*Photo: Cuba Gallery
Chuyện bắt đầu từ một sáng sớm tinh mơ, chỉ mới hơn 4 giờ, tôi rảnh rỗi lại mang đôi giày thể thao adidas màu xanh dương và lết xác ra công viên Lê Thị Riêng chạy bộ. Thường thì tôi chỉ đi Hoàng Văn Thụ thôi vì nó gần hơn nhiều, nhưng hôm nay có hẹn với đứa bạn nên đành chăm chỉ đi xa chút.
Tới công viên chắc cũng gần 4 giờ 30, móc điện thoại gọi thằng bạn, vẫn còn giọng ngái ngủ la oai oái: “Mày điên à, 5 giờ 30 tao mới chạy bộ, giờ mới 4 rưỡi chạy gì.” Thế đành một mình đi dạo vòng quanh Lê Thị Riêng xem mấy bà mấy cô tập thể dục nhịp điệu, tới gần 5 giờ thì đứa bạn cũng vác mặt tới. Hai thằng chạy và vòng và nói chuyện linh tinh, rồi nó hỏi: “Mày muốn đi Israel không?” Thế là nó kể về chương trình thực tập nông nghiệp gì đấy, qua vừa học vừa làm 10 tháng lại được xem rocket, máy bay này nọ. Lúc đấy thấy cũng hay hay nhưng cũng chỉ bỏ qua, rồi quên luôn.
Tầm 3 tháng sau buổi thể dục chung duy nhất của hai thằng (tôi vẫn còn tập thêm vài bữa ở Hoàng Văn Thụ), khi đấy xế chiều, tôi đang ngồi trong công ty BASF, vừa hoàn thành xong vài việc cho sếp, dành chút thời gian ngẩn ngơ suy nghĩ về nước mỹ. Đã được 3 tháng kể từ ngày đầu tiên tôi làm cho công ty, mọi thứ đều rất tốt duy chỉ có một điều tôi chẳng thể vui nỗi là việc mỗi sáng thức dậy lại phải đi làm tám tiếng rồi chiều lại vác xác về nhà, đều đặn và buồn chán.
Mặc dù tôi đã nghĩ ra rất nhiều thứ, làm rất nhiều trò, phá rất nhiều quy tắc đạo đức nghề nghiệp của một nhân viên chân chính chỉ đề khiến tám tiếng ở công ty thêm sinh động nhưng cũng không thể chống được cái chán. Thế là tôi lại nghĩ về cái buổi tập thể dục định mệnh ấy, nghĩ về chương trình Israel, đúng lúc nick facebook đứa bạn đang sáng, tôi vào hỏi thêm vài thông tin cần thiết.
Có lẽ định mệnh an bài, tuy bỏ mặc nó hơn 3 tháng nhưng hạn nộp hồ sơ vẫn còn 2 tuần, tôi tranh thủ hoàn tất mọi thứ cần thiết gửi đi mà chẳng buồn suy nghĩ chút xíu nào về nó vì tôi cho rằng chỉ là nộp thôi, đi hay không tính sau. Rồi cứ tuần tự theo quy trình, phỏng vấn, khám sức khỏe… tất tần tật tôi đều qua và nhận thông báo chính thức về thời gian bay. Và đây chính là lúc then chốt, đưa ra quyết định cuối cùng.
Thời điểm này tôi như đứng giữa ngã ba cuộc đời, một phần tôi vẫn còn nợ ngôi trường Bách Khoa “thân thương” một cái luận văn, hai môn học và 3 “chai” tiền mặt. Thêm vào đó, chỉ còn 2 tuần nữa là tôi kết thúc dự án ở BASF thì chị trưởng phòng nhân sự gọi vào và đề nghị một vị trí mới, với một thằng không bằng cấp và trong cảnh kiếm việc còn khó hơn tìm người yêu thì thật sự là một điều quá tốt khi có thể tiếp tục làm cho BASF (chẳng biết chế độ công ty khác thế nào chứ với tôi BASF là quá sướng rồi). Vậy là tôi phải chọn lựa, quay về mái nhà lá thân thương suốt 5 năm trời hay gắn bó với biệt thư mới hoặc tìm đến nông trại xa xôi ở Israel?!
Một buổi chiều vừa hết giờ tan ca, tôi nhắn tin cho vài đứa bạn rủ ra quán Cafe gió & Bụi (quán lề đường đối diện ký túc xá Bách Khoa mà chúng tôi hay uống, nếu ngồi gần ống cống thì có thể kèm thêm cả mùi thơm ngào ngạt nữa). Tôi phóng xe tới trước gọi một trái dừa tươi, nhâm nhỉ chút nước dừa mát lạnh và nghĩ về ngã ba của mình. Trước hết về nhà lá thân thương, dù đã hai lần cố gắng nhưng tôi vẫn chẳng thể nào làm cho đàng hoàng cái luận văn đó, nó chẳng khác gì địa ngục, mỗi lần mở sách ra là cuộc đời tôi lại tối đen như cái tiền đồ chị Dậu, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.
Căn biệt thự kia là cái là khó nhất vì nó quá tốt với một đứa như tôi, một vài người bạn cũng khóa đã gọi cho tôi chỉ để hỏi làm sao xin vào được trong đó, đồng ý sống trong căn biệt thự đó cũng đồng nghĩa việc bảo đảm an toàn cho phần đời còn lại của tôi…Và thế là tôi cứ nghĩ, hơn nữa tiếng trôi qua, chẳng thấy ma nào tới, nước đã uống xong cơm dừa cũng cạo sạch, tôi móc điện thoại gọi một lượt, chẳng đứa nào bắt máy, biết là tụi nó chưa đọc tin nhắn nên tôi kêu tính tiền và phóng xe về nhà.
Sáu tháng sau ngày tôi lên máy bay rời Việt Nam, biết “thằng bạn tập thể dục” vừa đăng ký đi Israel đợt này, tôi vào hỏi thăm nó, chat một lúc nó hỏi tôi: “Bây giờ tao cũng không biết có nên đi không nữa..” “Thế năm ngoái Tại sao mày lại đi?” Tôi nói “Vì tao muốn rời Việt Nam..” Chờ một chút tôi chat tiếp: “Lúc đấy tao không biết mình muốn làm gì trong quãng đời còn lại nhưng bù lại tao biết rất rõ là tao không muốn mỗi ngày cứ phải làm một công việc mà chẳng chút hứng thú, đều đặn giết thời gian cho đến già rồi chết đi. Với tao, cuộc đời chỉ có một lần nên không thể lãng phí cho những thứ không đáng, tao đã tự hỏi mình: “Nếu không đi Israel thì 40 năm sau, khi già, nghĩ lại ngày hôm nay có thấy hối hận không?” Và câu trả lời là có, thế nên tao bất chấp tất cả và cứ đi thôi, mọi việc đã có định mệnh lo.”
Tôi cho rằng con tim luôn biết phải làm gì, hãy lắng nghe nó và đừng sợ hãi!
Nhộn
cảm ơn bạn… Đúng. chỉ đơn giản là “tao muốn rời Việt Nam” – m cũng đơn giản chỉ nghĩ vậy thôi!! ^^
quả thực được đọc bài viết này của bạn khiến mình có thêm động lực tự tin hơn để tham gia phỏng vấn đi isreal.1 đất nước với những người Do thái tài ba
Nước mình là nước Xã Hội Chủ Nghĩa, tại sao các bạn không nghĩ nếu đi học ở những nước XHCN như Trung Quốc, Cuba và Bắc Hàn sẽ thực tế hơn trong công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội ở nước mình nhỉ ?
Nên nhớ Bác Hồ vĩ đại và Đại Tướng Võ Nguyên Giáp là những người Cộng Sản, họ chỉ qua những nước Cộng Sản học mà trở thành vĩ đại đấy .
Chưa có nước nào là xã hội chủ nghĩa cả, thưa bạn.
Trung Quốc thì hay đấy, nhưng có phải hay về CNXH đâu. Cuba thì tôi không rõ, còn Bắc Hàn thì thuộc kiểu ghê tởm: dùng vũ khí hạt nhân để làm mình làm mẩy, nhà nước quân sự, cha truyền con nối, thích đánh nhau với cối xay gió.
Mà chưa có nước XHCN thì làm gì có nước Cộng sản để mà qua học trở thành người vĩ đại. Hấp thu tinh hoa mọi nơi, mọi thời, và làm đẹp thêm đời sống mọi người thì mới thành người vĩ đại được.
Mà bạn đang “troll” mọi người thì phải :))
Viet lung tung ! khong phai la he qua cac nuoc ay hoc roi tro ve la se tro thanh vi dai?
Học thuyết XHCN hoang đường và đã bị bác bỏ trên toàn thế giới rùi bạn ko biết ak`, còn có mỗi VN, CUba, Triều tiên và TQ thui, TQ phát triển mạnh là nhờ Đa đảng, còn 3 nước độc tài còn lại thì bạn thấy đó tham ô, nghèo nàn và chậm phát triển, “Làm theo năng lực và hưởng theo nhu cầu” là điều ko bao giờ xảy ra. cứ ôm mộng XHCN thì VIệt Nam mãi mãi tụt hâu so với thế giới, nghĩ mà buồn.
Hix, mình nhớ là mình không có up bài này lên mà ta. Lúc đầu định up, nhưng thấy nội dung chủ yếu khá cá nhân nên quyết định chỉ để trên blog riêng mà nhỉ. Nhưng nhờ vậy mới thấy cũng có nhiều bạn cùng chung suy nghĩ, ủng hộ và góp ý. Cám ơn mọi người!
anh kể thêm về những trải nghiệm mới đi anh^^ Anh cố gắng tiếp thu hết mọi điều thú vị, hay ho và hữu ích bên đó về nhé!
“…thế nên tao bất chấp tất cả và cứ đi thôi, mọi việc đã có định mệnh lo.”
Ừ, mình thích câu này.
Chúc tác giả luôn may mắn! ^^
Mượn bài Mình yêu nhau đi đấy bạn 🙂
Chao ban, minh tu link cua facebook dan qua day doc het bai ban viet, ngay khi doc tua de minh da thich thu vi Israel – dat nuoc minh muon den nhat trong tat ca cac dat nuoc khac. Doc roi minh mong ban co the chia se tiep nhung gi ban hoc duoc hay la chi dat duoc muc dich roi Viet Nam luc ay thoi? Roi khoi Viet Nam cung la mot trong mot dong ly do minh quan tam den viec ra nuoc ngoai, nhung doi voi moi nuoc minh xem xet deu co muc dich khac nua, vi khong phai chi can di hay roi khoi la duoc. Mong ban co the chia se them a.
Cám ơn chia sẻ của bạn, mình cũng đang cố gắng quan sát để học hỏi thêm nhưng thú thật là tới giờ vẫn chưa nhiều lắm.
Bạn Nhộn đi dạng lao động trồng trọt nông nghiệp hả, chi phí chuẩn bị như thế nào vậy có thể cho mình xin chút thông tin ko 🙂 thanks bạn
Cảm ơn vì đã chia sẻ 🙂 Mỗi người một con đường – mong là nhân vật trong câu chuyện sẽ gặt hái được nhiều sau chuyến đi xa của mình.
Cám ơn bạn 😀
Cùng chung 1 suy nghĩ 🙂 Thanks tác giả :)))
😀
Trong tình thế hiện nay của Bạn, đi là 1 lựa chọn đúng ! Israel là đất nước có nhiều điều để học tập và giúp Bạn trưởng thành . Bạn nên vào các Thư viện nơi Bạn sinh sống . Tại đây Bạn sẽ đọc được câu ; Các Bạn hãy ăn cắp sách trong thư viện này ! Ngoài ra Bạn cũng được giúp đỡ sao chép miễn phí mọi tài liệu trong thư viện . Con người Israel vô cùng hiếu học và hiếu khách đó Bạn .
Cám ơn bạn, có vẻ như bạn đã ở Israel một thời gian nhỉ?
Hieu hoc va hieu khach thuc te cung con tuy ! khong phai tat ca nguoi ISRAEL deu hieu hoc va hieu khach nhu BABYBOOMER noi dau! dung tang boc sai su that kha nhieu, nhung nguoi tung song tai HOA KY va AU CHAU thi chang can tang boc ho cung deu biet, nen thuc te va doi dien voi su that vi moi dan toc tren the gioi nay deu co ca tinh,van hoa, so thich va ban tinh cua ho, neu muon hieu nguoi ISRAEL thuc te khong he kho ngay tai AU CHAU nhung khu nguoi DO THAI song chang he hiem va thu tim cach ket ban voi ho thi hieu ngay thoi.
Giong van cua ban rat tu nhien, du day khong phai la 1 chu de moi nhung khong phai ai cung nho, cam on ban vi cau chuyen va dieu can phai nho de di tiep tren con duong khong bao gio phai noi ” Neu Nhu”.
Cám ơn bình luận của bạn, khiến mình thêm tự tin khi viết bài theo cảm xúc như vậy 😀
Xin góp ý thật lòng với tác giả là: Tiêu đề bài viết ko hấp dẫn người đọc. Em chỉ đọc lướt qua đoạn đầu thấy có vẻ chẳng có nội dung gì nên ko muốn đọc tiếp. Tác giả có thể xóa comment này sau khi đọc. Xin chân thành góp ý!
mình đọc hết và thấy chẳng có nội dung gì!
Day la tu quan diem cua ca nhan ban Nguyen Zung, con doi voi minh day la mot bai viet co gia tri. Moi nguoi moi khac, va cung tuy hoan canh de co the hieu duoc hay de y den y nghia cua mot bai viet hay khong ban a. Xin duoc phep noi cung ban nhu vay.
Uhm, thật sự khả năng đặt tiêu đề của mình chưa tốt, vì mình thường nghĩ tiêu đề trước rồi mới viết bài, và ít khi sửa lại cho dù cảm giác nó không phù hợp.