16.3 C
Da Lat
Thứ Năm, 21 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 132

[Zen Pencils] Nếu nỗ lực, hãy nỗ lực cho tới cùng, còn không thì đừng làm — Charles Bukowski

0

Nếu nỗ lực, hãy nỗ lực cho tới cùng, còn không thì đừng làm — Charles Bukowski

Cảm nhận từ Zen Pencils

Charles Bukowski (1920-1994) là một nhà văn, nhà thơ nổi tiếng người Mỹ. Dù đâu đó người ta vẫn bắt gặp được sự khích lệ động viên trong các tác phẩm của ông, nhưng Bukowski rõ ràng không phải là một tác giả chuyên viết về những đề tài đó. Những bài văn, bài thơ của ông thường tập trung vào thực trạng thường ngày của văn hóa, xã hội, nghề nghiệp, tệ nạn xã hội, tầng lớp lao động nghèo, nghiện ngập và tình dục. Sau một số thành công không đáng kể đến với ông vào độ tuổi hai mươi, ông bỏ nghề không viết nữa và bắt đầu một cuộc sống lang thang đây đó khắp nước Mỹ trong vòng 10 năm, làm những công việc tạp nham và uống rượu rất nhiều. Năm 1955, ông được vào viện cấp cứu trong tình trạng lở loét gan sắp chết. Sau khi ra viện ông bắt đầu viết trở lại nhưng vẫn giữ những công việc ngoài lề. Cuối cùng ở tuổi 49, ông mới chính thức bỏ công việc hiện tại là thư kí bưu điện để trở thành một nhà văn đúng nghĩa.


Comic: Zen Pencils
Dịch: Huy Nguyen
Graphic edit: Sadie Pices

[THĐP Translation] 21 dấu hiệu bạn là một INFJ – nhóm tính cách hiếm gặp nhất

11

Những người thuộc nhóm tính cách INFJ có thể kỳ quặc, phức tạp, và đôi khi cực kỳ mâu thuẫn. Làm thế nào để biết bạn có phải là một  INFJ, nhóm hiếm gặp nhất trong số 16 nhóm tính cách theo phân loại của Myers-Briggs? Nếu bạn có hầu hết những đặc điểm trong số 21 dấu hiệu dưới đây, rất có thể bạn chính là một người thuộc nhóm tính cách này.

Sau đây là 21 dấu hiệu nhận biết bạn là một INFJ.

1. Từ bé, bạn đã thấy khác biệt so với những người xung quanh

Bạn chưa bao giờ cảm thấy hòa nhập cho dù bạn có rất nhiều bạn bè. Đôi khi, để bạn bè của bạn chấp nhận bản thân bạn, bạn phải giả vờ cư xử giống như họ. Đây là điều bình thường đối với INFJ vì họ cần đến cảm giác được có một cộng đồng và sự hòa hợp với những người xung quanh.

2. Bạn muốn biết điều gì đang Thật Sự diễn ra trong cuộc sống của những người xung quanh…

…chứ không chỉ là chuyện vụn vặt, như là cuối tuần trước họ đã làm gì hay họ mới mua sắm những gì. Bạn muốn đào sâu và nhìn vào những khía cạnh mà người khác không thấy được. Người đối diện bạn đang thực sự nghĩ gì? Người ấy đang thực sự cảm thấy thế nào? Những vẻ ngoài giả tạo họ thể hiện với người khác không thể đánh lừa được bạn.

3. Kế hoạch?

Khi có sự chuẩn bị sơ lược từ trước, bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn so với làm một việc gì đó hoàn toàn tùy hứng.

4. Bạn rất hòa đồng, nhưng…

Bạn có thể là một người ngượng nghịu, trầm tính, và thu mình, cũng có thể là một người lôi cuốn, vui vẻ và hài hước. Đối với một INFJ, tất cả tùy thuộc vào từng tình huống cụ thể, cũng như tâm trạng và mức năng lượng của bạn – và quan trọng nhất, còn tùy thuộc vào việc những người bạn đang tiếp xúc là ai nữa.

5. Cách bạn xử lý các vấn đề

Khi có người tìm đến bạn trong lúc họ gặp phải một vấn đề, bạn thường không đưa ra lời khuyên hoặc ý kiến trừ phi họ yêu cầu. Thay vào đó, bạn sẽ đặt ra cho họ những câu hỏi để họ hiểu rõ hơn về vấn đề cũng như những cảm xúc của họ về chuyện đó. Đôi khi bạn kể về trải nghiệm của mình khi đối diện với một vấn đề tương tự và hi vọng người đó sẽ tự rút ra bài học. Bạn cảm giác như là mình thường thấy được những bước đi mà họ cần thực hiện để vượt qua khó khăn, nhưng bạn không muốn họ làm thế chỉ vì nghe theo bạn – bạn muốn đó là quyết định của chính họ. (Đây là lý do INFJ thường được coi là những người tư vấn bẩm sinh.)

6. Sự hướng nội của bạn cũng có giới hạn

Bạn là một người hướng nội và bạn thích được ở một mình, nhưng bạn cũng không thể ở một mình quá lâu. Sau cùng bạn vẫn cần được tụ họp với những người của bạn. “Người của bạn” là một số ít bạn thân thật sự hiểu được bạn. Những cuộc trò chuyện sâu sắc với những bạn này là vô giá, và giao du với họ có thể tăng mức năng lượng của bạn.

7. Cánh cửa đóng sập

Bạn được biết đến là một người có thể đột ngột cắt đứt mối quan hệ với một người nào đó khi họ làm tổn thương bạn quá mức có thể chấp nhận. Không phải vì bạn thích cắt đứt một mối quan hệ, mà thật ra bạn chỉ muốn tự bảo vệ chính mình. Mặc dù bề ngoài bạn tỏ ra cứng rắn, nhưng sâu bên trong – bạn vẫn là một người cực kỳ nhạy cảm, bạn đặc biệt nhạy cảm với những hành động và lời nói của người khác.

8. Bạn có thể trở thành một người làm hài lòng người khác

Đôi khi bạn cố gắng quá mức để làm người khác vui mà quên cả hạnh phúc của bản thân. (Đây là một trong những vấn đề lớn nhất và INFJ rất khó để vượt qua được.)

9. Lòng trắc ẩn

Bạn thường xuyên cảm thấy mình biết chính xác người khác đang cảm thấy ra sao, và bạn tin rằng mình hiểu rõ trong lòng họ cần đến điều gì. Không phải bạn luôn luôn đúng, nhưng bạn có xu hướng biết cảm nhận hơn hầu hết mọi người.

10. Bạn có một định mệnh

Bạn cảm thấy mình được an bài để thực hiện một điều gì đó cao cả hơn rất nhiều, chứ không chỉ là đi làm để trang trải cuộc sống. Bạn muốn giúp người khác và thay đổi thế giới – chứ không chỉ làm công ăn lương. Vấn đề ở đây là chính bạn cũng không biết “mục đích cao cả” của bạn là gì, hoặc bạn biết một chút, nhưng không biết cách để đạt được nó.

11. Luôn cố gắng

Bạn luôn chìm đắm trong suy nghĩ rằng mình có thể trở nên tốt hơn. Điều này thể hiện ở việc bạn liên tục có những kế hoạch bí mật để tự hoàn thiện bản thân, như học cách nấu thức ăn lành mạnh, đặt ra những ranh giới tốt hơn, hay cải thiện khả năng tự bộc lộ bản thân. Đôi khi bạn tự thúc ép mình quá mức trong nỗ lực để đạt đến cuộc sống ‘’hoàn hảo’’ ấy.

12. Cơ chế phòng thủ của bạn

Đôi khi bạn phải làm hài lòng người khác để bảo vệ chính bản thân bạn. Vì nhạy cảm nên bạn có thể trở nên thật sự phiền lòng khi có người phê phán hay thể hiện sự thất vọng về bạn. Họ không thể phê phán bạn nếu bạn làm họ hài lòng.

13. Bạn có trực giác tốt

Bạn thường cảm nhận được khí sắc của căn phòng ngay khi bạn bước vào. Tương tự, bạn cũng thường hấp thụ được những cảm xúc của những người xung quanh bạn. Nếu họ vui vẻ, bạn cũng sẽ trở nên vui vẻ. Nếu họ lo lắng, bạn cũng vậy. Bạn có xu hướng thích ở cùng những người có tính cách điềm tĩnh, ổn định để bớt phải đối diện với mấy chuyện cảm tính nhảm nhí.

14. Sự sang trọng là quan trọng nhất

Bạn bị thu hút bởi những vật hảo hạng, như đồ ăn ngon, quần áo đẹp hay tất cả những thứ được chế tác tốt. Dù bạn ghét phải thừa nhận, vẻ bề ngoài của đồ vật rất quan trọng đối với bạn. Bạn thích được vây quanh bởi cái đẹp, và bạn thường có gu rất tinh tế. Nhưng bên trong bạn là một con người theo chủ nghĩa tối giản. Bạn thà có hai chiếc áo đẹp hơn là mười chiếc áo loại xoàng.

KoE
Sponsored

15. Những cảm xúc bí mật của bạn

Bạn quan tâm sâu sắc đến những người xung quanh, nhưng họ không thể biết được bạn quan tâm nhiều như thế nào vì bạn thường giữ kín sự quan tâm ấy. Bạn có thể gặp khó khăn khi bộc lộ cảm xúc của bạn, dù bạn cảm nhận những cảm xúc ấy rất mạnh mẽ. (Khi yêu một ai đó, INFJ sẽ yêu say đắm.)

16. Bạn quan tâm… rất nhiều

Bạn thường giàu suy nghĩ, tận tâm và chu đáo. Những người không hết lòng như bạn thường bị cho là vô tâm hoặc thậm chí là độc ác.

17. Bạn thích đọc sách

Bạn thích học hỏi, nhất là về những chủ đề như tâm lý học, cải thiện bản thân, tâm linh và một số ngành khoa học nhất định.

18. Bạn luôn lơ lửng trên chín tầng mây

Khi những người khác tán dóc, nói về người nổi tiếng hay bàn về những chuyện tầm thường, bạn thường nghĩ về vũ trụ, du hành thời gian, bản chất con người, ý nghĩa của cuộc sống và những chủ đề vĩ đại khác. Tuy vậy,  bạn hiếm khi hướng cuộc nói chuyện đến những chủ đề ấy, vì bạn nghĩ người khác sẽ không cảm thấy hứng thú.

19. Bạn không bao giờ ngừng cố gắng

Bạn tự ép buộc mình phải hoàn thành công việc. Bạn thường ghi lại danh sách những việc cần làm, và thấy vui thích mỗi khi đánh dấu những việc đã hoàn thành. Nếu bạn không có mục tiêu để cố gắng, sau một thời gian bạn sẽ cảm thấy lạc lõng và buồn tẻ.

20. Bạn hoàn thành 6 điều bất khả thi trước bữa ăn sáng

Khi bạn đam mê một việc gì đó, dường như không gì có thể cản bước bạn. Tôn chỉ của INFJ là

“[c]hỉ mất thêm chút thời gian để hoàn tất những việc bất khả thi.” (Charles Alexandre de Calonne)

21. Bạn không đòi hỏi để trở thành INFJ

Người khác nhận xét bạn là thông thái, sâu sắc và có chút thần thánh. Họ thường tìm đến bạn để nhận lời khuyên hoặc giúp đỡ về mặt cảm xúc. Bạn thích vai trò của mình như một “người thông thái”, và thích được người khác nhờ cậy. Tuy nhiên điều này đôi khi cũng trở nên thái quá. Dù sao bạn vẫn là một người hướng nội cơ mà, và đôi khi bạn chỉ ước rằng mọi người có thể tự giải quyết những vấn đề của họ và để yên cho bạn một lúc.

https://www.facebook.com/Triet.Hoc.Duong.Pho/posts/2086486638032456


Tác giả: Jenn Granneman
Người dịch: Hà Huy Dương
Review: Dương Tùng

*Featured Image: kellepics 

[BDT2018] Lạc lối trong mơ mộng hão huyền

15

“80% người Việt Nam đều có những ước mơ và hoài bão lớn lao, nhưng liệu có tới được 10% những hoài bão ấy thành sự thật?”

Vâng thưa bạn, tất nhiên tôi cũng là một trong số nhiều những người có hoài bão lớn lao ấy, và rồi tôi cũng chỉ là một thất bại trong số nhiều đó mà thôi. Nhưng có thể nói thất bại đó sẽ chỉ là bây giờ mà thôi, vì rằng trong hai năm mơ mộng viển vông, trong hai năm chỉ ngồi đó và mơ ước đã khiến cuộc đời tát tôi một phát rất mạnh để tôi phải bừng tỉnh khỏi giấc mơ ấy. Rồi khi choàng dậy, tôi mới nhận ra mình ngu ngốc và kém cỏi đến nhường nào.

Giấc mơ không đánh thuế, vì vậy ai mà không có những hoài bão, những đam mê mãnh liệt cho riêng mình cơ chứ. Nhưng tỉnh táo lại nào, đây là thực tế, mà thực tế thì đầy khó khăn và cực phũ phàng, nên tôi xin mạn phép được hỏi: “Bạn đã sống và đối mặt với ước mơ của mình chưa?” Nếu chưa thì bạn tôi ơi, tỉnh dậy cùng tôi và nhìn nhận thực tế đầy chông gai này nào.

Gửi những người mộng mơ:

Trước tiên, xin được nói đôi lời về tôi. Tôi đam mê công nghệ từ nhỏ, 16 tuổi, tôi học lập trình và sau 1 năm, khi được học sâu và có cái nhìn rộng hơn về ngành này, tôi đã bỏ cuộc. Đây là một quyết định khá khó khăn đối với tôi vì dù đam mê là thật, nhưng tôi lại không chịu nổi việc phải cắm máy tính cả ngày. 18 tuổi, có kinh nghiệm hơn về việc lựa chọn những ước mơ, tôi đã chọn cho mình ngành phim ảnh.

Sau gần 1 năm mày mò, đời lại giáng tôi một cái nữa để tôi đau lòng nhận ra, mình không tài năng, không sắc đẹp, đâu sẽ là đất cho mình toả sáng? Nhưng khác với đam mê đầu, đây là thứ tôi có hoài bão thật sự, và tôi đã luôn tự hỏi: Giờ mà bỏ cuộc thì đời mình còn ý nghĩa gì không?, câu trả lời là không! Và rằng tôi tin: Khả năng trau dồi luôn luôn là khả năng lớn nhất, thế nên tôi chọn tiếp tục theo đuổi.

Nhưng năm đầu tự tin và nỗ lực bao nhiêu, thì giờ đây tôi lại dần mất bản lĩnh và chỉ còn biết mơ mộng mà không cố gắng là bao. Tôi bắt đầu tự tạo ra cho mình những viễn cảnh tốt đẹp nhất có thể xảy ra, và tự nhủ rằng nếu mình đủ lầy, thì chắc hẳn sẽ có điều gì đó đến với mình mà thôi! Vâng, chính xác là “há miệng chờ sung” đó, và đây là một thất bại, cũng như là cái ngu lớn nhất trong đời tôi, khiến tôi phải trả một cái giá khá đắt.

Trong những năm tháng mơ mộng đó, tôi đã dần rời xa thực tế, tôi xa lánh bạn bè người thân, tôi tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ của tôi. Mỗi ngày cứ thế lại trôi đi, nhưng chẳng khác ngày hôm qua là bao, cảm giác bất lực và tự ti trong tôi ngày một lớn dần, và rồi tôi trầm cảm. Việc trầm cảm khiến tôi buồn bực mỗi ngày, tôi bực bội mọi thứ, và trên hết, tôi bắt đầu căm ghét chính bản thân mình. Những suy nghĩ như; mình không thể, mình đang ảo tưởng luôn thường trực, ý nghĩ mình quá kém cỏi thì ngày một lớn dần, và sự căm ghét bản thân như muốn được bộc phát. Rồi chuyện gì đến cũng đến, từ trầm cảm cộng thêm sự chán ghét tột cùng, tôi đã bị rối loạn lưỡng cực. Tệ hơn nữa là tôi phải gánh thêm căn bệnh đau thần kinh liên sườn do lười hoạt động, tôi đã thật sự sụp đổ.

Lúc này đây tôi là một gã chỉ biết mơ mộng không hơn không kém. Rồi tôi bắt đầu thần tượng những người tài giỏi, những người mà dù khó khăn cách mấy cũng không bao giờ đầu hàng số phận, có thể nói là họ đã phải thực sự “đổ máu” cho những hoài bão của mình. Abraham Lincoln xuất thân từ một gia đình nghèo khốn, Chung Ju Yung đã từng thiếu thốn đến độ phải qua đò bằng một cái tát, và Thomas Edison thì bị cho là “quá ngu ngốc nên không thể học bất cứ điều gì” thuở còn đi học,… và còn rất nhiều nữa nhưng kể ra hết thì khổ cho tôi quá.

Nhưng chung quy lại là dù số phận của họ dường như không thể thay đổi nhưng hãy nhìn xem, họ đã phải nỗ lực đến nhường nào mới có thể tạo ra được những kỳ tích như thế chứ. Tôi cực kỳ hâm mộ họ, tôi đã tìm đọc rất nhiều về những khó khăn của họ, và chính điều này đã làm thay đổi con người tôi, từ từ từng ít một nhưng có thể nói là rất nhiều.

Tôi đã dần chịu chấp nhận thực tế và sự kém cỏi của mình, từ đó giúp tôi nhận ra mình còn quá nhiều thiếu sót và nếu muốn được tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn thì tôi cần phải nỗ lực và cố gắng hơn nhiều nữa, mà đó là việc mà ai cũng phải đối diện để có được thành công. Và thật bất ngờ khi chỉ nhờ sự thay đổi nhỏ trong suy nghĩ này thôi mà đã giúp tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Từ một gã mộng mơ khờ khạo và dường như đã chấp nhận thất bại, nay tôi lại chuyển mình và chập chững lại những bước đi đầu khó khăn trên con đường mình đã chọn. Tất nhiên là không hề dễ dàng, tất nhiên là cũng lại chán nản bỏ cuộc vài lần, nhưng mỗi khi như thế tôi lại nhờ vào những khó khăn của người đi trước làm động lực cho mình, rằng họ làm được thì mình cũng có thể làm được. “Họ đã biến những điều không thể thành có thể, vậy thì trên đời này còn gì là không thể cơ chứ?” Và đó là câu thần chú giúp tôi tự tin hơn để gượng dậy mỗi lần đuối sức, đơn giản mà hiệu quả vô cùng, vì âu chẳng phải chỉ cần giữ vững lòng tin, là mình đã thành công phần nào rồi sao.

“Mỗi khi bắt đầu làm việc gì cũng vậy, tôi vẫn tuân theo nguyên tắc của mình là; tin tưởng 90% việc sẽ thành và 10% tự tin mình nhất định làm được, ngoài ra chẳng có một phần trăm lo lắng là công việc sẽ không thành.”

– Chung Ju Yung

Giờ đây, dù đích đến đối với tôi còn rất mơ hồ, nhưng tôi đã tìm lại được lòng tin và cảm thấy yêu bản thân hơn nhờ vào sự cố gắng mỗi ngày. Mệt mỏi thật, khó khăn và đuối sức thật, nhưng đêm về khi ngủ, tôi đã có thể nhắm mắt tự hào. Không còn những đêm tĩnh lặng với những suy nghĩ chán chường nữa, không còn cảm giác tự ti kém cỏi và đầy rẫy những giọng nói trong đầu nữa, tôi đã có thể ngủ ngon. Và đối với tôi, thoát khỏi vòng lặp suy sụp đó đã là một thành công rất lớn rồi.

Dù trong khoảng thời gian mơ mộng đó tôi không làm được gì nhiều, khả năng của mình cũng chẳng trau chuốt được bao nhiêu, nhưng để vượt qua được vòng lặp đó tôi đã phải cố gắng rất nhiều, thất bại cũng đã 4 lần rồi, và mỗi lần như thế tôi lại càng mạnh mẽ hơn nữa, để giờ đây từ một gã lười biếng vô cùng, tôi đã quen với việc dậy sớm, tôi đã có thể tự mình tìm tòi học tập nhiều hơn, giờ đây tôi không còn lắc đầu ngao ngán trước những khó khăn nữa, mà thậm chí còn thích thú với những thử thách để được rèn luyện bản thân thêm. Vâng, với thất bại tưởng chừng như đã quật ngã tôi lại giúp tôi từ một gã khờ tập mơ trở thành một người chín chắn hơn, vẫn với những ước mơ đó, nhưng giờ tôi đã có thể nắm giữ giấc mơ của chính mình rồi.

“That which does not kill us makes us stronger” – Friedrich Nietzsche

Từ trải nghiệm của thất bại này, tôi mong được gửi đến các bạn hai điều sau:

Nếu bạn là một người sống với ước mơ, tôi mong bạn hãy đưa ra một quyết định thật rõ ràng, một là thực hiện nó, hai là từ bỏ nó, vì nếu chỉ mơ ước mà không thực hiện, bạn sẽ suy sụp vì mải khao khát một thứ mình không thể có được, rồi đâu sẽ là hạnh phúc cho bạn. Mong bạn hiểu rằng cuộc sống còn rất nhiều điều đơn giản đầy thú vị ngoài kia để mơ ước, và rằng khi bạn đạt được một ước mơ nào đó, dù chỉ là nhỏ nhoi thôi, nhưng bạn sẽ hạnh phúc biết bao. Đừng mải chờ đợi hạnh phúc xa xôi nữa, hãy đưa ra quyết định và tự tìm lấy hạnh phúc cho mình nhé!

Và nếu bạn thực sự muốn thực hiện những ước mơ lớn lao của mình, xin bạn hãy chuẩn bị kỹ tinh thần, vì rằng: Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được phải chịu những cảm giác không ai chịu được. Sẽ có rất nhiều khó khăn hay thậm chí là giông bão sẽ đến, nó có thể quật đổ những người tưởng chừng như là mạnh mẽ nhất, nhưng tất nhiên nếu vượt qua được, thì kết quả là thứ vô giá mà không gì có thể mua được. Vậy rồi nếu bạn chấp nhận những thử thách đó, thì bạn tôi ơi, từ tận đáy lòng tôi xin chúc bạn may mắn và tôi mong bạn dù có khó khăn như nào, hãy giữ vững lòng tin của mình, hãy vững tin rằng mình sẽ làm được. Vì nếu không còn lòng tin, ta cũng sẽ chẳng còn sức lực để chống chọi với những thử thách đó nữa. Chúc các bạn sẽ thành công trên con đường của mình, những kẻ mộng mơ!

“Không bao giờ là thất bại! Tất cả là thử thách” – Chung Ju Yung

Tác giả: Tuyển Nguyễn

*Featured Image: kellepics

[Zen Pencils] Chấm xanh nhạt — Carl Sagan

0

View post on imgur.com

View post on imgur.com

View post on imgur.com

View post on imgur.com

View post on imgur.com

View post on imgur.com

View post on imgur.com

View post on imgur.com

Carl Sagan là nhà thiên văn học, vật lý thiên văn, vũ trụ học, nhà văn người Mỹ. Sagan được biết đến với những cuốn sách khoa học phổ thông và chương trình truyền hình năm 1980 Cosmos


Dịch: Huy Nguyen
Graphic edit: Sadie Pices

[Zen Pencils] Làm thế nào để trở thành một nhà văn (hay bất cứ ai)? John Green

4

Làm thế nào để trở thành một nhà văn (hay bất cứ ai)?

“Đừng làm việc chỉ vì bạn muốn kiếm tiền, bạn sẽ không bao giờ kiếm được đủ tiền. Đừng làm việc chỉ vì bạn muốn được nổi tiếng, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy đủ nổi tiếng. Thay vào đó hãy làm ra những món quà tặng cho mọi người…” — John Green

John Green là một nhà văn trẻ người Mỹ, một vlogger nổi tiếng trên Youtube, đã viết nhiều cuốn sách trong đó có cuốn The Fault in Our Stars đã từng đứng ở vị trí số 1 trong danh sách New York Times Best Seller. Những câu nói trong comic này được trích từ một video clip trên trang youtube của anh.


Comic: Zen Pencils
Dịch: Huy Nguyen
Graphic edit: Sadie Pices

[BDT2018] Câu chuyện vườn chôm chôm và cái giá phải trả

Cũng chả dám nhận bản thân thành công hơn bất cứ ai trên đời, nhưng tôi nghĩ tôi đã thành công hơn chính bản thân mình vài năm về trước. Câu chuyện chả biết bắt đầu từ lúc nào, dù là chuyện của chính bản thân mình, chỉ nhớ chút ít là cũng 4 – 5 năm về trước. Lúc đấy, tôi vẫn là một thằng nhãi, bạn bè cũng không nhiều, cũng chả biết suy nghĩ đến ai vì thế tôi thường một mình lang thang khắp xóm làng.

Và rồi một ngày như mọi ngày, tôi vẫn lang thang sau giờ học ở trường, rồi tôi đi thả diều ở một vườn chôm chôm mới trồng toàn những cây chôm chôm chỉ cao vừa tới bụng tôi, và vẫn một mình. Tôi mãi thả cánh diều của tôi, bay cao bay cao mãi trên trời xanh, lúc đấy tôi mong rằng mình cũng được bay lên trời cao như cánh diều kia, tự do tự tại không ngó ngàng thế giới đầy nhàm chán dưới đây.

Rồi một người đàn ông xuất hiện, buông những lời chửi rủa thậm tệ vào “những đứa phá vườn” của ông. Chính xác là những đứa khác đã vào vườn của ông để phá ông thật sự, bọn nó kéo nhau vào bẻ ngọt những cái cây non của ông vừa mới trồng, ông ta – chủ vườn chửi ngày càng thậm tệ, và không dừng lại ở đó, ông ta đến và mắng tôi, rủa tôi, cứ như tôi là người làm ra tất cả mọi chuyện như thế này, tôi vẫn không biết chuyện thế nào, ông ta cứ mắng, và tôi vẫn đứng im như trời trồng, tôi sợ lắm nhưng cũng chả biết làm sao… Và rồi có một người đến, đưa tôi ra khỏi mớ hỗn độn này ư? Nhưng không, đời đâu phải như giấc mơ, chả có ai đến cả, ông ta đến và đánh tôi!

Một trận đòn đau đến điếng người đến từ một gã đàn ông hơn 40 tuổi. Bây giờ nhớ lại có lẽ cũng có phần ở mình khi chỉ đứng yên không nói được một câu nào thanh minh… Nhưng lúc đó tôi nào có hay chuyện đó, tôi trở về đối diện với ba má, với những câu hỏi chả biết trả lời: “Mày không làm gì sao người ta đánh mày!”

Tôi căm lão chủ vườn từ độ ấy. Tôi bắt đầu suy nghĩ đến chuyện trả thù, và con người lúc tức giận hầu như não không còn hoạt động tốt nữa rồi, thay vào đó là cảm giác tột độ muốn được thỏa sự căm phẫn… Ngay đêm đó, cũng khá là khuya rồi, tôi trốn ra khỏi nhà cùng với một cây cưa trên tay…. Tôi đi bộ ra đến vườn của ông chủ vườn tôi ghét, bắt đầu “triệt hạ” những cây chôm chôm còn sót lại, từng cây một mặc dù chỉ còn trên dưới 10 cây còn lại. Nhưng chỉ mới đến cây thứ 2 thứ 3 gì đó tôi không nhớ nữa, ở đâu đó ngoài đường có người thấy ánh đèn đang rọi của tôi và người ta lao đến tóm lấy tôi như tóm lấy một tên trộm xấu xa…

Tôi trở về nhà với những người tôi căm ghét, đối diện với ba má tôi, ba má tôi phải đền lại toàn bộ chi phí cho cả một khu vườn hàng chục cây chôm chôm mà chả phải tôi phá hoại, theo đó là lời xin lỗi van xin họ tha cho tôi, lần này tôi không bị đánh ở vườn người ta nữa, mà là một trận chết đi sống lại ở nhà tôi…

Sau đó vài tháng, tôi được má tôi gởi tôi lên Sài Gòn ăn học cho đàng hoàng kèm theo đó là rất nhiều kì vọng, tôi cũng chỉ biết đi học thôi, không còn la cà nữa, một phần vì không biết đường, một phần to hơn cũng là tôi không muốn ba má tôi buồn nữa. Thế rồi, tôi trở thành một học sinh hiền hơn lúc trước đến hết cấp 3, rồi vào Đại học. Sau bao năm xa nhà, mặc dù cũng thường về thăm ba má, tôi chợt nhận ra quá nhiều chuyện khiến tôi bật khóc. Con trai khóc xấu lắm, nhưng mỗi lần nghĩ đến, tôi buồn không chịu được. Tôi chợt nhận ra cái tôi của bản thân mình có cái giá bao nhiêu? Có phải là bao nhiêu cây chôm chôm? Có phải bao nhiêu đòn roi?…. Không phải, tất cả không phải, đó là bao nhiêu giọt nước mắt của má tôi, bao nhiêu mồ hôi của ba tôi nhỏ xuống cho một chuyện không đâu để thỏa cái tôi ở bản thân này! Tôi bứt rứt vô cùng, tôi buồn!

Tôi bắt đầu nghĩ cho người khác nhiều hơn, tôi nếu là ông chủ vườn cũng sẽ như thế thôi, có lẽ tôi còn làm lớn chuyện hơn ông ta làm. Lần gần đây tôi về quê, tôi xin lỗi ông, ông cười… Và câu hỏi cái tôi giá bao nhiêu tôi nghĩ tôi biết câu trả lời rồi…. Cám ơn những ngày cũ với một câu chuyện cũ, bây giờ nghĩ lại có lẽ là một chuyện vui đáng để mừng, đáng mừng vì để biết yêu thương ba má hơn, để biết thế giới này không chỉ nhìn bằng một cặp mắt là đủ, để biết trân trọng mọi thứ xung quanh, biết người rồi cũng biết ta…

Cái tôi ở bản thân chúng ta có lẽ nó không hề xấu, nhưng hãy để bản thân kiểm soát được nó, đừng để cái tôi lấn át cảm xúc. Con người thường phán xét bản thân mình bằng những phép so sánh với chiếc xe, đôi giày, người yêu của mình so với người khác nhưng có ai hiểu những thứ đấy dù có giống nhau đến mấy cũng chả giống nhau, sở dĩ là ở mỗi người mỗi suy nghĩ, người ta có thỏa mãn với thứ người ta hiện có hay không, hay để cái tôi chạy theo một ai khác với một thứ gì đó chưa thỏa được cái tôi? Đừng, hãy để bản thân kiểm soát nó, hãy yêu thương mọi người xung quanh, biết chia sẻ cùng nhau cảm nhận cuộc sống, đừng để vì một cái tôi quá đà trong một lần, mà hối hận, mà ray rứt, mà phải khốn đốn vì cái tôi của mình, giá của nó rẻ thôi….mà cũng đắt lắm!

Sài Gòn, 19/4/2018

Tác giả: Cloudy

*Featured Image: arthakanyildirim 

 

 

[THĐP Translation] Tại sao nhiều người không thể ngưng quay tay và những điều tôi hiểu ra sau 160 ngày

18

Tôi đã hiểu ra rằng phần lớn mọi người sẽ không bao giờ ngừng quay tay. Tôi cũng đã hiểu rằng quay tay là một miếng dán y tế (loại tồi) cho những vấn đề sâu xa hơn của bạn. Nó là núm vú giả phiên bản dành cho người lớn. Nhiều người trong xã hội hiện nay gặp phải những kiểu nghiện khác nhau, và quay tay khi xem phim khiêu dâm chỉ là một trong số đó. Họ lún sâu tới mức chẳng dừng lại để nghĩ xem liệu còn có cách nào khác hay không. Họ không thể thừa nhận rằng thói quen của mình thật ra rất tệ hại. Đối với nhiều người, ngừng thủ dâm cũng giống như bị chặt mất một cánh tay vậy.

Khi ngày càng lún sâu, bạn sẽ bắt đầu tự hỏi: “Cái trò này có ổn không nhỉ?” Thế rồi bạn google được một mớ thông tin và thấy hầu hết mọi người đều cho rằng quay tay là chuyện bình thường, và NoFap thật ngu. Bạn tự nhủ, “Biết ngay mà. Haha, một lũ thảm hại!” Và bạn tiếp tục quay tay. Bạn chợt tỉnh ra và “cố gắng” một lần nữa. Kết quả vẫn như lần trước.

Sau cùng, bạn tự nhủ: “Thôi kệ, dù sao cũng chẳng bõ công. Toàn những thứ xàm.” Vòng tròn cứ thế lặp lại và bạn sẽ quay tay đến tận ngày xuống mồ. Đây gọi là một thiên kiến xác nhận (confirmation bias).

Tôi đã hiểu ra rằng thủ dâm là một dạng tự sát về mặt tâm linh. Mỗi lần quay tay, bạn lại thêm xa cách với cuộc sống bạn muốn có và với con người bạn muốn trở thành. Bạn phế bỏ lòng tự trọng, sự tự tin và sự chính trực của bản thân. Bạn dập đi ngọn lửa nhiệt huyết bên trong mình, bạn tự ru ngủ bằng các loại thuốc gây mê tâm hồn.

Ở thời điểm hiện tại, cai quay tay cũng giống như phải thoát ra khỏi ma trận. Tôi đã nhìn thấu bản chất của ngành công nghiệp bệnh hoạn này. Một ngành công nghiệp trị giá 97 tỉ đô la không đóng góp gì cho thế giới mà chỉ biết cướp đi. Nó cướp đi những ước mơ, nó cướp đi thời gian, nó cướp đi cuộc đời, sự sống. Người ta đã khiến cho cả một thế hệ tin rằng đồi bại là bình thường. Cũng giống như một người tán chuyện với bạn để đánh lạc hướng trong khi móc túi bạn vậy. Và lần nào bạn cũng mắc lừa.

Đối với một số người, nghiện ngập là điều bình thường. Quá bình thường khi bạn nghiện thức ăn, nghiện ma túy, nghiện tình dục, nghiện facebook hay nghiện bất cứ thứ gì khác. Nhiều người trong số đó bị mắc kẹt quá sâu trong sự mê muội, không thể thấy được họ đang tự giết chết chính mình cả về thể xác lẫn tinh thần. Hoặc có thể họ biết như vậy, nhưng lại không thể cưỡng lại sự lôi kéo vì họ biết cuộc đời họ sẽ trống rỗng khi không có những thứ đó. Vậy nên tất nhiên khi bạn hỏi họ: “Thủ dâm có tốt cho bạn không?” họ sẽ trả lời “Có chứ!” bởi vì nó mang lại khoái cảm. Hầu hết những người này không hề biết đến lòng tự tôn, sự chính trực, khả năng kiểm soát hay những ý niệm “lỗi thời” tương tự như vậy.

Các món ăn tinh thần cũng có loại tốt và loại xấu. Nếu bạn nhận lấy quá nhiều phủ nhận, ngờ vực và châm biếm từ những người khác, bạn sẽ dần tin rằng những thứ tiêu cực ấy tồn tại bên trong mình. Món ăn tinh thần như vậy thật tệ hại và thiếu lành mạnh. Nó sẽ dập tắt ý chí của bạn, sự tự tin của bạn, và tình yêu mà bạn dành cho chính mình. Bạn sẽ trở nên giống như tất cả những người đang âm thầm hoặc công khai căm ghét cuộc sống của họ và căm ghét chính bản thân họ. Bạn sẽ bị kéo xuống đáy, nơi bạn chỉ còn biết đến sự nghiện ngập của mình.

Các bạn ạ, nếu muốn có được sự trong sạch, sức mạnh và kỷ luật, bạn phải ngừng quay tay. Bạn phải chôn vùi sự nghiện ngập này ngay lập tức. Chúng ta cần phải tập trung vào những thói quen tích cực, giúp cải thiện cuộc sống mà nhiều người kém may mắn không có được.

Sau đây là đoạn trích từ tờ rơi tuyên truyền về thủ dâm do một người tên là Bernarr MacFaddan thực hiện trong những năm đầu thế kỷ 20:

“Sự thật là thủ dâm luôn luôn gây suy nhược và lấy đi sinh lực, dù ở tuổi thanh thiếu niên hay tuổi trưởng thành. Đó là một quá trình hoàn thành dần dần điều mà sự thiến hoạn hoàn thành ngay lập tức. Nó từ từ bào mòn nam tính và tất cả những gì đi cùng với phẩm chất này.

Quả đúng là tác hại của thủ dâm thường bị thổi phồng. Tuy nhiên hành vi này – khi lạm dụng tới một mức độ nhất định – nó sẽ khiến một người đàn ông hoàn toàn không còn chỗ đứng nào trong hôn nhân và trong cuộc sống. Do đó, bất kỳ cố gắng nào nhằm tối thiểu hóa tính nghiêm trọng của thủ dâm đều là một sự dối gạt ác ý. Thực tế là nạn nhân có thể vẫn đủ khả năng tự thay quần áo, đi lại và ăn uống, nhưng như vậy không có nghĩa anh ta là một người đàn ông.”

Nhiều người vẫn nghĩ đây là một chuyện đùa. Đã đến lúc phải dừng lại, nhìn nhận nghiêm túc, và trở thành một người đàn ông. Bạn sẽ hối hận khi nhìn lại cuộc đời mình và tự nhủ: “Ước gì tôi đã ngừng quay tay sớm hơn.”

Nghiên cứu khoa học về tác hại của porn


Tác giả: jakeducati
Người dịch: Hà Huy Dương
Review: Dương Tùng

https://www.facebook.com/Triet.Hoc.Duong.Pho/posts/2083780548303065

*Featured Image: Skitterphoto

Tại sao chiến dịch dọn dẹp vỉa hè và đề xuất cấm xe máy tại Việt Nam gặp thất bại?

3

Việt Nam đã thất bại trong chiến dịch dọn dẹp vỉa hè và thực hiện đề xuất cấm xe máy ở các đô thị. Chúng ta luôn nghĩ rằng cái nghèo là lý do đã dẫn đến sự thất bại này, khi chuyện dọn dẹp vỉa hè đụng chạm tới lợi ích của người bán hàng rong hay việc cấm xe máy làm cho người dân không đủ tiền để mua ô tô. Thật ra, đó không phải là lý do dẫn đến sự thất bại này. Và chúng ta nên biết rằng, trước khi chiến dịch dọn dẹp vỉa hè và đề xuất cấm xe máy ra đời, hàng loạt báo cáo, thống kê được công bố từ những nhà chuyên môn quy hoạch đô thị. Họ đã nghiên cứu rất kỹ về tình hình kinh tế, điều kiện dân cư, những mặt hạn chế và lợi ích dưới góc nhìn quy hoạch cực kỳ khoa học. Nhưng tại sao họ vẫn thất bại?

Họ chỉ dựa trên hàng loạt thống kê, số liệu, góc nhìn khoa học kỹ thuật mà bỏ qua góc nhìn xã hội học. Đó chính là sự liên quan về con hẻm dưới chiều kích xã hội học chức năng. Đó chính là điểm mấu chốt về quy hoạch đô thị mà giới chuyên môn Việt Nam bỏ qua.

KoE
Sponsored

Thật sự mà nói, quy hoạch là một vấn đề cực kỳ khó đối với các đô thị tại Việt Nam. Có dịp đi nhiều nơi, quan sát nhiều, tôi thấy rằng không nơi đâu nhiều hẻm bằng Việt Nam. Ban đầu, tôi tưởng đây là một hạn chế nhưng cuối cùng tôi nhận ra đây là một “hạn chế đặc trưng của đô thị Việt Nam” Tôi nghĩ rằng đây chính là điều liên quan đến sự thất bại của hai tiền đề tôi giả định ở trên, đó là sự thất bại trong chiến dịch dọn dẹp vỉa hè và đề xuất cấm xe máy tại Thành phố Hồ Chí Minh.

Việt Nam là một trong những nước có cơ cấu đô thị phức tạp, dân số đô thị ở Việt Nam tăng mạnh, có khi cao hơn tất cả các nước khu vực, như Indonesia, Malaysia,… Việc gia tăng dân số đô thị này gây rất nhiều khó khăn trong việc quy hoạch đô thị. Khi nhìn sang những đất nước khác, bao gồm Ấn Độ, chúng ta sẽ thấy rằng những đô thị tại các quốc gia này có xu hướng phân cực rõ rệt. Những khu nằm trong quy hoạch sẽ phát triển đầy đủ tiện nghi và nơi đó chỉ dành cho người giàu có. Ngược lại, những khu nằm ngoài quy hoạch sẽ trở thành những khu ổ chuột, tồn đọng những tệ nạn. Nhưng ở Việt Nam, những khu ổ chuột hạn chế hơn nhiều. Không phải vì công tác quy hoạch tốt, mà do kết cấu đô thị của Việt Nam riêng biệt nên vô tình hạn chế hiệu ứng ổ chuột này.  Sự riêng biệt tôi muốn nói ở đây chính là những con hẻm.

Ở Việt Nam, quá trình quy hoạch đô thị khác so với các nước. Có nghĩa là nhà có trước khi đường xá xuất hiện, bao gồm những khu đất lớn được gia đình sở hữu sau chia nhỏ ra cho con cái hoặc chia nhỏ để bán. Cộng thêm sự kết hợp của văn hoá “tình làng nghĩa xóm”, đô thị Việt Nam trở nên có nhiều hẻm. Nhà trong hẻm sẽ phù hợp với mức thu nhập của người dân, khi họ muốn sở hữu nó. Chưa kể, người Việt có tâm lý không thích ở chung cư. Chính vì thế, sự yếu kém trong quy hoạch của chính quyền đã vô tình dẫn đến một hiệu ứng tích cực cho đô thị Việt Nam là hạn chế được những khu ổ chuột.

Những con hẻm xuất hiện nhiều bắt đầu gây khó khăn cho việc mở rộng đường xá, vì việc giải quyết đền bù vô cùng phức tạp. Nó gây hàng hoạt hệ luỵ sau này và ảnh hưởng đến việc sở hữu xe máy. Không phải người Việt không đủ tiền sở hữu được một chiếc ô tô, mà vì xe máy là giải pháp tối ưu hơn nhiều trong bối cảnh sống tại đô thị. Đường xá Việt Nam nhỏ hẹp, chồng chéo nên việc lưu thông bằng xe máy vẫn luôn là lựa chọn số một. Chưa kể, hệ thống giao thông công cộng ở Việt Nam vẫn còn kém phát triển.

Tiếp theo, Việt Nam vẫn còn nặng nề kiểu kinh doanh tiểu thương, có nghĩa buôn bán nhỏ lẻ bao gồm bán hàng rong. Kinh doanh tiểu thương ở Việt Nam chúng ta có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi từ vỉa hè cho đến con hẻm. Nên sự tác động qua lại giữa chức năng của con hẻm, xe máy và kinh tế tiểu thương đã tạo thành một thế chân vạc cho đô thị Việt Nam.

Nên từ đó tôi cho rằng Việt Nam thất bại trong chiến dịch dọn dẹp vỉa hè và đề xuất cấm xe máy nó có sự liên quan đến con hẻm. Nói đúng hơn là chính quyền chưa nhìn nhận thấu đáo chức năng xã hội học của con hẻm, xe máy và kinh tế tiểu thương.

Quay lại thực tế, chiến dịch vỉa hè thất bại không phải việc đụng chạm kinh tế tiểu thương mà do đụng chạm về vấn đề lợi ích, bao gồm cả lợi ích kinh tế về những bãi giữ xe. Chưa kể, việc dọn dẹp vỉa hè đụng chạm đến văn đề văn hoá xã hội. Trước khi thực hiện chiến dịch này, chúng ta cần bước đầu tiên là công tác xây dựng, có nghĩa là quy hoạch vấn đề hàng rong và các bãi giữ xe trước, sau đó đến áp dụng các hình thức tuyên truyền và cuối cùng là thực hiện các biện pháp cưỡng chế.

Song song đó là vấn đề cấm xe máy. Người lãnh đạo cần nhìn về đô thị Việt Nam, về cơ sở hạ tầng và phương tiện giao thông công cộng. Muốn cấm xe máy, trước tiên, chính quyền cần nâng cấp hệ thống giao thông công cộng để người dân cân bằng lợi ích giữa việc di chuyển bằng phương tiện cá nhân và phương tiện công cộng. Việc tiếp theo sau đó là mở rộng về mặt đô thị, đường xá và nâng cấp cơ sở hạ tầng; rồi cuối cùng là tiến khoanh vùng cấm xe máy.

Ngoài ra, tôi muốn nói thêm về vấn đề nêu cao trọng tâm phát triển vùng, để giảm tải tình trạng di dân thiếu kiểm soát từ các khu vực khác về đô thị để tạo hiệu ứng cánh bướm tác động tới đô thị trong những năm tiếp theo. Đa phần chúng ta không nhìn từ vấn đề nhỏ, chúng ta chỉ biết đến tác hại khi bờ bên kia có bão mà thôi.

Ví dụ khi nói đến Thành phố Cần Thơ khu vực trung tâm của vùng đồng bằng sông Cửu Long. Cần Thơ không thể phát triển những khu công nghiệp tại đây được. Đây phải là nơi tập trung giao thương. Việc Cần Thơ cần quan tâm là thúc đẩy giao thương tốt bằng cách tạo cơ chế tích cực cũng như cơ sở hạ tầng, phát triển những lĩnh khác như thương mại, giáo dục và khoa học; còn khu công nghiệp nên chuyển cho các tỉnh lận cận Sóc Trăng, Hậu Giang, Vĩnh Long,… Cần Thơ nên tạo một thế phù hợp với hình ảnh một trung tâm.

Riêng Thành phố Hồ Chí Minh là vấn đề khác, không thể phát triển một cách toàn diện như vấn đề tôi trình bày. Vì ở đây đã “kín bít” bao gồm nghĩa đen lẫn cả nghĩa bóng. Việc mở rộng đường xá sẽ cực kỳ khó khăn. Riêng thành phố chỉ cần nâng cấp cơ sở hạ tầng hiện đại, phương tiện giao công cộng và mở rộng sang các khu vực tương đối mới để dồn sự tập trung về đó, như việc thành phố đang ưu tiên cho quận 2. Thêm đó, thành phố cần một cơ chế tương đối đặc thù để phù hợp, vì đây là một trong những vùng trọng điểm của khu vực phía Nam nó sẽ tác động đến các khu vực lận cận, thậm chí cả nước. Đối với thành phố Hồ Chí Minh, những nhà lãnh đạo không nên vội vàng cấm đoán mà nên đẩy nhanh về vấn đề xây dựng.

Trong tương lai, việc đô thị hoá dân số tại Việt Nam sẽ gia tăng. Nếu bây giờ chúng ta không quan tâm thì về sau quy hoạch sẽ càng khó khăn. Phản biện là việc mang tính xây dựng. Chúng ta hãy xem biện chứng là một thứ mà chúng ta cần phải có tiền đề, phản đề và hợp đề.

Tác giả: Đỗ Sơn Trà

*Featured Image: Quangpraha

[THĐP Translation] [Zen Pencils] “Hãy đi tìm những người kia” — Timothy Leary

6

“Thú nhận đi. Bạn không giống họ. Không giống chút nào. Có thể thỉnh thoảng bạn sẽ ăn mặc giống họ… xem cùng một chương trình TV vớ vẩn, hay thậm chí đôi khi cũng có thể ăn những món ăn giống họ. Nhưng có vẻ như bạn càng muốn hòa nhập, bạn càng cảm thấy mình như một kẻ xa lạ…. quan sát những con người “bình thường” sống một cuộc sống máy móc của họ. Vì mỗi lần bạn nói ra những câu mật mã vô hồn của xã hội như: ‘bảo trọng nha’ hay ‘trời hôm nay u ám nhỉ?’ Lòng bạn ao ước được nói ra những điều cấm kị như… Kể tôi nghe những gì có thể làm cho bạn khóc. Hay, Bạn nghĩ Deja Vu có ý nghĩa gì không? Nói thật đi… bạn còn muốn nói chuyện với cô gái hay bắt gặp đi chung thang máy nữa. Nếu cô gái trong thang máy đó cũng đang nghĩ giống bạn luôn thì sao? Ai mà biết được bạn có thể biết được gì nếu bạn cho nó một cơ hội… thử bắt chuyện với một người lạ… Mỗi người đều mang vào đời một mảnh ghép cuộc sống. Không ai chỉ đơn thuần đi vào đời bạn một cách tình cờ. Tin vào bản năng. Hãy làm những điều khó ngờ. Hãy đi tìm những người kia.” — Timothy Leary

Timothy Leary (1920-1996) là một nhà tâm lý học, tác giả và một trong những người đi tiên phong trong lĩnh vực nghiên cứu về các chất thức thần (psychedelics). Khi còn là một giáo sư tại Harvard, ông đã khám phá ra được những ích lợi tiềm năng từ psilocybin, một hoạt chất được tìm thấy trong các loại nấm tiên (magic mushrooms). Những năm sau đó ông đã có nhiều thí nghiệm khác với LSD và nó đã khiến ông trở thành một trong những người hùng trong phong trào đối-văn hóa (counter-culture movement) trong những năm 60.


Comic: Zen Pencils

Biên dịch: Prana – THĐP

Graphic Edit: Sadie Pices

[BDT2018] 9 năm cho những nỗ lực giảm cân

5

Âm thanh huỳnh huỵch, huỳnh huỵch xen lẫn với tiếng cọt kẹt của chiếc máy chạy bộ vang lên đều đặn cách mình 9 cái máy chạy khác khiến bản thân không thể nào không để mắt tới hình ảnh chiếc máy chạy đang oằn mình lên chống trả từng bước chạy như giáng xuống của một cậu bé chỉ chừng 16 – 17 tuổi nhưng chắc chắn cân nặng không dưới 100kg. Ngay cạnh đó là ánh mắt đầy hy vọng của một huấn luyện viên thể hình rằng một ngày nào đó chỗ mỡ dưới bụng kia sẽ tiêu tan theo cách hoàn hảo nhất. Mình đứng đó tay vẫn nâng quả tạ 10kg nhưng tâm trí thì đã bay tận về những ngày tháng mà bản thân cũng không khác gì cậu thanh niên đang hì hục làm khổ cái máy chạy đó ^^. Cái ngày mà mình đạt cân nặng lên tới 107kg, cái ngày mà việc đứng lên ngồi xuống trở nên vô cùng khó khăn không chỉ bởi chứng cao huyết áp mà kèm theo đó còn là vô vàn tiếng kêu thống thiết từ những bộ phận thân thể như chân tay hay lưng do việc cử động đem lại. Là một người có khí chất linh hoạt, mình đã làm quen dần với việc bị chế nhạo, bị đặt biệt danh hay trêu đùa do BÉO ngay từ khi còn nhỏ và câu chuyện về chuỗi những năm tháng thất bại cũng bắt đầu từ thủa ấy.

Lần đầu tiên trong cuộc đời trong đầu tôi len lỏi hai từ “giảm cân” là khoảng thời gian tôi học lớp 8, cái độ tuổi mà con người bắt đầu thay đổi về mặt tâm sinh lý và cho đến bây giờ đã là 9 năm kể từ ngày đó. 9 năm cho những cố gắng, 9 năm cho những thất bại, 9 năm cho những cố gắng, 9 năm cho những thất bại, 9 năm cho những cố gắng, 9 năm cho những THẤT BẠI TỐT HƠN. Mình xin gửi tặng bài viết này với không chỉ những ai đang có nỗ lực giảm cân mà còn cho tất cả mọi người với bất cứ mong muốn nào trong đời.

Khi nhìn thấy sự thành công từ một ai đó, khi nhìn thấy những người sở hữu thân hình thon thả hay chuẩn dáng thì điều đầu tiên ùa về trong suy nghĩ của mình đó chính là sự bất lực. Rồi với bản năng tự vệ của bản thân, mình cố xếp loại ngoại hình đó vào diện vớ vẩn, không đáng để mắt tới. Nhưng mình vẫn luôn nghe thấy tự đáy lòng một âm thanh vang vọng lên tận bộ óc rằng mình là kẻ thất bại, hèn nhát, trốn chạy khỏi hiện thực khách quan. Những cuốn sách đã đọc, những tri thức đã hấp thu cùng những tư duy đã hình thành bấy lâu nay cứ chạy hàm hàng chuỗi những lời chỉ trích bản thân rằng mình là một thằng ngụy biện không hơn không kém.

Để thoát ra khỏi sự kém cỏi đó, ít nhất bạn phải nhận biết được nó. Đúng vậy, đây là bước đầu tiên và cũng là đơn giản nhất cho những ai muốn nỗ lực làm một việc gì đó. Có lần, mình hì hục tại phòng tập với những động tác sai công thức cùng sự mệt mỏi hiện rõ lên khuôn mặt, mình bỏ tập, lấy xe lao nhanh về nhà rồi “bổ sung năng lượng” vỡi một núi đồ ăn, rồi mình vùi đầu vào sách coi như vớt vát lại chút lương tâm, mình đọc sách về lịch sử thế giới, về cách mà con người đã thống trị thế giới này…

Sở dĩ con người làm chủ được thế giới, đứng đầu chuỗi thức ăn tự nhiên, biến những loài vật khác thành nô lệ, thú tiêu khiển hay đồ ăn hấp dẫn không phải nhờ những bắp tay săn chắc (bởi nếu thế thì loài đười ươi mới là xứng đáng), không phải nhờ móng vuốt sắc nhọn (vì hổ với sư tử mới đáng nhắc đến), cũng chẳng phải đôi chân khỏe mạnh (vì vô vàn loài vật khác sẽ đánh bật chúng ta). Ấy vậy mà sinh vật tưởng chừng như không có vẻ ngoài gì nhỉnh hơn so với những loài khác lại thống trị thế giới này. Chính là nhờ một thứ : Não bộ.

Sự tư duy của bộ não đã đưa còn người vượt lên khỏi những loài tầm thường, đưa còn người đến cuộc sống ước mơ. Thế nên nếu ai đó hỏi bạn rằng bạn nghĩ bộ phận nào trên cơ thể của mình mạnh nhất, hãy đừng ngần ngại trả lời chính là bộ não. Chỉ khi não bộ đã thông suốt, khi những tư duy tích cực đã khỏa lấp đầu óc, khi ý chí của bản thân mạnh hơn nỗi đau, con người mới đạt được những điều mình khao khát. Vì vậy việc đầu tiên bạn cần làm nếu muốn giảm cân hay bất cứ thứ gì là hãy rèn luyện bộ não mình trước tiên.

Hãy đi, hãy làm, hãy trải nghiệm, gặp khó khăn, vấp ngã, đứng dậy làm tiếp với mức độ cứ thế tăng dần theo thời gian. Vì lúc đối đầu với cơn đau khi tập luyện, những lúc mệt rã rời hay những khi phải dày vò bản thân với cơn đói cào xé ruột gan, bắp tay, múi bụng, hay bộ ngực vạm vỡ chẳng giúp bạn được gì mà chính ý chí mới là người bạn đồng hành cùng ta vượt qua nỗi đau thể xác. Chỉ có một bộ não với những suy nghĩ vượt trội mới đưa ta vượt qua những khoảng thời gian tưởng chừng như dài vô tận.

Mọi người luôn khuyên bạn rằng phải kiên trì, phải nỗ lực, đó như là những chân lí mặc khải mà từ nhỏ đến lớn chúng ta đã nghe quá nhiều lần. Nó đúng, hoàn toàn đúng, không hề sai chút nào nhưng chính vì nó đúng như một điều hiển nhiên mà chúng ta trở nên nhờn thuốc với nó. Khi nhìn thấy những người sở hữu thân hình ước mơ, bạn có thể ngưỡng mộ nhưng hầu như không thể tưởng tượng hết được những thứ mà họ đã trải qua, những nỗi đau mà họ phải chịu, những lần chuột rút tưởng bại liệt, những lần xé cơ đến quặn người, cơn đau lặp đi lặp lại ngày này qua tháng nọ lâu dần tích lũy nên con người họ chứ chẳng phải ngồi khóc rồi chờ Bụt xuất hiện. Nhưng tại sao họ lại vĩ đại đến vậy? Họ cũng là người bình thường cũng như ta, vậy tại sao họ lại “kinh tởm” đến vậy?

VỊ THÁNH NÀO CŨNG CÓ MỘT QUÁ KHỨ, TỘI ĐỒ NÀO CŨNG CÓ MỘT TƯƠNG LAI.

Quãng đường dài mà họ đi qua đã được bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt nhất, 1 bước chân.

Tác giả: Tuantotuong

*Featured Image: TeroVesalainen