Photo: Any Direct Flight
Có bao giờ bạn đột nhiên dừng lại giữa cái dòng suy nghĩ bận rộn của mình và tự hỏi: “Mình đang nhớ ai?” “Mình đang thích ai?” “Mình đang yêu ai?” Tôi thì đã vô vàn lần như thế. Và lần nào cũng phải mất một lúc thì những cái tên mới xuất hiện. Rồi lại phân vân lựa chọn giữa những cái tên ý sao cho phù hợp với câu hỏi trong đầu. Đối với tôi, tình yêu chưa bao giờ là dễ dàng…
Tình yêu dành cho gia đình. Đây có lẽ là tình yêu “đầu đời” của mỗi con người. Tình yêu dành cho bố, cho mẹ, cho ông, cho bà, cho anh, chị, em trong nhà. Chưa cần đến lúc sinh ra, ngay từ khi còn trong bụng mẹ chúng ta đã cảm nhận được thứ tình yêu ấy. Nó nuôi dưỡng tâm hồn ta lớn lên từng ngày, dạy ta biết khóc, biết cười, biết bò, biết lẫy, biết gọi bố, gọi mẹ. Và nó theo ta đến tận cuối cuộc đời… những người ta yêu thương. Không biết có phải ngốc nghếch không nhưng đã có lúc tôi ước mình là trẻ mồ côi. Vì sao ư? Vì tôi thấy mình quá hạnh phúc, tôi vô cùng yêu thương cha mẹ mình. Và tôi sợ đến một ngày họ rời xa tôi thì tôi sẽ không chịu nổi nỗi đau ấy. Tình yêu đôi khi hèn nhát như thế đó. Sợ yêu không phải vì không muốn hạnh phúc mà vì sợ tổn thương. Nhưng rồi khi được bố ôm ấp, mẹ vuốt ve và nũng nịu hai người, tôi hối hận vì suy nghĩ trẻ con của mình. Người dũng cảm sẽ được hưởng hạnh phúc và có thể chịu đựng cả nỗi đau. Tôi tin là vậy!
Tình yêu dành cho “những yêu thương”. Là tình bạn, tình đồng chí… Con người luôn sống mà không thể thiếu đi sự liên kết với xã hội. Chính mối liên kết ấy đã đưa những con người xa lạ trở thành quen thuộc. Cho dù có nhiều hay ít bạn thì bạn cũng có những người bạn của riêng mình. Những người bạn để chia sẻ khi vui, buồn; để cho nhau lời khuyên khi gặp rắc rối và để cùng nhau thực hiện những điều điên rồ nhất mà bố mẹ không cho phép còn người yêu thì phản đối. Tôi có những người bạn như thế. Không phải một người hội tụ đủ mọi yếu tố nhưng là những người bạn cho tôi tất cả những điều trên. Ngày trước cứ nghĩ bạn thân là cái gì cũng chia sẻ với nhau, chuyện gì cũng kể cho nhau và đi đâu cũng có nhau nhưng giờ mới biết bạn thân là khi cần sẽ sẵn sàng có mặt, đơn giản và thế là đủ.
Tình yêu dành cho “một người”. Là tình yêu chỉ có hai người mà nhiều lúc bạn thấy mênh mang như sóng tràn. Đố ai định nghĩa được “tình yêu” bởi “tình yêu” vốn dĩ rất kỳ lạ, nó chẳng có một quy tắc nào cả. Nó là một trò chơi may rủi không dành cho lý trí. Nó không tính toán được. Nó không cho bạn lựa chọn. Nói chung nó cực kỳ bí ẩn và nguy hiểm. Nhưng rồi ai cũng ít nhất phải trải qua một lần trong đời. Dù là đơn phương hay được đáp lại. Cá nhân tôi luôn thích một tình yêu đơn phương. Nó buồn, ừ, vì tôi thích những câu chuyện buồn. Và nó âm thầm, ừ, vì tôi là người ưa từ bỏ một cách dễ dàng. Mỗi người chọn cho mình một cách yêu nhưng khi cảm xúc đã rơi vào trạng thái đó, đừng sợ sệt hay chối bỏ, giống như thời tiết có nắng và mưa, tình yêu cũng có hạnh phúc và khổ đau.
Tình yêu dành cho đam mê. Đây có lẽ là thứ tình yêu trong sáng nhưng cũng mong manh tựa tình yêu học trò. Bạn rất rất thích một thứ gì đó, bạn cố gắng nỗ lực theo đuổi nó và hạnh phúc khi được theo đuổi nó. Là hạnh phúc khi được theo đuổi chứ chưa cẩn phải thành công hay đạt được kết quả gì cả. À, tất nhiên, nếu thành công thì hạnh phúc sẽ được nhân đôi. Còn nếu được mọi người công nhận thì hạnh phúc ấy phải nhân ba cũng nên. Như khi tôi chụp ảnh, cảm giác được cầm máy ảnh ngắm những góc mà chỉ riêng tôi nhìn thấy, đó là một hạnh phúc. Chọn được dù chỉ một, hai tấm ưng ý giữa có đến mấy trăm kiểu đã chụp lại là một hạnh phúc nữa. Không cần nhiều người công nhận nhưng có một người đồng cảm thì đó thực sự là hạnh phúc viên mãn. Nhưng cuối cùng bạn sẽ nhận ra nó sẽ không thể cùng bạn đi đến cuối cùng. Nó khó có thể cho bạn một công việc đủ sống. Nó khó có thể tồn tại giữa vô vàn áp lực của cuộc sống. Ừ, hãy chỉ giữ nó như một đam mê, một con đường song song với con đường cuộc đời của bạn. Để mơ mộng một chút, yêu một chút và được là chính mình một chút.
Tình yêu dành cho cuộc sống. Nghe có vẻ to tát và trừu tượng nhưng thực ra nó chỉ ngắn gọn là “yêu đời”. Là khi bạn bất ngờ nhận ra chậu cây mình tưới nước hàng ngày đã lên một mầm non mới. Là khi sau những ngày mưa dài dằng dặc thì bình minh của ngày hôm nay ngập tràn nắng ấm. Là khi chú mèo cưng cuộn tròn trong lòng bạn ngủ vào một ngày mùa đông lạnh lẽo… Tôi không biết mình có phải là người yêu đời không nhưng tôi rất hay mỉm cười và cảm thấy hạnh phúc với những điều nhỏ bé như thế. Mỗi lần nhận ra một điều đặc biệt nào đấy tôi đều thấy dường như cuộc sống ý nghĩa hơn và đáng yêu hơn. Cứ thế, mỗi ngày, tôi sống, và hân hoan đón chờ.
Mỗi tình yêu cho tôi một cảm nhận khác nhau về cuộc sống xung quanh mình. Có tốt có xấu, có buồn có vui. Đôi khi tôi tuyệt vọng trong những nỗi buồn nhưng rồi ngay sau đó lại ngập tràn niềm vui. Tôi sợ sự thất vọng khi tình cảm không được đáp lại nhưng tôi lại mong mỏi được trao đi yêu thương. Mâu thuẫn, rất mâu thuẫn. Nhưng tôi vẫn sống và yêu, theo cách của mình.
Phong Linh
tình yêu thật diệu kỳ và khó hiểu quá phải không
Cảm ơn tác giả!