25 C
Nha Trang
Thứ tư, 23 Tháng mười, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 321

Hãy cho nhau những dấu cộng trong cuộc đời mỗi người – Phần 2

*Featured image: National Geographic

Ngày âm u làm thằng nhỏ cảm thấy bức rức khó chịu. Nó vơ vẩn nhìn áng mây nằng nặng trên bầu trời ảm đạm một màu xám xịt. Tự nhiên mà thấy tủi thân, cố kềm giọt nước mắt đang chực lăn xuống. Đã mấy ngày rồi không thấy con nhỏ đem kẹo cho nó. Dù chúng nó còn rất nhỏ, nhưng nó cũng lù mù hiểu rằng, những đứa trẻ ăn xin như nó, đừng trông chờ những điều tốt đẹp. Nó cũng thích ăn kẹo, nhưng nó mong gặp con nhỏ không phải vì điều đó.

Mẹ nó để nó ngồi giữa công viên, xin đời rộng lớn rủ chút lòng thương. Còn Mẹ vào chợ làm những việc lặt vặt gì đó cho người ta, mong kiếm thêm chút tiền còm. Có hôm đang ngồi gà gật, bỗng đâu “bốp” một phát làm nó tái xanh mặt mày, đau chết điếng. Thì ra, lũ trẻ con đá banh lỡ trúng vào nó. Nhưng vì nó chỉ là một thằng ăn xin đen nhẻm, tật nguyền, nên lũ trẻ chẳng buồn quan tâm, nói gì đến câu xin lỗi. Có ai đó buông hai chữ “tội nghiệp”, vội vã thả cho nó mấy tờ tiền lẻ, rồi vội vã bước đi. Trách sao được, khi mà ai cũng có cuộc sống và những lo toan của riêng họ.

Câu chuyện viết lại: Cây rù rì

*Featured image: N. Ayyappan

Chuyện kể về cây rù rì. Cây tên rù rì có hoa như búp tay con trẻ màu trắng xanh. Cây tên rù rì còn hoa gọi là hoa giải thoát. Loài cây dành cho những oan trái trong tình yêu. Cây gieo xuống đất cùng những nỗi niềm khổ đau, được tắm tưới bằng sự nguyện cầu chân thành và khi hoa nở cùng lúc với sự giải thoát đến. Có người chỉ phải đợi một ngày, có người đợi nhiều năm, cũng có người đợi trọn kiếp mình. Ai biết được khi nào sự giải thoát đến. Chỉ biết chăm sóc cây và nguyện cầu. Loài hoa cũng lạ như sứ mệnh nó mang. Những chiếc lá hình mũi tên chỉ trồi lên khi những đợt bấc lạnh thấu xương ào về, gọi mùa đong tới. Người ta đếm năm tháng trên cây, bằng số lá, cứ mỗi năm một lá, dài đằng đẵng. Ai biết bao giờ rù rì nở hoa?

  Chuyện kể về ba người bạn thân thiết, thân từ thửơ còn nhỏ, đến khi cùng xung phong đi xây dựng vùng kinh tế mới với hừng hực thanh xuân, khao khát cống hiến. Rồi hai chàng trai cùng đem lòng yêu cô gái duy nhất của bộ ba. Sự chọn lựa của cô gái là rất khó, bởi…vô vàn. Rồi cũng có một tình yêu thật đẹp, và một tình bạn vượt qua ngưỡng của tình yêu, trong sáng đến lạ kì. Sẽ không có cây rù rì, không có hoa giải thoát nếu như…

Vài điều nhắn nhủ đến các bạn trẻ – Coi chừng bị lường gạt!

Từ hậu quả của trò mèo “Ngu Dân Hóa” sau nhiều thập kỷ và chính thức “Tham Dân Hóa” đã gần 20 năm qua, hiện nay đã và đang có những hoạt động trong xã hội của mình mà các bạn cần phải tránh xa, và nếu được nên bài trừ, tẩy chay và lật mặt lên án để các bạn trẻ khác không bị sa vào.

Một số hoạt động tiêu biểu cần phải bài trừ như sau:

– Những lớp đào tạo ngắn ngày với các tiêu đề như “Quản lý Cuộc đời”, “Lãnh đạo Cuộc đời”… vì nếu chưa biết cuộc đời là gì thì chỉ có bọn ngu xuẩn, bọn lường gạt, hay bọn bệnh tâm thần mới dám có những cách suy nghĩ như vậy. Chúng chỉ là những khóa dạy về một số kỹ năng mà mọi người có thể cần có để sinh hoạt tốt hơn, nhưng hầu hết những người “dạy” này đều học lóm từ những cuốc sách rẻ tiền và mang ra “dạy” lại. Chưa cần bàn đến các ý đồ khác để kêu gọi các bạn trẻ làm không công cho chúng (khá nhiều nhóm “đào tạo” có ý đồ này đó nhé.)

– Những lớp đào tạo về “Thương hiệu Quốc gia”, “Tư duy Làm giàu”, “Thương hiệu Cá nhân”… hầu hết những “chuyên gia” này đều học lóm từ những cuốc sách “best-seller” của những loại người làm giàu ở nước ngoài bằng cách thu thập những bài học vụn vặt, những mánh khóe vụn vặt, những công thức vụn vặt, tuy có thể áp dụng được ở các nước phát triển vì môi trường kinh doanh của những nước này đã quá trưởng thành nhưng với các nước còn non nớt, quá nhiều tệ nạn tham nhũng, v.v… như VN mình thì hoàn toàn khác. Họ đang muốn làm giàu từ các bạn đó!

– Những lớp dạy “tương tác” và những cuốc sách “tương tác” về những kỹ năng sống, kỹ năng bán hàng… hiện có rất nhiều hoạt động như thế này, mà chính những “chuyên gia” cũng chả hơn gì người đi học, họ có rất ít trải nghiệm, rất ít kiến thức bài bản. Nhưng họ bảo rằng “chúng tôi tạo ra một môi trường tương tác rất tuyệt hảo là để cho mọi học viên cùng… thảo luận, đóng góp và rút ra những kiến thức cho riêng mình!”, nên nhớ, cả một nhóm người đều thiếu trải nghiệm, thiếu kiến thức bài bản, v.v… mà có ngồi chung với nhau bao nhiêu tháng hay năm đi nữa cũng chẳng có thể nào tự tạo ra được những trải nghiệm và kiến thức cho ra hồn hết.

Bằng chứng rất cụ thể chính là hệ thống quản lý của nhà nước mình hiện nay: Họ không chịu học cho bài bản những kiến thức cần thiết, họ không chịu chi trả cho những chuyên gia đã từng trải nghiệm thực tế, họ cũng chẳng muốn thay đổi thể chế, môi trường làm việc, cơ cấu, cơ chế, v.v… thì chỉ có một cách để họ tự an ủi và giảm sức ép trách nhiệm bằng câu “vừa [tự] học, vừa [tự] làm, vừa [cùng] rút kinh nghiệm”, và cứ như vậy hết năm này sang năm khác, hết thập kỷ này đến thập kỷ khác.

Nên nhớ, bên cạnh những nhóm “dạy” và xuất bản những cuốn “cẩm nang” có ý đồ thiếu lương thiện, vẫn có những nhóm với mong muốn rất lương thiện, nhưng không phải vì ý định lương thiện mà từ đó những việc mình làm một cách bất cẩn và thiếu trách nhiệm lại là chuyện tốt được đâu! Năng nổ + ngu xuẩn = ???

Còn nhiều hiện tượng và hoạt động nữa cũng tệ hại không kém và ngay cả còn tệ hại hơn. Các bạn cứ thoải mái bổ sung vào danh sách nhé.

 

Hoang Ngoc Diep

*Featured image: Thuy Duong

Gái chỉ ế khi gái không biết trân trọng

*Featured image:  Marc Fletcher

 

Có một người đàn ồng yêu tha thiết một cô người mẫu … cưới nhau về anh mới nhận ra anh đã mang nguyên một pho tượng tuyệt mĩ biết đi về di chuyển trong nhà.

Có một người đàn ông yêu tha thiết một cô diễn viên … cưới nhau về anh nhận thấy lòng mình dù cao thượng đến đâu cũng thật khó để cứ mãi dõi theo những nụ hôn, những cảnh yêu đương mặn nồng và lãng mạn của vợ dù chỉ trên màn ảnh nhỏ.

Có một người đàn ông vô cùng yêu một nàng ca sĩ …. cưới nhau rồi anh thấy, thật khó để hạnh phúc khi mang về nhà một thần tượng của cộng đồng với lịch làm việc dày đặc và chẳng có mấy chốc dành riêng cho gia đình.

Và có một người đàn ông yêu một cô gái bình thường …. họ yêu nhau và đến với nhau như một lẽ rất bình thường và anh ấy vô cùng hạnh phúc khi tay trong tay cùng vợ dạo chơi mà không cần né tránh ống kính phóng viên, họ có những bữa cơm đầm ấp trong gia đình chứ ko phải là những bữa ăn nhà hàng sang trọng nhưng lạnh lẽo, những bữa ăn tạm bợ cho vợ kịp giờ làm và họ sinh những đứa con họ muốn, cho chúng lớn lên mà ko quá lo lắng khi dẫn bé ra đường.

Vậy đấy, ai dám nói cuộc sống bình dị không đáng quý.

Bạn soi gương và thật buồn vì nhan sắc mình không mấy mặn mà, chiều cao khiêm tốn, da hơi sạm, mặt khá nhiều mụn và số tiền trong túi bạn luôn hạn chế nhưng đó chưa hẳn là bất hạnh nếu bạn có trong mình một trái tim dạt dào tình yêu thương.

Bạn không hạnh phúc ở hiện tại không phải bởi những yếu tố ngoại cảnh đó mà có lẽ bởi bạn đang nhìn lên cao, đặt mục tiêu cao quá đầu mà quên mất những hạnh phúc ngang tầm.

Bạn không hạnh phúc biết đâu là bởi quá khứ còn đang ám ảnh bạn khiến lòng bạn chưa thể mở ra với những niềm vui quanh mình.

Con gái ah .. hạnh phúc không nằm trên trời cao để bạn ngước nhìn, không nằm trong gốc khuất để bạn tìm kiếm mà nó nằm ngay bên cạnh bạn, ngay trong lòng bàn tay đang chờ bạn nắm lại hay khi bạn vô tình đánh rơi và đang chờ bạn nhặt lại. Nhớ nhé, chỉ một chút thôi vội vàng hay chần chừ bạn cũng có thể đanh mất nó bất cứ lúc nào.

Quá khứ dù có đẹp đến đâu thì cũng đã là quá khứ mà chẳng có cỗ máy thời gian nào giúp bạn tìm lại nó. Tương lai có rạng rỡ đến đâu mà hiện tại không được chăm chút thì nó vẫn mãi là thứ chưa đến. Rộng lòng ra và đón yêu thương bằng một con mắt màu hồng thì bạn sẽ thấy vốn chẳng có cái khái niệm “số tui xui xẻo” hay “tình yêu tôi lận đận” mà sẽ chỉ ần câu nói “cuộc sống tôi thật đẹp”.

Các cô gái của tôi nếu đang buồn vì tình thì nên nhớ rằng, nếu 1 cánh cửa không đóng lại thì bạn sẽ chẳng thể biết được cánh cửa sau nó rạng rỡ ra sao. Nếu vừa chia tay thì hãy nhớ, thượng đế vừa nhớ ra là bạn phải dành cho 1 người tốt hơn nên đã đem người hiện tại đi đấy thôi. Nếu còn day dứt tình cũ quá nhiều thì nên biết, kéo dài sự day dứt chỉ là xấu đi những hình ảnh đẹp của quá khứ và trì trệ những hạnh phúc bên cạnh một cách ngu ngốc mà thôi.

Yến Mèo

Lửa Phật làm phật lòng ai?

Hôm nay mới có thời gian đi xem bộ phim Việt Nam mình mong đợi suốt từ đầu năm tới giờ. Nói để thấy là mình vẫn đến rạp với một sự kỳ vọng, bất kể phim nhận rất nhiều lời chê trách từ truyền thông lẫn khán giả suốt cả tuần nay.

1. Kịch bản

Đây là khâu bị chém tơi tả nhất, nhưng với cá nhân mình lại thấy kịch bản phim khá tốt. Lần đầu tiên mình biết về dự án Lửa Phật là khi đọc bài phỏng vấn anh Dustin sau thành công của Dòng Máu Anh Hùng. Đây là dự án anh Dustin ấp ủ khá lâu, và nếu so sánh với dự án Mùa Hè Lạnh cũng ắp ủ lâu tương đương thì kịch bản phim xứng đáng nhận được những lời khích lệ hơn là ném đá. Có nhiều bạn oán than phim toàn thấy đánh lộn giành gái kiểu Bụi Đời Chợ Lớn mà chả thấy đánh nhau bảo vệ đất nước này nọ kia. Mình nghĩ mấy bạn ấy chắc vô rạp trễ, hoặc đầu phim không chú tâm nghe đoạn opening với lời kể của cậu bé, vì bối cảnh phim là giai đoạn hậu chiến và diễn biến tâm lý nhân vật là sự ám ảnh của những người mắc hội chứng chiến tranh (có thể thấy rõ qua các đoạn hồi tưởng, đoạn Dustin hù Hiếu Hiền trong bar…). Lửa Phật không thuần là phim hành động kỹ xảo cháy nổ, mà chọn cách tập trung vào câu chuyện và số phận của các nhân vật, theo mình là một hướng đi hợp lí với tình trạng kinh phí sản xuất phim ảnh không quá nhiều như ở nước ta hiện nay. Lần đầu đứng vai biên kịch lẫn đạo diễn, theo mình là anh Dustin hơi tham, nhưng kết quả như vậy là rất tốt đặt trong bối cảnh phim Việt hiện tại (sẵn tiện nói luôn là mình rất dị ứng những bạn đi so sánh phim Việt với các phim nói tiếng Anh, tiếng Hoa, tiếng Ấn lẫn tiếng Iran). Mình không theo đạo Phật, nên những triết lý về Phật Giáo trong phim mình không nắm hết, tuy nhiên theo mình cái tinh thần “đất nước này chưa có một ngày hòa bình” của phim được truyền tải khá ổn. Nhiều người đặt nghi vấn tên phim là Lửa Phật nhưng chỉ thấy lửa cháy um sùm trên sông, trên xe, trên nắm đấm, trên đao kiếm, trên người mà chả thấy lửa nào liên quan đến Phật, theo mình đã được lý giải khá rõ trong phân đoạn nhà sư. Lửa ở đây là lửa trong lòng người vẫn không nguôi, bất kể chiến tranh đã qua từ lâu. Lửa ở đây là lửa tình, lửa hận, lửa gia đình, lửa máu mủ ruột thịt vẫm âm ỉ cháy trong lòng người bất kể họ thuộc phe thiện hay phe ác (và mình nghĩ mấy bạn xem phim muốn có gì đó sót lại sẽ thích điều này, hehe).

Khu rừng không có ngày mai

Tặng một người bạn đặc biệt của tôi, một người bạn nhắc cho tôi nhớ rằng mình đang là và vẫn nên là đứa trẻ.

 

Ở một nơi vô cùng xa xôi, xa tới mức không ai biết đó là đâu, cũng không ai biết đó là điểm bắt đầu hay kết thúc của vũ trụ… có một hành tinh nhỏ, chỉ nhỏ như một khu rừng bạt ngàn hoa lá mà thôi. Đó là nơi lưu giữ tất cả những bông hoa tuyệt đẹp nhất của toàn bộ các dải thiên hà và hương thơm của chúng tràn ngập suốt bốn mùa. Ở đây vẫn có bốn mùa, nhưng không có sự khắc nghiệt mà chỉ có những vẻ đẹp lung linh.

Chính giữa hành tinh là một con suối hiền hòa, trong vắt… Nơi những giọt nước đập vào nhau và hóa thân thành làn hơi mù mờ ảo, nơi sắc màu của cánh bướm lẫn vào hàng ngàn cánh hoa. Những tia nắng chiếu lên từng mỏm đá xanh lơ ánh lên tựa pha lê lóng lánh và điều ấy thật sự quyến rũ hai đứa bé: một trai – một gái, đang ngự trị trên mảnh đất này.

Chính bản thân chúng cũng không rõ là chúng đã ở đây tự bao giờ? Có lẽ từ khi từng giọt nước đầu tiên tuôn trào lên mặt đất và tạo thành con suối. Hoặc có thể là từ khi tia nắng đầu tiên xuyên thấu qua đám mây soi sáng cho hành tinh. Hoặc cũng có thể là từ khi bông hoa đầu tiên chúm chím nở. Chúng đã ở đây quá lâu để có thể nhớ được rằng vì sao chúng ở đây. Nhưng chúng không quan tâm lắm tới câu hỏi ấy, các điều kỳ diệu cứ thay nhau diễn ra khiến chúng không có thời gian để đi tìm câu trả lời.

Buổi sáng, khi chúng còn chưa kịp mở mắt dậy thì đã nghe thấy tiếng của họa mi và sơn ca đua nhau khoe giọng. Và chỉ cần chúng ngồi tranh luận nhau xem tiếng của loài chim nào hay hơn cũng đã đủ hết buổi sáng. Thế rồi lại đến những con chim thiên đường, mỗi con một màu một vẻ bay lướt qua chúng và để lớp đuôi dài phe phẩy qua cặp má bầu bĩnh của hai đứa bé và chúng cười khanh khách.

Hàng ngày cậu bé trèo lên cây và hỏi xin hoa quả cho cô bé, cây hồn nhiên ban tặng cho cả hai tất cả những gì ngon lành nhất, đẹp đẽ nhất, và cứ mỗi một trái cây chúng lại thấy một vị ngon khác. Còn cô bé hàng ngày ngồi chải tóc trên mỏm đá, đôi mắt ánh lên tia lấp lánh của mặt trời và không bao giờ cậu bé thấy chán. Chỉ cần nghe giọng nói của cô bé và nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô bé mỗi khi bị trêu chọc, cậu bé cũng đủ thấy một ngày không bao giờ cũ.

Và khi màn đêm buông xuống, không có trăng thì sẽ có sao, chẳng đêm nào mà hai đứa chẳng nhìn lên bầu trời và mơ màng. Có đêm cả hai khiêu vũ dưới ánh trăng, có đêm chúng đọc thơ ca ngợi những vì sao. Cho dù không có trăng, không có sao thì những con đom đóm cũng làm cho đêm ấy trở nên thi vị. Và khi thấm mệt, chúng ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Không biết trong giấc ngủ chúng mơ thấy những gì, chỉ biết khi bị đánh thức bởi những giọt mưa, chúng reo lên sung sướng và đuổi nhau dưới tán cây um tùm, rậm rạp. Bùn đất dính đầy trên người, trên tóc, không hề gì, chúng trượt dài theo dốc lầy rồi cười sặc sụa.

Mùa đông đến, tuyết rơi nhè nhẹ và những bông hoa trắng mong manh nhú lên bên dòng suối phủ một lớp băng mỏng. Cậu bé ôm cô bé trong lòng, bên ngọt lửa bập bùng. Chúng không nói gì với nhau, chỉ im lặng kéo dài mà không nhàm chán. Chúng trở nên lười nhác nằm đếm từng bông tuyết rồi ngồi làm một bài tính với hai con số dài dằng dặc. À, chúng đếm xem có bao nhiêu bông tuyết bay qua trước mặt chúng. Cậu bé đếm được nhiều bông tuyết hơn khiến cô bé dỗi, cậu bé vội vàng an ủi, dỗ dành để rồi sau đó chúng quên mất mình đã đếm được bao nhiêu.

Mùa xuân đến, kỳ lạ, trong khư rừng quen thuộc bỗng xuất hiện một mầm non chưa bao giờ có. Chúng đã quá quen thuộc với từng gốc cây, từng bông hoa nên việc có một giống cây mới thật sự khiến chúng chấn động. Nhưng mầm non ấy từ đâu mà có? Từ một hạt giống, câu trả lời thật dễ! Nhưng hạt giống ấy từ đâu xuất hiện? Đến đây thì câu chuyện trở nên nan giải. Cậu bé cho rằng hạt giống đến từ bên ngoài hành tinh này, từ những ngôi sao xa ngoài kia và gió đã đưa nó tới đây. Còn cô bé phản đối, cô bé cho rằng hẳn nó phải đến từ phía dưới sâu lòng đất, vì cả hai đều chưa biết ở dưới lòng đất có cái gì. Chưa bao giờ cuộc tranh luận lại diễn ra lâu như vậy và chúng bế tắc không tìm được cách giải quyết. Cuối cùng, chúng quyết định sẽ đi theo hai hướng để tìm câu trả lời: Cậu bé đến các ngôi sao xa khác, còn cô bé đi sâu vào lòng đất.

Cậu bé ra đi cũng nương theo gió và bay tới những ngôi sao xa ngoài kia. Đến đâu cậu bé cũng thấy vô cùng lạ lẫm vì ở đó không có người nào nhỏ bé như hai đứa cả. Và trên những ngôi sao đó, họ lạ lắm, họ lúc nào cũng vội vã đi tìm một cái gì đó, tới mức dẫm nát hết cả những gốc cây mới nhú, những bông hoa héo tàn tới mức loài ong bướm chẳng thèm ngó ngàng tới. Cậu vừa đi vừa thắc mắc: tại sao người ta có thể sống như vậy được nhỉ?

Cậu bé thấy cô đơn và buồn vô hạn, buồn hơn nữa là không thể nào cậu bé tìm thấy một mầm non giống như đã thấy ở hành tinh. Nhưng cậu không về được, cậu không dám thừa nhận rằng mình đã sai, hoặc cậu không thể chấp nhận được rằng cô bé đúng. Và cậu lại tiếp tục đi tìm. Càng đi tìm, cậu càng đi xa hành tinh của mình, càng cảm thấy đơn độc, lạc loài. Nụ cười tắt dần trên môi cậu, và bắt đầu cậu cũng không còn để ý tới những bông hoa. Chẳng ít lần đôi giày rách nát vì chặng đường dài của cậu đã dẫm nát vài bông hoa tội nghiệp. Dần dần, cậu quên mất rằng mình đang đi tìm kiếm điều gì, chỉ biết là mình vẫn cứ phải đi tìm.

Còn cô bé len theo lối hang động dẫn xuống lòng đất. Dưới này thật kỳ diệu! Những dòng thạch nhũ bí hiểm sáng choang lên bởi vàng ròng. Kim cương, bích ngọc lúc ẩn lúc hiện trong vách đá. Dưới đó cũng có một dòng sông phẳng lặng không gió. Thỉnh thoảng một vài con côn trùng vo ve khoan khoan, đục đục để mở rộng tổ ấm. Cô bé càng đi vào sâu thì càng khám phá ra những viên đá lạ, cô reo lên thích thú và liến thoắng kể cho cậu bé nghe, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng vọng. Và cô bé xịu mặt xuống, những điều kỳ diệu có để làm gì nếu không có cậu bé bên cạnh. Chẳng có một cái cây nào dưới đáy sâu này và cô bé bắt đầu nhận ra rằng mình đã sai, mình phải quay trở lại. Nhưng hàng ngàn ngõ ngang lối dọc, biết đường nào lên được mặt đất?

Cô bé òa khóc, khóc nức nở vì sợ hãi, tuyệt vọng và nhớ nhung và cô chẳng nghe thấy gì bên tai ngoài tiếng khóc của mình. Gía như có cậu bé ở đây trêu chọc, phá rối và tranh cãi thì tốt biết bao… Cậu bé chợt bừng tỉnh khi phát hiện ra mình vừa dẫm nát một bông hoa. Cậu nghe thấy tiếng khóc của cô bé và khiến cậu trào nước mắt. Cậu thấy mình phải trở về, có ý nghĩa gì đâu một cuộc kiếm tìm khi lúc nào trong tim cậu cũng vang lên tiếng khóc của cô bé?

Cậu bé vội vã xin lỗi bông hoa và cầu xin bông hoa chỉ dẫn cho mình con đường để trở về nhà. Bông hoa dù bị thương nặng nhưng không thể cầm lòng được trước giọng nói tha thiết và những giọt nước đang ngân ngấn tận sâu trong mắt cậu. Nó mách cậu bé đi về phía ngọn núi lửa đã tắt, nơi hố sâu hun hút không có điểm tận cùng. Cậu bé rùng mình lo lắng và tưởng tượng ra đủ thứ: lỡ rằng núi lửa lại phun, lỡ rằng cậu ngã gẫy xương chết, lỡ rằng cậu không thể trở về nhà… Nhưng thôi, dù như vậy còn dễ chịu hơn khi bên trong cậu vẫn văng vẳng tiếng khóc của cô bé.

Đứng trước miệng núi lửa với đống tro tàn nguội lạnh, cậu ngoái nhìn lại những bóng người đang vội vã dưới kia. Thực ra đến giờ, cậu vẫn chẳng thể hiểu được họ đang đi tìm cái gì! Mà thôi, mặc kệ, có quan hệ gì. Lúc này, cậu muốn tìm cô bé. Cậu nhảy xuống hố sâu vô cùng vô tận và trượt dài theo lực hút.

Càng lúc, tiếng khóc của cô bé càng gần. Dù lo lắng nhưng cậu không còn thấy cô đơn, lạc lõng. Cô bé kia rồi, đang ngồi khóc giữa những tảng thạch nhũ. Cậu rơi tùm xuống dòng sông ngầm khiến nước bắn tung tóe. Cô bé giật mình đứng bật dậy, nước mắt ràn rụa, reo lên sung sướng. Họ nhào tới ôm nhau vào lòng, nước mắt lẫn vơi nụ cười. Cô bé hăng say kể cho cậu bé từng viên đá màu sắc mà cô thấy, cậu bé chỉ mỉm cười trìu mến. Cậu nhặt những viên đá mà cô thích nhất xâu lại thành chuỗi hạt và quàng vào cổ cô bé. Cô mỉm cười khẽ đặt một nụ hôn lên má cậu khiến cậu ửng đỏ cả người. Chúng chạy đuổi nhau trên hang động, tiếng cười va vào vách đá rồi lại bật nảy sang một vách đá khác. Cứ thế chúng lên mặt đất lúc nào không biết…

Ô kìa lạ chưa! Mầm non lạ ngày nào đã lớn thành một gốc cây vao vút. Những bông hoa mọc thành khóm từng đôi một. Mặt trời xuống bóng, chúng giờ đã thấm mệt nên dắt tay nhau ngồi xuống dưới gốc cây cùng đánh một giấc say nồng.

Lộp độp! Tiếng mưa rơi! Chúng giật mình tỉnh dậy. Ôi những giọt mưa tưới lên tóc, lên da thịt thật mát biết bao. Cậu bé và cô bé thi nhau dẫm lên những vũng nước bắn tung tóe cho đến khi mưa tạnh. Cô bé vẫn theo đà nghịch ngợm nhảy nhót nhưng cậu bé kéo tay cô dừng lại. Nhìn xem, trong lớp hơi nước bay lên mờ ảo, một cầu vồng bảy màu rực rỡ xuất hiện. Đặc biệt hơn, chúng nhận ra rằng dưới chân cầu vồng là một mầm non mới nhú, nhưng lần này chúng không thấy lạ nữa, đó là mầm non thứ hai và giống cây mới đã trở thành loài cũ.  Tiếng chim họa mi và sơn ca đua nhau ríu rít, và chúng lại cãi nhau xem loài chim nào cất tiếng đầu tiên.

(4/2012)

Hà Thủy Nguyên

(Trích tập truyện ngắn “Bên kia cánh cửa”)

 

 

Đám đông bí ẩn

Mấy năm nay, các nhân viên gõ chữ ở các trang mạng (hay tự nhận mình là nhà báo) thường sử dụng cụm từ “cư dân mạng”, “cộng đồng mạng”… để câu khách cho một sự kiện nào đó mà họ phát hiện ra. Một đặc điểm của các bài viết có nội dung “cư dân mạng xôn xao về cô diễn viên X hớ hênh lộ ti”, “cộng đồng mạng hí hửng vì anh diễn viên Y lòi quần chip”… này là không ai biết tới sự kiện cho tới khi bài viết trên mạng xuất hiện.

 

Thực ra thì mình không phản đối các cụm từ này. Ngôn ngữ phải được sinh ra để định danh cho những thứ mới mẻ, chưa có tên. Nhưng “cư dân mạng”, “cộng đồng mạng”… lại trở thành một đám đông bí ẩn quá.

Đôi khi họ là đám đông khóc thương cho những trái khoáy của xã hội; lắm lúc lại là bầy chó dữ cắn xé ai đó lỡ “khác màu” với cái màu chung; đôi lúc lại là bầy kền kền rỉa xác, đục khoét những thứ đúng lý ra cần phải quên đi…

Đa phần, các trang mạng xếp họ vào loại đám đông có tính chất ngu muội, manh động và thiếu kiềm chế.

Họ là tất cả, nhưng chẳng là ai cụ thể. Không ai biết họ là ai, nhưng họ vô cùng sức mạnh, có đôi lúc lại cực kỳ yếu ớt. Họ bí ẩn đến nỗi những người gõ chữ ở các trang mạng viết về họ những lại không hề biết họ; cũng không xếp mình vào chung cộng đồng ấy. Họ là cái cớ để các trang mạng nói lên tiếng nói phẫn nộ, ngợi ca, chửi bới, lên án… Tên của họ có thể được dùng thoải mái mà chẳng bao giờ sợ phải bị kiện tụng. Họ rất manh động, nhưng khi họ bị chửi bới trong các bài viết ở Kenh14, chẳng mấy khi họ lên tiếng chửi lại, chứng tỏ họ khoan dung đầy vĩ đại.

Cũng như Trung tâm ứng dụng công nghệ hóa màu ấy mà, suốt ngày cái loa quảng cáo Keo Dính Chuột ra rả đọc, nhưng rồi cũng chẳng ai thèm quan tâm đến cái trung tâm huyền bí ấy ở đâu, sản xuất những sản phẩm gì. Lâu dần thành quen, thành từ ngữ phổ biến nên chẳng ai để ý đến sự vô lý và nguồn gốc bí hiểm của nó nữa.

Sinh Lão Tà

*Featured image:  Jimmy Whippet

Đường Tăng: Lý tưởng và tình yêu

* Featured image: Tây Du Ký, Đạo diễn: Dương Khiết

Tương kiến nan, biệt diệt nan

Chẩm tố giá trung ngữ vạn thiên

Bài hát có giai điệu và lời lẽ da diết, ngọt ngào là tâm trạng chung của nữ vương Tây Lương quốc và Đường Tăng. Trong nguyên tác Tây du Ký của Ngô Thừa Ân chỉ nói sơ qua đoạn này mà chưa lột được cái đấu tranh nội tâm ghê ghớm của Đường Tăng thì tập “Thỉnh kinh nữ nhi quốc” do đạo diễn Dương Khiết dàn dựng, cùng với những ca khúc đi vào lòng người đã diễn đạt những thử thách này.

Lúc biết tin Đường Tăng sắp đến yết kiến nữ vương, dù chưa gặp mặt nhưng dường như lòng nàng đã rung động khi nghe nữ thái sư tấu trình: Đường Tăng từ đông thổ đại Đường sang Tây Trúc thỉnh kinh, là người từ bi, nhân hậu, khôi ngô, thần sắc cứ như tiên giáng trần. Nàng ngày đêm mong chờ được gặp Ngự Đệ, mặt đối mặt tại nữ triều thì nàng “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Dù là đế vương của một nước, địa vị cao sang, vinh hoa phú quí trọn đời nhưng nàng cũng chỉ là phận nữ nhi thường tình, đóng một vai như bao cô gái khác trong tạo hoá của trời đất. Quyền quí là chi, địa vị là chi, hoàng đế là chi… những thứ đó đối với nàng lúc này là hư không, nàng chỉ muốn mơ một giấc mơ như bao cô gái khác, muốn cùng người mình yêu thương vai kề vai, sớm tối bên nhau sống trọn kiếp người.

Yêu thương chân thành sẽ đằm sâu

Buồn không phải là lí do duy nhất để khóc. Nói tuổi trẻ òa khóc không có nghĩa là tuổi trẻ buồn. Đó là tuổi trẻ của những lần đứng trên bờ cảm xúc tưởng như đang vỡ tràn. Và nói tuổi trẻ òa khóc cũng không có nghĩa là mắt người trẻ phải ướt, đó là vì tim người trẻ đang thổn thức dữ dội mà thôi.

Một hôm mình nhận ra tim mình đóng cửa khá chặt, hoặc cũng có thể nói nó rất đòi hỏi. Tình cảm trao đi sẽ luôn là tình cảm chân thành nên đòi hỏi cần phải có va vấp để tin yêu thực sự. Đừng bắt mình phải yêu vội, phải tỏ vẻ vội, phải dễ dàng gào lên yêu thương khi mình thấy chưa đủ. Yêu thương chân thành thì sẽ đằm sâu, đó là lúc không cần nói yêu nhau ta vẫn hiểu. Vậy nhé!

Đừng vội lạm dụng từ “hiểu” dán nhãn cho một người thân nào đó quanh ta. Bạn biết đấy, con người luôn thay đổi, và như một khối lập phương đa diện, bạn có thể nhìn thấy tưởng như là tất cả mọi mặt, nhưng đó chỉ là những gì họ muốn cho bạn thấy. Xin hãy từ từ mà trân trọng, mà tìm cách để “tâm giao” với người bạn của ta. Ranh giới của “biết” và “hiểu” thật rất mong manh.

Nếu một ngày không yêu nhau nữa, xin đừng bao giờ tìm cái cớ, cái xấu của đối phương để chì chiết lên nhau. Không ai bỏ ai cả, là tình cảm rời bỏ cả hai mà thôi. Bảo vệ cái tôi và đổ lỗi cho đối phương, thế thì hóa ra trước giờ chẳng yêu thương nhau mấy, rốt cuộc vẫn là tự thương chính mình nhất mà thôi.

Và nhớ cho nhé, cứ duy trì những mối quan hệ xã giao thân thiện ở chừng mực nào đấy, vẫn tốt. Chỉ cần đừng xuồng xã quá để luôn nhớ rằng mình thực sự yêu những ai để mà giữ gìn, trân trọng. Đừng đánh mất những người duy nhất sẽ sẵn sàng chạy đến bên khi bạn buồn vì cuộc vui với những người sẽ chỉ cười với ta trong tiệc rượu.

Bản chất của cuộc sống này là sự sáng tạo. Mình tin là như thế. Dù với công việc gì, lớn hay nhỏ, cứ phải ngông nghênh bước ra khỏi vùng an toàn mà thử sai. Trong “nguy” có “cơ”.

Cũng có lắm lúc cuộc sống chúng mình không đi theo kế hoạch đặt ra, những giấc mơ dự định nào đó không như ý muốn. Nhưng “không kế hoạch” chính là một phần của cuộc sống này mà, hãy mang trái tim đang thương tổn của bạn đến vùng đất mới để chữa lành cho nó. Và biết đâu đấy, sự sẻ chia dắt tay người khác lại chính là phương thuốc hữu hiệu để tìm lại hạnh phúc.

Xin hãy cứ ngông nghênh, người trẻ.

Xin hãy cứ chân thành, người trẻ.

Xin hãy cứ đau, rồi cứ đi, đau, đi,…, nhé người trẻ.

Mình kể bạn nghe bí mật này nhé: Thực ra chúng ta mãi mãi không già đâu, thật đấy 🙂


Từ đây, mình chọn gánh trên vai mình rất nặng, rất oằn. Công việc, học tập, ước mơ và yêu thương, đôi lúc tất cả cứ thích rối tung rối mù cả lên, đôi lúc chúng kéo bạn vào vòng quay nghẹt thở, đôi lúc chúng lại đẩy bạn ra làm người bên lề đơn độc.

Dù sao đi nữa, xin hãy mang trái tim người trẻ để đi cùng nhau.

Chúng ta có quá nhiều thứ để cuộc sống này ý nghĩa.

Tác giả: Ánh Hồng

 

Sách cũng như những người bạn thân, nên ít và được lựa chọn thật kỹ

Về chuyện đọc sách, Khổng Khâu (thiên hạ hay gọi anh ấy là Khổng Tử) có nói một câu rất hay, chẳng nhớ là câu gì, chỉ nhớ là rất hay. M.Gorki cũng nói một câu về sách, rất kinh điển, mình không thèm nhớ. Vì đây chỉ là cái note của mình.

Hôm qua, mình có post cái status về chuyện sách thị trường, có một số bạn trẻ vào comment về ý kiến của mình.

Trước hết, mình rất trân trọng những người đọc sách. Đó là một thói quen rất quý, ở lứa tuổi nào cũng đáng trân trọng. Những người mê sách mà mình biết thường là những người hiểu biết, văn minh, lễ độ, ăn nói từ tốn nhưng thuyết phục.