19.9 C
Da Lat
Thứ Bảy, 20 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 251

3 cách để việc đọc được hiệu quả hơn

*Photo: Pisfor Paper

 

Trong bài viết trước tôi đã nêu ra những lý do tại sao chúng ta học nhiều nhưng không hiệu quả. Bên cạnh việc học, tôi còn nhận thấy một vấn đề muôn thuở của tất cả mọi người nói chung và các bạn sinh viên nói riêng là đọc không hiệu quả. Bạn tôi luôn phàn nàn với tôi rằng tại sao mình đọc xong một quyển sách và chẳng nhớ gì trong đó cả. Tất nhiên ai cũng biết tập trung là yếu tố tiên quyết, nhưng bên cạnh đó, tôi xin chia sẻ một số bí quyết như sau:

Thứ nhất, hãy comment:

Lĩnh vực yêu thích của tôi là marketing, và tôi thường xuyên đọc các báo về marketing, thương hiệu như brandsvietnam, digitalk, marketervietnam… Mặc dầu biết nhiều trang báo như vậy, nhưng mỗi ngày tôi đọc rất ít, chỉ tầm ba bài trở lại, nhưng thời gian đọc mỗi bài của tôi lại rất nhiều, bởi đơn giản sau khi đọc xong tôi lại comment. Comment ở đây không phải chỉ đơn giản như kiểu đọc xong một tin giật gân rồi chỉ đơn giản buông một câu: “Thằng này đẹp thế, con này xấu thật” hay kiểu thần tượng “Các oppa cố lên nhé, em tin tưởng ở các oppa”… Mà đây là nhận xét về bài viết, rồi nêu lên quan điểm của mình.

Để làm được điều đó mọi người phải hiểu kĩ bài viết, có khi phải đọc đi đọc lại nhiều lần. Thậm chí sau khi đọc một bài để comment được tôi lại phải đi đọc những bài khác để hiểu những thuật ngữ chuyên môn trong đó, nhưng đảm bảo bạn hiểu sâu và nhớ lâu, với những bạn nhanh nhạy đôi khi lại học hỏi được phong cách viết hay của tác giả cũng nên. Đặc biệt điều này lại càng tốt cho các bạn khi đọc báo ngoại ngữ, vì nhân tiện nó rèn khả năng viết tiếng anh. Vì vậy khi quan tâm đến một lĩnh vực gì và đọc bài báo đó, đừng ngần ngại comment các bạn nhé. Bản thân các tác giả bài viết cũng rất hoan nghênh điều này mà.

Thứ hai: Giấy bút là những vật dụng không thể thiếu:

Phải thú thật với tất cả các bạn là tôi có kha khá sổ. Chỉ riêng để phục vụ cho việc đọc sách báo tôi đã có những ba quyển. Quyển thứ nhất là để ghi lại những bài viết, đoạn viết hay trên báo, trong sách. Không như đa số những người khác, tôi không khuyến khích các bạn ghi chú ngay trong sách, lý do tùy các bạn hiểu là để giữ gìn sách hay gì gì đó… Mà bây giờ đọc sách ebook nhiều thì việc ghi chú cũng gặp khó khăn. Thi thoảng đọc lại những phần mình ghi chép lại ấy, đơn giản lấy thêm kiến thức, hoặc lấy ý tưởng viết bài thì càng tốt (nếu như các bạn THỰC SỰ MUỐN viết). Và hãy nhớ là sau mỗi phần hoặc chương các bạn nhớ ghi lên ý kiến của mình trong sổ như một kiểu comment mà tôi đã nói phía trên nhé.

Quyển thứ hai là để ghi các thuật ngữ, khái niệm và giải thích (cả tiếng anh và tiếng việt). Tôi lại lấy ví dụ ở lĩnh vực marketing nhé. Chỉ riêng về customer đã có không ít thuật ngữ như customer equity, customer lifetime value, customer driven strategy… Nhất là nếu các bạn đọc sách báo tiếng anh thì còn gặp nhiều thuật ngữ khó hiểu nữa. Khi viết ra rồi nếu gặp lại lần nữa mà các bạn không hiểu thì có thể mở sổ ra tra, rất nhanh và tiện lợi trong trường hợp không có mạng. Quyển thứ ba là để ghi lại các câu hỏi còn thắc mắc, những quan điểm chưa đồng tình khi mình đọc sách báo và những ý tưởng mà mình chợt nghĩ ra. Đánh số thứ tự sau mỗi lần viết ấy và chừa lại một khoảng trống (bao nhiêu tùy bạn) để sau này lỡ đọc đâu đó tìm thấy câu trả lời hay mình tự nghĩ ra cái concept cho ý tưởng thì ghi ngay sau nó.

Thứ ba: Đừng ngại viết và thể hiện những quan điểm:

Nếu bạn có năng khiếu hay sở thích viết bài thì ba quyển sổ trên sẽ thực sự rất hữu ích cho bạn đấy. Từ chúng và cả trong cuộc sống bạn sẽ tìm thấy ý hay cho bài viết của mình. Nếu không thì cũng chẳng sao. Sinh viên chúng mình ai chẳng thích “chém gió”. Các bạn cứ vào mấy cái blog của những người nổi tiếng hay lên các forum, diễn đàn về lĩnh vực chuyên môn của bạn để comment, trả lời các câu hỏi hay nêu lên những thắc mắc của bạn.

Nếu bạn không có sẵn kiến thức trong đầu, bạn có thể trả lời bằng những gì đã ghi chép lại trong sổ, tất nhiên phải chú thích, đại loại như: tớ đọc được ở báo này là, theo ý kiến của ông này bà nọ… chứ đừng nhận vơ của mình là được. Không ai bảo bạn “đạo” đâu, người ta sẽ cảm ơn bạn vì đã nhận được những câu trả lời hay. Và cứ mỗi lần chia sẻ như vậy, bạn lại nhớ lâu hơn. Hơn nữa, bạn lại còn mở rộng mối quan hệ và có thêm nhiều bạn bè cùng cạ nữa. Đúng là tiện cả mấy đường.

Đây là bài chia sẻ nhỏ của tôi. Thực ra tôi biết nó cũng không mới lạ gì nhưng chắc nhiều bạn chưa biết nên cũng xin viết ra. Những phương pháp này có nhược điểm là đòi hỏi bạn rất nhiều thời gian để hoàn thành một bài báo và nhất là một quyển sách, bạn phải thật kiên trì đấy nhé! Gumilepxki đã từng nói: “Với một số người, sách giúp cho cuộc sống đầy đặn, với một số người khác, sách chỉ để chất đầy các giá sách mà thôi.” Chúc sách trên giá của các bạn không chỉ đầy mà những trang sách còn làm cuộc sống của bạn đầy đặn hơn.

 

Lê Hoài Thương

Tùy duyên là như thế nào?

Khi lần đầu tiên tôi được nghe hai từ này, tôi đã cảm thấy không đồng tình, vì sao lại phải “tùy duyên” trong khi bản thân mình có thể tự quyết định? Nhưng quả thật có những việc ta phải chấp nhận “tuỳ duyên”. Vì khi xét trong mối quan hệ giữa hai hay nhiều người, ta chỉ có thể quyết định được cảm xúc, thái độ, hành vi của chính mình. Ta không thể quyết định tất cả. Việc ta cư xử với người như thế nào là lựa chọn của ta, và ta mong đợi được đối xử thế nào cũng là vấn đề của riêng ta. Ta không thể quản được cảm xúc của người khác, chỉ có thể cố hết sức phần mình.

Cũng giống như ta gieo một hạt mầm và cố công chăm bón nhưng gặt hái được gì còn tuỳ vào tác động của tự nhiên, tuỳ vào ta gieo trên đất gì, thời gian bao lâu. Đất, chính là người mà ta “gieo” hành động, tình cảm. “Tự nhiên” là cuộc sống, là những mối quan hệ xung quanh ta và họ, là những tác động mà ta khó lòng lường trước hết được. Chính bản thân người gieo trồng, chăm bón cũng là một tác nhân, chọn không đúng mảnh đất cho hạt mầm của mình, chăm sóc không thích hợp… Và kết quả cuối cùng là cây xanh tốt hay héo tàn, đơm được hoa thơm trái ngọt hay không còn phải tùy thuộc vào thời gian, “ngay lúc này” hay “vào lúc đó”, mọi chuyện đều sẽ rất khác.

Cá nhân tôi cảm thấy “DUYÊN” trong chữ “tùy duyên”  không hẳn là do trời định mà là do người tạo (có thể bạn thích nói “Trời đã định người ta phải lựa chọn như vậy” cũng được.) Dù tôi tin là có nhân duyên, số phận, nhưng ông trời vốn chỉ ban cho con người nhân duyên gặp gỡ, và tạo ra hoàn cảnh, còn con người sẽ cư xử thế nào với nhân duyên đó là còn TÙY vào lựa chọn của họ. Việc mỗi người lựa chọn làm gì và làm như thế nào sẽ dẫn đến kết quả cho một mối quan hệ. Vẫn là bản thân mỗi người phải có lựa chọn. Khi bạn nói “tùy duyên”, hẳn là bạn vẫn chưa có được lựa chọn cuối cùng vào thời điểm đó, hoặc đã bạn còn muốn chờ xem mọi việc sẽ diễn tiến thế nào. Cũng nên hiểu, khi người nói “tùy duyên” hẳn là người còn phân vân nhiều lắm. Vậy thì hãy cứ chờ đợi một thời điểm thích hợp, chín muồi.

Và “tuỳ duyên” không có nghĩa là phó mặc. Con người luôn sống trong những mối quan hệ tác động qua lại, ảnh hưởng lẫn nhau. Một khi bạn ngừng cố gắng nghĩa là bạn đã lựa chọn từ bỏ cơ hội của mình. Giống như gieo hạt mầm rồi không chăm bón hoặc là không gieo, thật khó mà mong đất sẽ cho nảy mầm cây xanh tốt… Bạn không thể cứ đứng im rồi chờ xem người khác sẽ hành động thế nào. Muốn cây xanh tốt phải vun trồng, muốn thấy hạt nảy mầm thì phải gieo xuống đất. Chúng ta phải cố gắng phần mình trước đã, rồi thì mọi việc hãy cứ “tùy duyên”. Quan trọng là khi bạn đã chấp nhận “tuỳ duyên” thì việc người khác cư xử với bạn thế nào hay duyên đến, duyên đi thế nào cũng là kết quả tất yếu cho những gì bạn đã lựa chọn.

“Tùy duyên là hoan hỷ chấp nhận những gì xảy ra trong hiện tại, tạm ngưng tranh đấu và bình thản chờ đợi nhân duyên thích hợp hội tụ.” – Minh Niệm

Tác giả: Little WormBed

*Featured Image: Stergo 

Cãi nhau không phải để tìm ra chân lý

*Featured Image: Denis2

 

Tự nhận mình là một trong những huấn luyện viên tranh biện ít ỏi tại Việt Nam, tôi luôn phải đối mặt với những khó khăn trong việc có một cách hiểu tốt hơn về bộ môn này. Định nghĩa, dù tốt đến mấy cũng chỉ là một cách diễn đạt được đưa ra bởi con người, vốn chẳng bao giờ là luôn đúng. Sau thời gian dài suy ngẫm, tôi muốn chia sẻ một chút với các bạn một vài suy nghĩ và kiến giải của tôi về tranh biện.

Tranh biện là gì?

Tranh biện vốn không phải là một hoạt động xa lạ đối với mỗi người chúng ta. Khi ai đó nói rằng cô Hoàng Thùy Linh chỉ là một cô gái đáng thương, không may mắn còn những người khác không cho là như vậy, đó là tranh biện. Khi ai đó nói K-pop chẳng có gì hay ngoài mấy tên ẻo lả và một lũ fan cuồng để rồi đối mặt với hàng loạt phản kích, đó là tranh biện. Hiểu theo một nghĩa đơn giản nhất, tranh biện diễn ra khi có một điều gì đó nhận được sự ủng hộ của một bộ phận, còn bộ phận kia thì không. Họ nói ra quan điểm của mình, phản bác quan điểm của đối phương, ấy là tranh biện.

Những niềm tin thường gặp về mục đích của tranh biện

Trong một cuộc tranh biện giữa hai phe, chẳng bao giờ có kẻ thắng hay người thua nếu không có sự xuất hiện của một thế lực thứ 3: Trọng tài. Bạn không thể dùng tranh biện để chứng minh một điều là đúng, điều đó giống như chứng minh vật nặng rơi nhanh còn vật nhẹ rơi chậm vậy, nếu không làm thì nghiệm, mọi lý thuyết đều chỉ là lý thuyết. Theo tôi thì đây là một sự hiểu nhầm nghiêm trọng của mọi người về tranh biện. Không một tòa án nào có thể đưa ra phán quyết mà chỉ dựa trên các lập luận, suy đoán và giả thiết. Không có nhân chứng và bằng chứng, sẽ chẳng thể kết luận được điều gì. Và kể cả khi có bằng chứng hay nhân chứng, phán quyết được đưa ra không phải bởi công tố viên hay luật sư bào chữa, phán quyết ấy phụ thuộc vào ý thức công lý (sense of justice) của quan tòa – một con người.

Thuyết phục đối phương không phải là mục đích chính của một cuộc tranh biện, dù rằng đôi khi mục đích này cũng được thực hiện. Nếu bạn có thể dùng một cuốn băng ghi hình để chứng minh cô Hoàng Thùy Linh là một cô gái xấu xa, bạn đã chẳng cần dùng đến các lập luận, khi đó không còn gọi là tranh biện nữa. Khó có thể dùng tranh biện để cô Huyền Chip đồng ý rằng cô ấy là một kẻ dối trá, hay Ngọc Trinh thừa nhận rằng cô ấy chỉ là một người hám tiền và ích kỷ.

Bất cứ ai cũng có niềm tin của mình, và đúng hay sai phụ thuộc vào niềm tin ấy. Người ta không cần dùng tới tranh biện trong những điều mà ai cũng tin là nó đúng ví như trái đất tròn và quay quanh mặt trời. Người ta dùng tranh biện trong những trường hợp mà ủng hộ hay phản đối rốt cục cũng chỉ là vấn đề niềm tin hay quan điểm. Thế nên, trong mọi cuộc thi đấu tranh biện chính thức, người thắng hay kẻ thua phụ thuộc vào sự phán quyết của trọng tài – một người trung lập, chứ không phải khi có một bên dừng lại và nhận thua.

Vậy mục đích của tranh biện là gì?

Karl Popper coi tranh biện là một công cụ để ta hướng tới chân lý. Kết quả của bất cứ cuộc tranh biện nào đều không phải chân lý, nhưng quá trình phủ nhận lẫn nhau của các quan điểm đối lập cho phép chúng ta tiến gần hơn tới chân lý, bằng việc phủ nhận dần những thứ không chính xác, ta tiến gần hơn tới thứ mà chúng ta mong muốn.

Tôi là người theo thuyết bất khả tri, tin vào khả năng hữu hạn của con người. Cho dù chúng ta có là con của Chúa, chúng ta cũng vẫn không phải là Chúa. Thế nên, tôi không theo đuổi chân lý tối thượng – điều luôn đúng. Đối với tôi thì tranh biện là một công cụ hỗ trợ ra quyết định.

  • Có nên thay đổi chim Vàng Anh thành Hoàng Anh trong truyện Tấm Cám?
  • Có nên đập cầu Long Biên đi và xây một cây cầu mới?
  • Có nên tăng giá điện?

Đó là những lựa chọn mà tranh biện có thể giúp chúng ta đưa ra được một quyết định. Những quyết định vốn không có đúng sai, hoặc cho dù có thì cũng khó mà có ai chắc chắn được tính đúng sai của mỗi quyết định đó. Dù thế nào đi nữa, việc đưa ra một quyết định là tất yếu, và cho dù dự báo thời tiết có thể chẳng chính xác, mang theo áo mưa như dự báo cũng vẫn tốt hơn là ra đường với sự cầu nguyện trời sẽ nắng.

Khẩu phục, tâm không phục

Con người không phải lúc nào cũng hành động một cách có lý trí, và suy nghĩ bằng lý tính. Bất cứ người mẹ chồng cay nghiệt nào cũng từng là một cô con dâu, bất cứ một ông bố bạo hành với con cái cũng đã từng là một đứa con, sự thật đó lại chẳng hề khiến vòng lặp của những hành vi đó chấm dứt. Thế nên, trong các cuộc thi đấu tranh biện, thắng thua lúc nào cũng là do trọng tài. Trong các giải đấu tranh biện, chẳng hiếm trường hợp các đội thua đều không phục với kết quả của trọng tài, trong thực tế, lại càng không thể trông đợi một người cam tâm chấp nhận khuất phục trước các lập luận của bạn. Cũng như chính tôi biết một cô gái xăm toàn thân hay hút thuốc lá thường xuyên không thể nói lên nhân cách của cô ấy là tồi tệ thì vẫn chẳng lập luận nào có thể thuyết phục tôi lấy một cô gái như vậy.

Đối với tôi, tranh biện thường không có giá trị cao khi chỉ có hai bên đối lập. Giống như hai kẻ tử thù gặp nhau, hoặc phân thắng thua, hoặc cá chết lưới rách chứ chẳng bao giờ có chuyện một bên cúi đầu nhận sai. Thậm chí, người ta càng dễ bị đẩy về phía cực đoan của vấn đề khi tham gia vào một phe trong cuộc tranh biện, kết quả là thay vì hiểu nhau hơn, người ta lại ngày càng xa nhau.

Kinh nghiệm của tôi là nên tránh sử dụng tranh biện trong các vấn đề có hàm chứa nhiều cảm xúc cá nhân, đồng thời cũng không nên tranh biện với những người không có tinh thần tranh biện. Người tranh biện, trọng lập luận, trọng bằng chứng, còn người không có tinh thần tranh biện, chỉ coi trọng thắng thua, bắt bẻ câu chữ mà thôi.

Tranh biện, cần đẩy mạnh trong giáo dục

Trong bối cảnh Việt Nam, tôi nghĩ cần đẩy mạnh hơn nữa việc ứng dụng tranh biện. Tăng cường tư duy phản biện của học sinh cũng chính là cách đẩy lùi những định kiến, những lối mòn trong suy nghĩ của các thế hệ tương lai. Ngụy biện, vốn được hiểu là những cách lập luận nghe thì có vẻ logic và hợp lý, nhưng thực chất thì lại vô lý, ví như công kích cá nhân, viện dẫn số đông, dựa vào lòng trắc ẩn… Nhưng dễ có thể nhận thấy là những ngụy biện kiểu này lại dường như đang được coi là hiển nhiên, là hợp lý trong cộng đồng. Chúng ta bảo vệ, giải thích cho một hành vi chỉ đơn giản vì “là con trong gia đình thì phải thế” cho tới “xã hội này nó phải thế” vì “là người Việt Nam thì phải thế” “văn hóa Việt Nam là thế” “có ai mà không thế”.

Tranh biện không phải là một công cụ toàn năng, cũng giống như mọi công cụ khác, hiệu quả của nó phụ thuộc vào cách của người sử dụng. Nhưng nếu được dùng đúng cách, tranh biện là một công cụ cực kỳ hiệu quả trong việc giảm thiểu thực trạng “thầy đọc trò chép”; là gia vị tuyệt hảo cho những bộ môn vốn bị coi là nhàm chán, thiếu hiệu quả như lịch sử hay văn học; là kẻ thù của định kiến “thầy nói gì cũng đúng, sách viết chẳng bao giờ sai”. Trong tranh biện, người ta nói lên quan điểm của mình, bảo vệ quan điểm của mình, thách thức chính những định kiến của bản thân chứ không phải lặp lại những gì người khác bảo.

Mong sao, sẽ có càng nhiều người tìm hiểu sâu hơn về lĩnh vực đầy thú vị này.

 

Hoàng Đức Minh

8/4/2014

Yêu là một động từ – “Just Do It”

 *Featured Image: :mirae:

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết gì đó về tình yêu, chưa bao giờ tôi biết phải trả lời như thế nào mỗi khi “bị” hỏi như thế này có phải là yêu chưa? Hay thế kia đã là yêu chưa? Cái này có phải nhầm lẫn không? Cái kia có phải thực sự không? Nhiều lắm. Có lần thầy giáo hỏi tôi gì đó về đề tài tình yêu tôi trả lời rằng tôi không biết yêu, tôi chưa từng yêu. Đó không phải là câu trả lời trốn tránh, tôi đã trả lời rất chân thành. Tôi đã từng có người yêu nhưng điều đó không có nghĩa là tôi biết yêu. Sau này mỗi khi nghĩ lại những người tôi đã từng thề non hẹn biển cùng, tôi đều nhận ra rằng tôi không yêu họ, tôi chỉ yêu cái cảm giác khi tôi ở cùng họ mà thôi.

Quay trở lại việc tôi không muốn nói về tình yêu, đối với tôi chủ đề này còn cấm kị hơn cả chủ đề tình dục. Tôi lớn rồi, dĩ nhiên có đôi lần đùa tếu với bạn bè bằng những câu chuyện “mặn” cũng là điều bình thường nhưng tôi chưa từng kể ai nghe tôi thực sự yêu ai trong số những người tôi đã gặp. Tôi chưa từng nghĩ lời nói có thể diễn tả được tình yêu là gì và tôi cũng không tin lời nói có thể làm được điều đó, lời nó chỉ có thể diễn tả được cảm giác tình yêu mang lại như thế nào mà thôi. Với tôi, yêu phải là một động từ, nó nên được diễn tả bằng hình ảnh hơn là bằng ngôn ngữ, nhưng rốt cuộc tôi cũng ráng lê lết mà viết ra bài này. Vì nó giày vò tôi suốt hai ngày nay rồi, không phải tôi nghĩ về nó mà nó ám lấy tôi, nó bám riết lấy tôi khiến tôi không tập trung làm việc gì cho ra hồn được.

Nếu tôi không biết gì về tình yêu thì có tư cách gì viết để các bạn đọc? Nếu tôi không biết gì về tình yêu thì tôi có tư cách gì khẳng định tình yêu không phải thế này mà phải thế kia? Ừ, tôi không biết tí gì về tình yêu nhưng tôi biết thế nào không phải là tình yêu. Qua đó tôi cũng có thể nói tí ti về tình yêu chứ. Chỉ là một tí xíu thôi, một góc rất nhỏ trong chủ đề tình yêu của cả nhân loại, tình yêu đôi lứa. Và với tình yêu này, riêng tôi cho rằng không thể diễn tả bằng ngôn ngữ hay bằng ý thức (tức là sự lập luận, biện giải).

Nó giống như một lời tiên tri, nếu tôi nói với anh ngày mai anh sẽ bị xui xẻo nếu anh ra ngoài thì dĩ nhiên anh sẽ làm sao cố sống cố chết để được ở trong nhà. Còn nếu như tôi không nói (tức là chẳng có lời tiên tri nào xuất hiện) thì điều tiên nghiệm đó lại đúng. Cũng giống như tình yêu, hôm nay tôi có cảm giác yêu anh vô cùng, muốn sống muốn chết cùng anh, muốn sinh con cho anh nhưng ngày mai tôi lại yêu người khác. Điều đó không có nghĩa là tôi chưa từng có cảm giác với anh, không có nghĩa là tôi đã giả dối với anh, tất cả những gì tôi trải qua cùng anh, tại thời điểm đó, đều là thật lòng nhưng bằng cách nào đó tôi và anh không còn cảm giác như xưa nữa, tôi cũng không còn nhớ nhung gì đến anh nữa. Tôi nhìn lại quá khứ và tự cười chính mình, tự nghĩ ngày đó mình thật là khờ. Nếu ngày đó tôi nói yêu anh thì bây giờ lại không còn đúng nữa, và khi nhìn lại ta mới biết đó không phải là tình yêu. Ta ngộ nhận.

Ta ngộ nhận vì ta lập luận rằng ta phải yêu mẫu người như thế này, ta ngộ nhận vì ta lập luận rằng ta đã yêu vì anh ấy như thế kia, luôn có chữ “vì” đằng sau sự giải thích. Ta ngộ nhận vì ta… yêu đại, lâu ngày thành ra quen hơi. Ta lập luận quá nhiều, để biết thì có thể cần phải lập luận nhưng để hiểu thì không, lập luận là sự quấy rối của ý thức ngăn cho ta đi đến cốt lõi vấn đề. Lập luận và biện minh, với tôi, cũng gần giống như nhau. Chúng ta còn chưa hiểu một góc nhỏ xíu của bản thân mình cho nên đừng nghĩ ta hiểu được tình yêu cho trọn vẹn. Ta chỉ có thể cảm được nó, nhận ra nó khi ta thấy nó mà thôi. Đó là giới hạn của ngôn ngữ, là giới hạn của ý thức.

Mỗi khi tôi đọc sách, tôi có thói quen nghe nhạc. Hoặc là nhạc thật tình cảm hoặc là thật sôi động để làm nhiễu ý thức của mình, tức là làm lay động suy nghĩ của mình, phá bỏ hàng rào định kiến của mình, đập bỏ cái lọc cá nhân của mình để tác phẩm đi thẳng tuột vào trong vô thức. Tôi cảm nhận cuốn sách chứ không còn cố gắng hiểu cuốn sách nữa. Tôi nhận ra rằng có những cuốn sách, khó hiểu, càng cố gắng hiểu lại càng không thể hiểu nổi, có lần tôi đọc sách mà đau đầu vì suy nghĩ nhưng nghĩ mãi cũng không thông. Càng nghĩ càng thấy kì quặc, rõ ràng có gì đó không ổn, rõ ràng tôi đang tự suy bụng mình ra bụng tác giả.

Chuyện đọc sách kiểu này còn dài lắm nhưng tôi chỉ đề cập một phần nhỏ liên quan đến “thế nào thì không phải là yêu” thôi. Suy bụng ta ra bụng người. Có thể hiểu đơn giản là bạn không yêu con người của ai kia, bạn chỉ yêu hình bóng phản chiếu của chính mình. Bạn đang tự yêu mình mà bạn không biết, bạn yêu những nét tương đồng của hai người, hoặc tệ hơn là những nét tính cách mà bạn tưởng tượng ở ai kia. Một kiểu yêu thần tượng, yêu thú nuôi hay yêu đứa con nhỏ còn chưa biết nói (vì khi chúng biết nói rồi bạn sẽ rất sốc đấy).

Quay trở lại chủ đề ngôn ngữ có thể giúp ta hiểu được bản chất tình yêu hay không, theo quan điểm của tôi thì không. Càng nói nhiều ta lại càng sa vào cái bẫy ngôn ngữ, nó đẩy ta ngày một xa hơn cái cốt lõi của vấn đề. Tình yêu và hạnh phúc, với tôi giống nhau ở chỗ không nên tìm kiếm, không nên biện minh, không nên giãi bày. Hãy để nó được yên. Khi mặt hồ lặng tự khắc nó sẽ trong. Khi bạn có yêu thương tự khắc sẽ hiểu được yêu thương, bạn không thể chỉ cho người cái mà bạn chưa thấy, và bạn cũng không thể chỉ cho người không muốn thấy cái mà bạn đã thấy, họ sẽ thấy điều mà họ muốn thấy, và cái thấy đó có thể rất khác nhau.

Đối với tôi yêu thương không phải là điều khó khăn, vì ta đã dám yêu thì không có lí do gì lại không có người để ta trao đi tình yêu. Thật ra, không mong chờ điều gì từ người mà mình yêu thương mới chính là vấn đề, phần lớn người ta đau khổ vì điều này. Vì đau khổ mà họ đi tìm kiếm bản chất của tình yêu, mục đích là đối phó với nó. Thế là trong khi tìm kiếm, họ vô tình đọc được bài viết này, và khó chịu vì sự lòng vòng của nó.

Tôi viết thật là dài dòng nhưng rất muốn nói với ai đó, một cách chân thành, rằng tình yêu nằm ở hành động, không nằm trong tiểu thuyết, không nằm trong lập luận. Muốn biết tình yêu là gì thì cứ yêu thôi, yêu đi rồi bạn sẽ tìm thấy những thứ na ná như tình yêu, những thứ đó chính là nền tảng để rồi một ngày nọ, ai kia  bước vào cuộc đời bạn và bỗng nhiên bạn sẽ hiểu được lí do vì sao những kiểu tình cảm loại đó chỉ là na ná mà thôi. Yêu đi (dù cho đó là tình đơn phương đi chăng nữa), có thể bạn sẽ đau vì tình cảm của mình bị chà đạp, nhưng bạn đã dám yêu thì phải dám chịu trách nhiệm.

 

Quyên Quyên

Đó là cái cách mà tuổi trẻ sống!

*Featured Image: Lars Wieser

 

Những lời này, dành cho những cô gái chưa tính chuyện chồng con và những gã đàn ông chưa đến 30. Viết cho tuổi trẻ.

“Tuổi trẻ là những khát khao, tuổi trẻ là những đam mê…” Là khao khát, là mê say và quay cuồng, đó mới là tuổi trẻ. Ai cũng đi qua một thời trẻ, nhưng không phải ai cũng sống trọn những năm tháng thanh xuân ấy cho đúng nghĩa.

Sống trẻ, ấy là lúc nào cũng sống với tất cả nhiệt lượng của cơ thể. Làm thì làm đến chết, chơi thì cũng hết đêm… Nghĩa là mỗi một việc gì trong cuộc sống, họ cũng làm cho tới tận cùng mới thôi. Tán gái, không xin được số thì cũng phải cố mò cho ra facebook. Đột nhiên, tôi nhớ lại câu chuyện về những vận động viên cuối cùng trong cuộc đua marathon vẫn cố hết sức để cán vạch đích cho dù mọi người đều về từ lâu, băng rôn khẩu hiệu đã dỡ xuống và con đường chỉ còn những người dọn rác đang quét. Có một sự tương đồng ở đây, là những hành động của người trẻ hay sự cố gắng của vận động viên kia chẳng cần ai quan tâm và ghi nhận. Họ làm vì chính họ mà thôi.

Người trẻ sống. Người trẻ yêu. Người trẻ chán. Người trẻ cô đơn. Đó là cái cách mà tuổi trẻ sống!

Painting: Martijn Hervé
Painting: Martijn Hervé

Bởi vậy, vứt người trẻ ra đời cho bầm dập đi. Xin đừng bảo bọc con nhộng quá để nó không thể hóa bướm. Muốn dạy một thanh niên biết quý trọng đồng tiền, không thể xin gì cũng cho rồi giảng đạo kiếm tiền rất khó; vứt nó ra chợ với rổ mướp hái ở giàn hay xô hoa trăm cành dơn và bảo hãy đứng bán đi con. Khi nhặt những đồng tiền lẻ nát tươm của khách đưa cho, đếm đếm cộng cộng nó sẽ tự hiểu. Muốn cho một thanh niên tự lập được, cho nó đi học xa hay nếu không có điều kiện như vậy thì hãy để nó có quyền tự chủ của riêng mình.

Tôi không hiểu có những ông bố bà mẹ luôn dạy con theo kiểu “cấm đoán” và “làm hộ”, họ muốn con mình trở thành những chú chim cảnh chỉ biết ăn, biết hót theo lời dạy hay sao? Đến một ngày, chú chim đó phải bay đi tránh rét, nó loay hoay học cách bay trong khi bạn bè đã cách xa hàng dặm.

Bởi vậy, khi người trẻ cố chấp, thì hãy kệ họ đi. Họ có thời gian và sức lực để làm mọi thứ, sửa chữa lỗi lầm hay vun đắp thành công. Những năm tháng thanh xuân ấy, cho họ được hết mình vì việc mà họ thích, cho họ được nếm trải cái cảnh bụi đường một lần, cho họ được yêu cuồng si một chàng trai hay cô gái, để họ được “điên” theo cách của họ.

Đến một kẻ bị xã hội tha hóa giày xéo như Chí Phèo, sau bao năm lại tìm thấy môt tình yêu thắp sáng cuộc đời tăm tối, kẻ lưu manh xưa ấy cuối cùng cũng soi thấy mình với những khát vọng cao đẹp. Thì những người trẻ ngoài kia, họ có điên một lúc, họ có khùng một thôi, liệu đã có gì đáng kể. Sau tất cả những phút bồng bột hay trải nghiệm xương máu, họ sẽ trở về với bản ngã của mình, sống biết suy trước nghĩ sau hơn, chuẩn bị tốt cho giai đoạn tiếp theo của đời sống với nhiều hơn những trách nhiệm. Hiểu mình rồi mới có thể sống tốt và hòa hợp với người khác.

Junpyo

Định nghĩa của từ “học giỏi”

*Featured Image: Asteroidesmuertos

 

Tại sao các vị phụ huynh, giáo viên lại bắt ép con mình, học sinh mình phải học giỏi và giỏi ở đây có nghĩa là phải giỏi tất cả các môn từ toán, lí, hóa, anh, văn đến cả sinh, sử, địa thậm chí phải trên thông thiên văn, dưới tường địa lí hay nói một cách hài hước hơn điều đó có nghĩa là thợ điện cũng phải biết sửa ống nước?

Học giỏi thì sau này có cơ hội kiếm được việc làm, đúng. Học giỏi sau này có việc làm lương cao, cũng đúng. Nhưng giỏi ở đây là giỏi kĩ năng, kiến thức chuyên ngành mà bạn làm việc cùng với các kĩ năng mềm của bản thân chứ không phải những con số 9, 10 rỗng tuếch trong học bạ trung học của bạn. Bạn đang ấp ủ một kế hoạch kinh doanh và định vay vốn ngân hàng để thực hiện điều đó, liệu có ngân hàng nào đòi xem học bạ trung học của bạn để quyết định cho bạn vay hay không?

Trong suốt thời trung học, điều mà tôi cảm thấy nực cười nhất là khi nhìn thấy những đứa học cũng giỏi, chỉ là không may mà bị điểm thấp hay bị rớt hạng trong lớp thôi mà cũng khóc bù lu bù loa hết cả lên. Không những thế, tức cười hơn là có một số đứa học giỏi thì lại không xác định được sau này sẽ làm gì.

“Vậy mày học giỏi để làm gì?”

“Tao không biết, vì ba mẹ tao bắt tao học giỏi, nếu học dở thì tao sợ bị chửi mắng, họ nói cứ học giỏi thì sau này sẽ kiếm được nhiều tiền.”

“Ừ, thế thì mày cứ ôm đống sách đó mà kiếm tiền đi, vậy hóa ra lý do mày học giỏi đơn giản chỉ là khỏi bị ba mẹ mày mắng thôi chứ gì?”

Xin chúc mừng các bậc phụ huynh đã đào tạo thành công những con “gà” chuyên nghiệp làm việc theo mệnh lệnh ngay từ lúc còn đi học để rồi lớn lên lại tiếp tục làm theo những mệnh lệnh của công ty mà làm cho họ. Còn giáo dục hiện nay đã thành công trong việc tạo ra những người làm việc trí thức mà xem thường những người lao động tay chân hay những người có kết quả học tập không tốt.

Thật không có gì sai khi so sánh học sinh bây giờ (chỉ dám nói học sinh ở Việt Nam nói riêng chứ các nước khác thì chưa biết) chẳng khác gì những con gà công nghiệp khi mà học sinh bị nhồi nhét kiến thức, lấy số lượng mà không màng quan tâm đến chất lượng, biết giải toán một cách máy móc mà không hiểu rõ bản chất của vấn đề, các môn học xã hội như lịch sử, địa lí, văn học đề cao tính tư duy độc lập của học sinh thì tất cả có đều có đề cương, đến lúc thi thì cứ lấy ra học thuộc mà chép, thử hỏi nó tư duy ở chỗ nào và học như vậy thì có ích gì?

Tôi đã từng thấy nhiều người bạn của tôi, sau khi họ được phụ huynh “dạy dỗ” thì họ bắt đầu tin tưởng một cách mù quáng, một số người tin rằng bây giờ mình chịu khổ học giỏi sau này ra trường đi làm thì đỡ phải học nữa. Quả thực điều đó thật quá sai lầm, sai lầm ở chỗ ra trường thì không phải học nữa, biển học vô bờ không bao giờ kết thúc, các bạn nên biết rằng khi ra trường rồi thì đó mới là lúc bạn thực sự học chứ không phải là những lúc bạn ngồi trong trường. Bởi vậy những ai đang có suy nghĩ ra tốt nghiệp ra trường rồi thì không phải học nữa thì nên xem lại đi.

Các dạng tài năng

Tronng quyển sách Frames of Minds (Khung Trí Tuệ) của Howard Gardner có nêu ra 7 dạng tài năng khác nhau trong các lĩnh vực của một con người. Bảy dạng tài năng đó bao gồm: Học tập, tính toán, không gian, thể lực, nội tâm, giao tiếp và môi trường. Nếu bạn học không giỏi không có nghĩa là sau này bạn không làm nên trò trống gì như các bậc phụ huynh đáng kính nói với bạn, đó chẳng qua là vì bạn không giỏi ở năng lực học tập mà giỏi ở những năng lực khác. Có thể bạn có tiềm năng của năng lực không gian để trở thành một nhà nghệ sĩ, họa sĩ, kiến trúc sư tài ba; hay năng lực thể lực để trở thành một vận động viên xuất sắc; hay khả năng giao tiếp cho phép bạn trở thành ca sĩ, người dẫn chương trình xuất chúng.

Có một sự thật là tất cả những người giỏi các năng lực khác đều nổi tiếng và thành đạt hơn người chỉ giỏi mỗi năng lực học tập. Ví dụ điển hình là nếu xét về độ nổi tiếng thì giáo sư Ngô Bảo Châu gần đây hay những học sinh đạt giải Olympic quốc tế cũng không thể bằng những nghệ sĩ nổi tiếng như danh hài Hoài Linh, Thành Lộc… hay ca sĩ như Mỹ Tâm, Đàm Vĩnh Hưng, Đan Trường… hay vận động viên như Nguyễn Tiến Minh, Hồng Sơn,v.v… . Nhưng tiếc thay những năng lực tiềm ẩn đó lại bị vùi dập cách không thương tiếc bởi chính những người dạy dỗ bạn khi họ đã quá coi trọng việc học và điểm số.

Các trường thi nhau loại bỏ các môn thuộc về năng khiếu như họa, nhạc hay các môn như thể dục, tin học đều bị xem nhẹ. Không những thế còn bị chịu sức ép từ chính gia đình và nhà trường tạo ra để bắt ép gần như tất cả mọi người đi theo năng lực học tập. Bảo sao nền thể thao nước nhà lại kém đến như vậy, đơn giản là vì những tài năng thể thao đó đang bị vùi đầu vào đống sách toán, lí, hóa, sinh, sử, địa đó. Phải chăng phụ huynh đang cắt đi đôi cánh ước mơ của con bằng chính việc áp đặt của mình?

Càng moi ra thì lại càng thấy nhiều điều nực cười trong cách giáo dục con người. Những người học giỏi đoạt huy chương, thành tích, điểm cao được ca ngợi tuyên dương lên báo và dĩ nhiên người ta chỉ biết đến những bạn học giỏi đó tại thời điểm đó thôi, còn sau này làm gì, ở đâu thì chẳng còn ai quan tâm nữa. Trong khi những người chẳng có thành tích gì trong học tập, thậm chí là nghỉ học hay nặng hơn là đuổi học thì lại là những người mà ai ai nhắc đến cũng biết như Bill Gates, Steve Jobs, Thomas Edison, Albert Einstein,…

Học giỏi sẽ được làm chủ

Sẵn nói luôn một chủ đề nhỏ cũng khá là liên quan đến vấn đề này đó là lí do tại sao lại có nhiều người theo học ngành kinh tế đến như vậy, kể cả học trong nước lẫn du học nước ngoài? Hỏi 10 đứa chắc cũng phải đến 6,7 đứa theo học ngành kinh tế, bản thân mình thì cũng chọn theo ngành kinh tế nhưng vì thấy nhiều người học quá, sau này khó kiếm việc làm nên sẽ chuyển hướng sang hệ thống thông tin quản lí  (Information System), tuy rằng nó cũng thuộc ngành kinh tế nhưng tập trung chủ yếu vào việc ứng dụng công nghệ thông tin vào kinh doanh và doanh nghiệp. Lí do mà nhiều người chọn học ngành kinh tế đến vậy có thể kể đến hai lí do:

  1. Đa phần những người theo học ngành kinh tế là do chưa xác định được tương lai, ước mơ sau này mình sẽ làm gì nên theo chọn ngành kinh tế vì mơ mộng rằng theo ngành này sẽ kiếm được nhiều tiền. Một hậu quả sâu xa của việc không xác định được tài năng của mình từ lúc còn bé vì chỉ lo học đống kiến thức mà người lớn tạo áp lực lên họ.
  2. Ai mà chẳng mơ sau này trở thành doanh nhân thành đạt, trở thành đại gia mà tiền tiêu không hết, thế là cả lũ kéo nhau theo học ngành kinh tế với một mơ mộng trẻ con như thế nhưng đến lúc tốt nghiệp và đối mặt sự phũ phàng của cuộc đời thì cái việc trở thành đại gia không hề dễ chút nào nhất là đối với những bạn vẫn chịu ảnh hưởng của việc “học giỏi” như đã nói ở trên.

Và rồi khi mà quá nhiều người theo vào học ngành kinh tế, kinh doanh thì một câu hỏi được đặt ra mà chắc hẳn ai cũng đã nghe qua một lần: “Nhiều đứa theo học ngành kinh tế như thế thì sau này ai làm chủ, ai làm nhân viên?” Người lớn chắc chắn sẽ trả lời rằng: “Đứa nào học giỏi thì sẽ làm chủ, học kém thì làm nhân viên, bởi vậy con rang học cho giỏi vào.” Ồ thế cơ à, ai giỏi hơn thì được làm chủ, ai kém hơn thì làm nhân viên, thế bây giờ giả sử ông chủ là người có bằng cử nhân thì những nhân viên của ông ấy chỉ toàn những người có bằng cử nhân trở xuống à?

Những ai có bằng thạc sĩ, tiến sĩ xin vào làm sẽ không được chập nhận vì họ giỏi hơn ông chủ của họ? Xin phép được trích dẫn từ một cuốn sách của tác giả Robert T. Kiyosaki, ông có viết 2 điều như sau: “Trường học là nơi đào tạo những người thợ tốt chứ không phải những ông chủ giỏi.”“Một ông chủ giỏi là người biết cách làm cho những người giỏi hơn ông ta làm việc cho mình.” Ông có viết rằng người thông minh sẽ có IQ cao còn người giàu có sẽ có IQ tài chính cao, họ là những người nhìn thấy và cảm nhận được dòng chảy của đồng tiền và điều đó giúp họ không phải xoay xở, vât lộn với tiền bạc.

Tôi xin được nói thêm vài điều nhỏ để kết thúc chủ đề ngày hôm nay vì có lẽ bài viết đã dài quá rồi. Đầu tiên là mở rộng cho câu nói mà tôi đăng trên facebook cách đây ít ngày:

“Quả thật trên thế giới này, cho dù có tuyên truyền những cái đẹp, cái tốt cho người khác bao nhiêu đi chăng nữa thì những cái xấu vẫn luôn tồn tại. Bởi cái xấu tồn tại vốn để tôn vinh cái đẹp. Có thể điều đó thật không công bằng nhưng nó lại đem đến sự cân bằng cho xã hội này.” 

Báo chí hằng ngày đăng tin những học sinh giỏi xuất sắc, tuyên truyền những tấm gương học tập cao đẹp cho học sinh noi theo. Tuyên truyền những hình ảnh đẹp là một điều đáng làm nhưng nó sẽ chẳng giúp được những học sinh kém học tốt lên được vì đơn giản là trong người họ không có tài năng học tập mà thuộc một năng lực khác, nhưng xã hội thì chỉ coi trọng việc học một cách mù quáng.

Thật không công bằng khi các bạn sinh ra không có được bộ não “rộng” như những người khác để nhồi nhét thông tin vào đầu nhưng nếu người lớn có chửi mắng bạn vì bạn học kém thì cũng đừng buồn vì cuộc đời luôn phải cân bằng giữa đẹp và xấu. Cái xấu tồn tại để tôn vinh cái đẹp, có nghĩa là cái xấu cũng có một tác dụng tốt theo một nghĩa tiêu cực. Xấu và đẹp luôn tương đối với nhau và có thể chuyển hóa cho nhau. Điều đó xấu với một người tại một thời điểm nhưng sẽ lại đẹp với một người khác tại một thời điểm khác. Các bạn hãy tin tưởng rằng những điều tốt đẹp nhất đang chờ đợi ở phía trước.

Còn với những bạn đang vùi đầu vào đống sách vở để học với một niềm tin mà người lớn áp đặt vào bạn thì tôi khuyên thật lòng các bạn hãy đóng cuốn sách lại, bước ra ngoài xã hội kia và sử cái đầu tư duy của mình để cảm nhận dòng chảy của xã hội, xây dựng các mối quan hệ với những người khác và tôi chắc chắn rằng những gì mà bạn học được ngoài xã hội khi mà bạn cảm nhận nó bằng chính tư duy và tâm hồn của mình sẽ bổ ích hơn việc ngồi nhà và học thuộc những dòng chữ một cách máy móc. Hãy quan sát cuộc sống, con người xung quanh bạn và khi đó bạn sẽ nhận ra được rằng bạn còn học được nhiều thứ hơn những gì học được ở trường.

Thật sự nếu kể ra thì vẫn còn rất rất nhiều những vấn đề trong cách giáo dục con người nhưng tác giả xin phép được kết thúc tại đây. Chúc các bạn một ngày mới bên gia đình và người thân vui vẻ!

Xin chào và hẹn gặp lại ở phần tiếp theo!

Andy Nguyễn

Tình yêu đích thực

*Ảnh: Nextchurch.com

 

Tôi tin vào câu chuyện tình trong Titanic, sự nồng cháy và hy sinh cao cả của tình yêu ấy. Điều ấy hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng vì đã trưởng thành hơn một chút, chúng ta biết rằng câu chuyện Titanic trở nên vĩ đại vì nó chỉ kéo dài 3 ngày. Trên mạng cũng từng xuất hiện nhiều bức ảnh chế nói về “hiện thực” cuộc sống của Jack và Rose sau nhiều năm chung sống – giả sử họ còn sống sau tai nạn (nói cách khác, đó là bộ phim “Revolutionary Road” mà họ đóng chung sau này).

Tình yêu trong Titanic vĩ đại mà không vĩ đại. Đó không phải là tình yêu đã được thử thách qua thời gian, với những gian khó, mệt mỏi, bấp bênh của cuộc sống. Cuộc đời đâu chỉ toàn màu hồng. Có lẽ, nếu hai người ấy yêu nhau từ 3 năm về trước, trước khi lên con tàu, câu chuyện sẽ khác hẳn.

Khi mới chập chững bước vào đời, thiếu niên thường mơ mộng về tình yêu. Đối với nhiều người trong số họ, tình yêu là tất cả. Nó đẹp vô ngần, hoàn toàn không có tì vết, tới mức họ sẵn sàng hy sinh vì nó. Có lẽ, trong những vụ tự tử vì tình, thanh thiếu niên chiếm đa số. Họ tự sát không phải vì đã tìm thấy tình yêu đích thực, mà vì họ ngộ nhận về tình yêu đích thực. Một số khác quyết định cùng người yêu bỏ nhà ra đi. Khi nhận ra đời không như là mơ thì tình yêu của họ cũng đã tan vỡ, với đầy sẹo cứa trong tim. Rồi họ quay về nhà trong ê chề, hoặc tiếp tục trôi và bị dòng đời cuốn theo những hướng kinh hoàng nhất.

Tình yêu đích thực không thể chỉ xảy ra trong ba ngày, không thể được nuôi dưỡng trong sự bao bọc của gia đình, cũng không thể nở hoa chỉ bằng cảm xúc. Đó là cả một quá trình cùng nhau vượt qua những sóng gió, gian truân, sẵn sàng thay đổi và sống vì nhau. Đó là một tình yêu thực tế. Nếu không soi tình yêu qua lăng kính của đời sống hàng ngày, người ta sẽ sớm bị vỡ mộng… Tình yêu đích thực nằm ở sau những điều bình thường và vớ vẩn nhất của cuộc đời.

Không phải người mà bạn từng mơ mộng trong tuổi 17, người mà bạn ham muốn nhưng chẳng bao giờ có được… mà chính người vợ, người chồng chia sẻ cuộc sống cơm áo gạo tiền hàng ngày, nhưng vẫn yêu thương bạn, mới chính là tình yêu đích thực của bạn. Để tình yêu ấy bền vững, người ta cần phải cố gắng suốt cả cuộc đời, mà cũng không dễ gì thành công.

Việc yêu một người chỉ đơn thuần qua sự háo hức cảm xúc đã dễ, nhưng sẽ còn dễ hơn nữa nếu người đó và bạn không bao giờ gặp nhau. Yêu một bóng hình dễ hơn yêu một con người, vì bạn chẳng bao giờ phải va chạm với họ. Những bạn trẻ cuồng thần tượng tới mức quên ăn quên ngủ đã vướng vào cái bẫy đó. Đúng là thần tượng cho họ thỏa mãn quyền được yêu, thần tượng gần như không bao giờ làm tổn thương họ, nhưng, thần tượng cũng chẳng thực sự yêu họ theo cách mà một con người yêu một con người. Thần tượng yêu tất cả bọn họ, và hầu như không yêu ai cụ thể, trong số họ.

Những câu chuyện gần đây về việc con trẻ và cha mẹ gây hấn vì thần tượng thực sự đau lòng. Câu chuyện người cha phải bán nội tạng cho con được thỏa mãn niềm đam mê đến nhìn thấy thần tượng một lần, cho thấy một thứ tình yêu bị rượt đuổi. Người cha đem tình yêu của ông rượt theo đứa con, còn đứa con lại đem tình yêu của mình rượt theo thần tượng. Bi kịch xảy ra và người khó xử cuối cùng chính là thần tượng.

Tình yêu với thần tượng của cô gái đẹp hơn tình yêu của cô với cha. Không có sự giao tiếp lâu dài, không phải đối mặt với những cơn khó chịu trong tính cách của nhau, không phải băng qua khác biệt và sự nhàm chán trong đời sống thường nhật để yêu thương nhau hơn tất cả… Một tình yêu không tì vết.

Một tình yêu không tì vết không bao giờ là một tình yêu đích thực. Có thể, nó cũng chẳng phải là tình yêu.

 

Đèn Phố

Cỗ xe đàn ông

 *Featured Image: Leica Photographer

 

Đàn ông giống như một cỗ xe, có sửa chữa đúng cách mới có thể vận hành được.

Từ xưa đến nay, trong con mắt của mọi người, những sự vật cường tráng, mạnh mẽ nhất thường được cụ thể hóa thành hình tượng của người đàn ông. Thật ra, cuộc sống của người đàn ông không mấy tốt đẹp như tưởng tượng; từ nhỏ họ đã phải chịu đựng sự giáo dục truyền thống: Thành công, thành công, sự nghiệp, sự nghiệp. Hưởng thụ cuộc sống, thong dong trước cuộc đời là một thú vui xa xỉ được xây dựng trên sự nghiệp. Máy móc quá tải sẽ dẫn đến sự tổn hại cho các linh kiện; người đàn ông mỗi ngày đều bận rộn chuyện sự nghiệp, thành tựu, vợ con, cha mẹ nên không có thời gian nghỉ ngơi, không dám dừng chân hưởng thụ cuộc đời. Nếu như để hình dung về cuộc sống của người đàn ông trong thời đại hiện nay, chúng ta chỉ có thể nói: Đàn ông như cỗ xe, chở đầy những khát vọng, trách nhiệm và sự lưu luyến đối với vợ con.

Còn một phương diện khác gây ra áp lực về mặt tinh thần cho mỗi người đàn ông, đó chính là sự văn minh của nhân loại

Xã hội ngày càng văn minh, càng phát triển thì sự cạnh tranh càng gay gắt. Phụ nữ, cho dù là về trí tuệ hay về thể lực đều đang dần dần mạnh lên, trong khi đó, đàn ông vốn những người được coi là phái mạnh nay vì công việc nặng nhọc và vô vàn những áp lực đè lên vai nên ngày càng yếu ớt đi. Khi chúng ta đem sự chuyển biến này đặt vào trong mối quan hệ nam nữ, những người đàn ông ngày càng yếu đi khi phải đối mặt với những người phụ nữ ngày càng thành đạt và mạnh mẽ sẽ phải gánh chịu những áp lực lớn về mặt tâm lí.

Không có người đàn ông nào lại muốn đeo lên mình cái mác “bám váy vợ” khi người vợ của anh ta có những thành công nhất định, mặc dù ngoài mặt có thể tỏ ra không có vấn đề gì nhưng bản thân người đàn ông đó lại không thể giấu được sự hụt hẫng trong lòng. Những tài liệu về y học có thể chứng minh cho mức độ tổn hại về sức khỏe của nam giới dưới tác động của sự nghiệp và cuộc sống: Các thống kê cho thấy, 35% năm giới trên 41 tuổi bị mắc các bệnh về tuyến tiền liệt; từ những năm 60 của thế kỉ XX, có đến 17% tử vong vì bị ung thư tuyến tiền liệt; tỉ lệ đàn ông mắc các bệnh tim mạch cao gấp đôi so với phụ nữ.

Giới y học đang ngày càng chú trọng vào khoa nam học, một lĩnh vực y học có từ lâu đời, khả năng tình dục của nam giới ngày càng trở thành tiêu điểm được chú ý trong xã hội và trên thế giới. Những điều này đều cho thấy, cùng với sự phát triển của xã hội và sự thay đổi của quan niệm y học, con người có thể dùng thái độ thản nhiên đề bàn luận về sự phát triển và hiện trạng của khoa học về giới tính. Do những quan niệm truyền thống bó buộc, đàn ông thường có thái độ tiêu cực đối với bệnh tật của bản thân, hoặc là âm thầm chịu đựng, hoặc là làm theo ý người khác; họ có thể nghĩ rằng: “ Mấy ngày nay bận rộn quá, để vài hôm nữa tính sau!” “ Vốn chẳng phải là chuyện gì vẻ vang, hà tất phải phô ra cho người khác biết?”

Đàn ông giống như một cỗ xe, có sửa chữa đúng cách mới có thể vận hành được. Trên thực tế. trong xã hội hiện đại, thách thức và áp lực ngày càng khủng khiếp, người đàn ông cần phải học cách từ bỏ những quan niệm cũ kĩ và những ý niệm sai lầm, chú ý đến sức khỏe của bản thân để sống với thái độ thư thái, nhẹ nhàng, đúng với cái tôi của mình. Nếu như cơ thể có vấn đề bất ổn, nên tích cực nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ, phát hiện bệnh sớm thì cơ hội chữa khỏi bệnh càng cao, càng dễ xóa đi những bóng đen ám ảnh từ gánh nặng cuộc sống, tiếp tục với sự nghiệp của mình, lưu lại sức hút của bản thân và bước đi càng xa trong sự nghiệp của mình.

Quy tắc vàng cho cuộc sống – biết lựa chọn, biết từ bỏ.

 

Tuệ Phúc

Lòng bao dung…

*Featured Image: Eugene

 

Tôi đã từng đọc trong một cuốn sách nào đó một câu nói, đại ý rằng: Mỗi con người đều được sinh ra trên đời với một “túi” yêu thương, và rồi sau đó dần dần để rơi rụng đi, vơi bớt đi, dần trở nên thờ ơ, lãnh cảm, thiếu bao dung, vởi chính mình, và với cả đồng loại. Thế nên, vào một chiều nắng nhạt cuối một ngày bôn tẩu mưu sinh, con người ngồi lại bên ly trà loãng khói và tự thấy mình sao mà ích kỷ quá, sao mà hèn đớn, nhỏ nhen đến vậy. Vì sao?

Tình yêu thương, lòng bao dung, độ lượng có lẽ là món quà kỳ diệu nhất, tốt đẹp nhất và cũng quý giá nhất mà cuộc sống đã trao tặng cho con người. Người ta hay hoài nghi về mọi thứ trên đời, từ việc vì sao Trái đất lại quay xung quanh Mặt trời mà không không phải ngược lại, vì sao ông Tổng thống này lại được chọn mà không phải ông kia, rồi đội bóng nào, ngôi sao màn bạc nào sẽ đăng quang trong một mùa giải, một sự kiện truyền thông; đến việc gấp quần áo, chăn màn sao cho khỏi nhăn nhúm, giữ được li, được nếp…

Tất thảy đều là những câu hỏi, đúng, “10 vạn câu hỏi vì sao”, mà cũng có khi hơn thế. Và, cũng chính con người đã lại tiếp tục thành công trong việc “tự” trả lời cho những thắc mắc ấy, tự thỏa mãn óc hiếu kỳ vô hạn độ của chính mình. Đó là nguyên nhân ra đời của các định lý, hệ quả khoa học; của những lập trường, nguyên tắc chính trị hay giải trí; hoặc cũng có thể chỉ là mẹo vặt trong nghệ thuật thường thức cuộc sống. Tuy nhiên, quay lại vấn đề ban đầu đặt ra, “lòng bao dung”, thì con người bấy lâu này vẫn chưa thể cắt nghĩa được vì sao nó tồn tại trên đời. Lạ thật, “bao dung” là cái gì vậy nhỉ?…

Có một người đàn bà, suốt hơn hai mươi năm về nhà chồng làm dâu, đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ ải, thiếu thốn về vật chất và thậm tệ hơn, bức bách về tinh thần. Nhưng khốn nỗi, người ta khi đẻ ra cái sự “làm dâu” trớ trêu ấy, thì cũng đã “đính kèm” vào đó những bản gia ước, những luật lệ, lề thói, theo đó, người con dâu chẳng bao giờ được tôn trọng một cách đúng nghĩa. Khốn nạn thay, cái quy tắc ấy còn có sức mạnh ghê gớm đến mức, làm tê liệt ý thức phản kháng khiến người đàn bà ấy luôn an phận thủ thường, luôn cam chịu và coi đó như là một phần bổn phận của mình, như lẽ tự nhiên mà chẳng bao giờ dám đặt câu hỏi: Tại sao?…

Thế rồi, suốt những năm tháng “chịu trận” với gia đình chồng, bà đã dồn hết tình yêu thương cho những đứa con của mình, và, tôi đoán chắc rằng, đó là tình yêu thương lớn lao chính đáng nhất, xuất phát từ trái tim rớm máu của một người mẹ, của những bất lực và cả ước mơ. Người con trai của bà lớn lên, được học hành đến nơi đến chốn, may mắn thay, anh ta cũng có chút nhận thức, hiểu biết khi va chạm, vấp váp với thế giới bên ngoài. Một ngày, anh ta quay về nhìn lại mẹ và bà nội của mình, và ngay tức khắc, một dấu hỏi lớn xuất hiện: Tại sao những người phụ nữ, họ trong đời ít nhiều cũng sẽ chung cảnh làm dâu như nhau, mà vẫn không thể dành cho nhau những sự cảm thông tối thiểu, mà vẫn cay nghiệt và hà khắc đến thế? Tại sao? Tại sao?…

Mỗi ngày, bước chân ra đường, dưới trời nắng đẹp hay mưa tuôn rả rích, khó mà cảm thấy phấn chấn nổi khi xung quanh, vô vàn lời văng tục, chửi bới nhau bay tứ tung, loạn xì ngầu. Người ta, bên cạnh trao cho nhau những ngon ngọt, thơn thớt dối trá, giả tạo, là những cay nghiệt, những miệt thị và phỉ báng. Một vài người quan niệm, đó là do thời buổi kinh tế thị trường, con người dễ ham hố chạy theo lợi ích vật chất một cách mù quáng, khó chấp nhận việc để bất kỳ ai làm phương hại đến, dẫu chỉ một chút, cái “quyền lợi thiết thực” của mình. Cũng có thể là như vậy lắm, nên mới đẻ ra muôn vàn cái thớ lợ, nhạt nhẽo, bon chen, xô bồ, dẫn đến ích kỷ, hẹp hòi, đến vô vàn tệ nạn, đến những “thực tế đắng lòng” mà thậm trong mơ người ta cũng khó có thể chấp nhận. Mà có khi, cái “thời buổi kinh tế thị trường” ấy thật cũng phải bất ngờ trước những hành vi tha hóa đến đốn mạt của một số bộ phận con – chưa – người, những kẻ dám cả gan lấy cuộc sống mưu sinh xảo quyệt làm bàn đạp để mà tàn nhẫn không thương tiếc với đồng loại…

Chuyện trong nhà, ngoài đường, chuyện của một cá nhân, hay là nhiều người trong xã hội, té ra, lại rất dễ nhận thấy, có một sự kết dính mong manh mà rõ ràng ở đây: Cuộc sống này cần lắm những bao dung, những cảm thông, thấu hiểu và yêu thương. Đừng để chính những đồi bại, lợi ích bé tí nhất thời làm mờ mắt rồi sau này phải ân hận và hối tiếc. Nhà văn, nhà thơ Pháp Francois Coppée (1812 – 1908) đã từng chiêm nghiệm:

“Người ta chỉ xấu xa, hư hỏng trước đôi mắt ráo hoảnh của phường ích kỷ.”

Con người, rong ruổi trên hành trình dài rộng của cuộc đời, rồi cũng sẽ đến lúc phải dừng lại, chỉ hy vọng rằng, đó sẽ là một cái kết hạnh phúc giữa vòng tay yêu thương của mọi người. Đừng tự huyễn hoặc mình trong những vô lý và độc ác, bởi đánh đổi lại, ta sẽ phải nhận lãnh hình phạt nặng nề nhất – sự cô đơn, ghẻ lạnh cuối đời.

 

Đặng Phu Tử

Không thử sao biết?

*Featured Image: Thế Giới Hippie

 

Đã bao giờ ta cảm thấy băn khoăn?
Liệu rằng ta có tạo nên kỳ tích?
Nếu không thử thì làm sao ta biết?
Vậy tại sao ta cứ mãi băn khoăn?

Phải chăng ta sợ những khó khăn
Những thất bại sẽ làm ta nản chí
Nghĩa lý gì… Ta cứ hoài suy nghĩ…
Hãy đứng dậy và hành động… bạn ơi.

Rồi một ngày thành công sẽ mỉm cười
Ta vượt qua biết bao nhiêu thất bại
Chưa thành công thì ta sẽ làm lại
Chỉ cần ta có ý chí và niềm tin…

Có khi nào ta cảm thấy mỏi mệt
Ta chỉ muốn dừng lại trên đường đời?
Hãy nhìn về phía đường chân trời
Và đừng bao giờ ta bỏ cuộc…

Hãy nhìn về tương lai phía trước
Sau nước mắt sẽ có những nụ cười
Thành công của ta sẽ rạng ngời
Và ta đã tạo nên kỳ tích…

 

Một Đời Quét Rác