(1008 chữ, 4 phút đọc)
Cuộc sống là một cái hố trống rỗng, chẳng có gì để tìm kiếm trong đó, nhưng lại có thể đánh mất tất cả. Càng đi tìm chỉ càng bước vào những tư tưởng cô liêu, càng đi tìm chỉ càng nghe thấy những tiếng kêu rên thống khổ, chỉ càng ngửi thấy mùi hương khói thắp lên cho những nấm mồ chôn cất linh hồn của người còn sống. Đi đến đâu cũng chỉ thấy toàn thấy những cái xác lạnh lẽo bước vội đi tìm hơi nóng để được sưởi ấm. Ở đâu cũng toàn là linh hồn suy nhược, lồng ngực chật hẹp, những con mắt đố kỵ. Nhưng hãy cẩn thận, đừng vội buông lơi lời nói, đừng vội vã khạc nhổ khinh bỉ.
Bởi bốn phương tám hướng xung quanh đầy rẫy những tai mắt, bạn phải cố tỏ vẻ mình là người yêu đời trước mặt họ và nói những lời hoa mỹ. Những kẻ với đằng sau cái mặt nạ ngụy trang cũng chỉ là cái lốt của bộ xương tâm hồn đã bị cuộc sống ăn mòn từng khúc da khúc thịt. Chỉ còn lại những mảnh xương mục nát khô héo không che giấu nổi trái tim rỉ máu với vô số vết thương chằng chịt. Thừa nhận đi, như cách những con chiên vẫn thường rửa tội trước thượng đế của họ. Hãy một lần thú nhận bạn cũng đã quá chán ghét cuộc đời này. Hét một lần vào mặt nó, một lần thôi cứ chửi rủa sự thối nát của một kiếp người quá đọa đày.
Nhưng chửi xong rồi thì sao, phải tha thứ, phải yêu thương nó như cha mẹ vẫn chửi rủa đánh đập thậm tệ những đứa con lại luôn dành cho nó tất cả tình yêu mà họ có. Không phải là bổn phận trách nhiệm phải yêu thương, cố tỏ mình quá tử tế với nó, mà là một tình yêu thuần khiết. Yêu và chấp nhận tất cả mọi thói hư tật xấu của người mình yêu. Uống cạn chén rượu say đắng ngắt, uống trọn hết thảy những đớn đau. Bởi không có thiên đàng nào mà không biết đến mùi vị hỏa ngục, không có sự dịu ngọt nào không pha lẫn đắng cay chua chát.
Tôi bảo tôi yêu đời thì chẳng ai tin. Có dùng cả cuộc đời để giải minh cũng chẳng ai tin tôi là đứa yêu đời nhất trần gian. Tôi đã sống trong tất cả những cơn mộng đẹp mà tôi tự dệt ra bằng màu sắc rực rỡ nhất. Họ chỉ nhìn vào đó rồi ngỡ ngàng chúng là màu đen, tôi cố giải thích thì may ra họ nghĩ đó là màu xám. Tôi bảo rằng đến cả hạnh phúc cũng khiếp sợ tôi thì họ cười ngạo nghễ. Họ không tin rằng một người nói những điều bi quan lại là người yêu đời da diết. Chỉ có những kẻ tự nhận rằng mình yêu đời mới chính là kẻ bi quan tự dối trá lường gạt chính bản thân. Và đáng thương nhất là những kẻ thậm chí còn chẳng biết mình đang đau khổ trong tất cả sự gian dối.
Tại sao con người lại phải sống khổ sở như vậy? Sáng nào cũng mở cửa sổ ra để thấy mặt trời rồi vội đóng cửa khi còn chưa kịp gặp mặt trăng. Vội vã, quan trọng hóa mọi sự chẳng được tích sự gì.
Đã có bao nhiêu người sống trước họ và khi họ chết đi vẫn có bấy nhiêu ngươi lũ lượt chết theo. Rồi lại có kẻ khác được sinh ra, rồi cả thế giới lại nói cười hồn nhiên. Chẳng ai là quan trọng để hãnh diện. Ai rồi cũng sống bần tiện, tham lam, tầm thường, khờ khệch, ngu ngốc, xấu xa, hẹp hòi… Tôi cũng chỉ là một sản phẩm nằm trong dây chuyền của cuộc sống này, ngu xuẩn chẳng khác gì.
Nhưng tất cả mọi sự ấy đều quan trọng và cần thiết trong đời sống này. Nếu một cái tôi nhỏ mọn mất đi thì vũ trụ sẽ điên đảo chao ngã ngay tức thì. Muốn sống thì cần phải đặt niềm tin vào tất cả sự hỗn mang đấy, chỉ là đừng nhìn vào đấy những lúc mình mệt mỏi chán chường.
Đừng đi tìm ý nghĩa cuộc sống, cuộc sống này làm gì có ý nghĩa mà đi tìm cho mất công. Chẳng có ai có thể hiểu được gì, khoa học không thể chứng minh, triết học không thể lý luận, lịch sử chỉ là một mớ bòng bong được sắp xếp có trật tự những điều mà các sử gia hoàn toàn chưa bao giờ trông thấy.
Con người đến với cuộc đời để tìm kiếm ý nghĩa sự sống, để rồi bàng hoàng nhận ra càng đi tìm lại càng đánh mất tất cả trong sự tìm kiếm đó. Tại sao chúng ta sống? Hoang mang không biết mình sống để làm gì. Vậy thì đã đến lúc rồi, bắt đầu khạc nhổ nói lời khinh bỉ cuộc đời đi, rồi khinh bỉ luôn cả sự khinh bỉ cuộc đời. Đó là ranh giới mong manh nhất giữa cái khinh ghét và yêu thương. Cứ sống với nhau bằng sự giả tạo ấy mà không mệt mỏi đuối sức sao? Mình sống thật với đời thì đời mới chân thành với mình.
Chiều nay tôi lang thang dưới Sài Gòn. Đã nói bao nhiêu lời khinh bỉ thậm tệ. Mình còn nhớ hãy đã quên tôi cũng chẳng còn bận tâm. Chỉ biết hôm nay nắng Sài Gòn tôi đi giữa khói bụi mịt mùng, ồn ào còi xe, hối hả xô bồ mà thấy lòng bồi hồi quá…
Sài Gòn ngày trở về, tôi tự hỏi, vội vã chốn nhân gian này, Sài Gòn ơi ai mới là kẻ yêu người da diết nhất? Ai mới là kẻ yêu đời tha thiết nhất?
Tác giả: Ni Chi
Edit: Triết Học Đường Phố
*Featured Image: Pexels
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2
Nhiều khi đọc những bài của NC có cảm giác như tác giả là một cô gái không có người yêu, hay có vấn đề gì đó với tình yêu 😆
Mỗi lần edit bài cho em khá mất công, câu cú thì hay thiếu chủ ngữ, chấm phẩy thì lung tung ko đúng nơi đúng lúc :))
Gì thế cha nội, sao lại nói xấu em trước mặt em thế này :))))
“Họ không tin rằng một người nói những điều bi quan lại là người yêu đời da diết. Chỉ có những kẻ tự nhận rằng mình yêu đời mới chính là kẻ bi quan tự dối trá lường gạt chính bản thân. Và đáng thương nhất là những kẻ thậm chí còn chẳng biết mình đang đau khổ trong tất cả sự gian dối.”
Mình rất thích đoạn viết này, và mình tin một người nói những điều bi quan là người yêu đời. Mình cũng là người hay nói những điều bi quan nhưng không sống không bi quan chút nào nhé, hihi.