Featured Image: Troche
Mình không nghĩ sinh nhật là một ngày đặc biệt trong cuộc đời, bởi vì quả thật là nó không có một chút gì đặc biệt. Tuổi hay thời gian không làm cho người ta ý thức sự khác biệt mà nó đem lại, con người thường không nghĩ rằng họ đang già đi, người ta luôn có cảm giác mình bất tử, bất biến cũng giống như việc người ta không thể tìm được sự khác biệt khi nhìn vào đôi mắt của mình trong gương ở thời điểm hiện tại và so sánh nó với đôi mắt của đứa trẻ nhiều năm về trước. Và quả thật, chả có sự khác biệt nào ngoài việc người ta gần chạm đến cái chết, được trả lời câu hỏi điều gì sẽ tiếp diễn đằng sau cái chết mà nhiều lần chúng ta băn khoăn.
Nhưng rồi họ cũng nhận thấy họ đang già đi bằng việc phát hiện thấy sự thay đổi của những người xung quanh. Dù sao thời gian cũng nhân từ khi không bắt người ta phải đón nhận một cái chết đột ngột mà đặt vào thế giới của họ những dấu hiệu báo trước. Nhưng có lẽ, một cái chết đột ngột không có gì là tàn ác với chủ thể, nó chỉ đem lại cảm giác khó chịu cho những người đang sống chứ người chết thì hết. Và các dấu hiệu giúp người ta chuẩn bị tinh thần cho sự ra đi của những gì họ yêu quý, 10 năm, 20 năm hay nhiều hơn thế, để cho họ hiểu được cái chết thật sự sẽ thế nào.
Tất nhiên, mình cũng không phải ngoại lệ. Mình cũng nghĩ mình vẫn ngây thơ như 15 năm về trước, thời gian cũng không làm thay đổi đôi mắt của mình. Nhưng rồi mình cũng nhận ra. Gần đây những món ăn của mẹ đã dần không hợp với mình nữa, mẹ cũng bắt đầu quên nhiều hơn…, cũng không mất công để tìm câu trả lời cho những thay đổi đó là gì, do mình đã thay đổi khẩu vị, hay mẹ đã thay đổi cách nấu ăn, hay mẹ phải suy nghĩ nhiều hơn nên hay quên hơn… Mình tin đó là những dấu hiệu cho thấy sự xuất hiện của thời gian.
Đôi khi người ta nói về sự đẹp đẽ của cái chết bằng việc trích dẫn một câu nói nào đó tương tự như câu nói của Steve Jobs rằng:
“Cái chết có lẽ là phát minh tốt nhất của sự sống. Nó là tác nhân thay đổi của cuộc sống. Nó xóa cái cũ để mở đường cho cái mới.”
Nhưng mình thì nghĩ khác, mình tin nó là thử lãng xẹt nhất mà tự nhiên mang lại, chính vì nó mà cuộc sống cũng trở nên vô nghĩa, vô dụng. Người ta xuất hiện, kiến tạo vài thứ, thay đổi vài thứ, đập đi vài thứ và nghĩ rằng họ là một phần của vũ trụ một phần không thể thiếu của thế giới, rồi họ chết, và những gì họ thay đổi và kiến tạo cũng sẽ chết. Có thể con người là một phần của vũ trụ, những là một phần vô nghĩa của nó giống như một dấu chấm bằng bút nước trên mặt bảng có thể xóa đi mà không để lại dấu vết nào hết.
Hồi bé thỉnh thoảng mong mình được trở thành bất tử. Nhưng nếu có một liều thuốc bất tử duy nhất. Và nếu ai là người uống nó, có lẽ đó là người bất hạnh nhất trên thế giới vì họ phải chứng kiến cái chết của những điều họ yêu quý những thứ sẽ chiến thắng sự chịu đựng của một con người, nhưng may thay tạo hóa đã không làm điều đó với hầu hết con người khi vẫn để lại những người họ yêu quý đưa họ đến với cái chết.
Mình đã từng tin vào nhiều thứ nhưng hầu hết những thứ đấy đều không còn nữa, mình không cảm thấy bất hạnh về việc đó. Mình đã từng tin về vẻ đẹp của con người, sự đặc biệt đến lạ kỳ khi thần thánh tạo nên con người như hầu hết các truyền thuyết, mình từng tin về sự đặc biệt của bản thân với sự kết nối đến vụ trũ với “lực hấp dẫn” phi thường, vô hình có thể làm mọi điều người ta muốn và nhiều thứ khác nữa, nhưng như đã nói, những thứ đó không còn nữa, mình thấy mình thật nhỏ bé đến vô nghĩa trước vũ trụ như sự bất lực của con người trước những cái chết định sẵn từ khi họ được sinh ra.
Nhưng cảm giác nhỏ bé làm cho người ta thấy thật nhẹ nhàng, cảm giác cuộc sống vô nghĩa làm người ta dễ dàng coi mọi thứ là phù phiếm và đem lại một cảm giác dễ chịu hơn
Dù sao mình cũng sẽ sống đến hơn 100 tuổi, để có thể tiêu xài đầy đủ số tiền bảo hiểm nhân thọ mẹ mới đóng cho mình (chỉ là cho vay thôi).
Itlboy
Bạn viết làm mình nhớ lại thời “tâm sinh lý tuổi mới lớn” quá. Những suy nghĩ, nhận định, rồi lại tự phủ nhận, mẫu thuẫn… Nó giống như giai đoạn mới nhận thức về thế giới xung quanh, ý nghĩa cuộc đời. Nhận xét, tìm lý do, giải thích, chứng minh, kết luận rồi xóa bỏ… đang nghĩ chuyện này dẫn đến chuyện kia… Mới nhìn tưởng rối loạn. Xét về cách hành văn thì đầu đuôi lẫn lộn, mâu thuẫn nội dung, lạc đề và không đi đến điều gì cả!
Nhưng giai đoạn này là bình thường. Những suy nghĩ lung tung, rối rắm, mâu thuẫn là bình thường. Vì đây là giai đoạn tìm hiểu và tìm đường. Có những cái tự bản thân nghĩ ra bị trộn lẫn với những điều mình được nghe nói. Rất tốt vì bạn đang chìm ngập giữa nhiều luồng tư tưởng của bản thân lẫn bên ngoài tác động, nhưng đó là bước đầu tiên để nhận ra điều đúng đắn và định hướng cho bản thân.
Hãy suy nghĩ, ghi ra giấy, tìm đọc nhiều hơn về những quan niệm nhân sinh. Hãy giữ quan sát, suy nghĩ và kiểm chứng khách quan. Chúc bạn hiểu rõ và sớm tìm ra con đường của mình nhé! Những vĩ nhân thường bắt đầu từ những tư tưởng hỗn loạn như thế này đấy. Hãy tìm đọc và suy ngẫm nhiều hơn nhé bạn! Chúc bạn thành công!
Nhảm!
có lẽ mình cũng không hợp ,càng đọc càng thấy loạn
Mình không biết do mình không hợp với lối văn này hay ko, nhưng mà sao thấ nó cứ xoa vòng vòng và không có điểm nhấn ấy :'(