17.2 C
Da Lat
Thứ Bảy, 26 Tháng 7, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 217

Có giọt sương nào không sinh ra bởi đêm ?

Photo: Noah Weiner

 

Có giọt sương mềm trên nhành cây khô ráp ?
Hay giọt sương khô ráp trên nhành cây yếu mềm ?

Có giọt sương nào không sinh ra bởi đêm ?!
Dẫu là đêm của trời – khi vầng dương say ngủ
Hay là đêm của đời – khi bình yên không đủ
Thì sương vẫn sinh ra… thì sương vẫn sinh ra…

Có những giọt sương mang thương nhớ thiết tha
Có những giọt sương mang đớn đau quằn quại
Có những giọt sương để nuôi đời hoa dại
Có những giọt sương… chỉ là những giọt sương…

Vậy có giọt sương nào không phải là sương ?
Có nhớ thương nào không đớn đau quằn quại ?
Có loài hoa nào chưa từng là hoa dại ?
Có màn đêm nào không để lại giọt sương ?

Sao nhành cây kia ôm giọt sương bình thường
Rất mong manh vẫn êm dường như mộng ?
Cớ sao ta từng ôm đời dài rộng
Giờ lại ôm giọt-sương-khô-khốc-và-bi-thương ?

Ta sẽ học theo nhành cây bình thường
Để có thể ôm giọt sương mềm mại
Ta sẽ học theo những loài hoa dại…
Sống cũng nhờ sương !
Đẹp cũng nhờ sương !

 

The Kid Falling From Heaven

Đọc sách

Featured Image: Daniel

 

Một trong những đam mê lớn nhất trong đời của tôi là đọc. Hầu như toàn bộ thời gian trong ngày của tôi, lúc nhỏ, ngoài việc học, là đọc; lớn lên, ngoài việc đi dạy để kiếm sống, và sau đó, viết lách, cũng dành cho việc đọc. Đọc, với tôi, là một lạc thú không thể thay thế được.

Hồi nhỏ, tôi đọc tất cả những gì tôi có; lớn lên, tôi đọc những gì tôi thích; sau này, khi tôi viết nhiều, hầu như tôi chỉ đọc những gì mình cần. Đọc cái mình có là cái thú của người thưởng ngoạn nhưng nghèo; đọc cái mình thích là cái thú của người thưởng ngoạn khá dư dật; còn đọc những thứ mình cần là cái thú của người nghiên cứu, ở đó, lạc thú có khi không nằm ở việc đọc mà nằm chủ yếu ở việc viết, ở việc chuyển hoá cái của người khác thành cái của mình; một thứ lạc thú khá thực dụng. Đọc như một người thưởng ngoạn là phiêu du vào một thế giới khác, ở đó, người ta tự đánh mất mình bao nhiêu thì càng thích thú và càng trở thành giàu có bấy nhiêu; đọc như một nhà nghiên cứu là tham gia vào một cuộc thu hoạch và biến chế, ở đó, càng tiếp nhận và tiêu hoá được bao nhiêu người ta càng sung sướng và trở thành giàu có bấy nhiêu.

Hồi nhỏ, tôi thích tất cả những cuốn sách nào thỏa mãn được sự tò mò của mình; lớn lên, tôi thích những cuốn sách gợi cho tôi cảm giác đồng điệu; sau này, tôi thích những cuốn sách mang lại cho tôi những gì thật mới mẻ, hơn nữa, tôi đặc biệt say mê những cuốn sách xuất hiện dưới mắt như một đối thủ hạ gục tôi ngay tức khắc: Đọc, thoạt đầu, tôi có cảm giác không hiểu gì cả; sau, nhận thức được là mình chưa hoặc không bao giờ viết được như vậy. Cảm giác thua trận, trong việc đọc, vừa có một chút buồn rầu lại vừa có chút ngây ngất khi ngước nhìn lên những đỉnh núi thật hùng vĩ và cao tít tắp, lúc ấy, gần như toàn bộ niềm vui đều nằm ở chỗ: cố trèo lên đỉnh núi ấy. Độ cao của núi trở thành một thách thức. Trèo được chừng nào vui chừng ấy.

Liên quan đến việc đọc, nhiều lúc tôi cảm thấy ghen tị với bạn bè và đồng nghiệp người Úc: Hồi nhỏ, cả hai cùng mê đọc sách như nhau, cùng đọc một số lượng sách giống nhau, nhưng trong khi các bạn tôi, những người nói tiếng Anh như ngôn ngữ thứ nhất, có thể đọc được vô số những cuốn sách hay, không những hay mà còn lớn, không những lớn về phương diện nghệ thuật mà còn lớn về phương diện tư tưởng, những tác phẩm được xem như những điển phạm trong phạm vi toàn cầu: với chúng, người ta có thể tự hào là có kiến thức; còn tôi thì chỉ mê mải đọc cả hàng ngàn cuốn sách nho nhỏ nhàn nhạt, như những ca khúc cải lương, chỉ thay đổi lời chứ không thay đổi điệu: Với chúng, thú thực, tôi cũng chả biết dùng làm gì.

Nói cách khác, dễ hiểu hơn: Đọc Shakespeare, chẳng hạn, người ta có thêm một cái gì đó có thể sử dụng cả đời; đọc Kim Dung, Quỳnh Dao hay hầu hết các tác giả viết feuilleton trên báo chí miền Nam ngày trước, chúng ta chỉ được một chút quên lãng, nghĩa là chỉ mất thì giờ.

Mỗi lứa tuổi nên có một loại sách thích hợp. Có những cuốn sách nên đọc lúc trẻ và có những cuốn sách nên đọc lúc đã lớn tuổi. Nhiều lúc tôi cảm thấy may mắn là lúc nhỏ, những năm đầu tiên của trung học, tôi đã đọc gần hết sách của Tự Lực văn đoàn và Thơ Mới. Nếu đọc muộn hơn, sẽ chỉ thấy đèm đẹp, càn cạn và nhàn nhạt. Nhưng nếu ở lứa tuổi ấy mà không đọc chúng, hoặc chỉ đọc những “Con trâu” (Nguyễn Văn Bổng) hay “Người mẹ cầm súng” (Nguyễn Thi) hay thơ Tố Hữu thì tâm hồn sẽ mất đi rất nhiều thứ, ít nhất là những mơ ước thật trong sáng và những mơ mộng thật nhẹ nhàng.

Ngày xưa, có câu nói của ai đó đã thành danh ngôn: “Họ chỉ sợ những người đọc một cuốn sách.” Có lẽ đó chỉ là một cách nói. Sự thật, không có ai hiểu một cuốn sách, dù chỉ ở mức vừa phải, nếu chỉ đọc một cuốn đó thôi. Người ta phải đọc cả ngàn cuốn sách mới hiểu được sâu sắc cuốn sách đầu tiên họ đọc. Lý do là cuốn sách nào cũng có tính liên văn bản: Nó có hàng ngàn sự nối kết chằng chịt với các cuốn sách khác. Chỉ dừng lại một cuốn sách không khác gì cảnh bị ở tù. Lại là tù biệt giam. Trong hầm kín.

Bởi vậy, tôi rất ngạc nhiên khi nghe, không phải một lần mà là nhiều lần, không phải từ một người mà từ nhiều người: Một số nhà văn lớn tuổi thường khuyên các nhà văn trẻ tuổi hơn là đừng đọc nhiều quá. Hai lý do thường được nêu lên là: Một, đọc kỹ một vài cuốn sách thì dễ có cơ hội đi sâu hơn là đọc cả hàng chục, hay hàng trăm, thậm chí, hàng ngàn cuốn sách; và hai, đọc nhiều quá sẽ bị ảnh hưởng từ người khác, do đó, sẽ đánh mất bản sắc riêng của mình. Xin nói ngay hai điều: Một, những lời khuyên kiểu ấy, tôi chỉ nghe từ giới cầm bút người Việt; ở Tây phương, có lẽ không có ai nói vậy; và hai, theo quan sát và đánh giá của tôi, những nhà văn thường đưa ra lời khuyên ấy đều lớn tuổi nhưng không phải là những tài năng lớn; tất cả các tác phẩm của họ đều khá nghèo nàn, hơn nữa, đều chịu ảnh hưởng nặng nề của những khuynh hướng cũ mèm chứ không có gì là của riêng họ cả.

Ở Tây phương, ngược lại, hầu như mọi người đều khuyên giống nhau: Để viết hay, trước hết, hãy đọc. Không có nhà văn lớn nào mà không đọc nhiều. Thử đọc các bài phê bình và tiểu luận của các nhà văn và nhà thơ lớn ở Tây phương thì thấy ngay: Họ không những nhạy cảm và có khả năng diễn đạt giỏi mà còn có kiến thức rất rộng và óc phân tích rất cao. Bởi vậy, nhiều người trong họ không phải chỉ là những người sáng tác mà còn được nhìn nhận như những nhà phê bình và lý thuyết gia xuất sắc. Tất cả những điều đó đều đến từ việc đọc.

Nhớ, nhà văn Phạm Thị Hoài, đâu đó, có nêu lên một ý mà tôi rất thích: Ở thời đại toàn cầu hóa như hiện nay, một nhà văn không có quyền cáo lỗi với độc giả về việc không biết các đồng nghiệp của mình trên thế giới nghĩ gì và viết gì. Lại nhớ Susan Sontag, đâu đó, có nói một ý rất hay: “Một nhà văn, trước hết, là một độc giả. Chính từ việc đọc mà tôi rút ra được những tiêu chuẩn để dựa vào đó tôi đánh giá các tác phẩm của chính tôi và cũng theo đó, tôi buồn bã nhận thấy tôi còn quá thấp. Cũng chính qua việc đọc, tôi trở thành một phần trong một cộng đồng văn học vốn bao gồm nhiều nhà văn đã mất hơn là những người còn sống.”

 

Nguyễn Hưng Quốc

Tại sao tôi đọc tiểu thuyết?

Với tôi văn học và điện ảnh gần gũi nhau lắm, nên tôi mạo muội gửi vào đây bài “Tại sao tôi đọc tiểu thuyết”, nếu sửa lại là “Tại sao tôi xem phim” có lẽ cũng được.

Nếu tiểu thuyết lúc nào cũng hấp dẫn, dễ đọc thì câu hỏi trở nên thừa. Các con tôi không bao giờ hỏi tại sao người ta ăn kem cây. Chúng chỉ hỏi tại sao lại ăn những thứ chúng cho là không hấp dẫn. Con gái tôi cho rằng người ta không cần trồng rau cải hay nuôi cá tôm làm gì, vì con người có thể sống hoàn toàn hạnh phúc nhờ mỗi ngày ăn một bình kẹo dẻo. Tôi giải thích: ăn cà rốt sáng mắt, ăn rau dền luộc bổ máu…

Tại sao không dừng lại ở những cuốn sách đọc dễ như ăn kẹo dẻo, như Tề thiên đại thánh và Harry Potter. Tìm những cuốn sách ít hấp dẫn hơn để làm gì?

Vì đọc tiểu thuyết có lợi ích, giống như ăn rau dền luộc bổ máu?

Chúng ta làm một việc gì đó chỉ khi nào biết được nó có lợi vào việc gì thôi sao?

Ngôn ngữ của chúng ta có một giới từ rất thông dụng là từ “để”. Học bài để thi đậu, đi làm để kiếm tiền, giao tiếp xã hội để có người quen mà nhờ vả, đi du lịch để mở mang kiến thức, nghe bài Cô Thắm về làng để thư giãn. Tôi nghĩ rằng gắn được vế sau của mỗi câu ở phía sau chữ “để” cho mỗi việc tôi làm là tôi có được mục đích lớn của cuộc đời: nó là tổng số của những mục đích nhỏ xíu và nhỏ vừa, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm.

Cho đến một hôm, một người bạn cho rằng tôi không biết sống trong hiện tại. Tôi sống, cùng lắm, chỉ được một nửa. Tôi nói: “Sống mới một nửa mà đã quá khó, sống trọn làm sao làm nổi?” Người bạn hỏi tôi: “Đứng một chân và đứng hai chân, cái nào khó hơn?”

Tôi về nghĩ lại.

Cuộc sống tôi là một chuỗi hoạt động đuổi theo những mục đích ở phía trước. Cuộc đời xảy ra vào ngày mai. Không bao giờ có hôm nay. Không bao giờ có sự ung dung trong hiện tại. Hình như lúc nào tôi cũng đang cố giữ thăng bằng, tôi như người đứng một chân thật.

Ngày chúng tôi còn nhỏ, khi học sinh vật, học về một con thú hay một loại cây nào đó, sách giáo khoa thời trước luôn luôn dạy cho chúng tôi chúng có ích cho chúng ta ra sao. Con chồn cho thịt và lông, con voi kéo gỗ và cho ngà, gỗ bằng lăng dùng làm nhà, cây cầy, bần, đước thì làm than. Chúng tôi chỉ quan tâm đến vạn vật ở chỗ chúng phục vụ được những mục đích nào của con người mà thôi. Cuối cùng phải đến lúc rừng mất và thú tuyệt chủng. Nếu người ta nghĩ rằng trời sinh ra cái cây là vì cái cây, con voi là vì con voi và để yên cái cây và con voi được ở nơi trời sinh ra nó, thì sẽ còn rừng giữ đất, giữ không khí sạch, ngăn lũ xuống đồng bằng.

c tiểu thuyết 3Ảnh: Mysticsartdesign 

Để sống trọn vẹn hơn, theo người bạn học thiền của tôi, khi nói câu nào chỉ cần bỏ đi chữ “để” và cái vế đi sau đó. Đọc sách chứ không phải đọc sách để tích tụ kiến thức cho ngày mai. Nhìn trăng chứ không phải nhìn trăng để tâm hồn thư giãn. Để tâm hồn thư giãn không có gì sai, nhưng nó giới hạn sự nhìn trăng, cũng như đi tìm kiến thức trong một quyển sách loại bỏ những thứ khác trong quyển sách đó không được định nghĩa là kiến thức.

Một hôm, không ai dạy bảo, con tôi tự nhận ra rằng ăn rau lang luộc chấm tương cự đà ngon hơn ăn kẹo dẻo. Con người tự biết rằng các món ngọt ngào, dễ ăn không thôi không đủ nuôi sống mình. Người ta không chỉ cần có Tề thiên đại thánh và Harry Potter.

Tôi đọc tiểu thuyết vì tiểu thuyết không mang mục đích gì cả, nhờ vậy việc đọc của tôi thuần khiết. Trong một bức thư không gửi cho một nhà văn cùng thời vào năm 1865, Tolstoy viết:

“Nếu có ai bảo tôi viết một cuốn tiểu thuyết trong đó tôi khẳng định một cách tuyệt đối cái mà tôi cho là quan điểm đúng cho tất cả các vấn đề xã hội, thì quyển tiểu thuyết đó không đáng để tôi dành ra hai tiếng đồng mà viết nó.”

Nếu cầm một cuốn sách lên, đọc được một lúc, tôi nhận ra được ý đồ của tác giả, thì tôi không còn tin quyển sách ấy nữa. Tôi có ngay cảm giác là câu nào, cảnh nào người viết cũng đưa vào để phục vụ cho cái ý đồ ấy, để khẳng định một quan điểm. Khi đọc một cuốn tiểu thuyết, tôi chỉ muốn được nghe kể chuyện mà thôi. Câu chuyện có đầu có đuôi hoặc thiếu đầu hoặc thiếu đuôi hoặc thiếu cả hai cũng không sao. Nhưng đừng hơn như vậy. Tolstoy cho rằng trong thế giới của nghệ thuật không có chỗ để chứa các công thức giải quyết những vấn đề xã hội.

Kho tàng triết lý của loài người nằm trong các tác phẩm văn học nhiều hơn trong những cuốn sách triết. Nhưng triết trong tiểu thuyết không có hệ thống, không khẳng định, nó bàng bạc giữa có và không, và nó tùy thuộc rất nhiều vào người đọc. Triết trong văn học là những đám mây trên trời, người đọc ngước nhìn và tự tả cho mình: đám mây này hình con thỏ, kia là ông khổng lồ, còn đây là ông câu cá, có cả chiếc thuyền con của ông ấy. Nếu người đọc nhìn mây không thấy ông khổng lồ và ông câu cá thì cũng chẳng sao, mây vẫn là mây, vẫn đẹp và nhất là nhẹ nhàng.

c tiểu thuyết 2Ảnh: Mysticsartdesign 

Người viết sách triết tìm cách hoàn tất một hệ thống tư tưởng chặt chẽ. Trong cuốn sách triết nào, phần kết luận cũng là phần quan trọng nhất. Còn người viết tiểu thuyết chỉ kể một câu chuyện, lang thang giữa vùng sáng và vùng tối của trái tim con người, đôi lúc phân vân không biết viết bao nhiêu thì đủ, bao nhiêu thì thừa. Cái khó trong một bức tranh là những nét không vẽ chứ không phải những nét được vẽ xuống khung vải. Sự khẳng định làm chết nghệ thuật. Những câu nào người viết còn được viết ra không khó bằng những câu phải để trống để cho nó tự thành hình trong đầu hay trong tim người đọc. Một cuốn tiểu thuyết hay, giống như cuộc đời, không bao giờ hoàn tất.

Tiểu thuyết, trong khi không mang mục đích thông tin, chuyên chở kiến thức, lại làm cho ta hiểu về con người, về lòng tin, nơi họ sống, lịch sử, thời tiết, mùa màng… sâu hơn những sách chuyên đề. Cơ quan nhi đồng của Liên hiệp quốc có thể thống kê về số trẻ con được sinh ra trong một năm nào đó ở một nơi nào đó ở Phi châu, số trẻ con đau yếu, được chữa bệnh hoặc không được chữa, chế độ dinh dưỡng của chúng, được đến trường, học nghề hay đi cuốc đất. Đọc những bài viết tỉ mỉ đó, bạn không biết một đứa trẻ khi làm vỡ một cái bát nó có bị đòn hay không; miếng thịt hiếm hoi trong bữa cơm gia đình vào miệng người cha hay đứa con ốm yếu nhất; khi buồn khổ đứa nhỏ úp đầu vào lòng mẹ hay đến ngồi bên một gốc cây; nó mơ những gì và kể giấc mơ của nó cho một cái tượng gỗ, đứa em gái hay là những ngôi sao? Nhà xã hội học có thể cung cấp cho bạn trăm nghìn con số tiêu biểu cho trẻ con ở Phi châu, nhưng qua những con số đó bạn không nhìn thấy một gương mặt, một kiếp sống, một hy vọng nào.

Bức tranh càng tiêu biểu, thì cây cỏ trong đó càng mờ nhạt. Nhà văn, trái lại, không biết những con số. Anh ta có một câu chuyện về một đứa bé và một nỗi buồn không đếm được bằng số. Anh ta thức đêm đốt đèn để viết câu chuyện ấy ra, không biết để làm gì.

Tác giả: Đoàn Minh Phượng

*Featured Image: josealbafotos 

Câu chuyện “Tôi chúc bạn thật đủ!”

Featured Image: Jaky Astik

 

Lần đầu tiên tôi nghe được “Chúc bạn đủ” là qua câu chuyện “Ba chúc con đủ” trong một tập nào đó của bộ Hạt Giống Tâm Hồn. Khi đó, tôi rất ấn tượng với cảnh chia tay của hai cha con, với cách họ truyền đời câu chúc “Ba chúc con đủ!” và với cả đoạn giải thích mà người cha giải thích cho anh thanh niên lạ:

“Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời “tạm biệt” cuối cùng.”

Khi người cha già quay lưng bước đi, may mắn thay anh thanh niên đã kịp với theo và nói rằng “Tôi chúc ông đủ.” Và cũng như anh thanh niên nọ, từ ngày đó, tôi luôn giữ thói quen chúc những người xung quanh mình đủ. Tôi chẳng cần mong họ quá thừa thãi để nhường cho mình chút giàu có, chút may mắn hay chút yêu thương; tôi không mong như vậy. Tôi chúc họ như vậy với mong ước duy nhất, một nỗi niềm mà tôi luôn cất giấu trong tất cả những câu “Chúc bạn thật đủ!” được gửi đi, được đánh máy, được viết tay hơn chục năm qua.

Tôi chúc bạn tôi thật đủ để mong rằng họ sẽ đủ thất bại để nhận ra giá trị của thành công.

Tôi chúc bạn tôi thật đủ đau khổ để họ biết trân trọng hạnh phúc ngay trước mắt, hạnh phúc trong hiện tại và hạnh phúc với những người đang yêu thương họ.

Tôi chúc bạn tôi thật đủ đói rét để họ biết cách gìn giữ những phút giây no ấm.

Tôi chúc bạn tôi thật đủ mệt mỏi để họ biết cách tận hưởng những giây phút thư giãn cùng gia đình.

Tôi chúc bạn tôi thật đủ bề bộn để biết trân trọng những khoảnh khắc bình yên.

Tôi chúc bạn tôi thật đủ may mắn, cũng chúc họ đủ thành công, đủ hạnh phúc.

Có lẽ còn nhiều hơn thế nữa, tôi không mong họ luôn vui vẻ, bởi chỉ có kẻ điên mới không biết buồn, tôi cũng chẳng mong họ mãi mãi may mắn vì chẳng ai sống được một đời như Xuân Tóc Đỏ, tôi lại càng không mong chờ họ quá hạnh phúc, vì cuộc đời ai cũng vậy, đều phải đi qua thất tình gồm hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục; nếu lỡ may bạn luôn luôn hạnh phúc thì một ngày nào đó bạn cũng sẽ phát trả lại cả gốc lẫn lãi những niềm vui, những hạnh phúc bạn đã lỡ vay mượn của cuộc đời.

Ban đầu là vì ảnh hưởng chút ít bởi câu chuyện “Ba chúc con đủ!” mà tôi dùng khá nhiều từ “đủ” mỗi lần viết lời chúc, mỗi lần nói chuyện, nhưng dần dà tôi nhận ra từ “đủ” đúng là một từ khá hoàn mỹ. Bởi cái gì cũng chỉ nên đủ, không nên quá nhiều, nếu không sẽ đậm đà quá, cũng chẳng nên quá ít, nếu không thì cuộc đời, thì đoạn tình cảm đó sẽ thật sự nhạt nhẽo.

Giống như chế biến một món ăn, với lượng gia vị vừa đủ, thời gian tẩm ướp vừa đủ, thời gian nấu vừa đủ, lửa cháy vừa đủ, và một đầu bếp khéo léo vừa đủ; món ăn này chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt vời.

Giống như yêu một người, với yêu thương vừa đủ, giận hờn vừa đủ, đau khổ vừa đủ, hạnh phúc cũng vừa đủ, mối quan hệ ấy chắc chắn sẽ là đồng cảm, yêu thương, và cả lâu bền.

Giống như thế, cuộc đời bạn sẽ thật tốt đẹp và tuyệt vời nếu bạn hiểu căn bản mọi thứ luôn vừa đủ cho mỗi người.

 

Như Nhiên

 

Viết đi!

Photo: Charles Jeffrey Danoff

Hãy viết đi, viết nhiều hơn! Có viết mới thấy giữa văn nói và văn viết khác nhau đến như nào. Có viết ra mới thấy người Việt chưa chắc đã giỏi Tiếng Việt như mình nghĩ đâu. Có viết mới thấy sự sắp xếp từ, lựa chọn câu chữ trong văn nó cũng là cả một nghệ thuật thu hút. Xung quanh ta nhiều người viết, đúng hơn thì dùng chữ nhiều thật đấy, nhưng để nói đến viết chuẩn, viết giỏi thì hiếm lắm. 12 năm học văn, dùng chữ Việt đến từng này tuổi rồi nhưng bảo để viết một đoạn báo cáo, tường thuật, viết một email chỉn chu thì ối kẻ vẫn còn lơ ngơ lắm. Mà giờ thì người ta đi học tiếng Anh thì nhiều, học làm giàu thì như ong vỡ tổ, chứ mấy ai đi học chữ Việt đâu; và khi cầu không có thì cung cũng chẳng thấy đâu.

Xu thế của xã hội chạy theo vật chất rồi thì mấy ai để ý đến vẻ đẹp tâm hồn của những con chữ. Chẳng biết do mắc bệnh nghề nghiệp hay quá kỹ tính hay không nhưng tôi không thích, thậm chí ghét: Đọc một số chữ ở bất kỳ đâu mà không đầu không cuối; can thiệp vào một văn bản không mục đích; nhận được tin nhắn tán tỉnh rối rắm khi luận “lờ” – “nờ” “trờ” – “chờ” “sờ” – “xờ”… vân vân và vân vân các kiểu lỗi tương tự; cao cấp hơn là các lỗi tách đoạn, chia câu, “chấm”, “phẩy” tha hồ loạn cào cào trong một đoạn văn chẳng hiểu câu cú ra sao… Lủng củng trong việc diễn đạt ý thành văn bản thì làm sao đến lúc cần có được một lá đơn có trọng lượng, chứ đừng nói gì đến việc tự mình bảo vệ trong một số tình huống “chết người” nào đó.

Thử tưởng tượng, khi cần bạn có viết được: Đơn ly hôn, đơn khiếu nại, đơn thừa kế… Đùa vậy thôi, chứ trong đời hy vọng rằng bạn cũng không có trường hợp nào cần phải dùng đến các kiểu đơn như vậy; mà có dịp lãng mạn viết để sáng tác tiểu thuyết để đời hơn. Vậy có phải thú vị không nhỉ?

Thế đấy… nhưng nhấn mạnh rằng vẫn cứ phải viết đi! Viết ra để thấy tâm hồn mình thật khác, từ những thứ đơn giản nhất để thấy nhiều màu sắc quanh chữ Việt, để ghi lại thêm vài khoảnh khắc may mắn có được trong đời, để cảm nhận cuộc sống và chia sẻ thêm về những góc nhỏ trong cuộc sống của bạn. Phong cách viết nói lên rất nhiều về một con người, đọc từng chữ để bắt đầu hình dung một vài “sự văn minh” và “nét văn hóa” ẩn chứa trong bóng dáng mà bạn thậm chí còn không cần đối diện. Hãy bắt đầu ngay khi có một ý tưởng hoặc chia sẻ thêm một số điều hữu ích cho cộng đồng. “A writer writes” – Bởi vì chỉ cần cầm bút lên, ngồi trước máy tính, nếu muốn tôi cá là bạn cũng có thể viết nên một cái gì đó; vấn đề chỉ là niềm tin mà thôi. Với cá nhân tôi thì quy trình của một bài viết thường định hình từ các bước suy nghĩ trước khi bắt tay vào công đoạn viết:

  1. Tại sao? (mục đích viết nó để làm gì, có ý nghĩa với mình hoặc một ai đó?)
  2. Đối tượng nhắm đến là ai? (điều này có ý nghĩa hết sức quan trọng trong việc lựa chọn các xưng hô, giao tiếp trong văn bản, thống nhất từ trên xuống dưới cũng như việc diễn đạt câu chữ phù hợp với từng đối tượng)
  3. Chủ đề, nội dung định viết? (thường thì mỗi bài viết nên chỉ cần diễn đạt một khối lượng kiến thức nhất định, chia nhỏ để giải quyết một vấn đề hơn là việc quá tham dẫn đến “nhàm”)
  4. Lên khung, dàn ý cho bài viết dài? (mở ra sao? thân thế nào? để kết cũng thật ấn tượng?)
  5. Cầm bút lên rồi để các ý tưởng tự nó trôi chảy thôi… Sáng tạo thì sẽ được “một bài văn” hay còn làng nhàng thì cũng được “một số trang giấy” chấp nhận được.

Một số lời khuyên dành cho những người mới mài ngòi để bạn cứ thử xem sao nhé, biết đâu rằng sẽ có tác dụng rèn luyện:

  • Khi muốn viết, hãy để cho các ý tưởng trôi chảy. Bạn nghĩ được, lập kế hoạch tốt và giờ là lúc biến những điều đó lên trang giấy của mình thôi. Hãy bỏ qua các giới hạn của bản thân và tự tin rằng mình có thể viết được bất cứ thứ gì.
  • Viết đúng ngữ pháp, đủ chủ ngữ, vị ngữ; chú ý khi sử dụng thêm: trạng ngữ, bổ ngữ, định ngữ. Ít nhất thì khi chưa thể sáng tạo thì nên là theo những gì đã là chuẩn.
  • Viết ngắn. Ngắn mà đúng, còn hơn dài mà loằng ngoằng.
  • Sử dụng từ đơn giản, phổ biến. Sử dụng từ điển nếu như không chắc về nghĩa của từ hoặc phân vân về chính tả.
  • Tránh dùng từ thừa.
  • Chú ý dấu câu, “chấm” “phẩy” đặt đúng chỗ.
  • Nếu trong một bài viết dài, tìm ý cho từng đoạn và ngắt đoạn hợp lý nhưng nhất thiết phải chú ý đến tính liên kết và tổng thể của cả bài.
  • Thể hiện một chút gì đó mang tính chất cá nhân, cảm xúc, suy nghĩ về một vấn đề. Vậy là bài viết của bạn cũng trở nên có hồn hơn rồi đấy.
  • Sau khi viết, dành thời gian để chỉnh sửa phù hợp nếu như muốn nhiều người đọc và không bị khó chịu bởi những suy nghĩ mang tính cá nhân, thỏa mãn được các yêu cầu đã đặt ra từ đầu; thậm chí, nhờ “chuyên gia” chỉnh sửa nếu cần.
  • Còn rất nhiều, rất nhiều những nguyên tắc phức tạp hơn nữa, sáng tạo hơn nữa cho những kẻ yêu chữ và thích viết… nhưng cứ dần dần nhỉ, mỗi người một phong cách, cứ viết đi rồi “mạnh dạn” thể hiện cá tính cho những gì là của mình.

Bắt đầu một điều gì đó với một mớ rào cản trong đầu chắc chắn không bao giờ là điều dễ dàng, nhưng khẳng định rằng bạn vẫn có thể viết, ngắn gọn thôi, đơn giản thôi, nhưng trước hết sẽ đúng và đầy đủ ý bạn cần diễn đạt. Những việc bạn cần làm trước hết là: Chuẩn bị một tâm thế sẵn sàng: “Tôi có thể viết một cách trọn vẹn.”

Viết một status trên Facebook hoặc mạng xã hội nào đó đủ thuyết phục để câu like, câu view.

Viết bình luận về một vấn đề nào đó đang quan tâm hoặc một chủ đề cần phân tích.

Viết ra một danh sách những điều cần làm trong đời để lên tinh thần và dần dần hiện thực hóa nó.

Viết nhật ký. Tâm hồn bạn sẽ được bồi dưỡng thêm khi bạn có thời gian dừng lại để viết, để ngắm nhìn những vẻ đẹp chăm chút cho cuộc sống. Viết để nhớ lại những giây phút quý giá đang trôi.

Viết một cái gì đó cho bạn bè, người thân. Cảm giác sẽ thế nào nếu như bạn viết và cũng nhận được một email phản hồi từ một người bạn, có thể là một lá thư yêu thương; một số điều khen ngợi, góp ý… Đôi khi, nói chuyện bằng chữ sẽ là một cách giải tỏa những điều mà lời nói không thể nào thực hiện được.

Viết một lá thư tình. Thời buổi ngày nay các đôi yêu nhau thật quá đỗi “tiện lợi” khi công nghệ ngày càng phát triển; nói chuyện với nhau qua “chat chit” chứ mấy ai dành cho nhau một chút quan tâm bằng những gì lãng mạn kiểu thư từ. Có lẽ rằng, tôi sẽ yêu ngay một anh chàng gửi cho mình một lá thư tình một cách bất ngờ và đầy tình cảm yêu thương. Một người đàn ông “biết viết” ắt hẳn sẽ là một người có tâm hồn đẹp.

Viết review về những điều đã chiêm nghiệm trong cuộc sống, tóm tắt một cuốn sách hay, bình luận về một bộ phim giá trị hoặc đơn giản chỉ là thể hiện cảm xúc với những chuyện đã trải qua.

Cao cấp hơn, hãy viết một plan dự án thật chỉn chu, để biết đâu rằng, bạn có thể kiếm xiền từ nó; viết truyện ngắn và mơ tưởng đến một ngày nào đó cầm trong tay cuốn sách “tạp văn” với tên tác giả quen quen được in chình ình ngay trang bìa thì sao nhỉ?

Hoặc đơn giản nhất, viết đại một cái gì đó đang xuất hiện trong đầu, không cần chủ đề, không cần nghĩ ngợi, không cần ý nghĩa… chỉ đơn giản là nó đang xuất hiện trong đầu và thấy cần phải viết ra. Viết để thấy rằng, khi bắt đầu chưa có gì, nhưng khi viết đã bắt đầu có ý tưởng.

Ai bảo một người làm logic thì không thể viết văn hay, logic trong cách lập luận thì cũng sẽ mạch lạc trong diễn đạt? Ai bảo dân công nghệ hay thiết kế không thể viết một lá thư tình lãng mạn cho người yêu, thử đi rồi sẽ thấy? Viết đi rồi sẽ thấy cũng có người quan tâm đến những gì mình viết. Viết cũng là để rèn suy nghĩ và lập luận bằng ngòi bút dần dần. Viết ra để cùng tranh luận, để cùng nói lên một vấn đề, bàn luận thêm sâu sắc và ý nghĩa hơn. Viết đi để biết đâu đấy, những gì bạn viết ra sẽ có ý nghĩa với một ai đó; như bài viết này chẳng hạn, đúng không?

 

 Bùi Phương Linh

Tình bạn – món quà quý giá của cuộc sống

Featured Image: •I•R•I•N•A•

 

Có lẽ những gì tốt đẹp nhất về tình bạn người ta cũng đã nói hết cả rồi. Tình bạn cao quý, tình bạn thiêng liêng, tình bạn không tiền nào mua được…

Để là bạn của nhau thì đơn giản, chỉ cần cảm thấy hợp, đồng cảm, thấy vui là đủ. Nhưng để là bạn thân, bạn tốt mà tôi thích gọi chung là bạn quý, thì cần có nhiều sự chia sẻ, tôn trọng và tình cảm quý mến đối với nhau hơn như chỉ là bạn.

Là bạn thân chưa hẳn đã là bạn tốt, ngược lại bạn tốt chưa chắc đã là bạn thân.

Bạn thân vì quá quen thuộc với tính cách, sở thích, thói quen của nhau rồi nên đôi khi thường bỏ qua những thói hư, tật xấu của ta mà không nhắc nhở, làm cho ta không nhìn ra mà sửa chữa.

Bạn tốt không phải lúc nào cũng ở bên ta, cũng không giữ liên lạc thường xuyên, nhưng những gì cần phải nói với ta, cần phải làm cho ta, là bạn nói, bạn làm. Dù ta có vui hay không, ta có vừa ý hay không, nhưng bạn biết đó là những điều tốt cho ta.

Có bạn để giao du, vui vẻ. Có bạn thân để cùng nhau chia sẻ sở thích, tâm sự vui buồn. Có bạn tốt để luôn cảm thấy được trân trọng, được yêu thương và được bảo vệ. Có bạn quý là bạn trong mọi hoàn cảnh, mọi lúc, mọi nơi.

Mỗi chúng ta có hàng trăm mối quan hệ đan xen, cài, mắc, bắc cầu… Để nhận ra đâu là bạn, đâu là bạn thân, đâu là bạn tốt, bạn quý, chỉ có tự mỗi người cảm nhận từ trải nghiệm thực tế.

Thật là may mắn và thuận lợi nếu chúng ta có bạn trong mỗi lĩnh vực của công việc, của đời sống, của xã hội đủ để chia sẻ công việc, giúp đỡ lẫn nhau, vui vẻ với nhau. Thật là hạnh phúc và giàu có nếu chúng ta có bạn quý đủ để cảm thấy vừa với giới hạn mối quan tâm và chia sẻ của bản thân. Đủ để cảm thấy có thời gian và tình cảm dành cho bạn, để bạn cũng cảm thấy sự gắn kết, sự thân thiết như chúng ta từng cảm thấy.

Ai đã từng có một tình bạn đẹp sẽ cảm nhận sâu sắc giá trị của tình bạn, cảm nhận những điều tốt đẹp tình bạn mang lại.

Con gái tôi lúc 5 tuổi. Một chiều sẩm tối. Tiếng chuông cửa reo lên lúc cả nhà đang ngồi bên bàn ăn. Một cô bạn gái của con bước vào nhà, tay cầm bức tranh tiến vào bàn ăn trao cho con gái tôi. Hai bạn nhìn nhau không nói gì. Con gái tôi nhận bức tranh. Vẫn im lặng. Tôi mời bạn con ở lại ăn cơm, nhưng ba của bạn nói bạn vừa đi học vẽ về, giờ phải về ăn cơm, cả nhà đang chờ. Bức tranh đề tặng N.A, tên con gái tôi, và hôm đó là ngày 20-10, ngày phụ nữ Việt nam. Tôi không biết ngày tháng có liên quan gì tới sự việc này không, nhưng tôi thực sự cảm động và có cả một chút ngỡ ngàng về sự việc này.

Đây chính là cô bạn mà con gái hay kể là rất nhớ nhau mỗi kỳ nghỉ dài, mỗi khi một trong hai bạn phải nghỉ học đi chơi xa và viết tên của nhau trong hình vẽ trái tim trong giờ học “viết tên người yêu quý“ (thay vì viết tên mẹ như mẹ chắc mẩm và bị tẽn tò J). Tôi vui vì các con đã có những tình cảm thân thiết đặc biệt với nhau ngay từ bé. Tôi xúc động vì những biểu hiện hồn nhiên của trẻ thơ, ngỡ ngàng vì phát hiện ra rằng tình bạn… không có tuổi.

Tôi cũng còn nhớ ánh mắt lấp lánh niềm vui của một người bạn khi ra mở cổng nhận bó hoa sinh nhật từ tay tôi trong cơn mưa tầm tã, vì không muốn lỡ hẹn, để bạn chờ. Nụ cười, ánh mắt bạn làm tôi thực sự thấy ấm áp, dù người tôi đang run vì mưa lạnh. Nếu không có cơn mưa, chắc bạn tôi ngắm bó hoa cũng chỉ thấy đẹp bình thường thôi. 🙂

Một lần nữa, tôi cảm nhận được thế nào là sự chia sớt nỗi buồn trong đám tang bà của một người bạn, lúc đó chúng tôi còn là sinh viên. Sự có mặt của chúng tôi cả buổi chiều hôm đó, những đứa bạn ngày thường hay chơi với nhau, chỉ đi vẩn vơ, quanh quẩn ở bên ngoài, mà chẳng làm được việc gì cho bạn, cho gia đình bạn. Nhưng lúc đó tôi biết chắc chắn rằng, chỉ cần nhìn thấy chúng tôi, bạn sẽ nguôi ngoai, bạn sẽ vơi lòng.

Bởi vì, đã có lần trong đám tang bà ngoại tôi, tôi đã rất chơi vơi, rất cô đơn. Tôi đã cảm thấy đau nhói ở một nơi rất sâu trong lòng… Hôm đó là mùa hè, nên tất cả học sinh đều nghỉ. Ngày đó chẳng có sẵn phương tiện liên lạc như bây giờ. Và hình như tôi cũng chưa đủ lớn để quyết định nên hay không nên báo cho các bạn, do vậy không một người bạn nào của tôi có mặt. Nỗi buồn đau, niềm tiếc thương không được chia sẻ của tôi ngày ấy, đã không chỉ dừng lại ở một ngày tang thương đó, mà còn kéo dài rất lâu trong tôi…Nên tôi hiểu, đôi khi sự hiện diện còn giá trị hơn rất nhiều những cái có thể nói thành lời.

Giữ một người bạn đã khó. Đánh mất đi một người bạn là một mất mát lớn. Nhưng cuộc sống vốn khó lường. Chỉ khi thực sự cảm nhận mất đi một người bạn tốt người ta mới thấy hối tiếc.

Có những cái đã qua mãi mãi không bao giờ trở lại. Một người bạn thân sẽ chỉ còn là bạn bè xã giao nếu sự tôn trọng không còn. Thế vẫn còn là may mắn, hơn là thành kẻ thù.

Người bạn tốt thì mãi mãi vẫn là bạn tốt, nhưng sự thân thiết, sự chia sẻ cũng không còn thắm đượm, mà thay bằng sự lịch thiệp, trách nhiệm. Cũng đáng tiếc.

Đã coi nhau là bạn thì phải sống với nhau cho ra bạn. Vui niềm vui của bạn, buồn nỗi buồn của bạn. Trân trọng những gì bạn có, bạn làm, chấp nhận bạn là chính bạn, thật tự nhiên, để cả hai cùng cảm thấy thoải mái khi là bạn của nhau, cảm thấy sự có mặt, sự hiện diện của mình trong cuộc sống của bạn và ngược lại thật có ý nghĩa.

Khi đã là bạn đúng nghĩa thì khoảng cách về địa lý và không gian, thời gian chẳng có ý nghĩa gì. Ngày vui của bạn, có thể không thể gửi được quà, không một lời chúc, nhưng trong lòng ta vẫn nhớ đến bạn, vẫn có những phút giây dành riêng để nghĩ về bạn, bạn sẽ cảm nhận được chân tình đó, sớm hay muộn. Nhưng khi bạn buồn, bạn gặp khó khăn, nhất thiết ta phải chủ động hiện diện, dù khó mấy cũng phải để bạn cảm nhận được sự ‘có mặt’ của mình bên bạn, bằng lời nói và hành động phù hợp hoàn cảnh, mới đáng là bạn.

Được là bạn của nhau trong đời cũng là duyên, mất bạn là duyên đã hết. Đôi khi mọi sự kiện, mọi biến cố sẽ đưa đẩy ta hiểu sai về bạn, cảm thấy xa cách bạn, hoặc khiến ta càng thêm yêu quý bạn. Nếu là tình bạn thực sự, thì cho dù mọi thăng trầm ta với bạn vẫn luôn ở trong lòng nhau, luôn nghĩ về nhau như nghĩ về những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này.

Tình bạn, không phải là món đồ trang sức làm tăng vẻ đẹp và giá trị của bạn. Thiếu tình bạn thân thiết, bạn không hèn, kém đi, nhưng bạn sẽ không thể có những tình cảm yêu thương, những niềm vui đặc biệt mà tình bạn đem tới.

Tình bạn thực sự mang lại giá trị cho bạn, cho bạn một trái tim cởi mở, biết chia sẻ và đón nhận những tình cảm tốt đẹp từ người bạn của mình. Tình bạn là món quà, là phần thưởng cho những ai biết nâng niu và trân trọng tình bạn.

Tôi thấy mình thật may mắn khi đã có những người bạn quý giá, không tiền bạc nào sánh được trong cuộc đời này.

Nếu bạn đã và đang có một hay nhiều tình bạn đẹp, hãy đừng quên cảm ơn cuộc đời đã trao tặng cho chúng ta món quà quý báu này, bạn nhé.

 

Julia Le

Lại nói về lòng yêu nước

Featured Image: Vivian Fung

 

Khoảng một tháng trước, hàng trăm người vác gậy đi đập phá các nhà máy đến từ Trung Quốc ở Bình Dương, sau đó còn lan rộng ra một số tỉnh. Cũng thời gian đó, vài cuộc biểu tình nổ ra ở vài thành phố lớn để phản đối Trung Quốc. Phong trào yêu nước cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ trên… máy vi tính. Các diễn đàn, các mạng xã hội, các trang cá nhân, đâu đâu cũng thấy sự căm phẫn và hận thù, cờ đỏ sao vàng nhuộm đỏ facebook, những tuyên bố hung hồn, những lời lẽ đanh thép đủ để in vào sách.

Một tháng sau, tức là những ngày này. Các danh từ phổ biến nhất là… Lệ Rơi và World Cup. Ảnh đại diện cờ đỏ sao vàng cũng trở nên hiếm hoi. Trong khi Trung Quốc vẫn ngày một ngang ngược trên biển Đông. Nghĩa là, có thể hiểu phong trào yêu nước diễn ra không được tháng!

Chuyện xảy ra không phải lần đầu, lâu lâu trên mạng lại diễn ra một “phong trào yêu nước” như thế. Thỉnh thoảng người ta rủ nhau yêu nước, không bao lâu thì “giả vờ” quên tình hình đất nước, rồi phong trào rộ lên lại… yêu tiếp. Yêu nước, hai từ ấy có thể dễ dàng thốt ra đến thế sao?

Bản thân chữ “yêu” đã không hề giản đơn rồi. Yêu là phải có sự hy sinh, yêu ai hay cái gì cũng thế. Cha mẹ yêu con mình phải hy sinh tuổi thanh xuân, thời gian, sức khỏe,… Bạn yêu bất cứ thứ gì cũng phải hy sinh thời gian, vật chất cho nó. Những đôi lứa yêu nhau phải hy sinh thời gian, không gian, có khi là những mối quan hệ, những hờn dỗi, ghen tuông, tự ái… Như đã nói, không có sự hy sinh nghĩa là bạn chưa yêu, chưa đâu! Nhưng trước khi muốn hy sinh cho những gì mình yêu thì phải luôn nghĩa về nó cái đã.

Nghĩ cho đất nước, hy sinh cho đất nước. Tận sâu trong long mình, bạn có yêu nước chưa? Cái giàn khoan của Trung Quốc không phải là thứ duy nhất đang đặt sai chỗ và thể hiện nơi ấy đang bị xâm lăng.

Môt số khung giờ vàng trên Truyền hình Việt Nam toàn chiếu phim Tàu với Hàn, sai rồi.
Điện thoại Tàu “cùi bắp” nằm trong túi quần của người Việt nam, sai rồi.
Một bịch nho hai nghìn có chữ Tàu treo trong các tiệm tạp hóa Việt Nam, sai rồi.
Hàng triệu em nhỏ chơi đồ chơi in tiếng Tàu, sai rồi.

….

Văn hóa, công nghệ, kinh tế,… lĩnh vực nào cũng có nguy cơ trở thành thuộc địa từ rất lâu rồi, sao không ai chiến đấu, không ai lên tiếng đi? Lòng yêu nước của chúng ta đâu rồi? Hay nó chỉ là một thứ để chúng ta tự huyễn hoặc mình. Nếu ai cũng yêu nước, nhà lãnh đạo nào cũng yêu nước, người làm kinh tế nào cũng yêu nước, người nông dân nào cũng yêu nước, người làm văn hóa nào cũng yêu nước,… Nghĩa là nghĩ cho đất nước, hy sinh cho đất nước, liệu kinh – xã hội nước ta có thảm hại như hiện nay không, nếu đất nước phát triển liệu có bị bọn “phương Bắc” xem thường suốt như hiện nay không?

Nghi vấn mãi chỉ là nghi vấn. Bởi ai cũng nghĩ cho bản thân mình như hiện nay, ai cũng chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, ai cũng chỉ quan tâm mình như hiện nay, thì những câu hỏi trên mãi sẽ không có câu trả lời. Chỉ biết rằng, đất nước này vẫn sẽ chịu đựng sự đau khổ, sự phản bội từ đồng bào mình mà thôi. Một đất nước bất hạnh. Không phải chúng ta, không phải con người, chỉ là cái đất nước này bất hạnh thôi…

 

David Bectam

Thần chú là thứ có thật!

Featured Image: Erik Witsoe

Khoan hãy ngạc nhiên, khoan hãy nghi ngờ, nghe này…

Chúng ta đang sống trong một thế giới cổ tích, nơi mà những phép màu đều đang diễn ra và những điều không tưởng đều có thể trở thành sự thật. Nơi mà tổ tiên ta nếu có sống lại chắc cũng đến chết ngay một lần nữa vì… hoảng sợ. Một thế giới mà con người có thể bay cao hơn chim và bơi nhanh hơn bất kỳ loài cá nào. Thế giới của sự tiện nghi và hiện đại: Nơi không cần lửa cũng có thể làm chín đồ ăn và không cần thần giao cách cảm cũng có thể trò chuyện, nhìn thấy nhau từ cách xa hàng ngàn dặm. Nơi mà con người chỉ cần ngồi một chỗ cũng biết mọi chuyện xảy ra trên đời và dự báo trước những thiên tai sắp đến. Một thế giới thần tiên khi người ta có thể dễ dàng thay đổi dung mạo của mình, từ xấu xí trở nên xinh đẹp, từ một người nam biến thành người nữ hay nữ biến thành nam. Một nơi mà chỉ cần lời nói cũng có thể khiến người ta giết chết lẫn nhau và những món “bảo bối thần kỳ” vẫn được phát minh ra mỗi ngày…

Đấy, nếu bạn không hề ngạc nhiên về thế giới thần kỳ chúng ta đang sống, thì câu khẳng định “thần chú là có thật” có gì khiến bạn phải băn khoăn?

Từ xửa xừa xưa trong các câu chuyện cổ ta được kể và được nghe, mỗi khi bà tiên ông bụt đọc thần chú là i như rằng sẽ có phép màu xảy ra, biến đổi thứ gì đó, phần lớn là từ đẹp thành xấu và từ xấu sẽ trở nên xinh đẹp rạng ngời. Thần chú thời hiện đại tuy không thể hóa phép thay hình đổi dạng theo kiểu của các bà tiên nhưng may mắn thay, nó thường mang lại những chuyển biến tích cực cho người sử dụng. Cụ thể là chúng có thể mang lại cho ta sức mạnh và ý chí để đạt được điều ta mong muốn.

Điều không may là, không phải khi nào và với ai thần chú cũng phát huy tác dụng. Một câu chú chỉ thật sự phát huy khi được đặt vào một bối cảnh thích hợp và với một chủ thể đủ khả năng và nội lực sử dụng chúng.

May mắn làm sao, bất cứ ai cũng có thể sử dụng chúng, hoàn toàn miễn phí, cũng như rất nhiều người đã và đang sử dụng thần chú mỗi ngày, cả bạn nữa, chỉ là đôi khi bạn không nhận ra mà thôi. Vì tâm hồn già cỗi không hình dung nổi một chuyện cổ tích giữa đời thường? Bạn đã bao giờ nghe những câu chuyện cổ tích kiểu thế này:

Ngày nảy ngày nay, trong một thế giới trọng về hình thức, có một cô gái cũng mong ước có một thân hình tuyệt đẹp với những đường cong hoàn hảo. Cô bắt đầu lên kế hoạch cho mình, khởi đầu bằng việc dậy sớm mỗi sáng để tập thể dục thể thao. Nhưng việc dậy sớm mỗi sáng nghe chừng đơn giản mà sao khi thực hiện lại khó khăn đến thế. Bao lần cô gái chịu thua trước sự lôi kéo của cái chăn ấm mà không đủ bản lĩnh để vượt qua, cũng vì thế, giấc mộng về một cơ thể đẹp cũng cứ xa vời. Cho đến một ngày, cô đọc được một câu nói vô tình trên mạng – một câu thần chú- cô ngẫm nghĩ và rồi âm thầm cài nó vào hình nền điện thoại.

Kể từ đó, mỗi sáng khi giật mình tỉnh giấc, đọc được câu thần chú trên màn hình, cô liền bật dậy. Cũng có khi, chiếc chăn ấm chiến thắng, cô lại cuộn tròn trên giường và lại ngủ thiếp đi, nhưng sâu thẳm trong cô, có gì đó, như một giọng nói vang lên, rên rỉ, dọa nạt, khiến cô không thể ngon giấc được nữa, và cô lại bật dậy, tiến tới mục tiêu của mình: Một thân hình đẹp. Cô gái ấy hiện vẫn đang chăm chỉ tập luyện mỗi ngày và việc dậy sớm gần như trở thành một thói quen, nhưng cô vẫn để câu thần chú trên màn hình điện thoại, để bất cứ khi nào lười biếng, cô lại đọc để lấy thêm sức mạnh cho mình:

“Every morning, you have two choices: Continue to sleep with your dream, or wake up and chase them!”

Rồi đâu đó trên thế giới này, một chàng trai nghiện thuốc lá nặng, cậu hút khoảng từ 1-2 gói mỗi ngày. Thế rồi bỗng một ngày đẹp trời, cậu ta bỏ thuốc lá, bỏ một cách dứt khoát và mãnh liệt. Không chạm tới dù một điếu, cũng được một khoảng thời gian tương đối rồi. Dù không hút huốc nhưng tôi biết việc bỏ thuốc lá là một việc làm cực kì khó khăn, tôi rất ngưỡng mộ cậu nên hỏi bí quyết, cậu ấy nói rằng bí quyết của cậu chỉ có một câu thôi, một câu nói cho cậu sức mạnh và lòng tuyết tâm để làm được điều đó, câu ấy thế này:

“Một trong những điều thú vị nhất của cuộc sống là làm được điều mà người khác nghĩ rằng bạn không thể!”

Và tôi biết, đó cũng là một câu thần chú tuyệt vời!

Kể thêm chuyện về một cô gái khác nữa, đề tài lần này là về tình yêu, cô ấy yêu đơn phương một chàng trai, theo cách say đắm và u mê nhất, bất kể mọi lý do mà lý trí đưa ra để ngăn cản. Cô gái ru ngủ mình bằng những lý lẽ của trái tim và không để cho một ai chạm đến mối tình luôn âm ỉ cháy trong lòng. Dù biết rằng chuyện tình yêu đó sẽ không có kết thúc tốt đẹp như cô mong muốn, và người sau cùng ghánh chịu nỗi đau cũng chỉ có bản thân mình, nhưng sự cố chấp và trái tim chết tiệt khiến cô cứ bám theo mãi một hình bóng xa xôi và hy vọng về những điều không tưởng.

Cho tới một ngày, khi đang miên man trong nỗi nhớ, cô bắt gặp một câu nói – lại là một câu thần chú – vô tình lướt qua thôi, nhưng nó khiến cô khựng lại. Ánh mắt đượm buồn, sau hồi suy nghĩ, cô quyết định buông tay, buông khỏi mối tình không hồi kết theo cách bản thân cô cũng không thể ngờ được, câu nói ấy của Paulo Coelho:

“Close some doors. Not because of pride, incapacity or arrogance, but simple because they no longer lead somewhere.”

Đây là những chuyện có thật. Tôi không thể kể cho bạn nghe hết những câu chuyện tương tự như thế này mà tôi được chứng kiến hoặc tự mình gặp phải, nhưng quả thật là có rất rất rất nhiều những câu chuyện như thế này vẫn đang xảy ra. Ai đó đang tìm cách vượt qua một cú vấp đầu đời, ai đó đang trải qua những ngày tháng khó khăn hoạn nạn, ai đó đang trầy trật bươn chải nuôi dưỡng những đam mê, ai đó đang điên loạn vì tình… Rất nhiều “ai đó” đã tìm được sức mạnh để tiếp tục đương đầu hoặc thỏa hiệp với cuộc đời theo cách không ai ngờ tới, nhờ những câu nói ngắn gọn cực hay, mà tôi đặt cho cái tên mỹ miều “thần chú”.

Thật ra cũng có hơi quá lời, khi gán cho những câu châm ngôn, danh ngôn hay những câu nói khuyết danh ý nghĩa như trên là thần chú. Nhưng có sao đâu, ở cái thế giới chúng ta đang sống, khi niềm tin vào những phép màu ngày càng khan hiếm dần, thì một chút “cổ tích hóa” như thế này biết đâu lại có ích, biết đâu lại đưa chúng ta quay trở lại thời còn thơ bé, nơi mà tâm trí ta rộng mở để đón nhận những điều mới lạ mỗi ngày với niềm hân hoan và một trái tim không bao giờ do dự.

Nên bạn ơi, hãy cứ tin vào thế giới cổ tích và tin rằng những phép màu là có thật, cũng như những câu thần chú kia, chẳng có gì mơ hồ hay viễn vông cả. Tuy chỉ là những câu chữ nhưng chúng thật sự mang một sức mạnh cực kỳ to lớn với khả năng vô hạn, dẫn dắt chúng ta vượt qua những khó khăn, băng qua mọi trở ngại để đạt mục tiêu mà ta tin tưởng. Miễn mục tiêu đó đủ mạnh và chúng ta có đủ “nội lực” để chiêm nghiệm và sử dụng chúng. Biết đâu một ngày nào đó, chính bạn có thể tạo nên những kỳ tích, tạo nên những phép lạ thì sao.

Tôi lại chợt nhớ tới một câu nói tuyệt hay của giáo sư Dumbledore trong series kinh điển Harry Potter rằng:

“Ngôn từ chính là thứ phép thuật hùng mạnh và kỳ diệu nhất, nó có thể khiến cho người ta đau đớn hơn bất kỳ vết thương nào, nó có thể gây ra chiến tranh, thương tàn và đổ máu. Nhưng cũng chính nó, lại có thể xoa dịu mọi nỗi đau, chữa lành mọi vết thương và cả cứu rỗi những linh hồn.”

Chính vì ngôn từ chứa một sức mạnh như vậy, nên hãy sử dụng chúng một cách khôn ngoan và cẩn trọng. Có hàng ngàn cách sử dụng ngôn từ cho khôn ngoan, hôm nay chỉ xin đề cập tới cách sử dụng ngôn từ như những câu thần chú thần kỳ, cho ta thêm sức mạnh để đạt điều ta mong muốn. Thần chú thì miễn phí và hiện diện khắp mọi nơi. Hãy sử dụng chúng đi, cho mục tiêu của bạn.

Tặng bạn vài câu chú của tôi, hãy giữ nó lại, biết đâu có lúc cần:

  • Mục tiêu mà không được viết ra và không được nhìn thấy mỗi ngày, đó không phải mục tiêu, đó chỉ là ước muốn.
  • Khi ta muốn, ta sẽ tìm cách. Khi ta không muốn, ta tìm lý do.
  • Trên đời này có việc: Việc của bản thân, việc của người khác, việc của ông trời.
  • Chúng ta thường buồn phiền là do: Không lo việc của bản thân, thích xen vào việc của người khác và lo lắng việc của ông trời.
  • Muốn sống vui vẻ, rất đơn giản, chỉ cần: Làm tốt việc của bản thân, không xen vào việc của người khác và đừng nghĩ gì về việc của ông trời…
  • – Một câu quen thuộc nữa, bạn có thể thấy trong chữ ký của tôi.

Còn bạn, có câu thần chú nào khiến bạn tâm đắc và đang giúp bạn có thêm sức mạnh cũng như niềm tin mỗi ngày trong con đường dài vươn tới mục tiêu? Hãy kể tôi nghe với!

 

Phi Tuyết

Tâm sự một ngày chủ nhật

 Featured Image: Eva Blue

 

Tôi đang ngổn ngang một điều
Về ngày mai, tương lai đất nước
Chúng ta cùng chung một nguồn gốc
Vậy mà sao cứ mãi đánh nhau?

Quá nhiều điều khiến tôi suy nghĩ
Về dân tộc mình, sẽ đến những đâu?
Thời gian cứ như một con tàu
Ta đang đi trên đường tàu cằn cỗi…

Không thể nói đất nước ta tiến bộ văn minh
Khi còn quá nhiều người đang còn nghèo đói
Và tiếng tự do đang réo gọi
Bên kia đường ray, hay tại chính chỗ này.

Sự thay đổi
Cần phải tiến hành ngay!

Chúng ta cần những người đến từ trái tim
Không phải là những tên phá hoại
Đến từ hai phía đường biên
Khi tư tưởng đã in hằn đấu đá.

Tôi không tin những người mạt sát nhau trên facebook
Bằng những lời lẽ khó nghe, những câu cú cục cằn hậm hực
Lại có thể xây nên một nhà nước dân chủ toàn cục
Nơi ý kiến cá nhân được tôn trọng, phản hồi.
Những gì họ muốn làm chỉ là rửa hận cho ông cha
Hay khư khư những gì mình còn đang hưởng được
Có nhiều người đang tìm sự lật đổ
Nhưng lật đổ chỉ để trả thù là một việc đáng khinh.

Chúng ta đang ở một thế kỷ văn minh
Không phải là thời máu phải trả bằng máu
Độc lập – tự do – dân chủ – hòa bình
Đâu phải những thứ dễ dàng mà có được.

Thứ cần chống là những điều bạo ngược
Là những giáo điều, tệ nạn, bất công
Nhưng xin lỗi, không phải bằng bạo lực
Mà sẽ là yêu thương, những đóa hoa hồng.

Tôi muốn nói một điều cần phải nói
Bằng chính nghĩ suy lương tri của mình:
Đất nước này đang rất cần các bạn
Xây dựng nó bắt đầu từ yêu thương.

Định Chế

 

Nhớ nội

Featured Image: Danh Nguyễn

 

Ba nói chiều nay
Ba buồn
Ba nhớ nội
Nhớ mảnh quê nghèo
mưa nắng
chiếc xuồng đôi
Nhớ liếp tre giăng
trâu khát cỏ lên đồi
Nhớ mụn cơm cháy
giành nhau vui như hội

Con nói nhìn ba
Ba buồn
con nhớ nội
Nhớ giỏ bánh xoài
ngày chú dắt qua đê
Hương khói lên trời
Nội có về mỗi tối ?
Ba gật đầu cười
Nội vẫn ở đây thôi

Ba nói mùa mưa
Ba buồn
Ba nhớ nội
Quang thúng chòng chành
đồng cháy với sương trôi
Vá áo cho ba
đêm
Nội ngồi thao thức
Vai nội gầy gầy
giần giật
mắt xa xôi

Con nói với ba
Nhìn ba
Con nhớ nội…

 

Gold