Photo: Veronica Spann
Tết sắp đến rồi! Tết và những cuộc vui bất tận. Tết và những món ăn đầy thừa. Tết và sum họp vui vầy. Tết và những tiếng cười đùa. Nhưng… tết cũng là những đợt cúng kiếng và chuyện giết gà. Gà khỏa thân (gà luộc), gà chiên, gà hầm rượu, các món ăn có chiết xuất từ gà đủ các kiểu.
Sáng sớm, cậu tôi chạy tới trước cửa gọi ý ới, tôi lon ton chạy ra, xách hai con gà cậu biếu ngày tết đỏng đảnh đi vô. Đó là cái tình, đó là cái lễ, đó là món quà vùng quê mà bao đời nay đã thành tục lệ. Tôi thấy thương cho số phận 2 con gà quá, trước sau gì chúng nó cũng nhảy vô bụng tôi ngồi yên vị nhưng không nguyên hình…
Ông ba tôi, cũng như nhiều người trên cái đất nước này quan niệm: Đàn ông là phải biết cắt cổ gà và làm gà cúng kiếng ngày tết. Dân ta có một câu quen thuộc để sỉ nhục mấy gã đàn ông yếu đuối có liên quan tới con gà: “Trói gà không chặt”, vậy nên họ móc vòng vèo qua việc giết gà cũng thể hiện là một người đàn ông mạnh mẽ. Nhiều khi tôi nghĩ, giết con gà hay con chuột hay con gì đó cùng lắm cũng chỉ chứng minh một con người là hung bạo mà thôi.
Đương nhiên, cả thế giới không thể ngừng ăn thịt, ăn cá. Đương nhiên, mẹ tôi, mẹ của các con tôi trong tương lai, cũng như bao người mẹ thương chồng thương con khác, không thể ngừng giết cá hay giết gà, hay ngừng mua thịt heo ngoài chợ chỉ vì đó là hành động “giết chóc”. Và đương nhiên, cả đất nước Việt Nam chẳng thể ngừng giết gà, ngừng cúng gà khỏa thân vì việc đó là “giết chóc”. Tôi thừa nhận rằng con người hiện tại của mình cũng chẳng thể ăn chay ngay được.
Nhưng, câu hỏi là, có phải biết “giết gà” thì mới là đàn ông? Ba tôi hay nói: Tụi mày coi tao giết gà rồi bắt chước tập làm nè, mai mốt về nhà vợ không cắt cổ được con gà người ta cười cho. Chả sao cả, nếu bản thân tôi thấy điều đó là dã man thì sao phải ép mình cắt cổ con gà? “Làm lần đầu thì sợ chứ làm riết thì quen,” có ai đó vọng vào tai tôi câu nói đó mỗi khi tôi bảo: Cùng lắm con ra chợ mua gà, có tiền thì đâu cần phải giết nữa. “Gà chợ không ngon,” lại có ai đó vừa nói đấy? Đứng lên tôi xem nào? Tôi nói rồi, tôi cóc cần ngon, một năm người ta giết được có mấy dịp đâu mà cần phải ngon. Một năm ăn vài ngày ngon hơn một chút cũng không làm tôi vui hơn việc không giết một con gà. Gà! Tôi không giết thì người ngoài chợ sẽ giết, tôi dù gì cũng là người gián tiếp kích động việc giết gà, nhưng dù gì thì tôi cũng không phải trải qua cảm giác sợ hãi khi phải cắt cổ chúng nó.
Cắt cổ gà? Tại sao phải cắt nếu bản thân không thể, nếu người khác có thể làm cho mình? Chẳng cần thiết. Tôi chẳng muốn chống lại cái thói quen và suy nghĩ cổ hủ này, tôi chẳng muốn thay đổi gì cả. Tôi chỉ muốn nói, việc cắt cổ gà hay không cắt cổ gà, không quan trọng! Và điều đó chẳng chứng minh được điều gì cả. Nó đơn giản là một hành động giết chóc, chẳng phải là một tài năng gì hay ho cần phải được khoe khoang hay đáng tự hào.
Tết, và hãy thoải mái! Tôi quan niệm cuộc sống là phải thoải mái. Nếu không giết được con gà, thì mua con gà ngoài chợ, đều là gà. Nếu tu tập không giết chóc, chúng ta có thể cúng kiếng đồ chay. Việc cúng kiếng, việc giết gà, đừng phức tạp hóa mọi thứ lên nữa, mọi người ạ. Thoải mái! Sống thoải mái! Nếu mà thần linh hay tổ tiên phật lòng vì điều đó thì đó là điều mà họ chọn, đó là điều mà họ phải gặp, đó là điều họ nhận lấy, đó không phải lỗi của chúng ta. Chúng ta đâu có nhiệm vụ sinh ra để làm hài lòng thánh thần, tổ tiên chẳng biết mặt mũi thế nào bằng cách giết chóc, giết đi con người thật của mình.
Rốt cuộc thì, chả có gì là quan trọng, chả có gì là quy tắc. Nói thế, thì nên hiểu rằng, tôi không xem thường kỷ luật, quy tắc, thông lệ, nhưng tôi cũng chả thèm làm nô lệ cho nó.
Vậy đấy, thời gian sẽ chứng minh một người – chứng minh mọi thứ, không phải là những biểu hiện vốn chẳng có ý nghĩa gì như việc hóa kiếp một con gà.
-Lục Phong-
29/1/2014 (29 tết)