Trong lòng người trẻ có một khát vọng yêu thương với cuộc đời được viết lên bằng hai từ đam mê. Đó là niềm khao khát không bao giờ nguôi thỏa, ước mong được sống trọn vẹn ý nghĩa, nhìn trọn vẹn khuôn mặt dáng dấp. Đó còn là ánh sáng trong cuộc đời tuổi trẻ. Nhưng phải chăng lại là thứ ánh sáng được bao bọc quanh những trách nhiệm. Trách nhiệm với bản thân, trách nhiệm với gia đình, trách nhiệm với xã hội.
Mọi người xung quanh nói, tôi rồi một ngày cũng phải từ bỏ đam mê viết lách của tôi, vì gánh nặng cuộc đời. Tôi không thể cứ sống mãi trong những trang viết, bầu bạn với những nhân vật, chúng không nuôi sống tôi, chúng không đảm bảo cho tôi một cuộc sống ổn định. Tôi rồi sẽ phải khổ sở nếu cứ xoay vần trong đam mê.
“Hãy sống hết mình với đam mê.” Bao giờ cũng nhắc nhở mình thế đấy. Nhưng người ta vừa gửi về cho một đống hóa đơn tiền điện, tiền nước, chủ nhà vừa nhắc đến tháng ngày hôm qua. Những cuộc chiến khốc liệt mỗi đêm cùng nỗi sợ hãi và lo lắng, đôi khi một dấu chấm hỏi khồng lồ từ hành tinh nào vừa rơi xuống trên đầu, tự hỏi liệu có phải mình quá điên rồ, quá ngây thơ vì tin rằng con đường mình đang đi là một sự lựa chọn đúng đắn. Ôi thậm chí mình còn chẳng tự nuôi nổi bản thân, lấy đâu ra mà nuôi dưỡng đam mê? Một ngày đẹp trời nào đó mình có vứt bỏ tất cả để sống hòa thuận cùng xã hội? Vâng, bạn trẻ nào theo đuổi đam mê chẳng có những suy tư chôn giấu kiểu này.
Ai cũng tự bước đi rồi, rất khó khăn, rất tốn thời gian, phải bỏ nhiều tâm huyết. Những bước chân lúc nào cũng đau đớn rỉ máu trên con đường lót đầy sỏi đá. Không dễ dàng như người thành công hô hào, họ chỉ giả vờ vỗ ngực vươn vai khoác lác, chứ họ gối đầu trên nước mắt từng đêm ai nào hay.
Đen Vâu hát: “Homie à, sẽ có người bỏ cuộc chơi, tao biết vì gánh nặng cuộc đời.” Nghe đến câu này đôi khi nghĩ “Man có thể đúng.” Nhưng nhiều khi cũng muốn quát tháo thật lớn lại rằng “Man sai rồi.”
Đam mê phải chăng là tinh tú lấp lánh, luồng ánh sáng huy hoàng? Vậy mà cuộc đời vẫn luôn mời gọi tuổi trẻ chúng ta dấn thân vào cuộc chơi cám dỗ. Chúng ta chưa bao giờ biết đến hạnh phúc trọn vẹn từ khi đặt chân lên con đường này, chỉ động viên mình bằng cách mơ mộng về nó, giả vờ như mình đang nắm giữ nó. Chúng ta mãn nguyện với những ảo ảnh mơ hồ mộng mị, trong khi cái giá phải trả là mình trần da thịt. Ôi những kẻ tay không trắng tay bị xã hội vứt cho cái nhìn khinh bỉ vô dụng. Có phải đã bao lần chúng ta khốn khổ mơ ước mình là một tên mù điếc như chưa từng bao giờ chạm vào được âm thanh ánh sáng của xã hội này.
Ôi đam mê khát vọng của tôi. Nhưng tuổi già lại đang giày vò cha mẹ tôi, con tôi đang than khóc vì miếng ăn cái mặc, xã hội đang lên tiếng cần những con người thành công đứng lên kiến thiết đất nước, mọi thứ đang giày vò tôi trong tiếng khóc than.
Có phải cuộc đời này đã âm mưu trù tính, đã giăng bày sự xảo quyệt thâm hiểm ngay tự khi chúng ta còn chưa đặt chân bước vào thế giới này. Có phải nó đã lên kế hoạch ăn trộm hết tất thảy những gì mơ mộng đó trong chúng ta, để trả về cho chúng ta một sự thật mang tên gánh nặng cuộc đời.
Biết bao đam mê đã xoay vòng giữa cuộc đời và chết trong thinh không hoang vắng. Ánh sáng đam mê đã ngỏ lời cùng họ, nhưng chính gánh nặng cuộc đời đã khiến cho tất cả họ phải câm lặng. Phải chăng vì mặt trời phải xoay theo quỹ đạo, đam mê rốt cuộc rồi cũng phải xoay quanh cuộc đời?
Không, đó chỉ là con đường mà kẻ nào dám theo đuổi đam mê đều phải đi qua. Thi sĩ trẻ tuổi nào không cương quyết đi theo ý chí của mình, kẻ đó ắt hẳn sẽ phải trả giá cho sự yếu đuối của chính mình. Gánh nặng cuộc sống như bóng đêm phủ kín khu rừng đam mê. Nhưng kẻ thi sĩ nào không sợ đêm tối thì chính kẻ đó mới tìm ra được ánh sáng mà họ đang khao khát.
Chỉ khi nào quay mặt khỏi những gánh nặng, khi đó chúng ta mới vượt qua được cái bóng của chính mình, chúng ta mới nhảy vào được ý nghĩa cuộc đời mình, sống giống như một con người hơn.
Không được quy phục xã hội, phải giải thoát đam mê khỏi những con quái vật, hãy chuyến hóa chúng thành những con gia súc gia cầm chạy lon ton trong vườn. Chúng không thể ra lệnh điều khiển bạn, chính bạn mới có quyền năng đó.
Đừng để đam mê của bạn phải câm tiếng đắm chìm trong sự cười cợt chán chê của xã hội này. Hãy để lòng can đảm và anh hùng trong bạn sống dậy.
Chúng ta không chạy theo đam mê, chúng ta đang sống cùng nó mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút và mỗi giây. Bạn và nó đã cùng mỉm cười vào mỗi buổi sáng, chào tạm biệt nhau mỗi lúc ngủ ngon, nó là không khí bạn thở, bầu trời xanh bạn đang ngắm nhìn, nó là chất liệu tạo nên vũ trụ thế giới riêng trong bạn. Nó là thế giới bạn đang sống, bạn sẽ bị hủy diệt nếu không được sống trong thế giới ấy.
Homie à, tao sẽ không từ bỏ cuộc chơi, vì tao đếch quan tâm gánh nặng cuộc đời.
Tác giả: Ni Chi
*Featured Image: Free-Photos
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2
Bạn thân mến. Đam mê là điều tuyệt vời. Nhưng ‘gánh nặng cuộc đời’cũng là điều tuyệt vời. Chăm sóc cha mẹ và người thân, nuôi sống gia đình và chấp nhận chịu đựng những đau khổ của mà ‘gánh nặng cuộc đời’ mang lại – đó là điều thiêng liêng và cần thiết. Thực lòng bạn có thể vứt bỏ chúng lại để chạy theo đam mê, nhưng có thể việc từ bỏ những trách nhiệm bình dị mà thiêng liêng của cuộc đời sẽ tạo một tổn thương sâu trong nội tâm và theo bạn mãi mãi, dù ở nơi cách xa xã hội loài người đi nữa. Tổn thương ấy đang hằn lên trong từng câu chữ của bạn. Lẽ tất nhiên mọi thứ đều có giá của nó, và việc lựa chọn trách nhiệm cũng tạo ra những tổn thương khác rất khó chịu đựng. Mình nghĩ điều này không có đúng hay sai, chọn bên nào là lựa chọn riêng của mỗi chúng ta, và mỗi chúng ta đều phải chấp nhận nỗi đau từ sự lựa chọn của mình.
Chào bạn, không biết xưng hô thế nào đây, mình không quen ba kiểu chào hỏi hời hợt, vậy nên mình rất ít khi tranh luận hay trò chuyện cùng ai trên Thdp. Thực ra thì mình là đứa độc tài trong tư tưởng. Và mình cũng không có ý muốn áp đặt nó vào ai cả, vậy nên mình viết ra và giữ lại cho mình, nếu ai đó vô tình đọc được bài mình viết và đồng điệu được, mình thấy rất vui, nếu không cũng chẳng sao, dù có bao nhiêu ý kiến trái chiều, mình cũng không bận tâm. Họ đang bảo vệ quan điểm của họ như cách mình vẫn luôn trung thành với lý tưởng của mình. Mình chưa bao giờ dám mở miệng hùng hồn khẳng định điều mình nói ra là đúng, nhưng mình vẫn sẽ trung thành cùng nó. Vì chí ít ra, nó và mình thuộc về nhau.
Mình không muốn tranh luận hay phân giải gì với ai, nhưng vì mình đọc được bình luận này, mình nghĩ bạn là một người khách quan và bạn không có ý vào viết vài ba chữ để thể hiện cái tôi của bạn. Bạn thực sự muốn chia sẻ quan điểm này cùng mình nên mình muốn nói lời cám ơn với bạn. Mình không quan trọng điều bạn nói ra là gì, mình là đứa ngông cuồng, điều này mình công nhận, mình không bao giờ tin lời ai nói dù đó là thánh thần phương nào, mình chỉ tin vào bản thân mình, những gì mình đã thấy, đã nghe, đã thực sự cảm nhận được bằng trái tim mình. Và quan trọng mình tin vào những gì mình đã cảm nhận đc bằng các giác quan đó. Sự chân thành. Mình không cần tri thức lý lẽ hay gì gì cả, mình cám ơn bạn vì đã dành cho mình điều đó. Còn chuyện bài viết, chắc bạn sẽ không muốn nhìn thấy sự giả tạo mình mang ra để tranh luận hay giải bày cùng bạn làm gì, vì mình có thể viết rất rất nhiều để bảo vệ những điều mình nói, mình sẽ kết thúc câu chuyện cùng bạn và ậm ừ cho qua như kiểu mình hiểu ý bạn. Nhưng mình ko hiểu đâu bạn, mình chỉ hiểu những gì mình đã viết ra thôi, vậy thì ngay từ đầu chúng ta phải bắt đầu làm gì, đó chỉ là thói xả giao. Một cuộc đời quá rối ren rồi, nên mình vs bạn không cần phải phức tạp, giăng bày thêm cho nhiều câu nhiều chữ để biến nó hỗn loạn hơn làm gì, bạn có nghĩ vậy không?
Thân gửi
Ni Chi( mặt cười)
Bạn nói đúng. Khi ta viết ra, chỉ có riêng mình ta với tâm tư của ta, thì mọi thứ là chân thành. Nhưng khi ta tranh luận với người khác, thì rất có thể chỉ còn là cái ‘tôi’ đang tìm mọi lý lẽ để tự vệ cho nó, và lúc đó mọi thứ rối ren khiến chính chúng ta cũng không còn thành thật với bản thân và người khác nữa. Cảm ơn bạn đã nhắc nhở mình điều này.
Yeahhhhhhh, ^^