Featured Image: Bìa sách “Những Bước Đơn Giản Đến Ước Mơ”
Chặt đứt 6 sợi dây xích và kích hoạt 7 động cơ. Đó là 13 chương sách của Steven K. Scostt đã vực dậy một cậu bé thất học 20 tuổi – đang nằm chờ chết với căn bệnh viêm não – nhúng chân vào thương trường trên đất Hà Nội ở tuổi 22. Một “khúc cua” gấp đầy táo bạo và quyết liệt không những khiến bạn bè mà ngay cả gia đình cậu cũng hết sức sửng sốt và ngạc nhiên. Đó là lý do tôi tham gia cuộc thi này, muốn giới thiệu quyển sách đến tất cả các bạn. Tôi tin bạn cũng sẽ tìm được điều gì đó hữu ích thiết thực qua quyển sách “Những bước đơn giản đến ước mơ” và câu chuyện về một cậu bé nhà nghèo thất học mà tôi sắp kể dưới đây.
Trong công việc và cuộc sống tôi thường được nghe câu hỏi “đâu là quyển sách gối đầu giường của bạn?”. Tôi mỉm cười và trả lời, tôi gối khá nhiều quyển vì ngày xưa không có tiền mua gối nên phải dùng sách để gối. Đây là câu trả lời vui nhưng nó là sự thật, bởi ngày trước tôi thường ngủ chung với sách và dùng nó gối đầu luôn.
Vốn là một độc giả khó tính và đọc sách có chọn lọc, nếu ai đó bắt tôi phải đặt lên “bàn cân” để so sánh các tác phẩm được đánh giá là tinh hoa của nhân loại thì thật làm khó cho tôi, vì tôi nghĩ mỗi tác phẩm đều có một điểm hay riêng của nó trong lĩnh vực mà tác giả đã tâm huyết ghi lại. Giả sử, nếu bạn cũng giống tôi – là “con mọt” của thể loại sách kinh tế, quản trị. Việc bắt bạn phải so sánh độ hơn thua của các tác phẩm trong danh sách “The 100 best business books of all time” thì quả là thật khó cho bạn, bởi những “ông lớn trong làng” này đều “kẻ tám lạng người nữa cân”.
Hoặc nếu ai đó yêu cầu tôi “chấm điểm” cho các “tên tuổi” trong tủ sách phát triển giáo dục của viện nghiên cứu giáo dục IRED hay tủ sách kỹ năng sống, phát triển bản thân của TGM Books thì cũng như vậy. Tất cả sự so sánh đều là khập khiễng. Nhưng nếu ai đó hỏi tôi cuốn sách nào khiến bạn tâm đắc nhất và tạo ảnh hưởng tích cực lên cuộc đời bạn nhất? Không do dự, tôi trả lời ngay “Những bước đơn giản đến ước mơ” của Steven K. Scott. Vì đây không chỉ là quyển sách hay mà còn là quyển sách mà tôi cần và nó đến với tôi rất đúng thời điểm.
Trong “Những bước đơn giản đến ước mơ”, Steven K.Scott đã trình bày logic, dẫn dắt độc giả từ khía cạnh này sang khía cạnh khác của vấn đề, qua những câu chuyện thực tế, qua chính cuộc đời của ông làm người đọc không thể rời mắt khỏi sách. Quyển sách có nội dung vô cùng sâu sắc, nó giúp chúng ta hiện thực hóa ước mơ bằng những bước hết sức đơn giản, dễ áp dụng trong thực tế.
Nếu bạn cũng giống như tôi, chưa từng biết ước mơ của mình là gì hay đã để nó chết theo cùng năm tháng thì các bạn cũng sẽ tìm ra được nó sau khi đọc cuốn sách này. Nếu bạn sợ hãi hay lo lắng thì hãy áp dụng những nguyên tắc chặt bỏ sợi xích sợ hãi, nó giúp chúng ta tự tin hơn rất nhiều trong công việc cũng như cuộc sống hàng ngày. Nếu bạn chưa hiểu được bản thân, chưa biết cách phát huy hết khả năng tiềm ẩn bên trong mình thì Steven K.Scott sẽ hướng dẫn bạn làm điều đó – Kích hoạt 7 động cơ cực mạnh để bạn vươn tới ước mơ không tưởng của cuộc đời mình.
Steven K.Scott viết ra cuốn sách đã dùng chính cuộc đời mình để thử các phương thức mà ông đã ghi, và rất nhiều người nổi tiếng cũng đã đồng tình rằng các phương pháp của ông chính là bàn đạp giúp họ thành danh. Những kĩ năng trong kinh doanh, giao tiếp, các mối quan hệ mà bạn có thể áp dụng ngay vào cuộc sống của mình để thành công hơn. Tôi tin tỷ phú Donald Trump hoàn toàn đúng khi đưa ra nhận xét “Cụ thể và dễ áp dụng đến nỗi có thể giúp cho bất cứ ai từ sinh viên, ông chủ doanh nghiệp nhỏ cho đến giám đốc của các công ty trong danh sách fortune 500 đạt được những mức độ thành công mà họ không dám mơ tới.”
Có thể bạn sẽ hỏi, tại sao tôi lại trả lời một cách dứt khoát và quả quyết như vậy với một câu hỏi mà tôi cho là khó? Câu chuyện dưới đây sẽ là câu trả lời thuyết phục nhất và cũng là lí do để tôi tin rằng, nếu bạn chưa từng đọc quyển sách này, thì có thể bạn cũng từng giống như tôi, bao nhiêu năm qua đã tự nhốt mình trong hang tối của sự tầm thường và nhỏ nhặt, đã tự trói mình với những niềm tin giới hạn và những nỗi sợ hãi. Chưa một lần dám hát vang bài hát cuộc đời mình, chưa một lần dám tung cánh bay cao và sống thật với ước mơ của chính mình.
Là cậu bé mồ côi, tôi không có điều kiện để đến trường như chúng bạn. Tôi khát học như con voi khát nước trên sa mạc. Đối với tôi sách không chỉ là tờ giấy có in chữ mà còn là người bạn, người thầy, nguời dẫn đường thông thái. Nó như là miếng ăn, thức uống của tôi mỗi ngày, là thứ luôn được xếp đầy trong balo của tôi trong hành trang trên mọi nẻo đường.
Ngày ấy, ở tuổi 15, mỗi sáng mở mắt ra tôi chỉ ước có miếng gì đó để ăn lót dạ, có tờ giấy nào đó in chữ để đọc, xây được mái nhà để mẹ con tôi ở, có được công việc ổn định để an phận thủ thường. Tôi luôn quay cuồng trong nỗi thèm thuồng và đói khát của mình.
Thường ngày tôi rất ít nói, chẳng dám kết thân với ai, chỉ mong sao tụi bạn đừng chọc ghẹo, bêu rếu và nhìn tôi với ánh mắt rẻ tiền là được. Tôi chỉ ước như vậy, chỉ mơ như vậy, những ước muốn cỏn con, nhỏ nhoi và rất tầm thường.
Sau những năm tháng lam lũ, chắt chiu. Đến tuổi 20 tôi đã đạt được tất cả điều ước ngày ấy của mình. Không những thế, tôi còn hoàn toàn “lột xác” sau 4 năm đọc, nghiền ngẫm và vận dụng các lý thuyết trong 3 quyển sách của tác giả Dale Carnegie là “Đắc nhân tâm”, “Luyện kỹ năng nói chuyện có hiệu quả trước công chúng” và “Quẳng gánh lo đi và vui sống”. Dù đọc khá nhiều sách, nhưng chính 3 quyển đó mới là 3 liều thuốc “kích thích” sự “tăng trưởng và lột xác” trong tôi. Thú thật, nhiều lúc chính tôi cũng không thể tin là bản thân mình lại thay đổi và trở nên khác biệt như vậy.
Từ một cậu bé thất học, nóng nảy, cộc cằn đã biến thành một người ôn hoà, lịch thiệp và nho nhã. Một thằng nhóc chuyên “ngậm óc thị” trước đám bạn giờ nói năng rất lưu loát và tự tin, thường xuyên dẫn chương trình trong các buổi sinh nhật, hội họp và liên hoan. Một “ông cụ” trẻ hay rầu rĩ, buồn phiền, và lo xa đã trở nên vô tư, hài hước và luôn cười tươi như Nghé. “Lột xác” và “khác biệt”, đó là những gì bạn bè thường nói về tôi.
Rồi đến một ngày câu nói “cuộc đời không chỉ có màu hồng” đã chủ động tìm đến với tôi. Trong một dịch sốt, tôi bị ngã quỵ vì bệnh viêm não. Hơn một tháng nằm bệnh viện với những đợt trị liệu khủng khiếp, tất cả tài sản mà tôi tích góp mấy năm qua đã “vô tình” đội nón ra đi. Số nợ tăng cao gần bằng nóc nhà mẹ con tôi đang ở. Với những cơn đau quằn quại, tôi những tưởng Thượng Đế đã kết án tử hình cho mình. Tôi suy sụp hoàn toàn, mất niềm tin vào cuộc sống. Trong khi đó những bệnh nhân đang thở bằng máy oxy nằm cạnh tôi cứ lần lượt được đem xuống nhà xác. Tôi khóc. Tôi hoang mang, thế là hết, là chấm dứt.
Sau mười ngày điều trị tôi mới có thể quay về cuộc sống của một đứa trẻ đang chập chững bước đi. Một tay tôi vịn tường còn tay kia tôi phải xách quần. Cơn bệnh đã hút hết thịt, chỉ chừa lại cho tôi xơ xác bộ khung xương. Trong chán ngán và tuyệt vọng, suốt ngày chỉ nhìn mặt bác sỹ và nghe tiếng la hét của những con người cùng cảnh ngộ. Buồn lòng, tôi lại “thèm” sách, rồi ráng bước xuống cổng bệnh viện bắt taxi tìm đến nhà sách Fahasa Lê Duẩn – Đà Nẵng.
Sau một vòng đảo mắt, tôi chọn ngay tập sách cực dày để “làm bạn” trong những ngày tháng cuối đời – “Tam quốc diễn nghĩa” dày hơn 2000 trang. Lướt qua dòng sách kinh tế, một dòng chữ ấn tượng đã đập vào mắt tôi “Những bước đơn giản đến ước mơ”. Tò mò thật, tại sao đến ước mơ mà chỉ bước những bước đơn giản? Sau khi lật trang và lướt qua nội dung tôi không ngần ngại cho nó nhập vào đơn hàng.
Về tới phòng bệnh, thấy các bác sỹ đang nhao nhác tìm bệnh nhân mất tích (hôm ấy tôi ở bệnh viện một mình). Vừa đau, vừa mệt, vừa buồn cười, tôi xin lỗi bác sỹ và vén tay áo lên cho bác ấy chích kim tiêm. Xong xuôi, tôi mở sách ra xem làm thế nào để bước đến ước mơ một cách đơn giản?
Tôi đọc ngấu nghiến từng chữ một, từng chữ một và kết thúc gần 400 trang sách trong 15 giờ. Như có một luồng điện chạy quanh người, tôi đứng phắt dậy và tự hỏi: “Tại sao lại đầu hàng số phận, sao tôi lại sợ hãi, sao tôi lại nhu nhược và yếu đuối như vậy?”, “Tại sao tôi được sinh ra, tôi sinh ra để làm gì, lẽ nào tôi chỉ lặng lẽ đi qua cuộc đời này mà không để lại dấu vết nào cả?”.
Sau 5 năm vật lộn với những khó khăn, bươn chải nhiều nghề, nỗ lực tự rèn luyện và học tập, đạt được chút thành quả nho nhỏ như những gì mình đã từng ước mơ. Tôi cảm thấy hãnh diện và tự hào về bản thân, rồi cho phép mình được quyền ngủ quên trong “chiến thắng”. Để rồi khi cầm quyển sách trên tay, khi đang đối diện với thần chết, muốn buông xuôi và thả mình trôi theo dòng xoáy của nghịch cảnh cuộc đời. Tôi mới nhận ra “con ma” nhu nhược và tự mãn bao năm nay đang trú ngụ bên trong mình. Tôi chấp nhận tin những niềm tin tầm thường, mơ những điều mình cho là vừa sức. Không những vậy tôi đã luôn sống trong sợ hãi. Tôi sợ bị chê bai, coi thường hay chỉ trích. Tôi sợ những hạn chế của chính mình, tôi tự ti vì là kẻ ngu dân ít học.
Những con chữ, câu chuyện, lời tâm sự của tác giả giống như một cái tát cực mạnh vào mặt tôi giữa lúc “ngủ say” và sắp chìm xuống âm phủ. Nó không chỉ như là một vị thần dược cực mạnh vực tôi lên khỏi mặt đất mà nó còn giải thích cho tôi hiểu về định nghĩa của ước mơ và làm thế nào để đạt được nó. Hướng dẫn cho tôi làm thế nào để chuyển ước mơ đó thành những mục tiêu cụ thể, mỗi mục tiêu thành những bước cụ thể, rồi chuyển mỗi bước thành công thành việc cụ thể và vạch ra thời gian để hoàn thành từng công việc đó. Nó giúp tôi nhận ra được 6 sợi xích đang trói buộc mình. Hiểu được điểm yếu điểm mạnh của bản thân, cách tiếp tế nhiên liệu và kích hoạt bảy động cơ cực mạnh.
Bừng tỉnh sau những ngày ngủ say, tôi như muốn hét toáng lên. Không được, không thể chấp nhận là một kẻ tầm thường, sao tôi lại để cho những suy nghĩ và cảm xúc vớ vẫn bóp chết cuộc đời mình. Tôi phải sống, phải bước lên bệ phóng để vươn tới ước mơ của mình. Điều ước viễn vông, hoang đường mà tôi đã lãng quên từ tuổi 17 bắt đầu hồi sinh. Tôi muốn trở thành hiệu trưởng của một ngôi trường đạt chuẩn quốc tế.
Đúng rồi “Can đảm không phải là dám chết, mà là dám sống và hiện thực ước mơ của cuộc đời mình”. Ngay lập tức, tôi gọi điện về nhà cho mẹ, hơn tuần nay nước mắt mẹ đã rơi quá nhiều vì tôi. “Mẹ à, con thấy khoẻ lắm rồi. Chắc chắn con sẽ sống và sẽ là niềm tự hào của mẹ. Bây giờ con có thể chạy được rồi mẹ ạ”. Mẹ vừa mừng vừa khóc, vừa an ủi, động viên tôi. Đúng như những gì tôi nói, một tháng sau tôi được “thoát ngục” và tăng cân vùn vụt.
Sau khi thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, gia đình và họ hàng đã sắp xếp kế hoạch để tôi ở nhà phụ việc với anh trai, rồi buôn bán lặt vặt chứ không muốn cho tôi rời xa mảnh đất Nghệ An nữa. Nhưng tôi thì không. Tôi không muốn sống trong giới hạn của sự tầm thường, không muốn được lập trình và mặc định là xoàng xỉnh. Nếu tôi cho phép bản thân mình ngừng phấn đấu và dừng mơ ước, nghĩa là tôi đã chết – chết từ chính bên trong tâm hồn tôi. Tôi phải ra Hà Nội, tôi phải đi học, phải sống ở một môi trường khắc nghiệt nhất để “cái sừng” của tôi có cơ hội được dài ra. Chắc chắn phải như vậy.
Quyết định đòi đi học đã nổ ra một cuộc chiến gay gắt, dai dẳng giữa tôi và gia đình. Một cuộc chiến chưa có tiền lệ. Ai cũng bảo rằng: “20 tuổi rồi thì đi học cái gì và bắt đầu từ đâu?”, “Với khoản nợ xấp xỉ một trăm triệu con lấy tiền đâu để đi học?”, “Con (em) không bị điên đấy chứ ?”
Đối diện với sự phản đối quyết liệt từ mọi phía, gia đình, họ hàng và bạn bè. Đối diện với sự chỉ trích và nghi ngờ. Đối diện với những khó khăn về tài chính và những hạn chế của một kẻ ngu dân. Tôi lấy quyển sách ra lật đi lật lại nhiều lần, áp dụng các phương pháp được dạy trong quyển sách để tháo gỡ từng khó khăn một, từng vấn đề một.
Đầu tiên tôi phải cứng rắn cương quyết giữ vững lập trường, sau đó chặt đứt sợi xích bị lập trình sự tầm thường của người đời, vượt qua nỗi sợ thất bại, không ngần ngại đương đầu với những lời chỉ trích, vạch ra kế hoạch rõ ràng, chính xác và giải quyết khó khăn tài chính từ những mối quan hệ và nguồn lực bên ngoài. Tôi đã chặt đứt 6 sợi xích và chứng minh cho mọi người thấy không ai có thể ngăn cản được tôi lúc này. Sau 6 tháng đấu tranh tôi đã dành được phần thắng, bắt đầu thực hiện bước tiếp theo, “kích hoạt bảy động cơ cực mạnh”.
Trước khi đặt chân xuống đất Hà Nội tôi đã ý thức được rằng, để trở thành người lãnh đạo ngôi trường chuẩn quốc tế là một viễn cảnh vô cùng xa xôi. Tôi phải làm giàu trước, phải trở thành doanh nhân, tích lũy được nguồn tài chính khổng lồ. Qua kiến thức tôi đọc được từ nhiều quyển sách, tôi tự dự đoán những lực chuyển và xu hướng phát triển kinh tế mới trong tương lai để đón đầu và nắm bắt cơ hội. Tôi lựa chọn nghành Kỹ Thuật Điện Tử vì sự phát triển bùng nổ của nó lúc bấy giờ. Vẽ lên một bảng kế hoạch chi tiết cho từng bước đi của mình và bắt đầu làm thủ tục xin nhập học vào trường Trung Cấp Kỹ Thuật Lê Qúy Đôn ở Hà Nội.
“Hạ cánh” xuống đất Hà Nội, tôi chủ động tham gia vào hội đồng hương sinh viên ở đây. Tuy có chút rào cản giữa một thằng thất học với những con người trí thức nhưng tôi vẫn năng nổ tham gia nhiều câu lạc bộ với mong muốn được học hỏi và rèn luyện kỹ năng, muốn tìm hiểu về văn hóa và môi trường kinh doanh. Vừa học vừa xin đi làm thêm bên chuyên nghành của mình và tìm cách kết nối với những ông trùm nghành điện tử ở nơi đây. Sau một năm học tập và phấn đấu không biết mệt mỏi. Tôi tự thấy mình đã đủ chín để bắt đầu dựng nghiệp.
Dù vẫn đang ngồi những ngày cuối cùng trên ghế nhà trường nhưng công ty tôi đã sắp đi vào hoạt động. Tôi vô cùng phấn khích với bản kế hoạch và một viễn cảnh ngập màu hồng mà tôi tự vẽ nên. Rất hào hứng, rất quyết tâm và cũng rất chủ quan, rất khờ dại. Sau một năm hoạt động “con tàu” mơ ước của tôi cứ lần lượt va vào những tảng đá sắc cạnh. Tôi nhận ra nó đang dần chìm xuống vì sự non kém, thiếu hụt kỹ năng và kiến thức chuyên nghành của mình.
Liên tục trở thành kẻ thua cuộc trong các bản hợp đồng, và nhận thấy nguồn năng lượng trong mình ngày một cạn kiệt. Tôi bắt đầu nhận ra ngoài sự non trẻ và những sai lầm chết người trong bước đầu khởi nghiệp, còn có một lý do quan trọng hơn là tôi không hợp với nghành kỹ thuật, không đam mê công việc mình đang làm. Tôi dấn thân vào đây chỉ với mụch đích làm sao để kiếm được nhiều tiền chứ không phải làm công việc tôi yêu thích và thực hiện sứ mệnh của cuộc đời mình. Bảy động cơ mà tôi đã dày công kích hoạt sắp hết “nhiên liệu” nửa chừng. Tôi chới với trong nỗi hoang mang và tuyệt vọng, ngập đầu trong nợ nần và những khó khăn. Tôi khụy xuống vì những “tảng đá” áp lực trên vai.
Đang trong tình cảnh “bỏ thì thương, bồng thì nhọc” thì bất ngờ được nhận lời mời làm trưởng phòng nhân sự của một công ty bên lĩnh vực đào tạo và bất động sản ở thành phố Vinh. Đây chính là “nhát búa” cuối cùng giúp tôi mạnh dạn kết liễu con tàu mơ ước ấy một cách không thương tiếc. Thế là tôi cũng có cơ hội được làm việc trên quê hương mình, được đặt chân vào lĩnh vực đào tạo – một điều tôi hằng mơ ước bấy lâu nay.
Sau hơn hai tháng làm việc ở nơi đây, tôi bắt đầu nhận thấy mình đang bước chân xuống một con tàu sắp chìm. Công ty đang ngập chìm trong nợ nần, đang vướng vào nhiều vụ kiện tụng, nhưng quan trọng hơn, một số con người nơi đây đang có vấn đề và triết lý kinh doanh của tổ chức thiếu minh bạch. Tôi bắt đầu kiến nghị lên giám đốc được thực hiện kế hoạch sa thải để cơ cấu lại bộ máy nhân sự, xây dựng lại văn hóa công ty và triết lý kinh doanh. Chính phát kiến táo bạo ấy đã gây ra mâu thuẫn và xung đột nội bộ. Cuối cùng, hai bên không tìm được tiếng nói chung và tôi đành lầm lũi ra đi với bản kế hoạch còn dang dở.
Lại thất bại, tôi ngửa mặt lên trời và kêu than, sao đường đến ước mơ nhiều chông gai và vật cản đến vậy. Phải chăng Steven K.Scott đã lừa tôi? Nhưng rõ ràng trong quyển sách ông ấy đã đưa ra rất nhiều “thí dụ” hết sức thuyết phục, sống động và chân thực từ những con người bình thường đã thành người khổng lồ của thế giới cơ mà. Bill Gates, Babe Ruth, Thomas Edison,… những ngôi sao tinh tú nhất trên bầu trời thế giới đều áp dụng “những bước đi đơn giản” ấy.
Sau 2 năm “ hiện thực ước mơ” tất cả những gì tôi “dành được” là sự đổ bễ niềm tin, ngập trong nợ nần, mất nhà, mất xe, và mất cả người tôi yêu. Vậy tại sao tôi lại đi giới thiệu một quyển sách vô cùng tai hại như vậy đến các bạn?
Ngồi ôm nỗi thất vọng và rối như tơ vò, tôi bắt đầu phân tích về những nguyên nhân đẫn đến “thành tích” đầy đắng cay và tủi hổ của mình. Tôi nhận ra không phải tác giả lừa tôi mà chính tôi đã tự thôn tính sự nghiệp của mình vì sự vội vàng, ngoan cố và mù quáng. Đã quá vội “cất cánh” trong khi “nội lực” và “ngoại công” của mình còn quá yếu. Đã quá ảo tưởng về viễn cảnh tươi đẹp ở tương lai trong khi chưa nhận thức rõ những mong muốn của bản thân và năng lực thật sự của mình.
Nghẫm nghĩ kỹ tôi hiểu thêm rằng, nếu tôi không bắt gặp được quyển sách trong thời điểm tuyệt vọng ấy thì có thể giờ đây nấm mồ của tôi đã tươi tốt cỏ dại, hoặc tôi chỉ là kẻ thất phu đi sau con bò, hay chỉ là một ngư phu làm nghề đánh cá. Tôi sẽ không bao giờ có được nền tảng kiến thức ngày hôm nay, không có những trải nghiệm thú vị, không bao giờ tìm được lý tưởng của cuộc đời và không thể biết đâu mới là công việc mình thực sự yêu thích. Mãi nhốt mình trong hang tối của sự ngu muội và những nỗi sợ hãi. Sống một cuộc đời nhàm chán, rồi chết trong sự nuối tiếc vô bờ. Nguyên nhân mà những nhân vật trong quyển sách làm được mà tôi chưa làm được là vì tôi vận dụng những “bước đi” chưa đúng cách, đốt cháy giai đoạn, đi nhanh và bước tắt. Thất bại là cái giá tôi phải trả cho sự ảo tưởng và mù quáng của mình. Cuối cùng tôi nhận ra một điều “muốn đi nhanh thì phải đi từ từ.”
Ngày hôm nay, ở tuổi 25, tôi vẫn chỉ là một công nhân bình thường và đang tiếp tục sự nghiệp học tập. Ngày hôm nay tôi chưa có được thành công gì đáng kể, nhhưng tôi biết mình đã tiến xa hơn rất nhiều so với bản thân tôi ngày trước. Ngày hôm nay tôi không mơ được đọc những tờ giấy có in chữ hay những bữa ăn lót dạ nữa. Tôi đang mơ cho một dân tộc Việt Nam hùng cường và thịnh vượng. Tôi muốn đóng góp chút công sức nhỏ nhoi của mình cho nghành giáo dục (nếu quan tâm bạn có thể đọc bài viết “Cách tân giáo dục, cuộc săn người lái con tàu lạc hướng” của tôi trên website này). Ngày hôm nay tôi thấy cuộc sống mình thật thú vị vì có thể ngồi gõ bàn phím để tâm sự cùng các bạn. Một điều mà mười năm trước tôi có “ngủ say” cũng không bao giờ mơ tới, và bạn bè người thân tôi cũng chưa nghĩ tới bao giờ. Ngày hôm nay tôi đang trong quá trình hoàn thành tác phẩm đầu tay của mình – “Ta đã làm chi cuộc đời ta”.
Qua cuốn sách và qua chặng đường ấy, tôi hiểu được một điều, sức mạnh thật sự không nằm ở những bắp cơ cuồn cuộn. Sức mạnh thật sự nằm ở bên trong những trái tim quả cảm, dám mơ những giấc mơ không tưởng, dám khao khát những điều người khác không dám. Steven K.Scott đã chứng minh điều đó. Lịch sử loài người đã chứng minh điều đó. Những điều kỳ diệu không xuất phát từ những cá nhân kiệt xuất, mà những điều kỳ diệu xuất phát từ những ước mơ vĩ đại của những người tưởng chừng rất bình thường, như tôi hay như bạn. Từ đó, mỗi khi đối diện với sự nghi ngờ hay phản đối tôi thường đọc lại câu nói của một vị CEO vĩ đại để tự nhắc nhở mình “Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ. Điều quan trọng nhất là bạn hãy dũng cảm đi theo sự mách bảo của trái tim và trực giác của mình. Bằng cách nào đó, chúng biết rõ bạn thực sự muốn trở thành cái gì. Những điều khác chỉ là thứ yếu” – Steven Jobs.
Bây giờ, tôi muốn nói lời cảm ơn đến các bạn đã dành sự ưu ái cho tôi khi đọc đến những dòng này. Qua câu chuyện tôi kể, ít nhiều các bạn đã thấy được những tác động hết sức tích cực mà quyển sách “Những bước đơn giản đến ước mơ” lên cuộc đời tôi. Có thể bạn nghĩ rằng, tôi đang khoác lác và khoe khoang thành tích. Nhưng các bạn thấy đó, tôi đã có thành tích gì đâu mà khoe. Đơn giản, tôi chỉ kể một câu chuyện và giới thiệu đến bạn một quyển sách vô cùng hữu ích. Quyển sách đã gắn liền với nhiều trải nghiệm thú vị trong phần đời tuổi trẻ của tôi, mà mỗi khi nhắc đến nó là ký ức trong tôi được dịp sống dậy mạnh mẽ.
Nhưng không, câu chuyện đời tôi chỉ là một vết chấm vô cùng nhỏ nhoi thôi. Bạn phải đọc quyển sách để nghe được nhiều câu chuyện đầy cảm hứng hơn câu chuyện của tôi gấp ngàn lần. Bạn sẽ hiểu được tại sao quyển sách lại nổi tiếng và được dịch ra nhiều thứ tiếng như vậy. Bạn sẽ biết được bằng cách nào mà một con người khốn khổ và bất hạnh như Oprah Winfrey lại có thể leo lên được đỉnh cao cuả thành công và danh vọng. Điều gì đã biến một Eugene Orowitz đội sổ trong trường phổ thông trở thành một Micheal Landon hiển hách hôm nay?
Điều gì đã biến một Steven Spielberg vô danh tiểu tốt, một học sinh dưới trung bình thành nhà đạo diễn vĩ đại nhất trong lịch sử Hollywood? Và điều gì đã giúp tác giả Steven Scott, từ một kẻ thất bại thảm hại trở thành một doanh nhân thành đạt? Điều quan trọng nhất là qua những bài tập và sự hướng dẫn tận tình của tác giả, bạn sẽ tự biết cách cởi trói cho mình để sống một cuộc đời như bạn mong ước, không cho phép những ước mơ “con” đè nát cuộc đời bạn. Bạn còn chần chừ gì nữa, hãy mua nó và đọc ngay bây giờ.
Qua cuộc thi này, qua bài giới thiệu này, nếu các bạn cho phép tôi được nhắn gửi điều gì đó đến với các bạn trẻ – những người gần cùng tuổi, cùng thế hệ với tôi, thì tôi xin phép được nói rằng: Các bạn ạ, qua gần 10 năm tôi được sống và tiếp xúc với sinh viên, học sinh. Tôi nhận thấy đa số chúng ta đang sống một cuộc đời nhạt nhẽo, đang tự biến mình thành thế hệ lu mờ của xã hội. Chúng ta không có khát vọng lớn nhưng có thừa những ham muốn tủn mủn, tầm thường. Chúng ta muốn học thật giỏi nhưng chẳng bao giờ có những đêm thâu vùi đầu vào sách vở.
Chúng ta biết quá nhiều về những ca sĩ và cầu thủ bóng đá, nhưng lại quá mù mờ về kiến thức xã hội, kiến thức chuyên môn. Chúng ta muốn có kinh nghiệm để làm đẹp bộ hồ sơ sau khi tốt nghiệp, nhưng chỉ muốn “luyện phim” và buôn chuyện chứ chẳng chịu đi làm. Tóm lại, chúng ta đang mắc căn bệnh rất nguy hiểm – căn bệnh tư duy “mì ăn liền”, muốn thành công mà không chịu trả giá. Bởi vậy mới có con số 162.000 cử nhân thất nghiệp. Chúng ta đừng than phận trách đời mà hãy tự trách mình, bởi vì “Ta là sản phẩm của chính mình”.
Hiện nay tôi vẫn đang học, và đang trong hành trình hiện thực hóa ước mơ của đời mình. Tôi muốn đóng góp chút công sức nhỏ nhoi cho ngành giáo dục nước ta. Dù kế hoạch của tôi đang tiến triển khá tốt, nhưng tôi biết rằng con đường phía trước đang có nhiều ngọn núi chắn ngang, nhiều vực sâu ngắt lối. Trong bước đường nhiều gian nan đầy thử thách phía trước, tôi rất mong được lắng nghe ý kiến từ phía các bạn để được học hỏi và bước đi vững vàng, mạnh mẽ hơn. Và một mong ước to lớn hơn nữa là một ngày nào đó tôi sẽ được lắng nghe những câu chuyện thành công đầy cảm hứng của bạn khi vận dụng hiệu quả “Những bước đơn giản đến ước mơ”. Tôi luôn mong chờ điều đó, câu chuyện từ những người bạn của tôi.
Nguyễn Văn Thương
Cuộc thi hân hạnh được tài trợ bởi ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).