14 C
Da Lat
Chủ Nhật, 21 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 249

Khi tôi còn nhỏ

“Khi tôi còn nhỏ, tôi hay bỏ tay mình vào áo và nói với người khác tôi bị cụt tay rồi. Tôi bấm nút thoát ra mỗi khi tôi sắp thua trong trò chơi điện tử. Tôi ngủ với tất cả những con thú nhồi bông để không con nào thấy buồn. Tôi có cây viết bi 6 màu và đã cố bấm một lúc cho ra 6 ngòi. Tôi đổ nước ngọt vào mấy cái chum và giả như đang uống rượu. Tôi núp sau cánh cửa để hù người ta, nhưng đôi khi bỏ đi vì thấy lâu quá không ai tới hay vì bị mắc tiểu. Tôi giả bộ đã ngủ rồi để bố bế tôi lên giường. Tôi nghĩ rằng mặt trăng đi theo xe mình. Tôi nhìn hai giọt nước mưa nhỏ trên cửa sổ mà nghĩ rằng nó đang đua nhau. Tôi ăn trái cây lỡ nuốt phải hột và sợ chết khiếp tưởng nó sẽ mọc lên trong bụng tôi. Bạn có nhớ những ngày còn bé chúng ta mong được lớn lên cho thật nhanh không? Không biết chúng ta đã nghĩ gì nữa? Bây giờ bạn còn nghĩ vậy không?”

— The Blue Lagoon (Nguyễn Hoàng Huy dịch)

Milton Friedman – Tự do và quốc gia

Trong đoạn được trích dẫn nhiều trong bài diễn văn nhậm chức, Tổng thống Kennedy nói, “Hãy đừng hỏi quốc gia có thể làm gì cho ta-hãy hỏi ta có thể làm gì cho quốc gia.” Cả hai vế của câu tuyên bố này đều không diễn tả mối quan hệ giữa công dân và chính quyền mà xứng đáng với những lý tưởng của người tự do trong xã hội tự do. “Quốc gia có thể làm gì cho ta” có tính gia trưởng ấy ám chỉ chính quyền là cha, công dân là con, một quan điểm không hợp với niềm tin của người tự do về trách nhiệm của chính mình đối với số phận của chính mình. “Ta có thể làm gì cho quốc gia” có tính lệ thuộc ấy ám chỉ chính quyền là chủ hay thần thánh, công dân là đầy tớ hay tín đồ nhiệt tâm.

Đối với người tự do, quốc gia là tập hợp những cá nhân tạo thành quốc gia ấy, không phải cái gì đấy bao trùm lên họ hay cao hơn họ. Người tự do tự hào về di sản chung và trung thành với những truyền thống chung. Nhưng người tự do xem chính quyền là phương tiện, công cụ, không phải người ban ân huệ và quà tặng, cũng không phải người chủ hay thần thánh để tôn thờ và phục vụ mù quáng. Người tự do không thừa nhận mục tiêu quốc gia nào ngoại trừ mục tiêu ấy là sự đồng ý chung về những mục tiêu mà các công dân phục vụ riêng. Người tự do không thừa nhận mục đích quốc gia nào ngoại trừ mục đích ấy là sự đồng ý chung về những mục đích mà các công dân mưu cầu riêng.

Người tự do sẽ không hỏi quốc gia có thể làm gì cho mình và cũng sẽ không hỏi mình có thể làm gì cho quốc gia. Đúng ra người tự do sẽ hỏi “Tôi và đồng bào tôi có thể làm gì qua chính quyền” để giúp chúng tôi làm tròn trách nhiệm cá nhân của chúng tôi, để đạt được những thành tựu và mục đích riêng của chúng tôi, và quan trọng nhất, để bảo vệ tự do của chúng tôi? Và người tự do sẽ hỏi kèm câu hỏi này với câu hỏi khác: Làm thế nào chúng tôi có thể ngăn cản chính quyền do chúng tôi tạo ra trở thành một ác quỷ mà sẽ hủy diệt chính tự do mà chúng tôi lập ra chính quyền để bảo vệ ?

Tự do là một loại cây hiếm và mỏng manh. Trí tuệ chúng ta mách với chúng ta, và lịch sử xác nhận, rằng mối đe dọa rất lớn đối với tự do là sự tập trung quyền lực. Chính quyền cần thiết để gìn giữ tự do của chúng ta, chính quyền là công cụ qua đó chúng ta có thể thực thi tự do của chúng ta; tuy nhiên khi quyền lực tập trung vào những nhà chính trị, quyền lực ấy cũng là mối đe dọa đối với tự do. Cho dù những người nắm quyền lực này ban đầu có thiện ý và cho dù họ không bị quyền lực họ thực thi làm cho họ thối nát, quyền lực ấy nhất định sẽ hấp dẫn họ và khiến họ trở thành những người khác hẳn.

Sự gìn giữ tự do là lý do bảo vệ nhằm hạn chế và phi tập trung quyền lực của chính quyền. Nhưng cũng có lý do hữu ích. Những tiến bộ lớn lao của nền văn minh, dù trong kiến trúc hay hội họa, trong khoa học hay văn chương, trong công nghiệp hay nông nghiệp, đều chưa bao giờ xuất phát từ chính quyền được quy về trung ương. Columbus đã không bắt đầu cuộc hành trình tìm con đường mới đến Trung Quốc theo chỉ thị đa số của nghị viện, tuy ông được chính thể quân chủ chuyên chế tài trợ một phần. Newton và Leibnitz; Einstein và Bohr; Shakespeare, Milton và Pasternak; Whitney, McCormick, Edison và Ford; Jane Addams, Florence Nightingale, và Albert Schweitzer; không có ai trong những người này đã mở ra những chân trời mới trong kiến thức và hiểu biết của con người, trong văn chương, trong những tiềm năng kỹ thuật, hay trong nỗ lực làm giảm đi sự khổ đau của con người theo những chỉ thị của chính quyền. Thành tựu của họ là sản phẩm của thiên tài cá nhân, của quan điểm thiểu số kiên định, của bầu không khí xã hội cho phép sự muôn màu muôn vẻ.

*************

Milton Friedman là nhà kinh tế học người Mỹ nổi tiếng thế giới. Ông được trao tặng giải Nobel kinh tế năm 1976.

Nguồn: Trích từ lời tựa của tác phẩm “Chủ nghĩa tư bản và Tự do” (1962) của Milton Friedman

Dịch: Trần Quốc Việt

*************

https://www.youtube.com/watch?v=HZtQ9SxaLp4

https://www.youtube.com/watch?v=cSUBMgzy8WY

https://www.youtube.com/watch?v=6uX9Vg5KH6I

https://www.youtube.com/watch?v=YSX7lvFCNtM

https://www.youtube.com/watch?v=vR6m230Z2yI

Tiền là cái gì chứ?

*Photo: Tengo

 

Ai ai trên thế giới này cũng vật lộn để kiếm tiền. Từ tỷ phú Bill Gates cho tới anh ăn mày nơi góc phố! Số tiền kiếm được thì khác nhau, một bên kiếm hàng tỉ đô la, một bên kiếm từng năm trăm Việt Nam đồng lẻ (tôi cố ý ghi Việt Nam Đồng để nhấn mạnh tầm QUAN TRỌNG của đồng tiền Việt Nam trên thế giới!).

Bạn học giỏi, bạn học dốt thì rồi cũng sẽ đi kiếm tiền. Bạn có tấm bằng đại học, thạc sĩ, tiến sĩ rồi cũng phải đi kiếm tiền. À, đôi khi bạn có bằng thạc sĩ nhưng lại kiếm tiền thua xa một anh bán hủ tiếu đầu hẻm nhà bạn! Tóm lại là cứ kiếm được cho lắm tiền vào là lập tức sẽ trở nên quan trọng, dù rằng trong phần lớn các trường hợp con người đã bán rẻ quá nhiều thứ chỉ để đổi lấy nó.

Mọi chuyện cứ diễn ra như thế! Mọi chuyện lại sẽ tiếp tục diễn ra như thế. Bạn làm gì, bạn là ai, bạn suy nghĩ gì, bạn toan tính gì, bạn ở địa vị gì thì cũng lòng vòng quanh chữ TIỀN. Thậm chí bạn có ẩn cư trên núi không bóng người thì tiền cũng tới đeo bám bạn!

Tôi không phải là con đại gia, tôi cũng không có những “kĩ năng” của một người có thể trở thành đại gia, doanh nhân thành đạt gì cả. Chính vì không có những mánh lới để kiếm nhiều tiền nên tôi phải tìm cách hiểu rõ tiền là cái gì để mà đôi lúc còn có thể tự an ủi, trấn an chính mình khi chẳng may không còn xu dính túi hay kinh tế toàn cầu sụp đổ. Chính vì tôi lo như thế nên tôi mới liên tục đặt câu hỏi tiền là cái thứ quái quỷ gì mà ai cũng nhào vô nó như thể ma túy. Ngay khi tôi viết những dòng này, nhìn qua cửa sổ phòng mình, tôi thấy:

Những công nhân vệ sinh đang phân loại rác ở đầu hẻm: Thứ nào có giá trị thì bỏ riêng ra, những thứ nào được liệt vào hạng RÁC thì để riêng ra. Họ đang kiếm tiền! Nếu bạn đi ngang qua nơi họ phân loại rác, tôi cam đoan bạn sẽ phải bịt mũi, có người nhạy cảm quá còn nôn thốc nôn tháo ra ấy chứ. Thế mà những người kiếm tiền từ rác vẫn ngày qua ngày đối diện với điều đó.

Anh xe ôm ngáp dài ngáp ngắn dưới tán lá của cái cây duy nhất còn sót lại trong khu phố, hình như anh không có nhiều khách trong ngày hôm nay. Anh đang lo về TIỀN.

Một thanh niên ăn mặc bảnh bao ngồi vắt vẻo ở cửa lái chiếc Lexus 470, chân thì trên xe chân thì dưới đất, nói chuyện điện thoại gì đấy mà tôi nghe loáng thoáng có chữ TIỀN và chữ TRẢ, mặt anh chàng đỏ gay!

Chú hàng xóm đang ra sức giải thích với ai đó về việc mua xe hơi chạy dầu sẽ tiết kiệm hơn xe chạy xăng, trông chú ấy hăng hái đến độ nếu tôi mà lỡ mồm đứng trên lầu khen xe chạy xăng chắc chú sẽ lao lên cho một đấm vào mặt tôi!

Cô bán nước mía thì hớn hở vì trời nóng quá nên khách mua nhiều, cô rất vui vì trời nóng! Trời nóng kinh khủng kéo theo tháng này Công ty điện Quốc gia lãi to vì ai ai cũng bật máy lạnh và quạt 24/24!

Ông trời đã giúp nhiều người và ông trời cũng hại nhiều người! Nói chung, ông trời luôn giúp người có nhiều tiền. Nhưng thôi, nói những điều trên nghe có vẻ trần trụi quá, tôi sẽ cố gắng văn chương một tí. Vừa rồi, có chàng trai trẻ Lê Tích Kỳ làm nghề trông xe nghèo cất lên tiếng ca được người nghe hoan nghênh nhiệt liệt, rất nhiều dòng nước mắt xúc động của khán thính giả đã rơi. Nếu em ấy giàu như Cường Đô la, không biết có ai rơi lệ? May là em ấy nghèo! Vậy là có đôi khi cái nghèo phát huy tác dụng, còn lại phần lớn còn lại thì cái giàu sẽ phát huy tác dụng. Trong trường hợp này, cái sự nghèo như tấm vé số trúng giải an ủi dành cho chàng trai nghèo. Cái nghèo thực sự có ích trong trường hợp này, thực sự rất có ích.

Thế nhưng mặc dù nói đông nói tây, vòng vo tam quốc thì tới giờ tôi vẫn chẳng trả lời nổi: Tiền là cái gì chứ? Mặc dù cho đến nay tôi đã đọc, đã nghe, đã xem rất nhiều về tiền, tôi cũng sống cùng với tiền suốt vài chục năm nay nhưng vẫn chưa có một định nghĩa nào thực sự làm tôi cảm thấy hợp lý với chính tôi. Tiền hình như là cả một sự phi lý đến bất thường cho cuộc sống này!

Tiền là cái gì chứ?

Khi tôi 5 tuổi, cách đây gần 30 năm, một buổi sáng ba tôi tươi cười vẻ bí ẩn rồi chở tôi bằng chiếc xe đạp của ông đi rất xa. Lần đầu tiên ông chở tôi đi xa như thế. Từ cái xóm nhỏ quen thuộc ra mãi tít tận đường quốc lộ cán nhựa hẳn hoi. Ông dừng lại trước 1 ngôi nhà ngói đỏ rất lớn mà tôi chưa bao giờ từng thấy trước đó. Những người thợ mộc vẫn đang làm việc say sưa để hoàn tất ngôi nhà. Ba tôi nói: “Nhà mới của mình đó con!” Tôi cực kì ngạc nhiên và thích thú vì biết rằng mình sắp được sống trong một ngôi nhà thật lớn và đẹp. Sau lần đó tôi cứ háo hức từng ngày để được chuyển đến nhà mới khi nó được hoàn tất.

Nhưng ngôi nhà đó mãi mãi không bao giờ được hoàn tất! Sau đó không lâu cô em gái bé bỏng của tôi phát bệnh hiểm nghèo và ba mẹ tôi phải dành phần lớn thời gian ở bệnh viện thay vì ở nhà. Khi khỏi bệnh thì bi kịch khác đổ ập tới: Vì chích thuốc quá nhiều nên em gái tôi bị áp xe và có khả năng sẽ bị tật nguyền ở chân vĩnh viễn. Cô bé bị kết luận sẽ đi xiêu vẹo suốt cuộc đời mình bởi những bác sĩ ở bệnh viện Huyện. Ba mẹ tôi không thể tin vào điều đó. Ba tôi nói với mẹ: “Mang nó đi thành phố!”

Ba tôi ngưng toàn bộ việc làm nhà mới mặc dù ngôi nhà đã hoàn tất gần 80%. Toàn bộ tiền của dành dụm, tích lũy được dồn toàn bộ vào việc chữa trị cho em gái tôi. Khi hết tiền, ba mẹ tôi đi vay mượn, nhưng cả hai ông bà đều kiên quyết theo đuổi việc chữa trị đến cùng. Lúc đó tôi tự hỏi tại sao người ta cứ ra rả ở loa phát thanh về những điều tốt đẹp mà lại không hề thương cảm gì đứa em bé bỏng đang bệnh ngoặt ngoẹo của tôi ? Họ luôn cần có tiền thì mới chữa chạy cho nó! Tôi cứ thắc mắc mãi điều đó nhưng ba mẹ tôi cũng không giải thích gì cho tôi mà chỉ im lặng. Sau hàng chục lần đi đi về về giữa Lâm Đồng và TPHCM, sau những cơn say xe vật vã của mẹ và tôi tin cộng với cả tình thương yêu vô bờ bến mà cha mẹ tôi dành cho đứa con của mình, cuối cùng số phận phải đầu hàng: Em gái tôi dần phục hồi và đi lại bình thường như bao đứa trẻ khác!

Gia đình tôi dọn về ngôi nhà mới, những bức vách tạm bợ, trần nhà tạm bợ và bắt đầu sống chung với cả những chủ nợ! Tôi bắt đầu tự hỏi tiền là cái gì chứ khi mẹ nhờ tôi sang nhà hàng xóm mượn vài lon gạo, vì nếu có tiền thì tôi sẽ không phải đi mượn gạo, vì tôi nhìn thấy ánh mắt của những người hàng xóm khi đó, nó ánh lên điều gì đó vừa khinh bỉ vừa thỏa mãn. Khi cầm gạo vừa mượn được ra về tôi thường bước rất nhanh như thể chạy trốn một cái gì đó không thể diễn tả thành lời. Mặc dù những người hàng xóm luôn thốt ra những từ ngữ tốt đẹp, tôi vẫn không thể ưa họ nổi khi nhìn thấy ánh mắt của họ. Họ không thể lừa được trẻ con!
Tôi bắt đầu tự hỏi tiền là cái gì chứ khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên mặt của của mẹ tôi khi bà bị giật toàn bộ số tiền tích lũy cả năm trời. Số tiền không nhiều nhặng so với ngay cả những người nghèo thời đó nhưng lại là toàn bộ những gì gia đình tôi có. Ngay sau đó khi chứng kiến ba mẹ tôi phải tiếp tục đi mượn tiền để trả lương cho mình, một người bà con đang phụ giúp gia đình đã nhanh chóng bỏ đi và cho đến nay chưa bao giờ thèm trở lại thăm dù chỉ một lần.

Tôi tự hỏi tiền là cái gì chứ khi chứng kiến hàng đêm ba mẹ làm việc đến 9-10h đêm mới về tới nhà. Tôi tự hỏi tiền là cái gì chứ khi nhà trường tôi đang theo học thường xuyên gởi giấy nhắc đóng học phí. Tôi tự hỏi tiền là cái gì chứ mãi đến khi tôi lên học Phổ thông trung học, cố gắng trở thành một cậu học trò xuất sắc. Nhưng tôi lại phải tiếp tục tự hỏi tiền là cái gì chứ khi dù học giỏi thì vẫn không có tiền để mua tặng cô gái mà tôi thích một món quà cho ra hồn.

Ngày chuẩn bị lên đường nhập học đại học, bà cố tôi gần 100 tuổi dúi vào tay tôi một chiếc nhẫn vàng. Có lẽ bà đã dành dụm trong vài chục năm. Tôi bắt đầu hiểu tiền là gì!

Tôi bỏ học đại học ở năm thứ 2 để đuổi theo nghiệp kinh doanh. Tôi nghĩ tôi hiểu tiền là gì khi càng ngày càng làm tốt công việc kinh doanh của mình. Nhưng khi có nhiều tiền, tôi mới biết mình đã lầm: Tôi vẫn phải trả lời câu hỏi tiền là cái gì chứ? Tôi hiểu rõ tiền là cái gì khi trong lúc phá sản, ngặt nghèo nhất đến nỗi không còn một xu dính túi, đúng nghĩa đen. Tôi hiểu tiền là gì khi chính trong lúc đó người vợ tương lai của tôi đã giúp tôi đến đồng tiền cuối cùng của cô ấy. Tôi hiểu tiền là gì khi cô ấy đưa 50.000 VNĐ cuối cùng còn lại cho tôi!

Tôi không hề hiểu tiền là gì khi những khách hàng chuyển khoản hàng tỉ đồng cho những thương vụ này nọ. Đáng tiếc những lúc như vậy hầu như tất cả mọi người đều không hiểu tiền là cái gì cả. Trong những bữa ăn thịnh soạn rượu bia ê chề và hóa đơn thanh toán chỉ là một cái quẹt thẻ, một cái búng tay thì hầu như chẳng ai hiểu tiền là cái gì cả.

Tiền sẽ lộ rõ vẻ đẹp của nó khi bạn có thể dành một ngày lương để mua vài món ngon cho mẹ, cho gia đình, cho những người mà bạn yêu quý.
Tiền sẽ có ý nghĩa vô biên khi nó dành cho những người thực sự cần nó, một người cần có vài chục triệu để phẫu thuật vì căn bệnh hiểm nghèo thì tiền sẽ có ý nghĩa vô cùng to lớn với anh ta. Vài chục triệu để mua một cái smartphone xịn thì sẽ khác!

Sau mấy chục năm cứ hỏi như vậy về tiền, tôi đã bắt đầu có thể thay đổi toàn bộ thái độ sống của mình. Người ta nói quá nhiều về tự do tài chính nhưng họ có thực sự hiểu rõ nó ? Tự do tài chính không phải là có nhiều tiền hoặc có rất nhiều tiền mà là một nhận thức và cách sống vượt lên trên tiền. Tôi không hề cổ súy cho việc hãy sống nghèo đói và không nỗ lực gì cả. Tôi đang nói về việc kiếm tiền và sử dụng tiền một cách dễ dàng, thông minh và có ý nghĩa. Việc tiêu xài 100 nghìn đồng cho một việc đầy ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác so với việc chi tiêu hàng tỉ đồng cho việc sắm sửa máy móc để tàn phá rừng, tàn phá thiên nhiên môi trường.

Tất cả là phụ thuộc vào con người. Tiền là tốt và cũng là xấu. Tiền là một công cụ hữu hiệu cho cuộc sống và cũng có thể trở thành gông cùm, nhà tù giam hãm con người. Nếu quá mê muội và để cho xã hội trọng vật chất chi phối, chúng ta sẽ rơi xuống nơi thấp nhất của sự tồn tại. Tiền sẽ nghiền nát chúng ta.

Tôi muốn biến tiền trở thành đôi cánh cho mình trong cuộc sống rất tươi đẹp này. Tôi hy vọng bạn cũng thế !

 

Mr. Bow

Không chỉ là game, tôi gọi nó là “esport”

*Photo: TPA Stanley

 

Không chỉ là trò chơi. Tôi gọi nó là “esport”.

Xin được mở đầu bài viết bằng một lời khẳng định của cộng đồng thể thao điện tử mà tôi là một thành viên trong đó! Tôi lớn lên với Game, cả quảng thời gian trường thành của tôi gắn liền với quá trình trưởng thành của Game ở Việt Nam. Khi còn nhỏ đó là mấy cái băng trò chơi 4 nút, 6 nút, lớn hơn chút nữa thì playstation xuất hiện, khi sở hữu cho mình chiếc máy tính đầu tiên thì những game offline nổi tiếng như Counter-striker (Half-life), Age of Empires ( Đế chế )… cũng xuất hiện. Và cùng với ADSL, game online cũng từng bước du nhập và phát triển ở Việt Nam.

Không thể nhớ nổi có biết bao nhiêu lần tôi bị mắng mỏ, thậm chí là đòn roi vì chơi game, không thể đếm được bao nhiêu thời gian, công sức và cả tiền bạc tôi đổ vào game. Trong mắt mọi người, chúng tôi là những con thiêu thân không hơn không kém, đâm đầu vào một con đường không có lối thoát! Nhưng liệu những đánh giá như thế có công bằng hay không?

Mỗi người có một sở thích khác nhau. Có người thì thích đọc sách, người thì lại thích chơi nhạc, có người thích đá bóng, có người hay đi du lịch, người thì bỏ công sức sưu tập tem, người thì lại bị cuốn hút bởi truyện tranh… Công bằng mà nói, thời gian, công sức, tiền bạc mà những người ấy đổ vào thú vui của họ liệu có ít hơn tôi bỏ vào game? Họ lập luận những sở thích đó bổ ích, đem lại cho họ nhiều niềm vui, hạnh phúc hơn chơi game!

Nực cười quá! Làm gì có cái phép so sánh hạnh phúc hơn? Tại sao chơi hết một bản nhạc lại hạnh phúc hơn chiến thắng một ván game kịch tính? Tại sao bạn đạt được ước mơ trở thành một bác sỹ lại hạnh phúc hơn một game thủ chuyên nghiệp nâng cao chiếc cúp danh giá? Hãy nhớ rằng một người chỉ được hạnh phúc khi họ được sống hết mình vì niềm đam mê của họ, chứ không phải là niềm đam mê “bổ ích” nhưng của người khác!
Game cũng giống như một cuốn sách hay một bộ phim vậy, nó phản ánh phần nào cuộc sống thực của chúng ta, dạy cho chúng ta nhiều bài học trong cuộc sống.

Thể loại game nhập vai (MMORPG) dạy cho chúng ta rằng muốn trưởng thành, muốn có kiến thức, tiền bạc, địa vị, danh vọng… chúng ta cần kiên nhẫn và nỗ lực, không có ai chỉ sau một đêm trở nên mạnh mẽ ở trong game, cuộc sống cũng vậy, không có ai trở thành tỷ phú chỉ sau một ngày !
Còn với các thể loại game kỹ – chiến thuật (như Dota, Liên Minh Huyền Thoại…) lại dạy cho chúng ta những bài học khác: Đó là tính đồng đội và sự hy sinh lợi ích cá nhân.

Giống như trong cuộc sống, cần có những người xông lên phía trước hy sinh bản thân mình để bảo vệ đồng đội, cần có những người cần ích kỷ, hèn nhát một chút ở lại tuyến sau nhưng để giành lấy chiến thắng cuối cùng cho tập thể, cần có những người vô tư dùng hết những gì mình có để mua những thứ có lợi ích chung cho mọi người. Những bài học ấy chúng ta được học qua những cuốn sách đạo đức, triết lý, học qua những khoá đào tạo kỹ năng team work, và học cả ngay tại nơi đây nữa – Triết Học Đường Phố, vậy thì tại sao chúng ta không thể học từ một thế giới đầy màu sắc và trí tưởng tượng của game?

Người ta nói chúng tôi chơi game sẽ mất đi thời gian để rèn luyện những kỹ năng khác như thuyết trình, âm nhạc, hội hoạ, giao tiếp? Vậy từ đâu mà chúng ta có những thành kiến như nhà khoa học thì không có gu thơì trang và thường lập dị; người mẫu, diễn viên thì thường không có kiến thức; nhà thơ, nhạc sỹ thì thường “đi mấy về gió” thiếu thực tế? Tuy rằng những thành kiến ấy có phần không chính xác, nhưng nó phần nào phản ánh sự không toàn diện của con người. Tại sao một game thủ lại phải toả sáng trên sân khấu văn nghệ, phải hát hay đàn giỏi nói chuyện khéo như người khác khi mà niềm đam mê, sân khấu của họ là trên bàn phím?

Ngày nay game đã trở thành một môn thể thao được tổ chức với các giải đấu thường niên, game thủ đã có thể sống bằng niềm đam mê của họ, vậy tại sao phải ngăm cấm, phải từ bỏ con đường ấy để đi theo những lối mòn kỹ sư-bác sỹ…, những quy chuẩn “thành công” của xã hội cũ?

Tôi đã không thể chiến thắng định kiến xã hội để đi theo con đường làm một Game thủ chuyên nghiệp, nhưng tôi vẫn chơi Game hàng ngày. Bởi game giúp tôi giải trí, game nhắc tôi rằng mình là ai, mình yêu thích và đam mê điều gì. Tôi nghiện Game nhưng không hề bỏ bê trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội. Cuộc sống vốn không có người thất bại, chỉ có những người không hài lòng với bản thân mình, vậy nên đừng phán xét những game thủ như chúng tôi là kẻ thất bại trong cuộc sống và chạy trốn vào thế giới ảo!

Tôi hạnh phúc vì đã dành một phần cuộc đời mình cho game!

 

Voldemort Vn

Nếu mình còn hai mươi

Featured image: Randy P. Martin

 

Một bạn trẻ bảo mình: không yêu thì biết làm gì cho hết thời gian, biết làm gì cho vui. Có rất nhiều thứ để làm nếu bạn còn trẻ, khi bạn dư thời gian.

Đôi khi mình cứ nghĩ cuộc sống bây giờ có quá nhiều cơ hội, có quá nhiều điều phải làm, quá nhiều thứ để học, mà mình lại không có đủ thời gian cho từng ấy thứ. Cứ tiếc nuối nghĩ nếu mà mình biết những điều này khi còn đi học, khi mình còn trẻ tuổi, chắc hẳn cuộc sống của mình sẽ phát triển hơn nhiều, và mình sẽ không phải vật vã trăn trở như bây giờ.

Nếu mình còn hai mươi, nếu mình đang đi học, mình sẽ dành thời gian để:

1. Đầu tư cho sức khỏe

Chạy bộ, đi bơi, đánh cầu lông, tập yoga, học võ…. Luyện tập thể dục thể thao không nhất thiết phải là mua một đôi giày Nike giá ba triệu, mua bộ đồ giá chín trăm ngàn, đăng ký thẻ thành viên Cali Wow vài chục triệu một năm. Mua đôi giày Thượng Đình cũng chạy được, vài chục ngàn là có cái kính bơi. Chạy bộ trong công viên không tốn tiền, đi bơi thường chỉ 15k/vé, ở Sài Gòn có lớp yoga miễn phí, còn lớp aikido ở trung tâm thể thao các quận thì chỉ tầm 120k – 150k/tháng.

Thể dục thể thao trước hết là đem lại một sức khỏe tốt, giúp tinh thần hưng phấn, đào thải chất độc bị hấp thụ từ môi trường sống ô nhiễm và thực phẩm độc hại. Sau nữa là tương tác trong những môi trường khác nhau giúp bạn có nhiều mối quan hệ hơn, mở rộng tầm nhìn và cách nhìn về cuộc sống. Một cơ thể lành mạnh là điều kiện tiên quyết để có một cuộc sống tốt.

2. Đọc sách

Mỗi tuần một cuốn, mỗi năm 50 cuốn. Tuổi trẻ tốt nhất là đọc các sách về phát triển bản thân, rèn luyện kỹ năng và truyền cảm hứng, các sách về lịch sử, văn hóa, kinh doanh. Nếu bạn yêu thích văn học thì nên đọc các tác phẩm văn học kinh điển như: Kiêu hãnh và định kiến, Tiếng chim hót trong bụi mận gai, Cuốn theo chiều gió, Jane Eyre… thay vì tiểu thuyết ngôn tình hay truyện tranh thuần giải trí.

Sách cũng không phải rẻ. Không có điều kiện mua sách thì đọc ebook. Nếu đã đọc ebook thì bạn hãy chọn sách nguyên bản tiếng Anh, vừa có kiến thức vừa tăng thêm vốn từ vựng, một công đôi việc. Trong Goodreads có tổng hợp các trang ebook miễn phí, khá hữu ích cho những bạn thích ebook: https://www.goodreads.com/topic/show/1669039-t-ng-h-p-websites-download-ebook-ti-ng-vi-t-v-ti-ng-anh?

3. Học online

Các trang web MOOC (Mass open online courses) cho phép người dùng học miễn phí trên mạng về nhiều đề tài khác nhau: nghệ thuật, lịch sử, thuật lãnh đạo, kinh tế kinh doanh, cách dạy tiếng Anh, thiết kế, vân vân và vân vân. Một số trang như Coursera.org hay Edx.org được tạo ra bởi những trường đại học danh tiếng của Mỹ, với giáo trình chuẩn của các đại học truyền thống và được soạn giảng bởi các giáo sư nổi tiếng. Người dùng chỉ cần đăng ký tài khoản là có thể bắt đầu học. Họ cũng có thể thảo luận các thắc mắc của mình trong forum của lớp học, làm bài tập về nhà, được kiểm tra kiến thức sau mỗi tuần và thi kết thúc môn để kiểm tra trình độ. Với MOOC, người dùng từ khắp nơi trên thế giới có thể trau dồi kiến thức và thỏa mãn niềm khao khát học hỏi bất kể họ đang ở độ tuổi, trình độ và địa điểm nào.

Thay vì ngồi thương khóc một mối tình đã chết, đăng ký khóa học “Apply to US Universities” rồi kiếm tấm vé đi du học Mỹ cho bạn trai cũ lé mắt, chẳng phải tốt hơn sao?

4. Làm tour guide

Vừa rèn luyện kỹ năng giao tiếp và khả năng nói tiếng Anh, vừa vui, vừa có thêm kinh nghiệm và thu nhập. Khá nhiều công ty offer dịch vụ này để bạn nộp đơn làm thử: XO Tours, Back of the Bike Tours, Vietnam Vespa Adventures Day Tours, Saigon on Bikes… Hoặc bạn có thể làm hướng dẫn viên tình nguyện cho du khách nước ngoài qua trang SaigonHotpot.vn.

5. Cho dân du lịch bụi ở nhờ

Lợi ích cũng tương tự như làm tour guide miễn phí, nhưng trải nghiệm thì rất khác biệt. Các kết nối dân du lịch với  người bản xứ đặc biệt như vậy thường đem lại cho đôi bên những kỷ niệm khó quên. Các trang web chuyên về dịch vụ này là Couchsurfing.org và HospitalityClub.org. Chỉ cần đăng ký tài khoản, viết profile, thế là bạn đã sẵn sàng để kết nối với dân lữ hành khắp thế giới. Nếu bạn không thể cho ở nhờ, thì có thể gặp nhau trò chuyện, dẫn họ đi lòng vòng quanh thành phố, hoặc tham gia các hoạt động của các nhóm thành viên tại địa phương.

6. Đi du lịch bụi

Không cần nhiều tiền và thời gian, nhiều tỉnh gần Sài Gòn có thể đi về trong ngày, chỉ cần đổ đầy bình xăng là mặc sức chạy, rời khỏi thành phố nghẹt bụi để tìm đồng lúa bao la, mùi rơm rạ trên cánh đồng mới gặt, mùi khói đốt đồng, mùi hoa màu tươi tốt, chim cò vỗ cánh bay lên, đàn bỏ nhởn nhơ gặm cỏ. Những tháng nghỉ hè có thể gói đồ xuyên Việt, hay vòng quanh ba nước Đông Dương. Có thể đi bằng xe đạp, hoặc đi bộ, chỉ cần rất ít tiền hoặc không cần cả tiền.  Đi tới đâu ngủ tới đó, giúp đỡ người khác trên đường đi, và hiểu đời hiểu người hơn sau mỗi chặng đường.

Du lịch bụi thực sự không hề đắt đỏ như ta vẫn tưởng. Em sinh viên chung nhóm bơi của mình đã đi du lịch bụi Cambodia và Thái Lan cả tháng trời chỉ tốn có 2 triệu VND, chủ yếu là đi bộ, đi nhờ xe và ở nhờ nhà dân bản xứ. Những chuyến đi như thế không mất nhiều chi phí mà để lại những trải nghiệm cho cả đời người.

7. Tham gia các câu lạc bộ tình nguyện

Các tổ chức phi lợi nhuận: Free Hugs Vietnam, Helping Hand Saigon… vẫn thường xuyên tuyển tình nguyện viên. Làm tình nguyện để biết thông cảm hơn với con người, để biết ơn và trân trọng cuộc sống của mình.

8. Viết báo

Nếu bạn thích viết lách thì viết báo là một cách rất tuyệt. Sinh viên Việt Nam, Tạp chí 2!, Hoa học trò, Tuổi trẻ, Thanh niên,… rất nhiều tờ báo cộng tác với sinh viên học sinh vì sự tinh nhạy với những xu hướng chuyển động mới của thị trường, thời gian linh động và khả năng sáng tác nhanh và nhiều của các bạn trẻ.

9. Tự học các môn nghệ thuật

Tập chơi một nhạc cụ nào đó (guitar, trống, sáo…) hoặc học vẽ tranh, khiêu vũ, múa…. Giáo dục Việt Nam không dạy chúng ta về nghệ thuật, cách làm nghệ thuật và cách thưởng thức nghệ thuật. Do vậy, quãng đời sinh viên nhàn rỗi là thời điểm tốt nhất để bạn tự trang bị cho mình những kiến thức này. Đến một lúc nào đó trong đời, bạn sẽ thấy nghệ thuật là một phần lớn của cuộc sống, và thật may mắn là bạn đã không bỏ lỡ niềm vui đó. (Khỉ thật, không biết đến bao giờ mình mới chơi trống trong một dàn nhạc được đây).

Điều đáng quý nhất mà tuổi trẻ có được là thời gian, nhưng rất nhiều người trẻ không biết làm gì có ích với thời gian của họ. Mình cũng đã từng có một thời như thế, chán nản vì muốn làm điều gì đó nhưng không biết gì để làm. Còn bây giờ khi đã đi làm, bị vướng bận và bó buộc nhiều thứ, chỉ ao ước sắp xếp được thời gian để tham dự một khóa thiền Vipassana 10 ngày hoặc thảnh thơi đọc sách từ chiều đến tối muộn mà không được. (Các khóa thiền Vipassana được giảng dạy miễn phí tại nhiều nơi trên thế giới, nếu hứng thú bạn có thể xem thông tin tại trang http://www.dhamma.org/vi/).

Người ta nói: trẻ thì muốn làm mà không biết gì để làm, già thì biết mà không muốn làm. Tuổi trẻ còn dám thử dám làm, tận dụng thời gian này để trau dồi kiến thức và mài giũa kỹ năng sẽ giúp ích cho người trẻ rất nhiều trong tương lai. Nếu chịu khó rèn luyện bản thân, bạn sẽ tự tin vững bước bước ra biển lớn, hòa nhập cùng thế giới và bạn bè năm châu. Người trẻ hiểu biết thì dân trí sẽ nâng cao. Dân trí nâng cao thì chính quyền cải tiến. Chính quyền cải tiến thì đất nước đi lên. Đất nước đi lên thì đời sau phát triển. Do vậy, học tập và rèn luyện không chỉ là cho bản thân, gia đình, mà còn cho xã hội, đất nước, và cho cả các thế hệ mai sau.

Rosie Nguyen

Đọc lại truyện ngụ ngôn “ếch ngồi đáy giếng”

*Photo: Leaders 

 

Chúng ta đã đều biết đến câu thành ngữ “ếch ngồi đáy giếng” ám chỉ những người có hiểu biết nông cạn nhưng lại luôn muốn chứng tỏ mình tài giỏi hơn người nên khoác lác, ba hoa và cuối cùng nhận lãnh một hậu quả.

Thành ngữ trên có nguồn gốc từ một ngụ ngôn dân gian: Có một con ếch, do một sự ngẫu nhiên nào đó, ngay từ khi sinh ra đã ở trong một cái giếng. Sống cùng với ếch ở trong giếng chỉ có vài con nhái, cua, ốc nhỏ. Từ dưới đáy giếng nhìn lên, ếch ta chỉ thấy một khoảng trời bé bằng cái vung. Nó nghĩ: Tất cả vũ trụ chỉ có vậy, vì thế ếch tự coi mình là chúa tể. Hàng ngày, nó cất tiếng kêu ồm ộp làm vang động cả giếng khiến các con vật bé nhỏ kia hoảng sợ. Vì vậy nó càng lấy làm oai.

Nhưng năm ấy có một trận mưa thật to. Nước trong giếng dềnh lên, tràn qua bờ giếng, đưa ếch ta ra ngoài. Quen thói cũ, ếch nhâng nháo nhìn lên trời, nó bỗng thấy cả một bầu trời rộng lớn hơn nhiều so với cái khoảng trời nó vẫn thấy. Ếch ta không tin và thấy bực bội vì điều đó. Để ra oai, nó cất tiếng kêu ồm ộp. Vị chúa tể hy vọng là sau những tiếng kêu của mình, mọi thứ phải trở lại như cũ. Nhưng bầu trời vẫn là bầu trời. Còn con ếch vì mải nhìn lên trời đã không chú ý đến xung quanh nên đã bị một con trâu đi qua dẫm bẹp.

Câu chuyện về con ếch đã đặt ra mấy vấn đề đáng suy ngẫm cho con người:

1. Về tác động của môi trường sống tự nhiên lên chủ thể: Ếch sống trong môi trường giếng, có thể do ngẫu nhiên mà cũng có thể là do sở thích của họ hàng nhà ếch nữa – “giếng đâu thì ếch đó”. Môi trường này có ảnh hưởng đến tính cách, nhận thức của đối tượng, như dân gian nói: “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài.”

2. Về tác động của môi trường xã hội lên chủ thể: Sống cùng với ếch ở trong môi trường tự nhiên là cái giếng có một “cộng đồng xã hội” gồm: Nhái, cua, ốc nhỏ… Ếch thì to xác hơn các loài khác trong “xã hội” ấy nên ếch ta mặc nhiên trở thành kẻ mạnh. Do đó nó tỏ thái độ nhâng nháo, xấc xược tự coi mình là chúa tể và lấy đó làm oai. Như vậy ếch đã làm vẩn đục môi trường xã hội. Quan hệ ứng xử công bằng, văn minh, hiểu biết giữa “chúa tể” ếch với cư dân đã bị phá vỡ. Tiếng kêu ồm ộp làm vang động cả giếng khiến các con vật bé nhỏ hoảng sợ là kiểu ngôn ngữ “miệng nhà quan có gang có thép” hay nói cách khác là kẻ mạnh luôn luôn thắng. Những con vật bé nhỏ khác trong giếng phải sợ sệt nhún nhường ếch cũng là điều tất yếu.

3. Về nhận thức thế giới: Vì ếch sống trong môi trường như vậy nên nó nhìn thế giới bên ngoài qua hai lăng kính: Cái miệng giếng và quan hệ giữa ếch với các loài khác bên trong cái miệng giếng ấy:

“Miệng giếng” khiến cho ếch hiểu biết hạn hẹp do nó ít có điều kiện tiếp xúc với thế giới bên ngoài;

– Với vị thế chúa tể nên các con vật khác trong giếng sợ hãi ếch từ đó mặc nhiên thiết lập nên mối quan hệ : trên – dưới, mạnh – yếu rất rõ ràng.

Bi kịch của ếch là đã không nhận ra điều đó. Ếch chẳng giỏi giang gì nhưng qua hai lăng kính ấy, ếch tự cho mình tài giỏi hơn người – thật đúng là “thùng rỗng kêu to”.

4. Về tính cách: Ếch thể hiện rõ tính chủ quan trong suy nghĩ, huyênh hoang trong lời nói và hợm hĩnh trong hành động ứng xử với cộng đồng ếch huênh hoang, hợm hĩnh “coi trời bằng vung”, cho rằng mình là trung tâm là đỉnh cao…

Bốn yếu tố này có mối quan hệ điều kiện – kết quả hoặc nguyên nhân – hậu quả với nhau. Cái này là tiền đề dẫn đến cái kia. Một triết gia phương Tây đã nói: “Sự lặp lại lần thứ nhất là một bi kịch, lặp lại lần thứ hai là một hài kịch.” Cuộc đời của ếch phải chẳng đi từ bi kịch đến hài kịch.

Không nhận thức được tình trạng tri thức kém cỏi, tầm nhìn hạn hẹp của mình là một bi kịch; tình trạng đó dẫn đến một kết cục thê thảm. Cái kết cục của ếch chẳng ai xót thương mà nó lại mang tính hài hước để giúp chúng ta đi đến một bài học ngụ ngôn: số phận của những người thiếu hiểu biết do nhận thức kém mà lại huênh hoang, hợm hĩnh thì sẽ phải trả bằng những thất bại chua xót khi tiếp xúc với thực tiễn phong phú và sinh động,  mà khi hiểu ra thì sự đã rồi.

Chung quanh chúng ta có rất nhiều người mắc chứng bệnh “ếch ngồi đáy giếng” ở một mức độ nào đó. Nguyên nhân không chỉ do môi trường tự nhiên và môi trường xã hội như chuyện của ếch. Ngoài ra còn do môi trường giáo dục, với người lớn thì do cả môi trường công tác bao gồm cả địa vị, chức vụ, quyền hạn, các mối quan hệ…

Vấn đề “ếch ngồi đáy giếng” chỉ có thể thay đổi bằng nhận thức. Điều quan trọng là chúng ta cần biết chúng ta còn hạn chế và cố gắng học hỏi. Phải có tính khiêm nhường, điều gì biết thì nói biết còn điều gì không biết thì bảo không biết, nói sai nhầm thì xin lỗi người nghe và chỉnh sửa lại … đó cũng là một cách để thoát khỏi tình trạng này. Thậm chí là nếu không thay đổi nhận thức thì dù được “ngồi trên ngọn cây” ếch ta vẫn coi trời bằng vung thôi. Vậy phải chăng bản chất của ếch là vậy. “Non sông dễ đổi, bản tính khó dời!”

Hegel – triết gia Đức nói: “Cái gì hợp lý thì tồn tại, cái gì tồn tại thì hợp lý.” Ếch bị một con trâu đi qua dẫm bẹp là một kết thúc hợp lí bởi kiểu tư duy của ếch không thể tồn tại theo logic của nhận thức.

Khi bàn về sự hạn hẹp trong nhận thức, có người đã chia ra “năm mức độ dốt” (five orders of ignorance) có thể tóm tắt như sau:

  • – Dốt độ 0: Có nghĩa là không dốt – có kiến thức về một lĩnh vực nào đó và có thể chứng minh được kiến thức của mình. Tri thức mênh mông, biển học vô bờ, vậy nên giỏi trong chuyên môn và luôn trau dồi học tập “học, học nữa học mãi” là điều đáng quý.
  • – Dốt độ 1: Là loại thiếu kiến thức nhưng phải biết là mình thiếu kiến thức. Thiếu kiến thức nhưng có nhận thức, vậy cũng chưa đến nỗi nào. Thiếu kiến thức thì khiêm tốn, cố gắng học hỏi để  nâng cao chuyên môn và mở rộng hiểu biết.
  • – Dốt độ 2: Thiếu kiến thức và thiếu nhận thức – dốt mà còn không nhận thức được tình trạng dốt của mình. “Ếch ngồi đáy giếng” là kiểu dốt độ 2. Loại này khá phổ biến trong xã hội. Tai hại hơn là họ rất tự tin vào “hiểu biết sai” của mình, đôi khi trích dẫn cả nguồn tư liệu sai trái để bao biện cho mình do không đủ trình độ để thẩm định được độ tin cậy của tư liệu. Thậm chí có khi họ lấy cái sai của mình để “dạy bảo” người khác hoặc cố chấp bảo thủ.
  • – Dốt độ 3: Thiếu quá trình – có nghĩa là không chỉ không biết là mình dốt mà còn không có cách nào để cải thiện tình trạng đó (…). Nói cách khác là vừa thiếu kiến thức vừa thiếu nhận thức một cách trầm trọng.
  • – Dốt độ 4: dốt toàn diện – loại này xin miễn bàn. Dân gian có chuyện vui “Dốt có chuôi” để hài kịch hóa loại dốt này.

“Ếch ngồi đáy giếng” coi trời bằng vung suy cho cùng là câu chuyện phê phán cái dốt. Câu chuyện không chỉ là nhận xét khái quát về  những người không biết rõ cái nhìn hạn hẹp của mình hay không biết sự hiểu biết  bị giới hạn của mình trước cái bao la rộng lớn của tri thức nên đã có những suy đoán hồ đồ về sự vật.

Tuy nhiên cũng có thể coi như đây là một quy luật tâm lý học: Sự vật được tri giác như thế nào là do nơi vị trí đứng của chủ thể tri giác. Con ếch chưa ra khỏi cái giếng bao giờ, nó không biết rằng thế giới bên ngoài rộng lớn lắm khó khăn nhiều lắm, mọi thứ tuyệt vời lắm. Khoảng cách từ miệng giếng đến bầu trời là chặng đường nhận thức thế giới không dễ dàng gì nếu ta không gạt bỏ tự ngã, biết cầu thị, không cố chấp… Hegel nói:

“Ai nhìn nhận thế giới một cách hợp lý thì thế giới cũng nhìn nhận người đó một cách hợp lý.”

Đó là một chân lý. Đừng để cái sự dốt trở thành một thứ trầm tích đáng ghét trong xã hội và con người. Đừng để lời nói về sự dốt đưa mọi người xuống địa ngục – một địa ngục trần gian như cách nói của Jean Paul Sartre – Triết gia hiện sinh Pháp đầu thế kỉ XX:

“Người khác là địa ngục của ta.”

 

Mộc Nhân

Cứ đi tình nguyện để chụp ảnh, nếu bạn thích!

*Featured Image: Bùi Thị Hồng Vi

 

…Và bạn có thể đánh mất điều quý giá nhất mà tình nguyện tặng cho bạn. Là tình yêu thương, như những câu chuyện tôi đang kể.

Trần Quang Thiện (đại học Kinh Tế Luật TP.HCM) để lại dấu ấn trong ký ức tôi là một người vui vẻ, năng động. Cũng tham gia CLB, cũng đi Xuân tình nguyện, nhưng không làm Mùa hè xanh. Tôi hỏi: “Tại sao?” Thiện đáp: “Hè năm ấy mình làm tình nguyện ở Philippines.” “Hè năm ấy” là tháng 7/2013.

Trong thời gian ở Phil, những ngày không chạy dự án, Thiện hay đi tàu điện đến thăm và kể chuyện cho bà Năm, một người Việt Nam đang sống trong một viện dưỡng lão nhỏ bé giữa lòng Manila. Bà thương Thiện như con. Ai ghé thăm mà cho bánh kẹo, bà gọi Thiện lại, thủ thỉ: “Thiện ơi, cho con nè.” Bà hay hỏi: “Con có mang cà phê, mì gói của Việt Nam qua đây không? Cho bà với. Bà nhớ Việt Nam quá.”

Ngày trẻ sống ở Việt Nam gian khổ, bà theo tàu vượt biên đến Philippines. Cả đời bà chỉ có một đứa con. Vất vả bà nuôi khôn lớn, để con cưới vợ Philippines. Rồi con trai để bà lại trong viện tự bươn chải khi đã gần đất xa trời. Bà Năm vẫn phải cặm cụi đan những bao điện thoại bằng len và bán cho người nước ngoài. Nhắc đến đứa con, bà cười: “Nó lấy vợ Phil bỏ bà rồi”. Nghe thật xót xa. Kết thúc chuyến tình nguyện đã gần tám tháng, ký ức về bà trong Thiện vẫn còn nặng trĩu. Một người Việt Nam tha thiết nhớ quê, nhớ con, lủi thủi cô độc giữa thủ đô Manila. Vùng đất tương phản chát chúa hai mảng màu đối lập, xinh đẹp với kẻ giàu nhưng rách rưới không buồn che giấu với những số phận hẩm hiu.

Bùi Thị Hồng Vi (đại học Ngoại Thương TP.HCM) lớn hơn tôi hai tuổi. Cũng qua Philippines làm tình nguyện vào hè năm trước. Ký ức về chuyến tình nguyện là những cú sốc liên tiếp. Sốc vì “Tây” nó không tốt như ta tưởng tượng. Sốc vì người Phil tuy dễ thương nhưng lừa lọc thì không thiếu. Nhưng 6 tuần đọng lại trong chị là những người bạn chỉ đến một lần trong đời. Là cái thời tuổi trẻ bay qua với rất nhiều vấp váp và thương nhớ. Trở lại Việt Nam đã 6 tháng, vào một ngày sau Giáng sinh, cô bạn Hàn Quốc bất ngờ nhắn tin: “Mày nhận được tấm postcard chúc mừng của tao chưa?” Chị hớt hải chạy xuống tầng trệt chung cư, bác bảo vệ chìa ra một tấm card chi chít chữ Hàn Quốc: “Vi ơi, mày có khỏe không?” Chỉ đơn giản thế thôi mà sao chất chứa kỷ niệm nhiều đến thế.

Hồng Vi và Quang Thiện gặp nhau trong ngày thực tập sinh Việt Nam tại Phil hội ngộ. Từ Hà Nội, Hồ Chí Minh đến Đà Nẵng. Mọi người cùng đi chơi, đi ăn kem, kể chuyện những ngày mình ở Phil, đi từ cú sốc này tới bất ngờ khác. Từ việc không thể ăn được đồ bản xứ, cảm thấy cô đơn, “tự kỷ” trong căn nhà không có wifi đến việc phát hiện ra những thằng Trung Quốc phòng mình hóa ra dễ thương nhất quả đất. Mọi kỷ niệm như vỡ òa. Chẳng cần quan tâm là Nam kỳ hay Bắc kỳ. Chẳng cần nghĩ đến những tranh cãi vụn vặt, những so đo nhỏ hẹp, những chỉ trích tự ti. Chỉ cần là sinh viên Việt Nam, dù ở đầu bắc hay đầu nam của đất nước thì đều có thể thương nhau, bảo bọc nhau tại đất Philippines này.

*

Tôi cũng từng làm tình nguyện. Chúng tôi có những thời gian họp 3 – 4 tiếng triền miên từ ngày này sang ngày khác, “cắm cọc” ở trường từ 6h chiều đến 10 tối. Lúc 9h bảo vệ trường đóng cửa chúng tôi kéo nhau ra ngồi bệt trên nền nhựa đường trước cổng. Tôi tình nguyện làm tình nguyện, nhưng cũng có những ngày cái đầu nóng vượt khỏi sự kiểm soát. Tôi đã từng xung đột, cãi vã, có cả lúc giận dữ hỏi đứa bạn: “Tình nguyện là cái gì mà khiến tao và mày khổ sở như thế này?” Khi tình nguyện cướp đi thời gian, tiền bạc của chúng tôi; cướp các buổi đi chơi và cả những ngày cuối tuần rảnh rỗi. Trước đêm Tết Ngoại Thương diễn ra, 5 – 7 người trong số chúng tôi không ngủ.

2 giờ sáng, chúng tôi còn ngồi trong sân trường bật nhạc xuân, đốt nhang chống muỗi, vẽ hoa mai và nhìn bầu trời xanh đậm lấm tấm sao. 5 giờ 30 phút sáng, khi tôi đang ở nhà ủi áo, điện thoại rung: “Lên trường mày ơi.” Tôi đáp: “Cho tao nhắm mắt một xíu. Tao ủi đồ cả sáng, chưa ngủ được miếng nào.” Nó im lặng rồi bảo: “Tao cũng chưa ngủ… Thôi, lên đi.” 30 phút trước khi ngày Tết Ngoại Thương diễn ra, sân trường vẫn như một mớ hổ lốn, lộn xộn tanh bành. Chỉ đến khi treo 5000 con én vàng lên, không khí xuân mới thật sự hiện hữu. Và trưởng BTC của chúng tôi đã bật khóc khi thấy ngày hội đông vui ngoài sức tưởng tượng. Chúng tôi đã phung phí rất nhiều thời gian quẩn quanh với chương trình bởi thiếu kinh nghiệm và chưa có tư duy cao rộng. Nhưng tháng 1/2014 chất đầy kỷ niệm ấy cho tôi hiểu rằng: Tình nguyện sẽ dẫn đến tình yêu.

Đó là yêu chương trình tình nguyện mình làm ra như những đứa em. Yêu thương một cụ già bơ vơ ở Philippines xa lạ. Thương những đứa trẻ bị cha mẹ ruồng bỏ trong nhà thờ ở Malaysia. Thương những nhóc học sinh Thổ Nhĩ Kỳ mà mình từng dạy, xa em đã gần tám tháng rồi mà nửa đêm về sáng em vẫn inbox cô giáo cũ tâm sự. Thương những người đồng hương Việt Nam lần đầu mới gặp. Yêu thương cả gia đình host gắn bó với mình. Nhớ thao thức những câu nói: “Ba sẽ lái xe từ Thái Lan qua Việt Nam thăm con.” Cho đến câu chọc thương yêu: “Papa nhớ những ngày Ramadan khi con còn ở Thổ. 3 giờ sáng papa dậy thấy đèn phòng con còn sáng, đi gõ cửa gọi con ăn cơm chung với cả nhà. Giờ về Việt Nam rồi mà con vẫn thức tới 3 giờ, có phải vì con gái papa đang đói không?”

Tôi hoàn toàn không phản đối việc chụp ảnh. Những tấm ảnh đẹp luôn đáng trân trọng. Nó gợi nhớ ký ức vốn dễ mất, dễ quên. Nhưng, cứ đi tình nguyện để mà chụp ảnh, nếu bạn muốn! Chụp thật nhiều vào. Gắn vào ảnh một khung hình xinh xắn. Dùng photoshop làm cho nó lung linh. Viết những status mùi mẫn và nhận hàng trăm like. Rồi điều quý giá nhất của tình nguyện sẽ vỡ tan trong tim bạn.

Yêu thương là cảm xúc. Là những con người mà nhân duyên tác thành, có thể chỉ gặp nhau một lần trong đời. Là những cuộc sống hạnh phúc hoặc buồn bã, thương đau. Là những điều chỉ trải nghiệm mới thấu hiểu. Là nhớ thương nặng trĩu trong mỗi tấm ảnh ghi chép về khoảnh khắc bạn đã đi qua.

Và một mùa hè xanh lại đến. Một mùa exchange sắp bắt đầu. Bởi tình nguyện chưa bao giờ là ban ơn hay thương hại. Bởi tình nguyện không tồn tại trên những tấm ảnh. Mà tình nguyện là chia sẻ và yêu thương. Tình nguyện là cuộc sống.

Đỗ Thanh Lam

Một chiều suy ngẫm… chậm…

*Featured Image: heeeeman

 

Chiều mùng 9/3 âm lịch, được nghỉ học, mình khá rảnh, trước mắt là quốc lễ, nói chung là có hơn cả một ngày để sống chậm lại trong cái sự ồn ã của cuộc sống này. Lớp 12 rồi, biết rằng có hẳn cả một núi bài tập đang chờ chực đổ xuống đầu đấy, nhưng mọi tế bào thớ thịt trên cơ thể đều đang kêu gào đòi nghỉ ngơi, cơ thể cũng cần làm gì đó thật đặc biệt để khuây khoả đôi chút, như vậy là quá đủ lí do để xắn tay áo lên và viết – cốt là để xả ra được những cảm xúc được chất chứa lâu ngày.

Chiều đó mình cũng không nghĩ cũng có thể viết được nhiều đến thế. Là một dân học ban tự nhiên, với điểm bộ môn văn trên trường cũng không giỏi không dốt gì hết, nói đại ra là bình thường gọi là có tí cảm xúc, theo nhận xét của giáo viên và từ nhiều người khác, gia đình chẳng hạn. Nhưng một điều chắc chắn rằng, mình không bao giờ quan tâm đến những lời phê bình ấy làm chi cho mệt óc, mà chỉ muốn viết thôi. Như anh Trần Việt Anh đã nói:

“Với tôi, viết là một trò chơi, không có người thắng kẻ thua, chỉ cần thoả mãn bản thân là đã đủ vui rồi…”

Hoà mình vào dòng chảy của cảm xúc, từng chữ viết từng câu văn cứ như nhảy múa trong đầu đòi được thoát ra. Trong giai đoạn ôn thi ác liệt, hiếm khi nào tìm được những khoảng thời gian như thế, tất cả những gì mình đã làm trước đây chỉ là buông xuôi và chạy trốn khi những cảm xúc lẫn lộn đó ùa đến, đặt cái lưng xuống giường, thả trôi chúng vào dĩ vãng, rồi chìm sâu vào giấc ngủ đầy mộng mị.

Có thể đến một giai đoạn nào đó trong cuộc sống, ta muốn dừng lại, chỉ một chút thôi, như lúc này đây, để nhận ra mình đang ở đâu trong cái thế giới hỗn loạn này. Bản thân muốn trở thành một điều gì đó thật đặc biệt, giữa 88 triệu người Việt, chưa kể đến 6 tỉ 912 triệu người ngoài kia. Có thấy mình thật nhỏ bé không, có thấy mình bất lực không, phải chăng vì vậy mà ta lao mình vào dòng người hối hả ấy?

Lên lớp 12, “sống vội” là từ thường được xuất hiện trong từ điển của mình. Không phải là không tốt, vì nếu không nhanh chân nhanh tay mà tô cho bằng được cái ô trắc nghiệm thì ăn chắc thất bại. Nhưng buồn vì dường như tất cả mọi thứ được định nghĩa như một đường đua tranh ác liệt, mà càng dề dà thì càng bị bỏ lại phía sau. Mình nhớ những vẻ đẹp mà chỉ khi thật chậm mới có thể cảm nhận được, mà nay đã được thay bởi sự chơi chớt, vội vàng, vì một giá trị hư ảo nào đó. Hay là người ta đã quên?

Bên cạnh nhanh là chậm, rồi lại chậm nhanh. Cái gì nhiều quá là không tốt, mà ít quá cũng không tốt. Một sự đủ đầy, là phải có cả hai, hiển nhiên như hai mặt sấp và ngửa của một đồng xu. Có thể điều đó cũng tương đương với sự bảo toàn trong vật lý chăng, cái này tăng thì cái kia giảm, nhưng chúng vẫn ở đó, một trong hai không thể tồn tại nếu thiếu cái kia, mà luôn tìm đến nhau, giao hoà để tạo nên năng lượng.

Lạc lối trong sự thiếu đầy đủ, cảm thấy thật trống rỗng.

Mình ghét nhất cái cảm giác trống rỗng ấy, khi không biết nên và sẽ làm gì, đang đi đâu, hoàn toàn chai sạn, dòng sông cảm đã cạn kiệt nước. Nhưng có lẽ như Nguyễn Huyền đã viết về nó, ấy chỉ là một khoảng lặng của tâm hồn, khi ta đã đến tận cùng của cảm xúc con người. Trái tim cần nghỉ ngơi, cần tĩnh lặng để khởi động lại nhịp đập vốn có của nó. Mình biết phải thay đổi một điều gì đó, phải thực hiện một cú nhảy thật ngoạn mục, nếu không tất cả sẽ lại trở về như cũ, cứ lặp đi lặp lại lặp đi lặp lại. Thề với chúa là mình căm thù cái cảm giác đó. Trước mắt, cứ làm những gì mình có thể đã…

P.s: Hoa anh đào rơi với vận tốc 5cm/s, đúng không nhỉ. Vẻ đẹp tuy ngắn ngủi, nhưng nó vẫn rơi chậm, để chờ hay tận hưởng một điều gì đó.

 

Hiệp Siêu Nhân

Vụ “mất đồ sau khi cứu người”, chính phóng viên là “kẻ trộm”

Photo: Petrotimes

 

 

Hôm qua (10/04), nhiều báo mạng – trang tin điện tử đã lần lượt đăng tải – dẫn lại thông tin về việc một người đàn ông tên Nguyễn Văn Tuân (SN 1980) vào khoảng 9:30 sáng tại TP Huế đã dũng cảm nhảy xuống sông cứu lấy một phụ nữ có ý định tự sát, đang vùng vẫy giữa dòng nước.

Không thống nhất về thông tin, thiếu chính xác về sự việc

Theo nhiều nguồn tin thì khoảng 20 phút sau, khi đã cứu thành công người phụ nữ, anh Tuân quay trở lên thành cầu thì rất bất ngờ khi toàn bộ quần áo, ví tiền và giấy tờ tư trang của anh đều bị “bốc hơi” theo người đàn ông mà anh Tuân đã nhờ trông hộ (?). Theo một nguồn khác anh Tuân chỉ bị mất ví, trong đó có 200 nghìn đồng, giấy đăng kí xe máy và chứng minh nhân dân, ngoài ra thì những vật dụng khác như: áo quần, điện thoại, xe máy thì vẫn còn (?). Và một nguồn khác thì anh Tuân bị kẻ gian lợi dụng lấy hết quần áo, tiền bạc trong ví và cả chiếc xe máy của mình (?).


Anh Nguyễn Văn Tuân sau khi nhảy xuống sông cứu người, hình ảnh được cho là bị mất sạch tài sản – Ảnh Petrotimes

Sự thật việc anh Tuân bị cuỗm hết tất cả tài sản

“Anh Tuân cho biết anh không bị mất gì cả, không biết các báo lấy thông tin ở đâu để đưa tin như thế.” – ThanhNienOnline.

Nguyên văn trên được chính anh Tuân xác nhận với PV báo ThanhNienOnline trong buổi tiếp xúc với công an TP Huế và nhận thư khen cùng tiền thưởng “nóng” từ thượng tá Võ Văn Sáu, Phó trưởng Công an TP Huế.

Thưởng nóng người bán rong dũng cảm lao xuống sông Hương cứu người
Anh Tuân được Công an TP.Huế mời đến khen thưởng – Ảnh: Trần Hồng (ThanhNien)

Phóng viên “hớt váng” thông tin, bóp méo sự thật bồi thêm hiệu ứng người Việt xấu xí

Hành động cứu người chẳng nề hà hiểm nguy của bản thân từ trước đến nay vốn không phải là hiếm, ngoài việc làm ơn vốn chẳng mong được đáp đền xuất phát từ tinh thần tương thân hào hiệp rất đáng hoan nghênh của người Việt Nam. Tuy nhiên trước sự không thống nhất từ những nguồn tin khác nhau và sự “chụp giật, hớt váng” thông tin lẫn nhau và tác động bởi những chỉ tiêu rất đặc thù của báo mạng, đơn cử ở đây là lượt view chẳng hạn đã khiến cho một số cá nhân được gọi là phóng viên đã chẳng ngần ngại bóp méo, “hớt váng” thông tin, vô hoặc cố tình làm sai lệch sự thật để thỏa mãn thị hiếu cho số đông người đọc.

Cụ thể vấn đề được nhắc đến ở đây  là sự “giật gân hóa”, khai thác không thật chi tiết và triệt để đến cùng thông tin để rồi đem đến cho người đọc một cái nhìn xấu xí, lệch lạc, tạo nên hiệu ứng phẫn nộ, căm giận và mất lòng tin vào một xã hội với lắm kẻ vô cảm, cơ hội đến đớn hèn trước một hiện tượng mà lẽ ra nếu tìm hiểu cụ thể, xác thực và đăng tải đúng bản chất của nó là “gương người tốt việc tốt” thì ắt hẳn sẽ chẳng ai buồn quan tâm, mấy ai buồn click chuột.

Cần vực dậy niềm tin trong xã hội

Đề cập đến sự vô cảm của xã hội hiện tại, khi con người không chỉ chưa hết dè dặt lẫn nhau mà còn bỏ qua bao liêm sỉ của bản thân, gạt qua bao bĩ cực, tuyệt vọng của kẻ gặp nạn để hùa nhau vào hôi của như thể đấy là của mẹ thiên nhiên đang vào mùa khai thác như truyền thông đã đưa thời gian qua. Sở dĩ tôi nhắc đến việc “hôi của” trong chủ đề này là vì cạnh từ “hôi của” truyền thông còn xuất hiện cụm “không ai hôi của” như một hiện tượng xã hội đặc biệt và lạ lẫm lắm lắm, mặc dù nó hoàn toàn trái ngược với đạo luân thường đạo lý mà ngay cả trẻ con cũng được giáo dục từ rất sớm, rất sớm.

Trong lúc người đọc ngày càng bị bủa vây bởi nào những cướp, giết, hiếp, lừa đảo, hôi của, trộm cắp… nhan nhản và phủ lấp hết màn hình, khiến cho không ít người dần lung lay và mất đi niềm tin vào một xã hội đầy rẫy hiểm nguy, lừa lọc, vô cảm và bất lực… thậm chí đến việc làm người tốt cũng khó, cũng khiến phải suy nghĩ lại, phải dè dặt cân nhắc (như tin về vụ “Mất đồ sau khi cứu người” vừa rồi là một ví dụ).

Về việc vực dậy niềm tin trong xã hội, tôi xin được phép dẫn một ví dụ đã được nhiều nguồn đăng tải như sau:  “Cảm động” chuyện tên cướp bị bắt vì sợ tông cụ già bán vé số, nội dung của câu chuyện là việc một tên cướp chấp nhận bị bắt để tránh tông phải cụ già bán vé số do một người dùng mạng xã hội kể lại.

Trên Facebook cá nhân .
Câu chuyện do người dùng kể lại trên Facebook cá nhân – Ảnh XaLuan

Đương nhiên là tôi không tin vào câu chuyện này vì nhiều yếu tố như: tính xác thực của thông tin, nhân chứng tại hiện trường, độ uy tín của người chia sẻ… Nhưng qua quan sát tôi biết có nhiều người vẫn tin và không tiếc công share đi câu chuyện đầy tính nhân văn này vì dẫu ít dẫu nhiều nó cũng làm tốt phần nào đó chức năng truyền tải đi thông điệp về tình người, về lòng trắc ẩn giúp cuộc sống thêm phần tốt đẹp.

Về vụ “mất đồ sau khi cứu người”, chính phóng viên là “kẻ trộm”

Một lần nữa phải nhắc lại rằng người Việt hiện đại ngày càng mất niềm tin vào xã hội, vào con người, luôn dè dặt lẫn nhau, thậm chí đến việc thực hiện một việc tốt đáng hoan nghênh và ủng hộ cũng phải suy nghĩ lại và cân nhắc thiệt hơn.

Mà cụ thể trong chủ đề này (vụ mất đồ sau khi cứu người) chính phóng viên là người đã cướp đi lòng tin, lý tưởng sống tốt đẹp, cướp đi tinh thần tương thân, trượng nghĩa của không ít người Việt Nam. Để thay vào đó là một ví dụ xuyên tạc, thiếu chính xác méo mó, xấu xí về hình ảnh con người Việt Nam vô cảm, cơ hội, đớn hèn trong mọi hoàn cảnh. Còn người tốt không tiếc thân mình, thậm chí có thể phải đánh đổi bằng tính mạng thì phải bấm bụng ôm phần thiệt về bản thân khi không biết đặt niềm tin vào đâu để có thể chuyên tâm làm việc tốt?

 

Trương Đức Phương

Nhân dịp nói về bế tắc

Ảnh: Kawasaki Shuhei

Tớ dám cá là cậu không thật sự biết mình đang sống vì điều gì đâu. Cậu không có chỗ đứng. Hãy suy nghĩ thật kĩ xem cậu có chỗ đứng nào trong lòng của ai hay không? Dĩ nhiên là có, với gia đình, nhưng cậu đã làm được gì cho họ chưa? Còn một vài người khác nữa nhưng trong lòng cậu lại không có hình bóng của họ. Ngay cả khi cậu thật sự tốt, cậu cũng không hài lòng với điều đó lâu dài, cậu không bao giờ hài lòng với bản thân. Một khi khao khát điều gì, đạt được điều đó rồi, đến một khoảng thời gian nhất định nào đó rồi cậu cũng cảm thấy nó thật là nhàm chán và muốn tung hê tất cả.

Ai yêu cậu là người bất hạnh nhất trên đời, còn cậu có yêu ai hay không thì tớ không chắc. Bên ngoài, cậu là một người vui vẻ, thân thiện, tốt bụng và đôi khi cậu cũng hài lòng lắm với điều đó, vì cậu được người khác yêu mến mà quý trọng mà. Nhưng thật ra bên trong cậu yếu đuối, sợ hãi, cô đơn. Cậu thừa hiểu điều này, cậu hiểu rất rõ chính vì vậy mà với cậu, tự tin với tự ti rất lẫn lộn. Cậu thậm chí còn không biết vẻ ngoài của mình có coi được hay không, tính cách hướng nội hay hướng ngoại, cậu sống tình cảm hay lí trí, mạnh mẽ hay yếu đuối. Thật ra cậu chẳng biết mình là ai và mình thật sự cần gì vì cậu “diễn” quá nhập vai, ngoài xã hội cậu sống với tính cách khác hẳn khi cậu ở một mình.

Điều này không phải là xấu, điều này là sự thích nghi. Bên trong và bên ngoài cậu dường như mâu thuẫn với nhau nhiều lắm, đời sống của cậu vẫn chưa hài hòa. Chính vì vậy mà cậu chạy loanh quanh, tìm kiếm, theo đuổi nhiều điều khác nhau, cậu cố gắng biến chính mình thành một người khác, và tin vui là mỗi khi thất bại với điều đó cậu trở nên hiểu chính mình hơn một chút. Tuy nhiên, cậu vẫn luôn cố gắng thay đổi và thay đổi để hoàn thiện mọi mặt một cách nóng nảy. Tớ biết vì sao, cậu muốn mọi người tập trung vào những điều đẹp đẽ đó mà quên đi khuyết điểm của cậu.

Thật ra trong tiềm thức, cậu ghét những ai có điểm nào đó giống với điều mà cậu ghét ở bản thân mình. Cậu muốn xê dịch, muốn làm, muốn đi, muốn thay đổi xoành xoạch, muốn đến mức dường như nó mang khuynh hướng bỏ chạy vì cậu biết rằng một phần bên trong chính cậu đã sụp đổ, vỡ vụn. Cậu thậm chí còn không biết nó đã vỡ vụn từ bao giờ, và đó là cách mà cậu bù đắp.

Chỉ cần có người nào đó khen cậu dễ thương, thông minh, hài hước, hiểu biết… thì những chuyện khác không còn quan trọng nữa. Tớ hiểu, tất cả những điều cậu làm chẳng qua chỉ vì muốn có được cảm giác mình là một người bình thường, có khuyết điểm nhưng cũng có ưu điểm, cả hai chia sẻ với nhau vậy là trung hòa. Và bởi vì cậu không hề muốn nổi giận với chính mình, hơn nữa cậu muốn tự cho mình cái quyền đánh giá người khác.

Có lúc, cậu còn đi xa đến mức muốn trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn, cậu muốn từ bỏ tâm hồn. Cậu muốn được bình an. Tâm hồn có lúc muốn giết chết cậu chỉ vì cậu không thể kiểm soát được nó. Nhưng có một chuyện thú vị thế này, khi cậu muốn rèn luyện tâm hồn thì đôi khi cậu cũng ăn nói không được cẩn thận, tỏ vẻ ra ta đây hiểu biết này kia và đến khi cậu quyết gạt bỏ tâm hồn thì đâu đó trong sự lén lút, cậu lại thích thú đọc về tình yêu và cuộc sống. Thật lòng với cậu, cho dù tớ rất yêu cậu, rất hiểu cậu, là chính bản thân cậu, là lí trí của cậu, tớ muốn nói rằng cậu bế tắc thật rồi. Không phải cậu bế tắc vì sự mâu thuẫn, cậu bế tắc vì cậu từ chối mâu thuẫn. Con người ta không thể sống một cách phiến diện được đâu.

Cậu, hãy cố gắng sống một cuộc đời hài hòa, hãy lắng nghe lời khuyên từ người mà cậu tin tưởng. Nếu họ có nói điều gì đó làm cho cậu tức giận xám mặt xám mày thì tớ xin cậu, xin cậu đấy! Hãy làm theo lời của họ bởi vì đã rất nhiều lần, họ nói đúng! Hãy để họ thách thức cậu thật nhiều, hãy tin tưởng cảm giác của mình vì họ đã nói trúng tim đen của cậu rồi nên cậu mới cảm thấy giận dữ một cách kì lạ. Chỉ những người dám nói thật với cậu, những người như vậy mới có thể giúp cậu đứng lên mà thôi.

 

Quyên Quyên