19.8 C
Da Lat
Thứ Sáu, 12 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 44

[THĐP Translation™] Vì sao Tiền mã hóa (Crypto) sẽ là Hệ điều hành kế tiếp cho Chủ nghĩa tư bản

Tiền không tồn tại mãi mãi – Điều này là chắc chắn

Tiền không tồn tại khi sự trao đổi phát triển trở thành một đặc điểm của hệ thống kinh tế sơ khai của loài người, và cũng sẽ không tồn tại khi việc sử dụng nó không có lợi thế gì. Thời điểm đó đang đến nhanh hơn nhiều so với những người truyền thống muốn thừa nhận.

Thực tế là bước phát triển của chúng ta đến một xã hội không tiền mặt gần như đã hoàn tất. Tôi hiếm khi có tiền mặt trong người, có thể đếm trên đầu ngón tay số lần tôi có tiền mặt trong ví suốt 3 năm qua. Tiền giấy và tiền kim loại đã thuộc về thời tiền sử.

Đó là điều mà những người thiếu cẩn trọng nghĩ rằng thị trường Crypto là một bong bóng không thể hiểu được. Tiền không quan tâm bạn nghĩ gì. Nó chỉ đơn giản là một phương tiện trao đổi. Khi tiện ích của nó được thay thế bởi thứ gì hiệu quả hơn, nó sẽ bị tuyệt chủng. Hiện nay tiền là loại phương tiện được bảo vệ bởi một vài người theo chủ nghĩa thuần túy đang cố gắng hồi sinh nó. Thật không may, những kẻ săn trộm đang kéo đổ từng chân cột nền tảng cho hệ thống đó. Sớm thôi nó sẽ sụp đổ.

Với giá trị Tiền pháp định (Fiat) không còn được ràng buộc vào hàng hóa – giá của nó hoàn toàn độc lập và việc định giá dựa trên niềm tin chúng ta đặt vào nó – Hãy đưa ra một lý lẽ thành thật và nghiêm túc có thể thuyết phục tôi rằng Tiền pháp định cũng không phải là một bong bóng. Hãy cho tôi một lý do xác đáng tại sao nếu hôm nay chúng ta không còn tin vào giá trị của tiền giấy thì nó vẫn có giá trị cho ngày mai? Nếu bỏ qua các lập luận tiền lệ mang tính lịch sử, tầm vóc và quy mô của ngân hàng trung ương hoặc những hứa hẹn mà các tổ chức này đưa ra để duy trì các mức giá nhất định, vậy thì bạn có lý lẽ nào để phản đối nó?

Về cơ bản, đây vẫn là câu hỏi về trách nhiệm và niềm tin. Điều này khiến bạn phải cân nhắc liệu có thể có một giải pháp công nghệ có khả năng nâng cao độ tín nhiệm và tin cậy đến mức phi thường trong hệ thống nhân sự lãnh đạo.

Có thể bạn vẫn lý luận rằng Tiền mã hóa là một bong bóng nhưng tôi muốn nhắc bạn một quan điểm rằng tất cả tiền đều như vậy. Nó là một sản phẩm của niềm tin gắn liền với hi vọng của chúng ta rằng giá trị của nó sẽ giữ nguyên. Cũng giống như cổ phiếu, cổ phần và trái phiếu.

Trong suốt 30 năm qua, tiền là một cơ cấu trí tuệ mà trọng tâm của nó nằm ở niềm tin xã hội dành cho Chính thể, nhưng niềm tin vào những cơ chế này đang ở mức thấp trong lịch sử. Chúng ta không tin vào những lý do họ đưa ra cho những quyết định họ thực hiện, cũng không tin vào động cơ hành động vì lợi ích của chúng ta, hay khả năng của họ để mang đến một tương lai tốt đẹp hơn.

Tiền mã hóa không phải chỉ là tương lai bởi vì đó là những gì mà một nhóm người mơ mộng nhiệt huyết muốn bạn tin tưởng. Nó là tương lai bởi vì nó là một hệ điều hành mới cho một thế giới phân trung (decentralised). Nó là tương lai bởi vì nó còn giành lại quyền kiểm soát đối với những thứ quan trọng nhất chúng ta dựa vào để tồn tại. Nó là tương lai bởi vì nó đã có mặt ở đây và đang tạo ra một sự khác biệt trong cách ta hành động. Bitcoin làm cho cả thế hệ người Venezuela có được một giải pháp khác thay cho sự lạm phát què quặt không thể kiểm soát vì tham nhũng.

• Chúng ta không còn phải tin tưởng vào một chính phủ thống trị xã hội và thiếu cẩn trọng ban hành các chính sách tài chính nguy hiểm mà chúng ta phải chấp nhận.
• Chúng ta không còn phải chấp nhận những tình thế khắt khe được áp đặt lên xã hội do sự can thiệp của chính phủ vào một sự sụp đổ tài chính nhưng lại không có hình phạt nào cho bất kỳ cá nhân nào gây ra nó.
• Tương lai của chúng ta không còn dựa vào những suy tính nhất thời của các chính phủ.

Bạn có đưa ra bất kì lý lẽ nào bạn thích chẳng hạn như về giá của Crypto đang quá cao, về việc nó bị thao túng, về chuyện nó không phải là phương tiện khả thi để được sử dụng đại trà.

Vẫn ổn thôi nhưng mức giá nào bạn sẽ trả cho sự kiểm soát?

Mức giá nào bạn sẽ trả cho niềm tin đã được lập trình vào một sổ cái (ledger) bất khả chỉnh sửa trong đó những người tham gia nắm giữ chìa khóa quyết định cách hệ thống phát triển. Quyết định tùy tiện đơn phương được thay thế bởi sự đồng thuận.

Nếu bạn không hiểu được những ngụ ý của chuyện đó bạn chưa thật sự chú tâm.

Nếu bạn không hiểu cách thức Tiền pháp định vận hành thì bạn không đủ khả năng đánh giá liệu tiền mã hóa sẽ thành công hay không, chấm hết. Tương tự, nếu bạn không hiểu cơ chế khai thác (mining), công nghệ nền tảng hỗ trợ Tiền mã hóa hay khái niệm về sự khan hiếm thì bạn không đủ khả năng để nói với bất kỳ ai tại sao nó lại là một cuộc cách mạng.

Thế nên hãy tự giáo dục bản thân và hiểu được tại sao mọi thứ đang thay đổi, hãy biết cảm kích thứ công nghệ đang làm nền tảng cho cuộc cách mạng. Những điều đó có thể tác động tích cực đến tiến trình hệ thống này có thể thực hiện. Bằng không bạn chỉ là một con vịt thiếu hiểu biết thích đỏ đen muốn kiếm tiền cho nhanh đang mang tới nhiều thiệt hại hơn sự tốt đẹp.

Với tất cả những điều đó đúng, nếu bạn tin vào Tiền mã hóa thì hãy để thị trường tìm đến bạn. Hãy hiểu rằng thành công của hệ thống này tùy thuộc vào một niềm tin vững chắc xuyên suốt lịch sử rằng sự đổi mới luôn phá quấy những gì đang hiện diện.

Nếu một hệ thống là tốt hơn, theo cấp lũy thừa, thì không gì có thể cản trở bước tiến của nó. Cùng một lý do này, Google đã tiêu diệt Yahoo, Facebook đã đánh bại MySpace, Bitcoin và Ethereum sẽ triệt tiêu tiền giấy. Cùng một cách thức Amazon đã “hành hung” các cửa hàng bán lẻ, Crypto sẽ xóa sổ các ngân hàng. Nếu bạn không nhìn thấy điều này đang đến gần, bạn đang chưa chú tâm.

Hãy để những người không tin có chút thời gian, nhưng ở thời điểm khi các ngân hàng trung ương đã nhấn vào nút in tiền, họ đã kí tên vào bản cáo chung cho hệ điều hành tư bản chủ nghĩa vẫn luôn bá chủ thế giới. Tiền mã hóa đơn giản chỉ là con tàu hiệu quả hơn cho phép vận mệnh hiển nhiên của nó trở thành sự thật.

Sự phát triển là liên lỉ. Tiền mã hóa đơn giản là một sự nâng cấp.

Tác giả: Chris Herd
Ngày 13 tháng 2, 2018
Biên dịch: Văng Trúc Lâm
Hiệu đính: Võ Quốc Việt, Prana


💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Cầu nguyện là thuốc bổ cho tâm hồn

0

Có một người bạn, cách đây không lâu, đã nhắn tin cho tôi để cảm ơn về những bài tôi đã từng viết về God. Bạn ấy cũng chia sẻ rằng những điều kỳ diệu đang diễn ra trong cuộc sống của bạn ấy, và rằng những thông điệp về sự quy phục hay cầu nguyện là điều thật sự có ý nghĩa với bạn. Chưa kể, bạn ấy cũng nói rằng chất lượng cuộc sống của bản thân được nâng cao rõ rệt, những khúc mắc đều dần được gỡ giải. Bạn lấy lại được cân bằng trong những lúc căng thẳng nhất và đồng thời được chứng kiến những sự đồng nhịp (synchronicity) diễn ra liên tục xung quanh. Tôi nghe chuyện mà cũng thấy mừng cho người bạn và có thêm nguồn cảm hứng để tiếp tục viết bài viết này, về chủ đề cầu nguyện.

Trước đó mấy ngày khi nghe người bạn chia sẻ câu chuyện, tôi cũng đã từng gợi ý cho một người em về việc cầu nguyện Chúa khi em đang rơi vào sự bế tắc lớn trong cuộc sống. Tôi bảo rằng Chúa ở đây không hẳn là Chúa Jesus, mà ta hiểu rộng hơn đó là Vũ Trụ, là ông Trời. Hãy tập hướng lòng về đó nhiều nhất có thể, đều đặn mỗi ngày. Và người em cũng lắng nghe theo để thực tập. Có thể sau một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ được nghe sự phản hồi trải nghiệm ấy như thế nào.

Có thể một số bạn sẽ cảm thấy không đồng tình với ý tưởng cầu nguyện để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn. Bạn sẽ đặt câu hỏi rằng tại sao con người có chân có tay, có đầu óc, mắt mũi đầy đủ cả mà không ráng tự thân vận động, tự tìm cách để giải quyết vấn đề. Tại sao cứ gặp chuyện gì, dù chỉ là bé xíu thôi cũng phải cầu Trời khấn Phật như vậy? Cầu nguyện để mình dựa dẫm, yếu đuối, nhu nhược hơn sao?

Nếu có ai đó nói như vậy hoặc mang suy nghĩ như vậy thì tôi có thể chắc chắn đến 99,99% là người đó chưa bao giờ cầu nguyện thành tâm trong đời, hoặc chí ít là cầu nguyện với một mục đích chính đáng. Cá nhân tôi trước kia từng sống như kẻ vô thần, không coi ông bà tổ tiên, Thần Phật, Thượng Đế là gì đáng kể. Tôi chỉ biết dựa vào sức mình, lúc nào cũng loay hoay tự xoay sở mọi chuyện một mình. Điều này thể hiện sự khó nhọc vất vả một phần, nhưng điều đáng bàn ở trạng thái này đó là tôi đã vô tình củng cố tâm trí cao ngạo, không thể nhún nhường học hỏi. Với tôi, một người mang tư tưởng không biết khiêm nhường, không biết đến những năng lực vượt ngoài bản thân là một người không có cơ hội tiến hóa. Đây là một sự thiệt thòi to lớn.

>> Tôi đã từng là một người vô thần

Những ai chưa cầu nguyện bao giờ có thể nghĩ rằng việc này làm con người trở nên hèn nhát, yếu đuối. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Chính bản thân tôi đã trải nghiệm những điều mầu nhiệm của việc cầu nguyện God, các thiên thần, và ông bà tổ tiên. Bất kỳ ai tôi tin rằng giỏi hơn mình thì tôi nhớ đến để gợi nhắc năng lượng và ân phước từ người đó. Trái tim tôi thổn thức rung động và tâm hồn tôi được trao cho một sức mạnh dạt dào.

Trước kia, có những lúc gặp chuyện bế tắc mâu thuẫn, tôi cảm thấy rất rối bời bất lực không biết làm sao. Vì không biết cầu nguyện, tôi đã thường ngồi khóc ở một chỗ, hoặc đập phá đồ đạc, rồi chịu đựng cái đầu của mình bị đau nhức liên hồi. Nhưng bây giờ mỗi khi rơi vào những thử thách, tôi biết rằng mình luôn được che chở và dẫn dắt. Tôi dần loại đi khỏi bản thân thói quen cường điệu hóa, bi kịch hóa mọi thứ. Nếu chưa tìm ra câu trả lời ngay trong lúc đó, tôi biết rằng đó chỉ đơn giản là dấu hiệu báo rằng mình cần chờ đợi thêm. Trong tôi luôn có một niềm tin không thể lay chuyển rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết, và mọi câu hỏi sẽ được trả lời, chẳng sớm thì muộn. Bây giờ tôi chưa nhìn ra đáp án thì có thể đáp án sẽ đến vào một thời điểm khác. Tôi không còn bị đóng khuôn tâm trí mình vào một điểm nào đó cố định, mà biết mở rộng lòng mình để lắng nghe những dấu hiệu hay sự dẫn dắt mềm dẻo từ Vũ trụ. Thường thì, mọi chuyện luôn được sắp đặt gọn gàng trở lại theo những cách rất mầu nhiệm và thông minh đến tuyệt vời. Nếu bạn không tin thì bạn sẽ không thể cầu nguyện được, và cũng không thể được thấy những phép màu này.

>> Thượng Đế đã lo liệu tất cả

Cầu nguyện là dựa dẫm vào Thượng Đế ư? Đúng là vậy, nhưng đây là sự dựa dẫm cần thiết và thể hiện trí tuệ của một người. Vì có những chuyện chúng ta không thể giải quyết được nếu vẫn ở trong tầm nhận thức con người. Chúng ta cần cái gì đó vượt trội hơn thế, cái gì đó nằm ngoài cuộc chơi và đang ung dung tự tại điều khiển thời cuộc. Còn nếu dựa dẫm theo kiểu bản thân không làm gì nữa, việc gì đến cũng thoái thác và mượn cớ “Vũ trụ sẽ giúp” thì tôi nghĩ đây là khả năng vô lý không thể xảy ra. Vì biếng nhác, ỷ nại không phải là tần số sẽ xuất hiện ở những người mang lòng sùng kính đích thực. Vì năng lượng sùng kính luôn đi kèm với những điều cao đẹp khác như sức mạnh, sự nhiệt huyết, dũng cảm và sự cống hiến, hy sinh. Một người biếng nhác, tham lam thì chẳng bao giờ còn chừa chút phần linh hồn nào để dâng cho Thượng Đế, vì tất cả những gì anh ta quan tâm là sự thoải mái dễ chịu của chính bản thân mình. Trong cuộc đời này, những cầu nguyện thành tâm và thống thiết nhất nếu không đến từ những tín đồ, thì hẳn sẽ đến từ những người đang ở vũng lầy của đau đớn và tuyệt vọng, những người đang khao khát một nguồn năng lượng vĩ đại để bứt phá khỏi sự giới hạn.  

Trong Ấn Độ giáo có nói về một (trong 4) con đường để đi đến sự giải thoát đó là Bhakti Yoga (con đường sùng kính). Ở đây, cầu nguyện là một trong những cách thể hiện của phương thức này. Khi một người lắng lòng để hòa nhập vào Thiêng Liêng, bản ngã của anh ta dần bị xóa nhòa, hoặc trở nên thiện lành. Anh ta được nhấc lên khỏi thực tại vượt ngoài thực tại bế tắc anh ta đang sống. Anh ta được tới gần hơn với những rung động thanh cao. Cầu nguyện là một con đường tuyệt vời cho sức mạnh được trao truyền, cho cảm hứng được lưu thông và cho niềm hy vọng được thắp sáng.

Khi nói về trải nghiệm cá nhân, tôi chỉ chia sẻ rằng tôi không cầu nguyện cho bản thân vật chất vinh hoa gì. Những điều tôi khao khát nhất là các giá trị tâm hồn, là phẩm hạnh con người. Tôi thường cầu nguyện Thượng Đế ban cho tôi trí tuệ để phân biệt mọi sự đúng sai, cho tôi sự rộng lượng, tình yêu, sự dũng cảm và tâm hồn trù phú. Đôi khi, tôi cũng cầu nguyện để được hiểu rõ hơn về một sự kiện nào đó, để học một bài học trong cuộc đời, hay tìm ra cách giải quyết một vấn đề đang bế tắc. Và lần nào cũng vậy, lời khẩn cầu của tôi đều được đáp ứng một cách rõ ràng và mãnh liệt. Ngoài ra, sự đáp ứng tuyệt vời của Thượng Đế cũng dành cho những lời cầu nguyện khi tôi dành cho người khác. Khi thấy ai đó lâm họa nạn, theo một cách tự nhiên, tôi cầu God cứu giúp họ vì bản thân tôi cũng không biết giúp họ kiểu gì. Thì sau đó, tôi thấy người đó được trợ giúp theo một cách mà tôi không hề ngờ tới.

Sau những lần cầu nguyện và tương tác với Thiêng Liêng, tôi đã hiểu ra được rằng mọi lời thỉnh cầu của một tín đồ thành tâm sẽ luôn được Thượng Đế đáp ứng, như một đứa con ngoan cầu xin cha mẹ ban cho một điều lành, thì chẳng cha mẹ nào lại có thể từ chối. Không nhất thiết là bạn phải xin một điều gì cụ thể thì mới là cầu nguyện. Đôi khi, nó chỉ đơn giản là nhớ về những điều vĩ đại hơn trong tâm khảm. Rồi sức mạnh và thương yêu sẽ tự động được luân chuyển và dâng trào.

Tôi để ý thấy người nào có xu hướng sống chủ yếu dựa vào tình cảm, cảm xúc thì sẽ khó tương thích lúc ban đầu với con đường thiền định hay minh triết (nghiên cứu các nguyên lý tâm linh.) Nhưng không sao cả, việc cầu nguyện vẫn còn đó, và nó có thể là con đường phù hợp và chắp cánh cho tâm hồn người đó. Nó đơn giản, gần gũi, mang tính gắn kết yêu thương và có thể thực hành bất kỳ lúc nào. Đồng thời, nó cũng mở ra những câu chuyện mầu nhiệm, để người đó được thưởng thức cùng với tâm hồn đang rung động thiêng liêng.

Vậy nên, nếu bạn đang cầu nguyện, hãy tiếp tục thực hành. Nếu bạn chưa từng cầu nguyện, hãy thử bắt đầu với tất cả sự thành tâm và đức tin của mình. Vì bạn có quyền được trải nghiệm thế giới trong khi truy cầu hạnh phúc. Và hơn cả, những sự diệu kỳ vẫn luôn ở đây để chờ đợi khoảnh khắc bạn tiến vào.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh: Nega on Unsplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Không đỡ được địa ngục thì không xứng với thiên đường

0

Có bao giờ bạn sợ hãi cùng cực trước một điều xảy ra nằm ngoài kỳ vọng không? Có bao giờ bạn tức giận ai đó một cách điên cuồng không? Có bao giờ bạn lo lắng đến phát rồ vì một quyết định mình đưa ra không? Có bao giờ bạn dằn vặt cắn rứt lương tâm vì một điều bạn từng làm sai không? Có bao giờ bạn thấy sự tuyệt vọng không lối thoát khi nhìn vào cuộc đời của chính mình không? Bạn run rẩy, bất an, và nhụt hết nhuệ khí? Bạn sợ rằng mình không qua nổi phen này, sợ mọi thứ sẽ tiêu tan, sợ sẽ mất hết mọi thành tựu trong đời, sợ sẽ thua thiệt, thất bại và chịu đau đớn đến hết cuộc đời?

Tôi hỏi như vậy cũng chỉ là để thay cho một câu hỏi đơn giản hơn, đó là “Có bao giờ bạn rơi vào địa ngục không?” Nếu có thì chúc mừng bạn, bạn đang trên đường tiến đến thiên đường. Vì địa ngục chính là nơi để mọi linh hồn được thanh tẩy. Thanh tẩy khỏi những sự tham lam níu bám vật chất, khỏi những cố gắng kiểm soát hoàn cảnh nằm ngoài tầm tay, khỏi những sân hận ích kỷ trong lòng người, khỏi những sợ hãi run rẩy trước những đớn đau và cái chết. Khi cuộc đời ném bạn vào những thử thách, áp lực hay sự rắc rối, bạn đang được ưu ái chữa lành những cứng nhắc và yếu đuối ở bên trong chính mình. Đa phần lúc đó, con người rơi vào thái độ hoảng loạn, rối trí và tìm đủ mọi cách để giãy thoát khỏi ngọn lửa thanh tẩy khắc nghiệt. Nhưng cái giá phải trả cho sự chống đối điều tốt đẹp đó là bạn sẽ càng trở nên yếu đuối hơn và càng không nhận ra những ân sủng kỳ diệu ẩn sau vũ bão của cuộc đời.

Có một câu nói tôi từng nghe của Jason Silva, một diễn giả nổi tiếng người Mỹ,

“Don’t solve problems, let problems solve you.”

Tạm dịch là: Đừng giải quyết vấn đề, hãy để vấn đề giải quyết bạn.

Khi đọc câu nói này lên, đột nhiên tôi nhận thấy một sự thanh thản vô cùng khi chấm dứt việc cố gắng giãy giụa khỏi những áp lực và thử thách trong hiện tại. Tôi đã từng nghĩ rằng mình xui xẻo biết bao khi gặp phải mấy chuyện này, mình phải làm sao bây giờ, mình dập tắt những vấn đề này kiểu gì? Nhưng đột nhiên, tôi quy hàng và hiểu ra rằng có lẽ vấn đề ấy không có vấn đề gì, mà chính bản thân tôi mới có vấn đề vậy. Trong một khoảnh khắc, tôi lặng đi và để yên quan sát những gì đang diễn ra. Quả thực, tôi thấy những cứng nhắc và gồng ép trong tôi đang được tháo gỡ bởi chính những vấn đề ấy. Chúng cuộn lên căng thẳng một ít ở bụng, một ít ở trái tim và một ít ở trong đầu óc. Những dòng suy nghĩ tiêu cực cứ tuôn ra, những cơn co thắt của cơ thể cứ tiếp tục dội lên, nhưng điều đặc biệt đó là tôi cứ thản nhiên để đó và biết rằng đó là công cuộc chữa lành đang được thực hiện. Những “độc tố” bên trong đang được đưa lên bề mặt ánh sáng để được chuyển hóa. Khi sống với tâm thế mới, tôi thấy mọi thứ chuyển biến rất nhanh và sức mạnh dần trở lại trong tâm hồn tôi một cách rõ rệt hơn bao giờ hết.

Không chỉ câu nói của Jason Silva đã đưa cho tôi một góc nhìn mới về những thách thức của cuộc sống, kéo tôi ra khỏi thái độ tiêu cực đối với cái mà chúng ta thường gọi là “địa ngục.” Còn liên tiếp những thông điệp khác đã thức tỉnh tôi khỏi sự quyến luyến với những tư duy tiêu cực. Carl Jung đã có những câu nói điển hình thế này:

“The brighter the light, the darker the shadow.” (Tạm dịch: Đèn càng sáng, bóng càng tối.

“Họ nói, không có một cái cây nào có thể mọc lên tới thiên đàng trừ khi rễ của nó chạm đến tận địa ngục.”

Trước kia, tôi sợ những thử thách và hỗn độn của cuộc đời, nhưng sau khi nghe những câu nói ấy, trong tôi lại bừng lên một niềm hưng phấn mới lạ. Tôi cảm thấy mình đang từ một người ngồi co ro một góc để né tránh cơn bão tố, thì nay, tôi đứng dậy, giang rộng hai cánh tay, vươn vai và ngửa mặt lên trời, reo vang rằng: “Hãy đến đây cả đi! Hãy va đập vào tôi đi! Mưa gió hãy rửa sạch linh hồn này!”

Tôi chợt hiểu ra rằng không phải chỉ cần muốn sống ở thiên đường thì ta sẽ được đưa ngay đến thiên đường. Đôi khi trước đó, ta cần phải sẵn sàng đối mặt với địa ngục.

Trong cuộc sống, bản thân tôi đã từng trải qua những sự việc rất khắc nghiệt éo le và tôi lúc đó thì còn mang trong mình nhiều loại thái độ khó chịu khác nhau. Khi quan sát xung quanh, tôi cũng thấy có những người nhìn chuyện khó khổ thì chỉ biết chống cự tiêu cực rồi chùn bước thoái lui trong đau đớn. Nhưng cũng có người thấy khó khổ là liều thuốc đắng nhưng công hiệu nhất cho những sự yếu ớt của tâm hồn. Và nhờ thái độ như vậy, họ vượt qua thử thách một cách ngoạn mục. Hay nói chính xác hơn, họ vượt qua chính những giới hạn của bản thân một cách ngoạn mục. Như ngọc được mài giũa, thép được tôi luyện, nội tâm của con người cũng cần được kỳ cọ và va đập với dòng chảy biến đổi không ngừng của cuộc đời.

Bây giờ, trong tôi xuất hiện một niềm tin rằng những áp lực trong cuộc sống chính là bài thuốc mà Vũ trụ đã kê đơn cho con người ngay từ ban đầu, trước cả lúc con người nhận ra rằng đó là thứ mà mình đang cần nhất cho những sự yếu ớt và èo uột bên trong. Vậy là tôi bỗng biết đi trong cuộc đời hỗn độn với lòng biết ơn và sự sẵn sàng, hoàn toàn trái ngược với những bước chân ngày trước chỉ toàn in dấu sự bất an và run rẩy.

Trong Chí Tôn Ca cũng có câu rằng:

“Thứ đối với mọi chúng sinh là màn đêm thì lại là lúc bừng tỉnh đối với người tự chủ, còn lúc mọi chúng sinh thức giấc lại là màn đêm đối với bậc hiền giả nội quan.”

Vậy nên, lúc cuộc đời dễ dàng thì ta biết vui mừng tận hưởng, còn lúc cuộc đời “cua” vào khúc đoạn gian truân thì ta lại càng phấn khởi hơn vì biết rằng mình đang được uốn nắn thành nhân. Tôi cho rằng nếu một người không đỡ nổi địa ngục thì sẽ không xứng với thiên đường, cũng như không chịu được ồn ào thì không thấy được nơi thanh tịnh, không dám bị tổn thương thì cũng không thể được chữa lành. Cuộc đời vẫn luôn còn ở đây, quý giá vô ngần với những người biết ơn và nhìn vào phía ánh sáng; và đáng sợ tột cùng đối với những người run rẩy và chỉ biết đưa mắt nhìn vào nơi bóng tối.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh: Benjamin Balázs on Unsplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Đừng nuối tiếc tuổi xuân!

Tôi muốn nói ở đây là: cứ vững bước đi tiếp dù cho có thể ta lỡ thanh xuân. Tuổi thanh xuân là thời khắc đẹp nhất đời người, nhưng không kết thúc hoàn toàn đường đời của ta. Giống như bạn nghĩ hết phim xong thì kết thúc rồi, mọi thứ đã được định sẵn trong vạch đích. Nhưng phim chỉ là ảnh phản chiếu mở đầu cho sự nghiệt ngã của đời thực, đồng thời thanh xuân cũng làm ta nhìn lại thời trẻ xa xưa ta nông nổi đến mức nào. Chúng ta đã ăn, uống, chơi, ngủ và yêu – chúng ta từng nghĩ hết xuân là hết đời. Tuy nhiên, thực tế bảo rằng không phải. Thanh xuân cũng là một cạm bẫy đánh lừa cảm xúc của ta để thử thách sự trưởng thành trong nhận thức và đối nhân xử thế.

Đừng quan trọng hoá chuyện tuổi xuân lỡ lầm. Nó đẹp nhất khi ta thành thật với chính mình ngay từng giây phút ngẫu hứng nhiệt huyết, vậy đủ rồi. Đừng kỳ vọng những thứ ta không thể với lấy. Đừng tiếc nuối những mối tình hờ hoặc bạn bè thời xưa, vì họ giúp bạn nhận ra rằng tuổi 20 chỉ là nhất thời. Còn nét cá tính trong con người bạn là mãi mãi. Bạn đã tiếp xúc nếm trải gần hết những loại gia vị cuộc đời, vậy nên, bạn đủ suy nghĩ chín chắn để sẵn sàng tiến thêm một bước nữa hoặc dừng lại. Cho nên, tôi muốn nhắc các bạn rằng, hãy làm gì đó với một mục đích lâu bền. Đây chính là hành trình được mang tên TUỔI XUÂN.

Nguyên nhân tại sao tôi nói vậy thì là do quá trình biến đổi tâm lý và nhận thức của con người. Tiếp nữa, con người hay nghĩ rằng không có gì là vĩnh viễn, nên nỗi sợ hãi bên trong thúc giục họ giữ lấy thứ trong tay vào thời điểm hiện tại. Họ cảm thấy tiếc khi tuổi xuân họ không có người yêu, hoặc chưa thể làm được điều mình muốn (vì định kiến, áp lực từ bố mẹ và xã hội). Họ sợ mất lòng tin vào bạn bè mặc cho họ bị lợi dụng nên quyết giữ lại. Định kiến ảnh hưởng xấu đến việc tự quyết định của bản thân ta, chỉ một tảng đá chắn giữa đường thôi cũng làm ta bỏ cuộc giữa chừng. Điều này tạo thêm khó khăn hơn mỗi khi ta phải tự đưa ra lựa chọn và chịu trách nhiệm với lựa chọn đó. Mỗi chúng ta hãy nhớ rằng đời đã cho ta rất nhiều thứ, nên đã đến lúc ta phải cho đi. Tuổi thanh xuân làm ta thấy ta đã có tất cả, nhưng sớm muộn gì ta cũng phải nhận ra có những lúc ta sẽ không còn gì để mất.

Làm sao để tôi không hối hận vì nó? Tôi nhìn nhận nó như nhìn sâu vào vấn đề tại sao tôi không có ai chơi cùng. Thanh xuân cũng như chọn bạn mà chơi, không có nó thì chẳng bận tâm nhiều, miễn sao sống tốt là được. Thanh xuân chỉ là một cơn gió thoảng qua thổi tung sức sống. Không nhất thiết phải sôi nổi tưng bừng, chỉ cần hướng sâu hơn về nội tại tâm hồn là đủ. Tuổi xuân không phải là sống cho đến chết, mà là sống sao cho cảm thấy mình hồi sinh trở lại. Và đủ đầy tinh thần cùng ý chí.

Tôi sẽ không nói nhiều về tuổi 20, vì cảm xúc và tâm hồn nói thay những đúc kết trải nghiệm thời bừng sáng ấy. Mỗi chúng ta tự viết những câu chuyện khác nhau bằng các nguyên liệu riêng. Nên không có một lời khuyên chung để làm sao sống hai mươi mùa xuân sao trọn vẹn.
Tôi muốn gửi tới các bạn, nhất là những ai ở ngưỡng cửa tuổi 20: nếu các bạn thấy trong tay không có gì, thì hãy nhìn lại chính mình một lần nữa. Các bạn vẫn có hai bàn chân và hai bàn tay, hai con mắt sáng rực. Tâm hồn trần trụi, mộc mạc, chân khiết giữa cõi lòng. Đừng lo nghĩ nhiều nếu thấy mình không làm được gì nên hồn. Sống trong tuổi xuân này, thay vì nhập vào đám đông rồi ăn chơi vô bổ, ta hãy mở lòng và tâm sự chân thật với chính mình nhiều hơn. Hãy cảm nhận nhịp tim bên trong mình thông qua những bản nhạc cổ điển, những bài hát ít người nghe tới. Ra ngoài xã hội mang vỏ bọc khép kín nhưng nồng nhiệt về phẩm chất. Hãy hoà mình vào tiếng nói bên trong, để lúc vỡ bờ, ta còn tìm được lối về.

Tác giả: Ally Yuu

Ảnh: Fuu J on Unsplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Tò mò chiến thắng tự ti

6

“Ôi tôi thật là kém cỏi. Cuộc sống này thật khó khăn. Tôi chẳng làm được mấy việc này giống như người ta. Tôi chẳng được bằng ai. Lần nào tôi cũng thất bại và làm rối tinh mọi thứ. Đầu óc tôi quay cuồng hết cả. Tôi chẳng muốn cố gắng nữa vì tôi kém quá rồi. Tội nghiệp tôi. Chỉ vì trường học không dạy cho tôi từ sớm. Chỉ vì bố mẹ không giỏi những chuyện này để nói cho tôi. Sao số tôi nó khổ thế này…”

Đây là những dòng độc thoại thường gặp của những người mang trong mình sự tự ti. Tự nói những điều tiêu cực về bản thân sau khi trải qua một số thử thách và áp lực, tự làm chùn bước chính mình bằng những suy nghĩ không có lối thoát, và tự giậm chân tại chỗ bằng việc so đo năng lực của mình với người khác và nghĩ rằng điều đó là mãi mãi, dù nó chỉ là tạm thời.

Chỉ ra những điều này thì tôi cũng chia sẻ rằng bản thân tôi cũng đã từng sống như vậy. Gặp chuyện gì mới lạ tôi cũng ngại làm, đi đứng nói năng gì cũng sợ người khác đánh giá, sợ làm hỏng mọi chuyện, sợ bị trách mắng, rồi tôi quyết định quay mặt đi chỗ khác và không làm gì nữa. Đã từng có một thời gian dài, tôi chỉ làm mấy chuyện mình quen thuộc, ăn mấy món mình biết, chơi với một số người mình đã thân và “tập” được dần lối sống lủi thủi, run rẩy và bất an thường trực. Nhỡ… Thì sao? Nếu… Thì sao? Nhưng mà… Đó là những mệnh đề hay bắt gặp trong đầu tôi lúc đó. Luôn có một loại năng lượng ứ đọng, bức bách và chực chặn lại mọi lối tôi muốn bước đi. Lúc đó, tôi cảm thấy bản thân mình không có chút nhiệt huyết hay chút sức sống nào. Chuyện đó thật đáng buồn biết bao.

Nhưng có những đam mê và sự tò mò vẫn còn sót lại đã vô tình đã đẩy tôi tiến lên phía trước. Từ nhỏ tôi rất thích đọc sách và thích viết lách. Cách đây 6 năm, tình cờ tôi tham gia một cuộc thi viết của chính Triết Học Đường Phố tổ chức. Nghe đề bài tôi thấy hợp với mình quá và viết liền một mạch xong luôn, không chỉnh sửa gì lại nhiều. Lúc gửi bài đi, người tôi vẫn run cầm cập, tay chân lạnh toát, nhưng vì thích quá nên tôi cũng làm. Thế rồi sau mấy ngày hồi hộp chờ đợi, kết quả là tôi được giải Nhì và được thưởng một cái bằng khen và ít tiền crypto (thứ sau này đã tạo nên vận may kéo tôi ra ngoài đời sống tự lập.) Trong cuộc thi, tôi được mọi người khen tặng và ủng hộ nhiệt tình khiến tôi rất bất ngờ và bừng lên niềm cảm hứng. Cứ như vậy, tôi viết tiếp và dần dần tiến bộ đến ngày hôm nay.

Nhưng sau này có những chuyện tôi cũng vẫn dấn thân làm, không phải vì cần một sự công nhận từ ai, cũng không phải là để hơn thua với ai hay chứng minh cho thế giới điều gì. Tôi làm chỉ vì tôi thích khám phá, thích chạm tới những giới hạn của bản thân và thấy chuyện đó thật thú vị biết nhường nào.

“Ồ, cái cây này nhà mình chưa có”, nên tôi tìm hạt để gieo. Chậu chưa có thì tôi tìm mua, rồi kệ chưa có thì tôi nhờ bạn bè đóng giúp. Chỉ một bước đi đầu tiên từ một hạt giống bé nhỏ mà sau đó tôi được đẩy đi bước vô số bước nữa với những cái cây trưởng thành. Cứ vậy chưa đầy 1 năm tôi đã có một khu vườn sum suê trên ban công, ai đến cũng khen hết cây này đến cây nọ. Còn tôi thì ngày nào cũng có thứ để ngắm nghía, chăm chút và yêu thương.

“Ôi cái mẹo nhà bếp này lạ quá mình chưa biết”, nên tôi ngồi xem mấy tips lau dọn, làm handmade bao nhiêu cũng không chán. Rồi tôi quay ra thực hành làm theo dù cũng cái được cái không. Nhưng tôi thì chẳng ngại chuyện kết quả mà chỉ thấy những gì mình làm rất vui và thật là hăng say.

“Kìa, cái lọ hoa mình chưa biết vẽ”, thế là tôi tẩn mẩn ngồi cả ngày để đưa hình ảnh của nó vào app vẽ của cái máy tính bảng. Xóa lên xóa xuống, ngắm đi ngắm lại, chỉnh sửa nắn nót không biết bao nhiêu lần. Tôi cứ cặm cụi vẽ quên hết thời gian và mọi thứ xung quanh, chẳng thấy mệt mỏi gì, mà chỉ thấy đây là việc cần làm và muốn làm thôi.

Tôi nhìn lại cuộc sống của mình và thầm nghĩ, chẳng phải tự ti là do mình yếu ớt hay kém cỏi gì, mà do mình không có đủ sự tò mò và thích thú với cuộc sống. Vậy cái gì đã ngăn cản tôi tò mò và khám phá? Đó là những bệnh thành tích, sự quá quan tâm đến ý kiến của người khác và sự so sánh khập khiễng nhất thời giữa mình và mọi người xung quanh. Nhưng khi nhìn kỹ ra thì tôi nhận thấy một chuyện rất đơn giản, đó là cứ đi theo cái gì mình thích nhất, yêu nhất, cái gì khiến mình vui sướng hạnh phúc trào dâng nhất đã là một thành công rồi. Nhờ đó mà những lời ngụy biện tiêu cực trong đầu tự nhiên bị đánh bại dẹp tan chẳng cần dùng đến một chút nỗ lực.

Khi nhắc đến chuyện tự ti, có thể sẽ có những người khuyên nhủ bạn làm chuyện này chuyện kia, cố gắng để thay đổi bản thân. Lúc đầu tôi đã từng tiếp cận theo hướng đó, nhưng tôi thấy nó không giải quyết được vấn đề, nó chỉ là những đấu tranh bên ngoài với cốt lõi là một thái độ phản kháng tiêu cực với chuyện tự ti. Bây giờ tôi thấy rằng mỗi người chúng ta đều đang là tốt nhất có thể rồi, hãy tự hào và biết ơn vì điều đó. Kể cả những suy nghĩ tiêu cực bạn vẫn thường nghĩ về bản thân, nó cũng thật tuyệt vời. Tại sao tôi lại nói vậy? Vì những suy nghĩ ấy thể hiện cho bạn biết bản thân bạn đang như thế nào và đang cần nuôi dưỡng điều gì trong cuộc sống. Giống như cái bụng réo đói thì không phải là nó xấu, mà nó đang làm rất tốt nhiệm vụ báo rằng bạn cần nạp năng lượng. Chỉ đơn giản vậy thôi. Tự ti cũng vậy, là dấu hiệu báo rằng bạn đang cần “ăn” thêm món dũng cảm, món dấn thân, món tò mò vui thích, món say sưa vì mọi thứ. Và không có cách ăn nào khác ngoài việc bạn bắt đầu sống như vậy.

Không chỉ thân thể cần no đủ mà tâm hồn của chúng ta cũng cần nuôi dưỡng thường xuyên. Hãy bắt tay làm những việc mà mình thích nhất, gần tầm với nhất, thấy hưng phấn vô tư nhất và quên cả thế giới đi. Có một điều may mắn đó là bản chất con người luôn là những đứa trẻ ham học và tò mò. Khi bạn nhớ ra đứa trẻ ấy bằng việc cứ tò mò khám phá thế giới thì càng về sau sẽ càng không có gì cản chân bạn nổi.

Bây giờ, khi viết những dòng này, tôi không chỉ muốn khích lệ những ai đang cần, mà còn khích lệ chính bản thân mình tiếp tục tiến sâu vào thế giới và khám phá những câu chuyện tuyệt vời còn ẩn giấu. Trước kia tôi luôn né tránh những sự thách thức, né tránh việc trải nghiệm những điều chưa biết, nhưng bây giờ tôi lại khao khát chúng biết bao. Vì chúng chính là thước đo chính xác nhất cho sự sẵn sàng bên trong tôi, và chúng cũng là những món ăn bổ dưỡng nhất cho tâm hồn tôi vậy.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh: Clem Onojeghuo on Unsplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Phong trào nữ quyền hay sự ngụy biện người rơm mang quy mô tập thể?

0

Bạn đã từng nghe đến khái niệm ngụy biện người rơm bao giờ chưa? Hiểu sơ qua thì thế này: trong một cuộc tranh luận giữa 2 người A và B, người A ban đầu đưa ra quan điểm của mình. Nhưng người B lại chẳng hề nắm được nội dung thật sự của quan điểm ấy và phóng chiếu góc nhìn của mình vào, rồi tưởng rằng đó là ý mà người A đang nói. Thế là, thay vì phản biện quan điểm đang được người A nói đến thì người B lại đi phản biện cái ảo tưởng của chính mình. Đây là một lỗi tranh luận rất thường bắt gặp. Và những người quân tử thì luôn cố gắng tránh xa lỗi tư duy cơ bản này, vì nếu mắc phải, họ đã tự loại chính mình ra khỏi cuộc tranh luận ngay từ cửa đầu tiên. Vì một nguyên tắc cơ bản mà còn chưa nắm vững thì sẽ không tạo ra hiệu quả tranh luận. Người đó thậm chí không đủ thẩm quyền để được phát biểu.

Ở đây, trong ví dụ này, chúng ta sẽ thấy một vở kịch mà người B tự dựng lên và tự lồng lộn ở trong đó. Người A chỉ cần chỉ ra lỗi ngụy biện của người B là đã đủ dập tắt vở kịch tự biên tự diễn của người B, và duy trì sự tập trung vào nội dung chính mình đã nêu ra ban đầu.

Đó là trường hợp người A có hiểu biết để nhận ra sự lệch lạc trong cuộc đối thoại. Còn nếu anh ta không nhận ra trước mặt là một trò ảo giác, anh ta sẽ bị cuốn vào trong nó và tự mâu thuẫn với chính mình và không đạt được mục đích khẳng định giá trị quan điểm mà mình đã nêu.

Vậy chuyện nữ quyền thì liên quan gì đến ngụy biện người rơm? Bạn cứ hình dung như thế này. Đạo lý của Cha ông (A) từng đặt ra là: Cuộc sống là sự cân bằng và phối hợp hai thái cực âm dương. Dương là người trụ cột, lãnh đạo, thể hiện ở người đàn ông. Âm là người nương tựa, quy phục, thể hiện ở người đàn bà. Đàn ông và đàn bà thực hiện đúng bổn phận và vai trò của mình thì có được hạnh phúc cân bằng trong cuộc đời, mang lại trật tự và ổn định cho xã hội ở mọi thế hệ.

Người đời (B) nghe vậy bèn lý lẽ rằng: Đàn bà bị đàn áp, bị bạo hành, bị đau đớn. Đàn bà phải vùng lên, phải sánh ngang vai với đàn ông. Đàn bà phải đòi lại công bằng. Như vậy mới có hạnh phúc.

Bạn có thấy B đang ngụy biện kiểu người rơm ở chỗ nào không? Người A có bảo là làm tròn bổn phận âm dương thì phụ nữ bị đàn áp đâu? Thực tế là khi làm đúng bổn phận thì không ai có lý gì có thể gây sự với cô ta được, thậm chí nếu người ta có lý do gây sự thì cô ta cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Vì nếu cô ta không ngoi lên lanh chanh thì làm sao sinh ra sự xung khắc được? Với cả có ai bảo rằng khi thực hiện vai trò nữ tính thì đàn bà không không được trân trọng ngang ngửa với với đàn ông đâu? Chưa kể, người đàn ông chân chính thì chẳng bao giờ đi đàn áp người phụ nữ chân chính, chỉ có đàn ông rởm mới đi sinh sự với người đàn bà, và chỉ có người đàn bà rởm mới không đỡ được thử thách này. Mệnh đề của B đã vơ đũa cả nắm, đánh đồng những người kém chất lượng mặc định là tất cả đàn ông. Đây cũng là một lỗi ngụy biện nữa.

Tôi thấy rất nhiều người ngày nay rơi vào sự ngụy biện người rơm khi hùa vào phong trào bình đẳng giới, phong trào đưa người nữ “lên ngôi.” Tư duy tập thể này đẩy người phụ nữ vào vở kịch tranh chấp chức năng vị trí của người đàn ông để thấy mình có chút giá trị sau khi đã ruồng bỏ thiêng tính và sức mạnh Trời ban. Ở phong trào nữ quyền, từ “bình đẳng” là một từ đậm chất ảo giác và vô cùng phi lý mà không mấy ai nhận ra. Nói rằng đàn ông làm gì phụ nữ cũng phải được làm và làm được cũng chẳng khác gì bảo cái lạnh làm gì thì cái nóng cũng phải làm được y chang. Cái lạnh làm đóng băng mặt hồ thì cái nóng cũng có quyền được làm như vậy. Đúng, bạn có quyền. Nhưng vấn đề là câu chuyện chưa kết thúc ngay ở chuyện cái quyền. Vì để thực hiện được quyền ấy, bạn không thể tránh khỏi việc bản chất của chính mình sẽ bị biến đổi, bằng cách trở thành một cái lạnh. Hay nói cách khác, đàn bà đòi quyền bình đẳng với đàn ông, đòi làm những chuyện tương đương như đàn ông đang làm, chuyện đó cũng không ai ngăn được. Đàn bà hoàn toàn có thể làm được. Nhưng vấn đề là các bạn chẳng thoát nổi quy luật bù trừ của Tự nhiên là phải đánh đổi bản chất nữ tính của chính mình để làm được điều đó. Bạn thực hiện được cái quyền nữ ấy, thoạt nghe thì có vẻ hoành tráng đáng tán dương, nhưng trớ trêu thay lúc đó, bạn đã đánh mất bản chất của mình rồi, còn bạn có hoàn toàn trở thành đàn ông hay không thì chưa chắc. Có thể, bạn cũng chỉ dở dở ương ương chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ, vì cơ thể người nữ của bạn vẫn ở đó. Chuyện này cũng giống như nàng tiên cá cầu xin có được đôi chân. Vậy thì nàng buộc phải chịu mất giọng hát thiên thần. Mất giọng hát ấy rồi thì đâu còn là tiên cá nữa? Nữ quyền xong xuôi mà vẫn nghĩ mình còn nữ tính thì chẳng khác nào chuyện đi về quá khứ giết ông nội mà mong rằng khi quay lại hiện tại mình vẫn còn sống. Bên cạnh ngụy biện người rơm, phong trào nữ quyền lại rơi thêm vào nghịch lý ông nội (grandfather paradox), cố gắng phủ nhận sự tồn tại của chính mình nhưng không thể.

Vậy nên, không có chuyện sau khi thành công với cuộc đấu tranh bình đẳng giới thì phụ nữ vẫn còn là phụ nữ. Thế giới lúc đó đã bị bóp méo và trở nên rối ren luẩn quẩn như ảo tưởng bình đẳng rồi. “Chúng tôi có được hạnh phúc gia đình” ư? Lại một trò ảo giác tiếp nối. Cùng dấu thì chỉ có đẩy nhau ra xa, hoặc là xung đột, cạnh tranh, bè phái, hơn thua, tính toán, đố kỵ, chia rẽ. Đây toàn là những ngưỡng năng lượng thấp trong thang đo nhận thức của con người. Nếu không muốn điều này xảy ra thì buộc người đàn ông phải bù đắp vào vai còn lại của vở tuồng, đó là thế vào chỗ trống của đàn bà, trở thành đàn bà. Thực chất, đàn ông cũng phải trở thành một thứ dở dở ương ương và méo mó tương tự như đối tác của họ. Họ không còn sức hút những người phụ nữ chân chính nữa, cũng như đàn bà cương cường không còn sức hút với người đàn ông chân chính nữa.

Nếu có một mệnh đề hợp logic thì tôi cho rằng đàn bà chỉ bình đẳng với đàn ông trong việc được làm tròn thiên chức của chính mình. Có nghĩa là đàn bà có quyền được trở thành một người đàn bà chân chính tương đương như đàn ông có quyền được trở thành một người đàn ông chân chính. Đây là sự bình đẳng mà Tạo hóa và Cha ông đã nói ngay từ ban đầu khi hướng phụ nữ và đàn ông tập trung làm tròn thiên chức của mình. Ông cha đã cổ vũ quyền tuyệt vời ấy ngay từ ban đầu mà người đời lại nghĩ mình khôn hơn, và tự tô vẽ ra một thứ bình đẳng ở phương diện lệch lạc và hùa những người xung quanh lạc lối theo, như mù dắt mù xuống hố.

Khi sống đúng với thiên tính, cả nam và nữ đều có Sức mạnh (với chữ S viết hoa). Vì nam tính và nữ tính là 2 mặt biểu lộ của Cội Nguồn Thiêng Liêng. Sự hợp nhất giữa đôi bên là chuyện hiển nhiên, và hạnh phúc cũng là hiển nhiên như quà tặng từ khi mới chào đời. Nên chuyện đòi hạnh phúc, đòi bình đẳng với phong trào nữ quyền không khác gì một vở kịch, vừa thừa thãi, vừa tốn năng lượng, vừa tai hại đến nhiều thế hệ.

Cá nhân tôi đã từng sống cương cường và đã toàn gặp phải những người đàn ông yếu ớt, hèn nhát, kém bản lĩnh, chỉ ưa dựa dẫm vào người khác. Các bạn có thể nghĩ rằng: “ôi dào, người phụ nữ mạnh mẽ thì chọn ai yêu mà chẳng được. Ngoài kia đàn ông nam tính vẫn còn đầy.” Tôi cho rằng đây là quan điểm quá ngây thơ. Trong gầm trời này, tất cả đều do Tạo Hóa se duyên, sắp đặt các cấu trúc và tần số tương đồng về cùng một thực tại, như nồi nào úp vung nấy, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Khi bạn thoái hóa, bạn cũng chỉ gặp những người cũng đang thoái hóa ở ngưỡng tương đương. Khi bạn sống tròn bổn phận, hoặc ít nhất là cố gắng sống theo Đạo lý, bạn cũng sẽ gặp được người phối ngẫu có cùng hệ giá trị với bạn. Bạn không có những thứ bạn muốn, bạn có những thứ bạn xứng.

Không chỉ chứng kiến câu chuyện ở ngay bản thân mình, tôi còn quan sát thấy rất nhiều các gia đình, cặp đôi trục trặc, đảo lộn, tan vỡ vì không biết nghe và thực hành Đạo lý. Người phụ nữ thì lấn lướt chồng, còn người chồng không biết dạy vợ, cứ để yên cho cô ta làm vậy và tưởng đó là thái bình. Thực tại người rơm sẽ diễn ra khi người chồng bắt đầu thể hiện vai trò của mình và cô vợ sẽ giãy lên và bảo rằng mình không được tôn trọng. Trong khi, cô ta không hề biết rằng việc đặt cô ta vào đúng vị trí bổn phận của mình là sự tôn trọng nhất mà một người đàn ông chân chính có thể dành cho cô.

Nên nói tóm lại, chân lý thì không cần chứng minh và không cần ai công nhận vì nó tự chứng minh bằng thành công, hạnh phúc mà nó biểu hiện trong mỗi con người, trong mỗi gia đình. Không ai bắt bạn phải nghe Đạo lý âm dương hay Tam tòng tứ đức cả vì cuộc đời là của bạn, bạn sống sao thì bạn tự chịu trách nhiệm cho nó. Mọi thông tin luôn được phơi bày, còn sự lựa chọn thế nào lại là việc của bạn.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh: Kate Hliznitsova on Unsplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Thượng Đế đã lo liệu tất cả

0

Mới dạo gần đây, tôi về quê thăm nhà chưa đầy 1 tuần mà có liên tiếp những sự trùng hợp diễn ra, thậm chí rõ ràng đến nỗi tôi có thể đoán trước được một số chuyện. Trong hiểu biết và trải nghiệm cá nhân, tôi cho rằng việc chứng kiến những sự kiện đồng nhịp tích cực phản ánh sự đồng bộ trong nhận thức của một người, và người đó có kết nối tốt với Tự nhiên, được Đất Trời ủng hộ.

>>> Sự đồng nhịp (synchronicity) là gì và ý nghĩa của nó?

Mỗi ngày, số lần tôi chiêm nghiệm và cầu nguyện Thượng Đế và các thiên thần ngày càng tăng. Trước khi đi ngủ, nhắm mắt lại và tôi dành tâm trí để hướng về với Thiêng Liêng. Tôi chỉ cảm thấy đó là việc cần làm, chứ không phải để cầu xin chuyện gì cụ thể, vì tôi biết rằng God biết tôi còn rõ hơn chính bản thân tôi, và biết điều gì là tốt nhất dành cho tôi. Trong đời sống thường ngày, những gì tôi khao khát hay cần giúp đỡ đều được đáp ứng một cách rất mầu nhiệm.

Quay lại kể chuyện gần đây nhất, cách đây mấy ngày, tôi có chuyến đi về Bắc thăm gia đình. Tôi chủ yếu mang quà về tặng mọi người, còn bản thân thì chỉ mang điện thoại, giấy tờ, chút tiền phòng thân và ít quần áo mặc ở nhà. Khi về, tôi không hình dung được là trời Bắc oi nóng đến vậy, và khi đi chơi nhà bà con, tôi không thể xài nổi mấy cái quần của mình mang về vì nó khá dày chỉ hợp với khí hậu Đà Lạt, nên đành mặc tạm 1 cái quần khác đã cũ còn để lại ở nhà. Thế mà ngay hôm đi chơi đó, dì tôi tặng tôi một chiếc quần dài rộng rãi thoáng mát mà dì vừa mới may xong hôm qua khiến tôi bất ngờ và phấn khởi vô cùng.

Rồi giường ở phòng tôi trải chiếu trúc nên rất cứng, tôi về nằm không quen nên bị đau người. Tôi không dám nói chuyện này với ai. Thế mà một hôm, tôi thấy mẹ lôi ra từ đâu một cái giường gấp mềm hơn để nằm buổi trưa và tôi vui sướng vô cùng vì có chỗ nằm mới được phát hiện. Lúc đó, tôi chợt nghĩ mấy nay Vũ trụ lo cho mình đến tận răng thế này. Tôi sực nhớ ra là mình quên tiệt không mang chiếc váy nào về để đi dự một buổi tiệc quan trọng của gia đình. Lúc đó tôi liều nghĩ bụng, nếu mà ngày mai có người tặng váy mới cho mình thì mới tuyệt làm sao. Tôi cứ nghĩ thầm như vậy và quan sát ngày mai xem chuyện kỳ diệu có diễn ra không.

Sáng hôm sau khi ngủ dậy, xuống nhà và tôi không nhớ gì về suy nghĩ của mình tối qua, thì bố tôi bỗng gọi tôi và rủ tôi có muốn đi ra thành phố mua quần áo không vì bố cũng chuẩn bị ra đó có công chuyện. Tôi bỗng nhớ ra chuyện mình đã nghĩ tối qua, có vẻ Vũ trụ đang hồi đáp. Tôi lựa được 2 cái váy, tự mình trả tiền. Nhưng khi trên đường về thì bố tôi đưa tiền cho tôi bảo rằng tặng quà tôi mua 2 chiếc váy đó. Lúc đó, tôi cảm ơn bố tôi nhưng thực chất đang cảm ơn God ẩn sau hình hài bố đã đáp ứng lời cầu nguyện của tôi hôm qua. Thậm chí, hôm sau đó lại có người cho tiền tôi, đúng bằng số tiền tôi tính đi mừng tiệc sắp tới.

Tối đó về nhà thì lại có người bà con đến cho đu đủ, trong khi lúc trước khi về quê tôi đã rình đi chợ mua đu đủ để lấy hạt. Tôi rất thích sưu tập hạt giống mà còn thiếu loại hạt này. Ở Đà Lạt thì lúc có lúc không tôi toàn bị mua hụt. Nên giờ được nhận trong lúc không hề ngờ tới khiến tôi thấy mọi chuyện rất tuyệt vời.

Với tôi, Vũ trụ quá diệu kỳ để có thể mô tả. Vũ trụ không chỉ là Đấng Thiêng Liêng và Nhân Hậu, mà còn là người bạn thân thiết gần gũi với tôi, là ân nhân và người bảo trợ che chở cho tôi. Những sự trùng hợp tần suất cao mấy ngày về thăm nhà đã chứng minh quá rõ. Nó khiến đức tin của tôi ngày càng mãnh liệt hơn và khuyến khích tôi lắng nghe trực giác thường xuyên hơn, dù trong những chuyện nhỏ nhặt nhất là có nên mang cái quần dài về quê hay không. Tôi cũng không lo lắng hay sợ hãi gì nữa, tôi thoải mái hơn, sống đơn giản hơn, bớt ôm đồm hơn vì biết rằng Vũ trụ luôn chăm lo cho tôi đến từng chân tơ kẽ tóc. Không có một ước nguyện chân chính nào của tôi lọt ra ngoài tầm mắt của Người Vĩ Đại.

Nhờ những trải nghiệm như vậy, tôi càng gắn bó hơn với việc sống thảnh thơi, lương thiện và luôn hướng mình tới Thượng Đế. Ông bà ta đã nói “Có đức mặc sức mà ăn” quả không sai. Ta cần cái gì ở thế giới bên ngoài thì ông Trời lấy cái đức ở bên trong ta ra mà biến đổi. Nên càng ngày, tôi càng chẳng lo chuyện đuổi theo vật chất, vinh hoa. Tôi chỉ càng tập trung hơn trau dồi nhân đức nơi mình, sống trọn vẹn, tươi vui và thư thái nhất có thể. Dù thế gian bảo rằng tôi điên khùng, mơ mộng, hay ngây thơ thì tôi cũng mặc kệ. Vì dù cùng lắm có phải chết, tôi cũng chết với nhân đức và niềm tin thiêng liêng, chứ không phải sống cả cuộc đời lẽo đẽo chạy theo mấy chuyện bạc tiền phù du. Tôi đã từng sống kiểu đó rồi và nó không hề đem lại bình an và hạnh phúc.

Cũng nhờ đức tin ấy mà tôi cũng dần đi ra khỏi sự ảnh hưởng tiêu cực của những người khác. Tôi nghĩ rằng ai cũng được Thượng Đế chăm lo dạy dỗ. Chuyện khổ hay cái tiêu cực là bài học của họ, là lời răn của God. Tôi chỉ biết đó là nơi công việc của Ngài đang hiển lộ, nên tôi bớt phán xét người khác, bớt chỉ trích hay kiểm soát họ theo ý mình và tập nhìn lại bản thân liệu có đang giống như vậy ở phần nào không để sửa đổi. Tóm lại là tôi bớt đi muôn phần căng thẳng với thế giới bên ngoài và tập trung hơn trong việc làm sạch chính mình. Và chuyện này cũng thật tuyệt vời biết bao.

Nếu bạn đang có khó khăn gì, đang khao khát điều gì, thiếu thốn gì thì cũng đừng ngần ngại cầu nguyện Thượng Đế. Hãy tập cầu nguyện, không phải để God đến với bạn vì Ngài vẫn luôn ở bên cạnh bạn. Việc cầu nguyện là để bạn nhận ra sự thật ấy một cách rõ ràng hơn và có thể đón nhận những ân sủng càng lúc càng mạnh liệt. Rồi mọi điều sẽ được thông suốt và biến đổi tươi đẹp, chẳng chóng thì chầy, theo những cách bất ngờ và nhân văn nhất. Riêng chỉ chứng kiến những màn hồi đáp của God thôi là bạn cũng đủ thấy tầm vóc trí tuệ và tình yêu của Người rồi. Với tôi, đó là những trải nghiệm phúc lạc nâng đỡ tâm hồn, là lời động viên chúc mừng cho tôi đi gần hơn về phía ánh sáng. Tạ ơn Thượng Đế!

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh: Leon Bliss on Unsplash

Sức mạnh của phụ nữ nằm ở sự tận hưởng

1

Ngày xưa ở thời sinh viên, tôi đã từng có ý nghĩ rằng mình sẽ không lấy chồng, không sinh con. Tôi muốn tập trung hết năng lượng cho sự nghiệp của mình. Tôi muốn đạt được mục đích bằng con đường mà bản thân cho là ngắn nhất. Tôi muốn sống một mình và tự thi hành kế hoạch của mình. Tôi không muốn phụ thuộc vào một ai cả. Tôi hăng máu và đầy những tham vọng lớn lao.

Nhưng bạn biết kết quả của những lần lao đầu về phía trước là như thế nào không? Khi vươn đến mục tiêu của mình, tôi dần trở nên khắt khe với bản thân và với người khác, sống trong áp lực căng thẳng và rất khó tận hưởng những phút giây cuộc sống. Cơ thể và trái tim tôi càng ngày càng trở nên chai sạn, khô cứng. Tôi chỉ biết tiến lên, tiến lên và tiến lên như dũng sĩ xông pha chiếm đánh một cái thành. Tôi phải chiến thắng, phải làm được, phải thành công. Rất nhiều những cái “phải” khác đã diễn ra trong cuộc sống của tôi những ngày đó. Và tôi dần đánh mất đi sự ngọt ngào, linh hoạt và sự thư thái nơi mình. Tôi không dễ nở một nụ cười bình an, tôi hay bất mãn, cáu gắt và dần trở nên là một đứa khó ưa. Bây giờ nhìn lại, tôi chỉ thấy đó chẳng phải là một cô thiếu nữ gì cho cam, mà chỉ là một thằng con trai tóc dài cục cằn, hay nhăn nhó, yếu đuối và chẳng có gì đáng thu hút.

Nhưng may sao ông Trời thương xót đã đưa tôi đến một trải nghiệm khiến tôi nhìn lại lối sống của chính mình. Đó là sau một quãng thời gian đi xa làm ăn, tôi quay trở lại thăm gia đình. Khi về nhà, tôi được bố mẹ, anh chị em, họ hàng cô dì chú bác chào đón. Chưa bao giờ tôi thấy một niềm hạnh phúc lớn lao đến như vậy đối với gia đình. Tôi chỉ muốn thốt lên với mọi người rằng “gia đình mình đông vui quá!” Trong khi trước kia, tôi chỉ thấy sự đông đúc là một sự gây xao nhãng và cản trở sự nghiệp của tôi, hay gia đình thật là phiền nhiễu với quá nhiều thể loại quan điểm. Tôi đã chẳng có mấy khi thấy hạnh phúc khi ở nhà. Nhưng sau trải nghiệm tích cực mãnh liệt ấy, trong tôi thậm chí còn nảy sinh ý muốn lấy chồng càng sớm càng tốt và vợ chồng tôi sẽ sinh ra thật nhiều những đứa con để sau này nhà cửa đề huề đông vui như vậy. Chưa kể, tôi thấy chuyện nhiều luồng tư tưởng lại là chuyện may mắn, nó khiến cuộc sống không bị cực đoan về mặt nào, và luôn rộn ràng nhiều sắc thái.

Những nỗi niềm hạnh phúc dâng trào ấy khiến sự căng thẳng và bức bách trong tôi đột ngột tắt lịm. Tôi thấy chuyện phụ nữ hùng hục tiến lên phía trước để đạt được mục đích chẳng phải là thứ gì đó thông minh cho lắm. Dựa trên niềm hạnh phúc mà nói, tôi thấy trí thông minh của người phụ nữ nằm ở việc tận hưởng từng chặng đường, từng phút giây bé nhỏ. Mục tiêu vẫn ở đó, nhưng cô ta không nhất thiết phải đi bằng đường thẳng như người ta xẻ núi hay khoan giếng. Nó có thể là đường cong, đường rẽ nhánh, đường vòng uốn lượn như mấy con sông luồn lách tìm lối ra đến biển. Đi đến đâu, con sông cũng thong thả. Chuyện xa hay gần, nhanh hay chậm liệu còn quan trọng với một người thong thả thưởng ngoạn cuộc đời nữa không?

Trong những ngày về nhà ấy, có một buổi tối tôi đạp xe đến nhà một người anh em để thăm hỏi. Miền Bắc vào thu nên buổi tối gió mát mơn man thổi, hai bên đường hoa sữa tỏa hương ngào ngạt. Tôi thì lại thích hoa sữa vô cùng, càng đậm hương càng thích. Thế là thay vì đạp xe thẳng đến nhà người bà con, tôi đã lượn lờ thêm vài vòng trên đường để hóng mát và ngửi hương hoa đang phảng phất trong bầu không khí trong trẻo. Dù sinh ra ở nơi này nhưng đây là lần đầu tiên tôi đạp xe một mình vào buổi tối tận hưởng cảnh quan xung quanh. Lúc đó, tôi thấy chỉ có mình với riêng mình, như thể tôi được đi thám hiểm một thành phố hoàn toàn xa lạ. Những vòng xe quay chầm chậm đều đều cùng với tâm hồn tôi được thư thả và lắng xuống thật êm đềm. Đó là khoảnh khắc tôi sẽ không bao giờ quên.

Đột nhiên, tôi muốn mình sẽ mãi mãi sống như vậy, chẳng phải lồng lên đi đánh chiếm cái thành nào cho cực khổ. Tôi cứ việc tận hưởng cuộc sống đang mở ra ngay trước mắt là đã đủ. Từng khoảnh khắc an nhiên mới là “cái thành” tuyệt vời nhất mà Thượng Đế muốn tôi có được. Rồi mọi mục tiêu khác, dù được hay không, cũng không còn đáng quan ngại. Trong khi trước kia, tôi chạy theo những điều vụn vặt để đánh mất thiêng tính của chính mình, đánh mất sự trù phú và phơi phới bên trong.

Không chỉ bản thân tôi đã từng rơi vào áp lực của sự gồng gánh, tôi quan sát thấy cả mẹ, chị, các đứa em gái và những người bạn gái xung quanh cũng đang rơi vào hoàn cảnh tương tự. Phụ nữ Việt sống tận tâm là một chuyện, nhưng kham khổ lại là chuyện khác. Đảm đang là một chuyện, nhưng ôm đồm lại là chuyện khác. Kiên cường là một chuyện, nhưng gồng gánh lại là chuyện khác. Ranh giới giữa những thứ đó rất mong manh khiến người phụ nữ có thể bị nhầm lẫn rồi rước cái khốn khổ vào thân.

Khi đọc cuốn Power vs. Force của Tiến sĩ David Hawkins, tôi đã nhận ra rằng sự tận tâm, đảm đang và kiên cường đều là sức mạnh (power). Và chúng được sinh ra từ một cội nguồn sức mạnh tương đương, đó là sự bình an tận hưởng cuộc sống. Vì tận hưởng và thư thái nên việc gì người phụ nữ cũng hoàn thành, dù chúng khó khăn phức tạp đến nhường nào. Vì tận hưởng mà cô ta toát ra một năng lượng êm đềm đầy sức cuốn hút mê hoặc. Còn những sự gắng gồng, căng thẳng và xốc nổi, chúng chỉ là biểu hiện của sức lực (force), là sự cố gắng chống đỡ và kiểm soát đến từ một tâm thế nhỏ nhoi đang suy yếu.

Đàn ông càng dấn thân càng hăng máu sung sức, còn đàn bà càng thư giãn càng dồi dào năng lượng. Trong con mắt của tôi, một người phụ nữ biết tận hưởng cuộc sống (trong mọi thăng trầm) là người mạnh thật sự. Chính sự dịu ngọt và mơn man ấy đã hòa tan đi mọi gai góc của đời sống. Nếu tôi mà là đàn ông đi chọn vợ thì hẳn tôi sẽ lựa một người phụ nữ như vậy, vì cô ta không chỉ làm dịu mát những sóng gió cuộc đời, mà còn làm tuôn chảy những nguồn lực trong hạnh phúc lứa đôi. Cô ấy đã làm tròn bổn phận thiêng liêng mà Tạo Hóa đã trao tặng.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh: Valerie Elash on Unsplash


💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB

Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Chuyện học hành – Đại học – Học đại

0

(Tản mạn một chút về chuyện Đại học và học hành vì gần đây cá nhân mình có một số sự việc liên quan đến nó)

Trong việc học, đặc biệt là Đại học, tôi thấy sinh viên phải bỏ ra một cái giá quá đắt cho việc học hành của anh ta nhưng lại nhận được hiệu quả học tập quá tồi. Lý do chúng ta đang theo học Đại học là gì? Một phần là vì xã hội ủng hộ cho việc đó. Xã hội cần những cái khuôn được dán nhãn “cử nhân Đại học Havard” hay gì đó tương tự vậy. Xã hội ít coi trọng những người không bằng cấp nhưng có cái đầu khôn ngoan giàu trải nghiệm, những cái đầu hiểu cuộc đời, những cái đầu biết “sống” và rộng mở, am hiểu nghệ thuật và con người. Họ coi trọng cái bằng hơn là thế. Tôi hỏi bạn bè học chung trường là “Một năm qua ông học đại học thấy sao”, bạn tôi trả lời “Ôi chán lắm ông ơi, chả có gì bổ ích, cố gắng học lấy cái bằng thôi, dù sao trường này cũng có tiếng mà, ra trường còn dễ xin việc.” Rất nhiều trường hợp đã trả lời tôi như vậy. Tôi không biết nếu cái bằng Đại học không được xem trọng như thế thì liệu chúng ta có vào trường Đại học với mục đích truy cầu kiến thức hay không.

Riêng trải nghiệm cá nhân tôi, một năm học Đại học vừa qua thực sự quý giá. Kỳ cục là quý giá không phải ở chỗ tôi học được gì qua giảng viên (thiệt sự là tôi chẳng học được gì cả), mà là cái mà tôi học được ở ngoài đời, học từ việc tự lập, từ lối sống, từ cái nhìn thực tế của cuộc đời, từ cách đối xử giữa những con người trong xã hội với nhau. Ngoài ra một năm đó là cơ hội cho tôi nhìn rõ bên trong mình, những rào cản trong tâm trí, những nhận thức sai lầm, những lối sống không hiệu quả, những khuôn mẫu hành xử tiêu cực,… Những thứ này tôi học được với một cái giá rất nhỏ, so với tiền học phí đại học – nó là những cuốn sách, những thử nghiệm, những trải nghiệm, những sai lầm, cả những đau khổ, hoang mang, và những lần rối loạn tâm lý. Những bài học này xét theo phương diện cá nhân và sức ảnh hưởng của nó lên cả cuộc đời thì có giá trị hơn cả, nó được học bằng nỗ lực, bằng rèn luyện, bằng việc chịu những áp lực, thứ mà tiền mà cha mẹ tôi cực khổ làm ra không thể đổi được từ trường Đại học.

Trong nền Kinh tế thị trường hiện nay, nơi thứ gì cũng có thể khai thác để phục vụ cho mục đích lợi nhuận, thì ngành giáo dục cũng nằm trong số đó. Các trường Đại học biến thành một ngành kinh doanh mà số lợi nhuận cũng không kém cạnh các công ty thương mại. Tôi không có ý bảo rằng giáo dục thì không nên thu tiền hay kinh doanh, nhưng khi ngành giáo dục hoạt động trong một môi trường thực dụng, nó đánh mất đi thiên chức và sứ mệnh cao cả của nó là dẫn lối và đánh thức trí tuệ cho người trẻ. Trường Đại học đã trở thành một hệ thống kinh doanh, đa số những con người tham gia vào hệ thống như những người công nhân trong những nhà máy, họ lao động, hoàn thành nghĩa vụ, đánh đổi để có đồng lương, trong đó không có niềm vui của những người dẫn đường, những người đánh thức tri thức bên trong những thanh thiếu niên năng động. Theo quan sát cá nhân, các khóa học trong trường Đại học giống như một quá trình cấy vào não sinh viên những mớ lý thuyết, tương tự như cài đặt phần mềm vào những chiếc điện thoại. Thành quả là chúng ta có những chiếc “điện thoại” được đúc khuôn giống nhau, khi ra trường chính là lúc hoàn thành dây chuyền sản xuất, những chiếc “điện thoại” đã sẵn sàng được sử dụng và tiêu dùng, để ăn khớp với những bánh răng của cỗ máy kinh tế. Trong bộ phim Baraka, tôi ấn tượng bởi 2 chuỗi cảnh quay xen kẽ nhau, một bên là dòng xe cộ chen chúc nhau trên đường phố New York, những dòng người xô đẩy nhau để lên xuống trên tàu điện ngầm, những nhà ga nườm nượp những dòng người vào ra, còn một bên là cảnh quay nhà máy sản xuất gà công nghiệp, nơi hàng trăm ngàn chú gà con chen chúc nhau trên băng chuyền, được đưa đến để phân loại, đánh dấu, rồi ném trả về các dây chuyền thích hợp để nuôi lớn, và xuất ra thị trường. Hai chuỗi cảnh quay này được xen lẫn nhau trong những sự tương đồng thú vị, những con người và những chú gà con.

Tôi không có ý chỉ nhìn vấn đề này theo góc nhìn tiêu cực. Tôi chỉ muốn nói lên sự thật, theo quan sát cá nhân và là một người trực tiếp trải nghiệm môi trường đại học. Những người trẻ không phải là những bánh răng cho một cỗ máy kinh tế lớn, không phải những sản phẩm cho thị trường, cũng không phải những khối óc được đúc như nhau. Chúng ta là con người, mỗi con người đều có một sự độc nhất thiêng liêng của tạo hóa, và chúng ta nên được trau dồi tính người bên trong mình, bằng nghệ thuật, bằng tình yêu thương và các giá trị nội tại khác. Chúng ta có trách nhiệm lao động vì sự sinh tồn của mình, nhưng cũng có quyền lao động với tâm hồn say mê. Chúng ta không chỉ là một công cụ chạy chương trình để xử lý những vấn đề kinh tế, chúng ta là những con người biết tư duy và cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, trong khi xã hội muốn chúng ta là những cỗ máy, để trám vào những vị trí vận hành của họ.

Tất nhiên tôi không có ý nói là tất cả chúng ta không nên vào Đại học. Nếu đó là kiến thức mà bạn đang theo đuổi, bạn học hỏi nó song song với mục tiêu thực hành mà bạn vẫn đang làm hằng ngày, và Đại học là một nơi hỗ trợ tốt cho mục tiêu của bạn, điều đó là hợp lý. Tôi chỉ muốn nói đến những trường hợp bạn vào trường đại học để lấy cái bằng, để ôm lấy một đống kiến thức thiếu thực tiễn không thể tiêu hóa, không giúp ích gì cho đời sống và trải nghiệm của bản thân bạn. Đa số những kiến thức đại học là thiếu thực tiễn, bạn có thể học xong một cái bằng đại học, ra trường với một cái đầu đầy các lý thuyết cao siêu nhưng ứng dụng được rất ít và nó không đóng góp vào phần kỹ năng của bạn là bao, trong khi kỹ năng mới là cái đích cuối cùng, là cái tạo ra giá trị. Như là mọi kiến thức (dạng suy nghĩ) đều là hư ảo và vô dụng nếu nó không biến thành trí tuệ (dạng hành động, kỹ năng và bản năng), mọi kiến thức được học là để vượt lên trên nó, không phải để nó bao vây và tù hãm bạn. Đây là nhận định của Henry Thoreau trong chuyện Đại học và sinh viên:

“Nếu tôi muốn một thanh niên biết một điều gì đó về nghệ thuật hay khoa học chẳng hạn, tôi sẽ không theo một khóa trình thông thường, tức là chỉ gửi cậu ta đến chỗ một giáo sư nào đó, nơi người ta dạy và cho thực hành mọi thứ chỉ trừ nghệ thuật sống; để quan sát thế giới qua kính viễn vọng hay kính hiển vi, và không bao giờ bằng mắt thường của cậu ta; nghiên cứu hóa học, và không biết bánh mì cậu ta ăn được làm ra sao, hoặc cơ học, mà không biết nó làm ra tiền như thể nào; khám phá ra những vệ tinh mới của Hải vương tinh, mà không phát hiện ra hạt bụi trong mắt mình, hay bản thân cậu ta đang là vệ tinh của tên du đãng nào; hoặc đang bị nuốt chửng bởi đám quái vật nhung nhúc quanh cậu ta, trong khi ngắm nhìn những quái vật trong một giọt giấm. Sau một tháng ai sẽ tiến bộ hơn, cậu bé làm được con dao xếp cho mình bằng quặng kim loại cậu ta tự đào và nấu, đọc đủ sách cần cho việc đó, hay cậu sinh viên trong thời gian đó dự các bài giảng ở học viện luyện kim, và được cha cho một con dao nhíp Roger?

Tôi rất ngạc nhiên khi rời khỏi trường đại học người ta thông báo tôi đã nghiên cứu hàng hải! – Tại sao, nếu tôi đã đi một vòng xuống bến tàu, chắc tôi đã biết nhiều hơn về nó.” – Walden.

Mặt khác, Đại học là một sự đánh đổi không xứng đáng cho việc học, như tôi đã nói ở đoạn đầu tiên. Hiệu quả học tập quá tồi cho một chi phí quá đắt đỏ. Tôi nhận ra được một điều vô cùng quý giá khi đọc đoạn văn này của Thoreau: “Ngay cả sinh viên nghèo cũng học và được dạy khoa kinh tế chính trị, trong khi kinh tế của đời sống là môn đồng nghĩa với triết học thì thậm chí không được dạy trong các trường đại học. Hậu quả là, trong khi anh ta đang đọc Adam Smith, Ricardo, Baptiste Say, anh ta làm cho mình mắc nợ không trả nổi.”

Tôi là sinh viên ngành Quản trị kinh doanh, và tôi phải trả 24 triệu đồng trong một năm học để học những thứ tôi chẳng cần lấy. Xét theo khía cạnh kinh tế, nơi việc chi tiêu nguồn lực, đầu tư để lấy lợi nhuận là việc cốt yếu thì chuyện chi 24 triệu để đổi lấy chừng ấy “lợi nhuận”, về phần cá nhân tôi, là một cuộc đầu tư tồi. Tôi có thể học nhiều điều hơn thế từ xã hội, từ sách vở mà tôi tự chọn lấy để đọc, từ việc trau dồi kỹ năng với một mức phí thấp hơn nhiều. Chúng ta đầu tư vào đại học hầu hết không phải vì cái mà chúng ta học được, mà chủ yếu do bởi cả xã hội đang ủng hộ chúng ta làm việc đó bằng cách mở lối cho ta những cơ hội làm việc khi chúng ta có bằng cấp, vì những lời chỉ trích và phàn nàn sẵn sàng tấn công nếu chúng ta không học đại học, và những kỳ vọng, những bàn tán từ gia đình và những người xung quanh.

Về phần tôi, tôi đã quyết định không đầu tư nhiều tiền như vậy nữa. Tôi đã chuyển qua trường Đại học khác, ngành học khác mà tôi thật sự có tâm huyết với mức chi phí thấp hơn. Trường Đại học mới của tôi không nằm trong top, cũng không danh tiếng lắm, vì tôi chẳng còn quá xem trọng điều đó nữa. Bây giờ Đại học chỉ là một cơ hội cho tôi tiếp tục trải nghiệm, va chạm đời sống và tiếp tục học hỏi trong thực tế. Chương trình học trên trường chỉ là một phần phụ trong tiến trình học của tôi, nói cho đúng thì “Tôi chưa bao giờ để trường lớp can thiệp vào việc học của mình” – (Mark Twain). Tôi học, đọc mọi ngày tôi rảnh, bất kể có ai đó trên trường bắt tôi học hay không. Hay đơn thuần tôi chỉ học đại học để lấy bằng, nương theo luật chơi của xã hội, tạo ra con đường sống thuận lợi hơn cho mình mà không bị cuốn đi hoàn toàn con người tôi.

Chúng ta là những thanh niên trẻ, là những con người đầy nhiệt huyết, chúng ta có cơ hội có nhiều trải nghiệm quý báu và sống một tuổi trẻ (hoặc cả một cuộc đời) tròn đầy, sâu sắc và mãn nguyện. Chúng ta có thể va đập, mài giũa, trau dồi, đánh thức những tiềm năng để trở thành một phiên bản tốt nhất của mình (best version – not best copy), một con người có giá trị, đem giá trị của mình lao động cống hiến và có thể hạnh phúc vì điều đó; thay vì chọn sống an toàn và hời hợt với những con đường được xã hội dọn sẵn. Tôi không có ý khuyên can bạn phải làm gì, và tôi cũng chẳng có quyền làm điều đó (nếu bạn không yêu cầu lời khuyên từ tôi). Tôi chỉ chia sẻ những gì tôi thấy, nhận thức ra, và mong là bạn cũng nhận thức được điều đó, còn lựa chọn hành động là của bạn, cuộc đời luôn là lựa chọn, và lựa chọn điều gì sẽ cho bạn trải nghiệm những thứ tương ứng.

Kết thúc bài viết, tôi xin tặng bạn đọc một trích dẫn của Joseph Campbell mà tôi rất tâm đắc và luôn ghi nhớ:

“Nếu bạn có thể thấy một con đường được trải bày ra từng bước trước mặt, bạn biết nó không phải là con đường của bạn. Con đường của bạn thì phải tự mở lối từng bước. Đó là lý do tại sao nó chính là lối đi dành cho bạn.”

Tác giả: Bá Kỳ
Ảnh: Dmitry Ratushny / Unplash


💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Đừng tìm kiếm nữa, hãy tự hỏi rằng bạn đã xứng đáng chưa?

1

Trước đây tôi đã sống với một suy nghĩ rằng tu tập là vươn đến đạt một thành quả tâm linh gì đó nghe có vẻ cao siêu huyền bí như khai mở thần nhãn, đạt đến an bình tuyệt đối hay hạnh phúc tối thượng…, hoặc đơn giản hơn là khoác lên mình cái áo thầy tu, ngồi thiền, ăn chay, sống hòa nhã với mọi người. Sau này tôi mới thấy rằng mọi thứ đó chỉ là sự gắng gượng, là sự gồng lên để đuổi bắt một ý tưởng mình cho là hay ho, thứ được gán với một cảm xúc cá nhân tích cực. Với tham vọng rực cháy, tôi đã cố gắng nghiên cứu, học hỏi và giải mã các tri thức, cố gắng ghi nhớ chúng. Nhưng chẳng hiểu sao, chúng luôn trôi tuột đi sau mỗi lần tôi hạnh phúc vì bắt được, giống như khi tôi cố nắm một làn khói thì nó tan ra trong chính bàn tay mình, hay như khi tôi lột vỏ củ hành được lớp này thì lớp khác lại lộ ra không bao giờ hết. Chuyện này đã lặp lại vô số lần không đếm xuể. Tôi đã nhớ những lần từng rất bất mãn và hỏi tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng câu trả lời tạm bợ cũng không được tôi ghi nhớ quá lâu, nên đâu lại vào đấy. Tôi cứ đuổi bắt cùng một thứ, dưới các hình hài khác nhau.

Sau này khi trải qua bao lần vờn đuổi, tôi mới hiểu ra rằng tại sao mọi thứ tưởng là tuyệt vời thế mà lại chóng tàn. Vì chúng là chính những ham muốn và ảo tưởng cuộn trào bên trong được biểu lộ ra bên ngoài dưới dạng một cuộc hành trình tâm linh đầy thăng trầm, kịch tính. Tất cả cứ sục sôi cuồn cuộn rồi lại tới trỗng rỗng hụt hẫng. Tôi đã luôn đuổi theo thành tựu tâm linh tự huyễn như người ta đuổi theo bạc vàng lấp lánh.

Có một điều mà mãi đến sau này tôi mới nhận ra, điều đã giúp tôi chấm dứt vòng lặp luẩn quẩn này, đó là thay vì quan tâm rằng mình muốn đạt được trạng thái này nọ (giả sử chúng có tồn tại), tôi bắt đầu đặt câu hỏi rằng mình có xứng đáng với nó không, mình có đang sẵn sàng cho nó? Và nếu xứng đáng thì sao tôi còn thèm khát và đuổi bắt? Nếu sẵn sàng thì sao tôi còn chưa thấy thanh thản ngay tại lúc này? Những câu hỏi truy xét và tự phản biện ấy đã dập tắt những tham vọng sôi sục trong tôi và đưa tôi về quán chiếu sự hiện diện của chính mình. Nó đã chỉ ra kẽ hở mà tôi đã mắc phải khi đặt trọng tâm vào thế giới bên ngoài và trở nên say sưa với những ảo ảnh tự tạo.

Vì góc nhìn lệch lạc như vậy nên dù tự coi chính mình đang “tu tập” nhưng lòng tham bên trong lại càng tăng, bình an và sự vô tư lại càng ngày thiếu vắng. Để lòng tham chứng đắc làm lóa mắt, tôi đã quên mất bản thân mình ra sao, mình đang như thế nào.

Kể về sự nhận biết ra sai lầm sau hàng năm trời thử nghiệm, tôi không có mục đích tự trách móc chính mình. Vì tôi hiểu được cảm giác và tầm quan trọng của việc dấn thân và gặp sự sai sót. Nhờ trải qua những lỗi sai như vậy, tôi mới biết tự sửa lại sao cho đúng đắn. Nhờ những cú văng xa khỏi trọng tâm như vậy tôi mới học được bài học đau đớn và áp lực để có cú lội ngược dòng bứt phá về với chính mình.

Tôi thiết nghĩ cao sang tâm linh mà làm gì, tô vẽ bản thân giác ngộ này kia mà làm gì. Chúng chỉ là những lớp áo choàng hoa lá, chúng chẳng liên quan gì đến hạnh phúc thật sự cả. Tôi chẳng ham hố chúng nữa. Tôi thấy mình đã chạy đuổi đủ rồi, và tôi sẽ chẳng bao giờ thắng được trong cuộc chơi ấy vì đó đơn giản là thực tại của một kẻ thua cuộc. Nếu bạn luôn đuổi bắt, bạn sẽ luôn phải sống trong trạng thái thiếu thốn và bất an. Bạn đã mất thứ bạn mong muốn ngay từ khoảnh khắc đầu tiên rồi, trong khi bạn lại không nhận ra cái khoảnh khắc ấy. Khi để lương tâm phơi trần trước con mắt của sự quán chiếu, tôi tự hỏi rằng vậy thực tại của kẻ chiến thắng là gì? Không nghi ngờ gì nữa, câu trả lời đó là sự thản nhiên không cần vờn bắt.

Nếu tính ra một con số thời gian, thì tôi đã dành đến 8 năm để chạy trong cái lồng chuột. Nhưng bây giờ, khi một câu hỏi truy xét xuất hiện và phá vỡ cái lồng ấy, tôi không còn thấy mảy may gì về ý nghĩa của việc đuổi bắt và sở hữu nữa, trong khi ngày xưa, tôi thấy đó là tất cả sứ mệnh của cuộc đời.

Theo tôi, “con đường tâm linh” cũng chỉ là một cái bàn đạp lấy đà. Nó phóng tôi đi về cực điểm của khao khát, khiến tôi nôn ra mọi rúng động và thèm khát của tâm can. Tôi thầm nghĩ, cái sự tham tiền cũng chưa chắc đã làm mờ mắt bằng tham giác ngộ tâm linh. Khi nôn hết cái tham lam khao khát ấy ra, khi soi xét lại bản thân mình trước tòa án lương tâm, thì lòng tôi bỗng thấy thanh thản. Có lẽ, tôi mới nhận ra đó là sự thức tỉnh. Nó đơn giản quá, chẳng kích thích gì, chẳng bàng hoàng gì. Nó là cánh cửa ta bước qua từ bờ bên này, và khi quay lại thì thấy rằng không có cánh cửa nào cả, giống như Allan Watts đã mô tả.

Tôi không hối tiếc vì mình đã dốc lòng vì một điều gì đó, vì đã làm sai đến tận cùng. Bây giờ, tôi thấy hạnh phúc và biết ơn Trời Đất đã kề vai sát cánh, nâng đỡ chở che để tôi có thể dấn thân đến cùng, thử nghiệm đến cùng, dù ban đầu tôi không biết đó là một sự sai sót, và không biết bao giờ mới là cùng tận.

Bây giờ, mọi lý giải tâm linh đối với tôi không còn cần thiết, vì chẳng còn gì để che lấp sự hiện diện nữa. Khi có sự gì bất an, tôi chỉ cần quay về với chính mình và với lương tâm là đủ. Tôi sẽ thấy mình có đang sẵn sàng, mình có đang sống lương thiện không, vậy là vở tuồng kết thúc. Còn lại mọi chuyện khác, Chúa sẽ lo liệu. Có một ý trong Kinh Thánh đã nhắc cho tôi hiểu sâu sắc hơn về trải nghiệm này, đó là “nếu ngươi làm điều thiện, tại sao ngươi lại cúi đầu?” hay câu chuyện người đàn bà xin Chúa Jesus cho hai đứa con trai của mình một đứa ở bên hữu, một đứa ở bên tả của Ngài. Thì Đức Jesus đã đáp rằng “Các ngươi không biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén mà ít nữa đây ta sắp uống chăng?” Họ nói với Người: “Thưa được.” Người bảo họ: “Vậy các ngươi sẽ uống chén của Ta, còn việc ngồi bên hữu hay bên tả, thì không thuộc quyền Ta ban, nhưng Cha Ta đã chuẩn bị cho ai thì người ấy mới được.”

Vậy nên, tôi chẳng dám khao khát, cầu xin hay đuổi bắt cái gì mà mình vẽ ra nữa, dù nó có hay ho tuyệt xảo đến thế nào, dù người đời có rao giảng rằng nó đẹp đẽ ra sao. Tôi chỉ cố gắng sống thiện, luôn để lương tâm soi đường. Rồi Chúa Trời ban cho điều gì, tôi biết ơn điều đó. Cuộc hành trình tâm linh của tôi, sau 8 năm, tưởng là đã kết thúc, nhưng bây giờ mới thật sự là bắt đầu. Bây giờ tôi mới thấy mình bước vào cuộc đời với một sự vô tư, trong khi trước kia tôi mới chỉ ở trong một căn phòng chờ và tưởng tượng về mọi thứ.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh: raffaeledl on Pixapay


💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB

🗂

Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP