*Bài viết hiện đã có hơn 20K Likes trên Medium
Tất cả chúng ta đều trải nghiệm thế giới như chúng ta là cái rốn của thực tại. Chúng ta nghĩ và chúng ta cảm nhận, liên quan tới cách các giác quan hấp thụ thông tin và cách những thông tin này hòa quyện với ký ức cá nhân. Nhận thức chủ quan được tạo ra bởi các tương tác này đưa ra ảo tưởng về tầm quan trọng. Chúng ta quên rằng nhận thức này chỉ tồn tại trong tâm trí mình và mỗi người gần ta đều đang loanh quanh dưới cùng một tư duy tâm lý.
Sự thật là, chúng ta chỉ là một trong hàng tỷ, và xuyên suốt bề dày lịch sử, mọi thứ về chúng ta đều không quá quan trọng như ta tưởng. Kể cả những người như Newton và Einstein, những người chúng ta tôn kính vì những đóng góp của họ cho nhân loại, cũng chỉ ít tầm thường hơn một chút.
Vũ trụ của chúng ta chứa một triệu lũy thừa 7 ngôi sao (24 số 0 theo sau) và nhiều trong số ngững ngôi sao đó chứa rất rất nhiều “hạt bụi” nữa, cái ta thường gọi là “hành tinh.” Nếu ai đó trong chúng ta ngừng tồn tại ngày mai, hầu như sẽ không có gì sẽ xảy ra ngoại trừ cảm xúc chủ quan của những người thân quen. Trái Đất sẽ tiếp tục quỹ đạo của nó, và quy luật vật lý sẽ tiếp tục không thay đổi. Chúng ta không là gì ngoài một phần của mọt gợn sóng trong dại dương entropy vô tận.
Nhiều người chúng ta không thích nghe điều này. Nó mâu thuẫn với câu chuyện mà tâm trí chúng ta kể. Chúng ta được dạy để nghĩ rằng mình đặc biệt, và chúng ta thích tin điều đó. Nhưng tôi không nói những điều này để chỉ trích hay hạ bệ bạn. Thực tế, nó có hơi ngược lại. Tôi nói điều đó vì việc phân biệt được nhận thức chủ quan của mình và thực tế khách quan là chìa khóa để sống một cuộc đời ý nghĩa và quan trọng.
Công nhận sự không quan trọng giải phóng ta khỏi kìm kẹp của giọng nói tự cho mình là trung tâm trong đầu, cái chịu trách nhiệm hàng đầu cho phần nhiều những khó khăn trong đời.
Nó là giọng nói so sánh ta với những người không cần thiết, cũng là giọng nói thuyết phục ta rằng ta có quyền sống thoải mái và dễ dàng, và chính giọng nói này đã khiến ta rượt đuổi theo các biện pháp để thành công.
Và kết quả? Ta dành thời gian để cầu mong những điều ta không cần hoặc muốn, ta lưỡng lự ngay dấu hiệu đầu tiên của những thử thách và bất tiện, và một ngày, chúng ta thức dậy bởi chiếc đồng hồ đang kêu tích tắc và nhận ra rằng, suốt bằng ấy thời gian, chúng ta đã sống cuộc sống của ai đó khác.
Cách chắc chắn nhất để cảm thấy trống rỗng là đi loanh quanh như thể bạn đang nắm giữ một vị trí đặc quyền nào đó trong vũ trụ. Nó không chỉ là một ảo tưởng hoàn toàn sai lầm và gây hại, mà nó còn bỏ qua các lợi ích bên lề của việc chẳng là ai.
Tôi muốn dẫn bạn đi qua những ý tưởng này.
1. Không-ai-cả cho phép chúng ta thực sự trải nghiệm và trân trọng sự sâu sắc của điều tuyệt vời
Năm 1757, Edmund Burke xuất bản một trong những tác phẩm có ảnh hưởng bậc nhất trong thẩm mỹ (A Philosophical Enquiry into the Origin of our Ideas of the Sublime and Beautiful). Nó là một nhánh của triết học liên quan đến bản chất của cái đẹp.
Trong đó, ông ấy phân biệt các trải nghiệm cảm giác thành hai lại: Cái Đẹp (The Beautiful) và Điều Tuyệt Vời (The Sublime)
Chúng ta đã quen thuộc với Cái Đẹp. Nó có thể được tóm tắt bởi định nghĩa tiêu chuẩn. Chúng ta nhìn thấy nó mỗi ngày trong những thứ ta cho là choáng ngợp và dễ chịu. Tuy nhiên Điều Tuyệt Vời lại khác. Nó còn hơn cả sức hấp dẫn thị giác. Nó tràn ngập. Nó khiến ta thấy nhỏ bé, và mang một sức mạnh thu hút chúng ta.
Nó xuất hiện khi chúng ta kinh ngạc trước sức mạnh thiên nhiên; ta trải nghiệm nó trong cảm xúc yêu thương; và nó còn được nhận thấy khi ta đang sững sờ trước một tác phẩm nghệ thuật. Nó là cảm giác thăng hoa của sự tồn tại, cao hơn sự thoải mái và bình thường.
Để hoàn toàn chìm đắm trong Điều Tuyệt Vời, ta phải từ bỏ một phần của mình. Chúng ta buộc phải chấp nhận một mức độ thấp kém để kết nối với một thứ vĩ đại hơn. Rủi ro tổn thương được cân bằng nhờ vào phần thưởng là cực lạc, ecstasy.
Không ai miễn nhiễm khỏi trải nghiệm Điều Tuyệt Vời, nhưng bản ngã và một cảm giác sâu sắc về sự quan trọng của bản thân sẽ cản trở nó. Họ tìm kiếm hỷ lạc mà không chấp nhận sự tổn thương, và họ nhận ra mình bị dồn vào đường cùng với nỗi sợ hãi.
Nó không có gì đáng ao ước. Nó dẫn tới một dạng tê liệt, cái sẽ cướp đi tiềm năng trải nghiệm những niềm vui trong cuộc sống. Nó có thể được ngụy trang bằng sự khôi hài hoặc sự hợp lý, nhưng sự thật, nó không có gì khác hơn là bất an, thiếu tự tin, thiếu an toàn, insecurity.
Trở thành không-ai-cả, bạn sẽ không có rắc rối này nữa. Bạn chấp nhận rằng mình trần trụi sẵn rồi, vậy nên bạn có thể phơi bày nó ra và đạt được gì đó. Và thường là bạn sẽ đạt được nó.
• • •
2. Trở thành không-ai-cả giải thoát chúng ta khỏi những áp lực phi lý và kỳ vọng của một thế giới bất định
Tag: Albert Camus
3. Trở thành không-ai-cả cho chúng ta sự khiêm nhường để nhận ra rằng khó khăn định nghĩa chúng ta, không phải những khao khát
…Tốt thôi nếu ta muốn có một sự nghiệp xán lạn, nhưng đi loanh quanh với giả định rằng bạn xứng đáng có nó sẽ không đưa bạn đến đó. Cái đưa bạn tới đó là cái giá bạn sẵn lòng trả. Cái đưa bạn tới đó là những công việc ban đầu không có thưởng, và nhiều giờ dài đánh đổi máu, mồ hôi, nước mắt không biết trước tương lai… (Top highlight)
Tags: vũ trụ, khiêm nhường, kiên nhẫn, mục đích cuộc sống
(Trích đoạn 1100 chữ đầu tiên trong bài viết full 2000 chữ đã được xuất bản trong Aloha volume 14)
Tác giả: Zat Rana
Biên dịch: Mai Thanh Trúc
Hiệu đính: Prana
🎯 Đặt mua tạp chí Aloha của THĐP để trau dồi kiến thức trí tuệ, những nội dung được chọn lọc chỉ có tại THĐP. Click here ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục nội dung Aloha magazine, ALL VOLUMES ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP