Featured image: www.joedanielprice.com
Tôi tên là Mary Bọt Bèo. Trường tôi từng học là Trung học phổ thông pháp thuật Hớt Wơ. Nó nằm cách trường Hogwarts của Harry Potter 300 dặm về hướng bắc. Ở ngôi trường này, tôi có 3 cô bạn thân là Misa Bọt Biển, Anna Bọt Nước và Lyly Bọt Sủi. Nếu như Hogwarts là ngôi trường dành cho các pháp sư ưu tú như Harry Potter thì trường tôi dành cho các pháp sư thường thường, dạng như tôi chẳng hạn. Đầu năm tôi được tuyển vào lớp 10 ở trường đó, thật lòng thì tôi không có mấy hứng thú với việc này lắm. Chúng tôi phải trải qua một khóa học mùa hè trước khi được vào trường. Thay vì được quản lý bởi những thầy cô và các huynh trưởng như ở Hogwarts, chúng tôi lại được cai trị bởi những tên giám ngục. Không khí trong trường u tối và ảm đạm như một cái nhà xác. Tất cả những học sinh sai quy định hay bị mắc lỗi dù rất nhỏ cũng có thể bị hút cạn linh hồn.
Ngày đầu tiên tôi vào trường, một tên giám ngục ốm đói, lùn tịt tên là L. đang lăm lăm một dây xích nhôm rượt đuổi một số pháp sư nhỏ tuổi ăn mặc trái quy định. Tên giám ngục bắt trúng đứa nào thì quất vào lưng đứa đó khiến chúng khóc ré lên đau đớn. Trong lớp Vật lý pháp thuật tôi đang học, tên giám ngục xông vào, kéo một pháp sư đứng lên vì cái đầu xịt keo vuốt thẳng. Tên giám ngục vung dây xích nhôm lên quật mạnh vào lưng nó. Tôi trào máu. Tôi muốn lao tới bóp cổ tên giám ngục nhưng tôi biết tôi sẽ bị hút cạn linh hồn.
Suốt những năm học sau đó, tôi phải học nhiều môn pháp thuật mà bản thân tôi không thích. Tôi thường thắc mắc rằng vì sao tôi phải bỏ những gì mình yêu thích để vào nhà tù này cố nhét vào đầu những thứ tôi không hề ưa. Tôi muốn múa bút trên những trang giấy trắng với những hình hài đầy màu sắc. Tôi muốn nhìn thấy tận cùng trong thẳm sâu của thứ nghệ thuật phóng khoáng và ẩn dụ kia. Tôi muốn nhìn những con số. Tôi thích sự bí ẩn của chúng trong cách mà các tỷ lệ giao nhau trên đường biên của chiếc vỏ ốc. Tôi muốn nhìn thấy chúng múa hát trên những trang sách cổ, nơi mà những người xưa đã cố tìm ra thực thật về chúng và tỷ lệ mà chúng tạo ra cho vũ trụ. Tôi muốn hát. Tôi muốn nắm lấy tay người pháp sư bên cạnh mình để hát bài ca vui vẻ. Tôi muốn đi vào rừng, nơi có các sinh vật lạ lùng và nhìn thấy sự sinh sôi nảy nở của chúng trong những hình hài độc đáo bởi tạo tác của thiên nhiên.
Nhưng vì lý do gì tôi ngồi trong cái trường pháp thuật này? Nơi đây không có niềm vui, tôi chưa bao giờ cảm thấy tự do nhìn ngắm sự bí ẩn của vũ trụ qua những con số, qua những bức họa, qua thiên nhiên. Ở đây chỉ có luật lệ, cai ngục, sách vở và bốn bức tường. Nhưng tôi buộc phải làm thế. Vì tất cả những người xung quanh đều làm thế. Và nếu tôi không làm thế, tôi sẽ bị hành hình. Tất cả các pháp sư ở đây, hằng ngày chúng tôi đem sách vở ra ngồi học thuộc, rồi làm bài tập, rồi kiếm điểm. Ai có điểm cao người đó được thưởng một cây gậy thần. Vì sức hấp dẫn của cây gậy thần quá lớn, các bạn xung quanh tôi tranh nhau, dùng đủ thủ đoạn để có nó. Đã gọi là “thủ đoạn” thì tất nhiên không đẹp, nó chỉ có thủ đoạn xấu hay ít xấu hơn mà thôi. Tất cả các pháp sư đều trở nên hung dữ, thâm hiểm, tàn bạo. Dường như đây là công thức chung để tạo ra những con người bất hạnh và tàn bạo. Đó là tiêu diệt tình yêu với thứ mình thích, tiêu diệt sự tò mò về những bí ẩn xung quanh, thay thế vào đó là sự cạnh tranh, ganh tỵ và thù ghét – chỉ vì những cây đũa thần. Và tôi bị cả thế giới phép thuật ép đi vào cái trường này chỉ để học những thứ đó.
Tôi có cảm giác rằng hạnh phúc đã mất. Toàn bộ cái hạnh phúc thật sự đã mất. Bởi vì hạnh phúc thật sự nằm trong chính tâm hồn mình. Trong tình yêu với những nét vẽ đầy ma lực, họ hạnh phúc. Trong tình yêu với tiếng hát vang lên, họ hạnh phúc. Trong tình yêu với những con số bí ẩn, họ hạnh phúc. Họ – các pháp sư, hoàn toàn không hạnh phúc với những cây đũa thần họ lấy được. Vì để lấy chúng chỉ có ganh tỵ, chỉ có tranh giành, chơi xấu, cướp giật. Họ không hề hạnh phúc trong ganh tỵ, họ không hạnh phúc trong cạnh tranh, họ không hạnh phúc trong cướp bóc. Nhưng để tồn tại trong cái trường này, họ phải làm tất cả những điều đó.
Tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi không muốn tham gia vào trò chơi cướp đũa thần này. Tôi phát hiện ra cơ chế hoạt động của bọn giám ngục. Chúng treo một giải thưởng cho một trò chơi, tất cả đều phải chơi. Ai chơi thắng được nhiều đũa thần, ai không chơi sẽ bị đóng đinh trên cây thập giá. Vì nỗi sợ đó, mọi người đều phải chơi và phải cố lấy được đũa thần – một ảo ảnh giả lập của thứ hạnh phúc bần tiện được nhỏ giọt cho những pháp sư nô lệ. Các pháp sư biến thành những con gà giành nhau mổ thóc trong tiếng cười sặc sụa bốc mùi thối rữa của những tên giám ngục. Đến một thời điểm nhất định, các giám ngục này, dựa vào ma thuật mà chúng có được thông qua nhiều lần hút cạn linh hồn của các pháp sư, chúng biến các pháp sư thành những con vật. Nhiều nhất là loài chuột. Khi bị biến thành chuột, các pháp sư này chỉ còn cách sống chui sống nhũi, ban ngày lẩn trốn, ban đêm bò vào kho gạo kiếm ăn chút đỉnh bằng cách cắn rách các bao gạo. Gạo không thể đủ và họ đói lả. Lũ chuột bắt đầu đi cướp bóc, cắn nhau, đánh nhau để giành gạo.Khi chuột chết, xác của chúng được hóa lỏng quay trở lại làm thức ăn cho các giám ngục.
May mắn thay, tôi tìm được một hang động bí mật trong trường Hớt Wơ và trốn khỏi các cai ngục này. Đồng hành với tôi còn có Misa Bọt Biển và Lyly Bọt Sủi. Chúng tôi chuyên bày ra nhiều trò vui nhộn và cầm đầu là tôi. Một lần nọ, trong một tiết Phép thuật toán học, tôi không có hứng thú với mấy bài toán sin, cos nhàm chán. Trong đầu tôi đang nghĩ xem nó là cái quái gì và nó đóng vai trò gì trong đời sống của tôi nhưng tôi nghĩ không ra. Thế là tôi lấy bút chì ra vẽ hoa cúc và vẽ mấy con chuột Mickey trong nhà bếp. Tôi cố gắng nắn nót vẽ nó vào cuốn vở bài tập toán sao cho thật đẹp. Không may là tên giám ngục cai quản đã nhìn thấy, hắn ta lôi tôi lên trước bảng bắt tôi giải bài toán đó. Tất nhiên tôi không biết làm vì suốt buổi học tôi chỉ lo vẽ hoa cúc và chuột. Tên giám ngục dạy toán la hét và trêu tôi trước mặt các pháp sư khác. Mọi người cười ồ lên và tôi biến thành một học sinh ngu ngốc. Nhưng không sao, đây không phải là lần đầu tiên tôi được nói cho biết là mình ngu ngốc. Tôi đã từng bị nhiều lần rồi đến mức tôi nghĩ thế thật. Không những tôi, mà cả Misa Bọt Biển cũng thế. Nó bị tên giám ngục dạy môn Sinh học về các loài vật pháp thuật bêu rếu khắp lớp. Còn Lyly Bọt Sủi thì nhiều lần bị túm lên phòng kỷ luật vì leo tường trốn ra ngoài chơi.
Càng ngày, những trò quậy của tôi càng tăng và tôi càng hăng máu. Có bữa tôi đi trễ, có bữa tôi không học bài. Tên giám ngục dạy môn Lịch Sử pháp thuật rất ghét tôi vì tôi thường xuyên quên mất các sự kiện pháp thuật xảy ra từ mấy trăm năm trước. Tôi không cố tình lười, nhưng trong lúc học, đầu tôi nảy lên câu hỏi: “Lịch sử pháp thuật suy cho cùng cũng do các pháp sư kể lại bằng miệng, thế cái miệng có bao giờ nói dối không?” Và chính vì ý nghĩ đó mà tôi chẳng thể nào tập trung được. Một ngày nọ, tên giám ngục lôi tôi lên bảng bắt đọc thuộc 2 bài, tôi không thuộc một chữ. Thế là tôi bị me cả năm đó. Xui thật.
Nhưng vui nhất là tiết học Vật lý pháp thuật của một giám ngục dạy-bao-chán và béo phì do ăn quá nhiều. Tôi đã từng yêu thích các thí nghiệm lạ lùng nhưng giờ đây tôi không còn hứng thú với những bài toán vật lý mà tôi không hề tìm thấy nét tương đồng nào trong đời sống. Nó chỉ là một công cụ để kiếm đũa thần mà thôi. Thế là tôi, Misa Bọt Biển và Lyly Bọt Sủi bàn nhau trốn tiết. Chúng tôi mượn thẻ thư viện của mấy con ma bay xung quanh căn hầm bí mật rồi trốn vào thư viện. Suốt năm lớp 11 ở Hớt Wơ, cứ chiều thứ 6 là chúng tôi lại ở thư viện. Đứa đọc sách, đứa học bài môn khác. Tôi ngồi…nghĩ xem cái gì đang xảy ra xung quanh mình. Có lần chán thư viện, tôi và Lyly Bọt Sủi lén đi ra nhà để xe, 2 đứa lấy xe đạp vọt ra ngoài lúc giám ngục đi vắng. Lần đó chúng tôi thoát nạn. Tôi và nó đi ăn chè thỏa thích.
Một ngày xấu trời nọ, bụi bay mù mịt, mưa giăng kín lối và gió thổi vù vù. Tên giám ngục Mama tổng quản thay đổi. Nó ban luật ra là các pháp sư không được mang nước uống, thức ăn vào phòng học. Các pháp sư lỡ mang nước hoặc bánh kẹo vào phòng học đều bị tịch thu, kỷ luật, hút linh hồn. Một vài pháp sư giấu bánh, nước trong cặp bị tra hỏi. Mỗi buổi sáng, một toán giám ngục đứng trước hành lang lục cặp của chúng tôi xem có kẹo hay không. Tôi không thèm nghe. Trong cái “quyền được sinh sống” không lẽ không có quyền mang nước vào phòng học để uống à? Thế là Tôi, Misa, Lyly, Anna lén đem nước, đồ ăn, rồi thậm chí còn ăn vụn trong lớp. Trò này vui thật. Trong lúc các giám ngục đói bụng đi lả lướt ngoài kia thì chúng tôi ăn vụn. Một niềm vui dựa trên sự đau khổ của kẻ khác, nhất là kẻ mình ghét, là một niềm vui bệnh hoạn nhưng trong lúc này thì tôi thấy sự bệnh hoạn đó có thể chấp nhận được.
Đến năm tôi học lớp 12 ở trường Hớt Wơ, chúng tôi phải vượt qua một kỳ thi cuối cùng để chính thức gia nhập tập đoàn pháp sư của Hội liên hiệp các Pháp sư trong thế giới pháp thuật. Giám ngục Mama Tổng quản ban hành lệnh cấm nghỉ học và bắt buộc đóng tiền luyện thi cho dù chúng tôi không cần. Tôi vẫn đóng tiền bằng các đồng Bit bằng vàng, nhưng tôi cảm thấy việc đi tới lớp và ngồi học thuộc mấy thứ vớ vẩn quá phí thời gian. Tôi cùng với Misa Bọt Biển rủ nhau trốn học 2 tuần. Giám ngục chủ nhiệm mời người thân của tôi đến trường để méc vụ này. không sao, tôi đã nhiều lần đối mặt với chuyện này và không có gì phải nao núng cả.Nhưng không may, giám ngục đòi phạt tôi thì mới chịu đưa cho tôi giấy báo thi. Hình phạt như mọi khi, là tôi sẽ bị rút một phần linh hồn, và bị đóng dấu bằng cách làm dâng lên một ký ức khủng khiếp trong não.
Có 5 tên giám ngục thi hành mệnh lệnh này. Tôi cảm thấy hơi lạnh của họ. Họ bắt đầu hút tôi, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh tôi rớt kỳ thi, tôi đã từng bị la mắng khi hồi xưa tôi bị điểm kém, tôi đã từng bị chửi ngu khi làm sai bài tập, tôi đã từng bị đánh…tất cả những ký ức đó hiện về… Nhưng vào lúc mà những đen tối đó hiện lên trong đầu, bỗng nhiên tôi nhận ra một điều kỳ lạ xảy đến. Vì sao họ muốn làm sống dậy những ký ức đó? Vì sao nỗi sợ hãi bị mắng, bị đánh, bị cô lập lại được tái đi tái lại trong quá trình tôi bị thi hành hình phạt này? Tôi nhận ra một điều, các hình phạt này làm cho nỗi sợ hãi dâng lên tột đỉnh. Nó khiến cho tôi không dám là chính tôi nữa, tôi phải là họ hay ai đó khác. Tôi không còn là tôi vì vậy tôi sẽ thành một cái xác biết đi. Tôi phải thoát khỏi điều này, vào lúc mà hơi lạnh của cái chết đến gần cũng là lúc cái PHẦN NGƯỜI tham sống trỗi dậy. Tôi thấy điều này trong những tình thế cấp bách, khó khăn. Như một cách trị liệu tích cực. Nghĩa là khi cận kề cái chết, cận kề một tình thế nguy hiểm, chúng ta bỗng nhiên thức tỉnh. Bởi vì nếu không, hậu quả khủng khiếp sẽ ập xuống đầu chúng ta. Đó là lúc mà TÍNH NHÂN BẢN, việc muốn hướng về sự sống bị đẩy lên cao nhất. Nó làm tăng tốc cho phần người được phát hiện và được hoàn thiện. Trải nghiệm cận kề cái chết là một trải nghiệm sâu sắc.
Hèn chi bác Jobs bảo “Tất cả những thứ x, y,z sẽ biến mất trước mặt cái chết.”
Khi muốn có một kiến thức thật, chúng ta phải trải nghiệm Thật, phải đi qua nó. Tôi nhớ đến cái lần tôi suýt gãy cổ khi học võ và từ đó hiểu ra mình không có “trí thông minh điều khiển cơ thế” như Thomas Amstrong đã nhắc tới trong cuốn 7 loại hình thông minh. Tôi phát hiện ra tôi có khả năng viết khi tôi ngồi viết một đoạn thơ. Tôi phát hiện ra tôi có khả năng hát khi tôi hát. Tôi phát hiện ra tôi ghét bóng đêm khi tôi đi vào bóng đêm… Kiến thức là trải nghiệm thật. Không có trải nghiệm thật, không có gì là chắc chắn. Tất cả rất có thể chỉ là bịa đặt.
Thế là vào cái lúc họ định rút một phần linh hồn tôi ra, tôi phát hiện ra phần hồn đó là phần hồn rất can đảm, phần hồn của sự nhân bản, của nhân tính, của yêu thương và sáng tạo đang nằm trong tôi. Tôi lật đật lấy nó ra trước họ, giấu nó trong túi rồi chạy. Bọn họ đuổi theo, tôi càng giấu kỹ nó. Tôi với tay lấy được một cây đũa thần của ai đó vứt. Khi họ đâm dao, tôi tự biến phần hồn thành dòng nước. Khi họ ném đá, tôi biến phần hồn thành không khí. Khi họ muốn vùi lấp nó, tôi biến nó thành hạt đậu. Linh hồn chính là cái PHẦN NGƯỜI nhân ái trong tôi, họ không thể lấy mất. Bọn giám ngục bó tay với tôi nên một hồi chúng bỏ đi. Tôi đã hiểu ra được bí mật. Là khi chúng muốn phần NGƯỜI của tôi, tôi phải tìm mọi cách bảo vệ nó, dùng thân người bảo vệ phần hồn đó giúp nó không bị xâm phạm. Một khi PHẦN NGƯỜI nhân ái và sáng tạo đó bị cướp đi, tôi sẽ trở thành một cái xác. Tôi sẽ không hiểu mình là ai, mình muốn gì trong đời này.
Phần người đó chính là phần hồn đã cùng tôi chiêm nghiệm về vẻ đẹp của bông hoa. Nó đã cùng tôi phiêu du trong những sắc màu trên những bức tranh gấm thêu chim chóc. Nó đã cùng tôi nhảy múa dưới ánh trăng rằm trong tiếng ru của mẹ. Nó đã cùng tôi nhìn ngắm những ảnh hình được thiên nhiên khắc lên trên vỏ của con ốc biển và sáng tạo nên những bài thơ chưa bao giờ được nói. Viết nên những đoạn mã lập trình đầy mê hoặc và búng tay trên những con số tàng hình…Và cho đến giờ, trong lúc sắp cận kề với việc bị rút nó đi tôi mới phát hiện ra nó. Thật đáng yêu!
Tôi bỗng nhiên thấy mình hiểu được Steve Jobs (Pháp Sư Công Nghệ Tài Ba Lỗi Lạc), tôi bắt đầu hiểu được Tagore (Pháp sư Múa Chữ Thành Thơ), và J.K. Rowling (Pháp Sư Biến Truyện thành Đời sống Thực)…và nhiều pháp sư tài ba khác…Họ cho dù hoạt động trên những lĩnh vực khác nhau nhưng đều có chung một đặc điểm: Phần Người Nhân Bản chưa bao giờ bị đánh cắp. Họ có khả năng tối đa hóa phần người đó, đưa về cái Gốc Rễ Nguyên Thủy, cái kết nối cao nhất với sự Nhân Bản đã được lập trình sâu trong Vũ Trụ. Bởi vì con người là một tế bào của Vũ Trụ. Tế bào đó phải chảy trong cơ thể của Vũ Trụ Tối Cao đầy bí ẩn. Vì vậy những tác phẩm họ làm ra đều là những Tác Phẩm Nghệ Thuật Vĩ Đại. Steve Jobs KHÔNG phải là một con buôn, ông ta là một NGHỆ SĨ. Một nghệ sĩ kết nối sâu với PHẦN NGƯỜI bên trong con người sẽ tạo ra một tác phẩm nghệ thuật làm lay động trái tim, làm lay động cái PHẦN NGƯỜI bị cất giấu quá sâu, quá kỹ dưới lớp trầm tích của nỗi sợ hãi, những hệ thống ý thức, những ganh tỵ và lòng tham. Cái phần người chúng ta biết là có tồn tại nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận.
Tôi cần có một phương thuốc cứu lấy nó. Thế là tôi trốn Hớt Wơ sang Hogwarts gặp Severus Snape. một ông thầy giáo bẳn tính khó gần. Tôi xin ông ta điều chế cho tôi một liều thuốc huyền bí có thể giúp tôi làm trong sạch phần người. Ông ta, sau một hồi làm khó dễ đã đồng ý đưa cho tôi công thức bào chế. Tôi định bụng dùng nó để cứu sống những ai đã trở thành xác chết biết đi.Tôi đem nó tới cho Misa Bọt Biển, nó đồng ý uống. Tôi đem nó tới cho một cái xác biết đi nọ tên là Lễ Văn T****. Cái xác không thèm nhìn tới và bảo: “Cảm ơn, nhưng tôi sẽ làm theo cách của tôi.” Và rồi cái xác bỏ đi thật nhanh, gia nhập vào hàng ngũ của những tên giám ngục. Tôi thấy nó tội nghiệp, nó rất nhút nhát, nó đã luôn sợ hãi, nó đã luôn sống trong ảo ảnh. Nó chưa bao giờ dám đối mặt trực diện với điều gì. Một kẻ sống trong ảo ảnh KHÔNG BAO GIỜ có thể tìm được con người thật của mình.
Đến lúc tốt nghiệp, bọn pháp sư khóc như mưa. Tôi không hiểu vì sao chúng tiếc nuối việc ở trong cái trường này, tiếc nuối việc phải xa những tên cai ngục kia. Vì sao họ khóc cho những kẻ canh gác? Vì sao họ khóc cho tất cả những gì đã cướp mất linh hồn, phần người của họ? một ký ức nảy lên, tiếng khóc này tôi đã thấy ở đâu đó. Hình ảnh nảy đã có ở đâu đó. Hình như ở một vùng đất tên là Triều Tiên thì phải.
Thế là tôi cùng con Misa Bọt Biển đi về nhà vui vẻ với liều thuốc đó, không việc gì phải khóc. Đời thật đẹp làm sao.