26 C
Nha Trang
Thứ sáu, 13 Tháng mười hai, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Tôi đã gặp thần chết (nghĩa đen) và sống sót trở về sau 5 hits DMT (Ayahuasca)

Tôi được sinh ra vào thời điểm mà cả bố mẹ tôi đều ngồi tù. Họ không thể nuôi tôi. Từ nhỏ tôi sống cùng dì và ông bà từ khi mới vài tháng tuổi cho đến giờ. Bố mẹ cũng không có liên hệ gì nhiều với tôi cả, rất hiếm khi chúng tôi gặp nhau. Tôi là đứa dè dặt và không mấy khi thích nói chuyện hay hòa đồng với mọi người. Vì lý do này, năm lớp sáu tôi đã suýt nữa bị dì đem đi tới bác sĩ tâm thần. Nhưng tôi đã cố gắng giả vờ nói nhiều để đánh lừa bà ấy, thế là khỏi phải đi gặp bác sĩ. Tôi tin là tôi không hề bị bệnh gì cả. Tôi tin rằng tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc đời tôi suốt những năm sau đó là một sự sắp đặt để tôi đến với những trải nghiệm mà tôi sắp kể ra đây. Những trải nghiệm về sự tỉnh giác đã làm tôi thay đổi đi cách nghĩ, cách sống của mình. Một cuộc hoán chuyển mạnh mẽ sang một con người hoàn toàn mới.

Trước khi uống ayahuasca, một loại chất thức thần, tôi đã trip 2 lần với nấm. Lần đầu tiên mang tôi đến với những hồi ức của tuổi nhỏ với đầy màu sắc và kỷ niệm êm đềm. Tôi biết điều mà nấm muốn nói với tôi lúc đó. Tôi đã từng là con người thật khi tôi ở vào tuổi đó. Tất cả là thật, và hạnh phúc là có thật. Nhưng trải qua nhiều biến cố, nhiều ảnh hưởng của xã hội, tôi không còn là mình nữa. Bạn có thấy một đứa trẻ sáng tạo chưa? Khi chúng vẽ, chúng tập trung vào vẽ. Vẽ là hạnh phúc. Khi chúng hát, chúng tập trung vào hát. Hát là hạnh phúc có thật. Thế nhưng khi lớn lên, bạn lại phải “đạt được” thứ gì đó mới cảm nhận đc hạnh phúc. Bạn không hạnh phúc trong tâm, bạn chỉ tìm những thứ bề ngoài.

Lần trip thứ 2 là trải nghiệm về tự do và đau khổ. Có lẽ trước lúc trip tôi đã nghe bài Hồ Thiên Nga quá nhiều lần nên trong khi trip, dù không mở nhạc nhưng bài hát đó như vang lên trong tôi. Tôi nghe hàng triệu người hát khúc ca đó. Họ muốn vươn lên từ nơi tăm tối. Tôi nghĩ về loài người. Lẽ ra chúng ta phải khác đi. Lẽ ra cuộc sống của chúng ta phải khác. Chúng ta phải tự do, phải yêu thương. Nhưng hàng nghìn năm qua, cho đến giờ, vẫn chỉ có chủ nô và nô lệ. Tôi hòa vào khúc ca với những nô lệ đó, dưới ánh trăng sáng. Tôi cảm thấy thấu hiểu được nỗi đau vọng lại từ nhiều thế kỷ.

Tuy nhiên, 2 lần trip trước chỉ là một trải nghiệm nhẹ nhàng thì lần thứ 3, với một liều ayahuasca đủ mạnh, tôi đã có một cuộc hành trình đáng giá. Một thử thách thật sự dành cho lòng can đảm của bản thân, và tôi đã sống sót. Đó thật sự không phải là một chuyến đi ngắn ngủi hay sự táo bạo muốn thử cảm giác lạ. Đó không phải là trò đùa của định mệnh đối với tôi. Nó đã đến với tôi như một duyên phận và muốn tôi trải qua để trưởng thành.

Tôi mua ayahuasca qua sự giới thiệu của 1 người anh trên FB. Lần thử đầu tiên không thành công, không có gì xảy ra có lẽ do cách nấu chưa phù hợp. Người bạn ấy gửi lại cho tôi liều thứ 2 mạnh hơn, tương đương 5 hits DMT nếu chiết xuất ra. Tôi nghiền chúng thành bột và nấu riêng rễ với hạt.

Tôi uống nó vào khoảng hơn 6 giờ chiều. Trước khi uống, tôi đeo 1 viên đá thạch anh lên cổ vì nghe người ta đồn rằng thạch anh giúp kết nối linh hồn với vũ trụ. Nếu như nấm cần 30 phút mới có tác dụng thì với ayahuasca, chỉ cần chưa tới 5 phút. Nó rất nhanh và cực mạnh. Đó là thứ thuốc rất khó uống, cực kỳ đắng, chát, chua (do có giấm và vitamine C), có mùi rất khó chịu, khi nuốt vào tôi đã nôn ra mấy lần. Lúc đó tôi đã uống hơn 2/3 liều thuốc, còn 1 ít trong ly với bột hạt nhưng tôi không thể uống tiếp được nữa vì cổ họng như bị thiêu cháy và xay xẩm mặt mày. Tôi cảm nhận được nó đang tới. Tất cả bắt đầu ảo tới mức khó tin. Tôi nằm xuống, và vài phút sau nó đến với tôi. Rất mạnh.

Tôi nhìn thấy toàn bộ đồ vật trong phòng biến hình thành một bộ phim hoạt hình 3D kinh dị. Tất cả đều thay đổi hình dạng tới mức khó tin. 3 cái túi nilon đựng đồ linh tinh tôi treo trên tường biến thành 3 gương mặt chạm khắc bằng đá, giống như tượng các vị thần được đặt trong 1 đền thờ. Tất cả mọi thứ đều biến dạng, tôi có cảm giác mình lạc vào một xứ sở kỳ bí như trong phim Alice in Wonderland nhưng thậm chí còn lạ lùng hơn thế. Âm thanh bắt đầu xuất hiện, tiếng rung của các dòng chảy liên tiếp. Đó không phải là tiếng hát như lần trước, đó là sự rung động mạnh mẽ của vũ trụ. Tôi trôi bềnh bồng giữa những dòng chảy đó, chúng uốn lượn, thâm nhập sâu vào bên trong tôi và điều khiển tôi. Những dòng chảy hiện lên khắp căn phòng hệt như những bộ mã, chúng có điểm giao thoa là tôi, hệt như có rất nhiều vòi bạch tuột quấn lấy tôi. Tôi có thế cảm nhận được cái năng lượng mạnh mẽ đó. Nó không còn là 1 liều thuốc đơn thuần nữa. Đây chính xác là 1 thứ nghi lễ đặc biệt. Nghi lễ này được dẫn dắt bởi ayahuasca, đến với một chiều không gian khác.

Tôi không còn điều khiển được chân tay và thân người của mình nữa bởi vì tôi đã trở thành một dòng chảy. Có lúc tôi ngồi và múa, có lúc nằm uốn éo tan biến, ẩn hiện, hòa nhập, co rúm. Tôi chỉ còn là 1 luồng khí nhẹ như khói và có thể trở thành bất kỳ hình dạng nào. Tôi như 1 dòng nước chảy xuyên qua vách đá, tuôn ào ào rồi bốc hơi lên không trung. Đó là 1 điệu múa kỳ lạ của 1 nghi lễ. Âm thanh của tiếng rung càng lúc càng dày đặc, tôi cảm thấy ù tai. Dòng chảy mỗi lúc 1 nhanh hơn. Tôi lăn lộn và uốn éo liên tục bên trong nó.

Bỗng nhiên cái lạnh thấu xương ập đến. Rất lạnh. Lạnh tới mức tôi co rúm người lại, tôi cảm thấy lồng ngực bị bóp chặt không thể thở được. Cái lạnh tê tái xuyên thấu từng tế bào. Tôi vơ tay túm lấy cái mền nhưng khi lấy được và đắp thì nó liền bị lôi ra. Cái mền bị lôi ra rất mạnh khiến tôi không thể nắm được nó. Tôi hiểu điều này. Những dòng chảy đó không muốn tôi ấm. Nghi lễ này cần phải trần trụi. Tôi co người lại, nắm chặt tay chân vì quá lạnh. Tim đập mạnh tới mức lồng ngực như muốn vỡ ra. Tôi biết thần chết đang đến. Dòng chảy trong đầu hiện lên hàng tỷ gương mặt giống nhau. Tôi biết đó là thần chết. Cái lạnh đó là cái lạnh của cái chết đang tới gần. Tôi như ngừng thở, cổ họng bị nén chặt không thể kêu cứu. Tôi thực sự sợ hãi.

Tôi biết tôi không thể đùa giỡn với thứ này được. Nhưng tôi thực sự không ngờ nó mạnh đến thế. Tôi sợ hãi và muốn thoát ra. Tôi cố gắng ngồi dậy nhiều lần để thoát khỏi dòng chảy và gương mặt ghê rợn của thần chết đang nhìn tôi. Hàng tỷ gương mặt giống hệt nhau, biến đổi liên tục nhưng đều có hình dạng chung giống như 1 con rắn có cặp mắt dài với tròng mắt màu vàng cam. Nhưng mỗi lần tôi ngồi dậy, không gian xung quanh nuốt chửng lấy tôi và tôi bị kéo xuống. Tôi biết, tôi là 1 vật tế đang nằm giữa các đấng linh thiêng trong 1 nghi lễ cổ xưa.

Con rắn tỷ đầu nhìn tôi le lưỡi. Nó biến hình thành những con quái thú khác. Tất cả như 1 bộ phim kinh dị nhiều tập. Nỗi sợ hãi dâng lên tột đỉnh. Tôi nghe thấy nhiều tiếng thét kinh hoàng muốn thoát khỏi ngục tù. Bóng đêm ập đến. Sau đó là tiếng thét của chính tôi, trong đầu tôi. Tôi muốn ra khỏi đây, nhưng đã quá muộn. Tôi quá sợ nhưng đã quá muộn.

Trong suốt quá trình này tôi không mất ý thức. Tôi biết tôi đang cào cấu da thịt, tôi biết tôi đang bứt tóc và lăn lộn, tôi biết tôi sợ hãi. Nhưng tôi tuyệt đối không điều khiển được tay chân và thân người của mình. Chúng không còn là của tôi nữa. Tôi cào rách da mình mà không hề thấy đau đớn. Tôi nghĩ đó là một cách trị liệu nào đó mà “họ” muốn tôi trải qua. Tiếp đó là những hình ảnh ghê gớm hơn xuất hiện thách thức tôi. Tôi sợ tới mức muốn khóc thét. Nhưng tôi không thể la được và không thể thoát khỏi nó. Chứng nghiệm này bắt buộc tôi phải giáp mặt trực diện với nó.

Đó là cái chết. Đó là nỗi sợ. Nó là cái ác, diệt vong, hành hạ. Tôi bị đe dọa trước cái ác lạnh lùng, sự biến dị của thù hận trong những hình hài kỳ ảo cùng với nỗi sợ hãi khủng khiếp. Nhưng tôi biết tôi không thể thoát ra. Tôi lấy hết sức tập trung nhìn vào nó. Mỗi lần tôi nhìn nó và muốn đấu với nó, nó lại biến thành 1 thứ ghê rợn hơn. Mong muốn chiến thắng càng mạnh, những hình ảnh càng đáng sợ. Tôi hiểu điều này. Nghĩa là khi cái tâm càng sáng, cái ác sẽ càng cố gắng tiêu diệt tôi. Tôi tập trung đầu óc cao độ để nhìn chúng. Hết sức tập trung. Có điều gì đó mách bảo với tôi rằng nếu tôi buông tay khỏi sự sống, chúng sẽ nhập vào tôi, sẽ nuốt chửng tôi. Vì vậy tôi cố hết sức tập trung nhìn chúng. Trong cái khoảnh khắc đó, 1 điều kỳ lạ xảy ra. Tôi cảm thấy tôi nhẹ đi, tình yêu dâng tràn. Tôi cảm thấy tình yêu bao bọc lấy cơ thể. Phải rồi, tôi yêu chính mình. Tôi là một sinh linh với một sự sống. Tôi là một tạo vật của tạo hóa trong cuộc đời này. Tình yêu lan tỏa. Tôi hiểu rồi, hiểu ra rồi. Tôi phải tập trung vào sự sống. Khi đó bọn tay sai của thần chết không thể giết được tôi. Tôi dùng hết sức lực tập trung vào giây phút đó, tôi biết rồi, nó hiển hiện để tôi vượt qua. Nó chính là giông bão do thần chết sai khiến đến đây với tôi. Chúng là thứ tôi phải đi qua. Tôi phải vượt qua chúng. Bằng cách tập trung cao độ vào nguồn sống, sự sống của chính tôi.

Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc và màn tra tấn bây giờ mới thực sự bắt đầu. Trước mặt tôi là 1 hố sâu, tôi đang ở trong rừng rậm. Có 5 người đàn ông chĩa súng vào đầu, xung quanh là bóng đêm đặc kín. 5 kẻ đó cười lên, bài ca rùng rợn của chúng bắt đầu. Tôi biết mình sắp chết. Cái chết y hệt như khi cộng sản giết người, chỉ khác 1 chỗ là cộng sản dùng rựa chặt đầu, còn tôi bị bắn. Hình ảnh này đột ngột chấm dứt. Chân tay tôi bỗng nhiên đông cứng, thân người thu về một khối tròn y hệt như một tù nhân bị trói. Các móng tay liên tục cào rách da. Tôi biết tôi đang bị hành hạ nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi ý thức được toàn bộ quá trình này nhưng tôi không thể làm gì được. Bàn tay sờ lên mặt tôi và bóp chặt 2 má. Đó là bàn tay của tôi nhưng không phải do tôi điều khiển. Tiếng cười điên loạn ré lên, tôi ở giữa chúng đầy bất lực. Sự hành hạ kéo dài rất lâu. Thân người tôi bắt đầu đau đớn như bị xé toạc ra. Tôi cảm thấy sự đau khổ của hàng triệu linh hồn ở nhiều kiếp sống đang đặt lên vai mình. Tôi cảm thấy kiệt sức, tôi muốn kêu cứu. Tôi cần ai đó cứu tôi ra khỏi sự hành hạ này nhưng tôi không thể kêu la. Thật khủng khiếp.

Có một điều kỳ lạ là, tôi chưa từng bị hành hạ như thế bao giờ trong cuộc đời thực nhưng tôi lại cảm thấy tất cả những chuyện này rất quen thuộc như thể nó đã từng xảy ra ở đâu đó. Tôi cảm thấy nó rất thực. Chắc chắn đã từng có những chuyện như thế nhưng tôi không sao nhớ nổi. Chúng thật sự rất quen thuộc.
Một lúc sau, bàn tay tôi bớt cào da và tóc. Tôi cảm thấy nơi tôi nằm bắt đầu có hình dạng trở lại của 1 căn phòng. Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng không được. Tôi biết mình đang ở giai đoạn cuối. Tôi bị thúc đẩy ngồi dậy bật đèn lên. Tôi nhìn vào ánh sáng đó. Tôi đã được giải thoát trong ánh sáng. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn và yên bình hơn. Ánh sáng đó thật đẹp.

Bụng của tôi bỗng nhiên bị nén. Tôi nôn ọe nhưng không có gì cả. Nước tiểu đột ngột tuôn ra và tôi không thể kiềm chế được, xối xả. Nhưng nó không có mùi khai bình thường, nó có mùi hạt nho pha lẫn. Tay “của tôi” túm lấy tóc tôi và kéo nó lên giữa đỉnh đầu, kéo liên tục như 1 búi tóc cao lên ở giữa đỉnh đầu. Tôi bắt đầu ý thức được căn phòng xung quanh nhưng tôi vẫn chưa tỉnh. Tôi muốn nói hết những điều này với ai đó và tôi lấy hết sức ngồi dậy, mở latop lên. Màn hình laptop đẹp lung linh màu sắc. Tôi chỉ có thể nói với người hiểu nó. Thế là tôi mở FB và nhắn cho anh Huy trong trạng thái chưa tỉnh hẳn. Y như 1 kẻ đang say rượu lắc lư lắc lư. Tôi gõ bàn phím rất chậm, và vừa gõ vừa lắc lư người. Lúc đó là 1h8 phút sáng. Tôi vẫn chưa thực sự điều khiển đc bản thân nhưng tôi cố hết sức nhìn vào màn hình laptop, thỉnh thoảng nó nhòe đi. Tôi nhắn cho anh Huy trong trạng thái kích động dữ dội. Phải có ai đó biết những chuyện tôi trải qua đêm nay. Cảm giác đó dần tan. Nó chỉ tan hẳn vào khoảng gần 4h30 phút sáng. Suốt đêm tôi không ngủ được. Từ khoảng 4h30 phút trở đi, tôi nằm dài trong phòng, bất động và kinh hãi.

Cả ngày hôm đó mặc dù hơi lả nhưng tôi cảm thấy không mệt mỏi. Tối về cũng không mệt. Tuy nhiên lạ lùng là cho đến giờ, mọi thứ đồ vật rõ nét đến kinh ngạc, màu của chúng đậm lên và rất đẹp, mặc dù trip đã qua cả ngày trời rồi. Cả ngày đó tôi không cảm thấy thèm ăn gì. Tôi có thể nhịn đói nguyên ngày cũng đc nhưng sợ bị kiệt sức nên tôi ăn cơm với cà rốt và cải bó xôi. Mùi thịt trong nhà ăn chỗ làm việc làm cho tôi cảm thấy kinh tởm.

Tối qua cũng lạ. Mới 10h tối mà tôi buồn ngủ không kiềm chế được. Tôi nằm xuống ngủ ngay nhưng không hề mệt mỏi. Tới khoảng 1h30 phút sáng nay thì tôi đột ngột tỉnh dậy do thấy lạnh quá không ngủ được nữa. Khi tỉnh dậy, mọi thứ mờ ảo như giấc mơ, một màn sương nhòe bao phủ căn phòng. Tôi cảm nhận được màu sắc của từng đồ vật như một thực thể sống động, như thể chúng có linh hồn, tôi nghe được và phân biệt được từng thứ âm thanh đang diễn ra vào buổi sáng. Và tôi rất tỉnh táo ngồi viết tường thuật này.

Tôi biết bạn không hiểu những gì tôi trải qua có ý nghĩa gì. Nhưng tôi hiểu nó rõ ràng. Tôi sẽ cố gắng chuyển tải hiểu biết này cho bạn.

Toàn bộ cuộc sống là một dòng chảy liên tục không dứt. Nó giống như một thác nước tuôn chảy. Bất kỳ viên đá chắn ngang nào cũng sẽ làm cho dòng chảy đó chậm đi hoặc ngắt quãng nó. Nhiệm vụ của bạn trong đời sống là hãy gỡ bỏ tất cả những phiền muộn, những thù hận, tham lam, sợ hãi đã chắn ngang cái dòng chảy liên tục của đời sống. Hãy để dòng chảy đó lưu chuyển bên trong và bên ngoài bạn. Nếu một phút giây nào đó bạn thù hận, một phút giây nào đó bạn muốn sở hữu ai đó mà bạn nghĩ là bạn yêu, nghĩa là bạn đang bị dính mắc. Cục đá đó đang chắn ngang dòng chảy và bạn không Sống thật sự. Bạn đang bị mê hoặc bởi một thứ ảo tưởng huyễn hoặc tai hại. Hãy buông bỏ ảo tưởng đó, hãy xả ly con người của bạn khỏi cái ảo ảnh muốn chiếm hữu, muốn cầm nắm, muốn kiểm soát. Hãy để dòng chảy trôi đi trong yên bình và tĩnh lặng. Dòng chảy nào rồi cũng hoán chuyển và điều hòa. Cái nhân bạn đã gieo gặt đó rồi sẽ chảy về nơi bắt đầu. Hãy vứt bỏ những tham sân si trong đời để tuyệt đối là linh hồn trong trẻo, một tế bào sống của dòng thác cuộn chảy trong yên lặng.

Muốn hòa điệu cùng cái điệu nhảy của dòng chảy đó, bạn hãy yêu. Tình yêu là chân lý cao nhất. Bạn hãy yêu tất cả mọi thứ trong cuộc sống bạn đang có. Bất cứ một giây phút nào bạn buông rơi cái nhịp điệu không ngừng của dòng chảy chính là bạn đang chối từ bản thân, chính là không còn yêu chính bản thân mình nữa. Đau khổ từ đó mà thành. Đừng bao giờ buông tay khỏi sự sống. Đừng bao giờ nghe theo cái tiếng nói thì thầm trong đầu bạn, bảo bạn hãy bỏ rơi chính mình để đi theo một điều gì đó. Đó là tiếng nói của cái phần ma quỷ trong chính con người bạn. Nó là cái góc tối song hành với ánh sáng của tâm. Hãy yêu, hãy thắp lên ánh sáng trong tâm thức để soi rọi rõ ràng sự hiện hữu của ma quỷ trong con người mình. Ma quỷ không thể tồn tại trong ánh sáng. Trong ánh sáng chỉ có an bình tĩnh lặng.

Nhưng bạn có biết yêu là thế nào không? Yêu không phải là bạn muốn cưới người đó. Yêu không phải là bạn cần có thứ gì đó bên cạnh mình. Đó là dính mắc. Yêu nghĩa là bạn chỉ yêu thôi. Yêu chỉ là là bạn thấy yêu, thấy rung động trong tim. không phải sự chiếm hữu hay cầm nắm hay kiểm soát. Hãy yêu như thế, cái tình yêu ngây thơ, không hề có chút toan tính nào. không có logic nào cả. Khi tình yêu nó xảy sinh, nó là ánh sáng, bạn hãy đi theo ánh sáng đó. Nó sẽ dẫn bạn luân chuyển theo dòng chảy của sự sống trong hạnh phúc tột cùng. Linh hồn bạn đã được hòa giải. Bạn trở thành một tế bào sống trong cơ thể của tạo hóa.

Tôi biết các bạn, ai đã từng trải nghiệm thức thần đều biết có 2 loại trip: bad trip và good trip. Có lẽ ai cũng mong mình sẽ có good trip. Nhưng cái suy nghĩ đó tôi không nghĩ là đúng. Theo những gì tôi trải qua, bad trip thậm chí còn có tính trị liệu cao hơn good trip nhiều lần. Nếu như good trip là một làn sóng ôm ấp vỗ về đưa bạn về tình yêu chân thật với vũ trụ. Thì bad trip lại là 1 ông thầy giáo cộc cằn khó tính. Ông ta không dạy bạn bất cứ thứ lý thuyết nào cả. Không có lý thuyết. Ông ta quẳng cho bạn một bài kiểm tra khó khủng khiếp, bắt bạn phải làm nó dù bạn muốn hay không. Nếu bạn vượt qua bài kiểm tra đó, bạn sống. Đó là bài kiểm tra thách thức toàn diện con người bạn: nỗi sợ hãi, lòng thù hận, sự tham lam, lòng can đảm, tình yêu, và trên hết: mạng sống của bạn. Bạn phải lột trần toàn bộ những thứ đó ra để làm giấy và bút kiểm tra. Bài kiểm tra đó có thể làm cho bạn đau đớn và nát tan nhưng đằng sau cái đau đớn đó là ánh sáng của THẤU NGHIỆM. Bởi vì quá trình đớn đau đó là tri thức, là tuệ giác riêng biệt chỉ có bạn mới có. Trong sự thấu nghiệm ấy, bạn là một nhân chứng và cũng là một chiến binh. Bạn chạm trán với ma quỷ bên trong con người. Bạn nhìn chúng biến đổi hình dạng để nhát bạn. Bạn đã tách mình và đứng trên một vị trí để quán xét được toàn bộ thân tâm trước cơn mộng mị đó. Bạn nhìn thấy dòng chảy của tâm và từ đó phát sinh tình yêu Sự Sống. Bạn yêu quý chính bản thân mình và không để nó thỏa hiệp với ma quỷ, bạn từ chối bắt tay với ma quỷ của nỗi sợ hãi, lòng tham và thù hận hay tham ái. Vì vậy, phải coi bad trip như một thứ bạn cần phải trải nghiệm, phải đi qua, bởi vì cơ duyên này muốn bạn học được điều gì đó. Nó đến với bạn có lý do của riêng nó.

Cách nhìn nhận này có thể đưa bạn đến một bình diện khác của đời sống. Nó cho tôi biết rằng bất kỳ thứ gì cũng là một quá trình. Không có lối đi tắt nào hết. Không có cái gì gọi là nhanh chóng trên đời này. Nếu bạn muốn có trí tuệ thật, bạn phải trải nghiệm thật. Và cái can đảm duy nhất bạn có thể có để trải nghiệm thật là tình yêu thương, là nguồn gốc thật sự của cái mà người ta gọi là “tập trung” hay “sự tận tâm”.

Thế nhưng đời sống này càng ngày càng “nhanh chóng”. Người ta thích những thứ nhanh chóng với ảo tưởng rằng sẽ biết một “bí mật” nào đó giúp họ có được tức khắc thứ họ muốn mà không phải đi qua đớn đau, sợ hãi, cô độc. Khi mọi sự yên ổn, họ muốn tất cả mọi thứ như thế mãi. Sự bình yên giả dối mà tâm trí đã tạo ra làm cho họ không dám có bất cứ hành động gì. Họ sống trong một ảo ảnh của tâm trí về sự bình yên. Khi họ gặp rắc rối, họ lại tiếp tục quay về với những nghiện ngập của đời sống vật chất hoặc yếu đuối đắm chìm trong đau khổ. Đó chính xác là căn bệnh trầm kha của xã hội Việt Nam. Bị nhốt tù trong chính tâm trí và hoang tưởng bởi sự thêu dệt hoa lụa của đời sống vật chất bệnh hoạn. Và để mọi sự khác đi, chỉ có thể là sự thức tỉnh thật sự.

Bằng cách nào đó phải bứng gốc khỏi ma trận thì may ra có cơ hội để làm người. Và để thực hiện sự thức tỉnh đó, chúng ta cần yêu thương và cần thời gian. Chúng ta đang cố gắng thức tỉnh những người vô minh bị đánh cắp cái trí, họ không hiểu việc mà họ làm. Chúng ta cần yêu thương để có thể có kiên nhẫn trước sự mê muội đó. Chúng ta cần thời gian để sự yêu thương từ trong ta ngấm dần vào họ. Đó phải là một cơn mưa dầm thấm vào đất thật lâu. Nó là một quá trình dài, không có cách nào khác. Bằng yêu thương, chúng ta tuyệt diệt được mầm mống ma quỷ và làm chuyển đổi linh hồn của họ. Chúng ta có bị nguy hiểm không? Chắc chắn có. Đó cũng như một bad trip mà chúng ta bắt buộc phải chạm mặt. Nếu đi qua được nó, chúng ta Sống.

Trong chuyến trip của tôi, tôi cảm nhận sự cô độc tột cùng trong màn đêm đen đặc quánh khi tôi bị 5 thằng lính xử bắn, khi tôi một mình chống chọi với cả một đội quân của thần chết sai đến làm cho tôi sợ hãi cùng cực. Những hình ảnh giả lập mà ayahuasca đã tạo ra thực chất là một bài học sâu sắc: Bạn đang sợ hãi chính mình. Bạn muốn là Steve Jobs, bạn muốn làm Bill Gates, bạn muốn là một ai đó khác chứ không phải là chính bản thân mình. Bởi cái “ai đó” ấy chính là người đã được xã hội chấp nhận và bạn muốn mình vừa khít vào cái khuôn đó. Bởi vì nếu bạn là bạn, bạn sẽ cô độc, bạn sẽ đứng một mình giữa một biển người muốn tiêu diệt cái khát khao thể hiện bản thân như nó thực sự là. Để thoát khỏi cái mê lầm này, bạn phải ý thức được toàn bộ sự cô độc của mình. Sự thật là, bạn chỉ có một mình. Giống như tôi khi bị tra tấn trong chuyến trip. Không ai đến cứu tôi hết. Bạn phải dựa hoàn toàn vào chính bản thân mình vì chỉ có bạn mới cứu được bạn.

Haruki Murakami đã biết điều này khi ông ấy viết cuốn Người tình Sputnik (cuốn tiểu thuyết tôi rất yêu thích):

“Không người nào đi hết cuộc đời mà chưa một lần trải nghiệm tình cảnh cô độc dữ dội, thậm chí buồn chán, giữa chốn thâm sơn cùng cốc, chỉ dựa vào chính mình và nhờ đó biết được sức mạnh thực sự đang ẩn chứa trong con người mình.”

Ông ta đã hiểu nó. Nghĩa là bạn có thể không có khả năng chống lại toàn bộ sự mê man, hoang tưởng của xã hội, nhưng hãy đứng vững như một thành lũy cá thể trong sự giáp mặt với nó. Hãy yêu quý bản thân. Đó là sức mạnh duy nhất mà bạn có, đó là thứ duy nhất bạn có thể trông cậy, chứ không phải ai đó sẽ cứu bạn. không ai cứu được bạn nếu như bạn sợ phải giáp mặt với sự thật trần trụi – nỗi sợ hãi.

Chuyến trip này còn mang đến cho tôi một trí tuệ khác. Đó là sự đồng cảm với tất cả tôn giáo, đặc biệt là Phật giáo. Tôi không có tôn giáo nào nhưng gần đây tôi có đọc một số tài liệu Phật giáo và Thiền Minh Sát. Tôi bắt đầu hiểu được chúng rất rõ ràng. Các tôn giáo có 1 mục tiêu duy nhất: Ánh Sáng. Đó là thứ ánh sáng tuyệt đẹp mà tôi cảm nhận khi ở đoạn cuối của trip. Ánh sáng đó là ánh sáng của sự bình yên tuyệt đối, sự im lặng khó giải thích nhưng hàm chứa tình yêu. Tôi bắt đầu nhận ra rằng tôn giáo là một hình thức tu tập tâm linh để dẫn đến giác ngộ. Vậy mà trước đây tôi chỉ nghĩ nó là thứ tưởng tượng vớ vẩn. Toàn bộ cuộc sống này, những gì xảy ra trong đời đều là một cơ duyên trên con đường giác ngộ. Bằng cách bạn vượt qua những chướng ngại với lòng nhân ái, từng chướng ngại một, giống như từng giai đoạn khó khăn của tôi trong trip, bạn đến với giác ngộ. Thực chất, hạnh phúc là vượt qua được những chướng ngại với sức chịu đựng bền bỉ và lòng yêu thương.

Tuy nhiên như thế không có nghĩa là cực đoan tôn giáo. Đó lại là một biến thể của Tham, Hận, Sợ hãi. Chúng ta phải rõ ràng về điều này. Con ma của sợ hãi và thù hận luôn chực chờ lợi dụng cơ hội ẩn mình vào bất kỳ thứ gì để tóm lấy chúng ta. không thể bắt tay với nó. không thể thỏa hiệp với nó. Cực đoan chính là nó, là cái biến thể của việc nghiện ngập sự kiểm soát, sự cầm nắm, vì vậy chúng ta tự do chứ không cực đoan.

Sau cái đêm kinh hoàng ấy, tôi nhận ra sự tồn tại của những năng lượng khác ngoài cái thế giới mà chúng ta vẫn biết. Tôi ý thức được có những thứ mà chúng ta không thể đùa giỡn với sức mạnh của nó bởi vì nó siêu nhiên. Tôi chỉ là hạt bụi trong toàn bộ dòng chảy vĩ đại đó mà thôi. Tôi không dám nói mình đã giác ngộ vì bản thân tôi cũng không biết tôi đã có điều đó chưa. Tôi chỉ biết rằng tôi đã thay đổi, một cái gì đó rất mới tuôn chảy bên trong. Nếu muốn nói điều gì đó với những ai đọc bài viết này, tôi muốn nói rằng chúng ta hãy yêu thương bằng một trái tim không toan tính, hãy can đảm vượt qua những nỗi sợ. Cơ duyên chắc chắn sẽ đến vì cơ duyên là dòng chảy. Đừng thỏa hiệp với cái xấu mà hãy nhìn rõ bộ mặt của nó. Khi chúng ta nhìn nó, chúng ta từ chối bắt tay với nó, nó sẽ bỏ đi.

Đến bây giờ, tôi vẫn chưa bình thường lại được sau khi xài 1 liều quá mạng. Có rất nhiều cảm giác và triệu chứng lạ xảy ra suốt 2 ngày nay. Nếu bạn muốn dùng nó, tôi ủng hộ lòng can đảm của bạn, nhưng nhớ là xài vừa phải thôi, coi chừng thần chết bắt cóc luôn đấy.

Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn anh Huy và người bạn đã cho tôi liều ayahuasca đó. Nếu như không có họ, tôi không biết đến bao giờ tôi mới có được những trải nghiệm kỳ diệu này. Họ đã làm việc này vì lòng yêu thương với mọi người chứ không vì bất kỳ toan tính nào cả. Điều này thật sự làm cho tôi khâm phục. Những gì tôi được nhận, tôi sẽ trả lại bằng cách giúp đỡ lại những người khác. Có thể tôi sẽ không phải là người giỏi tới mức thay đổi điều gì to lớn, nhưng tôi sẽ đối đãi bằng tình yêu với tất cả. Tôi tin rằng tình yêu rồi sẽ hoán chuyển được mọi thứ. Nó là giá trị duy nhất trên đời này có ý nghĩa, nó là thứ mà tôi muốn dùng hết cuộc đời còn lại để giúp nó nảy mầm bên trong con người.

Phúc Đinh gửi cho THĐP

Xem thêm: Lần đầu tiên trải nghiệm chất thức thần

Bonus

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

32 BÌNH LUẬN

  1. I don’t know but this is exactly what i have been through my bad trip. I know all the effects in LSD and mushrooms give us hallucinations and illusion, but after all, we are get better somehow and have more positive thinkings. In my case, i was lost in the park and lost my memories. Not only my mind was hurt but also my body. I was fell in somewhere in the park, i guess. So my recommendation is that if you use drug, you should bring a babysitter or a trusted friend who is in consciousness totally and make sure they keep their eyes on you. You can hardly control it turn into good or bad trip, but you must make your trip safely.

  2. Mình rất quan tâm đến việc trải nghiệm những “chất thức thần” này. Bạn có thể cho mình biết bạn đã có đc ayahuasca (DMT???) như thế nào ko ạ? Bạn đã mua nó từ anh Huy nọ? Và với giá bao nhiêu ạ?

    Mình cảm ơn.

  3. Ồ!. Mình bất ngờ thật đấy. Toàn bộ những gì bạn trải nghiệm mà bạn hiểu rõ được về tham, sân, si như thế là rất đáng mừng. Mình ko thiền cũng ko sử dụng cái này nhưng mình cũng đã tự hiểu được do mình hay dành 3-4 tiếng 1 ngày ngồi 1 chỗ thoáng mát và miên man suy nghĩ về mọi thứ. Về sau này mình cũng thấy nó đều giống với suy nghĩ của phật giáo và những người đc coi là giác ngộ nói. Nếu thực sự ai sử dụng mà cũng giác ngộ đc như thế thì thực sự rất tốt đấy chứ, tại sao người ta lại cấm nhỉ ?.

    • nó không dành cho tất cả mọi người, không phải đến với nó để tìm cảm giác lạ mà là khám phá chính bản thân. Phải rèn luyện tinh thần trước cuộc chiến nếu không bad trip sẽ tồi tệ hơn nữa. Bài viết không nói đến mặt xấu khi ta lạm dụng nó

  4. Thực sự là tôi có sự đồng cảm với những cảm nhận mà bạn đã trải qua, cảm giác thật khó tả muốn nói cũng không thể nào tả hết được. Mọi người chưa sử dụng thì nghĩ nó là xấu, nhưng xấu hay không thì phải phụ thuộc vào mục đích sử dụng, tôi thấy thôi có những trải nghiệm để trưởng thành hơn, sống biết yêu thương, biết ước mơ, biết quý trọng cuộc sống và những gì mình đang có, không màng danh lợi tiền bạc, yêu thương không ích kỷ, không chiếm hữu,cảm thấy muốn hiểu được vạt vật , làm chủ tuệ trí. Từ sau lần ấy tôi quyết định ăn chay hẳn luôn, nhìn thấy thịt là tôi cảm thấy ghê tởm không thể nuốt nổi, tôi thấy những trải nghiệm đó nó gần giống như đạo Phật nói. Những người dùng LST để xua tan buồn phiền hay tìm cảm giác lạ thì tôi nghĩ không nên dùng và mọi người ai muốn sử dụng thì hãy cân nhắc thật kỹ. Cảm ơn bài viết về những chia sẻ của bạn, nhiều người không tin và cho rằng đó là ảo giác. Tôi không muốn sử dụng lần 2 vì theo tôi như vậy là đủ rồi.

  5. Đã đọc hết k sót 1 chữ, trip của bạn quá sức ấn tượng!
    Mình chỉ dùng cần sa và ăn chay
    LSD, nấm, hay Ayahuasca thì chưa có duyên dùng thử. Hi vọng 1 lần nào đó trong đời sẽ được trip nvậy, cũng hy vọng lúc đó mình đã sẵn sàng!

  6. Rất hay, đọc xong rất muốn được trải nghiệm như tác giả. Những ảo giác mà chất thức thần mang lại m thấy rất giống với những hình ảnh/miêu tả về thế giới, vũ trụ và con người của triết học hay tôn giáo. Trước kia m đọc và cố gắng thấu hiểu được thế giới thông qua lăng kính của triết học, tôn giáo nhưng chưa được, giá được một lần trải nghiệm có lẽ sẽ được “giác ngộ” chăng?
    Nói cho cùng con người sống và hành động phụ thuộc rất lớn vào cảm giác/cảm xúc. Dù là phương pháp nào, giáo lý hay “ma tuý” mà đánh thức được cảm giác của con người để cảm nhận thế giới và chính bản than mình tốt hơn thì cũng rất đáng giá. Các cụ đã nói trăm nghe ko bằng một thấy. Với giác quan bình thường mà muốn cảm nhận thế giới theo tôn giáo hay triết học tự nhiên thì quả thật không tưởng. Bạn nào đọc những trải nghiệm trên mà vẫn phê phán thì có lẽ một là chưa bao h tiếp cận hoặc hứng thú với việc thấu hiểu thế giới hoặc quá lý thuyết giáo điều rồi!

    • Thực chất cách thức ayahuasca mang đến ko thật sự là “ảo giác” bạn nhé. Đó là cách nó kích hoạt vào tuyến tùng trong não bộ làm cho luân xa thứ 6 trỗi dậy khiến bạn nhìn thấy nhiều thứ mà bình thường, mắt thường ko thấy. Luân xa 6 là luân xa của trí tưởng tượng, màu sắc, hình ảnh, việc nhìn thấy những chiều ko gian khác. Sau khi luân xa 6 đc kích hoạt, nó tác động thẳng lên luân xa thứ 7 trên đỉnh đầu (luân xa trí tuệ) làm cho bạn hiểu được rất nhiều thứ trong đời. Thay vì dùng thiền định để mở luân xa thứ 7 dẫn đến Tuệ Quán, bạn dùng psychedelics xông thẳng vào đó. :v

      • Cảm ơn bạn cho m biết những khái niệm m chưa có dịp nghe bao h. Hỏi thêm một chút là những hình ảnh nhìn thấy khi dùng ayahuasca (hay bất kỳ chất nào khác) là do trí tưởng tượng của con người hay là cái thật sự tồn tại xung quanh chúng ta mà mắt thường không nhìn thấy? Nếu mỗi ng nhìn thấy h/a khác nhau thì do trí tưởng tượng chứ nhỉ (nếu vậy việc nhìn thấy hình ảnh nào lại phụ thuộc rất lớn vào chính bản thân người đang sử dụng)

        • Nó phản ánh nỗi sợ hãi của mỗi người, bắt mỗi người phải đối diện với nó, còn vượt qua được hay không còn tùy vào mỗi người, nó không dành cho tất cả mọi người đâu, mình nghĩ như thế

        • Rất khó nói nó là gì 🙂 Nhưng cái vũ trụ này quá lớn để bạn có thể nhìn được toàn bộ vật chất của nó. Và tôi, ngay cả khi bị nó kích vào luân xa 6, tôi cũng ko có đủ khả năng nghiên cứu khoa học để hiểu rõ nó có phải là những dạng vật chất, của ko gian khác hay là việc nhìn sâu hơn vào Tâm. Nếu gọi nó là “trí tưởng tượng” thì tôi nghĩ là ko chính xác lắm. Mà đó là những hình ảnh mà tự thân ayahuasca khi kích hoạt não của bạn cho bạn thấy. Tất nhiên mỗi người nhìn thấy những hình ảnh khác nhau bởi vì MỖI NGƯỜI CÓ 1 CUỘC ĐỜI QUÁ KHÁC NHAU, một lộ trình cuộc đời, các kiếp sống, những trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Khi đến với nó, nó sẽ kết hợp tất cả những điều khác nhau đó lại, nhưng chung quy sự giác ngộ cũng chỉ là 1 mà thôi. Tuy nhiên, khi tôi trải qua những dòng chảy chuyển động của nó, tôi có cảm giác đó là những ống chảy, giống với Luân Hồi mà Phật giáo có nhắc tới nhưng tôi ko thể bảo đảm được là có phải nó kích hoạt để tôi nhìn thấy hay ko, hay là một dạng hình ảnh bắt buộc người uống ayahuasca phải thấy để dẫn đến Giác Ngộ. Tôi cũng không phải là tín đồ Phật giáo nên ko tìm hiểu sâu về Luân Hồi.

          Bạn có thể xem thêm về thể phách, thể vía, các luân xa…trong các video dạy về thiền như cái này: https://www.youtube.com/watch?v=YlfmwHgL9jw

          Một điều nữa tôi muốn nói thêm, là ayahuasca ko phải ai cũng uống được. Tôi ko biết diễn đạt như thế nào bằng ngôn từ. Nhưng bởi vì mọi việc bạn làm trong đời sống sẽ là một dòng chảy liên tục, tâm bạn hướng về điều gì, bạn sẽ nhận lấy điều đó ở cuối con đường tìm kiếm. Nếu như bạn tìm kiếm sự Giác ngộ, sự thấu hiểu rằng thế giới này đang vận hành như thế nào, 1 ngày nào đó bạn sẽ chạm đến nó. Thân ái.

          • Tình cờ m đọc đc OSHO bàn về chất gây ảo giác:
            http://phamnguyentruong.blogspot.com/2014/04/osho-ban-ve-chat-gay-ao-giac.html
            http://phamnguyentruong.blogspot.com/2014/04/osho-ban-ve-chat-gay-ao-giac_29.html
            (mà cũng ko hẳn tình cờ vì m đang đọc blog chú Phạm Nguyên Trường)
            Một cách giải thích về LSD (và tình cờ m cũng nghĩ theo hướng này) 🙂
            Nói cho cùng m vẫn tin vào trải nghiệm thật sự, cảm xúc thật sự; các khái niệm/giáo lý chỉ là trò chơi của ngôn ngữ để giải thích những trải nghiệm thật sự của con người…

          • Trước khi sử dụng Ayahuasca tôi cũng đã đọc mấy bài này rồi 🙂 Ko những Osho, mà rất nhiều video khác được tung lên Youtube cũng đầy người comment giống như thế. Lúc đó, tôi chỉ đặt các câu hỏi:
            – Vũ trụ quá thẳm sâu để hiểu hết, và Osho có tinh thông tới mức hiểu hết nó chỉ bằng giáo lý của ông không? Và liệu ngoài những đạo lý ông giảng dạy ra, sẽ còn điều gì hay hơn và sâu sắc hơn ko?
            – Nếu như sự thật là điều duy nhất có ý nghĩa, vậy thì cái Osho nói đã sát nhất với Sự Thật chưa? Còn quan điểm nào thật hơn nữa ko?
            – Nếu tất cả những lời dạy của Osho, của Đức Phật, của Jesus là do chính bản thân họ chứng nghiệm rồi truyền dạy lại. Vậy tôi làm cách nào để có được chứng nghiệm của riêng tôi, chỉ có tôi trải qua nó và tôi thấu hiểu vấn đề đó bằng cảm quan của riêng mình?
            Hy vọng những câu hỏi đó giúp được cho bạn 🙂

          • Đối với tôi thì quan trọng là CẢM THẤY thế nào là đúng chứ ko phải sự thật là thế nào (vì nói cho đúng ra là đâu ai biết, tất cả đều là cách giải thích mà thôi). Vì thế tôi đánh giá rất cao cảm giác do các chất thức thần mang lại vì đó là THẬT đối với người sử dụng. Tôi dẫn chứng OSHO vì t cũng nghĩ như vậy (trong khía cạnh LSD là chất gây ảo giác và những hình ảnh xuất phát từ bản thân người sử dụng), hoàn toàn ko có ý so sánh các lời dạy của OSHO, Phật hay Jesus cái nào đúng hơn.
            Có thể nếu may mắn trong tương lai t có cơ hội sử dụng ayahuasca và làm thay đổi cảm giác của t về tất cả những điều này thì cũng ko có nghĩa là cảm giác hiện tại là vô nghĩa…
            Quan điểm của t là đọc và cảm nhận chứ không cố gắng đi tìm một câu trả lời duy nhất (về thế giới). Dù sao thì cũng cảm ơn bạn đã chia sẻ 🙂

          • Bạn nên đọc kỹ những gì tôi viết, đừng đọc qua loa rồi đưa ra những nhận xét mà ngay cả tôi cũng ko hiểu bạn đang nói gì. Hình như bạn tự dẫn mình vào sự lẩn quẩn.

            Tôi đâu có nói bạn so sánh những vị thánh đó, và cũng đâu có nói là phải đi tìm sự thật duy nhất về thế giới. Tôi nói là chúng ta phải cẩn thận với những ý hệ thống ý thức chúng ta đang tin tưởng, và hãy mở rộng tâm mình ra để nhìn thấy những thứ trên tầm cao hơn. Vì cái chúng ta thấy ở hiện tại chưa chắc là đúng, sẽ luôn luôn có 1 cấp độ cao hơn nó, luôn có những chiều sâu khác nữa. Và nếu luôn luôn có chiều sâu khác nữa thì ko bao giờ có cái gọi là sự thật duy nhất. Sự thật, nói cách khác là chiều sâu của đời sống, luôn luôn có những chiều sâu hơn chiều hiện tại. Nên những gì bạn hiểu về phần trả lời của tôi ở trên là hiểu sai.

            Thôi thì bạn thử psychedelics để hiểu thêm đi vậy. Và lần sau nhớ đọc cho kỹ, hiểu rõ nghĩa trước khi phản hồi, những câu hỏi đó chỉ nhằm giúp bạn tìm hiểu sâu hơn mà ko bị hệ thống ý thức chặn lối mà thôi. @@

      • Chính xác là vậy, tôi có học nhân điện học và trong tài liệu có đề cập đến sự khai mở các luân xa giống bạn Phúc nói. Nhưng chưa có cơ hội được trải nghiệm thực tế. Cảm ơn vì bài viết !

  7. (đây là copy lại comment tối qua của tôi vì admin/mod ko biết vì lý do gì đã xóa comment này)

    nghe như 1 loại ma túy vậy. Những ảo giác, cảm giác này giống như sự rối loạn mà loại thuốc Ayahuasca này tạo ra. Cá nhân tôi ko tin những trải nghiệm khi dùng loại kích thích này là có lợi, thậm chí có nhiều tác hại, chưa kể đến những tác động xấu lên sức khỏe.

    Như tác giả miêu tả, những cảm giác này giống như sự rối loạn, ko có trật tự của các hình ảnh chắp ghép trong não bộ. Đặc biệt là tác giả cho rằng những thứ trải nghiệm đó là có một ý nghĩa nào đó, tôi càng thấy khó tin, bởi những ý nghĩa đó ở đâu mà có hay chỉ là tự suy diễn?

    Tôi mới biết đến “Ayahuasca” qua bài viết này, nhưng thấy nó là 1 liệu pháp rất tiêu cực, nếu cho là đạt được gì đó cũng là “ăn sổi”. Nó khác xa với những phương pháp tinh thần bền vững, như tập thiền hay điều khiển cảm xúc.

    • Tôi là người viết bài này. Tôi đồng ý với bạn Thiền là một liệu pháp tinh thần bền vững nhưng điều đó ko có nghĩa là Ayahuasca chỉ làm bạn rối loạn. Rối loạn hay ko là do trong đời sống của bạn, các chứng nghiệm mà bạn đã trải qua có đủ mạnh để đưa bạn đến với nó và vượt qua nó hay chưa. Nếu như tinh thần của bạn chưa được rèn luyện nhiều qua thử thách trong đời sống mà bạn tự ý sử dụng ayahuasca với sự tò mò hoặc mong cầu thứ gì đó thì chắc chắn bạn sẽ bị điên loạn.

      Bạn hãy nhìn sự tương đồng giữa Thiền và ayahuasca: Bạn cần vượt qua thử thách và trở ngại trong các tầng thiền để đạt đến trạng thái nhập định sâu. Đối với ayahuasca, bạn cần trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời như những bậc thang nâng bạn lên những tầng ý thức cao hơn. Khi tầng ý thức của bạn đã cao đến một cấp nhất định, ayahuasca sẽ đến với bạn để “kiểm tra độ bền” tinh thần của bạn. Đó là lý do vì sao ayahuasca ko dành cho tất cả mọi người như Thiền. Như vậy, việc bạn sử dụng ayahuasca và Thiền định là ko khác gì nhau, cả hai đều phải vượt qua chướng ngại, chỉ khác ở chỗ Thiền có thể cho mọi cấp độ ý thức, ayahuasca chỉ dùng cho 1 số cấp ý thức nhất định.

      Tôi ko đến với điều này chỉ vì tò mò hoặc mong cầu mà tôi đã sẵn sàng đón nhận nó. Bản thân tôi cũng là một hành giả đang tập Thiền chứ ko phải một kẻ chỉ muốn tìm cảm giác lạ. Thiền và ayahuasca chỉ là 2 phương pháp khác nhau của cùng 1 mục đích mà thôi.

      Tôi đã dùng các liều thức thần 3 lần nhưng ko hề có sự tiêu cực nào xảy ra, kể cả với sức khỏe. Nếu như ai đó bị tác động xấu, đó là do trong cuộc đời trải nghiệm khổ đau chưa đủ để giáp mặt với nó và liều thuốc ấy trở nên quá sức chịu đựng. Bạn có thể đưa cho đứa bé 5 tuổi 1 bài toán tích phân và bắt nó giải hay ko? Chắc chắn là ko. Bạn có nghĩ rằng tôi – 1 người đã từng đi qua việc bị xa lánh từ nhỏ, bị chính người thân bán đứng và bỏ rơi, gặp thất bại nhiều lần trong việc đi tìm sự thật, nhiều lần bị từ chối vì cá tính ko khớp với mong đợi của mọi người…. – lại đi nói về lòng yêu thương. Bạn có nghĩ rằng đây là tác động “tiêu cực”? Nếu 1 người đã đi qua hết những chuyện đó mà ko bị vướng vào thù hận, ghét bỏ…thì người đó đã trưởng thành 1 cách toàn thắng. Và đây cũng là tác động “tiêu cực” của Ayahuasca sao?

      Mỗi người có lý lẽ. Nhưng tôi có 1 lời khuyên chân thành cho bạn: đừng bao giờ phán xét điều gì khi bạn chưa trải nghiệm chính điều đó. Chỉ có trải nghiệm mới là thật. Đẳng cấp cao nhất của Thiền là Tuệ Quán, chính là Trí Tuệ phát khởi khi ko còn sợ hãi, ko còn ảo hóa, nó chỉ là 1 cách diễn đạt khác của việc trải nghiệm trực tiếp mà thôi. Vậy thì đừng nghi ngờ DMT mà hãy nghi ngờ cái năng lực Thiền của bạn đang ở mức nào. Tuệ phát sinh khi bạn chứng nghiệm nó chứ ko phải ngồi đó phát xét 1 nhúm rễ cây thông qua nỗi sợ hãi–>bạn chưa đạt đến Tuệ Thiền. Khi bạn dùng lý thuyết về Thiền để phán xét tôi, bạn đang dùng 1 tuồng ảo hóa để phán xét cái bạn chưa từng nếm trải. Cái mục đích cuối cùng của Thiền là nhìn sự vật như chính nó là, chứ ko phải thông qua lớp áo của 1 vài lý thuyết, chủ nghĩa hay tuồng ảo hóa của tâm trí.

      Tôi tin rằng tất cả những điều đã xảy ra trong cuộc sống của chính tôi đã đưa tôi đến với nó, như một cơ duyên của bạn khi bạn đến với Thiền.
      Chúc sức khỏe và năm mới an lành. 🙂

    • Bạn ơi Thiền mà tâm không vững tâm tâm chưa tốt chưa rũ bỏ được mọi thứ sân si cũng bị tẩu hỏa nhập ma đấy :)), mình nghe những người tập Thiền bảo thế, và họ cũng không khuyến khích bạn Thiền đâu :v
      !!!

  8. Mình đã trip 5 lần. (chỉ mới là LSD)

    Thật sự thì sự badtrip mới mang lại những trải nghiệm trưởng thành.

    Công thức để có một badtrip của mình :

    – Ở một mình, giữa đêm.

    – Khoảng 1/4 gram OG Kush (Dùng hàng Việt Nam cũng được nhưng phải nhiều hơn) + 1 Hit LSD.

    Cần sa và LSD cũng mang lại những phản ứng như thay đổi huyết áp, cảm giác tim đập nhanh nhưng thật sự nó đập…bình thường, mặt mày đỏ lên, tròng đen giãn lớn, bủn rụn, lạnh tóc gáy theo cơn, tuần hoàn liên tục 8 đến 10 tiếng. (Mình nghĩ đêm ấy mình sẽ chết nên làm rất nhiều hành vy hướng thiện, mình sẽ diễn tả lại sau, mình không giỏi viết lách)

    Tất cả những gì bạn diễn tả khi sử dụng DMT (Ayahuasca) thật đáng để gây tò mò.
    Lời khuyên cho những bạn muốn sử dụng: Nên tìm hiểu thêm nhiều nguồn nữa để khi trip đỡ bỡ ngỡ.
    Và một lần nữa như bài viết nói: Nếu chúng ta cố gắng tìm kiếm ra bí mật của bản thân mà không muốn trải qua cảm giác trực diện với nỗi sợ hãi thì chúng ta hoàn toàn không xứng đáng với nó.

    Ai cần cảm giác “phê” hay giết thời gian, tiền bạc thì nên tránh xa.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,910Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI