27 C
Nha Trang
Thứ sáu, 22 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Yêu kiểu… trên xe bus!

*Photo: Shadetree Photography

 

Tôi vẫn thường hay đứng ở góc đó, mỗi chiều.

Mỗi giờ, trên khắp thành phố rộng nhưng chật chội này, những chuyến xe bus cứ đều đều đưa con người ta đến mỗi ngả đường. Mỗi người có một nơi để đến, để về. Nhưng có một điều bạn có nhận ra, mỗi lần bước lên xe bus, mỗi người, chúng ta đều nếm đúng những vị cảm xúc mà lần nào cũng xuất hiện, lặp đi lặp lại. Tôi không có định nghĩa cho chuỗi cảm xúc nối tiếp và trùng lặp này. Nó đơn giản như việc mỗi ngày đi học tôi phải bước lên và bước xuống bậc thang hai bước của chuyến xe hôm đó, gặp đúng bác lái xe vẫn cười rất hiền. Song, nó cũng phức tạp như việc phải bỏ gia vị cho những món ăn, cũng là những thứ muối đường đó, nhưng không biết bao nhiêu là vừa….

Chuyến xe bus đầu tiên của tôi là ngày đầu tiên vào đại học.

Cái không khí rất ngột ngạt của Sài Gòn xộc từ ngoài vào, cái háo hức đầy trông chờ, hồi hộp của tôi từ trong trào ra, bám lấy hết bầu không khí trên chuyến xe buổi sớm. Tôi ngồi một mình trên xe, bác tài xế cười hiền: “Quê đâu vậy con?” Không biết phải vì cái trìu mến đó mà tôi mặc định luôn rằng các bác tài xế luôn luôn cười hiền và sẵn sàng chỉ dẫn rằng con phải xuống chỗ này, chỗ kia, đi xe này, xe kia nữa là tới chỗ con cần tới. Nhờ nó mà tôi thấy Sài Gòn hiền và mến tôi vô cùng. Sau này, mấy lần cũng đi đúng chuyến sớm, gặp lại bác tài xế, tôi cược là bác không nhớ tôi tên gì, bác chỉ gọi tôi bằng gọn lỏn ba từ “thằng miền Trung”.

Từ đó, xe bus theo tôi mỗi ngày….. Nói đúng hơn, thì mỗi ngày, tôi đều đi xe bus!

Có bao giờ, bạn ngồi trên xe, tựa đầu vào cửa, tay vân vê hàng ghế, nhìn xa xa ra kính mà không rõ mình đang nhìn điều gì…. rất có thể là mây chẳng hạn. Rất lãng mạn, hoặc trông rất khùng…. (tôi thì nhìn gái xinh đi bộ ven hè phố, giản dị nhỉ). Không biết có phải ai cũng thích vậy không, tôi thì hay thích đeo thêm cái tai nghe, bật một bài nhạc rồi lẩm bẩm hát theo, dĩ nhiên là không hát ra tiếng.

Ấy vậy mà có một hôm, có một bạn gái cứ ngó vào mồm tôi suốt…. Tôi nghĩ: “Chắc nó tưởng mình bệnh, kệ nó đi, tao bệnh thì tao cũng là công dân Việt Nam, mày chẳng đuổi tao xuống xe được đâu…” Bạn gái gõ vào vai tôi: “Beautifull – của Bosson?” Dù đeo tai nghe, tôi vẫn nhận ra là bạn ấy đang nói chính xác cái bài tôi đang ngồi nghe cố từ đầu giấc bước lên xe bus. Tôi cười, bạn đó cũng cười… Tôi chìa một bên tai nghe ra đưa cho bạn, bạn lắc đầu.

– Siêu thiệt, nhỏ vậy cũng nghe hả?

– Không, nhòm thấy….

Ờ, thì không nghe thì thôi. Bối rối nhất của thằng con trai không phải là thấy gái đẹp bắt chuyện với mình rồi từ chối tấm lòng mình ngay lúc đó mà không biết nên đeo tai nghe tiếp hay là bỏ ra để tiếp tục kiếm vài câu hỏi xàm xàm để dụ cô nàng để lại cái-gì-đó. Tôi quyết định cười thêm một cái và đeo tai nghe vào tiếp tục nghe. Nhờ vậy, có khiếu ế tới giờ….

Nhờ vậy, mà tiếp tục kể về chuyện xe bus…

Ở Sài gòn, xe bus là phương tiện công cộng phổ biến nhất, là tiết kiệm nhất, là bảo vệ môi trường nhất, và có nhiều mối tình trớ trêu, gây khó “không hề nhẹ” nhất….

Ở đó người ta chờ đợi, rồi vụt qua, rồi lại chờ đợi. Xe bus nuôi cho người ta hy vọng nhen nhóm, khát khao cháy bỏng, bất ngờ hạnh phúc, vỡ òa sung sướng…. hay đôi khi ngược lại, là thất vọng tràn trề… Vậy nên, hẹn nhau ở đâu thì hẹn, đừng hẹn trên xe bus, nó như một mơ hồ không rõ thời gian, địa điểm… Đại loại giống như hỏi “Yêu em không? Có yêu, yêu thế nào, yêu làm sao? Anh không rõ nữa.” Sở dĩ là tôi nhắc đến cái sự yêu đương vớ vẩn này vì đang hồi tưởng lại một cuộc tình khó quên,  tuy không phải là trên xe bus. Mới đây thôi, nhưng mơ hồ và khó biểu tả lắm. Chúng tôi không hiểu nhau, không biết thông cảm, không hiểu nhau cần gì, tôi cứ bắt cô ấy chờ, tôi cứ cố gắng theo cách của tôi, chúng tôi có hẹn nhau rằng phải tìm một điểm chung, nhưng lại không bao giờ gặp. Chắc là phải đặt tên là “Yêu kiểu trên xe bus.”

Mỗi người đi xe bus đều có cái kỉ niệm riêng của mình. Nhưng tôi vẫn tin rằng cái dòng cảm xúc của mỗi người khi ngồi trên xe bus vẫn giống nhau. Vẫn giết thời gian bằng việc hoài niệm một điều gì đó rất là riêng. Vẫn bất chợt đưa mắt nhìn khắp cảnh vật xung quanh và để ý xem hôm nay có gì khác với hôm qua: ông bán hủ tiếu, bà bán trái cây không còn ngồi chỗ đó; mưa chỗ này ngập nhiều hơn mấy lần trước; sao hôm nay nắng lại chiếu góc này….Vẫn muốn nhìn những người cùng đi trên chuyến xe của mình một cách rất trìu mến. Vẫn để ý xem có ai có điều gì cần giúp hay không, và dĩ nhiên không ngần ngại mỉm cười giúp đỡ mà không cần chờ người ta hỏi. Đừng lạ khi đi xe bus mà hỏi một câu có đến mười người cùng trả lời….

 

Rồi có bao giờ, bạn, một người trẻ, tháo chiếc tai nghe ra, nghe âm thanh trên radio của chuyến xe hôm đó, đơn giản chỉ là để có một cảm nhận mới hơn chuyến xe của hôm qua….

 

Áo Hồng

spot_img
Bài trước
Bài tiếp theo
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,900Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI