“Sân ga chiều em đi
Mênh mang màu nhạt nắng
Bụi bay đầy ba lô
Bụi cay xè con mắt ..”
Em ngồi chờ trên những dãy ghế xanh xếp vòng ở bến xe, chợt nhớ tới mấy câu thơ của Xuân Quỳnh mà không khỏi buồn lòng, đôi mắt cứ ngơ ngác nhìn ngắm những con người đang vội vã đi qua trước mắt, thi thoảng lại nhìn đăm đăm vào một hàng ghế xanh, nơi mà có những con người lạ cũng đang ngồi chờ đợi như em. Họ chờ trong nóng lòng ? Có lẽ là họ sắp được gặp người thân, có lẽ họ đã biết nơi mình trở về, còn em thì hờ hững với tất cả. Em không biết chỉ dăm ba phút nữa khi mình bước lên xe, rồi xe chạy, em sẽ tiếp tục đi đâu và về đâu trên con đường dài của trốn chạy. Em không biết chỗ nào em có thể trở về, em không biết có một nơi nào đủ sức làm dịu đi những cơn bão trong lòng em mỗi phút yếu lòng. Hay lại là những ngày như hôm nay, em tỉnh dậy, hoảng hốt, và rồi lại thu xếp hành lý để đi …
Buổi sáng hôm ấy có gió đông
Tê cóng bàn tay, cóng cả lòng
Song song khung cửa cánh chim nhạn
Vạt đất xa xa, cải đã ngồng…
“ M à, hôm nay là ngày cưới của K đấy …”
Cộp ! Xe khách đi nhanh qua ổ gà làm đầu em va vào cửa kính đau điếng, nhưng nỗi đau ấy vẫn không bằng cái ngày em nghe tin hắn lấy vợ từ tai đứa bạn thân của mình. Em biết kết quả sẽ như thế mà, em biết mọi thứ cuối cùng sẽ kết thúc, biết ..mà tại sao vẫn thấy đau đớn quá nhỉ ? Chỉ đợi tới thế, em buông xuôi để bắt đầu cuộc chạy trốn kí ức về hắn, chạy trốn cái thực tại mất mát ấy, em đi. Đi đâu chính em cũng không rõ, miễn sao có thể đi xa được nơi này, vậy là tốt rồi.
Vợ hắn đẹp lắm, em đã từng trông thấy một lần khi bắt gặp hai người khoác tay nhau đi trên phố. Cô gái đó đẹp, có học thức, hiểu chuyện, không giống như em – một đứa con gái thích lang thang và co mình trong những thứ cảm xúc vẩn vơ, không lối thoát, quan trọng là cô ấy cũng yêu hắn, yêu hắn sâu sắc.
Còn em yêu hắn vốn đã là một bước tiến quá lớn trong cuộc đời, để rồi sau khi mạo hiểm cho đi niềm tin yêu, thứ đổi lại vẫn là kết thúc chia tay. Riêng kẻ bại là em, lại lặng lẽ thu nhặt những giọt nước mắt lăn dài của mình và cảm xúc tổn thương bị văng tung tóe.
Bạn bè em biết chuyện, người thì chửi rủa hắn là kẻ bội bạc, người thì trách hắn tàn nhẫn, riêng em vẫn cứ mỉm cười, đáng ra ngay từ đầu em phải hiểu thế giới của hắn và em là hai thế giới rất – khác – nhau. Với hắn, tình cảm dành cho em chẳng qua chỉ giống như trao đi để cứu rỗi một kẻ cô đơn lầm lạc. Nhưng hắn có biết hay không ? Sự thương hại chết tiệt của hắn và sự ngu xuẩn của em, đang ngày một như con quỷ dữ ăn mòn cảm xúc, ngày một khiến em cảm thấy mệt mỏi và đau đớn. Hắn có biết sự tàn nhẫn của hắn đã khiến em thảm tới mức nào ? Hắn có hiểu cái cảm giác đau như bị ai đó xé tim rồi rát muối vào không ? Hắn có hiểm cảm giác của em mỗi lần nhớ tới hắn, nhớ tới nỗi đau hắn mang đến. Là mỗi lần em lại tìm đường tới sân ga lạ để chạy trốn, rồi vô thức lên những chuyến xe nào đó, cố gắng ru đi những con sóng trong lòng mình. Ừ thì, hắn đâu có ở cạnh em để mà thấu hiểu được những điều ấy, trong thâm tâm hắn, câu xin lỗi có phải đã là quá đủ để bù đắp cho em …đúng không ?
Em, chơ vơ ở những nơi xa lạ, cố gắng giữ tỉnh táo để nuôi sống bản thân, cố gắng đừng khóc mỗi lần điên cuồng muốn trở về. Những viên thuốc an thần từ khi nào bỗng trở thành người bạn thân thiết, cả những giấc mơ chập chờn trong nước mắt cũng từ khi nào chiếm hữu em nhiều đến thế. Em từ bỏ câu truyện mình xây dựng, để vẽ lên câu truyện đời thật của chính mình, nhưng hình như dù có cố gắng ra sao thì kết thúc vẫn không thể tốt đẹp. Cho tới một ngày, em nhận ra những nứt vỡ trong tim đã không còn sâu như lúc trước, giấc mơ và nước mắt đã thôi làm phiền cuộc sống của em. Có lẽ cuộc đời là một chuỗi những duyên nợ không thể cưỡng cầu, có lẽ đã tới lúc em cần can đảm và đối mặt với tất cả, có lẽ đã đến lúc em cần được ai đó thương yêu và yêu thương một ai đó. Có lẽ đã tới lúc em cần trở về đúng nghĩa trái tim mình.
Trở về đi em, trở về đi
Đau đớn sắp qua, hết đau rồi
Trở về bên cạnh người thương em ấy
Sóng gió qua rồi, mở lòng thôi …
Phía trước con đường kia là điều gì ? Sẽ lại là những tổn thương nối tiếp hay lại là những yêu thương đứt đoạn ? Có ai đứng chờ em không ? Có ai đủ can đảm và kiên nhẫn chờ em thay đổi không, khi mà bản thân em còn không biết đến bao giờ mình mới ổn được. Nhưng điều đó có thực sự quan trọng nữa không ? Khi mà lúc này em đã hiểu, tình cảm của con người vốn rất phức tạp, từng yêu một người, từng đau vì một người thì ..cũng nên học cách quên một người. Kí ức kia ư ? Em không xóa được vậy thì hãy để nó nhẹ nhàng mà trôi đi, níu kéo được gì, chạy trốn được gì, buồn mà làm gì nữa.
Em à, trở về đi …Trở về mà tìm lấy hạnh phúc thật sự em nhé !
Hoa Vô Thường
*Photo: profoundmagazine
Yêu thương không có lỗi. Chúc Bạn bình an 🙂