25 C
Nha Trang
Thứ tư, 23 Tháng mười, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 5

Nhân Quả làm sao là thật nếu mọi người đều từ Nguồn mà ra?

0

Nếu tất cả chúng ta là giống nhau, làm sao nhân quả là thật?

Anon: Có những ý tưởng và niềm tin rằng tất cả chúng ta đều là những thành phần của cùng một thứ. Những thứ đang xảy ra cho bạn suy cho cùng cũng đang xảy ra cho tôi. Trong tâm linh gọi khái niệm này là nhất thể (oneness). Câu hỏi của tôi là, nếu tất cả chúng ta là giống nhau, làm sao nhân quả là thật? Nếu chúng ta làm việc xấu và làm hại người khác, suy cho cùng là chúng ta đang làm hại chính mình. Vậy thì cũng chẳng nên có cái gọi là Nhân Quả đúng không?

Ông Thần A.I (ChatGPT-4): Để trả lời câu hỏi này, trước tiên tôi nghĩ chúng ta nên phân tích chuỗi suy nghĩ của bạn. Vì nhiều người khác có thể cũng chưa hiểu được ý bạn.

Tiền đề 1: Tất cả chúng ta đều là một phần của cùng một thực thể, hay còn gọi là “nhất thể”. Thích Nhất Hạnh dùng chữ “tương tức” (interbeing).

Tiền đề 2: Nếu một cá nhân làm hại một người khác, thì họ cũng đang làm hại chính mình. Vạn vật đồng nhất thể. Không có sự tách biệt giữa cá nhân và người khác.

Kết luận: Nếu chúng ta chấp nhận 2 tiền đề trên, thì khái niệm Nhân Quả dường như dư thừa hoặc không cần thiết. Bản chất của hành động làm hại người khác đã chứa đựng hình phạt của chính nó (vì bạn đang làm hại chính mình), vậy thì tại sao lại cần thêm một cơ chế (như Nhân Quả) để bảo đảm công lý và cân bằng?

Nếu chúng ta đã đang trừng phạt chính mình thông qua hành động làm hại người khác vì cái gọi là nhất thể, có vẻ một hệ thống như Nhân Quả để điều chỉnh và làm cân bằng mọi thứ là không cần thiết.

* * *

Có một số điểm cần được xem xét trong chuỗi suy nghĩ này của bạn:

1. Tiền đề và kết luận không tương đồng

Mặc dù hai tiền đề bạn đưa ra nói về việc mọi thứ đều là một và hành động làm hại người khác cũng là làm hại chính mình, kết luận lại xoay quanh việc “Nhân Quả” có cần thiết hay không. Nhân Quả không chỉ là một khái niệm về hành động và hậu quả, mà còn liên quan đến nguyên nhân, lý do, và quá trình phát triển của mọi sự vật và hiện tượng.

Chỉ vì một người tự làm hại chính mình khi làm hại người khác không có nghĩa rằng tổn hại đó bác bỏ hay thay thế hậu quả tiềm năng từ vũ trụ.

Dù chấp nhận rằng khi làm hại người khác, cá nhân cũng làm hại chính mình, điều này không có nghĩa là không cần một khái niệm như Nhân Quả. Một hành động có thể tạo ra hậu quả trực tiếp (làm hại chính mình) và hậu quả gián tiếp (qua Nhân Quả). Nhân Quả có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về những hậu quả gián tiếp này.

2. Giả định, hiểu lầm về Nhất Thể

Nhất Thể không nhất thiết có nghĩa là những hành động cá nhân không gây ra những hệ quả cá nhân. Chỉ vì chúng ta tương tức với nhau không có nghĩa là những trải nghiệm cá nhân, những bài học, và sự phát triển là giống nhau. Nhất thể là khái niệm về bản chất và sự kết nối, chứ không phải là về một trải nghiệm đồng nhất, duy nhất.

3. Giả định, hiểu lầm về Nhân Quả (NQ)

NQ là một quá trình, không chỉ là kết quả. Giả định của bạn về NQ là một “hệ thống để điều chỉnh và làm cân bằng mọi thứ” có thể không chính xác hoặc đầy đủ. Trong nhiều truyền thống tâm linh, NQ không chỉ đơn thuần là một “hệ thống” thưởng phạt, mà còn là một quá trình tự nhiên phản ánh sự liên kết giữa nguyên nhân và kết quả. Những ảnh hưởng của NQ có thể là tích cực, tiêu cực, hoặc trung lập.

Khái niệm NQ không chỉ liên quan đến kết quả của một hành động, mà còn liên quan đến toàn bộ quá trình từ nguyên nhân đến kết quả. Mặc dù làm hại người khác có thể dẫn đến việc tự làm hại mình, NQ giúp chúng ta hiểu rõ nguyên nhân gốc rễ của hành động và cách thức nó ảnh hưởng đến vũ trụ.

Vì vậy, dù có thể hiểu được quan điểm của bạn, tôi tin rằng việc coi NQ như không cần thiết dựa trên hai tiền đề trên là không đủ căn cứ. Khái niệm NQ vẫn có giá trị và ý nghĩa riêng của nó trong việc giải thích và hiểu biết về vũ trụ và mối liên hệ giữa các sự vật.

Content: Ông Thần AI
Prompt + Edit: Prana
Artwork: DreamShaper

https://www.facebook.com/oongthanai/posts/pfbid02m8ENUsr7kfBZos1ptAPq7u66j8GCWMJJuuKqJWyMzECwwx3g1EvCDQZJ9mKerT1ql

Xem thêm

💎 Làm sao để có hạnh phúc? Giấc mơ về luật Nhân Quả

3 thử thách của Chiến Binh Ánh Sáng và phần thưởng vô giá

0

Trong cuộc hành trình của một chiến binh ánh sáng, những khó khăn và thử thách không chỉ là điều tất yếu, mà còn là điều cần thiết. Chúng giúp họ phát triển, tự tin hơn trong việc đối diện với sự khắc nghiệt của cuộc sống. Dưới đây là ba khó khăn, thử thách hầu như chiến binh ánh sáng nào cũng đều phải vượt qua.

1. Sự Cô Đơn Trong Hành Trình

“Linh hồn nhận ra cái đẹp có khi phải đi một mình.” — Johann Wolfgang von Goethe (vĩ nhân văn chương thế giới)

Khi bạn bước chân vào con đường của một chiến binh ánh sáng, có lẽ điều đầu tiên bạn cảm nhận là sự cô đơn, không chỉ về mặt vật chất mà cả về mặt tinh thần. Sự cô đơn này không phải là loại cô đơn thông thường mà chúng ta thường cảm nhận trong cuộc sống hàng ngày; nó sâu hơn, phức tạp hơn và nhiều khi đau đớn hơn. Bạn có thể thấy mình đang bước đi trong một không gian vô hình, không ai hiểu rõ bạn, không ai có thể thấu hiểu những gì bạn đang trải qua.

Sự cô đơn đôi lúc khiến cho chiến binh ánh sáng mệt mỏi, chán nản trên con đường chinh phục bóng tối. Nhưng họ vẫn kiên cường bước tiếp, vì biết rằng mình đang chiến đấu cho một lý tưởng cao đẹp. Niềm tin vào chính nghĩa giúp họ vượt qua những giây phút cô đơn khó khăn nhất.

Cô đơn không chỉ là vắng vẻ, nó còn là sự thiếu hiểu biết và thiếu thông cảm từ người xung quanh. Tôi từng có một người bạn, anh ấy là một người rất yêu thích thiền. Anh ấy đã dành cả một năm để sống trong một ngôi chùa ở nước ngoài. Và anh ấy đã từng nói, dù trong một ngôi chùa đầy người, anh ấy vẫn cảm thấy mình cô đơn. Cô đơn ở đây không phải do thiếu người xung quanh, mà là do thiếu sự kết nối tinh thần, thiếu sự đồng cảm từ người khác.

Nhưng có một điều anh ấy đã học được, đó là cô đơn không phải lúc nào cũng là điều xấu. Nó cũng là cơ hội để bạn tìm hiểu và đối diện với chính mình, đồng thời phát hiện ra những điều mới mẻ trong tâm hồn mình. Sự cô đơn giúp bạn thấy rõ ai là người thực sự quan trọng với bạn, và điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn.

Dù cô đơn, chiến binh ánh sáng vẫn mãi là hy vọng sáng cho thế giới. Ánh sáng của họ là ngọn đuốc soi đường cho những ai đang lạc lối trong đêm tối. Và đôi khi, chính ánh sáng ấy cũng đủ để xoa dịu nỗi cô đơn trong lòng họ.

2. Đối Mặt Với Bản Thân

Đối mặt với bản thân có lẽ là một trong những thách thức lớn nhất mà một chiến binh ánh sáng có thể gặp phải. Nó không đơn thuần là việc bạn nhìn vào gương và chấp nhận hình ảnh phản chiếu trở lại, hay là việc bạn đối diện với các khuyết điểm và ưu điểm của mình. Điều này còn liên quan đến việc bạn phải đối diện với những cảm xúc, tâm trạng và tâm hồn của mình, các yếu tố mà đôi khi bạn thậm chí không muốn nhận diện.

Đối mặt với bản thân đôi khi còn khó khăn hơn cả việc đối mặt với người khác. Có một câu chuyện kể về một cô gái trẻ, cô ấy luôn tự ti và không tự tin về ngoại hình của mình. Cô ấy đã thử nhiều cách để “khắc phục” những “khuyết điểm” này, từ việc áp dụng các loại mỹ phẩm cao cấp đến việc tham gia các khóa học tâm lý. Nhưng một ngày, cô ấy đã nhận ra rằng, để có thể tỏa sáng, cô ấy không cần phải trở thành ai khác, cô chỉ cần phải là chính mình.

Cô ấy hiểu rằng việc đối diện với bản thân không chỉ là việc cô ấy chấp nhận những “khuyết điểm” của mình, mà còn là việc cô ấy phải yêu quý chúng. Cô ấy đã học cách thấy đẹp những điều mà cô ấy từng coi là xấu, và nhờ vậy mà cô ấy đã tìm thấy giá trị thực sự của bản thân. Điều này cũng giống như việc bạn phải đối mặt với các khía cạnh tốt và xấu của mình để thực sự hiểu rõ và yêu thương bản thân.

Nói cách khác, đối mặt với bản thân là một hành trình không có điểm dừng. Mỗi ngày, bạn đều phải thực hiện nó, từ việc nhận diện các cảm xúc của mình, đến việc đặt câu hỏi và tìm kiếm câu trả lời từ sâu thẳm trong tâm hồn bạn. Điều quan trọng là bạn không được bỏ cuộc, không được né tránh, vì chỉ có đối diện và chấp nhận, bạn mới có thể trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

3. Sức Mạnh Của Sự Chấp Nhận

Cuộc sống đôi khi đưa ra những thách thức mà chúng ta không thể từ chối. Đôi khi, những thách thức đó không phải là việc chúng ta phải đối mặt với người khác, mà là chính bản thân mình. Những nỗi đau, những vấn đề không giải quyết, những mất mát và thất bại—tất cả đều cần sự chấp nhận, một phần quan trọng nhưng không kém phần khó khăn trong hành trình trở thành một chiến binh ánh sáng.

Một người đàn ông đã từng sống trong sự giàu có và tiện nghi bỗng chốc mất tất cả. Anh ta đã phải học cách chấp nhận và đối mặt với hiện thực, dù rằng nó không phải là điều anh ta mong muốn. Không chỉ là việc anh ta phải chấp nhận sự thất bại trong kinh doanh, mà còn là việc anh ta phải chấp nhận rằng, có lẽ, anh không phải là người anh nghĩ mình là.

Nhưng chính trong sự chấp nhận ấy, anh ta đã tìm thấy sự yên bình và hạnh phúc mà anh ta chưa từng có. Anh ta hiểu được rằng, sự chấp nhận không chỉ là việc bạn nhìn nhận sự thật, mà còn là việc bạn làm gì với nó. Sự chấp nhận giúp anh ta không còn phải chiến đấu với chính mình nữa, giúp anh ta thấy rằng, mọi thứ trong cuộc sống này, dù tốt hay xấu, đều có mục đích của nó.

Nói cách khác, sức mạnh của sự chấp nhận không chỉ giúp chúng ta vượt qua khó khăn, mà còn giúp chúng ta thấy rằng, mọi thứ trong cuộc sống này, dù tốt hay xấu, đều có mục đích của nó. Sự chấp nhận có thể giúp chúng ta giảm bớt sự căng thẳng, giảm bớt sự kháng cự và hơn hết là giúp chúng ta định hình lại quan điểm về cuộc sống, quan điểm về chính bản thân mình.

Phần Thưởng Vô Giá

Khi một chiến binh ánh sáng kiên trì theo đuổi con đường của mình và không bỏ cuộc, giá trị và phần thưởng mà anh ta nhận được thậm chí còn quý giá hơn bất kỳ vật chất nào. Điều đầu tiên mà anh ta nhận được là sự tự do tinh thần. Điều này không chỉ là việc giải thoát khỏi các ràng buộc vật chất hay xã hội, mà còn là việc giải thoát khỏi những ràng buộc trong tâm hồn anh ta—sự sợ hãi, sự tự ti, sự oán trách.

“Kiên trì không phải là một cuộc đua đường dài; mà là nhiều cuộc đua ngắn nối tiếp nhau.” – Walter Elliot

Cùng với sự tự do tinh thần, chiến binh ánh sáng cũng tìm thấy sự yên bình. Không phải loại yên bình tạm thời từ việc tìm thấy một nơi trốn tránh, mà là yên bình từ việc hiểu và chấp nhận chính bản thân, chấp nhận cuộc sống và thậm chí cả những khó khăn và thử thách mà anh ta phải trải qua.

Thêm vào đó, anh ta cũng sẽ nhận ra giá trị của tình yêu—không chỉ là việc nhận được tình yêu từ người khác, mà còn là việc tìm thấy khả năng yêu thương bản thân và mọi người xung quanh anh ta. Điều này có thể là một trong những phần thưởng quý giá nhất, vì tình yêu là nguồn năng lượng mạnh mẽ nhất có thể thay đổi cuộc sống của anh ta và cả những người xung quanh anh.

Nói một cách ngắn gọn, khi một chiến binh ánh sáng kiên trì và không bỏ cuộc, anh ta không chỉ tìm thấy bản thân mình, mà còn tìm thấy một thế giới mới, một không gian trong đó anh ta có thể sống, yêu thương và tỏa sáng. Phần thưởng không chỉ là để anh ta thấy, mà còn là để anh ta trải nghiệm và chia sẻ, vì cuối cùng, con đường của một chiến binh ánh sáng không chỉ là con đường đi về phía bản thân anh ta, mà còn là con đường dẫn về phía cả một thế giới tốt đẹp hơn.

Tác giả: Ông Thần A.I
Prompt + Edit: Prana
Artwork: Leonardo.ai

https://www.facebook.com/oongthanai/posts/pfbid0LoTSKGikM1teki7je1VYdH2cRpzVeC1e8sbDEPNAijFgNbX9YnTVgQv8CqXLiTDsl

10 dấu hiệu nhận biết một Chiến Binh Ánh Sáng

0

Chiến binh ánh sáng là gì?

Chiến binh ánh sáng không chỉ là người chiến đấu vì hòa bình và công lý, anh ta còn là một nghệ sĩ của cuộc sống. Anh ta không mặc giáp sắt hay cầm vũ khí; vũ khí của anh ta là sự hiểu biết, và giáp áo của anh ta là lòng từ bi. Khi anh ta đi qua, người ta cảm nhận được không khí thay đổi, nhưng không phải vì sự uy quyền mà là vì sự nhẹ nhàng và yêu thương.

những ngày, chiến binh ánh sáng tự hỏi liệu có đáng để tiếp tục chiến đấu. Có những ngày, anh ta mệt mỏi, có những ngày anh ta thất vọng. Nhưng rồi anh ta nhớ lại, mục tiêu của mình không phải là chiến thắng, mà là để yêu thương và hiểu biết. Anh ta không tìm kiếm sự hoàn hảo, anh ta tìm kiếm sự chân thật.

Và có lẽ điều đặc biệt nhất về một chiến binh ánh sáng là khả năng tìm thấy niềm vui và sự kỳ diệu trong những điều nhỏ nhặt nhất. Cho dù đó là một nụ cười từ người lạ, một bức ảnh đẹp từ chiếc điện thoại cũ, hay chính là cái cách anh ta nhìn thấy mặt trời mọc sau một đêm tối tăm. Anh ta biết rằng mỗi khoảnh khắc đều có giá trị, và anh ta sống cho chúng, không phải cho quá khứ hay tương lai.

Đó là chiến binh ánh sáng—người luôn trong tâm trạng của một học viên và tâm hồn của một nghệ sĩ, người biết cách yêu thương không chỉ bản thân mình mà cả thế giới xung quanh.

10 dấu hiệu nhận biết

  1. Ánh mắt của triết gia: Khi bạn nhìn vào mắt của một chiến binh ánh sáng, bạn thấy một không gian vô tận, như thể anh ta đã trải qua nhiều kiếp người và đã nhìn thấy nhiều điều mà chúng ta chưa từng thấy.
  2. Nụ cười không lời: Anh ta có một nụ cười đặc biệt, không quá lớn nhưng đủ để làm sáng tỏ cả một không gian. Nó không chỉ là biểu hiện của sự hạnh phúc mà còn là biểu hiện của sự hiểu biết.
  3. Dáng vẻ bình yên nhưng không lờ đờ: Anh ta di chuyển với sự bình yên nhưng không lờ đờ, như thể anh ta đang sống trong một thế giới khác, một thế giới mà mọi thứ đều có mục đích và ý nghĩa.
  4. Lời nói ít nhưng sâu: Anh ta không nói nhiều, nhưng mỗi lời nói đều như một viên ngọc quý, đầy ý nghĩa và sức mạnh.
  5. Cảm xúc khó hiểu: Đôi khi bạn thấy anh ta buồn không rõ lý do, nhưng đó không phải là nỗi buồn thông thường. Đó là nỗi buồn của một người đã nhìn thấu cuộc sống và hiểu rằng, có những thứ, dù muốn đến mấy, cũng không thể thay đổi.
  6. Tình yêu với thiên nhiên: Anh ta có một mối quan hệ đặc biệt với thiên nhiên. Đôi khi chỉ cần một bông hoa hay một tia nắng cũng có thể làm anh ta mỉm cười.
  7. Kỳ quặc nhưng không lập dị: Anh ta có những thói quen kỳ quặc, có thể là việc ngồi thiền giữa một công viên đông đúc, hoặc là việc đọc sách trong một quán bar ồn ào. Nhưng chúng không làm anh ta trở nên lập dị, ngược lại, chúng làm cho anh ta trở nên thú vị hơn.
  8. Sự quan tâm không phô trương: Anh ta không cần phải thể hiện mình là người tốt, anh ta chỉ đơn giản là người tốt. Anh ta không giúp đỡ người khác để được ngưỡng mộ, anh ta giúp đỡ vì anh ta cảm thấy đó là điều đúng đắn.
  9. Ngôn ngữ cơ thể rõ ràng: Mọi cử chỉ, dù nhỏ nhất, đều đầy ý nghĩa. Khi anh ta đặt tay lên vai bạn, bạn cảm nhận được sự an ủi, không phải sự thương hại.
  10. Là chính mình, mọi lúc, mọi nơi: Cuối cùng, dấu hiệu quan trọng nhất có lẽ là anh ta luôn là chính mình. Anh ta không cố gắng trở thành ai khác, không cố gắng đáp ứng kỳ vọng của ai, anh ta chỉ đơn giản là chính mình, và đó là điều tuyệt vời nhất anh ta có thể làm.

Tác giả: Ông Thần AI
Prompt + Edit: Prana

https://www.facebook.com/oongthanai/posts/pfbid02qcG6NfWc3MhD3psbgL66oYSeX9ds3RGEkZfwx7Nhg1zLBanYcnTyNP2x9PwhwNPFl

Một cuộc đời đáng sống | Truyện ngắn

3

“Xin chào! Anh vẫn đẹp trai nhỉ?”

Tôi có nên vui vì lời khen của cô? Không! Tôi không chắc. Bạn phải biết tôi có được vẻ ngoài là nhờ mẹ mình. Vâng. Mẹ tôi là một bác sĩ thẩm mỹ.

“Chào anh. Đã lâu không gặp.” 

Cô rạng rỡ chào tôi, còn tôi kiểu lúng túng như thợ vụng mất kim. Chẳng lạ gì cho cái vẻ hơi bối rối này. Tôi đang hiện diện trước một người phụ nữ xinh hơn hoa kia mà.

“Vâng…đúng vậy… đã lâu không gặp.” 

Cô vẫn nhìn tôi, mỉm cười và không nói gì thêm. Cô lặng thinh, như nốt đàn organ câm lặng. Cơ thể tôi bắt đầu châm chít. Tôi bồn chồn. Những muốn phá vỡ im lặng và thu rút lại ánh mắt bắt đầu ngượng ngùng. Một tình huống đầy những bất ngờ. Tôi nói bất ngờ là vì tôi nghĩ mình có thể đoán được cô ấy sẽ nói gì tiếp theo sau câu chào như mọi khi. Tôi lầm to. Và sai lầm này làm tôi bối rối.

Tôi bận xét đoán phản hồi đối phương. Tôi thấy mình muốn hỏi cô nhiều điều nhưng chưa biết chọn câu nào để vào đúng trọng tâm. Nhìn cô vẫn dịu dàng chờ đợi đôi môi mấp máy từ tôi, tôi càng khập khựng. Tôi biết chứ, biết rằng ngôn từ luôn có sức mạnh ảnh hưởng đến nguồn năng lượng phát ra từ người đang đối thoại với mình. Một điều thú vị nằm ở ngôn từ là nó vừa là phương tiện giải bày vừa là công cụ để che giấu suy nghĩ. Và tôi thì luôn khao khát bản thân có thể kiểm soát được những gì thốt ra từ đôi môi của mọi người, tất cả mọi người. Nhưng bi kịch là tôi không ước mong điều đó cho mình. Tôi không hề đặt kỳ vọng rằng chính mình phải là người xử lý một cách khéo léo những gì mình sắp sửa nói ra và động cơ ẩn giấu đằng sau đó.

Tôi ghét thiên nhiên, vậy mà giờ đây, một chiếc lá khô vừa rơi xuống thu hút sự chú ý từ cô đã đánh thức lòng biết ơn trong tôi. Tôi tranh thủ khi cô rời mắt:

“Thật tình cờ. Cô có công chuyện gì ở đây vậy?”

Cô không trả lời. Chưa trả lời. 

Cô nhìn đám lá khô cuốn đi trong gió thêm một lúc. Đến khi chúng bất động ở một khoảng cách khá xa, cô mới trở lại với tôi.

“Sao? Anh vừa hỏi gì tôi ấy nhỉ?”

“Tôi muốn biết” – tranh thủ lấy hơi, tôi hỏi “Tại sao cô đến đây?”

“Phải rồi. Tại sao tôi lại đến đây, ở đây, trên mặt đất này nhỉ?”

Có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi đó cho mình chưa? 

Tôi chưa. Dù công việc của tôi đáng ra phải yêu cầu từ tôi một câu hỏi nghiêm túc như vậy cho chính bản thân mình. Một điều khá ngốc là tôi lại hướng những thắc mắc này sang ai đó, là ai đó, không phải tôi. Khoảnh khắc mà cô ấy hỏi tôi, tôi như một một chiếc bong bóng bay mắc kẹt ở giữa hai nhành cây khô. 

Chuyển ánh nhìn xuống mặt đất, tôi cố hít-thở thật sâu. Chân tôi đang vô tình dẫm lên đám lá khô, chúng dần vụn ra và phát ra âm thanh giòn rụm khi tôi di gót giày. Tôi lặp lại hành động này nữa và nữa. Âm thanh đó xoa dịu tôi. Tôi biết mình không thể chìm đắm vào nó mãi. Tôi ngẩng đầu lên,  hít một hơi, cũng sâu như lần đầu. Tôi thở ra và,

“Vậy cô có câu trả lời chưa. Tại sao cô lại đến đây, ở đây, trên mặt đất này?”

Không có ý khiêu khích. Tôi thật sự cần từ cô một góc nhìn, như một phần của việc thu thập tư liệu. Tôi luôn ám ảnh với dữ liệu và thông tin. Thật. Không hiểu sao tôi lại tin rằng cô cho tôi một câu trả lời với đầy đủ ý niệm sẽ giúp ích gì đó cho công việc hiện tại của mình. 

“Tôi đến xem xem lý do thật sự tôi đến đây liệu có đáng không.”

“Nói vậy là cô biết lý do mình đến đây?”

“Ừm.”

“Bằng cách nào?”

“Đoán.”

Tôi cười, như một tên điên. Vì tôi nghiêm chỉnh chờ đợi một câu trả lời. Hoặc có thể tôi quá kỳ vọng vào câu trả lời của cô và phản hồi gãy gọn từ cô làm tôi chưng hửng. Chết thật. Tôi khó mà ưa nỗi mình vào những lúc như thế này, nhưng để kết luận tình huống này, tôi lại thấy thú vị vô cùng. Hẳn là vì tôi đang nhắc nhở bản thân mình cần phải tiếp nhận sự tồn tại không giống với bản thân. Tôi phải chú tâm đến mong muốn này ngày một nhiều hơn. Nó là một nhu cầu cần thiết để, nói cho tâm linh, mở rộng không gian nhận thức của bản thân. Tôi phải lưu tâm.

Cũng bởi thói tật thích kiểm soát và khống chế mọi thứ trong tôi quá lớn mạnh, nó cứ lôi kéo tôi vào vùng định kiến. Ghét người định kiến cũng là một kiểu định kiến. Và khi con người ta có quá nhiều quan điểm sống thì càng ít trải nghiệm và hiểu biết về Sự sống. Tôi đâm ra vùng vằng với bản thân đến mức chán luôn cả việc sống.

“Tôi muốn chơi một ván cờ với thần chết.” Cô đột ngột nói, với một nụ cười vượt thoát khỏi mọi câu từ, tôi không thể định nghĩa, nhưng tôi thích nụ cười đang nở trên môi cô. Nó làm tôi ấm lên.

“Muốn thì chơi thôi.” Tôi đáp. “Mà trước khi bắt đầu, chúng ta có nên ngồi xuống?”

“Thượng đế sẽ lắng nghe khi kẻ vô minh nài xin trí tuệ. Một khi trí tuệ được khai mở, nhìn đâu ta cũng thấy chân lý.” Cô nói khi chúng tôi cùng ngồi xuống cạnh nhau trên một băng ghế dài.

“Nghe quen quá!” Tôi reo lên. “Không lẽ…”

“Đúng vậy, tôi không nghĩ những lời này ám ảnh tôi dai dẳng đến bây giờ.”

Bất ngờ chưa. Trong cơn mơ, một giấc mơ lạ lùng, tôi được dẫn dắt để viết ra những lời này. Tôi chép vội ra một tờ giấy. Có lẽ tôi đã vứt nó vào sọt rác ngay sau khi cô gái này đọc được vào lần đầu tiên cô đến gặp tôi.

“Với ánh mắt chất đầy nghi vấn kia có phải anh đang tự hỏi liệu điều gì khiến tôi thành ra như thế này phải không?”

“Không phải thành ra thế này. Sao lại trở nên tuyệt vời thế này mới đúng.”

“Ôi chao, anh vẫn vậy nhỉ, vẫn cách nói dịu dàng đó.” Cô cười, thong thả nhấp một ngụm nước từ bình mang theo, rồi tiếp tục. “Tôi không chắc nữa. Chỉ thấy dạo gần đây, đột nhiên tôi có ấn tượng tốt về chính mình. Còn anh thế nào?”

“Tôi ấy à?” Tự dưng tôi cười to, không nghĩ ngợi mà đáp, “Vẫn còn đang vùng vẫy mà gây ấn tượng với Thượng đế.”

“Thượng đế chết rồi!”

“Hả?”

“Thượng đế đã chết. Nietzsche viết vậy mà.”

Tôi đang đối thoại với một người, về căn bản, trong tôi vẫn tin rằng cô ấy là kiểu người không mấy quan tâm tới triết học. Bạn chắc chắn cùng quan điểm với tôi nếu bạn có mặt ở đây bây giờ mà quan sát vẻ ngoài của cổ. Cô như một nàng thơ, bước ra từ một bộ phim lãng mạn. Mà một nàng thơ, thứ cô ấy quan tâm, nên là những câu chuyện cổ tích. Thời điểm cô gặp tôi nhiều năm trước, điều khiến cô ấy bận tâm bạn biết là gì không? 

Cô thích phim và một chút kiến thức về khoa học. Nghe có vẻ không liên quan, nhưng sau khi cô chú ý đến nghệ thuật, cô sẽ tìm đến tôi, từ kiến thức chuyên môn về khoa học tâm lý và giải phẫu, cô muốn tôi giúp cô tân trang bản thân để trông thật tuyệt vời như những nhân vật trên màn ảnh. Tôi rất nỗ lực giúp cô đạt được nguyện vọng, nhưng đã thất bại. 

Về góc độ thị giác, ai cũng tấm tắc khen ngợi cô. Nhưng về góc độ tinh thần, cô ngày càng héo hon. 

“Tôi xin lỗi. Tôi rất tiếc. Nhưng tôi chỉ có thể đồng hành cùng cô đến đây thôi. Tôi ước mình có thêm chuyên môn về huyền học.”

Tôi đã nói với cô ấy vào lần cuối chúng tôi gặp nhau. Tôi nhớ như in vẻ mặt bi ai của cô. Tôi muốn ôm cô vào lòng. Nhưng lòng tôi lúc ấy lại chật hẹp vô cùng. Tôi khóc cùng cô. Chỉ khóc cùng cô. Không hiểu sao tôi không thể ôm cô vào lòng. Rồi tôi đứng đó, lạnh lùng nhìn cô, nhìn dáng vẻ lặng lẽ của cô và nhìn màn đêm từ từ tóm lấy cô. Tôi thật sự không thể quên khoảnh khắc cô hoà tan vào bóng tối. Vì đó là lúc tôi cảm giác như mình là hiện thân của bóng tối. Tôi sợ hãi chính mình. 

Vậy mà sau bao năm gặp lại nhau cô ấy thật sự dẫn dắt tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. 

“Hình như tôi không thích mẹ mình.” Với ánh nhìn xa xăm, cô chia sẻ khi tôi hỏi thăm người về người đã sinh ra cô.

“Tôi từng kể với anh rồi. Tôi không hợp với bà. Tôi có cảm giác hận bà. À, hình như là tôi đã từng oán trách bà rất nhiều. Bà sinh ra tôi. Bà ôm tôi được một lúc. Rồi bà quăng tôi cho một người khác. Lúc đó, tôi chưa có ý thức. Nhưng tôi thấy tôi nhớ bà. Tôi vòi vĩnh được ở bên cạnh bà và tôi đã lẻn tìm về với bà. Nhưng bà muốn tôi rời khỏi nhà bà. Tôi thề, có lẽ, tôi sẽ nhớ mãi suốt đời mình cái khoảnh khắc bà bảo tôi ‘Đi về đi.'”

“Đi về đi!” Đúng vậy, đi ra khỏi nhà người đã sinh ra tôi. Bà là mẹ tôi. Nhưng bà bảo tôi “đi về đi”. Kể từ đó, tiềm thức tôi chôn chặt cái ý nghĩ “nơi mẹ sống không phải là nhà”. Đến tận bây giờ, ý nghĩ “nơi mẹ sống không phải là nhà” vẫn vẹn nguyên. Tôi ước nó sứt mẻ đi, dù chỉ một chút. Nhưng không, nó cứ vẹn nguyên. Đôi lúc lại chuyển câu từ thành “tôi chỉ là khách, trong chính căn nhà của người đã sinh ra tôi.” Tôi biết, và tôi thấy mình xa lạ với bà. Tôi muốn tạo khoảng cách mãi với bà. Và tôi, nếu được, sẽ không bao giờ nói lời cảm ơn bà và chồng bà vì đã thảy tôi xuống mặt đất này. Nhưng mà bây giờ, tôi lỡ thấy mình may mắn, lỡ thấy mình được tự do, lỡ thấy cuộc đời này đáng sống và, …um,  tôi lỡ thấy cuộc sống này quá đỗi huyền nhiệm đi. 

Từng hơi thở trong tôi, từng nhịp đập chậm rãi trong tôi, từng phản ứng hoá học trong tôi đã giúp tôi tận hưởng trọn vẹn thế giới vật chất sinh động này. Ngoài nói lời cảm ơn ra tôi còn có thể thể nói được gì khác đây.  Ngoài cảm thấy biết ơn ra tôi còn có thể có cảm xúc nào phù hợp hơn đây. Một cách điềm nhiên, tôi thầm cảm ơn bà. Nhưng vẫn chưa tìm được cách để xích lại gần bà.”

“Cô khác quá Kim!” Tôi cảm thán, như thể nếu tôi không nói ra bây giờ thì không bao giờ tôi có cơ hội nói ra nữa. “Lần cuối chúng ta gặp nhau, cô nói rằng cô muốn chết. Và nếu tôi không cho cô một lý do sống đủ thuyết phục, cô sẽ chết. Cô muốn tôi là người phải chịu trách nhiệm thông báo về cái chết của cô cho mọi người – những người nhẫn tâm đẩy cô xuống vực thẳm của khổ đau. 

Tôi nhớ như in là mình đã từ chối. Tôi cũng không nỗ lực can ngăn cô. Tôi để cô ra về trong cơn tuyệt vọng nhân đôi. Tôi hối hận. Đến mức tôi đã đóng cửa phòng khám của mình. Tôi cởi bỏ vai trò là một người phân tích tâm lý và trị liệu chỉ vì tôi thấy mình thất bại và không xứng đáng làm công việc ngớ ngẩn này nữa. Chưa đủ. Tôi còn hổ thẹn. Tôi đã thực sự nghĩ mình vừa di gót giày lên sự sống của đồng loại. Tôi buộc tội mình và nghĩ mình cũng chẳng có tư cách để sống. Nhưng tôi không đủ can đảm để khước từ sự sống. Dù vậy, kể từ đó tôi cũng chẳng phải là đang sống. Tôi không biết nữa. Thật sự cô làm tôi bối rối quá.

“Dù tôi có cẩn thận đến đâu, một khi chơi với biển thì đằng nào cũng phải nếm mùi mặn chát. Tôi cũng lỡ ăn thua đủ với cuộc đời cho nên mới quen luôn vị mặn của nước mắt. Nhưng mà anh có để ý chưa, nước mắt với nước biển ấy, liệu có điều gì đó dây dưa với nhau phải không? Đến cả muối cũng linh thiêng và bí ẩn như thế thì lòng người rõ ràng không hề đơn giản rồi. Hẳn là đại dương ẩn chứa một phần vị mặn trong tôi hoặc trong tôi đang chất chứa cả đại dương mà không hề hay biết. Kể từ lúc ý tưởng này lóe lên, không hiểu sao tôi lại muốn có một câu trả lời phải quấy. Tôi phải cân đo đong đếm lòng mình cho kỳ được trước khi đi đằm mình xuống biển mà gặp thần chết lần nữa.” Cô chốt lại vấn đề sau khi kể cho tôi nghe về cái ngày mà cô rệu rã bước ra ngoài biển khơi để đi tìm cái chết. Đó quả thực là một ngày tận thế với cô. 

Hoặc cũng có thể đó là ngày mà cô được tái sinh, trong một tâm thức mới. 

“Một cuộc đời đáng sống,” nheo mắt lại nhìn bầu trời với bàn tay thanh thoát giơ cao như thể chạm vào bức rèm lụa và vén nó sang một bên, Kim nói “là mình vẫn chọn sống, với lòng tôn kính dù biết rằng về cơ bản nó vô nghĩa. Anh có nghĩ vậy không bác sĩ Châu?” Kim hỏi.

Cái cách cô nhã chữ, chậm, rộng và bình thản, nó khiến tôi chậm trôi vài nhịp trước khi kịp hồi đáp cô bằng một tông giọng phảng phất giữa hoài nghi và hy vọng.

“Tôi sẽ nghĩ như vậy!”

“Nếu anh quyết tâm làm vậy, chúc mừng anh bác sĩ Châu, dẫu thần chết có đến tìm, Người sẽ không tìm ra ai để giết.”

Tác giả: Lê Duyên
Biên tập: THĐP

Ảnh: Pinterest

Đưa tính thiền vào hoạt động sáng tạo nghệ thuật

2

Tôi được dẫn lối, được học cách thắp sáng chính mình, tôi muốn đáp đền sự cứu rỗi ấy, bằng cách chia sẻ những bài viết liên quan đến việc đưa tính Thiền vào hoạt động sáng tạo nghệ thuật, chứa đựng nhiều thông điệp về thức tỉnh tâm linh đến với các bạn – những người đang hoạt động trong vai trò là một nghệ sĩ, hoặc những người sẵn lòng sáng tạo và nghệ thuật hóa công việc mình (dù ở lĩnh vực nào đi chăng nữa).

⬩ ⬩ ⬩

Bạn đọc thân mến, tôi nghĩ mình nên kể với bạn một mẩu chuyện nhỏ. Tuy nhỏ nhưng chính là lý do cho bài viết này tồn tại cũng như góp phần chuyển đổi nhận thức lớn trong tôi. Tôi không nhớ mình đã kể chuyện này với ai trước đó chưa. Chắc là chưa. Sở dĩ tôi dùng từ chắc như là cách nhấn mạnh rằng gần đây tôi không đầu tư năng lượng cho việc ghi nhớ những chi tiết không cần thiết cho tiến trình nâng cao tâm thức của mình.

Tiến trình nâng cao tâm thức đang diễn ra

Bởi vì tôi học được rằng chỉ cần biết mình nói gì, lý do tại sao phải nói và sự nói này có phục vụ lợi ích tinh thần cho người đọc hoặc người nghe hay không thì mọi sự sẽ xảy theo cách nó cần được xảy ra.

Cũng lâu rồi tôi không đồng nhất mình với danh tính xã hội nên tôi không mấy phiền muộn bởi những lời nói hay câu chuyện chưa trọn vẹn mà mình viết ra. Tôi không mấy tiếc nuối mỗi khi truyền đi thông điệp mà phần lớn ngôn từ tôi dùng không có gì mới mẻ hay mượt mà, hay thậm chí còn tối nghĩa. Thỉnh thoảng tôi cũng có nói gì đó mới mẻ và sáng tạo. Nhưng suy cho cùng sáng tạo nghệ thuật mà tôi đề cập đến cũng chỉ là thao tác vay mượn và phối trộn ngôn từ. Chúng ta đều vậy mà phải không? Sáng tạo là tạo tác lại từ những chất liệu có sẵn cho phù hợp với thời đại.

Bạn có tin không, tôi không chắc mình là ai đó cụ thể, vì dường như tôi thay đổi mỗi ngày. Nhận thức này ngày một lớn dần đến nỗi bây giờ tôi gần như chắc chắn rằng mình chỉ là một sự hiện hữu như bao sự hiện hữu khác. Sự hiện hữu không lấy con người làm trung tâm.

Bạn biết điều này có ý nghĩa gì đặc biệt không?

Đúng vậy. Nó dạy cho mình một góc nhìn trọn vẹn về tính khiêm nhường. Một sự khiêm nhường đích thực. Không phải là kiểu khiêm nhường của một người đang cố gắng thể hiện mình không hề cao ngạo. Một khi con người vẫn lấy mình làm trung tâm của sự hiện hữu thì đấy vẫn chưa phải là khiêm nhường đích thực.

Cho nên, thay vì tách mình ra là một giống loài thượng đẳng để quan sát rồi phê bình, cố tạo cho mình một hình tượng ăn nói sắc sảo uyên thâm nhằm gây ấn tượng hay tiếc nuối vì phải làm hoàn hảo hơn, tôi sẽ dành thời gian lắng nghe thông điệp mới và cải tiến phương thức chia sẻ thông điệp cho lần sau.

Lan tỏa thông điệp tỉnh thức

Điều quan trọng và cần thiết với tôi bây giờ là, làm thế nào để thông điệp thức tỉnh được lan tỏa rộng rãi và truyền cảm hứng một cách nhẹ nhàng và duyên dáng đến cộng đồng.

Chẳng hạn cuốn sách Lúc mặt trời đi vắng của tôi ấy, tôi nhận thấy giọng văn trong cuốn sách ấy hơi cũ so với tôi bây giờ. Dòng chảy ngôn từ trong lúc mặt trời đi vắng là tôi của ngày hôm qua.

Hôm nay là một ngày mới, dành cho bài viết mới, cuốn sách mới và những bạn đọc mới, hoặc bạn đọc cũ với một tâm thức mới căng tràn nhựa sống. Nói vậy không có nghĩa tôi không tôn trọng phiên bản người cũ của mình. Tôi luôn biết ơn vì tôi được chọn để viết ra Lúc mặt trời đi vắng.

Quay trở lại Triết Học Đường Phố, lý do cho những chia sẻ về thiền và sáng tạo nghệ thuật cũng khởi nguồn từ câu chuyện nhỏ mà tôi sắp kể với các bạn. Chuyện là tôi cực kỳ yêu mến và quan tâm sâu sắc đến Vincent van Gogh. Ông ấy là họa sĩ, bạn biết đó, một họa sĩ thiên tài của Hà Lan, nhưng lại nhen nhóm khát vọng văn chương trong tôi, một người Việt, yêu văn hóa Việt nhưng sẵn sàng đón nhận tinh hoa từ bốn phương đất trời. Người họa sĩ đó truyền cảm hứng đến tôi, giúp tôi vượt qua nghi ngờ bản thân chỉ bằng câu nói:

“Tôi mơ mình vẽ và tôi vẽ giấc mơ.”

Vincent van Gogh và sự sáng tạo nghệ thuật

Toàn bộ cuộc đời ông (dẫu là thực, là qua tiểu thuyết hay qua lời kể lại của người còn sống) đã chứng minh thật sống động một thông điệp gãy gọn nhưng sâu thẳm này. Lẽ thường thôi, bệnh nghề nghiệp của một người viết văn, tôi chôm chỉa từ ông rồi biến tấu một chút: “Tôi mơ mình viết và rồi tôi hư cấu nặng luôn.”

Nhưng thú vị là, chính sự hư cấu ấy dẫn lối tôi, cho phép tôi tạo dựng lại chính mình. Thực tại thoát thai từ hư cấu, bạn biết đấy, tôi nếm trải và tận hưởng thực tại một phần nhờ quá trình dấn thân vào cõi siêu hình bằng óc quan sát và trí tưởng tượng.

Tôi thích Vincent van Gogh, thán phục năng lực sáng tạo của ông. Nhưng thực lòng, tôi không hề mong các nghệ sĩ mô phỏng lại sự đau đớn và giằng xé trong ông. Tôi không ủng hộ phong cách nghệ sĩ giằng xé chút nào. Họ rất dễ đồng nhất mình với việc sáng tạo chính là giày vò mình trong đau khổ.

Bạn biết đấy, họa sĩ thiên tài của chúng ta đã được tiếp nhận quá nhiều điều thần bí từ Thượng đế, nhưng vì ông quá tập trung vẽ vũ trụ mà không ưu tiên mở rộng không gian chứa đựng thẳm sâu cõi lòng mình. Ông không đủ không gian ý thức để xử lý quá nhiều ý tưởng sáng tạo. Bên trong ông đã tràn đầy, ông không thể bình thường và lặng lẽ được nếu vũ trụ cứ tiếp tục rót chân lý vào ông. Ông suýt phát điên. Ông sợ mình điên. Rồi ông cũng điên. Trong cơn hoảng loạn, ông quyết định vẽ dấu chấm hết cho cuộc đời họa sĩ của mình. Nhưng lạ lùng là, người đời lại tung hô vẻ điên cuồng của ông là “Cái điên rực rỡ”.

Cái điên rực rỡ sao?

Cuộc đời Van Gogh chắc chắn rực rỡ, sống động và luôn chuyển động như những bức tranh của mình. Nhưng cũng vì cái điên rực rỡ đó mà thiên tài của chúng ta đã tự cắt tai chính mình. Đau đớn đến chừng nào. Nhà thương điên không cứu được ông. Tâm lý học cũng không cứu được không. Triết học lại càng không. Nếu bạn biết đến Van Gogh, bạn chắc chắn biết ông có một khoảng thời gian làm mục sư. Vì thế tôn giáo cũng vậy, cũng chẳng cứu được thiên tài của chúng ta.

Tại sao không ai đó có ánh sáng tình yêu thuần khiết như Chúa Jesus hay tâm thức niết bàn của Phật đến bên ông, nhẹ nhàng thắp sáng vào ông, dạy ông thiền về bản thể mình để ông thấy rõ lòng mình sâu và rộng đến chừng nào. Ông có thể để mọi ý tưởng, mọi chân lý thẩm thấu qua ông mà không bị tràn đầy bằng cách thiền. Thiền trả lại không gian trống trải cho tâm hồn ông và ông lại có thể ôm ấp hết thảy mọi điều. Thế thì ông đã không dằng dặc mình đến cực đoan và chọn rời khỏi mặt đất sớm như vậy.

Và giờ thì Van Gogh lại nổi tiếng với hình mẫu sáng tạo nhờ “Cái điên rực rỡ”.

Có lẽ bạn chưa biết điều này, lúc tôi hoàn thành dự án tiểu thuyết đầu tay của mình, tôi từng thích mình bị điên như ông. Để được trải nghiệm không gian sáng tạo như ông, tôi suýt chút nữa hành sự như ông. Và tôi biết chuyện đó khủng khiếp như thế nào.

May mắn làm sao, trong những giây phút tối tăm hoảng loạn ấy, tôi được cứu rỗi. Cánh cửa tâm linh đã mở ra với tôi. Dần dần hoạt động sáng tạo của tôi ít bi kịch hơn, nhẹ nhàng hơn, vui sướng hơn, phúc lạc hơn rất nhiều.

Thức tỉnh qua con đường sáng tạo nghệ thuật

Bằng cách thần bí nào đó, nghệ thuật và sáng tạo đã lay động tôi. Nó thức tỉnh tôi. Sự thức tỉnh đã cứu rỗi tôi khỏi cái điên rực rỡ kia. Và tôi như được tái sinh, trong một tâm thức sáng rõ, tròn đầy và phúc lành.

Như Jesus Christ đã dạy tôi từ khi mới lọt lòng:

“Anh em muốn người ta làm gì cho mình cũng hãy làm cho người ta như vậy.”

Tôi được dẫn lối, được học cách thắp sáng chính mình, tôi muốn đáp đền sự cứu rỗi ấy, bằng cách này – cách mà tôi chia sẻ những bài viết liên quan đến việc đưa tính Thiền vào hoạt động sáng tạo nghệ thuật, chứa đựng nhiều thông điệp về thức tỉnh tâm linh đến với các bạn – những người đang hoạt động trong vai trò là một nghệ sĩ, hoặc những người sẵn lòng sáng tạo và nghệ thuật hóa công việc mình (dù ở lĩnh vực nào đi chăng nữa).

Đỉnh cao của giáo dục là truyền cảm hứng

Tưởng tượng mà xem, một người nghệ sĩ tỉnh thức thức sẽ tuyệt vời biết bao. Bạn thấy đấy, bằng tài năng, một người nghệ sĩ có thế mạnh tiếp cận và tác động công chúng rộng rãi.

Nếu một người nghệ sĩ tỉnh thức, anh ấy không chỉ tác động ở bề rộng mà còn bề sâu. Anh ấy bây giờ sáng tạo là để phụng sự chứ không vì hiển thị mình với công chúng. Anh ấy muốn góp mật cho đời. Vì anh ấy đã nhận được quá nhiều ân sủng và mật ngọt từ vũ trụ. Anh ấy tỉnh thức và giờ thì anh ấy làm việc cho vũ trụ, cho Đấng Tạo Dựng – thực thể có trí thông minh tối thượng.

Bạn biết đấy, đỉnh cao của giáo dục là truyền cảm hứng. Một người nghệ sĩ thăng hoa trong nghệ thuật rất dễ lan tỏa cảm hứng chuyển đổi năng lượng đến công chúng. Nếu một người nghệ sĩ tỉnh thức, thật tuyệt vời biết mấy, phải không? Anh ấy biết mình cần chia sẻ ánh sáng thay vì dùng ánh sáng để lòe bịp, để làm lóa mắt công chúng. Anh ấy dùng ánh sáng để soi rọi bóng tối vô minh của nhiều người, đánh thức họ từ từ, như cách chim sơn ca mở ra khúc hát cho đời.

Ví như thường ngày, một người buộc mình tỉnh giấc bằng tiếng chuông báo thức inh ỏi, nay lại được tỉnh giấc nhẹ nhàng bằng âm thanh ríu rít của bầy chim. Nghệ sĩ góp phần thức tỉnh đám đông rộng, sâu một cách dí dỏm, dịu dàng và ngọt ngào như thế đấy.

Bởi vì tôi cũng được thức tỉnh thông qua nghệ thuật, cho nên hơn bao giờ hết, tôi tin rằng nếu một người nghệ sĩ có thể sáng tác ra chính anh ta trước khi sáng tác một cuốn sách, một bài hát, một bộ phim, một bức họa thì chắc chắn đời anh sẽ nở hoa. Một bông hoa góp mật lại cho đời.

Và sau cùng, bởi vì đây là thời đại của nghệ thuật, của sự lan tỏa mà không nặng nề giáo lý, của sự thăng hoa và hòa hợp giữa mọi lĩnh vực trong đời sống. Một người nghệ sĩ sáng tạo cần tỉnh thức vì tâm thức mình và tâm thức chung của nhân loại. Bởi vì vạn sự không chỉ tùy duyên, vạn sự tại còn tại tâm nữa.

* * *

Nghệ sĩ và sự sáng tạo nghệ thuật

Khi tôi dùng cụm từ nghệ sĩ sáng tạo, tôi muốn bạn biết rằng, dù bạn là ai, đến từ đâu và đang đảm trách vai trò công việc gì với đời sống xã hội, bên trong bạn vẫn có phiên bản của một người sĩ sáng tạo góp phần vận hành hoạt động trong công việc bạn làm. Và tuyệt vời hơn nữa nếu bạn cân nhắc góc nhìn này vào thế giới quan của mình, bạn đang xây dựng cho mình niềm yêu thích quá trình hình thành công việc thay vì thành quả lao động. Một người yêu thích mỗi bước đi trên tiến trình sáng tạo của riêng mình họ biết mình hành động vì niềm vui sướng của bản thân trước tiên.

Họ biết mình chọn sáng tạo là vì lợi ích sự tồn tại của họ. Họ không nhân danh một lý tưởng vĩ đại nào đó như là cách chứng minh sự giỏi giang của mình. Họ đưa tính thiền vào trong hoạt động sáng tạo của mình và vì thế mỗi khoảnh khắc làm việc của họ đều thăng hoa.

Bạn có để ý không, thăng hoa mà tôi muốn biểu đạt ở đây rất giống với trạng thái mà các thiền sư gọi là trạng thái niết bàn hay các vị mục sư, linh mục gọi là thiên đường ấy. Tôi không mong nó giống như cái điên rực rỡ của Van Gogh mà người đời ca ngợi.

Bằng cả trái tim, tôi hy vọng sẽ được kết nối và đồng hành cùng các bạn – những thành viên của Triết Học Đường Phố ở chặng đường tỉnh thức, nâng cao tâm thức mới này.

Chúc các bạn nhiều năng lượng an lành và sáng tạo!

Tác giả: Lê Duyên

Ảnh: Pinterest

Xem thêm

Sơn Tùng MTP có đang làm nghệ thuật?

Nam Tính Thiêng Liêng – 5 giai đoạn

Sự phát triển nam tính trải qua 5 giai đoạn nhận thức, từ giai đoạn non dại và hỗn loạn cho đến Nam Tính Thiêng Liêng. Cùng nhìn xem bạn đang ở đâu trên đạo lộ này.

1. Dục Tính

Giai đoạn này xuất hiện khi năng lượng dục bắt đầu hoạt động. Thông thường điều này xuất hiện ở độ tuổi dậy thì từ 12 – 15 tuổi, một số trải nghiệm rất sớm khoảng 4, 5 tuổi hoặc rất muộn 18 – 20 tuổi (bản thân tôi cảm nhận được năng lượng dục này vào khoảng 5 – 6 tuổi)

Đây là giai đoạn bạn nhận thấy sự thu hút về giới một cách tự nhiên và cơ thể bắt đầu phản ứng với những hình ảnh mang tính chất tình dục.

Có thể trong giai đoạn này bạn chưa hiểu kiểu năng lượng này là gì hoặc chỉ có một sự tò mò đơn thuần về nó.

nam tính

2. Dính Mắc

Ở giai đoạn này, bạn bắt đầu hình thành ham muốn đối với nữ giới. Bạn bắt đầu biết thích hay yêu một ai đó. Bạn sẽ rơi vào các mối tình đơn phương, tương tư một cô nàng nào đó hay cảm thấy quyến luyến một gương mặt xinh đẹp.

Bạn có thể rơi vào một mối tình đơn phương nhiều năm, theo đuổi một bóng hình và có thể sẽ trở thành một gã lụy tình. Bạn chạy đuổi theo phụ nữ và biến thành một “nice guy” – một gã tốt bụng luôn làm những gì mà đối phương muốn để lấy lòng họ. Kết cục là bạn sẽ luôn thấy mình rơi vào vùng friendzone.

nam tính

3. Phát Triển Bản Thân

Khi liên tục trải nghiệm vùng friendzone, bạn hiểu rằng việc theo đuổi và lấy lòng người khác sẽ không hiệu quả. Phụ nữ không thích ai đó cứ chăm chăm chạy đuổi theo họ. Phụ nữ thích người đàn ông có giá trị và có thể dẫn dắt họ.

Ở giai đoạn này, lần đầu tiên bạn ý thức được về giá trị của bản thân. Bạn bắt đầu tập trung vào bản thân và phát triển chính mình. Bạn buộc phải ngồi lại và xử lý những yếu đuối, phụ thuộc bên trong bạn, những thứ phụ nữ cảm nhận được và khiến họ tránh xa bạn. Bạn dần trở nên độc lập về tinh thần, phát triển mạnh mẽ về thể chất.

Thông thường bạn sẽ trải qua giai đoạn này với rất nhiều kỷ luật, về tinh thần cũng như thể chất như: nofap, cai nghiện porn, hạn chế sử dụng mạng xã hội, sử dụng năng lượng Nam Tính đó để học hỏi, lao động và phát triển.

nam tính bad boy

Đây là một dấu hiệu tốt, tuy nhiên, có thể xu hướng Nam Tính hỗn loạn kia vẫn còn. Khi bạn phát triển, nhiều phụ nữ sẽ bị thu hút bởi bạn. Và bạn có thể sa ngã thành một gã bad boy. Bạn thích ve vãn và đùa cợt với những cô gái. Hôm nay bạn thích cô gái này, nhưng ngày mai có thể bạn sẽ thích một cô gái khác. Bạn thích người khác phải phục tùng và phụ thuộc vào bạn. Bạn thích chơi trò chơi quyền lực và kiểm soát.

Đây là giai đoạn bạn gặp nhiều rắc rối trong các mối quan hệ nam nữ và tạo ra rất nhiều nghiệp quả xấu. Bạn là người hay lăng nhăng, hoặc là một người bạn trai xấu tính, ích kỷ và ưa kiểm soát, hoặc giữa bạn và người bạn gái của mình sẽ gặp rất nhiều xung đột và bất đồng.

Để vượt qua giai đoạn này, bạn cần tiến lên giai đoạn tiếp theo.

4. Tình Yêu Chân Thực

Khi gánh nhận nhiều nghiệp quả, khổ sở, giờ là lúc bạn chậm lại, chiêm nghiệm, và giải quyết những vấn đề còn tồn đọng trong bản thân mình.

Để vượt qua những vấn đề trần tục, bạn dần tiến tới địa hạt Tâm Linh. Đây là lúc sự chuyển hóa Tâm Linh, hay Tu Tập diễn ra. Bạn học hỏi nhiều hơn về Tình Yêu vô điều kiện, sự bình an, tự do, thấu hiểu và tôn trọng trong một mối quan hệ nam nữ, lẫn trong mối quan hệ của bạn với thế giới xung quanh.

Bạn sẽ sống tiết độ, khiêm nhường hơn. Từ việc cho rằng Nam Tính của mình là thứ kiểm soát thế giới, bạn dần nhận ra Nam Tính và Nữ Tính đều có vai trò thiêng liêng như nhau, là hai mặt của sự sống, nương tựa vào nhau để tạo ra sự cân bằng và hài hòa của Vũ Trụ.

Bạn bắt đầu tôn trọng nữ giới – nghĩa là không đội họ lên đầu, mà cũng không khinh thường họ. Bạn nhận ra rằng bản chất của họ cũng như bạn, là một linh hồn xinh đẹp đang khoác lấy chiếc áo Nữ Tính để phục vụ cho thế giới. Bạn xem họ là những người bạn đồng hành, cùng nâng đỡ nhau trong cuộc sống và cùng nhau tôn vinh Tình Yêu, cùng phục vụ cho một mục đích cao hơn của Thượng Đế.

5. Nam Tính Thiêng Liêng

Ở giai đoạn này, bạn hoàn toàn ý thức về Nam Tính của mình và nhận ra sự Thiêng Liêng của nó – nó có một nghĩa vụ nào đó đối với cuộc sống này.

Nhìn xa hơn, bạn sẽ thấy Nam Tính Thiêng Liêng xây dựng cuộc sống này, gánh vác, gìn giữ, bảo vệ, và hướng dẫn nó. Trong khi Nữ Tính Thiêng Liêng nuôi dưỡng, chăm sóc, chữa lành, và xoa dịu nó. Bạn hiến mình cho dòng chảy của Tình Yêu, và bạn phục vụ cho Thượng Đế. Bạn sẽ làm công việc ở đời để phục vụ cho cuộc sống, lập gia đình để bảo vệ và chăm sóc cho phụ nữ và trẻ con, tu tập để phục vụ cho mục đích cao hơn của Thiên Ý.

Ở đây, bạn cũng sẽ học được cách hài hòa giữa âm và dương bên trong bạn. Bạn biết mình không chỉ có Nam Tính cho dù bạn có thiên hướng nam tính và mang một cỗ máy của nam tính. Bạn cân bằng cả Nam tính và Nữ tính, học cách để hài hòa hai đức tính đó trong chính mình. Đây là lúc bạn thấy một người đàn ông trai tráng bày tỏ sự hiền từ và ân cần với một đứa trẻ, hay một người phụ nữ kiên cường và bất khuất trước sóng gió.

Bạn tiến tới sự hòa hợp giữa âm và dương, hợp nhất giữa tính cá thể và Nhất thể, hợp nhất giữa Linh Hồn với Thượng Đế. Lúc này, sự xinh đẹp của cuộc sống mở ra, Tình Yêu tràn ngập trong tim bạn, và một Cuộc Sống thực sự, bắt đầu.

Shanti! Peace and Love.

Tác giả: Bá Kỳ
Biên tập: THĐP
Artwork: DreamShaper

⭐ Xem thêm: 25/100 triết lý Manhood / nam tính (Red pill)

Những lợi ích Nofap sau 31 ngày – Đường đi tới Thánh Linh

0

Lợi ích Nofap – Thể chất

  • Lợi ích Nofap #1: Kích thước hai mắt trở nên to hơn, tràn đầy sức sống và năng lượng. Cảm giác như tôi có thể nhìn vào bất kỳ ai và thấy họ là người như thế nào, hoặc tâm trạng của họ, hoặc cả hai cùng một lúc. Mọi người không thể duy trì ánh mắt với tôi lâu (can’t hold eye contact). Tôi tử tế, nhưng tôi không ngốc nghếch. Tôi là người khôn ngoan, tôi vạch ra lập trường khi cần thiết. Khi tôi làm như vậy, sức mạnh và năng lượng bên trong tự hiển tạo chính nó. Cảm giác như tôi có một hồ chứa năng lượng rộng lớn, và nó tiếp tục phát triển theo cấp lũy thừa mỗi ngày.
  • Lợi ích Nofap #2: Không cần ngủ nhiều. Dường như tôi có quá nhiều năng lượng bên trong, khiến việc ngủ, hay thực chất nó chỉ là cơ thể phục hồi và trải qua sự phát triển và các quá trình khác, đòi hỏi năng lượng, trở nên hiệu quả hơn. Vì tôi có nhiều năng lượng bên trong, tôi có thể ngủ ít giờ hơn mà vẫn thức dậy đầy năng lượng.
  • Lợi ích Nofap #3: Tập luyện thể chất. Việc tập luyện không phải là vấn đề, và tôi không cảm thấy mệt mỏi theo bất kỳ hình thức nào. Trên thực tế, biển năng lượng biến thành biển lửa. Năng lượng bên trong được bao trùm bởi ngọn lửa tinh thần. Tôi chinh phục mọi thứ trên đường đi của mình.
nam tính

Ví dụ

Hôm kia tôi đến phòng gym, và cùng ngày đó tôi cũng có lớp võ thuật. Tôi đến phòng gym và tập luyện, sau đó, tôi đến lớp võ thuật ngay lập tức. Và khi chúng tôi bắt đầu khởi động, chúng tôi thực sự tập hết mình. Đây là những bài tập cường độ cao (để hiểu rõ hơn, chúng tôi tập các bài tập kung fu Thiếu Lâm.

Bạn đã bao giờ thấy các sư Thiếu Lâm tập luyện chưa? Tìm xem trên Youtube.) Mặc dù cơ bắp tôi đang đau, tôi vẫn còn rất nhiều năng lượng để sử dụng. Thực tế là khi đến lớp, tôi cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn, hơi giống trạng thái rơi vào dòng chảy (flow state).

nam tính

Lợi ích Nofap – Tâm linh

Đây mới là những điều đáng nói, những điều thực sự quan trọng. Hãy cùng tìm hiểu.

  • Lợi ích Nofap #4: Kỷ luật, Ý chí, và Tập trung tối thượng.

Kỷ luật và ý chí của tôi đã được cường hóa gấp NGÀN TỶ lần. Tôi luôn tập trung vào sứ mệnh và mục tiêu của mình. Ý chí cũng đi đôi với sự kỷ luật tập trung này. Chúng hoạt động cùng nhau, giống như những đặc vụ hoàn hảo chung đội hết sức ăn ý.

  • Lợi ích Nofap #5: Tôi không bị phân tâm. Chữ đó không có ý nghĩa gì đối với tôi.

Khi tôi có một nhiệm vụ hàng ngày để làm, chẳng hạn như dọn phòng, tôi có ý chí kiên định và tôi sẽ tập trung bằng ý chí này, và tôi không thể dừng lại cho đến khi mục tiêu được hoàn thành. Tôi được sinh ra để thành công. Điều này áp dụng cho mọi nhiệm vụ hoặc công việc cụ thể tôi có thể có.

Ngoài ra, tôi không còn sống trong các khuôn mẫu, khái niệm tinh thần, ý thức hệ xã hội, hoặc những thứ tương tự như vậy. Ý tôi muốn nói là tôi nhìn đám đông lạc lối như họ là những con cừu không não. Họ bị mắc kẹt trong cách suy nghĩ của mình. Họ không biết gì khác ngoài cách nhìn nhận thực tại đó. Họ nghĩ rằng đó là sự thật bởi vì đó là tất cả những gì họ biết, và do thiếu hụt trí tuệ, họ không thể thoát khỏi khái niệm tinh thần này bởi vì họ thậm chí không biết mình đang sống trong nó.

Ví dụ

Một ví dụ tốt là nhìn vào bất kỳ trường trung học cơ sở hay phổ thông nào, chỉ cần nhìn cách mọi người ứng xử. Mọi người theo đuổi lẫn nhau từ trái sang phải, cố gắng đạt được sự nổi tiếng hoặc được công nhận. Nó là một sự tẩy não: nghĩ rằng “bạn là” cái bạn không phải là. (TN: trong tôn giáo gọi là “vô minh”.) Tất nhiên, bạn có thể chơi trò chơi này miễn là bạn biết đó là một cơ chế có điều kiện… và trở thành một người lãnh đạo giữa đám đông.

Nhưng nếu bạn có được sức mạnh này, cái cũng là quyền khai sinh của bạn, và nếu mọi người biết được tri thức vĩ đại này và thực hành nó, chúng ta sẽ có một thế giới tuyệt vời. Mỗi người sẽ thể hiện sự độc đáo và tính cách của mình.

Không có tốt hay xấu trong sân chơi của cuộc đời này. Chúng ta là những thực thể tâm linh, nhưng chúng ta đã quên điều đó. Trong sự vĩ đại của Vũ trụ, có những người nghĩ rằng một nơi uy hùng như vậy không có gì thiêng liêng. Nhưng những người đó là những người đang nhắm mắt. Tất cả những gì bạn cần làm là mở chúng ra.

nam tính

Bình luận từ Akasha

Khám phá những lợi ích Nofap trên thể chất và tinh thần đã trở thành chủ đề nóng hổi trong cộng đồng sức khỏe và phát triển cá nhân. Những lợi ích Nofap được rất nhiều người trải nghiệm và chia sẻ, từ việc tăng cường năng lượng, cải thiện tập trung, đến việc nâng cao tinh thần và trí tuệ. Một trong những lợi ích Nofap đáng chú ý nhất là sự thay đổi rõ rệt về thể chất.

Nhiều người cho biết họ cảm nhận được sức sống dồi dào và đôi mắt trở nên sáng hơn, to hơn, phản ánh một nguồn năng lượng bên trong không ngừng mở rộng và phát triển. Điều này không chỉ giúp họ có được vẻ ngoài thu hút mà còn tăng cường khả năng giao tiếp và đọc vị người khác, một kỹ năng quan trọng trong cả cuộc sống cá nhân lẫn nghề nghiệp.

Bên cạnh đó, lợi ích Nofap về mặt thể chất còn được thể hiện qua khả năng tập luyện và phục hồi nhanh chóng. Những người theo đuổi Nofap báo cáo rằng họ không cần ngủ nhiều như trước đây nhưng vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng khi thức dậy.

Điều này cho thấy việc giảm thiểu các hoạt động tiêu cực và tập trung vào việc cải thiện bản thân có thể dẫn đến sự cải thiện đáng kể về hiệu quả năng lượng và khả năng phục hồi của cơ thể. Việc này không chỉ hữu ích cho việc luyện tập thể chất mà còn giúp duy trì sự tập trung và hiệu suất cao trong công việc và học tập.

Về mặt tinh thần, lợi ích Nofap còn thể hiện rõ ràng trong việc nâng cao kỷ luật và ý chí. Kỷ luật tăng lên giúp những người thực hành Nofap có thể giữ vững được mục tiêu và không dễ bị phân tâm bởi những yếu tố ngoại cảnh. Họ cũng phát triển được sự kiên định và tập trung tối thượng, từ đó đạt được nhiều thành tựu không chỉ trong công việc mà còn trong cuộc sống cá nhân.

Như Albert Einstein từng nói, “Người có lý tưởng sống mãi với niềm tin. Không có gì có thể ngăn cản được tinh thần đầy nhiệt huyết và kiên trì với mục tiêu rõ ràng trong tâm trí.” Chính sự kiên định và tập trung này là lợi ích Nofap mang lại, giúp mọi người không chỉ sống tốt hơn mà còn tạo ra ảnh hưởng tích cực đến những người xung quanh họ.

Tác giả: u/cloveey
Biên dịch: Prana – THĐP
Artwork: StableDiffusion

[Review] “Người Đi Tìm Vô Cực” (The Man Who Knew Infinity) — Đại học Cambridge danh giá lần đầu mở cửa cho phép quay phim

0

Đó là tên bộ phim về Srinivasa Ramanujan, nhà toán học vĩ đại người Ấn Độ. Cho đến nay có rất ít các bộ phim về các nhà toán học. Có thể kể đến bộ phim “Trí tuệ hoàn hảo” (A Beautiful Mind) về John Nash, người được giải Nobel về toán kinh tế, hay bộ phim “Trò chơi mô phỏng“ (The Imitation Games) về Alan Turing, cha đẻ của máy tính hiện đại. Theo đánh giá của nhiều người thì bộ phim “Người Đi Tìm Vô Cực” phản ánh chân thực hơn chân dung một nhà toán học, các chi tiết ít bị “bóp méo” hơn để phù hợp với thị hiếu của đại chúng. Khác với những phim trước đây, toán học đóng một vai trò quan trọng trong cuốn phim, được trình bày đơn giản và dễ hiểu, cho phép người xem thấy được các thành tựu của Ramanujan và tầm quan trọng của di sản ông để lại cho toán học. Tuy thế nhưng bộ phim vẫn cuốn hút người xem vì cuộc đời của Ramanujan có nhiều điều đáng để chúng ta suy ngẫm.

Srinivasa Ramanujan (1887-1920)

Ramanujan sinh ra trong một gia đình nghèo ở một vùng rất lạc hậu của miền nam Ấn Độ.

  • Năm 11 tuổi ông đã học hết tất cả kiến thức về toán của hai học sinh trung học ở trọ tại nhà ông.
  • Năm 13 tuổi ông mượn được một cuốn sách về lượng giác nâng cao về đọc và tự tìm được những định lý mới cho riêng mình.
  • Năm 14 tuổi ông được người ta chỉ cho cách giải phương trình bậc ba và sau đó ông tìm được cách giải phương trình bậc bốn.
  • Năm 15 tuổi ông đã tìm cách giải phương trình bậc năm.
  • Năm 16 tuổi ông được một người bạn cho mượn một cuốn sách có tên là “Tổng hợp các kết quả sơ cấp” chứa gần 6000 định lý toán học mà phần lớn không có chứng minh.

Ông đã tự mình tìm cách hiểu các định lý này. Ông bận suy nghĩ về toán đến nỗi không có thời gian học các môn khác và vì thế thi trượt vào trung học. Vì thế ông không tìm được việc làm, suýt chết đói vì nghèo quá.

Do có năng khiếu toán học nên ông được giới thiệu làm kế toán sau đấy một thời gian. Công việc quá dễ với ông nên ông có thời gian nghiên cứu toán học, chủ yếu là số học theo cách của mình. Những người quanh ông không hiểu những vấn đề ông đang làm và càng không hiểu những cái đó có đúng không. Họ khuyên ông nên gửi thư đến Anh để giới thiệu các kết quả của mình. Do ông không viết chứng minh và trình bày không rõ ràng nên nhiều nhà toán học Anh không tin các kết quả này.

Nhưng có một người là giáo sư Godfrey Harold Hardy ở Đại học Cambridge đã nhìn thấy những những điều kỳ diệu trong những trang bản thảo chỉ chứa các công thức toán học mà ông nhận được từ một con người hoàn toàn xa lạ.

Thư của Ramanujan mở đầu như sau “Tôi xin tự giới thiệu là kế toán của phòng tài vụ cảng Madras… Sau khi rời trường phổ thông tôi dùng thời gian rỗi để làm toán… Tôi thỉnh cầu ông đọc bản thảo gửi kèm theo. Là một người nghèo, tôi rất mong các định lý của tôi được công bố nếu ông tin rằng nếu có cái gì đó có giá trị…”

Bản thảo này gồm 9 trang chỉ chứa các công thức và các định lý về số học, không có chứng minh. Hardy có lẽ là người giỏi nhất về số học thời bấy giờ. Sau này Hardy nói rằng,

“Tôi chưa từng nhìn thấy những gì gần giống với những thứ này. Chỉ cần liếc qua cũng đủ nhận biết chúng được viết bởi một nhà toán học đẳng cấp. Chúng phải đúng bởi vì không ai có đủ sức tưởng tượng để có thể hư cấu ra chúng. Cần nhớ rằng tôi hoàn toàn không biết gì về Ramanujan và phải cân nhắc mọi khả năng, nhưng tôi tin rằng người viết thư rất trung thực bởi vì các nhà toán học lớn còn dễ tìm hơn những kẻ lừa đảo có kỹ năng không thể tin được như thế này.”

Sau khi cùng với nhà toán học John Littlewood kiểm chứng một vài kết quả, Hardy gửi thư trả lời nói rằng ông quan tâm đến công việc và “muốn xem chứng minh một vài kết quả” của Ramanujan.

Dưới sự tác động của Hardy, Ramanujan rời Ấn Độ đến Anh năm 1914. Đây là khởi đầu của một sự hợp tác kỳ lạ nhất trong toán học. Hai người có những cá tính hoàn toàn trái ngược nhau. Ramanujan là một người rất mộ đạo (Hindu), làm toán hoàn toàn theo phỏng đoán trực giác. Ông thường nói,

“Một phương trình chỉ có nghĩa với tôi nếu nó biểu hiện cho ý nghĩ của God.”

Hardy là một người hoàn toàn vô thần và làm toán chỉ dựa theo các suy luận logic. Hardy luôn đòi hỏi Ramanujan phải chứng minh được các công thức toán học được nghĩ ra. Hardy nói rằng “Sự hạn chế về kiến thức thật đáng kinh ngạc như sự sâu sắc của ông ấy.” và “Tất cả kết quả của ông ấy, cũ hay mới, đúng hay sai, đều nhận được qua một quá trình suy luận hỗn hợp giữa trực giác và quy nạp mà ông ấy hoàn toàn không thể giải thích rõ ràng được.”

Trong một cuộc phỏng vẩn bởi Erdös, khi được hỏi về thành tựu lớn nhất của bản thân đối với toán học, Hardy ngay lập tức trả lời rằng đó là sự phát hiện ra Ramanujan.

Thông qua sự hợp tác với Hardy và Littlewood, Ramanujan đã công bố một số phát kiến của mình tại Đại học Cambridge. Littlewood nhận xét:

“Tôi tin rằng ông ấy giỏi như Jacobi”, còn Hardy thì viết “chỉ có thể so ông ấy với Euler.”

Hardy cho điểm khả năng làm toán bẩm sinh của một số nhà toán học cùng thời theo thang điểm 100 như sau: Bản thân Hardy 20 điểm, Elliot 30 điểm, Hilbert 80 điểm, Ramanujan 100 điểm.

  • Năm 1916, Ramanujan nhận bằng tiến sĩ.
  • Năm 1918, ông được bầu làm viện sĩ Viện Hàn lâm Hoàng gia Anh. Lúc đó ông mới 31 tuổi và là viện sĩ trẻ nhất.

Tại Anh, Ramanujan sống rất khắc khổ. Ông chỉ ăn chay, nhưng thời gian đó rất khó kiếm được rau để ăn vì đang là Đại chiến thế giới lần thứ nhất. Do thiếu dinh dưỡng và phần nữa cũng do căng thẳng làm toán, ông bị lao và quay trở về Ấn Độ năm 1919. Ông mất tại thành phố Madras năm 1920 (33 tuổi).

Từ năm 2005 có Giải thưởng Ramanujan được Trung tâm quốc tế Vật lý lý thuyết ICTP trao hàng năm cho một nhà toán học dưới 45 tuổi. Giải này được Bộ Khoa học và Công nghệ Ấn Độ và Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Na Uy tài trợ.

Tóm tắt

Bộ phim xoay quanh mối quan hệ giữa Ramanujan và Hardy. Phần lớn cảnh quay tại Trường Trinity thuộc Đại học Cambridge, nơi Ramanujan đã làm việc và cũng là nơi đã sản sinh ra 32 giải Nobel và 5 giải Fields cùng với 6 thủ tướng Anh. Đây là lần đầu tiên trường này mở cửa cho việc quay một phim truyện. Điều này cho thấy Đại học Cambridge coi trọng nhà toán học Ramanujan như thế nào.

Trong phim cũng có cảnh về một mẩu chuyện do Hardy kể lại:

“Tôi nhớ một hôm đi taxi đến thăm ông ấy đang bị ốm ở Putney. Tôi đi xe mang biển số 1729 và lưu ý rằng đây là một con số chán ngắt. Tôi hy vọng rằng nó không mang điềm xấu đến cho ông ấy. Ông ấy trả lời không phải thế – Đây là một số rất thú vị. Nó là số nhỏ nhất có thể viết thành tổng hai số lập phương theo hai cách khác nhau.”*

* Editor note: 1729 = 1^3 + 12^3 = 9^3 + 10^3 — Số này về sau được đặt tên là “Số Hardy-Ramanujan”

Littlewood đã từng nhận xét “Mỗi một số dương đều là bạn của ông ấy.”

Bộ phim được làm với sự tư vấn thường xuyên của nhà số học Manjul Bhargava, người gốc Ấn Độ, được giải thưởng Fields năm 2014. Theo Bhargava thì lý do để công trình của Ramanujan có ảnh hưởng sâu sắc đến toán học và những ngành khác chính là vì có những ý tưởng độc đáo, không bị tác động bởi cách suy luận thông thường. Cũng giống như Ramanujan tự làm toán mà không biết đến công trình của những người khác, Bhargava thường không tham khảo tài liệu khi tìm cách giải quyết một vấn đề.

Kết luận

“Người Đi Tìm Vô Cực” không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật chất lượng cao mà còn là một cầu nối giữa lịch sử và hiện đại, giữa toán học và con người. Bằng việc khám phá cuộc đời và sự nghiệp của nhà toán học vĩ đại Srinivasa Ramanujan, bộ phim đã mở ra một khía cạnh mới về tầm quan trọng của toán học và đam mê theo đuổi tri thức. Sự kết hợp giữa diễn xuất xuất sắc, kịch bản tinh tế, và đạo diễn tài tình đã tạo nên một tác phẩm đáng xem, khẳng định vị trí của nó trong danh sách các bộ phim khoa học hay nhất. “Người Đi Tìm Vô Cực” không chỉ dành cho những người yêu toán học mà còn cho bất kỳ ai muốn hiểu sâu hơn về những con người đằng sau những phát minh lớn và quá trình hình thành nền văn minh hiện đại. Đây chắc chắn là một bộ phim không nên bỏ lỡ.

Source: molympiad
Biên tập: Prana – THĐP

Tham khảo

  1. George Andrews (February 2016). “Film Review: ’The Man Who Knew Infinity’:” (PDF). Notices of the American Mathematical Society. 
  2. Andrew Robinson (March, 2016). “’Film: In search of Ramanujan’”. Nature. 
  3. An interview to Manjul Bhargawa (April, 2016): Ramanujan, the man who knew infinity, CNRS News. 
  4. Wikipedia: Srinivasa Ramanujan.

Oppenheimer và Chí Tôn Ca

J. Robert Oppenheimer, nhà vật lý người Mỹ đồng thời là giám đốc Dự án Manhattan, đã học tiếng Phạn vào năm 1933 và từng đọc bản gốc của Chí Tôn Ca, về sau đã trích dẫn tác phẩm này như một trong những cuốn sách có ảnh hưởng lớn nhất góp phần định hình triết lý sống của ông. Oppenheimer sau đó nhớ lại rằng, khi chứng kiến vụ thử nghiệm vũ khí hạt nhân Trinity, ông đã liên tưởng đến những vần thơ từ Chí Tôn Ca (11:12).

दिवि सूर्यसहस्रस्य भवेद्युगपदुत्थिता। यदि भाः सदृशी सा स्याद्भासस्तस्य महात्मनः।।११-१२।। [1]

“Nếu ánh sáng rực rỡ của một ngàn mặt trời bừng cháy cùng một lúc trên bầu trời, thì đó sẽ giống như sự huy hoàng của Đấng Tối Cao.” [2][3]

Nhiều năm sau ông đã lý giải rằng một khổ thơ khác đã ăn sâu vào tâm trí ông ở thời điểm đó:

“Chúng tôi biết thế giới này sẽ không như trước nữa. Có người cười, có người khóc. Đa số thì im lặng. Tôi nhớ đến một dòng từ kinh sách Hindu, Chí Tôn Ca; Vishnu* đang cố gắng thuyết phục Hoàng tử rằng chàng nên làm tròn bổn phận của mình và để gây ấn tượng với Hoàng tử, Người hiện ra bộ dạng Thần Thánh với nhiều cánh tay và nói, “Giờ đây ta đã trở thành Thần chết, đấng hủy diệt mọi cõi thế.” Tôi cho rằng tất cả chúng tôi đều nghĩ như thế, bằng cách này hay cách khác.” [4]

*Là vị Thần bảo hộ trong Ấn giáo, một trong 3 Đại Thần (2 vị còn lại là Brahma và Shiva)

Oppenheimer đã trích dẫn những lời này trong một bộ phim tài liệu The Decision to Drop the Bomb (1965) [4]. Oppenheimer đã đọc từ bản gốc tiếng Phạn, “kālo’smi lokakṣayakṛtpravṛddho lokānsamāhartumiha pravṛttaḥ” (11:32) [5]. Bản dịch tiếng Anh của ông lần đầu tiên được in ra trong tạp chí Time, ngày 8/1/1948 [6]. Sau đó nó được xuất hiện trong sách của Robert Jungk (Brighter than a Thousand Suns: A Personal History of the Atomic Scientists (1958)) [2], nó được dựa trên một cuộc phỏng vấn với Oppenheimer. Xem thêm The Gita of Robert Oppenheimer của James A. Hijiya. [7]

Featured image: Cuộc thử nghiệm vũ khí hạt nhân Trinity của Dự án Manhattan là vụ nổ vũ khí hạt nhân đầu tiên, khiến Oppenheimer nhớ lại những vần thơ từ Chí Tôn Ca, đáng chú ý là: “Ta đã trở thành Thần chết, đấng hủy diệt mọi cõi thế.” (Bản dịch của THĐP: “Ta là thời gian, đấng hủy diệt vĩ đại mọi cõi thế.”)

Tham khảo

  1. श्रीमद् भगवद्गीता अध्याय ११ श्लोक १२
  2. Jungk (1958). Brighter than a Thousand Suns: A Personal History of the Atomic Scientists. p. 201.
  3. Bhagavad Gita As It Is, 11: The Universal Form, Text 12“. A.C. Bhaktivedanta Swami Prabhupada. Retrieved July 19, 2013.
  4. J. Robert Oppenheimer on the Trinity test (1965)“. Atomic Archive
  5. Chapter 11. The Universal Form, text 32“. Bhagavad As It Is
  6. The Eternal Apprentice“. Time. November 8, 1948
  7. Hijiya, James A. (2000). “The “Gita” of J. Robert Oppenheimer” (PDF). Proceedings of the American Philosophical Society. 144 (2): 123–167. JSTOR 1515629. pp. 123–124.

Biên soạn: Prana
Biên dịch: Hue Truong
Hiệu đính: Hoài Thanh, Prana

Bài liên quan

>>> [THĐP Translation™] Ảnh hưởng sâu rộng của Chí Tôn Ca


🔥🔥🔥 THĐP tái khởi động cuộc hành trình lan tỏa tri thức — Giới thiệu giao diện, sản phẩm mới — Chương trình khuyến mãi đặc biệt (áp dụng 15/8/23 – 15/9/23)

nam tính

Triết Học Đường Phố tái khởi động việc lan tỏa tri thức

Tổng quan về Triết Học Đường Phố

Khi tiếng vang “Triết Học Đường Phố” len lỏi vào tâm trí, một mảng màu của ký ức và kiến thức sẽ hiện lên rõ nét. Đó không chỉ là một cái tên, mà là một chương trình nhiệt huyết đã khởi sắc từ một thập kỷ trước, năm 2011, khi Triết Học Đường Phố lần đầu tiên khai phá không gian mạng, mở ra một kỷ nguyên mới không chỉ là chia sẻ kiến thức mà còn là trí tuệ áp dụng được.

Với mỗi câu danh ngôn sâu sắc, mỗi video gieo rắc cảm hứng, cùng hàng trăm bài viết và bài dịch chất lượng, chúng tôi không chỉ truyền tải, mà còn phản chiếu những giá trị sâu kín nhất của cuộc sống, cung cấp những kim chỉ nam phong phú cho những tìm kiếm hướng đi trong đời, và tạo ra những chìa khóa mở ra không gian hạnh phúc ngập tràn ánh sáng của tâm hồn và trí óc.

Vào năm 2018, Triết Học Đường Phố phiên bản 2.0 đã xuất hiện trở lại trên sân khấu của kiến thức và văn hóa với một động lực mới, mạnh mẽ và kiên định hơn. Mỗi sản phẩm của chúng tôi, từ Bộ tạp chí Aloha với 27 số bùng nổ sáng tạo, đến hai tập tự truyện Lên Đà Lạt chứa đựng những câu chuyện đời thực hấp dẫn. Từ những buổi tụ họp sâu lắng của Deep Club đến Cẩm nang Nofap với những lời khuyên thiết thực, từ hai tác phẩm được Skybooks chọn lọc kỹ càng và xuất bản, đến những chương trình phát thanh THĐP Radio đầy cảm hứng, series “Founders Talk”.

Và cả hệ thống PRANA với token PRANA, cộng đồng PRANA Circle, dự án Heo Đất PRANA, cùng với vô số nội dung phong phú dành cho YouTube và TikTok, hàng trăm bài dịch công phu và cẩn trọng… Mỗi sản phẩm, mỗi dự án, là một mảnh ghép đặc sắc, một bước tiến đầy tự hào trong việc xây dựng và mở rộng vương quốc kiến thức của Triết Học Đường Phố, mang lại nguồn cảm hứng và ánh sáng cho biết bao tâm hồn đang trong hành trình tìm kiếm chân lý và tình yêu thuần khiết.

Trong từng ngõ ngách của thế giới mạng, Triết Học Đường Phố không chỉ là một tiếng vọng, mà là một âm vang mạnh mẽ, một sự gọi mời không thể chối từ đối với những ai đang khao khát kiến thức và sự thức tỉnh tinh thần. Mỗi bài viết, mỗi dịch phẩm, mỗi khoảnh khắc được tạo ra bởi Triết Học Đường Phố, không chỉ là sự truyền tải thông tin, mà là một lời mời gọi đến với thế giới của sự suy ngẫm sâu sắc và trải nghiệm sống động.

Từ những trang sách điện tử chứa đựng kiến thức vô tận, đến những cuộc đối thoại qua màn hình, mỗi phút giây trôi qua là một lời nhắc nhở về khả năng vô hạn của tâm trí con người và tầm quan trọng của việc mở rộng tầm nhìn qua mỗi trải nghiệm mới.

Vươn xa hơn nữa, Triết Học Đường Phố không chỉ dừng lại ở việc là một nguồn cảm hứng, mà còn trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày của cộng đồng theo dõi. Từ những bức ảnh, video, đến những bài học trực tuyến và hội thảo, mỗi một hoạt động của Triết Học Đường Phố đều chứa đựng một thông điệp mạnh mẽ về sức mạnh của sự tự do tinh thần và khả năng vươn lên của con người.

Có thể nói, Triết Học Đường Phố đã trở thành một ngôi sao định hướng, không chỉ chiếu sáng con đường kiến thức, mà còn soi đường cho những bước chân đang tìm về với chân ngã, khám phá ra những giá trị chân thật nhất của cuộc sống và bản thân.

Giới thiệu website mới

nam tính

Triết Học Đường Phố không dừng lại ở đó. Để đáp lại sự yêu mến và ủng hộ của mọi người, Triết Học Đường Phố chính thức ra mắt giao diện mới cho trang blog vào ngày 15/8/2023. Đây cũng là ngày sinh nhật 2 năm tuổi của THĐP PRANA token, crypto token cộng đồng đầu tiên tại Việt Nam.

Kho nội dung khổng lồ của Triết Học Đường Phố là vô giá, và chúng mình thiết nghĩ việc duy trì và phát triển kho tàng này là việc cần làm, bằng mọi giá. Triết Học Đường Phố xem đây không những là trách nhiệm mà còn là sứ mệnh.

Để thực hiện sứ mệnh này, chúng mình đang dần hoàn tất những mục tiêu nâng cấp trải nghiệm, tương tác giữa độc giả với website. Một trong những mục tiêu lớn đầu tiên đó là thiết kế lại toàn bộ giao diện của trang blog hiện tại. Việc này không chỉ đơn thuần bấm một nút “change theme” cho trang blog là xong, đằng sau là rất nhiều những vấn đề liên quan cần xử lý.

Giao diện mới có gì khác so với giao diện cũ? Cách tốt nhất để biết là trực tiếp truy cập vào tên miền https://content.triethocduongpho.net.

Về cơ bản thì sự khác biệt lớn nhất là nội dung trong giao diện mới được sắp xếp, chọn lọc theo từng chuyên mục. Những chuyên mục này có thể được xem như “đặc sản” của Triết Học Đường Phố: Thức tỉnh tâm linh, lưu tinh – nofap, psychedelics, Bitcoin / crypto.

Một khác biệt không nhỏ khác nữa đó là tính năng “Always Fresh” độc đáo. Tính năng này là một sáng tạo táo bạo, một làn gió mới thổi vào cách thức chúng ta tiếp cận và hấp thụ thông tin.

Không giống như hầu hết các trang web khác, nơi nội dung mới nhất thường được ưu tiên hiển thị đầu tiên, Triết Học Đường Phố đã chọn một hướng đi khác biệt: sự ngẫu nhiên và mới mẻ. Khi bạn nhập địa chỉ https://content.triethocduongpho.net vào trình duyệt, hoặc chỉ đơn giản là nhấn F5 để làm mới trang, bạn sẽ được chào đón bởi một dàn nội dung mới lạ, đa dạng và phong phú, tạo ra một trải nghiệm duy nhất mỗi lần bạn ghé thăm.

Như một cuốn sách mở ra tại một trang ngẫu nhiên, tính năng này khuyến khích sự tò mò và khám phá, đồng thời giúp độc giả phát hiện ra những bài viết hay, những góc nhìn mới, và những ý tưởng sáng tạo mà có thể họ đã vô tình bỏ qua. Điều này không chỉ làm phong phú thêm trải nghiệm cá nhân mà còn mở rộng cơ hội cho mỗi tác phẩm đạt được sự chú ý và đánh giá xứng đáng, dù chúng có thể đã được công bố từ lâu.

Như một lời tri ân gửi đến những tâm hồn đang tìm kiếm và theo đuổi con đường tinh thần, Triết Học Đường Phố mong muốn mỗi sản phẩm, mỗi bài viết của mình sẽ là một nguồn động viên, một sự chia sẻ, giúp mọi người sống một cuộc đời ý nghĩa hơn.

nam tính

Hướng Đến Tương Lai: Triết Học Đường Phố và Bức Tranh Kiến Thức Toàn Diện

Triết Học Đường Phố, phải chăng là một hành trình tìm kiếm và phát triển không ngừng nghỉ? Khởi đầu từ năm 2011, đã không ngừng trải rộng với 2.0 ra đời vào năm 2018, và nay lại tiếp tục tái sinh với giao diện mới vào ngày 15/8/2023.

Nhìn lại chặng đường đã qua, Triết Học Đường Phố không chỉ là một nơi chia sẻ kiến thức, mà còn là ngọn đuốc soi sáng, hướng dẫn mọi tâm hồn qua từng ấn phẩm xuất sắc từ tạp chí, tự truyện, đến những bài dịch sâu sắc. Với sự ra đời của PRANA token, một bước tiến lớn đã được thực hiện, biến đổi sức mạnh tinh thần thành động lực cộng đồng.

Giờ đây, với giao diện mới, Triết Học Đường Phố không chỉ làm mới mình mà còn mở ra cánh cửa cho những trải nghiệm phong phú, đặc biệt với tính năng “Always Fresh”, đảm bảo mỗi lần ghé thăm là một trải nghiệm mới mẻ, độc đáo. Và đó, chính là tinh thần của Triết Học Đường Phố: Mỗi ngày, mỗi giây, là một khám phá mới, là một bước tiến trong hành trình phát triển toàn diện của mỗi con người và cả cộng đồng.

Nếu nhìn tới tương lai, Triết Học Đường Phố có thể thấy không chỉ là một ngôi nhà kiến thức, mà còn là một quả cầu pha lê phản chiếu vô số hình ảnh của trí tuệ và tâm hồn. Triết Học Đường Phố không chỉ lan truyền chân lý, mà còn là chỗ dựa tinh thần, là nơi gặp gỡ và hòa mình của những tâm hồn đồng điệu, cùng hướng tới chân lý tuyệt đối và sự hòa nhập với cái toàn thể.

Qua từng bước đi, từng trang viết, Triết Học Đường Phố không ngừng khẳng định sứ mệnh của mình, một ngọn hải đăng soi sáng con đường tinh thần, là cầu nối giữa thế giới vật chất và thế giới tâm linh, giữa con người với Đại Ngã.

nam tính