17.1 C
Da Lat
Chủ Nhật, 7 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 91

I am Sam – Tất cả những gì bạn cần là tình yêu

0

thđp review

(1429 chữ, 6 phút đọc)

Lần đầu tiên xem I am Sam là khi tôi còn học cấp Hai. Đến những khúc cuối phim tôi khóc không sao kìm được nước mắt. Từ đó đến nay cũng hơn chục năm, tôi mới xem lại nó và những sự xúc động dâng trào mãnh liệt hơn trước kia rất nhiều. Có thể do lần này, tôi để ý và cảm nhận được nhiều hơn những chi tiết mà hồi nhỏ không dễ dàng nắm bắt.

Nội dung phim kể về quá trình đấu tranh một người cha mắc chứng tự kỷ và thiểu năng trí tuệ tên là Sam (Sean Penn thủ vai) để giành quyền nuôi con gái 7 tuổi – Lucy Diamond Dawson (Dakota Fanning thủ vai). Sam làm phục vụ bàn tại một quán cà phê Starbucks với mức lương 8$/1 giờ. Cuộc sống vốn dĩ khó khăn với sự giới hạn trí tuệ của anh và càng trở nên khó khăn hơn khi anh phải vào vai gà trống nuôi con. Nhưng vấn đề được đẩy lên đến đỉnh điểm khi người ta bắt đầu nghi ngờ về khả năng nuôi con của ông bố Sam vì cô bé Lucy bước sang tuổi thứ 8 và thể hiện sự thông minh vượt trội hơn bố của mình cùng những nhu cầu phát triển trí tuệ, khám phá thế giới mà Sam không đủ khả năng để xử lý.

Dù Sam thương yêu con gái hết mực, dành thời gian rất nhiều để chăm sóc con, có thể nói là hơn nhiều những bậc phụ huynh khác nhưng giới hạn trí tuệ và khả năng tài chính lại là thứ chống lại anh được ở bên cô bé. Mối quan hệ của Sam và con gái được đặt tương phản với mối quan hệ của luật sư Rita và con trai. Cô Rita có đầy đủ trí tuệ, tiền bạc nhưng không có đủ sự chú ý, săn sóc mà cậu bé cần từ một người mẹ, và sự rạn nứt trong mối quan hệ mẹ con làm cô phiền não.

Bộ phim rất khéo léo khi đặt hai cặp đôi bố con, mẹ con này cạnh nhau với hai hoàn cảnh đối lập nhưng cùng chung một nỗi đau khổ – chia cắt với người thân yêu. Từ đó tác phẩm điện ảnh này như muốn đặt câu hỏi cho người xem điều gì là thật sự quan trọng trong đời sống của một người: Sự đủ đầy về vật chất hay viên mãn về tinh thần?

Có rất nhiều những chi tiết trong phim làm trái tim tôi tan chảy, nhưng có lẽ ấn tượng nhất là cảnh Sam chạm tay vào gương mặt của con gái qua màn hình và lúc đó, cô bé nói:

“All you need is love.” (Câu nói này cũng gợi nhắc đến bài hát bất hủ All you need is love của The Beatles)

I am Sam

Đó là một khoảnh khắc đồng nhịp của hai tâm hồn, dù đang không ở bên cạnh nhau nhưng trái tim vẫn hướng về nhau với tất cả những dịu dàng. Có lẽ, tình yêu là nội dung được phản ánh mãnh liệt nhất trong bộ phim này. Nó là thứ sức mạnh khổng lồ làm lay động lòng người, khiến tất cả những sự giới hạn không còn ý nghĩa và khiến một kẻ bất toàn có thể làm những điều vượt ngoài khả năng của chính mình.

Nói về diễn xuất của các diễn viên thì tôi không thể chê được bất kỳ ai trong bộ phim này. Nhưng đáng chú ý hơn cả là Sean Penn trong vai Sam và Dakota Fanning trong vai cô bé Lucy. Cá nhân tôi đánh giá mức độ phức tạp trong việc thể hiện nhân vật Sam lớn hơn nhân vật Forrest Gump vì Sean Penn ngoài giọng nói đứt quãng, lè nhè thì anh cần đảm bảo liên tục một gương mặt đờ đẫn, thất thần, ngớ ngẩn với các cơ miệng dường như mất kiểm soát, chiếc lưỡi luôn có xu hướng kéo vào trong, đấy là còn chưa kể đến sự co rút của các ngón tay và dáng đi không vững chãi đâm bổ về phía trước. Sam rơi vào đa dạng trạng thái xúc cảm và có nhiều lời thoại trực tiếp hơn so với Forrest Gump. Nhìn Sam, tôi cũng nhớ đến nhân vật Arnie Grape là một cậu bé thiểu năng trí tuệ do Leonardo DiCaprio thủ vai trong phim What’s Eating Gilbert Grape. Tôi cũng rất ngưỡng mộ Leo trong vai diễn này.

Còn Dakota Fanning dường như sinh ra để vào vai Lucy – một cô bé mới bảy tuổi nhưng đã có những suy nghĩ “già đời.” Với đôi mắt biết nói của mình, Dakota Fanning đã diễn đạt rất xuất sắc nét tinh nhạy sắc sảo chứa muôn vàn câu hỏi trong tâm trí của Lucy. Ánh mắt đó cũng thể hiện sự trưởng thành vượt lứa tuổi của cô bé, đồng thời là sự trầm tư sâu thẳm khi mình và bố lâm vào những khúc đoạn khó khăn của cuộc sống. Khi nhìn vào đôi mắt xanh biếc ấy, người ta sẽ không muốn đó là ánh nhìn của một đứa trẻ, vì nó thiếu vắng lớn lao những sự hồn nhiên vô tư của lứa tuổi măng non. Và điều gì đã lấy đi sự ngây thơ đó nếu không phải là những tổn thương trong tâm hồn.

Sam: You’ve grown.
Lucy: Have I?
Sam: Yeah, ’cause your ears are bigger and your eyes are older.

Tên của cô bé được người cha đặt cho lúc mới lọt lòng và được lấy cảm hứng từ bài hát Lucy In the Sky With Dimonds của The Beatles. Toàn bộ nhạc phim của I am Sam đều là các bản cover những ca khúc của nhóm nhạc huyền thoại này. Ai quen thuộc với âm nhạc của The Beatles khi xem phim sẽ càng có thêm nhiều xúc cảm bởi các câu hát được lựa chọn rất ăn khớp với tâm trạng của các nhân vật. Ngoài ra, bộ phim I am Sam cũng có những lời thoại và cảnh quay gợi nhớ đến những dấu ấn kinh điển của thời đại. Cụ thể là những bức hình John Lennon treo đầy trong nhà Sam; và đoạn Sam cùng con gái và những người bạn cầm những trái bóng bay đi qua đường tái hiện lại bìa album Abbey Road phát hành năm 1969. Việc lồng ghép nội dung phim với ký ức về nhóm nhạc huyền thoại The Beatles khiến cho bộ phim này trở nên càng sâu lắng, thổn thức.

i am sam beatles

Cùng là những tác phẩm có nhân vật chính chậm phát triển trí tuệ, trong khi phim Forrest Gump mang sắc thái mỉa mai, hài hước với hình tượng chàng Gump ngốc nghếch, vô tư, thì I am Sam thể hiện sự đối nghịch trong nhân vật Sam trầm tư, u buồn. Người ta bật cười với Forrest Gump bao nhiêu thì rơi lệ với Sam nhiều bấy nhiêu.

Điều đáng chú ý trong phim I am Sam đó là lời thoại của nhân vật Sam và những người bạn thiểu năng của mình. Họ sử sụng cách nói hình ảnh hoặc sử dụng câu chuyện đã từng biết mang tính chất tương đồng với ý tưởng muốn diễn đạt để giao tiếp. Nên có thể người xem cho rằng các nhân vật quá thông thái so với mức trí tuệ của mình vì dường như họ đang nói ẩn dụ hay triết lý cao siêu gì đó. Nhưng tôi lại cho rằng lối nó đó bắt nguồn từ cách tư duy trẻ em – hoàn toàn ăn khớp với sự “chậm phát triển trí tuệ” của các nhân vật trong phim.

Bên cạnh nội dung về tình cảm gia đình, trách nhiệm lớn lao của các bậc làm cha làm mẹ, I am Sam cũng thể hiện những ý tưởng về lòng trắc ẩn, sự cảm thông, sẻ chia với những người khuyết tật trong xã hội. Nói chung, đây là một bộ phim rất đáng thưởng thức. Nếu có ai đó nói nó thao túng cảm xúc của người xem quá nhiều hay làm trầm trọng hóa một vấn đề không đến mức quan trọng thì tôi cho rằng nên nhìn I am Sam ở góc độ nghệ thuật hay các phép ẩn dụ thì sẽ thấy dễ chịu hơn. 8.5/10 là điểm dành cho bộ phim giàu xúc cảm này.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh minh họa: Sadie Pices

Phụ nữ khi yêu – Tính già cũng hóa non

0

(841 chữ, 3.5 phút đọc)

Phụ nữ, nàng ít khi tự hỏi bản thân về bản năng mạnh mẽ của chính mình, nàng chỉ quen tìm kiếm những người đàn ông có thể săn sóc bảo vệ nàng, rồi phó mặc cuộc đời cho chàng. Người đàn ông đó hẳn đã được nàng tuyển chọn bằng tiêu chuẩn đáp ứng được nguyện vọng do chính nàng soạn thảo ra.

Phụ nữ thật ngốc nghếch. Nàng sống trong thân phận một con buôn mà cứ nghĩ mình cao sang. Nàng mang hết tất cả của hồi môn ra cân đo đong đếm, tính toán chi li từng cắc một. Ảo tưởng mình thông minh, chọn được một gã ra trò, ai ngờ nàng cũng chỉ là một quân cờ nhỏ trong nước đi của gã đàn ông nàng chọn. Phụ nữ luôn khao khát có một người đàn ông giỏi giang thành đạt yêu nhưng không bao giờ tự hỏi mình liệu có xứng đáng để được ở bên cạnh một người tuyệt hảo như vậy.

Trái tim nàng chứa đựng toàn sự ích kỷ. Nàng lười biếng, nàng chỉ muốn tiếp nhận. Nàng đặt trọn hết trách nhiệm lên vai người đàn ông vì muôn đời nay đàn ông là người mang vác gánh nặng. Phụ nữ ngụy biện nàng hạnh phúc bằng những điều nhỏ nhặt, nhưng người đàn ông bên cạnh nàng thì phải làm được điều lớn lao. Phụ nữ bước đến thì thầm vào tai người đàn ông nàng yêu rằng anh phải trở thành gì đó để chứng tỏ anh bản lĩnh. Anh không thể chấp nhận bản thân mình hiện tại, anh phải đi lên mặt trăng để hái sao mang về cho em. Vâng, em chỉ hạnh phúc với những điều nhỏ nhặt bình dị nhưng em không thể chấp nhận người đàn ông bên cạnh em hèn yếu bất tài.

Nàng không muốn học cách xây dựng bản thân để độc lập đứng bên cạnh người đàn ông nàng yêu. Nàng đến với người đàn ông bằng ý chí chung đôi muốn thỏa mãn những tính toán. Đa phần phụ nữ mong muốn gặp được một người đàn ông thành đạt, thỏa mãn vật chất, đủ mang lại cho nàng một cuộc sống sung sướng. Nàng chọn một người đàn ông giàu có những kỳ vọng và để mặc cho tâm hồn mình trở nên nghèo nàn hơn mỗi ngày.

Tâm hồn phụ nữ luôn bận ngồi lê đôi mách, người này hẹn hò cùng ai, người kia đang khổ sở vì cân nặng, chiếc áo này đang là mốt thời trang thịnh hành. Đàn ông có thể vì quá say đắm mà tạm chấp nhận hài lòng, nhưng khi trang thơ tình diễm tuyệt đã trở nên nhàm chán, đàn ông sẽ nghĩ sao khi nhận ra mình vừa uống cạn chén rượu tình nồng nàn và dưới đáy cốc chỉ toàn là cặn bã. Đến lúc đó, phụ nữ trở nên tầm thường với cảm giác mình bị ruồng bỏ, đàn ông thì suốt ngày kêu ca nàng chỉ đang đánh cắp đi tự do của gã.

Nỗi lo sợ trong nàng tăng lên, nàng bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình đã không còn hấp dẫn, rồi loay hoay sửa soạn tút lại nhan sắc. Nàng thậm chí không hiểu rằng ngay từ lúc bắt đầu nàng đã kém hấp dẫn.

Mẹ mướp sồ sề một nách hai ba đứa con trở nên hoang mang trước tính toán sai lầm của chính mình. Nhưng mọi sự đã lỡ và xã hội bao đời nay vẫn đề cao sự hy sinh chịu đựng của người phụ nữ. Những đứa con cần sự quan tâm của người mẹ, cần được nuôi dạy để trông thấy ánh sáng mặt trời ngày mai. Bao khát khao ước vọng của nàng giờ bỗng thu gọn lại trong những lời lẽ tự an ủi bản thân: “Mình cần hy sinh một cách vô điều kiện quãng đời còn lại của mình cho con cái.” Ôi nàng đã trở nên già nua xấu xí lại còn hèn hạ đến thế. Điều cuối cùng còn lại trong đời sống nàng là sự cam chịu. Tuy nhiên cũng dễ hiểu, ngay từ đầu với những tính toán, nàng đã tự ảo tưởng thông minh.

Tôi không có ý cười cợt những tính toán của phụ nữ khi yêu và chuyện chồng con của nàng, có ai lại tự đi cười cợt bản thân bao giờ. Tuy nhiên khi đặt bút viết ra những dòng chữ này, bỗng dưng tôi lại muốn khinh bỉ chính mình.

Phụ nữ cần hiểu rằng tình yêu đích thực thì làm gì có tính toán. Có tính già rồi cũng hóa non mà thôi. Vậy nên cứ yêu đi, mặc kệ tất cả mà yêu và đừng ngu ngốc bỏ mặc tâm hồn mình ngày càng trở nên nghèo nàn nhơ nhuốc. Phụ nữ có giá trị, đàn ông tự khắc biết thủ phận không muốn đánh mất.

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh họa: StockSnap 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Làm sao để để trở thành Người Bạn Muốn Là?

2

Khi bắt đầu được xã hội gắn mác là “người lớn” cũng là lúc bạn phải chứng tỏ mình là ai. Sức ép dư luận, bà hàng xóm, cô bác họ hàng đều chĩa mũi dao vào bạn và muốn biết bạn là ai. Quá đáng hơn có những người còn ép bạn phải là người họ muốn, người sáng tạo ra bạn họ nghĩ rằng họ có quyền sở hữu bạn, như cách họ nghĩ rằng Thượng Đế sở hữu họ. Họ lầm rồi, Thượng Đế cũng là Đấng Sáng Tạo, Thượng Đế sáng tạo ra họ và họ sáng tạo ra bạn. Công việc sáng tạo không liên quan đến việc sở hữu. Nó chỉ có nhiệm vụ sáng tạo, chế tác. Người sáng tạo ra bóng đèn, sáng tạo ra động cơ xe máy, sáng tạo ra kính hiển vi, kính thiên văn, sáng tạo ra bom nguyên tử họ được công nhận là Người Sáng Tạo nhưng những thứ ấy đâu phải của riêng họ. Tất cả là của toàn thể, tất cả đều có quyền sử dụng.

Người Sáng Tạo ra bạn lại mong muốn sở hữu bạn như của riêng họ. Bạn đứng giữa hai thế cực, trở thành Người Họ Muốn Bạn Là hay Người Bạn Là.

Nếu trở thành Người Họ Muốn Bạn Là, bạn sẽ sống một cuộc đời như con Ốc mượn hồn chui vào một cái vỏ ốc rỗng và mang theo nó để di chuyển. Lý thuyết này có vẻ ai cũng biết, ai cũng thuộc làu. Bởi vì quá nhiều sách vở bây giờ nói về việc vùng lên chống lại Người Họ Muốn Bạn Là để trở thành Người Bạn Là. Vậy làm sao để nó không còn là lý thuyết? Làm sao để bạn có thể trở thành Người Bạn Là?

Đấu tranh tâm lý là cuộc chiến khốc liệt không khác bất kỳ cuộc chiến tranh nào. Khi trở thành một người lính ta phải học làm sao để bắn trúng mục tiêu, phải né nhanh viên đạn. Khi đấu tranh với chính bản thân ta phải biết chọn lọc những điều mà ta muốn và những điều không, phải đấu tranh với nhiều con sâu mọt nhất là con sâu lười biếng.

Chúng ta có thể siêng năng giặt giũ, rửa chén, lau nhà, đi làm 8 tiếng nhưng lại luôn lười suy nghĩ về cuộc đời chính chúng ta, lười sử dụng tâm trí. Mỗi khi ta có thời gian rảnh cho bản thân sau một ngày vất vả ta sẽ nghĩ cơ thể cần nghỉ ngơi bằng cách chơi những trò giải trí hoặc ngủ. Đối với những người không có công việc, họ cũng lười suy nghĩ bởi luôn bị người ngoài tấn công dẫn đến chán nản. Quá nhiều sự đấu tranh. Việc đầu tiên bạn cần làm là gạt bỏ những đấu tranh bên ngoài, không cần phải chứng minh cho bất kỳ ai khác ngoài chính ta. Sau đó chống lại sự lười biếng suy nghĩ để có thể biết được Người Mà Bạn Muốn Là.

Đấu tranh để không bị những suy nghĩ tiêu cực xâm chiếm. Khi ta lạc lối, tâm trí là một kẻ ranh mãnh, nó luôn muốn dìm ta chìm sâu vào những điều tiêu cực. “Tôi không bằng người này, không bằng người kia.” Người không có công việc thì bảo: “Tôi là một kẻ vô công rỗi nghề.” Người có công việc lại bảo: “Tại sao công việc của tôi lại khổ sở hơn người kia.” Xin hãy gạt mọi điều tiêu cực qua một bên và suy nghĩ bạn cần làm gì để tự sáng tạo ra Người Mà Bạn Muốn Là.

Đừng nghĩ đến kết quả, nếu mong muốn kết quả đó là một sự khổ đau. Hãy cứ cố gắng hết sức để làm, nếu ổn hãy cười nhẹ một tiếng và rồi lại cố gắng tạo ra Người Bạn Là, nếu không cũng hãy làm vậy.

Ham muốn luôn dẫn đến đau khổ, khi bạn ham muốn một chiếc áo xinh nhưng hơi đắt tiền, không mua được bạn sẽ đau khổ. Nếu không ham muốn chiếc áo đó, bạn đã bớt đau khổ một phần. Nhân gian có câu: “Ít muốn biết đủ.” Điều đó không đồng nghĩa là bạn bị gò bó với giáo điều. Nó chỉ là sự tập luyện, nếu vẫn muốn thì mình nên cố gắng để đạt được, nhưng đừng để sự khổ đau lấn át khi bạn không thể đạt được. Đó là làm mà không mong đợi kết quả.

Nếu bạn không giỏi tưởng tượng hãy vẽ mục tiêu lên giấy và luôn bám sát theo nó để trở thành Người Bạn Muốn Là. Đừng để bị bất kỳ mối tương quan nào ảnh hưởng đến bạn và làm bạn lạc lối.

Thời gian cũng chỉ là đơn vị đo lường giống như mét và kilogam. Vì khi có điểm này với điểm kia thì sẽ có cái để đo khoảng cách từ cái này đến cái kia. Thời gian không phải thứ để đo sự giỏi giang hay thành công của người này với người kia. Khi vừa mới trở thành “người lớn” bạn sẽ luôn bị mọi người xung quanh thôi thúc trở thành Người Mà Họ Muốn Bạn Là. Họ sẽ cho bạn thời gian vài năm để chứng minh rồi họ sẽ đánh giá bạn là kẻ thành công hay thất bại. Nhưng những điều ấy là “sai lầm”, tôi và bạn sinh ra ở hai môi trường khác nhau, được sáng tạo khác nhau. Nếu so sánh tôi với bạn thì đó chính là một sự khập khiễng nực cười. Vậy nên hãy luôn cố gắng, không ngừng nỗ lực cho Người Mà Bạn Muốn Trở Thành dù bạn 20 hay 40 tuổi. Thời gian không quan trọng, con người chúng ta sinh ra là có mục đích, mục đích đó là sống trọn vẹn và hạnh phúc với Bản Ngã của mình. Dù sớm dù muộn khi được sống đúng với Người Mà Bạn Là, đó là điều tuyệt vời nhất của cuộc đời này.

Tất cả ý tưởng bài viết được tiếp nhận từ cuốn sách Đối thoại với Thượng Đế – Neale Donald Walsch.

Tác giả: Bà Năm

Ảnh minh họa: albertoadan 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️  http://bit.ly/2KTJCN2

Quăng mình vào cái chết

0

(1192 chữ, 4.5 phút đọc)

“Tao đi ăn cơm gà, khi gần đến những miếng cuối cùng tao nhìn thấy một con ruồi nằm trong đĩa cơm. Có thể trước khi nhìn thấy con ruồi này, tao đã nuốt một con khác rồi cũng nên, nó tên là ‘gián’ chẳng hạn. Tao đứng dậy đòi tiền mụ chủ quán vì phục vụ kém vệ sinh. Mụ ta nhăn nhó không chịu và bảo tao là tự bỏ ruồi vào phần cơm của mình để xin đểu chút tiền bữa trưa. À hay lắm, lũ ruồi ngu xuẩn và mụ bán cơm chết tiệt kia sẽ phải trả giá. Lũ mạt hạng gian manh. Quân ăn cướp khốn nạn. Tao giận kinh khủng, người tao đang nóng lên như hòn lửa. Ôi, tao đau quá, đau quá đi mất. Ai cứu với, chị cơm gà ơi, cô tiên xanh ơi!”

Khi cơn đau đổ ập đến với nhân vật xưng “tao”, đột nhiên có cô tiên màu xanh xuất hiện và bảo rằng: “Mày hãy chết đi!” Nghe vậy, “tao” sửng sốt gân cổ lên nói: “Sao cô lại rủa tao chết?” thì cô tiên mỉm cười lộ ra hàm răng trắng sáng mà bảo rằng: “Cái chết sẽ che chắn mày khỏi mọi nỗi đau.” Thế là nhân vật “tao” lại gào lên: “Đúng là thời mạt pháp. Tiên xanh là lũ mafia nhận tiền từ bọn ruồi bọ để hùa vào giết người. Ôi, tao giận quá, giận quá đi mất! Tao đau gấp mười lần lúc nãy rồi! Trời ơi cứu tao, nhầm, cứu con với!” Ngay lập tức, ông Trời lại hiện ra và dịu dàng nói: “Mày hãy chết đi!”

Thôi, tôi không kể tiếp nữa. Nhưng có thể nói trong phần câu chuyện trên, “tao” đã hiểu lầm mọi nhân vật xuất hiện với sự cứu chuộc là sự nguyền rủa, hiểu lầm cái chết là sự đau đớn nhất và hiểu lầm chính bản thân mình chỉ là một cái xác biết nói. Hắn không nhận ra rằng sức mạnh có thể chiến thắng mọi khổ đau đó là cái chết. Vì dòng chảy vô thường túm gáy mọi thứ, kể cả “tao.” Cô tiên bảo hắn chết tức là đang chỉ ra thứ thuốc để cứu rỗi hắn. Ngay tự khi sinh ra, hắn và mọi nỗi đau khổ đã nằm trong dòng chảy đó rồi. Và chỉ khi “tao” nhận ra quy luật sinh diệt – thật sự nhận ra chứ không phải bô bô nói trên cửa miệng là “nó sẽ qua, nó sẽ qua” – thì cơn giận dữ sẽ lụi tắt với khoảng cách càng lúc càng rút ngắn lại với điểm nó bung nở.

Nếu mỗi người ở trong hoàn cảnh đó, chỉ đơn thuần (không có nghĩa là đơn giản) ngồi lại giữa cơn bão táp, và lặng im thì sao? Dù thế giới bên trong chấn động, hun thúc dữ dội ta cũng không chạy đi đâu hết, không kêu cứu Trời Phật gì cả và lặng im đến lúc như thể chỉ còn có mỗi cơn cuồng phong xoay chuyển. Như tất cả mọi thứ khác trên đời, nó rồi cũng sẽ qua đi thôi, chẳng chóng thì chầy.

Mọi thứ đều qua đi, nếu không nói là đang chết đi. Cái sai lầm to lớn của con người là không nhận ra sự vô thường của vạn vật, đặc biệt trong đó có cả chính mình nên họ sẽ gặp đau đớn khi những thay đổi ập tới. Chúng như những tia sét giáng mạnh vào bức tường thành tư tưởng rằng một điều gì đó ở trước mắt là trường tồn. Hay cái mắt mình cũng trường tồn nốt vậy.

Một cuộc vui thú cũng có thời hạn. Một nỗi buồn khổ cũng chẳng kéo dài lâu. Một cuộc đấu tranh rồi cũng tới hồi kết thúc. Và bản thân mỗi người cũng không nằm yên cùng sự vĩnh cửu. Những thứ bên ngoài chính mình luôn dễ dàng quán chiếu hơn tự thân. Nhìn một bông hoa héo tàn, nhìn một chiếc lá vàng rơi, nhìn một cơn mưa trút xuống trong chiều tím đỏ. Nhưng có bao giờ, dù chỉ một lần thôi ta có thể tự nhìn mình đang tan rã, đang nhòe đi như những vệt đèn đường dưới trời mù sương? Trước kia ta chỉ chứng kiến cái chết của kẻ khác, ví dụ như con ruồi trong đĩa cơm gà nhưng chưa từng một lần thả mình vào cái chết, quăng “cái tôi” vào hố thẳm tan rã.

Tôi cho rằng không có nhiều người làm được điều đó hoặc có cơ hội để thực hiện vì họ không đủ cơ duyên, hoặc họ chưa từng đặt câu hỏi rằng sự tồn tại của bản thân liệu có là vĩnh cửu. Chính cảm giác về sự hiện diện của xác thân và định nghĩa về cái chết là việc trút hơi thở cuối cùng khiến kẻ đó không thể tự nhòe tan được và cho rằng cái chết là một thứ đáng sợ khủng khiếp nhất. Nhưng không, cái chết đang ôm ấp tất cả mọi thứ trong lòng nó. Vạn vật chuyển động về nơi diệt vong.

Chúng ta không cần phải làm gì để dập tắt một sự buồn phiền và cũng không thể làm gì để có thể giữ mãi một cơn hoan lạc. Vì dù có nhận ra hay không thì chúng vẫn luôn đi về điểm kết thúc. Nếu ta “làm” một điều gì đó thì hẳn rằng nó sẽ là thừa thãi hoặc quá sức. Khi nhận ra tất cả đều là giả tạm, ta không còn thèm khát những chén vui say, nên cũng sẽ không còn phải nếm mùi đau khổ. Đến đây, tôi lại nhớ tới câu nói của Samuel Johnson:

“Kẻ tự biến mình thành quái vật sẽ rũ bỏ được nỗi đau làm người.”

Những cơn đau lớn mạnh bởi việc người ta tự nuôi lớn chính mình, nuôi lớn thứ họ cho là chính mình. Các vấn đề xung quanh kẻ đó hút sinh lực từ họ mà trỗi dậy. Họ để chúng trải dàn ra khắp cõi và mọc lên vùn vụt như những tòa cao ốc. Và chúng lớn đến đâu thì khả năng sụp đổ lớn cùng đến đó. Khi khả năng sụp đổ không được nhìn thấy thì ở đó sẽ là chất chồng đau đớn.

Chỉ trong sự quy hàng, sức mạnh hùng vĩ mới trỗi dậy. Hay nói cách khác là chỉ khi chết đi thì mày mới được sống, như cô tiên xanh đã nói với nhân vật “tao.” Đó là một nghịch lý, một sự thách thức điên rồ nhất. Và hắn đã hiểu lời huyền nhiệm đó như một câu chửi rủa nên lại càng giãy giụa điên cuồng. Kết cục là “tao” được đắp chiếu vào chiều ngày hôm đó. Nguyên nhân dẫn đến cái chết được ghi lên mặt trước bia mộ là “Ngộ độc thực phẩm” và “Giận dữ quá liều.” Còn nguyên nhân được ghi ở mặt sau là “Còn sống.”

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh minh họa: Pexels

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

Tại sao có những kẻ vừa mới lọt lòng đã bắt đầu chết?

0

(1019 chữ, 4 phút đọc)

Đa phần mọi người tự nguyện treo cái tôi của mình vào một sợi tơ mành mong manh vì tự thân họ không đủ khả năng nắm giữ. Họ bị ám ảnh về sự vô dụng bất tài của chính mình. Tôi không hề nói dối, thay vì làm chủ cuộc sống thì họ phó mặc cho cuộc sống làm chủ mình. Họ đánh mất khả năng chăm chú tập trung vào những điều họ thích, họ tuyệt đối tin rằng đó là vùng đất của quỷ dữ.

Nơi nào cái tôi đích thực cư ngụ, nơi đó ngay lập tức biến thành vương quốc sợ hãi. Cái tôi đích thực là gì? Là cái bạn hiện là chứ không phải cái xã hội muốn bạn là. Cái tôi đích thực luôn xuất hiện trước xã hội với bộ dạng lố bịch. Chỉ toàn những lời giễu cợt mỉa mai chê trách, chúng trở nên ám ảnh bởi việc bạn lạc lõng giữa thế giới bên ngoài. Vậy nên bạn sợ hãi. Một nỗi sợ hãi ngu xuẩn thậm chí chẳng biết tại sao mình phải sợ. Có gì đó ghê gớm lắm sao?

Mặc một chiếc áo mình yêu thích bước ra đường cũng sợ, sợ người ngoài nhìn vào đánh giá cách bạn đi đứng. Tôi muốn theo đuổi con đường đam mê nhưng mẹ tôi sợ nghề đó sẽ không thể kiếm sống nổi. Thật thảm hại cho những kẻ sợ luôn cả nỗi sợ của người khác. Rồi có những nỗi sợ mà tôi muốn nhổ toẹt vào đó vài bãi nước bọt. Tôi quả chúa ghét ngồi bên cạnh những kẻ muốn quỳ gối để người ta chất đống tương lai lên vai. Họ chẳng biết tương lai là gì. Làm sao biết được khi nó còn chưa xảy ra? Vậy mà tất cả cứ như muốn mua đất đóng quan tài để sửa soạn cho một cái chết. Đối với họ, có vẻ cái chết sắp sửa còn quan trọng hơn cả việc được sống.

Ôi con người và những nỗi sợ hãi chết tiệt đã đào mồ chôn mất cái tôi đích thực của họ. Cái tôi đích thực tội nghiệp đã xui xẻo chết nhanh nhảu hơn cả thân xác. Họ giết chết cái tôi đích thực vì thế giới bên ngoài đã đánh lừa họ bằng lời lẽ dối trá. Cái tôi đích thực không hề có khả năng sống sót, sự hiện hữu của nó chỉ mang lại hoang mang lo lắng. Nó rồi sẽ giết chết họ bằng một cái chết bào mòn rỉ máu, một nỗi đau dai dẳng âm ỉ. Vậy nên họ chọn giết chết nó trước khi nó kịp giết chết họ. Có phải thế không? Bạn sợ cái tôi đích thực sẽ giết chết bạn bởi bạn đã không còn khả năng sống. Bạn chưa kịp sống đã vội vã run rẩy sợ sống.

Tôi không đủ khả năng trả lời tôi là ai nhưng tôi luôn tự tin tôi đang sống. Tôi biết mình thích gì và điều gì thích thì làm ngay, tôi làm gì có thời gian để đắn đo. Tôi luôn bận rộn sống. Một mình tôi với tình yêu thế giới riêng tôi. Tôi không có thời gian cho thế giới bên ngoài. Tôi không tìm kiếm ý nghĩa của tôi từ những kẻ xa lạ. Kẻ láng giềng nhìn tôi bảo rằng sống thế thì uổng phí cuộc đời. Có uổng phí không khi giết thời gian vào những điều mình không thích. Cái yêu thích của gã chỉ là một đống phân bốc mùi hôi thối đối với tôi. Tất nhiên cũng theo lẽ đó mà cái tôi tôn sùng chỉ đáng là rác rưởi dưới chân gã. Vậy mới nói cái tôi đích thực không ai giống ai, nó không là duy nhất nhưng lại rất đặc biệt. Thế đó, nó thật điên rồ ngu xuẩn trước mắt người khác.

Cuộc đời tôi là chuỗi ngày điên rồ, tôi mặc cho cái tôi đích thực được tự do làm điều nó muốn. Tôi sống bất đồng mâu thuẫn bởi tôi không bị chi phối bởi bất kỳ ai mà không phải cái tôi đích thực. Tôi không cần lòng tự trọng, tôi khinh bỉ danh dự, tôi chẳng cần ai đó yêu mến ngợi khen, tôi ghét sự cố định vì nó chẳng khác nào là xiềng xích. Nhưng xin đừng nhầm lẫn giữa sự điên rồ và mất kiểm soát. Tôi biết đấy, tôi biết mình đang làm gì. Tôi biết mình đang sống nên tôi không sợ chết. Chỉ có những người sắp chết mới sợ phải chết. Cuộc đời tôi không thể cất tiếng nói ra hai từ hối hận bởi nó sẽ ngay lập tức hối hận vì vừa nói ra lời lẽ ngu xuẩn bịa đặt. Nếu cái chết tới với tôi ngay bây giờ, tôi đã sẵn sàng. Tôi đã sống một cuộc đời trọn vẹn nên cái chết không thể phá hủy được tôi.

Họ bảo cái tôi đích thực của tôi chỉ là một sự viển vông mơ mộng. Đối với những kẻ sợ hãi chính mình đến mức độ ấy, tuyệt đối chẳng có sự cứu rỗi nào dành cho hắn. Cuộc sống này ai mới thật sự là tác giả của những ảo tưởng để rồi không chịu nổi với những điều mình đã viết ra và chối bỏ quyền được sống. Kẻ nào còn bám víu vào thế giới bên ngoài để dìm nát cái tôi đích thực của họ, không thể lấy mình ra khỏi ràng buộc để sống nồng nàn. Đối với tôi, đó chỉ là những kẻ vừa mới lọt lòng đã bắt đầu chết. Nguyên cớ nào đã khiến họ trở nên đáng thương như thế trong mắt tôi. Vì họ thậm chí còn không có lấy nổi một cái tôi đích thực. Vâng, chỉ là trong mắt tôi, thế giới quan riêng tôi, cuộc sống riêng tôi nên tôi chưa bao giờ có ý áp đặt hay thuyết phục.

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh họa: Engin_Akyurt

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Lỗ hổng của thanh xuân

1

(787 chữ, 3 phút đọc)

Thanh xuân là một từ đang khá thời thượng. Người ta thích gọi cho thêm phần mỹ miều nhưng theo một cách nói gần gũi hơn, đó chính là tuổi trẻ.

Tôi nghĩ gì khi nghĩ về tuổi trẻ? Trong bản trường ca của cuộc đời con người, đó có thể là một đoản khúc được viết tệ nhất mà lỗi của nó lại không phải do người nhạc sĩ đã soạn nên nó là chính chúng ta.

Ai cũng nghĩ rằng tuổi trẻ đẹp nhưng đó chỉ là một vẻ đẹp mang tính hình thức vì bản thân con người khi còn trẻ là đã đẹp rồi, không có gì để chối cãi. Nhưng đa số chúng ta trong cái giai đoạn tươi tắn nhất ấy lại khá vụng về khi sắp xếp cuộc sống của mình vì đơn giản, chúng ta chẳng có một người thầy nào hướng dẫn một cách tận tình. Tuổi trẻ chỉ nhận được những lời trách mắng cho những sai lầm của mình thay vì được giải thích để rồi khi đi qua nó, nhìn lại chỉ thấy toàn những nuối tiếc mà không biết đổ cho ai. Cũng dễ thông cảm thôi, khó có ai kiềm được cơn giận của mình khi thấy những người trẻ làm những việc ngu ngốc để rồi hả hê khi thấy họ phải nhận hậu quả sau đó. Tuổi trẻ chỉ nhận được bài học từ những thất bại.

Tuổi trẻ gồng mình dưới những sự kiểm soát để rồi cúi mặt hổ thẹn sau những lầm lỡ. Tuổi trẻ vô định trong việc phân biệt đúng, sai, phải, trái. Tuổi trẻ chỉ biết tuân lệnh và đau đớn nghe tiếng bản năng thúc hối, bứt rứt vì từng ngày qua cảm nhận những đổi thay trong con người của mình mà không dám lên tiếng thổ lộ.

Phần lớn con người ta sẽ đi qua tuổi trẻ bằng cách lướt trên bề nổi của cuộc sống, bị kéo lê đi bởi những định kiến xã hội nhưng vẫn không thể ém nhẹm đi những dấu chấm hỏi lóe lên trong tâm trí. Vì sao tôi không được làm cái này? Vì sao tôi không được làm cái kia? Trưởng thành thì phải như thế nào? Vì sao ai cũng muốn tôi trưởng thành mà tôi lại không được làm những việc mà người trưởng thành hay làm, uống rượu, hút thuốc, yêu đương? Vì sao họ được làm mà tôi thì không?

Những hiểu biết của tuổi trẻ về cái gọi là trưởng thành thường không được cung cấp từ gốc rễ của vấn đề mà chỉ được tiếp thu từ những thị kiến. Tuổi trẻ không thấy được những suy tư, lo âu của cuộc sống ẩn sâu làn khói thuốc của cha. Tuổi trẻ không thấy được những hao mòn của nhan sắc ẩn sau lớp son phấn của mẹ. Tuổi trẻ thích làm mình đẹp hơn nhưng không biết rằng chính sự trẻ trung của mình đã là một cái đẹp. Tuổi trẻ đuổi theo những hào nhoáng, những phong cách bề ngoài để giấu đi những lỗ hổng, những khiếm khuyết trong tâm hồn. Tuổi trẻ lấp liếm chính những khiếm khuyết đó bằng cách dán vào cho nó một nhãn hiệu mang tên “cá tính.”

Sai lầm của tuổi trẻ không phải là sai lầm của người trẻ. Sai lầm của tuổi trẻ chỉ là hệ quả từ những thiếu sót của cả một hệ thống quản lý xã hội, của giáo dục, của quản lý văn hóa và truyền thông. Những người trẻ lớn lên trong sự thờ ơ về tinh thần và sự chu đáo về vật chất, sự ngập ngụa thông tin. Họ không thể định hình được những cảm xúc dấy lên trong lòng mình, chỉ biết gán ghép nó cho những khái niệm mơ hồ. Tuổi trẻ tưởng đó là thương nhưng không khác nào đang nuôi một con lợn. Tuổi trẻ tưởng đó là yêu nhưng chỉ là vắt chanh rồi bỏ vỏ.

Tất cả những góc khuất ấy của tuổi trẻ liệu trong chúng ta có ai hiểu thấu? Chúng ta chỉ có thể hiểu khi nhìn lại với một ánh nhìn đầy nuối tiếc. Chúng ta tự hỏi sao ngày ấy không ai nói với tôi những điều này? Ở ngay thời điểm hiện tại, chúng ta đau một niềm đau của quá khứ liệu có quá muộn màng hay không? Và có ai còn dám nói rằng tuổi trẻ đẹp hay không? Tất nhiên, nó vẫn đẹp vì nó là tuổi trẻ. Nhưng này tuổi trẻ, liệu ngươi có thể đẹp một cách toàn diện hơn hay không?

Tác giả: Nguyễn Tài

Ảnh minh họa: Foundry 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️  http://bit.ly/2KTJCN2

Johnny Depp và 9 bộ phim đáng xem của tài tử điện ảnh này

0

thđp review

(1684 chữ, 6.5 phút đọc)

Johnny Depp qua các bộ phim

Chắc hẳn không ai còn xa lạ với hình tượng Johnny Depp qua sự xuất hiện của anh ở những phim bom tấn như Cướp biển vùng Caribbean hay Alice ở xứ sở thần tiên. Đối với cá nhân tôi, thuyền trưởng Jack Sparrow hay Người làm mũ (Mad Hatter) không phải là những tượng đài khiến trái tim tôi rung động. Chính nhân vật Raoul Duke mà Johnny thủ vai trong Fear and Loathing in Las Vegas mới là điều cuốn hút sự chú ý của tôi mạnh mẽ nhất. Những ngày sau đó, tôi đã xem một loạt các phim khác của Johnny và để ý thấy rằng anh luôn vào vai những hình tượng lạc lõng, khác biệt với đám đông, thậm chí là “quái dị.” Và những nhân vật đó, sau cùng đều phản ánh tình yêu, lòng nhân hậu hay những chiêm nghiệm về trải nghiệm cô đơn của con người.

Trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ với các bạn một vài bộ phim Johnny Depp đã tham gia mà tôi cho rằng chúng rất đáng được thưởng thức. Đa số những tác phẩm này không phải là những bom tấn đình đám, choáng ngợp nhưng chúng đều mang trong mình những nét đẹp khó quên dù trải qua hàng thập kỷ trường tồn. Đặc biệt khi chú ý sâu hơn vào sắc thái của một người diễn viên thể hiện qua tất cả các thước phim đó, ta dường như có thể nhìn thấy cuộc hành trình của họ, những cánh cửa họ đã đi qua, những gương mặt họ đã thể hiện. Nó như một sự đồng hành, đồng điệu hay một sự chạm tới góc tâm hồn một con người.

1. Johnny Depp – Fear and Loathing in Las Vegas (1998)

fear-and-loathing-in-las-vegas-1200-1200-675-675-crop-000000
*Nguồn: letterboxd

Đây là bộ phim tôi yêu thích nhất trong tất cả các phim đã từng xem từ trước đến nay. Nó kể câu chuyện về chuyến công tác ở Las Vegas của nhà báo Raul Duke (Johnny Depp thủ vai) cùng luật sư của mình Tiến sĩ Gonzo. Ngỡ là đi làm việc viết bài nhưng thực ra hai người họ chơi đủ thứ ma túy, phê pha ngất ngưởng từ đầu đến cuối. Bộ phim thể hiện sự vô vọng, hoang đường của con người trong việc theo đuổi giấc mơ Mỹ và phản ánh sự thất bại của một thế hệ thanh niên sử dụng ma túy bất hợp pháp vào những năm 60 của thế kỷ trước. Raoul Duke được coi là một trong những màn trình diễn khéo léo và xuất sắc nhất trong sự nghiệp diễn xuất của Johnny Depp.

2. Johnny Depp – Finding Neverland (2004)

finding neverland
*Nguồn: imdb

Đây là bộ phim của Johnny tôi yêu thích thứ hai (sau Fear and Loathing in Las Vegas), nói về nhà viết kịch James Matthew Barrie và mối quan hệ của ông với một gia đình đã truyền cảm hứng cho ông tạo ra Peter Pan. Bộ phim đã giành được một số đề cử tại giải Oscar lần thứ 77, bao gồm phim hay nhất, kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất và nam diễn viên xuất sắc nhất cho vai diễn J. M. Barrie của Johnny Depp. James Matthew Barrie cho rằng Peter Pan là câu chuyện về chính ông – một người “dù cho muốn đến mấy cũng không bao giờ có thể lớn lên được nữa.”

Finding Neverland mang lại nhiều xúc động trong tôi không chỉ bởi tình nghĩa con người được thể hiện trong đó, mà còn bởi phút giây tâm hồn nhạy cảm của người nghệ sĩ được truyền cảm hứng từ thế giới xung quanh. Peter Pan cũng là một tác phẩm kinh điển đáng đọc.

3. Edward Scissorhands (1990)

người tay kéo
*Nguồn: timeout

Phim này tạm dịch là Người tay kéo với cốt truyện rất đơn giản, dễ dàng nhìn thấy các tuyến nhân vật và các biểu tượng họ đại diện. Nó kể câu chuyện về một cái máy cắt bánh được một nhà khoa học cho đầy đủ những thứ mà con người có như, hình hài, trái tim, bộ óc… để trở thành người. Nhưng nhà khoa học đã chết trước khi lắp đôi bàn tay con người cho cậu. Vậy là Edward phải sống với đôi bàn tay kéo. Chính sự khác biệt này đã làm nên câu chuyện thú vị, hài hước về tài năng “cắt tỉa” của cậu, đồng thời nó cũng kéo theo bị kịch của một kẻ cô độc, lạc loài. Trong phim, nhân vật Edward không nói nhiều nên tất cả những gì người xem chỉ có thể đón nhận được thông qua biểu cảm gương mặt, đặc biệt là đôi mắt. Depp đã thể hiện những sắc thái xúc cảm của Edward rất xuất sắc khiến tôi phải rơi lệ vì cảm động khi theo dõi nhân vật này.

4. Donnie Brasco (1997)

donnie
*Nguồn: imdb

Trong phim, Johnny Depp vào vai một mật vụ FBI nằm vùng (lấy tên là Donnie Brasco) để thu thập những thông tin về một tổ chức mafia. Tuy nhiên, sự phát triển tình cảm giữa Donnie và một thành viên của nhóm đã khiến mọi chuyện đi chệch đường ray so với dự tính ban đầu. Sự căng thẳng và giằng xé trong nội dung phim như đổ dồn lên nhân vật Donnie vì anh trở thành kẻ chống lại cả thế giới để đi theo những gì mình cho là đúng đắn – tình bằng hữu. Đây cũng là một bộ phim tiêu biểu về đời sống điệp viên và thế giới tội phạm. Ai thích xem The Godfather thì không nên bỏ qua Donnie Brasco.

5. Blow (2001)

blow-2001-03-g
*Nguồn: laceunderground

Blow dựa trên câu chuyện có thật về cuộc đời của một tay buôn lậu cocaine quy mô lớn trên đất Mỹ trong thập niên 70, 80 mang tên George Jung. Nét liều lĩnh, phóng đãng xen lẫn với trầm tư mà Depp thể hiện mang tới sự lôi cuốn kỳ lạ cho nhân vật nhân vật George Jung này. Đặc biệt khi đặt Jung vào trong mối quan hệ tình cảm gia đình thì nét dịu dàng ấm áp lại càng chinh phục người xem. Thay vì nhìn việc buôn lậu ma túy số lượng lớn là một tội lỗi, bộ phim khiến người ta nhìn nó như một thành tựu đáng nể trong cuộc đời một người đàn ông, xét theo sự tiếp cận tâm lý của nhân vật chính chứ không phải từ phía pháp luật. Có một câu nói tôi ấn tượng nhất trong phim, đó là:

“You failed because you had a wrong dream.”

6. Public Enemies (2009)

Public-Enemies-DI-1
*Nguồn: sky

Tôi thấy Johnny Depp rất thích hợp vào các vai phản diện hay các nhân vật nổi loạn, điên khùng bởi thần thái khác thường và bí ẩn của anh. Trong Public Enemies, anh vào vai Dillinger – kẻ cầm đầu một băng cướp khét tiếng chuyên cướp ngân hàng. Mặc dù cảnh sát coi Dillinger là mối nguy hiểm nhưng người dân lại coi anh ta như người hùng, bởi vì anh ta thường cướp những ngân hàng trục lợi từ dân nghèo. Phong thái trầm lắng, dung mạo điển trai lãng tử sẵn có của Johnny kết hợp với những khí chất của nhân vật phản diện khôn ngoan, mưu trí tạo nên một hình tượng Dillinger oai hùng mê hoặc.

7. Cry-Baby (1990)

cry baby
*Nguồn: imdb

Theo tôi, các bạn rất nên thưởng thức bộ phim này không phải vì cốt truyện có gì mới mẻ khác lạ mà vì nó thể hiện một sắc thái hoàn toàn khác của Johnny Depp trong hàng loạt phim anh đã tham gia. Ta sẽ được chứng kiến Depp nhảy múa, ca hát rất vô tư hồn nhiên và đặc biệt thể hiện sự “drama” quá liều mỗi khi chàng thiếu niên nổi loạn Cry Baby – nhân vật Depp thủ vai, rơi lệ. Tôi đã cười rất nhiều khi xem không chỉ bởi đây là một phim âm nhạc hài hước mà bởi vì sự bất ngờ khi hình ảnh Johnny Depp trầm tư, sâu lắng ngày nào nay đột ngột biến mất.

8. Transcendence (2014)

transence
*Nguồn: readthespirit

Một câu chuyện mang ý tưởng về sự bùng nổ của trí thông minh nhân tạo và ảnh hưởng của nó tới đời sống con người. Trong phim, Depp vào vai Will Caster là một nhà khoa học thiên tài tìm ra được phương pháp chế tạo AI bằng cách đưa trí óc của sinh vật lên bộ nhớ của các siêu máy tính. Và sau này, vợ anh lại đưa toàn bộ tâm trí của anh lên hệ thống. Cuộc hành trình siêu việt của nhà khoa học này bắt đầu từ đây. Nhưng khi kết hợp với sức mạnh và quyền lực to lớn của một cỗ máy siêu việt, Will Caster nay lại trở thành kẻ nguy hiểm cho toàn bộ nhân loại vì con người sợ hãi những gì họ không biết. Depp đã diễn đạt rất xuất sắc sự lạnh giá hay cô đơn tuyệt vọng của một kẻ bị cả thế giới quay lưng, bao gồm cả người vợ yêu dấu. Bên cạnh chủ đề khoa học thì tình yêu, lòng nhân ái là nội dung gây xúc động mạnh trong phim.

9. The Lone Ranger (2013)

The lone ranger
*Nguồn: latimes

Lại một lần nữa Depp vào vai một kẻ cô đơn lạc loài – người da đỏ bị trục xuất khỏi bộ lạc. Có thể nói, tính cách, phong cách của nhân vật người da đỏ Tonto trong phim The Lone Ranger khá giống với nhân vật thuyền trưởng Jack Sparrow – dị, quái, bí ẩn, gây hài bởi những hành động ngớ ngẩn, đôi lúc tưởng là ngu nhưng thực ra rất mưu trí. Vẻ bề ngoài có thể khác biệt nhưng khi xem, ta có thể thấy Jack Sparrow và Tonto cùng chung một tinh thần. Trong phim, Tonto đã cùng John Reid – kỵ sĩ cô độc tìm lại công lý khi cả hai cùng hướng tới một kẻ thù chung. Cuộc phiêu lưu của hai nhân vật này mang đậm tính giải trí, không chỉ bởi những pha hành động mạo hiểm, mà còn bởi rất nhiều những tình tiết hài hước đan xen.

Chúc các bạn xem phim vui vẻ!

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh minh họa: Sadie Pices

Đừng sống bằng lời khuyên của người khác

2

Bạn quá mệt mỏi đứng trơ trọi giữa cuộc đời. Những ngày tuyệt vọng chỉ muốn quỳ gối van xin một sự trợ giúp, cần một hoa tiêu chỉ hướng về ánh sáng, tự hỏi ai đó có thể cầm tay dắt ta về nhịp sống nhẹ nhàng thoải mái dễ chịu kia. Đừng ngốc nghếch nữa, tỉnh mộng đi, không ai đủ khả năng, bạn hiểu ý tôi không?

“Tôi phải làm thế nào?” là câu hỏi chết tiệt nhất mà mọi người thường ném vào mặt nhau. Đối với tôi đó là câu hỏi ngớ ngẩn phát ra từ một tâm hồn hỗn loạn. Nếu đó là kẻ minh mẫn, gã nhất định sẽ không đi tìm kiếm nó từ thế giới bên ngoài, không cố gắng kiếm tìm câu trả lời từ những kẻ lừa gạt. Kẻ lừa gạt bao giờ cũng tự nhận mình có gia tài kinh nghiệm kếch xù cùng tấm lòng bồ tát luôn sẵn sàng ban phát cho người muốn cầu xin. Sự thật là nếu họ quả thật thông thái để cho bạn một lời khuyên, gã phải nói “Hãy nương tựa vào chính mình.”

Họ nói về tình yêu thật tuyệt vời, tựa như một khúc tình ca lãng mạn say đắm lòng người: tình yêu vĩnh cửu, tình yêu cứu rỗi linh hồn… Nhưng với một kẻ chưa bao giờ yêu, liệu gã có hiểu? Hãy hỏi một tên mù thông thái về ánh sáng. Gã sẽ trả lời bằng rất nhanh về cấu tạo, tốc độ… Lý thuyết nào trong sách vở gã đã học lỏm được và tự động lập trình trong tâm trí như bách khoa toàn thư. Nhưng với một kẻ mù chưa bao giờ trông thấy ánh sáng, liệu gã có hiểu?

Bạn cần một lời khuyên để tiêu diệt hỗn loạn đang nè nặng tâm trí. Nhưng ai là người đã tạo ra chúng? Hố thẳm này ai là người đã đẩy bạn xuống? Là chính bạn. Sự tán loạn này được khởi sinh bằng những xung đột của chính bạn. Sự trống rỗng của bạn không thể vùi lấp bằng kinh nghiệm người khác. Kinh nghiệm của họ là dửng dưng trước khúc mắc của bạn. Bạn không thể bước qua những hỗn mang bằng lời khuyên của người khác. Bạn có thể bắt chước ngôn tình để xuất sắc viết một bài nghị luận tình yêu, nhưng trái tim bạn vẫn rỗng tuếch.

Con sâu gặm nhấm đang đục khoét tâm hồn bạn là chính bạn. Làm sao để diệt trừ chúng thoát ra khỏi những cắn xé? Bạn phải học cách lễ phép với tất cả hỗn loạn của chính mình thôi. Hãy để đôi mắt lạc lõng lang thang đi tìm kiếm câu trả lời. Bước chân đầu tiên của những ngây ngô khờ khạo sẽ có lúc sợ hãi thốt lên rằng “Tôi đang ở nơi đâu?” Nhưng điều đó là ý nghĩa. Đó là con đường dẫn bạn đến với những kinh nghiệm. Cái không biết, không hiểu, cái không nào xuất hiện cũng sẽ chuyển hóa thành những kinh nghiệm về cái không.

Và kinh nghiệm không thể nào diễn đạt bằng lời, không thể truyền đạt từ người này sang người khác. Vì thế hãy luôn tự nhủ lòng mình phải thật cẩn thận với kinh nghiệm của người khác, bạn sẽ phải điên đầu với nó. Kinh nghiệm là cái gì đó sâu bên trong ta, nơi không có ai có thể đi vào được ngoại trừ ta.

Tôi không biết thế nào là hữu ích để ban phát một lời khuyên. Tôi có thể tha thứ cho tôi về sự lường gạt ấy, nhưng làm sao bạn có thể tha thứ cho chính mình khi tự nguyện để người khác đánh lừa. Khốn khổ thay cho tôi là việc không biết sự yêu thương của mình có vượt qua được lòng thương hại. Những lời lẽ ngu xuẩn mà tôi đang khoác lác đây là kinh nghiệm riêng tôi. Nó là của tôi không phải của bạn. Nhưng tôi không thể không nói, không thể không viết. Bởi nhiệm vụ của tôi ở đây là cảnh báo bạn nên tránh xa những kẻ giống tôi ra.

Tác giả: Ni Chi

Ảnh minh họa: Free-Photos

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Không thể yêu người khác nếu không có tình yêu nơi mình

0

(637 chữ, 2.5 phút đọc)

Đừng tìm ai đó để yêu, và cũng đừng yêu ai đó vì luật bắt thế. Có quá nhiều tìm kiếm trong tình yêu của mọi người, và có quá nhiều luật trong tình yêu đó. Tôi không biết điều đó có đem lại hạnh phúc cho họ không, nhưng tôi biết đó không phải là tình yêu.

Khi tôi ném một hòn đá giữa mặt hồ phẳng lặng, từ hòn đá đó nhiều vòng tròn toả ra khắp mặt hồ. Và gợn sóng từ vòng tròn đó lan tới đâu đều làm mọi vật nó đi qua chuyển động đến đó. Tôi nhìn một người đàn ông cầm đèn lồng đi trong đêm tối. Và bất kì ai đi qua người đàn ông đó, ánh sáng từ tay anh ta lan tới họ. Tôi nhận ra được sự xuất hiện của họ với người đàn ông. Tôi ngồi mát dưới một bóng cây dù cây chẳng mời gọi, chẳng tìm kiếm, chẳng quyến rũ tôi nhưng vẫn làm tôi thấy dễ chịu, thích thú, thấy được mát mẻ dưới nó.

Không phải bạn yêu ai đó, hay yêu toàn nhân loại, hay yêu kẻ thù mới là người có tình yêu. Bạn không thể yêu người khác nếu bạn không có tình yêu nơi mình. Đối tượng để yêu không phải là điều quan trọng, bản thân bạn có tình yêu hay không mới là vấn đề.

Bạn hiền lành, khiêm nhường, vui vẻ, an bình… thì sự an bình, khiêm nhường, hiền lành đó sẽ lan toả tới bất kì đâu và bất kì ai bạn đi tới mà không phải suy nghĩ có nên hiền lành với người này, có nên khiêm nhường trong trường hợp kia. Khi bạn là tình yêu thì bạn chẳng bận tâm đến yêu ai hết, dù là yêu người nghèo hay kẻ thù, vì tình yêu đó sẽ ảnh hưởng đến bất kì ai nó lan toả mà không phân biệt. Tình yêu đó có con người và cũng có cỏ cây, muông thú.

Tôi thấy một người buồn và sự buồn đó ảnh hưởng tới mọi người xung quanh, bất kể những người đó có quen thân hay không. Tôi gặp một người đang giận dữ và sự giận dữ đó ảnh hưởng tới bất kì ai tiếp xúc với người đó, kể cả cây cỏ. Và tôi thấy một người vui vẻ, hạnh phúc, tôi nhận ra những người tiếp xúc với người đó cũng trở nên lạc quan và yêu đời hơn. Tình yêu cũng vậy. Khi bạn là tình yêu, thì tình yêu tự nó lan toả tới bất kì ai nó tiếp xúc tới, không phân biệt con người hay con vật.

Bởi thể đừng tìm ai đó để yêu, khi bạn chưa có tình yêu. Nhưng nếu bạn tìm ai đó để xây dựng gia đình, để có vợ có chồng thì hãy tìm đi. Và cũng đừng đặt ra luật để yêu ai đó, nhưng nếu bạn muốn sở hữu ai đó, kiểm soát ai đó thì cứ ra luật. Nếu người kia đồng ý thì cả hai cứ đi cùng nhau.

Tình yêu ở trong bản thân bạn. Nó không đến từ bên ngoài. Việc bạn cần làm là nhận ra điều đó. Nhưng buồn thay, hầu hết mọi người đều không nhận ra tình yêu là hình ảnh của thượng đế nơi mình, bởi vì tất cả đã bị đầu độc bởi các chính trị gia, triết học gia, các lãnh tụ tôn giáo, các giáo sĩ…

Bạn cần làm một điều duy nhất để tìm ra tình yêu đó trong mình là THINH LẶNG. Thịnh lặng đi, nhưng phải là sự THINH LẶNG bên trong, thì mới có thể nhận ra tính THƯỢNG ĐẾ bên trong mình.

Tác giả: Bình Minh

Photo: StockSnap 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[Review] Nhà khổ hạnh và gã lang thang, Hermann Hesse – Những bài học từ cuộc đời của hai số phận đối lập

1

(1011 chữ, 4 phút đọc)

Nhà khổ hạnh và gã lang thang là câu truyện về sự tương phản giữa Huyền Minh và Đan Thanh. Huyền Minh đại diện cho khuôn khổ, phép tắc, luôn giữ mình vì Chúa, giỏi tính toán và tinh thông triết lý. Đan Thanh đại diện cho sự hoan lạc, tự do, buông thả, chơi bời mang đậm chất nghệ sĩ. Tuy trái ngược nhưng họ chính là đôi bạn thân. Bao nhiêu năm sống trong vô minh, lạc lối, Đan Thanh nhận ra mình, Huyền Minh cũng học hỏi được nhiều điều mới mẻ. Từ đó chúng ta rút ra được nhiều bài học từ cuộc đời của hai số phận đối lập nhau.

Ban đầu tôi luôn khăng khăng với mọi người rằng cuộc sống tôi chọn tốt đẹp hơn mọi người nhiều. Tôi tự thấy bản thân mình thích tự do và mạo muội nhận mình giống với Đan Thanh – gã lang thang. Và tôi nghĩ tất cả chúng ta nên sống như thế. Đi lang thang, vất vưởng để trải nghiệm, để hiểu biết bởi cuộc đời ta hữu hạn và cũng mau chóng hết, là có và không có. Ta sống trên cuộc đời này và cũng có thể là không phải sự sống thực sự. Vậy thì chẳng cần phải mất cả cuộc đời để làm lụng, tu tập, khổ luyện. Hãy cứ làm những gì mình thích, sống cuộc đời mình muốn. Biết đâu nó lại tốt hơn cho thế giới này.

Sau đó, tôi lại sợ mình trở thành chính là Đan Thanh, không phải giống nữa mà là chính cậu ta – Kẻ hoan lạc, kẻ mọi rợ, kẻ xé nát mọi trái tim đàn bà để mãn nguyện với bản thân. Tôi đau xót cho trái tim của những người đàn bà mà y lướt qua. Nếu tôi mà là ông Trời thì y nên chết từ lâu rồi. Một kẻ tráo trở, mặc dù hắn đã dứt bỏ người đàn bà cũ để tiếp tục hưởng lạc thú từ người đàn bà kế tiếp nhưng tôi vẫn thấy hắn là một kẻ khốn khiếp. Hãy nói tôi là kẻ bộ tịch, đạo đức kép, hãy khinh bỉ sự giả dối này. Nhưng dưới phương diện một người phụ nữ, tôi đau đớn thực sự cho họ.

Nhà khổ hạnh và gã lang thang với bố cục truyện tương tự như Siddhartha. Khi đọc Siddhartha tôi muốn mình giống như nhân vật chính đi muôn nơi, nhưng khi đọc Nhà khổ hạnh và gã lang thang tôi lại nghiêng về cách sống của Huyền Minh hơn. Từ đó tôi cũng nhận ra không phải cách sống của mình là tốt nhất mà chúng ta có quyền lựa chọn bất cứ cách sống nào phù hợp và làm ta thoải mái nhất là được.

Cuộc sống hằng ngày cũng chia ra những người sống tự do và sống theo khuôn khổ giống Huyền Minh và Đan Thanh. Nhưng chúng ta có thể là cả hai không? Có thể làm việc theo khuôn mẫu trách nhiệm mà không cần gạt bỏ cảm xúc qua một bên? Cũng như câu trả lời của Huyền Minh:

“Chúng ta không thể, ta chỉ có thể chọn thế này hoặc thế kia. Bởi căn đế của đời sống mang thể tính nhị nguyên, và đều có sự tương phản, không và có, phải và trái. Kể cả chọn con đường sống như thế nào, khi đã ở cực bên kia thì không thể ở cực bên này. Dù là đàn ông hay đàn bà, sống lang thang hoặc cố định, là nhà tư duy hoặc người mê cảm, không ai có thể thở ra hít vào cùng một lúc có cả nam lẫn nữ tính, có thể sống phóng khoáng tự do trong một kỉ luật bó buộc, hoặc vừa sống buông thả theo bản năng vừa lắng lòng hướng về nội tâm.”

Gia đình muốn tôi trở thành bác sĩ và một ngày tôi cũng nhận ra mình như Đan Thanh nhận ra anh ấy. Tôi nhận ra tiếng nói của thiên nhiên thật mềm mại và khác xa với những chất hoá học trong phòng thí nghiệm. Thời gian và cuộc đời rồi sẽ trả ta về nơi ta thuộc về.

Nhờ cuốn sách này tôi đã ngồi suy nghĩ đến những việc mà tôi chưa bao giờ từng thắc mắc. Đó là về suy tư và tưởng tượng, về sự khác biệt giữa những khái niệm, công thức, con số và những âm thanh, hình ảnh. Khi ta viết văn, ta thường dùng hình ảnh, miêu tả và tưởng tượng nhưng khi làm toán sẽ chỉ là những công thức.

“Những con số chứa đựng hình ảnh gì? Một phương trình có hình ảnh gì? Không có hình ảnh gì cả. Khi anh giải một bài số học hay đại số, không hình ảnh nào có thể giúp anh giải được, anh phải làm một công việc thuần bằng những kí hiệu tư duy mà anh học được.”

Có một câu của Huyền Minh rằng:

“Ngay ở điểm hình ảnh chấm dứt thì triết lý bắt đầu.”

Là một triết gia có tinh thông và giá trị hơn một người nghệ sĩ không? Đương nhiên là không. Bởi dù anh là bác sĩ hay hoạ sĩ thì tất cả chúng ta đều giúp cuộc đời này tốt đẹp hơn. Dù ta chọn con đường nào, bác bỏ những thú vui của cuộc đời, như tôn giáo có nói, “càng ít thích càng ít phiền.” Hãy chấp nhận và yêu thích chúng thì cũng chỉ đi đến một kết luận rằng ta có mãn nguyện với cách sống mình chọn hay không.

Hermann Hesse là một nhà văn Đức nổi tiếng và quen thuộc với người dân Châu Âu. Những tác phẩm của ông được viết bằng tiếng Đức cổ, thường được coi là văn nặng. May mắn được dịch giả Phùng Khánh dịch từ bản tiếng Anh nên việc đọc cũng trở nên dễ dàng hơn. Một cuốn sách khá nhiều điều để chiêm nghiệm và suy tư.

Tác giả: Bà Năm

Ảnh minh họa: tiki

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️  http://bit.ly/2KTJCN2