(1219 chữ, 5 phút đọc)
Bạn tôi: Nếu cậu không muốn nhận sự yêu thương từ người khác. Cậu sẽ không bao giờ có ý định cho đi.
Tôi: Tớ nghĩ thế này. Không phải LSD mới là “ma túy”, yêu thương cũng là “ma túy.” Nếu tớ sống hạnh phúc bằng chất liệu yêu thương, tớ sẽ không còn thấy được điều tớ từng có nếu không có ai bên cạnh yêu thương. Không có ai trò chuyện, không có ai tán tụng xưng hô, không có ai để diễn trò bộ tịch. Mọi người vẫn nói rằng tớ không thể sống nếu thiếu vắng sự yêu thương. Nhưng phải là yêu thương từ người khác, tớ và những người yêu thương tớ phải ở bên cạnh nhau, tạo cho nhau niềm vui, hãy cùng giúp đỡ nhau. Họ giúp tớ và thế là tớ có bổn phận phải giúp lại họ. Vì thế bất kể lúc nào tớ gặp khó khăn, tớ đều đánh mất khả năng tự giải quyết. Tớ bắt đầu nghĩ đến người tớ từng giúp đỡ vì đây chính là lúc họ có bổn phận phải giúp lại tớ. Đích xác đây là ma túy vì tính gây nghiện cao của nó.
>>>[THĐP Translation] 9 lý do bạn nên dành thêm thời gian ở một mình
Bạn tôi: Chỉ vì cậu chán ghét đời sống, cậu không thể chịu đựng nổi, vậy nên cậu chạy trốn nó với ý chí muốn quên lãng người khác. Cậu không biết rằng chỉ có sự yêu thương mới cứu rỗi được linh hồn cậu.
Tôi: Đúng, chỉ có yêu thương mới cứu được tớ. Tuy nhiên, tớ không tin rằng nó đến từ người khác. Tớ cũng thử mở rộng lòng đón nhận yêu thương từ nhà lữ khách ngang qua. Cậu có biết điều gì đã xảy ra? Tớ hạnh phúc vì được yêu thương. Nhưng tớ lại bắt đầu chờ đợi. Người đó ra đi và bỏ lại tớ một mình. Tớ trở nên buồn. Tớ đã nghĩ tớ chỉ có thể hết buồn khi gặp lại anh ta. Cuộc sống trở nên quá buồn chán nếu không có anh ta.
Bạn tôi: Chỉ vì cậu gặp không đúng người. Cậu không thể sống mà không có người khác. Không thể một mình. Cậu không cảm thấy bất tiện, không thoải mái, lo âu?
Tôi: Cậu nghĩ thế bởi cậu đã được nuôi lớn như là một phần của người khác. Bao giờ người lớn cũng rao giảng chúng ta phải đoàn kết. “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao.” Tớ thấy nực cười. Tại sao một cây lại chẳng thể làm gì? Là vì xã hội muôn đời truyền bá nhồi nhét tư tưởng này vào cậu. Đức hạnh dạy bảo cậu phải biết yêu thương người khác. Nhìn xem môn đạo đức hay giáo dục công dân bao nhiêu năm cậu ngồi trên ghế nhà trường, không có lấy một trang dạy cậu yêu lấy chính mình. Xã hội đã lừa dối cậu, cố tình buộc chặt cậu vào họ, khiến cậu sống chẳng khác nào một con rối trong sự điều khiển định hình của họ.
Bạn tôi: Cậu chỉ đang quá cực đoan. Hãy bước ra đường và đón nhận sự yêu thương của người khác. Cậu sẽ thấy một nụ cười của cô bán hàng trong tiệm tạp hóa, của bé nhân viên trong quán cà phê. Niềm hạnh phúc đến từ những điều nhỏ nhoi thương yêu ấy cũng có thể khiến cả vũ trụ trong thế giới cậu bừng sáng.
Tôi: Cậu nhầm to rồi đấy. Cậu nghĩ đó là yêu thương? Người bán hàng chẳng bận tâm về cậu chút nào, cái mỉm cười của người đó chỉ là một nụ cười tô vẽ. Người đó sẽ cười với tất cả khách hàng đến đó, chẳng đặc biệt gì cho cậu. Họ muốn cậu cảm thấy thoải mái, cậu là ai đó được yêu quý khi đến với họ vì mục đích quay trở lại lần sau của cậu sẽ phục vụ cho lợi ích kinh doanh của họ. Họ cũng chỉ yêu quý bản thân họ theo một cách tham lam dối trá hơn.
Bạn tôi: Nếu cứ cố chấp bảo thủ, cậu sẽ chết đi trong sự cô quạnh. Cái chết của cậu sẽ không ai đến thăm viếng, sẽ không ai đưa tang cậu. Cậu có nghĩ đến một cái kết bi kịch đó không?
Tôi: Tớ thực sự không hiểu đây là cuộc sống gì? Ngay đến cả chết đi vẫn cần phải phụ thuộc vào người khác. Nhưng tớ chỉ nói tớ không muốn đón nhận sự yêu thương từ người khác chứ không phải tớ sống mà thiếu vắng yêu thương.
Bạn tôi: Yêu thương của cậu là gì mà tớ không thể nào hiểu nổi?
Tôi: Nếu cậu cho tình yêu của mình, người đó sẽ biết ơn, nhưng nếu cậu không cho nó thì sẽ phải lắng nghe lời phàn nàn. Đó là tình yêu mà tớ đã trông thấy đầy rẫy trong xã hội này. Còn của tớ? Nếu họ không cho, tớ vẫn tốt như thường. Nếu họ đến thăm tớ, tớ sẽ hạnh phúc. Nếu họ không đến, tớ vẫn sẽ hạnh phúc như thường.
Bạn tôi: Trái tim khốn khổ của cậu có hiểu được cơn điên cuồng này của lý trí?
Tôi: Có lúc tớ sống bằng trái tim. Nhưng cũng có khi phải thấu hiểu bằng lý trí. Tớ không cao ngạo tự tin mình đang điều khiển được trái tim yêu thương theo ý muốn tớ. Tớ chỉ đang học cách sống không lệ thuộc vào người khác. Tớ sẽ không tìm niềm vui trong những câu chuyện, trong tiếng cười, trong lòng tốt và sự yêu thương của thế giới bên ngoài. Vì lúc đó tớ trở thành nô lệ. Tớ được người khác trao cho tớ và nhiệm vụ của tớ là chỉ đứng đó chờ đợi họ sẽ lấy lại nó bất kì lúc nào. Sự yêu thương của tớ luôn luôn có biên giới.
Bạn tôi: Cậu sẽ gặp nhiều rắc rối.
Tôi: Chính sự tồn tại của người khác trong cuộc sống tớ mới tạo thành rắc rối. Tớ chỉ thấy tất cả rắc rối của mình đều đến từ người khác. Không khó lắm đâu. Trước khi tớ bắt đầu một ham muốn nào đó mà không đến từ bản thân, tớ sẽ bắt đầu nghĩ đến mọi khả năng nó được đáp ứng. Tớ muốn sách tớ được xuất bản, muốn được giàu có, muốn vinh danh và tất cả những thứ đó đều từ đại dương trôi dạt vào đời sống tớ. Nhưng rồi sau đó sẽ sao, tớ sẽ phải khổ sở vì sự phụ thuộc. Vậy nên, chỉ cần cậu có thể từ bỏ tất cả ham muốn. Cậu có thể không cần bất kỳ ai.
Bạn tôi: Quan trọng là cậu có thể sống như thế?
Tôi: Tớ vẫn đang trên con đường bước đến. Tớ cứ bước liên tục mỗi ngày, mỗi ngày một bước chân đi trên con đường vạn dặm vươn tới đỉnh cao của con người mà theo tớ đó chính là sự cô độc.
Tác giả: Ni Chi
Photo: Olichel
📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️http://bit.ly/2KTJCN2