15 C
Da Lat
Thứ Sáu, 26 Tháng 12, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 195

Một góc khuyết trong lịch sử Việt Nam

Featured image: Luminance

 

Tôi không biết bạn nghĩ gì khi nghe câu phát biểu này của ông Vũ Ngọc Hoàng, một quan chức cấp cao của ban tuyên giáo Trung Ương. Còn tôi thì thấy lỗ tai điếc ù, chân tay rụng rời và tim thì hoá đá. Dù thực tế đã nghe nói nhiều, đã thấy hiển nhiên, nhưng đây lại là lời phát biểu của một ông quan lớn. Những người chỉ quen nổ về những thành tựu vĩ đại qua những con số vĩ đại và được thực hiện bởi những con người “VĨ ĐẠI”:

“Cách đây bốn, năm mươi năm, VN và Hàn Quốc có trình độ phát triển tương đương. Sau mấy mươi năm, tôi rà lại tư liệu thì thấy Hàn Quốc hiện có khoảng 90.000 người sống tại VN và VN cũng có 90.000 người sống ở Hàn Quốc. Chỉ khác nhau ở chỗ hầu hết người Hàn Quốc tại VN làm ông chủ, làm quản lý, còn người VN ở Hàn Quốc thì chủ yếu làm ôsin…”

Thú thật, tối không am hiểu nhiều về lịch sử. Nhưng khi đọc tác phẩm đồ sộ Tri thức tinh hoa Việt Nam đương đại của Hàm Châu thì tôi thấy rằng lịch sử nước ta đang thiếu một thứ, một thứ vô cùng quan trọng, đó là một thế hệ DÁM DẤN THÂN CHO SỰ NGHIỆP ĐỔI MỚI VÀ CÁCH TÂN ĐẤT NƯỚC. Một sự nghiệp có thể dẫn tới sự vinh quang đi kèm với bi kịch cá nhân. Lịch sử đang thiếu một lớp người như vậy. Đất nước đang thiếu một thế hệ như vậy.

Qua sự kiện HD981 tôi đã rất hy vọng rằng đất nước sẽ có một cú CHUYỂN MÌNH vĩ đại, tôi đã hy vọng như thế và rất kỳ vọng như thế. Nhưng có lẽ tất cả đã sụp đỗ. Phe thân Tàu lại tiếp tục thân Tàu. “Quả bom” 981 đã tiễn hơn 4000 dân Tàu về nước nhưng giờ họ lại sang với số lượng gấp ba. Một con số khiến cho tất thảy những người con yêu nước đều hoang mang và kinh hãi.

Suốt bốn tháng qua chủ đề thoát tàu nóng sốt trên mọi phương tiện, mọi ngõ ngách của đời sống người việt. Với 90 triệu con tim, hàng trăm ngàn bài viết, vô số những kế sách, kiến nghị, hội thảo, hội đàm… Nhưng bây giờ tất cả thành vô nghĩa. Chuyến thăm của Lê Hồng Anh sang trung quốc giống như một nhát dao ngoáy sâu vào từng khúc ruột và cắt đứt cuống tim của hàng triệu con người, là một sự PHẢN BỘI đắng gắt của Đảng với nhân dân. Hy vọng cái gì nữa, kỳ vọng cái gì nữa. Rồi cũng thế thôi, chúng ta lại phải chứng kiến một thời kỳ mà trở lại sự bi kịch và bế tắc như ban đầu, tiếp nối một thời kỳ nô lệ cho quân Tàu và dân Tàu.

HD 981, Sự kiện ấy đã nói lên tất cả, nó phơi bày sự yếu kém của chúng ta, nó cũng phơi ra sự hủ bại của xã hội. Chúng ta đang thiếu những nhà lãnh đạo kiệt xuất. Đang thiếu một thế hệ dám dấn thân mình vì nước vì dân. Chúng ta đang thiếu, lịch sử cũng đang thiếu. Chúng ta có quá nhiều anh hùng vang danh trong thời chiến, nhưng chưa có một vị anh hùng thực thụ trong thời bình. Chúng ta có những chiến thắng vang dội năm châu và những vị tướng lừng danh thế giới. Nhưng không có những nhà kinh doanh giỏi, những nhà khoa học giỏi, những nhà văn hóa, nghệ thuật giỏi, có ảnh hưởng với thế giới.

Để đỗi mới, để vươn lên, cải tổ mình trong cảnh đỗ nát. Chẳng còn cách nào khác là chúng ta phải dấn thân, phải có một “Giấc mơ Việt Nam” thái bình, thịnh vượng và con con đường để đến giấc mơ đó. Một giấc mơ đủ lớn, đủ thực và đủ đẹp để tất cả mọi người Việt Nam tự hào dấn thân, đặc biệt là thế hệ trẻ. Nếu dân tộc ta không có khát khao mãnh liệt về một xã hội tốt đẹp hơn cho chính thế hệ mình và các thế hệ con cháu trong tường lai thì chúng ta chỉ mãi ở trong vòng xoáy đói nghèo và lạc hậu, tự vấp chân nhau rỗi dẫm đạp lên nhau.

Chúng ta cần hiểu rằng, thay đổi đến từ chính bản thân chúng ta. Ta là người nắm giữ vận mệnh cuộc đời ta, vận mệnh của đất nước. Khi xã hội đã như vậy, nhà nước đã như vậy thì trách nhiệm của ta càng khó khăn hơn, càng nặng nề hơn gấp bội. Nhưng ta không được nhụt chí mà lùi bước vì khi xã hội càng tệ hại thì ta lại càng phải dấn thân. Phải học tinh thần Samurai của Người nhật, khát vọng Starup của người Irael và nghệ thuật “ăn mày” chất xám của người Hàn. Phải có khát vọng, chỉ khát vọng mới giúp ta có sức mạnh để đạp phăng mọi thử thách trên con đường nhiều gập nghềnh và giăng dắc những gian truân.

Thiết nghĩ, chúng ta cần phải đọc nó, đọc Tri thức tinh hoa Việt Nam đương đại để hiểu được con đường của cha anh, trí tuệ của cha ông. Để thấy rằng, đất nước chúng  ta đang thiếu, lịch sử chúng ta đang thiếu một trang sách mang tên VĂN MINH VÀ HIỆN ĐẠI.

Với tất cả sự kính trọng đối với cha ông, tôi cho rằng, để thay đổi định mệnh của đất nước, dân tộc thì nhiều khi phải dám nghĩ và làm khác cha ông. Và chúng ta đang chờ đợi một thế hệ như vậy. Những con người dám quên mình để dấn thân, để cách tân, đổi mới, đưa đất sang một trang mới hào hùng mang tên “giàu mạnh và thịnh vượng”.

Hôm nay ngày quốc khánh, tôi ngồi lặng nghe về quá khứ hào hùng và anh dũng của cha anh trong thời kỳ chiến tranh đỗ máu. Nhưng sao tôi không nghe thấy một trang sử hào hùng của thời đỗi mới, một trang sử TINH HOA thời hiện đại. Góc khuyết ấy kéo dài đến bao giờ sẽ tiếp tục ì trệ đến bao lâu? Nó là câu hỏi cho tất cả chúng ta, cho bạn, cho tôi và cho cả thế hệ mai sau. Một góc khuyết của lịch sử Việt Nam.

 

Nguyễn Văn Thương

Học sinh với văn học

Featured Image: Wikipedia Commons

 

Quay trở về một vài tháng trước, đó là lúc tôi miệt mài với những bài văn “mẫu”- chính xác thì như thế, tôi không còn cách hiểu nào hơn khác vì nếu không làm theo tôi sẽ trượt kỳ thi tuyển sinh lớp 10.

Tôi miệt mài học, học cho thuộc mà trong lòng luôn bức xúc vì không hiểu tại sao thế? Mình đang biến thành một con vẹt và đang tự lừa dối chính bản thân mình. Tôi biết có lẽ tôi không có khiếu làm văn cho lắm nhưng tôi biết viết ra cảm xúc của bản thân viết ra những thứ mình nhìn thấy và cảm nhận được – không biết là có đủ để làm ra một bài văn gọi là “bình thường”? Tôi thật tình thấy hài hước ở chỗ một tác phẩm văn học nào đó có phải thực sự nó hay như thế không hay là mình chưa đủ sâu sắc để cảm nhận. Nếu tôi đọc tác phẩm đó trên mạng hay ở nơi nào đó không phải là “sách giáo khoa” thì tôi cho nó chẳng có gì đặc biệt. Nhưng khi vào học tôi thấy những thầy cô ca tụng như thần thánh, xuất thần và rất tinh tế.

Tôi học bài thơ: “ Nói với con” của nhà thơ Y Phương, tôi đọc mà không thấy vào vì chẳng vần là mấy ( nó được cho vào thể thơ tự do) và một điều làm cho tôi khá khó chịu là hai câu cuối ở khổ một chẳng có gì liên quan tới chủ đề của khổ thơ. Nhưng giáo viên luôn ca tụng nó và nói gì đó là tế nhị, là gợi nhắc. Có lẽ tôi quá ngu ngốc và non nớt dể hiểu và cảm nhận về một tác phẩm xuất thần được đưa vào sách giáo khoa của một tác giả lớn như vậy? Tại sao tôi chỉ có quyền thích mà không có quyền chê, có phải nó thực sự hay như thế, người khác có cảm thấy thế?

Tôi không nói về nó có hay hay là không mà vấn đề là tôi có thích hay là không? Nếu thích từ cái tâm thì tôi có hàng vạn lời để ca tụng để khen ngợi nhưng nếu tôi đã không thích thì tôi cũng tìm được “ít” chỗ để chê trách. Tôi lại nói hình ảnh đám mây trong bài thơ “Sang thu” của nhà văn Hữu Thỉnh. Tôi phải liên tưởng đó là một chiếc khăn voan, một câu cầu nối đôi bờ hạ thu. Có lẽ là tôi cũng chịu vì tâm hồn chẳng tinh tế như người cảm nhận nó. Nhưng tôi có thể nghĩ ra những thứ hay hơn nó ( tôi cho là như thế) ít nhiều. Và tôi không nghĩ rằng tác giả lại nhắc tới ba bốn hàm ý, rồi triết lý trong một câu thơ rất đơn giản:

“Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.”

Thật ra tôi đều hiểu nhưng không cảm nhận được nhiều như vậy và tự hỏi liệu tác giả có thực sự đưa ra nhiều suy nghĩ triết lý đến thế trong một câu thơ thần thánh. Tác giả có thực sự xuất thần như vậy?

Còn rất rất nhiều những hình ảnh thơ mà tôi cho đó là “xuyên tạc” quá xa vời ý nghĩa của tác giả, cố gán ghép những chi tiết nghệ thuật “độc đáo” vào hình ảnh thơ mạc dù chẳng rõ ràng và tôi nghĩ đó là chính tác giả cũng không ngờ đến bài thơ của mình sử dụng nhiều nghệ thuật đến vậy.

Còn rất nhiều tác phẩm văn học mà tôi cho đó là hay, tôi thích nó và có lúc tôi đã khóc (thực lòng). Tôi đã khóc khi đọc “Chiếc lược ngà” của tác giả Nguyễn Quang Sáng, xúc động và tinh tế. Tôi cũng cảm nhận được tuổi thơ dữ dội của tôi qua “ Bếp lửa” của Bằng Việt. Tôi khâm phục và trăn trở về sự cống hiến của mình qua “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải…. Thật sự a có vài thứ rất dộc đáo mà tôi cảm nhận được mà không phải là những gì đó cao xa như trong những bài văn “mẫu”. Tôi nhận ra chính bản thân mình trong tác phẩm, đồng cảm và thấu hiểu nó. Tôi tin như vậy là đủ và làm hài lòng những gì mà tác giả muốn truyền đạt và gửi gắm trong đứa con tinh thần của mình.

Tôi nhắc lại về những tác phẩm mà tôi cho là không thực sự ấn tượng đôi với tôi là không phải vì nó không hay, không độc đáo mà vì đơn giản tôi không thích, thích cách mà tác giả nhắc tới, gửi gắm vào tác phẩm, thích cách gieo vần, dẫn truyện của tác giả và có khi ai đó thích nhưng tôi lại không thích, đó là sắc màu của cuộc sống, nếu như ai cũng yêu hào bình thì đã không có chiến tranh, nếu như ai cũng bảo nhạc trẻ dở thì có lẽ v-pop không bùng nổ với những ca khúc “bất hủ” và những ca sĩ “ru ngủ” như bây giờ, nếu ai cũng thích làm quan thì ai sẽ làm dân? Tôi tự nghĩ: Liệu mình có bị ném đá nếu như mình không thích một tác phẩm nào đó được đưa vào sách.

Tôi đã từng nói về điều này cho giáo viên nhưng cô nói với tôi rằng: “Người ta đã cho vào sách giáo khoa là phải rất hay và có chọn lọc rồi, cô cũng được đi học thế nào thì cô dạy thế thôi.” Thì ra là như vậy, tôi bắt đầu thắc mắc rằng: Liệu có phải là khi tác giả đó viết ra tác phẩm, ông ấy tự nói ra nghệ thuật, cái hay của tác phẩm đó xong là các em học nó hay là những học giả, những nhà phê bình văn học viết ra như vậy và thầy cô chắt lọc rồi truyền đạt cho chúng em. Có một mạng lưới rất khó hiểu là: Tác giả – người phê bình, cảm nhân- thầy cô dạy – và học sinh?

Trong những buổi học văn để ôn thi, hầu như là thầy đọc trò ghi về nhà học thuộc ngày mai kiểm tra vì quay đi quay lại thì năm nào cũng vài cái tác phẩm đó, lại còn loại được vài bài vì luật đề ra không thi lại đề năm trước?

Tôi thật sự bất ngờ và choáng váng khi bài viết cô tôi đọc xuất hiện trên một diễn đàn trên mạng. Tôi không biết là bài viết của học sinh đó làm ra rồi post lên mạng hay là lấy từ văn mẫu – từ nhà phê bình văn học, từ những thầy cô của họ hay ở đâu nữa? Sao lằng nhằng và khó hiểu thế!

Tôi được đi ăn cắp văn nhưng không biết đó là của ai? Tôi không dám nói ra nữa và không thể tin nổi rằng người mà mìn luôn kính trọng, được học tới đại học, được đào tạo hắn hoi lại sao chép lại một bài văn của một học sinh lớp 9 hay ở một nơi nào đó mà tôi không hay?

Tôi không dám khẳng định mọi giáo viên đều như vậy, mọi học sinh và trường học đều như thế nhưng tôi tin ở đâu đó Việt Nam sẽ có rất nhiều, khi thi tuyển sinh xong, thầy cô đã nói rằng: “Chúng ta đang chấm chữ chứ không phải chấm văn nữa.” Tôi nghe loáng thoáng thế và trong lòng như vui thêm vì có lẽ tôi nhận ra một tin hy vọng là giáo viên cấp 3 sẽ làm khác. Điều này chưa được kiểm chứng vì tôi chưa đi học.

Tôi cho viết văn là một điều khó, vì cảm nhận và thấu hiểu là một chuyện nhưng đặt bút và viết ra những gì mình biết, diễn đạt nó một cách dễ hiểu thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Nếu ai cũng cảm nhận được như nhau thì cuộc sống đã chỉ có một màu, tại sao? Tôi hỏi: “Mục đích chính của người làm văn ra để làm gì?” Để khoe mẽ rằng ta biết nhiều, để ta tài giỏi hay sao, tôi cho rằng một nhà văn, một nhà báo, nhà thơ,.. có tâm đều có một mục đích là truyền đạt thông tin, tư tưởng, tình cảm của mình một cách dễ hiểu, dễ nhớ và ấn tượng sâu trong lòng người đọc.

Thế nhưng cách mà tôi làm văn lại khác, cái chúng tôi phải làm là “thuộc” tất cả tư tưởng, tình cảm, thông tin rồi viết ra. Tôi sẽ cảm thấy chút ít tự hào là tôi đang ăn cắp có bản quyền từ cô giáo của tôi hơn là từ một học sinh cùng lứa. Tôi buồn dữ lắm.

Văn học là nhân học. Học văn là niềm yêu thích của tôi, tôi học văn không phải để tìm kiếm một thành tích, một sự công nhận nào cả mà đơn giản vì tôi thích, thích cái cách mà người ta gửi vào văn học những triết lý, tình cảm. Thích cái cách người ta làm thay đổi con người và xã hội. Một bài văn mà tôi cho là hay khi người đọc thực sự hiểu điều người viết đang nói tới và bài học nhận được dù nó hay dở thế nào đi chẳng nữa.

Tôi nhớ về bài văn của những em nhỏ lớp tiểu học mới học tiếng việt được đăng tải trên mạng gần đây. Tôi cười ra nước mắt mất vì nó thực, thực đến trần trụi, tôi thích điều đó và cảm thấy có lẽ nó còn hơn mình rất nhiều lúc này, ít ra nó đủ vô thức để viêt ra điều mà nó nhìn thấy và nghĩ ra, còn tôi, tôi còn không dám viết ra thứ mà mình nghĩ nữa kìa. Tôi khóc vì rồi sau 3, 4 năm các em nó còn như vậy không? Nó còn đủ trong sáng để viết ra những sự thực ngay trước mắt nhưng được lý tưởng hóa một cách “khủng khiếp” của những người thầy, mọt cách dập khuôn máy móc tới kinh người.

Mục đích tôi viết bài này là gì? Tôi muốn truyền tải điều gì? Có lẽ tôi chỉ muốn nói rằng giáo dục Việt Nam đang đi sai hướng một cách trầm trọng, tạo ra những con người ảo tưởng về thế giới xung quanh vì nó luôn được lý tưởng tới mức hoàn hảo còn những thứ xáu thì được giảm nhẹ như một phần rất nhỏ trong xã hội. Không chỉ riêng môn văn mà tất cả môn học trong nền giáo dục Việt Nam đều như vậy. Ý kiến, tâm tư, tình cảm, góc nhìn cảu học sinh luôn không được đánh giá cao, thi cử máy móc, chấm bài theo ý, quan điểm của người ra đề. Tôi thật sự bức xúc và chán nản với cách học này.

Tôi không biết bài viết của tôi có đủ “bình thường” để nói ra tâm tư của mình không, và không biết có ai thích hoặc không thích nó hay không, nhưng tôi mong mọi người thực sự hiểu nó, hiểu vấn đề mà học sinh đang gặp phải. Và sẽ làm gì? Thay đổi được không?…

 

Nguyễn Duy

[BDTT8] Khu Vườn Mùa Hạ – Kazuki Yumoto

Featured Image: Bìa sách “Khu Vườn Mùa Hạ”

 

Mình thích trẻ con, và những cuốn sách viết về thiểu nhi. “Khu vườn mùa hạ” là một cuốn sách như vậy, viết cho trẻ em, trong sáng dễ đọc. Nhưng những bài học mà cuốn sách gửi gắm lại sâu sắc vô cùng. Giống như trẻ con luôn có những suy nghĩ mà ngay cả người lớn cũng không thể hiểu nổi. Mỗi lần đọc lại cuốn sách này, mình luôn có cảm giác trong trẻo khi đang ngước nhìn lên bầu trời xanh vậy.

Câu truyện xảy ra trong kì nghỉ hè của 3 nhóc tì lớp 6 : Yamashita tốt bụng, béo tròn, Wakabe cận thị, láu cá nhưng sống rất tình cảm và Kiyama (nhân vật “tôi”) cao kều luôn có những suy nghĩ sâu sắc. Một bộ 3 ki kì lạ của một câu truyện kì lạ. Yamashita nghỉ học vì bà cậu bé mất, và khi Yamashita quay trở lại, cậu kể việc dự đám tang với 2 người bạn của mình bằng giọng tỉnh khô, vì cậu mới chỉ gặp bà hồi còn bé xíu, vì cậu chưa thất ai chết bao giờ. Kiyama và Wakabe cũng thế.

Thế là trong suy nghĩ hồn nhiên của 3 cậu bé mới dậy lên câu hỏi : Cái chết là gì, cảm giác chết như thế nào nhỉ ? À khoan đã, nếu bây giờ có một đứa trẻ học lớp 6 hỏi bạn câu đó thì bạn sẽ trả lời thế nào, chắc chắn bạn bị lúng túng phải không ? Trẻ con luôn đặt người lớn vào những tình huống khó xử. Mình yêu bọn trẻ là vì thế, chúng hào hứng tìm hiểu với mọi thứ xung quanh, tự đặt câu hỏi và tự trả lời, bởi vì đối với chúng người lớn thật vô dụng khi hỏi cái gì cũng không biết. Ý tưởng tự tìm câu trả lời là của nhóc Wakabe: theo dõi “ông cụ”, mà như mọi người nói “chắc là chết rồi”. Chúng không ngờ chúng đang đứng trước ngưỡng của cuộc đời, cuộc gặp gỡ với “ông cụ”, người suốt câu chuyện không hề được nêu tên, đã đem đến cho ba đứa trẻ một tình bạn kỳ lạ.

Có lẽ, đó là lần đầu tiên chúng kết bạn với người lớn, và đó là một mối quan hệ bình đẳng theo đúng nghĩa. Sự xuất hiện của nhân vật ông cụ khiến người ta tò mò. Trong một xã hội Nhật Bản thời bấy giờ sao lại có thể có một con người như ông ? Ông sống trong một căn nhà cũ kĩ, xung quanh nhà rác rến ngổn ngang và bôc mùi hôi thối. Ngoài những lúc ra khỏi nhà để đi mùa đồ, thì hầu như ông chỉ ở trong nhà, xem ti vi (mà ông cũng chỉ ra khỏi nhà đúng 1 lần để mua cơm hộp và vài thứ linh tinh). Như vậy không thể gọi là ông đang sống, mà phải là ông đang chờ chết. Mình cảm thất thương ông lão, không phải vì ông sắp chết, mà bởi vì ông bị lãng quên, điều đó còn kinh khủng hơn cả cái chết. 3 đứa trẻ đã phát hiện ra ông lão, chính điều đó đã giúp ông sống trở lại. Ông chịu đi lại nhiều hơn, chịu khó ăn uống hơn, và chịu sống.

Tình người là điều kì diệu trong cuộc sống, nó giúp con người xích lại gần nhau hơn, sống có trách nhiệm với nhau. Đó là điều được đề cao trong “Khu vườn mùa hạ”. Dù Wakabe có nói rằng nó theo dõi chẳng qua muốn xem ông cụ chết thế nào, những cả 3 đứa lại giúp ông cụ dọn rác, giặt quần áo… bù lại chúng được ông dạy gọt lê, dạy học chữ Hán, và trên hết, chúng học được rằng việc già đi, lưng còng xuống, mặt nhiều nếp nhăn cũng mang ý nghĩa. Dù cách thể hiện có hơi thô lỗ (ông cụ đặc biệt trẻ con ở điểm này), nhưng đậm tình người.

Cầm cuốn sách lên là mình không thể nào bỏ xuống được. Mình bị hấp dẫn bởi giọng văn hồn nhiên, trong sáng, pha lẫn chút hài hước của tác giả. Mọi tình huống xảy ra trong truyện đều đến rất tự nhiên, không cần lời giải thích mà cứ thế diễn ra. Như thể tác giả không hề nghĩ mà cứ viết ra vậy thôi, mà lại còn rất hợp lý nữa. Bạn chỉ việc đọc và để nó đi sâu vào trong tâm hồn bạn, tự nhiên như giấc ngủ vậy.

Nhân vật cũng là yếu tố tạo nên sức hút của câu truyện. Họ đều có một phần nào đấy đặc biệt so với những cá nhân khác, nhất là 3 đứa trẻ (tất nhiên rồi, bất kì đứa trẻ nào cũng có sự đặc biệt riêng). Wakabe láu cá, nó luôn có những ý tưởng đặc biệt đến phát sợ, và có phần hơi thực dụng. Có lẽ nó có một tuổi thơ không bình thường, nhưng cũng nhờ đó mà nó có những tình cảm rất đặc biệt, với gia đình, bạn bè, và với ông cụ (Wakabe chính là người đầu tiên bắt truyện với ông lão, và nó cũng thô lỗ giống ông luôn). Yamashita béo tròn và cực kì tốt bụng. Cậu nhát hơn Wakabe ở nhiều điểm, nhưng bù lại có thể dùng dao một cách thành thạo.

Mình ấn tượng với Yamashita ỏ câu nói: “Bố cháu bảo, nếu sợ bị đứt tay thì sẽ chẳng bao giờ làm được việc gì cả”. Đến ông cụ cũng phải khen hay cơ mà. Còn Kiyama thì sao nhỉ, phải nói cậu là đứa kì lạ nhất trong bọn. Cậu luôn có những suy nghĩ thú vị, tưởng chừng như hiển nhiên nhưng lại cực kì sâu sắc. Những bài học mình rút ra từ quyển sách hầu hết đến từ cậu bé này. Ví dụ , cuộc sống đâu chỉ có mỗi việc “thở”, hay chúng ta không cần phải sợ ma, vì trong thế giới của họ luôn có những người thân yêu của chúng ta. Thật trẻ con, và cũng thật ý nghĩa phải không nào.

Mình sẽ không bình luận gì thêm. Bây giờ thì đến lượt bạn khám phá những điều thú vị trong cuốn sách, và học những bài học của riêng bạn. Nhất định trong cuốn sách còn nhiều bài học hay, nhưng mình sẽ không đọc lại nữa (bật mí rằng mình đọc hơn 5 lần rồi đấy). Mình sợ rằng đọc lại sẽ khiến mình cảm thấy không còn gì để khám phá, nó sẽ trở nên nhàm chán mất thôi. Mà bạn có để ý rằng mình không hề nhắc đến hình ảnh khu vườn không ? Vì nó là chi tiết có ý nghĩa nhất, đẹp nhất, mà tùy từng người nó lại mang một ý nghĩa khác nhau. Thế nhé, hãy đọc cuốn sách và đi tìm khu vườn mùa hạ của riêng mình.

 

Tuấn Nguyễn


Cuộc thi hân hạnh được tài trợ bởi ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).

Các bài viết dự thi tháng 8

Bảng điểm và nhận xét các bài thi

[BDTT8] Cuộc Sống Thay Đổi Khi Chúng Ta Thay Đổi – Andrew Matthews

Featured Image: Bìa sách “Cuộc Sống Thay Đổi Khi Chúng Ta Thay Đổi”

 

Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi – đó không chỉ là tiêu đề của cuốn sách mà tôi muốn giới thiệu đến với các bạn, những người đã chia sẻ rất nhiều với tôi trong những ngày qua, tuy chưa một lần gặp mặt, mà hơn thế nữa, tôi muốn kể với bạn rằng, tôi chính là một minh chứng sống về những trải nghiệm mà tôi đã học được từ cuốn sách này, thật tuyệt vời các bạn ạ.

Quyển sách không chỉ ra cho ta cách làm thế nào để chúng ta trở thành nhân tài, trở thành người nổi tiếng, nhưng tôi nghĩ nó sẽ hoàn thiện cho chính con người bạn, nó sẽ giúp cho bạn rất nhiều trong cuộc sống đời thường, điều này chắc lẽ cũng là thật ý nghĩa với một đời người, đó là được thực sự làm một người Bình Thường.

Lời đề tựa “Andrew Matthews là một họa sĩ vẽ tranh biếm họa và chân dung chuyên nghiệp. Ông học tại Đoàn Sinh viên Nghệ thuật ở New York. Ông là tác giả của nhiều bức tranh biếm họa nổi tiếng trên thế giới và đã giành được nhiều giải thưởng nghệ thuật lớn ở Australia. Ông là một diễn thuyết viên có tài và năng động tại các hội nghị quốc tế và chương trình của ông được yêu cầu khắp nơi trên thế giới, đặc biệt là Australia, Châu Á và Châu Âu…”

Một – Hãy vui lên bạn ơi! – Tiêu đề của Phần I cuốn sách. Nó sẽ dẫn dắt bạn đi qua các cung bậc cuộc đời của chính bạn, từ “Sự đau đớn”, “Sự giàu có”, “Hiện tại…”, “Đợi chờ”, “Sự tha thứ”, “Niềm hạnh phúc”, đến việc “Xử lý cảnh buồn phiền”, ”Sự hài hước”, ”Tiềm thức của bạn”, …., “Luật hấp dẫn”, “Sức mạnh của lời nói”, “Thái độ của lòng biết ơn”, và cuối cùng ông chỉ ra cho chúng ta thấy được “Sự thay đổi” thực sự nên như thế nào, thông qua việc hỏi rằng “Chúng ta thật sự hiểu được bao nhiêu?”, và cũng nghiêm túc nhận xét rằng “Cuộc sống thật vô vị trừ phi bạn cho nó cái giá trị” và khẳng định luôn ”Ngày hôm nay là quan trọng”.

Tôi chắc chắn bạn sẽ bật cười khi nhìn thấy bức tranh tác giả vẽ thật thú vị – một nấm mộ với dòng chữ khắc ở trên “Nơi đây nằm xuống là một người sẽ hạnh phúc vào ngày mai”, bạn sẽ thay đổi một vài thói quen tiết kiệm của mình khi xem đến trang 53 của cuốn sách chứ? Thật hài hước mà thật là ý nhị đó bạn ơi.

Nó cũng đã đem đến cho tôi những ví dụ thật đời thường mà thật điển hình, khi đọc lên tôi đã có cảm giác tác giả như đã sống cuộc sống của chính tôi vậy. Và chính tác giả đã nói với tôi rằng “Bạn xứng đáng được hưởng tình yêu và lòng kính trọng chỉ vì Bạn là Bạn”, tác giả chỉ ra cho chúng ta những điều thật giản dị mà đôi lúc chỉ vì nó giản dị quá, khiêm nhường quá làm cho ta không để ý đến nó, ta không quan tâm nó, làm cho nó trở nên tầm thường và đôi khi bị bỏ lãng quên, nó chính là những thói quen hàng ngày của chúng ta, nhưng nếu chúng ta biết cảm nhận chúng ta sẽ thấy tất cả thật có ý nghĩa, nó bù đắp cho chúng ta những lỗ hổng tuy không lớn, nhưng số lượng lại cũng không hề ít chút nào.

Bạn có những thói quen tưởng chừng như không nguy hại gì đến ai, thậm chí không nguy hại gì đến bạn, nếu bạn vẫn muốn giữ cho mình một cuộc sống như hiện tại…nhưng chỉ cần bạn thay đổi một vài thói quen thôi, một vài cách nghĩ thôi, nó sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở nên thú vị hơn rất nhiều, và tất nhiên đó phải là những thói quen và cách nghĩ tích cực. Tuy nhiên “Sự thay đổi luôn bị thách thức” tác giả đã “cảnh báo” với chúng ta như vậy và ông cũng nói thêm rằng: “Sự thật là bạn có thể thay đổi được, nhưng những hình mẫu cũ nó vẫn cứ đeo đuổi bạn. Vậy làm thế nào để chúng ta thay đổi được? Trước hết phải nhận ra rằng mọi thay đổi đều sẽ vấp phải kháng cự. Nói tóm lại chúng ta phải chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng”

Hai – Hãy làm theo trái tim mách bảo – là tiêu đề của Phần II cuốn sách – Tác giả đã chỉ ra những điều tưởng chừng như chân lý bao lâu nay, mà quá quen thuộc nhưng ta lại bỏ quên nó rồi đấy. “Sống để mà hiểu biết”, “Quy luật của hạt giống”, “Nguyên nhân và kết quả”, “Trật tự” và ông khuyên “Hãy thích nghi”, “Những niềm tin” và nói luôn, chính ta đã “Tự làm hư hỏng mình”, rồi “Tại sao lại phải suy nghĩ tích cực”, “Suy nghĩ gặt hái những kết quả”, “Hãy khởi động”, “Lòng can đảm”, “Hãy thử làm những điều mới mẻ” và “Tại sao lại không phải là bạn”, tuy nhiên bạn cần có “Sự tha thứ”, có “Gia đình”, có “Tình yêu và sự sợ hãi”, và thực sự là “Khi bạn thay đổi…Bạn không cô độc”

“Đời phải biết mình là ai”, trong cuộc sống, đôi khi chúng ta đã không ít lần nói đùa với nhau như vậy, nhưng thực ra có nhiều khi chúng ta thực sự là chưa thật hiểu mình, không biết mình là ai, mình đang đứng ở đâu trong xã hội, và thậm chí còn hiểu lầm chính mình. Khi tôi đọc cuốn sách này, nó như đã giúp tôi cân bằng lại chính mình, nhìn lại mình một cách khách quan hơn, trung thực hơn, và đôi lúc hạ thấp được mình xuống đúng lúc, cũng như nâng mình lên cho xứng tầm khi cần thiết. Đúng là cuộc sống của tôi đã thay đổi khi chính tôi cho phép tôi thay đổi, không ai có thể bắt tôi làm điều đó ngoài tôi. Và bạn cũng vậy, người duy nhất có thể thay đổi được cuộc đời của bạn là chính bạn, tôi nghĩ là như vậy, mọi lời khuyên hay góp ý từ bên ngoài chỉ là tham khảo mà thôi.

Tôi lấy một ví dụ thế này, tôi có bà chị họ mấy năm trước đã ngoại tứ tuần mà vẫn đi về lẻ bóng, không phải là chị không có người yêu mà thực tế chị ấy có quá nhiều người yêu, nhưng phải thú thật mà nói tôi có cảm giác chị ấy không hiểu chính mình, cho nên các mối tình của chị đều lần lượt ra đi và để lại cho chị một khoảng trống không thể nào lấp đầy được.

Tất cả những lần chị yêu anh này, anh kia, chị đều tâm sự với tôi và tôi thấy được phần lớn lỗi lầm cho sự tan vỡ các cuộc tình là do chị, một con người không thực tế, lại còn cầu toàn, cái gì cũng muốn theo ý mình, và theo chị mọi việc chị làm, mọi điều chị nghĩ mới là đúng, tôi biết chị rất tin tưởng tôi mới kể cho tôi nghe chuyện của chị, nhưng mặc cho tôi hết lời khuyên bảo, có những lúc như chị đã nghe ra, hiểu ra điều tôi muốn nói, nhưng rồi chỉ sang ngày hôm sau mọi việc lại đâu vào đó cả, tôi thật buồn và mệt mỏi, về sau mới rút ra được một điều, không ai có thể thay đổi chị, trừ phi chị hiểu ra chính mình và tự thay đổi mình. Chính tôi đã giới thiệu cuốn sách này cho chị đọc, và chính chị đã tự thay đổi, tôi thực sự cảm ơn tác giả, đã đem đến cho chị ấy một cuộc đời mới thật ý nghĩa biết bao.

Tôi muốn giới thiệu đến bạn, cuốn sách này, nếu bạn là người đang đứng bên bờ vực thẳm, bạn đã mất tất cả, thì nó sẽ đem lại cho bạn niềm tin vào chính mình và cuộc sống của chính mình.

Nếu bạn là người đang đứng ở đỉnh cao của danh vọng, bạn sẽ cân bằng lại của sống của mình, đôi lúc cảm giác thăng hoa cũng cần phải đúng lúc và đúng chỗ, có những lúc bạn cần kiềm chế lại để dành chút hạnh phúc mỏng manh, hiếm hoi cho người đối diện.

Nếu bạn đang có một cuộc sống bình dị như đa số những người khác, nó cũng sẽ làm cho bạn vui thêm và biết đâu, bạn sẽ đem đến niềm vui và hạnh phúc cho những người xung quanh khi họ cần đến bạn, bằng cách sống của bạn hoặc có thể bằng chính cuốn sách này.

Ba – Làm bạn – là tiêu đề của Phần III cũng là phần cuối của cuốn sách này – Tác giả đưa ra cho chúng ta thêm những lời khuyên nên làm khi bạn đã có quyết tâm thay đổi, “Bạn nghĩ mình là ai?”, “Hãy ngừng đổ vạ cho người khác”, “Sự thành thật được đền bù”, và bảo với bạn cách mà bạn “Hãy tự khẳng định mình”, “Hãy để cho mọi người tự suy nghĩ”, “Hãy đừng phân trần cuộc sống của bạn”, và ai cũng vậy “Mọi người cần một khoảng không gian”, bạn hãy biết “Thiết lập những nguyên tắc”, những điều bạn không nên làm như “Chạm lòng tự ái”, “Tránh tranh luận”, “Làm nhục người khác”, “Phê phán”… Những điều đó bạn có có không?

Đôi khi không phải cố ý mà do vô tình, bạn đã làm tổn thương người khác, thật không hay chút nào, mình phải nên nhìn lại, kiềm chế “những sự thăng hoa” không đúng lúc đúng chỗ, bằng cách có “Những cái ôm thân mật”, “Làm cho người khác hạnh phúc”, “Khi dành thời gian với những người nghèo khổ”, và “Suy nghĩ hơn nữa về việc cố thay đổi con người”, bằng tất cả các “Sự cam kết”, “Sự nỗ lực”, “Lòng kiên trì”, tôi hi vọng, cuốn sách này sẽ đem đến cho bạn những điều giản dị, làm đẹp thêm cuộc sống của chính bạn và những người xung quanh bạn.

Tôi đã từng nghe nói đến và đã có lần bỏ chi phí hàng triệu đồng để tham gia vào các buổi giảng ba ngày của chương trình Babilon… Tuy nhiên ở đó hình như người ta dạy cho mình làm những “supper man”, nhưng thực sự khi đọc cuốn sách này tôi mới thấm thía, trước tiên hãy thay đổi mình để cuộc sống của mình trở thành vui vẻ hơn, thú vị. Điều đó quan trọng hơn nhiều so với việc trở nên giàu có về vật chất hay trở thành một vĩ nhân mà khiếm khuyết về mặt tâm hôn.

Tôi chúc bạn, và các bạn những ngày nghỉ lễ vui vẻ, và đừng quên, ghé thăm “Triết học đường phố” để chúng ta sẽ biết thêm được những cuốn sách hay và nên đọc bạn nhé.

Và đây cũng là điều cuối tôi xin gửi đến các bạn, cũng như lời chúc của tôi tới tất cả mọi người: “Cuộc sống thay đổi khi chúng ta thay đổi”.

 

Ngải Tướng Quân


Cuộc thi hân hạnh được tài trợ bởi ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).

Các bài viết dự thi tháng 8

Bảng điểm và nhận xét các bài thi

[BDTT8] Vừa Nhắm Mắt, Vừa Mở Cửa Sổ – Nguyễn Ngọc Thuần

Featured Image: Bìa sách “Vừa Nhắm Mắt, Vừa Mở Cửa Sổ”

 

Này suy tư, cho ta một chút bình yên nhé!!

Để ta dừng lại, nhặt lấy một chút nhớ mong, một chút vô tư hay chỉ là một chút niềm thương nhớ chính mình khi nụ cười vẫn còn vô tư lvaf ánh nhìn thì vẫn thanh than veo trong

Một trong những bình yên để ta dừng lại là những trang viết của Nguyễn Ngọc Thuần với “ vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” – một cái tên rất lạ, khiến ta tò mò để lật giở những trang sách khám phá xem vì sao lại như vậy.

Những ngôn từ, từ những trang viết đầu tiên cho ta một sự thú vị, và chỉ có thể lột tả bằng hai từ “ trong vắt”, trong lắm, trong đến mức có thể soi được vào đấy cả tuổi thơ mình. Đẹp và hồn nhiên đến ngẩn ngơ, say mê và xúc động, gửi ta về lại với ngày xưa bởi những điều tuyệt vời nhất.

Cậu bé con 10 tuổi – Thế giới nhỏ hẹp – đơn giản nhưng lạ dạy được cho người lớn những bài học giá trị. Thế mới thấm câu : “ mẹ ơi thế giới mênh mông lắm, nhưng mênh mông không bằng nhà mình”

Ta – những người lớn được dạy lại bài học về sự chân thành, cho đi – nhận lại, tình cảm gia đình, tình làng nghĩa xóm và cả Tình yêu nữa – những thứ kết nối giữa người và người, tạo nên giá trị cho cuộc sống này được nhận định lại bằng cách nhìn của một đứa con nít với văn phong rất đẹp, nhẹ nhàng và đơn giản để cho chúng ta đọc vào nhoẻn miệng cười mà chậc lưỡi nghĩ về những gì chúng ta đang làm.

ta biết rằng đôi mắt luôn khát khao đón nhận những điều mới mẻ, cảm nhận giai điệu của cuộc sống. và từ sâu thẳm trong chúng ta có thể thay đổi chính mình từ bài học của đôi mắt.

Nhưng cuộc sống tươi đẹp này không chỉ được cảm nhận bởi thị giác và không phải chỉ có đôi mắt mới mang lại cho ta những bài học giá trị.

Tình yêu có ở khắp mọi nơi, nó là một điều kì diệu mang lại phép màu để xoa dịu tất cả nỗi đau, và ta thấy tình yêu, cảm nhận được nó, thậm chí có thể cầm vào nó.

Tình yêu qua sự chia sẻ:

“Tôi vẫn nhớ mẹ thường nay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn nhưng người khác lai vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không….”

Những thứ tưởng chừng như đơn giản nhưng vô cùng quan trọng mà chúng ta vô tình quên đi bởi cuộc sống xô bồ và nhộn nhịp, người ta quá bận rộn để dành cho nhau sự chia sẻ? hay họ nghĩ những nỗi buồn cần khuất lấp chứ không phải là xoa dịu?

Và dù bất kì lý do gì, thì cũng không thể phủ nhận rằng chúng ta vẫn cảm thấy cô đơn giữa những lý do của người lớn. Sự chia sẻ của một đứa bé 10 tuổi, khiến ta mỉm cười mà ao ước:

“Con sẽ cho ông ngón út. Con kể bí mật này cho ông nhé, trong mười ngón tay, con thương nhất là ngón út. Nó là ngón thiệt thòi nhất, bé tí. Nó yếu nữa. Ông thấy không, nó nhúc nhích rất chậm, vậy mà lâu lâu con còn cắn nó một cái. Nhưng mà thôi, con cho ông mười ngón.

Ta biết rằng ta hạnh phúc, hạnh phúc là khi được sinh ra lành lặn, có được hơi ấm từ tình yêu thương của cả cha và mẹ, ta được sống – là sống, chứ không phải tồn tại. Vì sống là 1 âm thanh:

“ bố tôi nói, người sống là một âm thanh nên khi sống người ta sẽ gây nên tiếng vang bằng chính cuộc sống của mình”

Đơn giản đầu tiên là từ cái tên:

“Không có gì đẹp bằng cái tên của mình. Một cái tên là một tình thương lớn.”

Thứ âm thanh đầu tiên – một quà tặng vô giá đầu tiên mà cha mẹ đã dành cho chúng ta:

“Theo bố tôi, cái tên quan trọng lắm. Bởi nó là cái tiếng đẹp đẽ nhất mà người ta sẽ gọi trong suốt cuộc đời một đứa trẻ. Ðứa trẻ này khác với đứa trẻ kia trước tiên là một cái tên. Khi nhớ một cái tên tức là ta nhớ về một con người có cái tên đó. Không gì tuyệt diệu hơn khi mình gọi tên người thân của mình. Mẹ là cái tên chung cho tất cả những ai làm mẹ. Khi ai đó gọi mẹ ơi, tức mình hiểu người phụ nữ đó đã làm và yêu thương những công việc giống mẹ mình. Mẹ cũng là một cái tên đẹp nhất, bao giờ cũng dịu dàng.”

Một món quà đầy tình thương yêu

Từ cuốn sách ta được đắm chìm trong phép màu từ những điều giản dị nhất, những điều thuộc về mình, chỉ riêng của mình thôi, thấy ta có một sự khác biệt để trân trọng để yêu quý. Bài học về sự tự tin từ chính cơ thể mình:

“Ái chà Bố bật cười. Thì ra là vậy. Bố thấy đẹp lắm Nó làm nụ cười của con khác với những đứa bạn. Ðáng lý con phải tự hào vì nó. Mỗi đứa trẻ có một điều kỳ lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay. Con hãy quan sát đi rồi con sẽ thấy. Con sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình.”

Một món quà của tạo hóa, nhưng cũng có những món quà rất nhỏ thôi, nhưng chứa đựng bao nhiêu nghĩa tình như trái ổi của Tí dành cho “ bố của tôi”, như giấc ngủ của Dũng, như tên gọi yêu của bố dành cho mẹ “ cục cưng” và vô vàn những thứ khác được Nguyễn Ngọc Thuần sử dụng để vẽ ra hình dáng của TÌNH YÊU

Tình yêu đối với trẻ con là không hề màu mè, không phức tạp, không tính toán, nó đơn giản và đúng nghĩa nhất.

“Hay quá chú hé! Cháu yêu chú, chú yêu cô Hồng, cô Hồng yêu mẹ cháu, mẹ cháu yêu bố cháu, bố cháu yêu cháu.
Chú Hùng gật đầu:
– Ừ. Người này yêu người kia”

Ngoài tình yêu, ta cũng được dạy về niềm đau, nỗi thương nhớ về sự mất mát, không hề bi lụy, xót xa nhưng chân thực, ta cảm thấy được ta đang đau, rất thấm:

“Bố tôi vẫn nói, khi một người thương yêu của ta ra đi, cũng giống như chúng ta cắt lìa từng khoảng trời trong trái tim mình. Đó là một khoảng trời rất rộng mà ta hít thở từng ngày.
Ta được nuôi sống.”

Một cuộc sống được nhìn bằng niềm yêu đời thiết tha, bằng lòng với những điều đẹp đẽ, tuy bé nhỏ nhưng thực sự là cả một ước ao của những ai đã đủ lớn để mong bé lại.

“ … Chú Hùng ơi! Tắm mưa không?

Chú lớn rồi! không tắm mưa nữa

Tại sao vậy?

ừ, người lớn là vậy.

nếu vậy thì cháu chẳng thèm lớn nữa.”

càng lớn, thì chúng ta càng đặt ra nhiều giới hạn để giữ mình lại, và vì thế đôi khi chúng ta không tìm thấy được phép màu. Đọc xong cuốn sách này, có thể bạn sẽ chìa ngón tay cái ra và tuyên bố rằng “ nghỉ chơi với ông Bụt”

Vì sao ư? Vì chẳng phải điều kì diệu là từ chính ta tự tạo ra và cảm nhận được đó sao?

Hãy cứ đi đi, đi tìm những gì mình cần, đừng bận tâm về những điều bắt đầu hay sau cuối

 

Cỏ May


Cuộc thi hân hạnh được tài trợ bởi ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).

Các bài viết dự thi tháng 8

Bảng điểm và nhận xét các bài thi

[BDTT8] Một Lời Nói Cứu Cả Cuộc Đời, những câu chuyện nhỏ làm thay đổi cuộc đời lớn

Featured Image: Bìa sách “Một Lời Nói Cứu Cả Cuộc Đời”

 

Sách hay không phải bỏ tiền ra mua, mà cần một cái duyên

Buổi chiều ngày 14/02/2014, tôi lang thang trên những con phố nhỏ Sài Gòn cùng người yêu của mình. Anh biết tôi thích đọc sách nên ngỏ ý mua tặng tôi tất cả những cuốn sách mà tôi chọn trong ngày hôm đó. Vào nhà sách, dạo quanh khá lâu để đọc và tìm kiếm, tôi đã chọn cho mình ba cuốn sách ưng ý. Đến ngày hôm nay cũng được hơn nửa năm, tôi vẫn thường đọc đi đọc lại một trong ba cuốn sách mang tên Một lời nói cứu cả cuộc đời. Cuốn sách đã giúp tôi thay đổi rất nhiều, tôi dần thấy mọi thứ đơn giản hơn, nhiều niềm vui hơn.

Một Lời Nói Cứu Cả Cuộc Đời gồm một trăm lẻ một câu truyện đời thường của nhiều tác giả khác nhau. Được dịch bởi Tri Thức Việt. Mỗi câu truyện ngắn gọn với độ dài từ một đến hai trang sách nhưng lại chứa đựng trong nó những bài học kinh nghiệm quý giá từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây.

Bạn sẽ thấy chính mình qua mỗi kinh nghiệm được đúc kết

Bước qua mỗi câu chuyện, tôi lại bắt gặp hình ảnh của chính mình,của người thân, của một ai đó từng đi qua cuộc đời tôi. Chúng ta luôn tạo ra những nguyên tắc sống cho riêng mình nhưng buồn thay chúng ta để cho những nguyên tắc ấy điều khiển bản thân như một cái máy. Chúng ta quên đi rằng cuộc sống này là một hành trình với những con đường hoàn toàn khác nhau, thay đổi quan niệm tích cực, thay đổi tư duy đổi mới, hành động một cách linh hoạt trước mọi tình huống mới chính là cách ta thay đổi vận mệnh không chỉ cho bản thân mà còn cho những người thân xung quanh. Một Lời Nói Cứu Cả Cuộc Đời đã cho tôi những khái niệm căn bản về cách thức đối diện với chính mình và rèn giũa bản thân.

Những mảnh ghép lấp đầy khoảng trống tâm hồn chúng ta

Một câu truyện luôn có hai phần, đó là là phần truyện và phần lời bình. Phần truyện với nội dung bình dị gắn liền cuộc sống, không quá nặng nề với những tư tưởng triết lý sâu xa. Tôi tin rằng nó sẽ phù hợp với tất cả đọc giả ở nhiều độ tuổi và trình độ khác nhau. Phần lời bình là thông điệp kinh nghiệm sống mà tác giả muốn gửi gắm đến người đọc. Mở đầu cho phần lời bình luôn luôn là một câu nói ngắn gọn xúc tích. Nó như một công thức toán học đơn giản giúp chúng ta dễ dàng ghi nhớ và ứng biến vào thực tế cuộc sống. Tuy vậy, công thức dù có cô đọng cũng trở nên vô nghĩa nếu như ta không thể hiểu cái hay và nên sử dụng nó trong trường hợp nào, thì nội dung tiếp theo của phần lời bình là giải thích một cách thấu đáo, chân thật nhất với giọng văn gần gũi pha chút hài hước châm biếm.

Để giúp bạn dễ hình dung cho những điều tôi vừa nói, xin phép chọn câu truyện số 5 – Triết Học Của Con Lừa.

“Ngày nọ, một con lừa chẳng may rơi xuống cái giếng khô, không cựa quậy được. Người nông dân nghĩ nát óc cũng chẳng biết làm cách nào để cứu nó lên. Qua mấy tiếng đồng hồ, người nông dân quyết định vứt bỏ con lừa. Ông ta nghĩ, cũng may con lừa này già rồi. Nhưng phải lấp cái giếng này, nếu không thì con lừa còn kêu bebe rất lâu, vả lại sau này có thể còn có người khác hoặc con vật khác rơi xuống. Chôn con lừa cũng có thể xóa bỏ đau khổ của nó. Nghĩ vậy nên người nông dân đi nhờ bà con hàng xóm cùng đến chôn con lừa. Đầu tiên, khi đất đổ xuống lưng, con lừa lắc mình cho đất cát rơi xuống. Sau đó không lâu, cát đất dưới đáy giếng tích tụ lại, lừa có thể đứng trên đó! Dần dần, lừa rũ sạch bùn đất trên mình và lại đứng lên. Đến khi bùn đất tích lại tới độ cao nhất điịnh, lừa nhảy ra khỏi giếng, vui vẻ chạy đi.”

Công thức cuộc sống mà phần lời bình đưa ra là “Khi chờ đợi, cách duy nhất là kiên trì”

Nội dung tiếp theo sau công thức là giải thích tại sao chúng ta phải sống kiên trì và kiên trì bằng cách nào:

“Trong cuộc đời, chúng ta khó tránh khỏi rơi vào giếng khô, đủ mọi thứ bùn đất sẽ đổ lên mình chúng ta. Bí quyết thoát khỏi đó là: rũ sạch bùn đất, sau đó đứng trên nó…Chúng ta không thể lựa chọn số phận, điều chúng ta có thể làm là đối đầu với số phận, chấp nhận thách thức, ngoan cường chiến đấu với số phận bất công này…”.

Bạn và tôi sẽ không còn là con số không nữa

Cảm nhận đầu tiên khi vừa mới bắt đầu đọc những câu truyện là sự bất ngờ, tôi không thể tin người ta có thể đưa ra những triết lý sống cho cả cuộc đời của một con người từ những hành động quen thuộc như: cho mượn tiền, leo cầu thang, thi tài xế…Để rồi, sau tất cả tôi hoàn toàn bị thuyết phục và tăng thêm phần hào hứng đọc những câu truyện tiếp theo. Một trăm lẻ một câu truyện hiện lên như một bức tranh sinh động về cuộc sống quanh ta nhưng luôn luôn được nhìn ở một góc độ mới hơn, sâu hơn và tinh tế hơn. Một Lời Nói Cứu Cả Cuộc Đời đã gợi mở cho tôi nhiều điều đáng suy ngẫm về bản thân mình kết hợp cùng với những gì tôi đã trãi qua. Không ít lần đang đọc sách, tôi chỉ muốn đóng sách lại để hồi tưởng, để chiêm nghiệm, để sửa sai, để thay đổi nguyên tắc mà tôi từng tin nó là đúng, là duy nhất, là mãi mãi.

Ngày bé, ba tôi thường khuyên tôi phải đọc sách nhưng tôi cực kỳ lười biếng. Ba tôi dạy các con rằng : “Sách không đọc thì thôi, chứ đã đọc thì càng đọc càng thấy mình ngu” Trong cái đầu lì lợm và ham chơi trẻ con của mình, tôi chỉ muốn được bay nhảy khắp nơi, cảm nhận cuộc sống theo cách riêng thay vì đọc những suy nghĩ của người khác. Tốt nghiệp cử nhân ngành kế toán, bắt đầu với công việc làm thuê đến tự làm chủ. Sau nhiều năm, thành công luôn đồng hành cùng thất bại khiến tôi vẫn còn là một con số không bất động.

Tôi nghĩ đến việc thay đổi quan niệm của bản thân sẽ hiệu quả hơn việc cứ cố thay đổi mọi thứ xung quanh mình. Những cuốn sách lúc này là sự cứu cánh giúp tôi tìm lại năng lượng cho chính mình. Tôi chỉ chọn những bộ gồm nhiều truyện ngắn vì mỗi câu truyện như một mảnh ghép nhỏ lấp đầy thiếu sót trong tôi. Một Lời Nói Cứu Cả Cuộc Đời là một trong số những bộ truyện mà tôi yêu thích. Nếu bạn là người bắt đầu đọc sách hoặc yêu thích phong cách giản dị, dễ nhớ dễ hiểu thì Một Lời Nói Cứu Cả Cuộc Đời là một sự lựa chọn thích hợp mà bạn nên mang theo cho chuyến hành trình của mình. Nhiều năm sau, tôi lúc đó có thể vẫn sẽ không đạt được những thành công trong sự nghiệp như tôi mong muốn, chẳng ai nói trước được điều gì, cuộc sống mà. Nhưng tôi biết chắc chắc tôi sẽ không còn là số không khi tôi luôn sống trong lạc quan, vui vẻ và biết cách đem lại hạnh phúc cho người khác.

“Ngày ngày vui vẻ, cả đời vui vẻ”

(Trích câu truyện số 27 – Khí là gì – Một lời nói cứu cả cuộc đời)

 

Kim Thanh Lâm


Cuộc thi hân hạnh được tài trợ bởi ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).

Các bài viết dự thi tháng 8

Bảng điểm và nhận xét các bài thi

[BDTT8] Rừng Na Uy – Haruki Murakami, sự chân thành sâu sắc nhất mà cũng trần trụi nhất

Featured Image: Bìa sách “Rừng Na Uy” phiên bản tiếng Anh

 

Tôi từng nghe nhiều câu nói về việc nên chọn sách để đọc như thế nào. Trong số những đúc kết đáng học hỏi đó có ba câu thường“lớn tiếng” nhắc nhở khi tôi chọn sách đọc, một câu đại ý là ‘Bạn đọc bao nhiêu cuốn sách không quan trọng bằng thấm được bao nhiêu phần trong nó’, nữa là ‘Một cuốn sách sau khi đọc xong khiến bạn tâm đắc nhất dù chỉ một câu thì cuốn sách ấy vẫn đáng đọc’, hay gần đây nhất, và ấn tượng nhất với tôi về ý nghĩa của những mặt giấy và những con chữ là như này: “Đôi khi bạn đọc được một cuốn sách và nó truyền cho bạn một thứ đức tin cuồng loạn, và bạn dần tin rằng thế giới đang bị chia cắt này sẽ chẳng thể nào hàn gắn lại được khi và chỉ khi toàn bộ nhân loại đọc được cuốn sách đó.”

Huyên thuyên về chuyện đọc sách như thế có hơi tốn thời gian nhưng việc này có liên hệ nhiều tới việc đọc sách của tôi. Riêng tôi cảm thấy số quyển sách đem lại cho mình cảm giác kỳ diệu như nó là thứ viết ra dành cho mình, thứ được viết bởi một người có thể chỉ lối cho mình, gần như là khai sáng ấy, thì quả thật không nhiều. Nó như những mối nhân duyên, những mối duyên đến mà không ai trong chúng ta có thể tiên đoán, có thể cảm được cái ý nghĩa đặc biệt của nó. Mối duyên không chỉ có giữa người với người, người với sách, nó cũng kỳ diệu và thiêng liêng không kém. Tôi nghĩ rằng, tất cả những người cũng đọc Rừng Na Uy và từng bị nó lay động thấu tim gan mình, họ và tôi đã có được sợi dây kết nối vô hình mà mãnh liệt nhất. Tôi đã nghĩ như thế về sự hàn gắn nhân loại trong câu nói trên kia.

Tôi đã mua Rừng Na Uy vào một dịp mua sách rất bình thường, không hề tìm đọc bình luận, phê bình trước, giới thiệu tóm tắt cũng không, chỉ biết nó nổi tiếng mức độ “Cứ bảy người Nhật thì có một người đọc Rừng Na Uy”. Tóm lại chỉ là một trong những cuốnlần ấy tôi khuân về để ngâm cho hết thời giờ trong kỳ nghỉ. Tôi đã chẳng hiểu một tí gì sau khi đọc xong nó. Tôi không hiểu điều mà nhà văn muốn nói, tôi không hiểu ý nghĩa của cuốn tiểu thuyết, tôi không hiểu cả những bình luận, tôi không hề cảm thấy như họ. Có lẽ lúc ấy tôi còn quá ngây thơ non nớt, tâm hồn chưa đủ sâu, kinh nghiệm sống, hiểu biết cuộc đời cũng chưa đủ rộng để cảm nhận nó.

Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, đó là cuốn đầu tiên dù tôi không nắm bắt được dòng cảm xúc của nhân vật, tức là chưa có sự đồng cảm với những gì nhân vật đang kể, đang cảm, thì tôi vẫn bị nó cuốn hút một cách vô thức, khiến tôi đọc cho đến dòng cuối cùng. Mặc dù có thể lúc đấy đơn thuần là do sự tò mò về diễn biến câu chuyện. Tôi đã không có gì để suy nghĩ nhiều về cuốn sách sau khi đọc xong lần đầu ấy. Nhưng nó để lại một sự ám ảnh nhẹ nhàng trong đầu tôi.

Nói nhẹ nhàng là vì nó không hiện hữu và chiếm toàn bộ đầu óc tôi mọi nơi mọi lúc, mà chỉ là đôi khi nó mớivô tình gợi lên và từ từ len lỏi vào đầu óc tôi, dần lớn lên và đạt được một chỗ trong tiềm thức tôi. Chính cái cách chờ đợi một cách đặc biệt ấy, chờ cho đến khi tôi sẵn sàng trở lại, nó đã khiến tôi cầm lên khỏi kệ và đọc lại không chỉ một mà hai, rồi ba, bốn lần và cho đến bây giờ cuốn tiểu thuyết ấy tôi đã thuộc nằm lòng từng câu thoại, từng cảnh vật và từng sợi dây cảm xúc của nhân vật như thể họ là có thật, và tôi đã thật sự cùng họ trải qua tất cả.

Rừng Na Uy là một cuốn tiểu thuyết sống động, nó tràn đầy sinh lực và cảm xúc. Nó không khiến thực tế trở nên tuyệt vọng hơn, nó không khiến người đọc đồng cảm để rồi tìm đến sự giải thoát như ba trong số nhân vật của câu chuyện. Rừng Na Uy mang trong nó một nguồn sức sống mãnh liệt, bao phủ bên ngoài bằng vỏ bọc của mộtthế giới thực, một thời đại thực nghẹt thở và tuyệt vọng. Đọc hàng chục lần, nghĩ về nó hàng năm theo sự trưởng thành của mình, tôi mới nhận ra, cái thứ hy vọng âm ỉ và niềm tin mạnh mẽ vào sự sống, vào tương lai mà nó khơi dậy trong tôi, chính bắt nguồn từ cách mà Toru Watanabe thành thật và lạnh lùng kể về những suy nghĩ, cảm xúc của anh ta về cuộc sống và con người, và cách mà anh ta đối thoại, cư xử với những người khác trong câu chuyện.

Tất cả những lời nói, những suy nghĩ, những hành động đó đều xuất phát từ sự thành thật sâu tận đáy lòng của anh ta. Toru Watanabe chấp nhận và chân thành với người khác về những khiếm khuyết của mình. Anh ta nói những gì mình thật sự nghĩ và cảm thấy. Anh ta chia sẻ về cuộc sống của mình và nỗi đau của mình một cách đơn giản và chân thành nhất. Anh ta không che giấu những mảng tối trong tâm hồn, không giấu bản ngã của mình, không giấu cả sự ghê tởm bản thân.

Nhưng trên tất cả là, sáu nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đều sống như thế. Họ thành thật với nhau. Họ đến với nhau tự nhiên và chân thành. Họ chấp nhận việc mỗi người đều có những đứt gãy riêng và học cách lắng nghe và nói chuyện, học cách chia sẻ và học cách hiểu nhau. Tất cả sự thành thật đó họ đã bộc lộ bằng những cách đơn thuần nhất, hay có thể nói trần trụi nhất, qua những cuộc trò chuyện, bày tỏ về quá khứ, về hiện tại, qua những lá thư, những giận dữ, những đau đớn, những tiếp xúc thể xác…Ta chân thành nhất khi ta thể hiện bằng những gì thuộc bản năng con người của mình nhất.

Như sự can đảm chấp nhận một mối quan hệ đầy khiếm khuyết của Hatsumi, vì cô ấy thấu hiểu và thành thật với tình cảm của mình. Một Midori với bản năng tràn đầy sức sống và lạc quan vượt lên trên những khốn khổ và khắc nghiệt của cuộc sống xung quanh. Cái cách cô nói ra từng chữ một rằng cô muốn làm những trò kinh tởm với Watanabe, cái cách cô nói rằng cô đã hy vọng cậu thấy được kiểu tóc mới của mình, cái cách cô bảo Watanabe rằng cô đã yêu hắn… Và bên trên những lối sống khác nhau mà tất cả bọn họ đã chọn, có thể đầy mâu thuẫn và vô cảm như Nagasawa, hay là một cuộc sống cô đơn và thiếu nhiệt huyết như Watanabe thì tất cả bọn họ luôn có một điểm chung: Sự chân thành.

“Cái phẩm giá lớn nhất của hắn là lòng trung thực. Không những hắn không bao giờ nói dối, hắn còn luôn sẵn sàng nhận khuyết điểm của mình.”
“Cậu đang nói rằng cậu ghen tị với cách sống của tớ?” – “ Không, tớ không nói thế. Tớ đã quá quen với việc chỉ là chính mình.”
“Tôi hoang mang rồi. Tôi sẽ không phân bua gì cho mình đâu, nhưng tôi tin chắc là mình đã sống chân thực như mình vẫn biết.”

Rừng Na Uy dạy tôi một điều quan trọng, tất cả chúng ta không thể đều trở thành những vĩ nhân, hay làm được những điều to lớn, trở nên thành công và nổi tiếng. Nhưng chúng ta luôn có thể sống hết sức lực, tâm can mình bằng sự chân thành. Chân thành với chính bản thân, học cách chấp nhận những khuyết điểm của mình, học cách tha thứ cho bản thân, học cách yêu và sống như chính con người mình và học cách đối xử với người khác như thế.Sự giản dị mà lôi cuốn người ta vào từng con chữ một, từng trang sách một của Rừng Na Uy khiến nó đôi với tôi luôn là cuốn tiểu thuyết tràn đầy nhất, đẹp đẽ nhất của Murakami.

Tôi luôn nhớ những lời bộc bạch của dịch giả Trịnh Lữ: “Đọc Rừng Na Uy rồi, tôi chắc bạn sẽ nghĩ nhiều về bản thân mình. Về người mình yêu. Về bạn bè. Về bố mẹ anh chị em trong nhà… Đọc lời thoại trong Rừng Na Uy, tôi chỉ mong mình cũng nói được như thế với người mình yêu mến”. Đó chính xác là những gì cuốn tiểu thuyết dạy cho tôi, và là thứ ánh sáng duy nhất cháy trong đêm mà tôi dựa vào để đi con đường của mình, không, bất cứ con đường nào.

 

Chau Tran


Cuộc thi hân hạnh được tài trợ bởi ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).

Các bài viết dự thi tháng 8

Bảng điểm và nhận xét các bài thi

[BDTT8] Hãy trở thành người giàu có cùng Bí Mật Tư Duy Triệu Phú – T. Harv Eker

Featured Image: Bìa sách “Bí Mật Tư Duy Triệu Phú”

 

“Hãy cho tôi năm phút, tôi sẽ cho bạn biết cuộc đời sau này của bạn giàu sang hay nghèo túng” – đó là lời tuyên bố của T.Harv Eker trong tác phẩm “Bí mật tư duy triệu phú” của ông!

Xin bạn chớ cho rằng ông ta nói đùa, T.Harv Eker có cơ sở lý luận riêng, dựa trên những gì bạn nói mà Harv sẽ đưa ra kết luận đó chính xác ở một mức độ khó tin! Vậy ông ấy đã dùng những cơ sở nào để nói lên điều đó? Điều đó có lẽ bạn cho là không quan trọng, nhưng khi bạn đi tìm cái cơ sỏ đó bạn sẽ nhận ra một thứ mà bạn càng khó tin hơn, nhưng sự thật là nó đang hiện hữu trong bạn! Qua một vài phút nói chuyện những gì bạn định hình trong suy nghĩ sẽ dần được bộc lộ ra bên ngoài, thế giới tư duy của bạn ra sao và từ đó sẽ biết được cuộc đời của bạn về sai sẽ giàu có hay nghèo túng!

Đến đây có người sẽ cho rằng “cái tư duy đó thì làm gì mà quyết định được tương lai, tôi chẳng tin chút nào”, nhưng tôi lại cho rằng nó có đấy, nếu bạn không tin xin hãy lắng nghe đôi lời về cuộc đời của tôi nhé! Tôi giới thiệu cuốn sách này đến với các bạn và hy vọng trong số các bạn có người sẽ tìm ra được cái mình cần, mở ra một lối đi riêng và trang bị cho mình những tư tưởng đúng đắn, đạt đến cái hạnh phúc thật sự của đời người vì chính bản thân tôi đã tìm được cái mình muốn và hơn thế nữa tôi đã tìm được chính mình! Nếu có ai hỏi tôi rằng “Cuốn sách gối đầu giường của bạn là gì?” tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời họ rằng tôi không có cuốn sách gối đầu giường, nhưng dẫn tôi đến ngày hôm nay chính là cuốn sách “Bí mật tư duy triệu phú” của T.Harv Eker!

Tại sao tôi lại nói như vậy? Bởi vì trước khi đọc cuốn sách này tôi đang trong tình trạng chán nản, cuộc đời đối với tôi không mấy ý nghĩa, suốt ngày chìm đắm trong game online và ngủ để giết thời gian, tôi sống trong sự tầm thường, giới hạn mình trong những suy nghĩ nhỏ bé và nỗi sợ hãi, hơn thế nữa tôi không hề biết được tương lại của mình sẽ đi về đâu! Để rồi như một phép màu tôi đọc được cuốn sách này, một điều kì diệu khó tin đã xảy ra, một thế giới mới rộng mở. Từ đó tôi cất tiếng hát vang bài ca của cuộc đời mình, theo đuổi mơ ước và khao khát – những điều xưa nay chưa bao giờ dám nghĩ đến! Và đặc biệt là những người bạn của tôi, khi thấy tôi thay đổi họ cho rằng tôi là người lập dị, phát ngôn bừa bãi trong lớp (khi đó tôi đang học trung học phổ thông), rồi đến ngày hôm nay chính những người đó đã nói rằng “phải chi ngày đó tin những lời tôi nói”.

Trong cuốn sách này nó sẽ mở ra cho bạn một chân trời mới, một thế giới mới mà bạn có thể chưa bao giờ nghĩ đến – thế giới của lối tư duy về tiền bạc (tôi tin chắc là vậy vì nó đã từng đến với tôi và nhiều người khác nữa). Bạn có biết người giàu hơn người nghèo ở điểm nào không? Không phải tiền bạc, không phải mối quan hệ, không phải tài sản hiện hữu của họ có bao nhiêu mà tài sản quý giá nhất của người giàu đó chính là tư duy làm giàu của họ! Bằng chứng là nhiều người ban đầu có tiền rồi trong một thương vụ làm ăn họ thua lỗ và phá sản nhưng rồi sau đó họ lấy lại được cơ nghiệp trước đây, không những thế mà còn giàu hơn trước nữa.

T.Harv Eker đã lấy nhà tỉ phú Donald Trump làm ví dụ, trong một lần kinh doanh thua lỗ, Donald Trump đã đánh mất tất cả sự nghiệp của mình và mang theo một số nợ hơn 900 triệu đô la (lưu ý là Việt Nam chúng ta chỉ có 1 người có tài sản tỉ đô thôi nhé), nhưng rồi sau một thời gian ông đã trả hết số nợ đó và còn kiếm được số tiền nhiều hơn tổng tài sản trước khi ông phá sản nữa! Thêm một ví dụ nữa là những người trúng số độc đắc sau một thời gian sẽ quay trở về điểm xuất phát ban đầu, thậm chí là nghèo hơn xưa nữa! Tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra? Tất cả những điều trên sẽ được lý giải trong cuốn “Bí mật tư duy triệu phú” này!

Harv đã viết ra cuốn sách này bằng chính những kinh nghiệm của mình và sự chia sẽ của hàng ngàn các học viên theo học tại chỗ ông, và ông đã nói rằng nếu ai làm đúng theo những nguyên tắc trong đó thì chắc chắn sẽ thành công! Và xa hơn nữa là sự thành công của hàng ngàn người khi theo học chỗ ông. Cuốn sách chỉ ra cho bạn thấy kế hoạch và tư tưởng trong tâm thức bạn được hình thành như thế nào, cách thay đổi nó ra sao và quan trọng hơn là có 17 tư duy thịnh vượng mà bất cứ ai cũng cần thiết phải có nếu không muốn sống một cuộc sông nghèo túng!

Tư tưởng làm giàu và chiến lược kinh doanh là những thứ vô hình nhưng nó lại quyết định hoàn cảnh ngoài đời của bạn, cái vô hình bên trong nhưng lại là cái quyết định đến cái bên ngoài, chẳng hạn như khi điện sáng bạn có thấy có dòng điện chạy ko, nhưng ta biết có điện đang chạy và chính cái dòng điện vô hình đó mới làm đèn sáng được! Vậy đó, hãy cài đặt lại tư duy NGAY HÔM NAY để ngày mai tươi sáng bạn nhé!

P/s: Tôi không có năng khiếu văn chương và cũng không thường xuyên viết nên lời lẽ, câu văn không được hay, mong các bạn thông cảm!

Nhược Cẩm


Cuộc thi hân hạnh được tài trợ bởi ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).

Các bài viết dự thi tháng 8

Bảng điểm và nhận xét các bài thi

Có những mối liên kết nào giữ ta lại với nhau?

Featured Image: Alicia Lee

 

Có những mối liên kết nào giữ ta lại với nhau?

Theo tôi, để đến được với cuộc sống này trước hết cả tôi và bạn đều đã có mối liên kết với thế giới. Và trong mối liên kết đó, ta lại có vô vàn những liên kết khác nhau với mọi thứ xung quanh. Đó chính là cách thế giới này vận hành, để duy trì một xã hội, để trên những trang mạng xã hội, ta kéo lại gần nhau hơn.

Độ bền chặt của những mối liên kết

Những mối liên kết mà bạn đang có được nó bền chặt ra sao? Như sợi tơ nhện Darwin’s Bark hay chỉ như một sợi chỉ mành?

Riêng đối với tôi, có những mối liên kết chẳng thể nào phá vỡ, cắt đứt được. Đó là mối liên kết với gia đình, những người mà tôi thương yêu nhất, luôn nghĩ về họ nhiều nhất khi ở nơi xa. Bên cạnh đó, còn có những mối liên kết khác cũng bền chặt như gia đình, đó là mối liên kết với những người bạn tâm giao, những người mà tôi cảm thấy tin tưởng, và còn nhiều nhiều những mối liên kết khác mà dù vô tình hay cố ý mà ta đã tạo lập thành một mạng lưới. còn bạn, bạn có những mối liên kết nào? Độ bền chặt của nó ra sao?

Có đôi lần, tôi đọc được những dòng tâm sự của bạn tôi, bạn tôi luôn bảo rằng đôi khi cảm thấy cuộc đời sao mà cô đơn quá, chẳng ai hiểu mình, chẳng ai đồng cảm với những gì mình trải qua. Tôi lại nghĩ, chỉ có chính bản thân mới thật sự hiểu rõ những biến động đang xảy ra trong tâm. Còn nói về sự cô đơn, thật sự có cô đơn chăng khi mà những mối liên kết đó nó vẫn cứ tồn tại, vẫn cứ dính lấy ta dù ta đôi lần xem như vô hình, xem như không hề hiện hữu. Dù cho bạn có mất hết tất cả vẫn còn đó những mối liên kết, cơ bản nhất là mối liên kết với sự sống và sự chết, với cuộc sống xung quanh, với nơi mà bạn đang tồn tại. Trong những lúc cô đơn, bế tắc nhất, ngoài việc tìm ra giải pháp từ chính bản thân, tôi còn lần mò về những mối liên kết để thấy rằng tôi chưa hoàn toàn bế tắc, chưa hoàn toàn cô đơn để từ đó tôi tìm về.

Phá vỡ và xây dựng liên kết

Tuy nhiên, có những thứ không phải lúc nào cũng như ta nghĩ. Có những mối liên kết ta tưởng rằng nó sẽ bền chặt nào ngờ nó lại mất đi. Cũng có những mối liên kết ta tưởng chừng như không thể nào thiết lập ấy vậy mà nó lại trở thành một trong những mối liên kết quan trọng nhất cho chính bản thân.

Nhưng chẳng dễ dàng gì để phá vỡ hay xây dựng một mối liên kết (theo tôi xây dựng dễ dàng hơn phá bỏ vì chẳng đơn giản để bạn có thể rũ bỏ một ai đó, một thứ gì đó mà bạn đã từng rất trân trọng. Còn xây dựng trong bài viết này của tôi vừa có nghĩa là tạo lập mối liên kết mới vừa có nghĩa là phát triển những mối liên kết đang tồn tại để nó bền chặt hơn).

Gặp một ai đó trên đường, chẳng hạn như một cậu bé bán chewing-gum dạo mời bạn mua một thỏi kẹo, bạn cảm mến sự nhiệt tình, thân thiện của cậu bé, hay đơn giản chỉ là giúp cậu bé ấy mua một thỏi kẹo, vậy là một mối liên kết đã được tạo ra. Dù cho sau này bạn có còn nhớ đến cậu bé đó hay không, tôi chắc rằng hình ảnh cậu bé ấy đã được lưu vào trong bộ não của bạn và cậu bé đó vẫn luôn nhớ đến những khách hàng đã mua kẹo của mình.

Vậy đó, xây dựng một mối liên kết đôi khi chỉ đơn giản thế thôi, có thể chỉ từ những nụ cười, từ những cái bắt tay, từ những cuộc chuyện trò nho nhỏ mà bạn đã quen được rất nhiều người bạn mới để sau này khi nhìn lại ta thấy cả một mạng lưới những người mà bạn quen biết để thấy rằng cuộc sống thật gần gũi biết bao.

Gặp một người bạn mà bạn vẫn hay gặp hằng ngày, bạn và họ xảy ra mâu thuẫn, rồi tranh cãi, lời qua tiếng lại, thế là bạn và họ chẳng nói chẳng rằng, đùng đùng bước đi, rồi giận nhau, thậm chí phá bỏ đi mối liên kết bền chặt mà bạn và họ trước đây đã thiết lập. Thế nhưng trước khi phá vỡ nó đi, bạn hãy nhìn lại một chặng đường đã qua, nhìn lại độ bền chặt của mối liên kết để biết rằng duy trì một mối liên kết tốt đẹp khiến cho đời sống của ta phong phú và hạnh phúc hơn.

Và còn còn rất nhiều những ví dụ nữa về những mối liên kết mà tôi muốn bạn cùng trải nghiệm.

Lời kết

Đây là bài viết đầu tay của tôi gửi đăng trên một website. Mong rằng sẽ nhận được nhiều phản hồi từ các bạn để những bài viết sau hoàn thiện hơn. Mong rằng tôi và các bạn sẽ tạo được nhiều mối liên kết hơn trong cuộc sống này. Và giờ, bạn đã sẵn sàng cho một mối liên kết chưa? Một mối liên kết giữa tôi và bạn.

 

Trương Thanh

Krishnamurti – Điều gì xảy ra khi bạn so sánh? [Zen Pencils]

so sánh

Cảm nhận từ Zen Pencils

Jiddu Krishnamurti (1895-1986) là một triết gia, một tác giả và là 1 giảng viên. Khi còn là một cậu bé ở Ấn Độ, Jiddu Krishnamurti đã được săn sóc bởi Hội Thông Thiên Học suốt 20 năm để trở thành ‘Vị Thầy Trần Gian’, người cứu rỗi tâm linh mà họ tin rằng xuất hiện trên trái đất theo chu kỳ nhất định để thúc đẩy loài người lên một giai đoạn tiến hóa cao hơn. Một tổ chức đặc biệt, ‘Hội Trật Tự Tinh Tú’ (Order of the Star) , đã được thành lập để báo trước sự xuất hiện của Krishnamurti như một Vị Thầy Trần Gian.

Người ta không biết rằng Krishnamurti không có ý định trở thành một đấng cứu thế, và trong một bài phát biểu nổi tiếng vào năm 1929, Krishnamurti nói với mọi người “cảm ơn, nhưng mà thôi” và giải tán Hội Trật Tự Tinh Tú, cắt đứt mọi phe cánh với Hội Thông Thiên và dành 50 tiếp theo cho việc đi vòng quanh thế giới, viết và giảng dạy.

Tôi bắt đầu để ý tới Krishnamurti trong suốt những năm tôi bị “ám ảnh” với Lý Tiểu Long. Anh Long là một fan hâm mộ lớn của Krishnamurti; anh ấy đã vay mượn nhiều giáo lý của Krishnamurti và áp dụng chúng trực tiếp vào triết lý võ thuật của mình. Khi tôi phát hiện ra điều này, tôi đã mua một vài cuốn sách của Krishnamurti để đọc và tôi phải thừa nhận, không dễ để hấp thụ được chúng và rất nhiều điều trong đó đã ra khỏi đầu tôi. Mặc dù hầu hết những cuốn sách làm cho tôi hoang mang, lời dạy cốt lõi của Krishnamurti có thể được hiểu trong câu nói nổi tiếng của ông ấy năm 1929 “Chân lý là một mảnh đất không lối vào.” (Được phát biểu khi ông giải thể Hội Trật Tự Tinh Tú), và cũng trong lời trích từ cuốn sách ‘Tự do từ Cái Biết‘ của ông:

“Đó là điều đầu tiên để tìm hiểu – không phải để tìm kiếm. Khi bạn tìm kiếm bạn thật sự chỉ cưỡi ngựa xem hoa. Câu hỏi có hay không có Thượng Đế, hay về chân lý, hay về thực tại, hay bất kỳ cái tên nào bạn thích gọi – không bao giờ có thể được trả lời bằng những quyển sách, bởi các vị linh mục, các triết gia hay các vị cứu tinh. Không ai và không gì có thể trả lời được câu hỏi đó ngoài chính bạn và đó là lý do tại sao bạn phải hiểu được bản thân mình. Thiếu trưởng thành chỉ nằm trong sự thiếu hiểu biết về bản thân. Hiểu được bản thân là khởi nguồn của trí tuệ.”


Phiên bản tiếng Việt được mang đến bởi THĐP’s English Team.