Featured Image: Toan Quach
“Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa…”– Nguyễn Du
Đất nước đã vào Xuân. Trời đất giao hòa, lòng người mênh mang…Đông qua Xuân tới, con tạo xoay vần, thời gian như bóng cây qua cửa sổ… Trước ngưỡng cửa của Mùa Xuân mới, tâm hồn ta lại lâng lâng, xao xuyến đến kỳ lạ; đôi lúc là nỗi lòng bâng khuâng, tiếc nuối vì thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà một năm đã qua rồi…
Ai trong chúng ta chắc cũng từng đặt câu hỏi: sống là gì? Và mỗi người lại có câu trả lời cho riêng mình. Tuy vậy, để trả lời câu hỏi này lại không đơn giản chút nào. Khi đã “va đập” (chữ của Nguyễn Trần Bạt) cuộc sống chút ít, khi đã có chút vốn sống nho nhỏ thì tôi đã hiểu được một phần rằng sống là đấu tranh, là sự trải nghiệm. Sự trải nghiệm có thể là vui hay buồn, nhỏ bé hay lớn lao… nhưng con người thường luôn hướng tới những trải nghiệm mới, những trải nghiệm lớn lao.
Chính vì “không bao giờ dừng bước trước những trải nghiệm đỉnh cao” (Sony); “Hãy vượt qua chính mình để làm chủ thế giới ” (Archimeses)… nên xã hội loài người mới luôn phát triển. Một năm qua đi, tức là mỗi người chúng ta đã có cơ hội trải nghiệm cuộc sống một năm. Những trải nghiệm đó dù vui hay buồn, dù bình yên hay bão tố thì cũng “xin cám ơn đời, cám ơn người đã cho tôi cuộc sống này” (lời một bài hát của Trịnh Công Sơn)…
Một năm hay 365 ngày là một đơn vị thời gian. Một năm qua đi thế là chúng ta đã tiêu mất một năm Sự Sống và tiến gần đến Cái Chết cũng một năm. Cái Chết – là sự kỳ diệu nhất của tạo hóa – theo thiên tài sáng tạo Steve Jobs. Bởi theo Ông, tất cả sẽ bị tan biến trước Cái Chết. Chính vì có Cái Chết nên mọi sự già cỗi, trì trệ sẽ được thay mới bằng sự tươi mới, khoáng đạt… Cái Chết giúp xã hội loài người phát triển, đó chính là Creative Destructive – Sự hủy diệt tích cực! Có lẽ với suy nghĩ đó của bậc thiên tài nên ông đã luôn sống với phương châm: hôm nay là ngày cuối cùng trong đời mình, luôn nghĩ và làm những việc lớn lao, luôn Think Diffirent, bởi thế ông đã tạo ra giá trị nhân loại mang tên Apple, và ông đã góp phần cho thế giới này tốt đẹp hơn.
Dù chưa hiểu sâu sắc được như thế ý nghĩa của Cái Chết, chưa tu luyện đến mức thượng thừa để sống như “hôm nay là ngày cuối cùng trong đời” nhưng tôi cũng hiểu được phần nào rằng thời gian trôi nhanh không hẳn chỉ là sự khắc nghiệt mà nó còn có ý nghĩa tuyệt vời: “Chính thời gian trôi nhanh – hay là sự khắc nghiệt của thời gian” nên chúng ta mới thấy ý nghĩa của nó! Bông hoa hồng thật đẹp nhưng nó sớm tàn phai nên nó càng đẹp, bởi nếu bông hoa hồng mãi không tàn thì ta nhìn mãi vẻ đẹp của nó ta cũng thấy nhàm. Vì sự sống là hữu hạn mà thời gian lại trôi nhanh nên ta mới quý cuộc sống này. Chính điều đó nên: thời gian trôi nhanh chính là điều tuyệt diệu nhất của SỰ SỐNG!
Đã thế Sự Sống là hữu hạn nhưng đôi khi lại rất mong manh. Xin chia sẻ một câu chuyện nhỏ (với tôi là chuyện lớn) với mọi người. Vì mưu sinh, nên giao thừa vừa rồi với tôi không phải là chuyện quây quần bên người thân, bạn bè hay hái lộc cầu may mà là chuyện cơm áo gạo tiền, là chuyện kiếm sống.
Khoảng 3 giờ sáng Mồng Một Tết công việc mới xong. Về phòng trọ tắm rửa, vào mạng xem không khí đón xuân đến 5 giờ sáng mới về quê. Chắc ít người đi trên đường lúc 5 giờ sáng Mồng Một Tết bởi lúc đó mọi người đang ngon giấc hoặc chuẩn bị mâm cơm cúng Tổ tiên nên lúc này đường không một bóng người. Trên đường quốc lộ thênh thang gần sáng Mồng Một Tết như là chỉ có mình tôi. Hoà trong cái se lạnh của Mùa Đông, sự kỳ diệu của Mùa Xuân là sự cô đơn lẻ loi của mình trong trời đất bao la mà một năm chỉ có cơ hội trải nghiệm một lần vào đêm Mồng Một Tết làm cảm xúc của tôi thật khó tả. Một mình thênh thang trên đường quốc lộ mà ngày thường luôn kẹt cứng người và xe…
Rồi đến lối rẽ sang đường. Dù theo thói quen là quan sát mỗi khi qua đường nhưng vì đi đường chẳng gặp ai nên tôi có phần chủ quan, quan sát một chút rồi sang ngay! Khi vừa sang đến bên kia đường thì có một xe hơi vớ tốc độ hơn 100km/h lao tới. Ớn lạnh sống lưng bởi chỉ cần chậm hay nhanh 5 giây là tôi… đi rồi.
Vẫn biết Cái Chết là điều bình thường nhưng nếu chẳng may mình chết lúc đó thì cũng như bao người khác trước khi chết sẽ tiếc nuối lắm lắm những trải nghiệm mới đang chờ họ nếu họ sống, tôi còn thêm niềm tiếc nuối là chưa cống hiến được gì cho cuộc sống này, chưa góp phần nhỏ bé của mình để cho cuộc sống này tốt đẹp hơn. Sự tiếc nuối này mới là lớn lao nhất. Chắc lúc đó mà chết thì tôi sẽ không nhắm mắt được. Rất may cho tôi là vẫn còn sống!
Hàng ngày tôi vẫn luôn thấy cuộc sống thật đẹp dù cuộc sống đôi khi rất khó khăn vất vả. Qua sự việc với mình vào rạng sáng Mồng Một vừa qua thì tôi còn thấy Sự Sống còn thật mong manh nữa. Tôi thêm trân trọng từng giây cuộc sống và tôi lại càng thấy cuộc sống thật đẹp.
“Xin cám ơn đời, cám ơn ai đã cho tôi cuộc sống này…” Tôi sẽ từng giây từng phút “tu luyện“ để ngày một trưởng thành hơn, để đến lúc sẽ hiểu thât sâu sắc và sống như “hôm nay là ngày cuối cùng trong cuộc đời“. Để rồi sẽ cháy hết mình vì “sống đúng nghĩa là cháy hết mình”! Để rồi vào thời điểm này của những năm sau, sau sau… nữa tôi sẽ vẫn thốt lên rằng: Xuân đã sang diệu kỳ. Để rồi đến khi từ giã cõi đời này dù qua bao bể dâu vẫn được như Bố Già Vito Corleone (trong Bố Già của Mario Puzzo): môi vẫn nở nụ cười và vẫn thốt lên được rằng: CUỘC ĐỜI THẬT ĐẸP…
Pham AQ
Hà Nội, Mùa Xuân 2015
Cám ơn bạn, cuộc đời thật đẹp phải không?
Chính vì “không bao giờ dừng bước trước những trải nghiệm đỉnh cao” (Sony); “Hãy vượt qua chính mình để làm chủ thế giới ” (Archimeses)… nên xã hội loài người mới luôn phát triển. Một năm qua đi, tức là mỗi người chúng ta đã có cơ hội trải nghiệm cuộc sống một năm. Những trải nghiệm đó dù vui hay buồn, dù bình yên hay bão tố thì cũng “xin cám ơn đời, cám ơn người đã cho tôi cuộc sống này”
Ai dịp này đi qua núi rừng Tây Bắc thì sẽ cảm nhận được trọn vẹn ý nghĩa của Mùa Xuân với những thảm rừng hoa mận, hoa ban nở trắng rừng. Cảm giác như đang là mơ chứ không phải là thực khi đi trong vạt rừng ban nở trắng trời. Cỏ non xanh tận chân trời…
Để rồi đến khi từ giã cõi đời này dù qua bao bể dâu vẫn được như Bố Già Vito Corleone (trong Bố Già của Mario Puzzo): môi vẫn nở nụ cười và vẫn thốt lên được rằng: CUỘC ĐỜI THẬT ĐẸP…- LIKE!
Mùa Xuân đến rồi bản làng ơi…