26 C
Nha Trang
Thứ sáu, 1 Tháng mười một, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 215

Tình bạn – món quà quý giá của cuộc sống

Featured Image: •I•R•I•N•A•

 

Có lẽ những gì tốt đẹp nhất về tình bạn người ta cũng đã nói hết cả rồi. Tình bạn cao quý, tình bạn thiêng liêng, tình bạn không tiền nào mua được…

Để là bạn của nhau thì đơn giản, chỉ cần cảm thấy hợp, đồng cảm, thấy vui là đủ. Nhưng để là bạn thân, bạn tốt mà tôi thích gọi chung là bạn quý, thì cần có nhiều sự chia sẻ, tôn trọng và tình cảm quý mến đối với nhau hơn như chỉ là bạn.

Là bạn thân chưa hẳn đã là bạn tốt, ngược lại bạn tốt chưa chắc đã là bạn thân.

Bạn thân vì quá quen thuộc với tính cách, sở thích, thói quen của nhau rồi nên đôi khi thường bỏ qua những thói hư, tật xấu của ta mà không nhắc nhở, làm cho ta không nhìn ra mà sửa chữa.

Bạn tốt không phải lúc nào cũng ở bên ta, cũng không giữ liên lạc thường xuyên, nhưng những gì cần phải nói với ta, cần phải làm cho ta, là bạn nói, bạn làm. Dù ta có vui hay không, ta có vừa ý hay không, nhưng bạn biết đó là những điều tốt cho ta.

Có bạn để giao du, vui vẻ. Có bạn thân để cùng nhau chia sẻ sở thích, tâm sự vui buồn. Có bạn tốt để luôn cảm thấy được trân trọng, được yêu thương và được bảo vệ. Có bạn quý là bạn trong mọi hoàn cảnh, mọi lúc, mọi nơi.

Mỗi chúng ta có hàng trăm mối quan hệ đan xen, cài, mắc, bắc cầu… Để nhận ra đâu là bạn, đâu là bạn thân, đâu là bạn tốt, bạn quý, chỉ có tự mỗi người cảm nhận từ trải nghiệm thực tế.

Thật là may mắn và thuận lợi nếu chúng ta có bạn trong mỗi lĩnh vực của công việc, của đời sống, của xã hội đủ để chia sẻ công việc, giúp đỡ lẫn nhau, vui vẻ với nhau. Thật là hạnh phúc và giàu có nếu chúng ta có bạn quý đủ để cảm thấy vừa với giới hạn mối quan tâm và chia sẻ của bản thân. Đủ để cảm thấy có thời gian và tình cảm dành cho bạn, để bạn cũng cảm thấy sự gắn kết, sự thân thiết như chúng ta từng cảm thấy.

Ai đã từng có một tình bạn đẹp sẽ cảm nhận sâu sắc giá trị của tình bạn, cảm nhận những điều tốt đẹp tình bạn mang lại.

Con gái tôi lúc 5 tuổi. Một chiều sẩm tối. Tiếng chuông cửa reo lên lúc cả nhà đang ngồi bên bàn ăn. Một cô bạn gái của con bước vào nhà, tay cầm bức tranh tiến vào bàn ăn trao cho con gái tôi. Hai bạn nhìn nhau không nói gì. Con gái tôi nhận bức tranh. Vẫn im lặng. Tôi mời bạn con ở lại ăn cơm, nhưng ba của bạn nói bạn vừa đi học vẽ về, giờ phải về ăn cơm, cả nhà đang chờ. Bức tranh đề tặng N.A, tên con gái tôi, và hôm đó là ngày 20-10, ngày phụ nữ Việt nam. Tôi không biết ngày tháng có liên quan gì tới sự việc này không, nhưng tôi thực sự cảm động và có cả một chút ngỡ ngàng về sự việc này.

Đây chính là cô bạn mà con gái hay kể là rất nhớ nhau mỗi kỳ nghỉ dài, mỗi khi một trong hai bạn phải nghỉ học đi chơi xa và viết tên của nhau trong hình vẽ trái tim trong giờ học “viết tên người yêu quý“ (thay vì viết tên mẹ như mẹ chắc mẩm và bị tẽn tò J). Tôi vui vì các con đã có những tình cảm thân thiết đặc biệt với nhau ngay từ bé. Tôi xúc động vì những biểu hiện hồn nhiên của trẻ thơ, ngỡ ngàng vì phát hiện ra rằng tình bạn… không có tuổi.

Tôi cũng còn nhớ ánh mắt lấp lánh niềm vui của một người bạn khi ra mở cổng nhận bó hoa sinh nhật từ tay tôi trong cơn mưa tầm tã, vì không muốn lỡ hẹn, để bạn chờ. Nụ cười, ánh mắt bạn làm tôi thực sự thấy ấm áp, dù người tôi đang run vì mưa lạnh. Nếu không có cơn mưa, chắc bạn tôi ngắm bó hoa cũng chỉ thấy đẹp bình thường thôi. 🙂

Một lần nữa, tôi cảm nhận được thế nào là sự chia sớt nỗi buồn trong đám tang bà của một người bạn, lúc đó chúng tôi còn là sinh viên. Sự có mặt của chúng tôi cả buổi chiều hôm đó, những đứa bạn ngày thường hay chơi với nhau, chỉ đi vẩn vơ, quanh quẩn ở bên ngoài, mà chẳng làm được việc gì cho bạn, cho gia đình bạn. Nhưng lúc đó tôi biết chắc chắn rằng, chỉ cần nhìn thấy chúng tôi, bạn sẽ nguôi ngoai, bạn sẽ vơi lòng.

Bởi vì, đã có lần trong đám tang bà ngoại tôi, tôi đã rất chơi vơi, rất cô đơn. Tôi đã cảm thấy đau nhói ở một nơi rất sâu trong lòng… Hôm đó là mùa hè, nên tất cả học sinh đều nghỉ. Ngày đó chẳng có sẵn phương tiện liên lạc như bây giờ. Và hình như tôi cũng chưa đủ lớn để quyết định nên hay không nên báo cho các bạn, do vậy không một người bạn nào của tôi có mặt. Nỗi buồn đau, niềm tiếc thương không được chia sẻ của tôi ngày ấy, đã không chỉ dừng lại ở một ngày tang thương đó, mà còn kéo dài rất lâu trong tôi…Nên tôi hiểu, đôi khi sự hiện diện còn giá trị hơn rất nhiều những cái có thể nói thành lời.

Giữ một người bạn đã khó. Đánh mất đi một người bạn là một mất mát lớn. Nhưng cuộc sống vốn khó lường. Chỉ khi thực sự cảm nhận mất đi một người bạn tốt người ta mới thấy hối tiếc.

Có những cái đã qua mãi mãi không bao giờ trở lại. Một người bạn thân sẽ chỉ còn là bạn bè xã giao nếu sự tôn trọng không còn. Thế vẫn còn là may mắn, hơn là thành kẻ thù.

Người bạn tốt thì mãi mãi vẫn là bạn tốt, nhưng sự thân thiết, sự chia sẻ cũng không còn thắm đượm, mà thay bằng sự lịch thiệp, trách nhiệm. Cũng đáng tiếc.

Đã coi nhau là bạn thì phải sống với nhau cho ra bạn. Vui niềm vui của bạn, buồn nỗi buồn của bạn. Trân trọng những gì bạn có, bạn làm, chấp nhận bạn là chính bạn, thật tự nhiên, để cả hai cùng cảm thấy thoải mái khi là bạn của nhau, cảm thấy sự có mặt, sự hiện diện của mình trong cuộc sống của bạn và ngược lại thật có ý nghĩa.

Khi đã là bạn đúng nghĩa thì khoảng cách về địa lý và không gian, thời gian chẳng có ý nghĩa gì. Ngày vui của bạn, có thể không thể gửi được quà, không một lời chúc, nhưng trong lòng ta vẫn nhớ đến bạn, vẫn có những phút giây dành riêng để nghĩ về bạn, bạn sẽ cảm nhận được chân tình đó, sớm hay muộn. Nhưng khi bạn buồn, bạn gặp khó khăn, nhất thiết ta phải chủ động hiện diện, dù khó mấy cũng phải để bạn cảm nhận được sự ‘có mặt’ của mình bên bạn, bằng lời nói và hành động phù hợp hoàn cảnh, mới đáng là bạn.

Được là bạn của nhau trong đời cũng là duyên, mất bạn là duyên đã hết. Đôi khi mọi sự kiện, mọi biến cố sẽ đưa đẩy ta hiểu sai về bạn, cảm thấy xa cách bạn, hoặc khiến ta càng thêm yêu quý bạn. Nếu là tình bạn thực sự, thì cho dù mọi thăng trầm ta với bạn vẫn luôn ở trong lòng nhau, luôn nghĩ về nhau như nghĩ về những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này.

Tình bạn, không phải là món đồ trang sức làm tăng vẻ đẹp và giá trị của bạn. Thiếu tình bạn thân thiết, bạn không hèn, kém đi, nhưng bạn sẽ không thể có những tình cảm yêu thương, những niềm vui đặc biệt mà tình bạn đem tới.

Tình bạn thực sự mang lại giá trị cho bạn, cho bạn một trái tim cởi mở, biết chia sẻ và đón nhận những tình cảm tốt đẹp từ người bạn của mình. Tình bạn là món quà, là phần thưởng cho những ai biết nâng niu và trân trọng tình bạn.

Tôi thấy mình thật may mắn khi đã có những người bạn quý giá, không tiền bạc nào sánh được trong cuộc đời này.

Nếu bạn đã và đang có một hay nhiều tình bạn đẹp, hãy đừng quên cảm ơn cuộc đời đã trao tặng cho chúng ta món quà quý báu này, bạn nhé.

 

Julia Le

Lại nói về lòng yêu nước

Featured Image: Vivian Fung

 

Khoảng một tháng trước, hàng trăm người vác gậy đi đập phá các nhà máy đến từ Trung Quốc ở Bình Dương, sau đó còn lan rộng ra một số tỉnh. Cũng thời gian đó, vài cuộc biểu tình nổ ra ở vài thành phố lớn để phản đối Trung Quốc. Phong trào yêu nước cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ trên… máy vi tính. Các diễn đàn, các mạng xã hội, các trang cá nhân, đâu đâu cũng thấy sự căm phẫn và hận thù, cờ đỏ sao vàng nhuộm đỏ facebook, những tuyên bố hung hồn, những lời lẽ đanh thép đủ để in vào sách.

Một tháng sau, tức là những ngày này. Các danh từ phổ biến nhất là… Lệ Rơi và World Cup. Ảnh đại diện cờ đỏ sao vàng cũng trở nên hiếm hoi. Trong khi Trung Quốc vẫn ngày một ngang ngược trên biển Đông. Nghĩa là, có thể hiểu phong trào yêu nước diễn ra không được tháng!

Chuyện xảy ra không phải lần đầu, lâu lâu trên mạng lại diễn ra một “phong trào yêu nước” như thế. Thỉnh thoảng người ta rủ nhau yêu nước, không bao lâu thì “giả vờ” quên tình hình đất nước, rồi phong trào rộ lên lại… yêu tiếp. Yêu nước, hai từ ấy có thể dễ dàng thốt ra đến thế sao?

Bản thân chữ “yêu” đã không hề giản đơn rồi. Yêu là phải có sự hy sinh, yêu ai hay cái gì cũng thế. Cha mẹ yêu con mình phải hy sinh tuổi thanh xuân, thời gian, sức khỏe,… Bạn yêu bất cứ thứ gì cũng phải hy sinh thời gian, vật chất cho nó. Những đôi lứa yêu nhau phải hy sinh thời gian, không gian, có khi là những mối quan hệ, những hờn dỗi, ghen tuông, tự ái… Như đã nói, không có sự hy sinh nghĩa là bạn chưa yêu, chưa đâu! Nhưng trước khi muốn hy sinh cho những gì mình yêu thì phải luôn nghĩa về nó cái đã.

Nghĩ cho đất nước, hy sinh cho đất nước. Tận sâu trong long mình, bạn có yêu nước chưa? Cái giàn khoan của Trung Quốc không phải là thứ duy nhất đang đặt sai chỗ và thể hiện nơi ấy đang bị xâm lăng.

Môt số khung giờ vàng trên Truyền hình Việt Nam toàn chiếu phim Tàu với Hàn, sai rồi.
Điện thoại Tàu “cùi bắp” nằm trong túi quần của người Việt nam, sai rồi.
Một bịch nho hai nghìn có chữ Tàu treo trong các tiệm tạp hóa Việt Nam, sai rồi.
Hàng triệu em nhỏ chơi đồ chơi in tiếng Tàu, sai rồi.

….

Văn hóa, công nghệ, kinh tế,… lĩnh vực nào cũng có nguy cơ trở thành thuộc địa từ rất lâu rồi, sao không ai chiến đấu, không ai lên tiếng đi? Lòng yêu nước của chúng ta đâu rồi? Hay nó chỉ là một thứ để chúng ta tự huyễn hoặc mình. Nếu ai cũng yêu nước, nhà lãnh đạo nào cũng yêu nước, người làm kinh tế nào cũng yêu nước, người nông dân nào cũng yêu nước, người làm văn hóa nào cũng yêu nước,… Nghĩa là nghĩ cho đất nước, hy sinh cho đất nước, liệu kinh – xã hội nước ta có thảm hại như hiện nay không, nếu đất nước phát triển liệu có bị bọn “phương Bắc” xem thường suốt như hiện nay không?

Nghi vấn mãi chỉ là nghi vấn. Bởi ai cũng nghĩ cho bản thân mình như hiện nay, ai cũng chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, ai cũng chỉ quan tâm mình như hiện nay, thì những câu hỏi trên mãi sẽ không có câu trả lời. Chỉ biết rằng, đất nước này vẫn sẽ chịu đựng sự đau khổ, sự phản bội từ đồng bào mình mà thôi. Một đất nước bất hạnh. Không phải chúng ta, không phải con người, chỉ là cái đất nước này bất hạnh thôi…

 

David Bectam

Thần chú là thứ có thật!

Featured Image: Erik Witsoe

Khoan hãy ngạc nhiên, khoan hãy nghi ngờ, nghe này…

Chúng ta đang sống trong một thế giới cổ tích, nơi mà những phép màu đều đang diễn ra và những điều không tưởng đều có thể trở thành sự thật. Nơi mà tổ tiên ta nếu có sống lại chắc cũng đến chết ngay một lần nữa vì… hoảng sợ. Một thế giới mà con người có thể bay cao hơn chim và bơi nhanh hơn bất kỳ loài cá nào. Thế giới của sự tiện nghi và hiện đại: Nơi không cần lửa cũng có thể làm chín đồ ăn và không cần thần giao cách cảm cũng có thể trò chuyện, nhìn thấy nhau từ cách xa hàng ngàn dặm. Nơi mà con người chỉ cần ngồi một chỗ cũng biết mọi chuyện xảy ra trên đời và dự báo trước những thiên tai sắp đến. Một thế giới thần tiên khi người ta có thể dễ dàng thay đổi dung mạo của mình, từ xấu xí trở nên xinh đẹp, từ một người nam biến thành người nữ hay nữ biến thành nam. Một nơi mà chỉ cần lời nói cũng có thể khiến người ta giết chết lẫn nhau và những món “bảo bối thần kỳ” vẫn được phát minh ra mỗi ngày…

Đấy, nếu bạn không hề ngạc nhiên về thế giới thần kỳ chúng ta đang sống, thì câu khẳng định “thần chú là có thật” có gì khiến bạn phải băn khoăn?

Từ xửa xừa xưa trong các câu chuyện cổ ta được kể và được nghe, mỗi khi bà tiên ông bụt đọc thần chú là i như rằng sẽ có phép màu xảy ra, biến đổi thứ gì đó, phần lớn là từ đẹp thành xấu và từ xấu sẽ trở nên xinh đẹp rạng ngời. Thần chú thời hiện đại tuy không thể hóa phép thay hình đổi dạng theo kiểu của các bà tiên nhưng may mắn thay, nó thường mang lại những chuyển biến tích cực cho người sử dụng. Cụ thể là chúng có thể mang lại cho ta sức mạnh và ý chí để đạt được điều ta mong muốn.

Điều không may là, không phải khi nào và với ai thần chú cũng phát huy tác dụng. Một câu chú chỉ thật sự phát huy khi được đặt vào một bối cảnh thích hợp và với một chủ thể đủ khả năng và nội lực sử dụng chúng.

May mắn làm sao, bất cứ ai cũng có thể sử dụng chúng, hoàn toàn miễn phí, cũng như rất nhiều người đã và đang sử dụng thần chú mỗi ngày, cả bạn nữa, chỉ là đôi khi bạn không nhận ra mà thôi. Vì tâm hồn già cỗi không hình dung nổi một chuyện cổ tích giữa đời thường? Bạn đã bao giờ nghe những câu chuyện cổ tích kiểu thế này:

Ngày nảy ngày nay, trong một thế giới trọng về hình thức, có một cô gái cũng mong ước có một thân hình tuyệt đẹp với những đường cong hoàn hảo. Cô bắt đầu lên kế hoạch cho mình, khởi đầu bằng việc dậy sớm mỗi sáng để tập thể dục thể thao. Nhưng việc dậy sớm mỗi sáng nghe chừng đơn giản mà sao khi thực hiện lại khó khăn đến thế. Bao lần cô gái chịu thua trước sự lôi kéo của cái chăn ấm mà không đủ bản lĩnh để vượt qua, cũng vì thế, giấc mộng về một cơ thể đẹp cũng cứ xa vời. Cho đến một ngày, cô đọc được một câu nói vô tình trên mạng – một câu thần chú- cô ngẫm nghĩ và rồi âm thầm cài nó vào hình nền điện thoại.

Kể từ đó, mỗi sáng khi giật mình tỉnh giấc, đọc được câu thần chú trên màn hình, cô liền bật dậy. Cũng có khi, chiếc chăn ấm chiến thắng, cô lại cuộn tròn trên giường và lại ngủ thiếp đi, nhưng sâu thẳm trong cô, có gì đó, như một giọng nói vang lên, rên rỉ, dọa nạt, khiến cô không thể ngon giấc được nữa, và cô lại bật dậy, tiến tới mục tiêu của mình: Một thân hình đẹp. Cô gái ấy hiện vẫn đang chăm chỉ tập luyện mỗi ngày và việc dậy sớm gần như trở thành một thói quen, nhưng cô vẫn để câu thần chú trên màn hình điện thoại, để bất cứ khi nào lười biếng, cô lại đọc để lấy thêm sức mạnh cho mình:

“Every morning, you have two choices: Continue to sleep with your dream, or wake up and chase them!”

Rồi đâu đó trên thế giới này, một chàng trai nghiện thuốc lá nặng, cậu hút khoảng từ 1-2 gói mỗi ngày. Thế rồi bỗng một ngày đẹp trời, cậu ta bỏ thuốc lá, bỏ một cách dứt khoát và mãnh liệt. Không chạm tới dù một điếu, cũng được một khoảng thời gian tương đối rồi. Dù không hút huốc nhưng tôi biết việc bỏ thuốc lá là một việc làm cực kì khó khăn, tôi rất ngưỡng mộ cậu nên hỏi bí quyết, cậu ấy nói rằng bí quyết của cậu chỉ có một câu thôi, một câu nói cho cậu sức mạnh và lòng tuyết tâm để làm được điều đó, câu ấy thế này:

“Một trong những điều thú vị nhất của cuộc sống là làm được điều mà người khác nghĩ rằng bạn không thể!”

Và tôi biết, đó cũng là một câu thần chú tuyệt vời!

Kể thêm chuyện về một cô gái khác nữa, đề tài lần này là về tình yêu, cô ấy yêu đơn phương một chàng trai, theo cách say đắm và u mê nhất, bất kể mọi lý do mà lý trí đưa ra để ngăn cản. Cô gái ru ngủ mình bằng những lý lẽ của trái tim và không để cho một ai chạm đến mối tình luôn âm ỉ cháy trong lòng. Dù biết rằng chuyện tình yêu đó sẽ không có kết thúc tốt đẹp như cô mong muốn, và người sau cùng ghánh chịu nỗi đau cũng chỉ có bản thân mình, nhưng sự cố chấp và trái tim chết tiệt khiến cô cứ bám theo mãi một hình bóng xa xôi và hy vọng về những điều không tưởng.

Cho tới một ngày, khi đang miên man trong nỗi nhớ, cô bắt gặp một câu nói – lại là một câu thần chú – vô tình lướt qua thôi, nhưng nó khiến cô khựng lại. Ánh mắt đượm buồn, sau hồi suy nghĩ, cô quyết định buông tay, buông khỏi mối tình không hồi kết theo cách bản thân cô cũng không thể ngờ được, câu nói ấy của Paulo Coelho:

“Close some doors. Not because of pride, incapacity or arrogance, but simple because they no longer lead somewhere.”

Đây là những chuyện có thật. Tôi không thể kể cho bạn nghe hết những câu chuyện tương tự như thế này mà tôi được chứng kiến hoặc tự mình gặp phải, nhưng quả thật là có rất rất rất nhiều những câu chuyện như thế này vẫn đang xảy ra. Ai đó đang tìm cách vượt qua một cú vấp đầu đời, ai đó đang trải qua những ngày tháng khó khăn hoạn nạn, ai đó đang trầy trật bươn chải nuôi dưỡng những đam mê, ai đó đang điên loạn vì tình… Rất nhiều “ai đó” đã tìm được sức mạnh để tiếp tục đương đầu hoặc thỏa hiệp với cuộc đời theo cách không ai ngờ tới, nhờ những câu nói ngắn gọn cực hay, mà tôi đặt cho cái tên mỹ miều “thần chú”.

Thật ra cũng có hơi quá lời, khi gán cho những câu châm ngôn, danh ngôn hay những câu nói khuyết danh ý nghĩa như trên là thần chú. Nhưng có sao đâu, ở cái thế giới chúng ta đang sống, khi niềm tin vào những phép màu ngày càng khan hiếm dần, thì một chút “cổ tích hóa” như thế này biết đâu lại có ích, biết đâu lại đưa chúng ta quay trở lại thời còn thơ bé, nơi mà tâm trí ta rộng mở để đón nhận những điều mới lạ mỗi ngày với niềm hân hoan và một trái tim không bao giờ do dự.

Nên bạn ơi, hãy cứ tin vào thế giới cổ tích và tin rằng những phép màu là có thật, cũng như những câu thần chú kia, chẳng có gì mơ hồ hay viễn vông cả. Tuy chỉ là những câu chữ nhưng chúng thật sự mang một sức mạnh cực kỳ to lớn với khả năng vô hạn, dẫn dắt chúng ta vượt qua những khó khăn, băng qua mọi trở ngại để đạt mục tiêu mà ta tin tưởng. Miễn mục tiêu đó đủ mạnh và chúng ta có đủ “nội lực” để chiêm nghiệm và sử dụng chúng. Biết đâu một ngày nào đó, chính bạn có thể tạo nên những kỳ tích, tạo nên những phép lạ thì sao.

Tôi lại chợt nhớ tới một câu nói tuyệt hay của giáo sư Dumbledore trong series kinh điển Harry Potter rằng:

“Ngôn từ chính là thứ phép thuật hùng mạnh và kỳ diệu nhất, nó có thể khiến cho người ta đau đớn hơn bất kỳ vết thương nào, nó có thể gây ra chiến tranh, thương tàn và đổ máu. Nhưng cũng chính nó, lại có thể xoa dịu mọi nỗi đau, chữa lành mọi vết thương và cả cứu rỗi những linh hồn.”

Chính vì ngôn từ chứa một sức mạnh như vậy, nên hãy sử dụng chúng một cách khôn ngoan và cẩn trọng. Có hàng ngàn cách sử dụng ngôn từ cho khôn ngoan, hôm nay chỉ xin đề cập tới cách sử dụng ngôn từ như những câu thần chú thần kỳ, cho ta thêm sức mạnh để đạt điều ta mong muốn. Thần chú thì miễn phí và hiện diện khắp mọi nơi. Hãy sử dụng chúng đi, cho mục tiêu của bạn.

Tặng bạn vài câu chú của tôi, hãy giữ nó lại, biết đâu có lúc cần:

  • Mục tiêu mà không được viết ra và không được nhìn thấy mỗi ngày, đó không phải mục tiêu, đó chỉ là ước muốn.
  • Khi ta muốn, ta sẽ tìm cách. Khi ta không muốn, ta tìm lý do.
  • Trên đời này có việc: Việc của bản thân, việc của người khác, việc của ông trời.
  • Chúng ta thường buồn phiền là do: Không lo việc của bản thân, thích xen vào việc của người khác và lo lắng việc của ông trời.
  • Muốn sống vui vẻ, rất đơn giản, chỉ cần: Làm tốt việc của bản thân, không xen vào việc của người khác và đừng nghĩ gì về việc của ông trời…
  • – Một câu quen thuộc nữa, bạn có thể thấy trong chữ ký của tôi.

Còn bạn, có câu thần chú nào khiến bạn tâm đắc và đang giúp bạn có thêm sức mạnh cũng như niềm tin mỗi ngày trong con đường dài vươn tới mục tiêu? Hãy kể tôi nghe với!

 

Phi Tuyết

Tâm sự một ngày chủ nhật

 Featured Image: Eva Blue

 

Tôi đang ngổn ngang một điều
Về ngày mai, tương lai đất nước
Chúng ta cùng chung một nguồn gốc
Vậy mà sao cứ mãi đánh nhau?

Quá nhiều điều khiến tôi suy nghĩ
Về dân tộc mình, sẽ đến những đâu?
Thời gian cứ như một con tàu
Ta đang đi trên đường tàu cằn cỗi…

Không thể nói đất nước ta tiến bộ văn minh
Khi còn quá nhiều người đang còn nghèo đói
Và tiếng tự do đang réo gọi
Bên kia đường ray, hay tại chính chỗ này.

Sự thay đổi
Cần phải tiến hành ngay!

Chúng ta cần những người đến từ trái tim
Không phải là những tên phá hoại
Đến từ hai phía đường biên
Khi tư tưởng đã in hằn đấu đá.

Tôi không tin những người mạt sát nhau trên facebook
Bằng những lời lẽ khó nghe, những câu cú cục cằn hậm hực
Lại có thể xây nên một nhà nước dân chủ toàn cục
Nơi ý kiến cá nhân được tôn trọng, phản hồi.
Những gì họ muốn làm chỉ là rửa hận cho ông cha
Hay khư khư những gì mình còn đang hưởng được
Có nhiều người đang tìm sự lật đổ
Nhưng lật đổ chỉ để trả thù là một việc đáng khinh.

Chúng ta đang ở một thế kỷ văn minh
Không phải là thời máu phải trả bằng máu
Độc lập – tự do – dân chủ – hòa bình
Đâu phải những thứ dễ dàng mà có được.

Thứ cần chống là những điều bạo ngược
Là những giáo điều, tệ nạn, bất công
Nhưng xin lỗi, không phải bằng bạo lực
Mà sẽ là yêu thương, những đóa hoa hồng.

Tôi muốn nói một điều cần phải nói
Bằng chính nghĩ suy lương tri của mình:
Đất nước này đang rất cần các bạn
Xây dựng nó bắt đầu từ yêu thương.

Định Chế

 

Nhớ nội

Featured Image: Danh Nguyễn

 

Ba nói chiều nay
Ba buồn
Ba nhớ nội
Nhớ mảnh quê nghèo
mưa nắng
chiếc xuồng đôi
Nhớ liếp tre giăng
trâu khát cỏ lên đồi
Nhớ mụn cơm cháy
giành nhau vui như hội

Con nói nhìn ba
Ba buồn
con nhớ nội
Nhớ giỏ bánh xoài
ngày chú dắt qua đê
Hương khói lên trời
Nội có về mỗi tối ?
Ba gật đầu cười
Nội vẫn ở đây thôi

Ba nói mùa mưa
Ba buồn
Ba nhớ nội
Quang thúng chòng chành
đồng cháy với sương trôi
Vá áo cho ba
đêm
Nội ngồi thao thức
Vai nội gầy gầy
giần giật
mắt xa xôi

Con nói với ba
Nhìn ba
Con nhớ nội…

 

Gold

Tháng 6 ngày mưa

 Featured Image: ArTeTeTrA

 

Ta để chiều tàn trong thương nhớ
Hồn miên man để lạc đâu đâu
Chẳng hay biết trái tim đành vụn vỡ
Chuyện ngày xưa đã mất một bắt đầu

Cơn mưa nhỏ nép mình nơi cuối phố
Đường vắng tanh sao cứ trắng nhạt nhòa?
Trời bỗng tối một phía đầu bão tố
Ta bỗng đau lòng vì một nửa phôi pha

Giọt nước chảy qua lặng thầm cuối mắt
Hạt mưa lăn trên má những con đường
Khoanh tay lại tự ôm mình thật chặt
Mới hay tim mình quá bé nhỏ, đau thương

Ký ức chảy tràn qua những hoang mang
Ai đã lội giữa dòng tan vỡ ấy
Hạt máu ngày xưa đã đành hóa cạn
Mà tình xưa sao vẫn cứ tràn đầy

Ta thở nhẹ tìm một lần khép mắt
Mối tình riêng chôn chặt để riêng ai
Mưa gió đó ngày xưa nay đã tắt
Ngọn lửa giờ ướt một nửa đâu hay

Tháng sáu những ngày không có trời mưa
Là những ngày ta không là ta nữa
Tháng sáu những ngày mưa giăng mờ khung cửa
Ta cũng chẳng là mình của những ngày xưa...

 

TL

18/06/14

Viết trong chiều mưa rào (Amethystium)

Featured image: Marcela Bolivar

Sấm ì ạch nổi lên ở đằng xa, vang vọng khắp bầu trời đùng đục ủ ê. Gió nặng nề cõng đầy hơi nước mát lạnh.  Hơi ẩm hòa với mùi của bụi đất, lá rụng, của những bức tường đổ đầy rêu báo hiệu một cơn mưa rào nữa chuẩn bị ập đến.

Trời tối sầm lại và sấm sét xé toạc chiều muộn. Mưa đổ xuống, lăn ào trên mái, nhảy múa trên vỉa hè. Mưa huyền ảo dưới ánh đèn đường. Mưa trong như thủy tinh, hóa thành bong bóng lấp lóa khi chạm đất. Mưa ngân nga trong gió.

Vào lúc này, nếu không phải ra ngoài, điều tôi muốn làm nhất không hẳn là ngắm mưa bên cửa số, mà là cắm tai nghe vào máy nghe nhạc và bật nhạc của Amethystium. Lắng lại, tập chung và cảm nhận âm nhạc đang hòa vào không gian nơi mình đang ngồi.

Thực ra, Amethystium không phải là cái tên đầu tiên đưa tôi đến với ambient/electronica. Mà là cái tên nào đó tôi cũng không nhớ rõ nữa.

Tôi biết đến âm nhạc của Amethystium từ năm 2008 – 2009 khi chộp được ba album đầu. Quả là một sự ngạc nhiên thú vị khi được thưởng thức những album này.

Âm nhạc Amethystium mở ra cánh cửa bước chân vào vùng đất diệu kì, huyền bí. Vùng đất của trí tưởng tượng và những cảm xúc tự do. Và cả nhũng góc bị bỏ hoang trong tâm tưởng. Những âm thanh giúp tôi chạm vào những phép màu mà bản thân chưa bao giờ biết tới. Một khung cảnh đẹp đến nghẹt thở hiện ra trong tâm trí tôi khi âm nhạc cất lên. Đó là cuộc hành trình bước vào khu rừng đẹp mê hồn, thoát hẳn khỏi những ồn ào thường nhật. Ban ngày, mặt trời chiếu xuống không quá chói gắt, rực rỡ mà êm dịu lạ thường. Những cơn mưa thì mát lành còn nắng thì ấm áp, ngọt dịu. Khi bóng đêm nhuộm kín cả bầu trời, ánh sáng lập lòe của những con đom đóm hòa vào với vẻ tĩnh lặng của bầu trời sao.

Về Amethystium

Amethystium là tên một dự án của nhạc sĩ, nhà sản xuất âm nhạc Øystein Ramfjord (thú thực tôi cũng không biết gì về người đứng sau dự án này, ngoại trừ cái tên!). Trên website của mình , Øystein nhận âm nhạc của mình là sự kết hợp của ambient, electronica, world music và neo – classical/darkwave.

Âm nhạc của Amethystium cũng mang những âm thanh đặc trưng của các dòng nhạc nói trên. Những tác phẩm của dự án thường có sự xuất hiện của synthesizer (ambient/string/drum) và piano. Tất cả những phần này đều được Øystein Ramfjord tự thể hiện, thu âm và sản xuất. Ngoài ra còn có sự xuất hiện của giọng hát (cả bè lẫn giai điệu chính) và một số nhạc cụ dây (violin, cello) do những nghệ sĩ khách mời thể hiện . Đặc biệt trong album gần đây nhất – Transience (phát hành tháng 3/2014) có sự xuất hiện của hardingfele – một nhạc cụ 8 dây gần giống với violin, là nhạc cụ truyền thống của Na Uy.

Cho đến nay, Amethystium đã phát hành sáu album (tính cả một tuyển tập) và 2 EP. Từ năm 2012 đến nay, Amethystium phát hành album qua hãng đĩa độc lập của riêng mình – AM.mu Records. Trước đó, các album được phát hành bởi Neurodisc Records với thành công vang dội : 100,000 đĩa được bán ra, các album đều có vị trí trên bảng xếp hạng Billboard.

Album Transience (2014)

Tôi sẽ dành vài dòng để viết về album mới nhất này. Nó không hẳn là album mà tôi yêu thích nhất nhưng cũng để lại cho tôi nhiều ấn tượng khó phai.

Một điểm đáng chú ý phải nhắc tới ở Transience là sự nổi trội của các nhạc cụ dây. Điều này mang đến cho tôi những cảm xúc gần mà bay bổng: vừa thanh thoát, vừa trầm ấm, vừa trong trẻo, vừa u tối và vừa hân hoan lạ kì. Đặc biệt, tôi phải nhắc lại sự xuất hiện của hardingfele – nó mang tới một màu sắc rất Na Uy mà lại cực kì gần với chất nhạc của Amethystium. Một sự chọn lựa tuyệt vời của Øystein Ramfjord.

Synth và giọng hát vẫn đạt được hiệu quả thường thấy. Và piano thì vẫn nhẹ rơi…

Cùng thưởng thức !

Link: http://bandcamp.am.mu/album/transience

Nụ cười

Featured Image: Cris Romagosa

 

Ngày nào thiếu vắng đi tiếng cười, hay chỉ là một nụ cười chợt hé trên môi, đó chắc chắn là một ngày u ám trong tâm hồn.

Ai đã lấy đi nụ cười của ta? Ai đã mang bầu trời xám ngoét đến bên ta? Đừng nói là tại thời tiết hôm nay xấu, vì ông A, bà B nói lời khó nghe, bởi cái chuyện không đâu tự dưng quàng vào làm ta bực mình… Không. Không ai có thể bắt ta phải vui hay buồn mà chính ta tự nguyện ôm lấy những cảm xúc bực bội, phiền não, chán ngán vào người. Cũng chính ta tự đánh mất đi nụ cười của mình khi ta chỉ tập trung vào những cảm xúc đen tối đang vần vũ trong đầu khiến nụ cười sợ hãi trốn biệt tăm, mất dạng.

Chính ta để cho những cảm xúc tiêu cực cuốn ta vào càng lúc càng sâu hơn cái vòng rối ren, càng nghĩ càng rối, càng rối càng muốn đổ lỗi cho người, cho đời, càng nghĩ tới lỗi của người khác càng muốn hờn trách, lỗi lầm cứ thế chất chồng lên lỗi lầm…

Vậy ta phải làm sao? Ai chẳng có lúc buồn? Ai chẳng có lúc gặp xui xẻo?

Đúng vậy. Nếu ta nghĩ đời vốn không công bằng với ta thì ta sẽ luôn thấy thiệt thòi, luôn bất ý với chính mình. Nếu ta nghĩ đời vốn công bằng, thì hôm nay nếu ta cảm thấy chưa được may mắn lắm, ta cũng sẽ tin ngày mai may mắn sẽ tìm đến với ta.

Cuộc đời vốn vẫn thế thôi. Có những điều không công bằng, có những điều rất công bằng. Nếu đời chỉ toàn là công bằng – chắc chỉ có trong Thượng Giới, hoặc trong sách vở – thì có đâu chiến tranh, giết chóc, tai họa… xảy ra mỗi ngày như cuộc đời ta đang sống. Vì đời thực là như thế, nên con người luôn phải hướng đến những luật lệ, những quy tắc để cho đời công bằng nhất có thể, mà thực ra cũng chỉ là tương đối thôi.

Bởi vậy, nếu ta biết mọi việc trên đời xảy ra đều có nguyên do của nó, mọi việc xảy ra với riêng ta lại càng là những thứ liên quan trực tiếp tới ta, do những thói quen hành xử, do tính cách và số phận của ta định đoạt, thì ta sẽ đối diện với mọi vui buồn thật nhẹ nhàng. Nó xảy ra bởi vì… nó là điều phải xảy đến với ta.

Với mỗi sự kiện tác động mạnh tới tâm trí và cảm xúc, ta nên là người tự quyết định, nắm thế chủ động nên vui hay nên buồn, nên tiếp tục suy nghĩ tìm giải pháp hay cho qua. Thay vì để cho những sự việc bên ngoài, những người khác tác động, điều khiển cảm xúc của ta, còn ta lại là người chỉ biết phản ứng, lại càng bị cảm xúc u mê, tối tăm dẫn dắt đi rất xa, rất mệt mỏi.

Vui cũng vui vừa đủ, buồn cũng buồn vừa độ. Là người, sao cứ phải gồng mình lên thế, khổ lắm? Không. Vui thì cứ vui, buồn vẫn cứ buồn chứ. Vui thì dễ rồi. Cứ vui tự nhiên thôi. Nhưng buồn thì khác một chút.

Những khi buồn là những khi ta nên lắng lòng, chiêm nghiệm lại những gì đã và đang xảy đến với ta. Nhìn thật sâu vào bản thân, ta sẽ nhận ra ta đã sai lầm ở một điều gì đó. Nếu thực sự ta không có lỗi, nỗi buồn tự thân nó không có chỗ để tồn tại trong ta mà sẽ tan biến đi rất nhanh.

Khi đã nghĩ đủ chín, ta sẽ nhìn ra rất rõ vấn đề của mình. Nỗi buồn vì thế cũng sẽ tự vơi dần và trôi qua lúc nào chẳng biết.
Trong những lúc cảm xúc nóng giận bùng phát, ta thường để cho bản năng làm chủ tình thế. Những lúc đó, hãy cố gắng đẩy lý trí ra mặt trận làm vị tướng điều khiển trận mạc, đưa cảm xúc vào vị trí nghỉ ngơi. Hít thật sâu, bỏ đi chỗ khác, hay chỉ là cố gắng giữ im lặng, không nói gì, không làm gì cả.

Khi đã lấy lại bình tĩnh, lúc đó suy nghĩ logic đã trở lại, ta sẽ nhìn ra vấn đề thực ra rất đơn giản mà trong khi khởi bùng cảm xúc ta đã bị che mắt, không thấy gì ngoài những đám khói lửa nóng bỏng đang ngùn ngụt dâng trào.

Những lúc buồn, cứ thả tâm trí cho cảm xúc chạm tới tận cùng nỗi buồn, nghe cô đơn dâng trào trong tim để từ từ gặm nhấm và cảm nhận. Thế giới đông người ồn ào bên ta dường như im vắng quạnh hiu, không thể kéo ta thoát ra khỏi nỗi buồn đau thấu tâm can. Đó chính là lúc tâm hồn ta, bản thể của ta tìm thấy chính nó. Nó lên tiếng bởi vì lúc này là lúc tâm hồn bị tổn thương ghê gớm và đây chính là lúc nó cần được yêu thương, cần che chở, cần nâng niu vỗ về biết bao.

Trong sâu thẳm, con người chúng ta thực ra vô cùng yếu đuối, sợ cô đơn, sợ thế giới quay lưng lại. Bởi vậy, chúng ta sợ bị tổn thương là như thế. Ta sợ vậy đó, nhưng làm tổn thương người khác thì dường như chúng ta lại vô tình đến không ngờ.

Nghe những bản nhạc ta thích nghe, xem bộ phim ta thấy vui, đi ra ngoài trời, về với thiên nhiên, không nghĩ gì cả… Đó là những cách rất dễ làm cho ta nguôi ngoai cảm giác lạc lõng, cô đơn và mau chóng đón cảm xúc tích cực quay trở về. Dĩ nhiên còn vô vàn cách khác, tùy theo điều kiện, hoàn cảnh mỗi người mà chọn cho phù hợp, nhưng những cách trên vô hại nhất, ít hao tốn và cũng đỡ mắc thêm sai lầm. Ví dụ như buồn tí ti nhưng lại tiêu xài mất nhiều tí ti, hay ăn uống quá đà lại mất công ép xác sau đó…

Hãy yêu tâm hồn mình, đừng phó thác nó cho người khác quyết định quyền cho nó được vui hay buồn. Cứ cố nặn ra những nụ cười, kể cả trong lúc buồn chán nhất, dù chỉ là hơi hướng của nụ cười, thì ta cũng nhẹ lòng hơn. Hoặc nghĩ tới những người còn đang bất hạnh hơn ta nhiều, những người còn vất vả mưu sinh, hay số phận không may chẳng bao giờ được nhìn thấy cầu vồng bảy sắc…

Không hiểu sao tôi lại yêu nỗi buồn, vì nỗi buồn đối với tôi thật xa xỉ và cũng thật hiếm hoi. Bởi vì khi gặp vấn đề, tôi thường tập trung tìm ra giải pháp xử lý vụ việc, hơn là thả cho nó rơi tự do. Chuyện gì nhỏ, không đáng thì cho qua. Chuyện thấy cần phải giải quyết thì chờ tới lúc bình tâm rồi tiếp cận ‘mục tiêu’. Khi mình thiện chí xây dựng, chắc chắn ‘mục tiêu’ cũng thiện chí theo.

Một ngày chỉ có 24h, tôi không thể phung phí nó cho những nỗi buồn không tên, vô cớ. Cuộc đời này còn biết bao điều thú vị chưa trải nghiệm qua, còn bao việc ý nghĩa muốn làm, cần làm… còn chưa đủ thời gian.

Tôi cũng thường cho phép mình đi tới tận cùng nỗi buồn, nếu một lúc nào đó cảm thấy chơi vơi, cảm thấy chống chếnh…trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng nhanh chóng thôi. Đó chính là lúc những cảm xúc thực nhất dâng trào, là lúc tôi cảm nhận thật sâu sắc tôi đang trôi qua cuộc đời này với những vui buồn cuộc đời mang lại. Có lẽ tôi cũng hơi bị ‘dở hơi’, khi lại thích đắm chìm trong những cảm xúc mênh mang đó, đủ để ngộ ra những điều hay lẽ phải trên đời, đủ để ngấm những bài học đã nếm trải, đủ để mở lòng ra với người, với đời, bớt sân si.

Dở hơi vậy, nhưng nó còn có nghĩa là ở cái góc trái ấy có một thứ thực sự không phải là gỗ, đá chỉ trơ lỳ, vô cảm J.
Buồn xong thì tự thưởng cho mình một nụ cười. Đời rất ư nhẹ nhàng. Biết là có người thiếu vắng đi nụ cười của mình cũng trở nên chông chênh thì nụ cười ở đâu bỗng dưng quay trở lại .

Ngày mai nắng lên. Bầu trời u ám đã tan…

Đừng quên cười mỗi ngày, bạn nhé.

 

Julia Le

Con gái ơi, hãy yêu thương chính mình!

Featured Image: Shelby Ann Gill

 

Tất nhiên, con trai con gái gì thì cũng hãy yêu thương chính mình, nhưng con trai à, yêu chính mình ít thôi, còn con gái à, hãy yêu chính mình nhiều hơn, nhiều hơn nữa… Và học cách yêu thương bản thân, nghe đơn giản nhưng thực chất là chuyện không hề đơn giản. Vậy bạn đã biết cách yêu thương chính mình chưa?

Đừng quá dễ dàng hâm mộ bất kỳ ai

Hâm mộ là một nhu cầu, một việc đơn giản, chả phiền ai, chả ảnh hưởng đến ai. Ừ thì cứ cho là vậy. Nhưng em ơi, hâm mộ một người, chỉ vì người đó xinh đẹp, chỉ vì người đó hát hay, chỉ vì người ta giàu có… Điều đó có công bằng không? Có công bằng với bản thân của em không? Khi em hâm mộ ai đó vì người ta đẹp, em vô tình xem thường vẻ đẹp của chính mình. Em sẽ trở nên so sánh rồi tự ti. Khi đã tự ti rồi, làm sao em có thể đẹp? Hâm mộ một người vì họ giàu có, vì những thứ vật chất bên ngoài của họ, chẳng phải em đang ngụ ý chê trách cha mẹ mình?

Hãy chỉ nên hâm mộ một người, khi người đó có điều khiến em nể phục, mà những điều khiến em nể phục, đừng nên là thứ hào nhoáng bên ngoài, một nhan sắc, một giọng ca, một gia đình giàu có... Hãy chỉ nên hâm mộ, khi nhìn vào người đó ta có thêm niềm tin, thêm động lực cho cuộc sống của mình. Đừng suốt ngày chỉ chăm chăm đọc tin tức của các hotgirl, đừng like-comment mọi bức ảnh một cô gái đang hot post lên mỗi ngày với những từ cảm thán cao vợi: “Ôi chị thật xinh đẹp, chị đẹp quá, ước gì được một góc của chị, ước gì da em được như chị bla bla…”

Hãy nghĩ đi, em đang khen ngợi ai, một người lạ thậm chí chẳng biết em là ai trên đời, câu khen sao dễ dàng đến thế. Đã bao giờ, em mang một lời khen đó, đến cho người phụ nữ mỗi ngày chăm sóc em? Một lần thôi, em đã từng?

Khi hâm mộ ai đó, em bị cuốn vào vòng xoáy cuộc sống của họ. Nỗi bận tâm của em chỉ là hôm nay cô ấy đi đâu, hôm nay anh ấy ăn gì? Em gần như vô thức sống tầm gửi vào cuộc sống của họ. Ơ em này, còn cuộc sống của em thì sao? Ai sẽ lo cho nó? Người em hâm mộ có hỏi thăm em một câu khi em gặp chuyện va vấp trên đời?

Em mặc những gì người đó mặc, em xài những gì người đó xài? Điều đó có giúp em trở nên giống họ không? Hay chỉ làm em mất đi bản sắc của riêng mình? Rồi một ngày nào đó, em tự hỏi mình, em là ai? cá tính của em là gì?

Hãy ngưng việc so sánh bản thân với mọi người

Bởi lẽ con người không ai hoàn hảo, em cũng biết thế, nhưng sao em lại cứ cố công trở thành người hoàn hảo? Em so sánh vóc dáng mình với những cô nàng người mẫu, em cứ hay tìm tòi rồi so sánh từ mái tóc tới hàng mi. Trong vô thức, em sẽ không bao giờ hài lòng với chính mình. Rồi em sẽ ra sao?

Thời gian so sánh đó, em hãy phát triển những tố chất riêng của bản thân mình. Những thứ mà chính bản thân em đang sở hữu. Em có biết bao người cũng đang mong được như em mỗi ngày?

Yêu thương bản thân, theo nghĩa đen nhất, là hãy yêu những gì em đang có, thân hình của em, cuộc sống của em, tất cả những gì thuộc về em, đó là duy nhất, đó là thứ đáng được tự hào

Nên con gái à, hãy yêu thương bản thân, bắt đầu bằng việc hài lòng với bản thân mình, đừng so sánh nó với bất kỳ ai cả, và tuyệt đối đừng dễ dàng hâm mộ bất kì ai. Đã đến lúc, tự em lo cho cuộc sống của mình.

 

Phi Tuyết

 

Hunter Lewis – Tác phẩm náo động dư luận của Thomas Piketty

Featured Image: Pgarrigos Photography

 

Có thể hiểu vì sao Nhà Trắng thích Piketty. Ông ta ủng hộ câu chuyện của họ, rằng chính phủ là người uốn nắn sự bất bình đẳng, trong khi trên thực tế chính phủ là nguyên nhân chính làm cho bất bình đẳng ngày càng gia tăng.

Thomas Piketty, một nhà kinh tế học 42 tuổi, từ một viện nghiên cứu của Pháp vừa cho in một cuốn sách mới gây chấn động dư luận: Tư bản trong thế kỷ XXI (Capital in the Twenty-First Century). Phiên bản ở Mỹ do Đại học Harvard xuất bản và đang dẫn đầu danh sách sách bán chạy nhất; lần đầu tiên một cuốn sách do Harvard xuất bản làm được như vậy. Một bài điểm sách gần đây gọi Piketty là người “đã chỉ ra sai lầm chết người của chủ nghĩa tư bản”.

Sai lầm gì vậy? Người ta vẫn giả định rằng trong chủ nghĩa tư bản, người giàu ngày càng giàu thêm; bất bình đẳng ngày càng xấu hơn. Điều đó đã nằm sẵn trong nhân cái bánh, không thể nào tránh được.

Nhằm củng cố quan điểm này, Piketty đã đưa ra một logic đáng ngờ và không có chỗ dựa về mặt tài chính, nhưng ông còn trình ra cái mà ông gọi là “một biểu đồ ngoạn mục” của những dữ liệu lịch sử. Biểu đồ đó thực sự cho thấy những gì?

Trong năm 1910, 10% người giàu nhất ở Myx chiếm khoảng 40% thu nhập của cả nước, trước vụ Sụp đổ năm 1929, thu nhập của nhóm người này đã tăng lên đến khoảng 50%, rồi giảm xuống, và trở lại khoảng 40% vào năm 1995, và sau đó lại tăng lên đến khoảng 50%, trước khi giảm phần nào sau vụ Sụp đổ năm 2008.

Điều này thực sự có nghĩa là gì? Trong giai đoạn này, thu nhập của 10% người giàu nhất so với những thành phần dân cư khác không phải lúc nào cũng tăng. Không những thế, hai lần nó đạt được cực đại: Ngay trước những cuộc Đại suy thoái năm 1929 và 2008. Nói cách khác, bất bình đẳng gia tăng trong những thời kỳ bong bóng kinh tế và sau đó giảm đi.

Cái gì đã gây ra và đâu là đặc trưng thời kỳ bong bóng? Đấy chủ yếu là do Cục Dự trữ Liên bang Mỹ và các ngân hàng trung ương khác, họ đã phát hành quá nhiều tiền mới và tạo ra nhiều những món nợ mới. Đặc điểm của nó là sự bùng nổ của chủ nghĩa tư bản ô dù, một số người giàu đã chiếm dụng tất cả những đồng tiền mới đó, cả trên phố Wall lẫn thông qua những mối liên hệ với chính phủ ở Washington.

Chúng ta có thể học được rất nhiều về chủ nghĩa tư bản ô dù bằng cách nghiên cứu giai đoạn từ cuối Thế chiến I đến cuộc Đại suy thoái và cả từ 20 vừa năm qua, nhưng chúng ta sẽ không học được nhiều về chủ nghĩa tư bản. Chủ nghĩa tư bản ô dù là cực đối lập của chủ nghĩa tư bản. Nó là sự xuyên tạc thị trường chứ không phải là kết quả của giá cả tự do và thị trường tự do.

Có thể hiểu vì sao Nhà Trắng thích Piketty. Ông ta ủng hộ câu chuyện của họ, rằng chính phủ là người uốn nắn sự bất bình đẳng, trong khi trên thực tế chính phủ là nguyên nhân chính làm cho bất bình đẳng ngày càng gia tăng.

Nhà Trắng và IMF còn thích những đề nghị của Piketty, họ không chỉ thích đề nghị về biểu thuế thu nhập cao, mà còn thích những khoản thuế đánh vào tài sản sản nữa. IMF đặc biệt đánh trống khua chuông cho những khoản thuế đánh vào tài sản, coi đó là biện pháp khôi phục nền tài chính của chính phủ trên khắp thế giới và là biện pháp nhằm giảm thiểu sự bất bình đẳng về kinh tế.

Chúng ta sẽ còn được nghe ngày càng nhiều hơn về những khoản thuế đánh vào tài sản. Chúng ta sẽ được nghe nói rằng đấy sẽ là những khoản thuế đánh “một lần” và sẽ không được tái sử dụng nữa, nhưng nó sẽ thực sự giúp kinh tế tăng trưởng bằng cách giảm sự bất bình đẳng về kinh tế.

Tất cả những chuyện này đều là nhảm nhí. Tăng trưởng kinh tế xảy ra khi xã hội tiết kiệm tiền và đầu tư tiền tiết kiệm một cách khôn ngoan. Không phải số tiền đầu tư mà chất lượng đầu tư mới là điều quan trọng nhất. Chính phủ không có cả khả năng tiết kiệm lẫn đầu tư, chưa nói đến đầu tư một cách khôn ngoan.

Chớ có nghĩ rằng những khoản thuế đánh vào tài sản sẽ là khoản thuế “một lần”. Không có khoản thuế nào chỉ thu một lần bao giờ. Được thiết lập rồi, nó sẽ không chỉ tồn tại một cách dai dẳng, mà còn tăng đều theo thời gian.

Piketty cũng nên tự đặt ra cho mình một câu hỏi. Điều gì sẽ xảy ra khi các nhà đầu tư phải bán cổ phiếu, trái phiếu, bất động sản hay các tài sản khác để nộp thuế tài sản? Làm sao thị trường hấp thụ hết tất cả những thứ người ta sẽ bán? Ai sẽ mua? Và làm thế nào mà nó giúp được tăng trưởng kinh tế vì thị trường và giá trị tài sản sẽ sụp đổ do áp lực bán gây ra?

Năm 1936, một cuốn sách hàn lâm, khó đọc, dày đặc thông tin được xuất bản, dường như để nói với các chính trị gia chính những thứ mà họ muốn làm. Đây là cuốn Lý Thuyết Chung (General Theory) của Keynes. Cuốn sách của Piketty cũng nhắm cùng mục đích như vậy trong năm 2014, tức là cùng phục vụ cho chính sách mang tính phá hoại và thiển cận.

Nếu Nhà Trắng của ông Obama, IMF, và những người như Piketty mặc kệ nền kinh tế thì nó có thể phục hồi. Nhưng như đã thấy, họ tiếp tục phát minh ra những biện pháp mới nhằm tiêu diệt nó.

Hunter Lewis là tác giả của chín cuốn sách, trong đó có hai cuốn mới là Free Prices Now! và Crony Capitalism in America: 2008-2012. Lewis đồng sáng lập website Against Crony Capitalism.org (Chống chủ nghĩa tư bản ô dù) cũng như đồng sáng lập và cựu Giám đốc điều hành công ty đầu tư quốc tế tên là Cambridge Associates. Ông đã và đang là thành viên ban giám đốc của 15 tổ chức phi lợi nhuận, trong đó có các tổ chức về môi trường, dạy học, nghiên cứu và văn hóa cũng như Ngân hàng Thế giới.

 

Phạm Nguyên Trường dịch

Nguồn: Thomas Piketty on Inequality and Capital