Câu chuyện này nằm trong tác phẩm The Symposium của triết gia Plato. Chuyện kể rằng: ngày xưa, con người không mang hình dạng như bây giờ. Thuở ban đầu, con người có bốn tay, bốn chân, và một cái đầu với hai khuôn mặt. Con người được chia ra làm ba giới tính: nam, nữ, và "ái nam ái nữ". Người đàn ông là con của mặt trời, người phụ nữ là con của trái đất, và người ái nam ái nữ là con của mặt trăng, vốn được sinh ra từ mặt trời và trái đất. Vào thời đó, con người rất thông minh, nhạy bén và tài giỏi. Sức mạnh của họ đe dọa đến cả thần thánh.
Có những tình cảm chỉ xuất hiện lúc đã lạc mất nhau, dẫu nó không thể mang lại hạnh phúc, nhưng nó cho ta thấy rằng, ta - đã - từng - yêu chứ không phải là ngộ nhận cảm xúc. Có chút muộn màng lẫn nuối tiếc nhưng xem mất mát này là bài học để trân trọng tình cảm sau còn hơn là chỉ thu về đau đớn rồi lại mang trái tim chi chít vết thương cho mối tình sau đó.
Vậy bạn nên ứng xử thế nào với ông bạn già mang tên Thần Chết đây? Cách tốt nhất, theo tôi đó là, bạn hãy luôn đặt mình trong tâm thế cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào, hoặc ngày mai bạn sẽ chết, từ đó, bạn sẽ sống như ngày hôm nay là ngày cuối đời của bạn. Đó là một trạng thái tâm lý rất tốt đấy bạn của tôi à! Chúng ta hãy học hỏi những bông hoa, chúng tự nhận thấy sự ngắn ngủi của cuộc đời chúng, vì vậy chúng không ngần ngại lớn lên, tự tin khoe sắc, chúng thể hiện hết bổn phận của chúng với cuộc đời rồi héo úa, không kêu ca, không than vãn.
Nếu bạn muốn biết về sự thành công của người Israel, một dân tộc luôn phải nỗ lực và bị đe dọa. Hẳn bạn nên biết trước nhất về văn hóa “xét lại” của người dân mang dòng máu Israel. Việc sống lưu vong ở nhiều nơi và buộc phải thích nghi với nhiều văn hóa đã khiến người Israel có tư duy phân tích và phản biện một cách tích cực với những điều thường hay xảy ra, những lề thói xung quanh. Việc suy nghĩ về tính đúng sai đối với những việc “rất đỗi bình thường, những suy tắc trong cuộc sống” khiến người Israel không đi vào lối mòn. Việc cởi mở trong tranh cãi và quan niệm “không vị nể” lẫn nhau khi tranh cãi (kể cả cấp trên) khiến người Israel luôn luôn đạt được những tiến bộ và sự sáng tạo vượt bậc trong khoa học.
Những người mà tôi cảm thấy là "thần tượng" phải có cái gì quen thuộc, gần gủi. Nếu không được gặp mặt, nghe tiếng, tôi phải biết người ta qua phim ảnh, sách báo thì mới cảm xúc được. Chỉ biết về lý trí thôi thì cũng không thật sự rung động. Tôi kính phục những người đang hy sinh chống độc tài nhưng không cảm thấy gần gủi vì không biết họ. Người như tôi chính là đối tượng béo bỡ của các cơ quan tuyên huấn. Sau mấy chục năm bị ảnh hưởng bởi văn hóa, giáo dục, cuộc sống và mọi hoạt động tuyên truyền, tẩy não của mọi bên (bên nào tôi cũng tò mò muốn biết họ nói gì), tôi có một số thần tượng.
Đừng bỏ qua bất cứ điều gì dù cho nó có nhỏ nhặt thế nào. Không bao giờ cười với học sinh của bạn và luôn luôn ghi nhớ rằng bạn có thể mất kiểm soát lớp học nếu bạn làm như vậy. Luôn luôn yêu cầu sinh viên vâng lời mà không được chất vấn bất cứ điều gì. Làm bẽ mặt học sinh trước mặt học sinh khác nếu cần. Không bao giờ quên rằng kỷ luật là một vấn đề lớn, và đã được đề xuất bởi rất nhiều giáo viên khác. Hãy bỏ qua thực tế là đôi khi học sinh có thể vi phạm các quy tắc vì thái độ của bạn. Không để cho học sinh biết rằng hành vi xấu thực sự cho thấy sự thiếu tôn trọng đối với chính họ. Giáo viên phải nhỏ nhen mới kỷ luật được học sinh. Trừng phạt cả lớp nếu bạn không thể tìm thấy sinh viên phạm kỷ luật. Hãy ghi nhớ rằng trừng phạt thì dễ dàng hơn phòng tránh. Không thông báo cho nhà trường, ngay cả khi sinh viên làm cho bạn không thể điều hành lớp học. Giữ bí mật cho chính bạn vì điều này sẽ bảo vệ danh tiếng của bạn.
Đã từng nghe và nói nhiều về “Niềm tin”, thế mà bây giờ, bản thân lại ngồi ngẫm nghĩ sâu xa về hai chữ ấy! Họa chăng niềm tin khó hay dễ? Sao con người đôi khi lại khó nhớ dễ quên, khó tạo dễ hủy và khó nắm dễ buông đến như vậy? Để có lúc lại tìm, lại bới trong quá khứ và ký ức có khi nào bản thân từng giữ một niềm tin cho ta và cho người.
Bạn đã bao giờ nhận được những ánh mắt không một tia hi vọng hay những câu nói "mày không làm được đâu" , "điều đó không dành cho người yếu ớt như mày" từ người khác khi nghe bạn nói về con đường bạn sẽ chọn? Nếu bạn từng cảm thấy chán nản thì đừng chứng minh họ sai bằng lời nói mà hãy bằng hành động.
Bạn cũng có người để thích và tôi cũng có người để ngưỡng mộ. Có thể đối tượng của chúng ta không giống nhau, cũng có thể người tôi thích lại là người bạn ghét nhưng quan trọng, là văn hóa thần tượng của chúng ta có gặp nhau ở một điểm gọi là “ lành mạnh” hay không? Thích một người không cần phải bất chấp tất cả để gặp được người ấy, không phải chửi cha mắng mẹ đánh bạn bè khi họ không thích thần tượng của mình và thích một người, không nhất thiết phải bêu xấu, chà đạp và anti người khác. Đừng xem người nổi tiếng là siêu anh hùng, bởi họ cũng sẽ có sai, có lỗi lầm, có lỡ bước mà hãy tôn trọng họ như những con người bình thường và hãy cùng xem cái cách họ đối diện với sóng gió dư luận. Vậy mới nói, bản chất con người được thể hiện không phải ở nơi bàn ăn hay tiệc tùng, không phải trong chiếc áo hàng hiệu hay đôi giày gắn mác triệu đô mà chính là ở tâm bão, nơi bản lĩnh và sự khôn khéo của họ được thể hiện rõ nét nhất.
Điều đầu tiên là chúng ta phải trung thực, với mọi người và với chính mình. Với mọi người thì có gì nói nấy, không nói giả dối, nói hai lời. Trung thực với chính mình là gì ? Đó là bạn phải sống thật với những gì mình có. Nếu như mình cố làm một điều gì đó mà mình chưa thực sự muốn, chỉ để làm vừa lòng người khác, thì đó là không trung thực với chính mình. Mình có sao thì cứ sống như vậy, như thế, bạn sẽ luôn thoải mái, không gượng ép. Đây là điều đầu tiên để bước vào con đường tiến hoá tâm linh.