tâm ?

Khổng Tử đáp:

– Trên đời này, con người không chỉ nghe bằng tai, mà còn phải nghe bằng tâm, càng phải nghe bằng khí. Dùng hơi thở để thực hiện mọi sự cảm nhận, trở về với tâm, được chính mình xác nhận, đó gọi là tâm trai.

( Trang Tử – Nam Hoa Kinh )

Lời bàn từ Minh Tâm Cư Sĩ 

Trong câu truyện này có Khổng Tử, nhưng thực ra là của Trang Tử.

Có câu “ tâm tĩnh thì trí minh ”, tức là khi tâm tĩnh lặng thì trí tuệ sẽ phát sinh. Khổng Tử nói phải “ tâm trai ”, là hãy tĩnh tâm lại, nương theo hơi thở để cảm nhận mọi sự việc. Khi tĩnh tâm như vậy thì làm mọi việc không có sai lầm. “ Biết mình, biết người trăm trận trăm thắng ”. Trở về với tâm thì sẽ bất động trước khen chê, danh lợi, được mất, thành bại, vinh nhục; chỉ khi như thế thì làm việc mới hiệu quả, thành công.

Nói về Huyền Trang Tam Tạng trong Tây Du Ký

Lịch sử Trung quốc có đoạn nhắc tới nhà sư Phật giáo Trần Huyền Trang đời Đường ,phụng chỉ vua Đường Thái Tôn lặn lội sang Tây Trúc (Ấn Độ ) mang về được 3 kho kinh sách Phật gọi là Tam Tạng : Kinh Tạng Luật Tạng và Luận Tạng do đó góp phần rộng rãi vào sự nghiên cứu phổ biến và phát triển đạo Phật ở Trung Quốc. Với công lao này nhà sư được tôn xưng là Huyền Trang Tam Tạng.

Dưới đây tôi không nói về tu sĩ Phật giáo có thể có thật đó, về nhà sư bằng xương bằng thịt đó mà về Tam Tạng như là một sáng tạo văn học và nhân vật chính của một tác phẩm hư cấu nổi tiếng với nhan đề Tây du kí mà điện ảnh Trung quốc đã dựng thành phim truyền hình một phim tràng giang đại hải mà công chúng rất ưa thích, nhất là trẻ em.

Nhưng, cũng như mọi người trên thế giới đều biết, đạo Phật không cơ sở trên một giáo đường, mà một triết lý sâu sa đến mức không chắc người ta có thể thật sự hiểu biết và Phật không dạy chúng ta phải tin vào một điều thần linh một thần khải nào cả, mà vào chúng ta, và quan năng của chúng ta có thể phân biệt được thiện và ác chính và tà.

Ngày chiều trong tôi

Có lẽ tôi chỉ là một con thuyền nhỏ, và cũng chỉ muốn là một con thuyền nhỏ, thả mái xuôi từ đầu nguồn về cuối dòng sông.

Cuộc đời là một chuyến ngao du vô ưu vô lo, lênh đênh giữa miền sông nước. có lúc khua vài mái chèo,cũng có lúc phải cật lực chèo chống qua những khúc gập ghềnh, chỗ xoáy lốc xoay con nước dữ,nhưng đa phần thì cứ thoải mái nương theo chiều nước mà thong dong. ngày qua ngày,thuyền tôi cứ thế trôi đi, có những buổi chiều đi ngang qua những xóm dừa xanh ngắt vui tươi,những bến nước nhộn nhịp thuyền bè qua lại,có những ban mai dập dìu giữa muôn ngã rẽ của những nhánh sông,chân trời hừng đông ở khắp bốn hướng tám phương,ngẩng mặt lên là thấy bầu trời cao rộng,sóng vỗ mạn thuyền,tôi ung dung thả neo trong vài phút giây, lắng nghe dòng sông thở những nhịp lắng đọng như vũ điệu của màn sương trên mặt nước. một khi ai đó ở giữa dòng sông mênh mông lúc hừng sáng,khi mà bốn bên lặng như tờ, và màn sương bắt đầu ngả màu ngà ngà,rồi cam phớt,rồi cam sữa,.. hít vào một hơi ấm sực và ngai ngái của không khí lúc bấy giờ, mới cảm hết cái bình yên của sông nước. ở đó,chênh vênh là cố nhiên,mênh mông không thể đong đếm bằng những quãng nhìn, sương giăng là thứ có thể nhìn thấy ở khắp nơi nhưng không thể vịn lấy được. ấy vậy mà con thuyền cũng nương vào những điều ấy mà nổi trôi.

Cảm nhận về bộ phim Mùa Hè Của Kikujiro

Xem xong Kikujiro, vui nên muốn viết. :)

Có thể là vì mình xem được ít phim quá. có thể vì mình chả biết gì về phim ảnh, nước Nhật, và phim Nhật, nên cảm nhận của mình nó ấu trĩ, niềm vui của mình nó cũ kĩ, cũng nên.

Nhưng mình thích. Lúc xem gần xong, đã nghĩ thầm, đây chính là mùa hè của mình. Chẳng cần đi đâu xa, trong phim có tất cả: ánh nắng sáng bừng, cây xanh, côn trùng, hồ nước, những cuộc đi chơi loăng quăng của trẻ con và người lớn. Hệt như cách đây chưa lâu, chiều nào mình cũng cùng với em Ku lang thang lủi thủi bụi bờ vậy. Mùa hè trong phim thật lặng lẽ, đôi khi vô định hướng, tẻ nhạt, đôi khi nhếch nhác và không lành mạnh nữa. nhưng có buồn, có vui, đáng nhớ!

Nghệ thuật không là ánh trăng dối lừa và không bao giờ nên là ánh trăng dối lừa

Tháng 7 là tháng của âm binh tụ khí. Năm nay còn đặc biệt hơn, chưa đến tháng 7, mặt trăng đã tiến gần trái đất một cách kỉ lục. Có một điều đặc biệt về Dostoyevsky, theo tôi, là sau khi đọc ông người ta sẽ có một nhạy cảm nhất định với âm khí. Tôi đem Anh em nhà Karamazov ra đọc lại và học được bài học thế này từ Đốt: Một khi đã ám, âm khí luôn bám theo ta và kéo theo một dây. Ta cần phải cắt đứt một mắt xích trong đó, bằng cách nhanh, gọn lẹ.

Có một nhà văn đưa ra phát hiện rất lý thú về chuyện này, đó là Nam Cao. Trong Giăng sáng (1942), ông viết nghệ thuật không là ánh trăng dối lừa và không bao giờ nên là ánh trăng dối lừa.

Lòng kiêu hãnh là thứ không thể học được

lâu lắm rồi mới xem Đường lên đỉnh Olympia. đơn giản vì năm nay trường cũ có một bạn vào chung kết và hai bạn thi IMO. cuộc thi gì ồn ào như chợ vỡ. biên tập viên ở các đầu cầu nhảy như con choi choi. nghe thầy hiệu trưởng chúc xong thì các thí sinh khóc như mưa như thiếu nữ sắp về nhà chồng.

thôi kể chuyện cũ. cách đây chừng chục năm, ngày mình xách ba lô dưới tỉnh lên và hàng ngày đạp xe qua hai cây cầu đi học, trường vẫn còn sót lại mấy cây sứ trắng và một khu nhà cổ kính, âm u, trầm mặc. ngôi trường nhỏ và khiêm tốn ấy là niềm kiêu hãnh của học sinh cả miền nam lúc bấy giờ.

Nô lệ của chiêm tinh và hoàng đạo

Cung hoàng đạo, ngoài một vài ý cơ bản về thuộc tính của cung, thì những dòng chữ khác đều là bịa chuyện thêu dệt.

Cung hoàng đạo, không khéo, nó điều khiển con người và hướng con người theo mấy dòng chữ mà fanpage viết. (Đây là một ý mà thằng bạn tôi phân tích quá chuẩn). VD: Thiên yết thù dai, không bao giờ là người chịu xin lỗi trước. Bạch dương suốt đời chỉ yêu một người, bảo bình hay quan tâm người khác, song ngư có tâm hồn nghệ sĩ, song tử có khả năng viết văn…đại loại cái kiểu vậy.

Câu chuyện 2 quả táo

Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé có một quả táo rất đẹp và to, nhưng không may, lúc đi ngang qua một con sông, cậu làm rơi nó xuống nước. Cậu bé rất buồn và ôm mặt ngồi khóc. Chúa nghe thấy tiếng khóc của cậu bé, ngài xuất hiện và ân cần hỏi: “Vì sao con khóc?” Cậu bé mếu máo nói rằng quả táo của cậu đã bị rơi mất, và giờ cậu đang rất đau khổ. Chúa mỉm cười và nói rằng chuyện đó dễ giải quyết thôi, ngài liền biến ra một quả táo khác và đưa cho cậu. Nhưng tới đây cậu càng khóc dữ hơn nữa, Chúa lại hỏi vì sao con vẫn khóc? Cậu bé òa lên nức nở: “Nếu như con không làm rơi mất quả táo thì lẽ ra bây giờ con đã có hai quả rồi!”

Trong cuộc sống, có hai cách nhìn: một là cho rằng bản thân mình vốn không sở hữu bất cứ thứ gì, chúng ta sinh ra và chết đi, đều không thể mang theo bất cứ điều gì, kể cả thân thể này. Và do vậy, bất cứ thứ gì cuộc sống mang lại cho chúng ta đều là những món quà, hãy cứ tận hưởng và quý trọng nó tại phút giây hiện tại này, và khi nó đi, không hối hận, cũng không nuối tiếc. Còn cách nhìn thứ hai, là cho rằng cuộc sống nợ bạn tất cả mọi thứ, và nếu bạn không có điều gì thì đó là lỗi của cuộc sống, lỗi của tất cả. Và mỗi khi có thứ gì đi ra khỏi cuộc sống của bạn, thì hãy đau khổ và nuối tiếc, hãy cố mà bám víu lấy nó, dằn vặt và trách móc.

Hai cách nhìn đó, chọn lấy cách nào là quyền tự do của mỗi người.

Mọi thứ đến rồi đi, như những cơn sóng ngoài biển, như những ngọn gió thổi cát qua kẽ tay. Chẳng có gì là mãi mãi, chẳng có gì là bất biến, kể cả những thứ mà bạn cho là quan trọng nhất. Nhưng như vậy không có nghĩa là cuộc sống này không có ý nghĩa gì, nó vẫn luôn ở đó, ẩn đằng sau tất cả những màn kịch này, chỉ chờ có ngày bạn nhìn thấy nó.

Nhiều bạn nói với tôi, họ sống vì gia đình, do đó họ không thể làm những điều họ muốn. Họ còn phải sống vì người khác. Họ sống vì danh dự, vì tiếng tăm, vì sĩ diện của những người thân yêu với họ.

Tất cả những cái đó chỉ đều là những màn kịch do cái tôi giả tạo của họ dựng lên, để có một lý do cho họ khỏi phải đối diện với con người thật của mình, để họ cảm thấy họ an toàn trong cái vỏ bọc đó, và có vẻ như nó cũng vĩ đại đấy chứ? “Sống vì người khác.”

Nhưng mà, nếu bạn chưa nhìn thấy được con người thật của mình, chưa sống với con người chân thật của mình, thì bạn chẳng bao giờ sống vì ai được cả, bạn thân mến. Và bạn chẳng giúp được ai cả, bạn chỉ giúp cho cái cái tôi giả tạo của bạn được ăn no nê mà thôi.

Việc sống trong một cái vỏ bọc giả tạo, tự nó tạo ra một năng lương vô cùng tiêu cực xung quanh bạn, và nó làm ô nhiễm mọi thứ bạn chạm vào, mọi mối quan hệ xung quanh bạn, mọi hành động của bạn đều chỉ mang một năng lượng tiêu cực và giả tạo. Chẳng bao lâu, tất cả sẽ sụp đổ xung quanh bạn, và tới lúc đó bạn mới ôm đầu khóc và ước rằng, giá như…

Bạn hãy yên tâm.

Chúa sẽ luôn tặng cho bạn quả táo thứ hai.

Nhưng mà, đầu tiên, bạn phải học cách quên quả táo thứ nhất đi đã.

Tác giả: Vương Quang Vũ

*Featured Image: jarmoluk 

Chính phủ như một hệ điều hành

Cứ mỗi khi “cờ đỏ”, “cờ vàng”, “phản động”, “yêu nước” mà xáp lại và đụng tới chuyện dân chủ thì trước sau cũng đi tới chỗ “đa đảng sẽ khiến cho các đảng phái đấu đá nhau và sẽ làm mất ổn định” mặc dù luận điểm này rốt cuộc cũng bị tan tành, tả tơi (vì bởi lẽ rất đơn giản: 99% quốc gia trên thế giới là đa đảng và toàn là đấu đá nhau nên mất ổn định hay sao?).

Hôm nay phải đối đầu với một vấn đề khá hóc búa, đụng chạm tới tầng hệ điều hành, ngồi phân tích “problems” tôi chợt nghĩ, không phải chính phủ là một hệ điều hành hay sao?