20.4 C
Da Lat
Thứ Tư, 27 Tháng 8, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 102

[THĐP Translation™] Nỗi ám ảnh về sự hoàn hảo của người Nhật có thể đang cản trở khả năng duy trì bền vững

0

exclusive

(880 chữ, 3.5 phút đọc)

Tôi vừa thấy một thứ tuyệt vời trên TV ở Tokyo.  Siêu thị Ito-Yokado, được mệnh danh là  Walmart  của Nhật Bản, đang bán các sản phẩm bị tổn hại nhẹ  với mức giá chiết khấu khủng ở tất cả các cửa hàng của họ.

https:_s3-ap-northeast-1.amazonaws.com_psh-ex-ftnikkei-3937bb4_images_8_3_1_0_7250138-1-eng-GB_0917N-Ito-Yokado
Photo: asia.nikkei.com

Phóng viên cắn vào một quả táo hơi bị nứt  và khẳng định rằng thực ra nó vẫn rất ngon. Đồng nghiệp của cô ấy cũng đã ngạc nhiên hết sức.

Suốt ba mươi năm ở đây, tôi chỉ thấy họ bán các loại trái cây hoàn hảo, tất cả đều được đóng gói gọn gàng. Và khi bạn mua trái cây đóng gói, họ sẽ gói thêm một lượt nữa, và cuối cùng đựng chúng trong một chiếc túi. Người Nhật chú trọng về sự hoàn hảo tới mức điên rồ.

Vậy còn các loại sản phẩm xấu mã hoặc hơi bầm dập thì sao? Một số sẽ được dùng làm nước ép trái cây và thực phẩm chế biến sẵn. Phần còn lại bị vứt bỏ – và bị vứt bỏ rải rác suốt quá trình vận chuyển. Từ người nông dân, hợp tác xã, nhà phân phối, cho đến nhà bán sỉ và bán lẻ đều vứt bỏ các loại hàng hóa bị tổn hại. Nếu không kể đến chuyện người ta  sử dụng kỹ thuật rất tỉ mỉ để bảo vệ các loại hàng hóa quý giá của họ, thì mỗi sản phẩm có thể đến được với thị trường đều thật là một sự kì công.

Với ngành công nghiệp xây dựng cũng vậy. Khách hàng sẽ làm tình làm tội các nhà thầu xây dựng vì những lỗi nhỏ nhặt. Nếu thấy không vừa ý với hoa văn tự nhiên trên một tấm ốp đá, họ sẽ yêu cầu thay thế nó. Những tấm ván gỗ phải được sắp xếp hoàn hảo với nhau. Những tấm chiếu tatami, vốn có thể dùng được trong 10 năm, thường bị vứt bỏ sau chỉ một hoặc hai năm, khi bị ánh sáng mặt trời làm bạc màu lớp cói tự nhiên. Tất cả những thứ này tích tụ lại thành vô khối rác thải không dễ dàng tái chế mà phải đưa vào lò đốt rác.

Một hiện tượng khó có thể tưởng tượng khác là sự gia tăng sử dụng chất khử mùi dạng xịt, chẳng hạn như  các sản phẩm Febreze (một thương hiệu nổi tiếng ở Mỹ chuyên bán các sản phẩm khử mùi, hương thơm). Thanh thiếu niên mua quần áo ở Uniqlo, và xịt chất khử mùi sau mỗi lần mặc chứ không giặt, vì như thế sẽ khiến quần áo trông bớt mới đi. Sau hai hoặc ba lượt như vậy, những bộ quần áo vốn có giá rẻ bèo ấy sẽ bị vứt bỏ. Hiện tượng đũa-dùng-một-lần này  được áp dụng đối với mọi thứ – ngay cả với những chiếc xe hơi!

Uniqlo_640_auto

Cho đến trước cuộc suy thoái gần đây nhất, tại Nhật Bản hầu như không có thị trường xe cũ. Những chiếc xe cũ đơn giản là đã rớt khỏi những lý tưởng về sự hoàn hảo của họ, vì vậy chúng được vận chuyển ra nước ngoài. Phần lớn những  chiếc xe hơi nội địa của Nhật Bản được chuyển đến Trung Quốc, Indonesia, hoặc châu Phi sau một vài năm sử dụng.

Thế nhưng những cuộc suy thoái vẫn luôn có cách để khiến người tiêu dùng trở thành những người ủng hộ bảo vệ môi trường, ngay cả khi đó là những người tiêu dùng kĩ tính ở Nhật Bản. Hiện nay, các cửa hàng xe hơi, trang thiết bị và quần áo đã qua sử dụng  đã xuất hiện trên khắp Nhật Bản. Và nếu bạn là một người Nhật và niềm say mê với những chiếc xe hơi cổ điển hay vintage, sẽ có những đội quân thợ cơ khí để giữ cho chiếc xe trong tình trạng như khi vừa xuất xưởng. Còn những chiếc xe bẩn thì hãy quên đi. Tôi chưa từng thấy một chiếc xe bẩn nào trong suốt bao năm nay.

Còn BYOB (Bring your own bag. Tự mang theo giỏ đi chợ) thì sao? Khái niệm này  gần như chưa được biết đến ở đây, ngoại trừ một vài cửa hàng tạp hóa hữu cơ đã có nhận thức cao hơn về bảo vệ môi trường. Thực tế là hầu hết thực phẩm được mua tại các cửa hàng tiện lợi, nơi khách hàng  tốn tiền vì bao bì chứ không phải thứ được đựng bên trong: một mặt hàng không có gì đặc biệt. Chính bao bì mới là thứ có  giá trị, nhưng cũng chỉ cho đến khi nó bị vứt bỏ –  gần như ngay lập tức.

Nhật Bản đang đạt được những bước tiến dài trong phát triển bền vững với những chiếc xe điện, những chương trình năng lượng tiên tiến và sự tuân thủ các mục tiêu của nghị định thư Kyoto (Kyoto Protocol). Nhưng nỗi ám ảnh về sự hoàn hảo của họ đang cản trở những tiến triển trong hiểu biết cốt lõi nhất, rằng sự hoàn hảo  – xét rốt ráo – thì không thể duy trì.

 

Tác giả: Rick Seireeni

Biên dịch: Hàn Tâm
Hiệu đính: Dương Tùng, Huy Nguyen

Featured image: KuruKuruGorilla

📌 Ủng hộ dịch giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Marzuz – Tài năng của Indie Việt

2

(1106 chữ, 5 phút đọc)

Hôm nay tôi sẽ kể với các bạn về một cô bé mà đối với tôi thì cô bạn nhỏ này xứng đáng được gọi là một người nghệ sĩ thực thụ. Cô bé tài năng mà tôi muốn nói đến chính là Marzuz. Tên thật của em là Trần My Anh, em sinh năm 2000 và bắt đầu bước chân vào âm nhạc năm 11 tuổi.

Tôi ngưỡng mộ em vì em có thể tìm ra được niềm đam mê của mình ở độ tuổi mà tôi vẫn chỉ biết chạy rong ngoài đường. Tôi ganh tỵ với em vì em được sinh ra trong một lò nghệ thuật. Bố em là nghệ sĩ guitar nổi tiếng, cô của em là Diva Trần Thu Hà. Tôi được biết qua một lần xem chương trình Bữa trưa vui vẻ. Dù bố có cấm cản việc đi theo nghệ thuật nhưng cô bé biết rõ rằng mình yêu nghệ thuật và giờ đây dường như Marzuz đã chứng tỏ được cho mọi người thấy cô thực sự nghiêm túc với đam mê của mình.

Tôi được biết đến Marzuz qua bản cover Em dạo này của Ngọt Band. Và theo tôi được biết thì bản cover này đã nổi tiếng hơn bản chính rất nhiều. Sau đó tôi có lần mò nghe bài Nếu, em ấy có kết hợp với Onion khiến tôi thật sự ấn tượng và muốn tìm hiểu về cô bạn này. Bài nhạc theo tôi cảm nhận được thì có lẽ muốn bày tỏ về sự chênh vênh, hơi ma mị và có phần đánh beat của Onion làm tôi bị ám ảnh.

“Tôi mong manh như giọt sương trên lá buồn
Lá rơi trên mặt đất tôi bước chân
Trái đất cứ quay tròn
Tôi đung đưa, đung đưa
Tôi chóng mặt ngã xuống
Có ai ơi? Một tay đỡ cái thân này giúp tôi
Chẳng còn nước mắt đâu mà ngồi khóc
Trái đất vẫn cứ quay tròn đấy thôi
Ai rơi? Ai rơi?”

Một bầu trời xám xịt, em tự ví mình như giọt sương, lá rơi thì em rơi. Hình ảnh ẩn dụ cho thấy nỗi tuyệt vọng mà chẳng có ai để giúp đỡ, nỗi đau đớn sâu đậm đến chẳng còn có thể khóc được nữa.

Tôi nghe mà yêu em, thương em, cô gái bé bỏng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Âm nhạc của em mà một mảng màu khác hẳn với nhạc pop hiện thời. Gia đình không cho em theo nghệ thuật, em tự lần mò lại còn để bản thân không bị rơi vào cám dỗ.

Khi em tâm sự rằng: “Mình rất hay bị lạc: lạc đường theo nghĩa đen, hay là cả lạc trong những thế giới khác nhau, trong âm nhạc, và giữa nhiều sự kiếm tìm.” My Anh chia sẻ trong chương trình Gương mặt trẻ: Ngọt & Marzuz năm 2016.

Tôi muốn nói với em một điều rằng: Tất cả chúng ta ai cũng có lúc lạc lối, và lạc lối không phải là cái tội. Đôi lúc lạc lại làm ta tìm ra những con đường mới và thú vị như cái cách mà em đang làm trong âm nhạc của em.

Ngoài những bài hát mang phần u tối, ma mị thì em cũng có những bài rất đỗi bình yên, nhẹ nhàng.

“Anh có muốn chúng ta nắm tay nhau đi trên con đường này
Đường còn xa lắm nhưng em không ngại vì thời gian còn nhiều
Tôi rất muốn chúng ta nắm tay nhau đi suốt con đường này
Ừ đường hơi xa đấy nhưng với anh đây rồi tôi biết chi mệt nhoài.”
Mai – Marzuz

Em hát bằng cả trái tim giống như khi tôi nghe em bằng cả trái tim vậy. Và khi em bối rối, buồn rầu, em stress về vấn đề nào thì em lại hát về vấn đề đó. Sản phẩm gần đây của em là 3 phút.

“My daddy told me it’s hard in the industry
Khó là khi mỗi sáng tỉnh giấc lại thấy ai đã cướp chỗ mình
Khó là khi từng câu viết ra lại cứ phải quan tâm người ta nghĩ gì, còn đâu chỗ đứng?
Còn đâu chỗ đứng?
When i’m only seventeen, trying to do only what i want to

I’m stuck in the growing generation compared to the already-good generation
Mọi thứ cũng chỉ đi theo một quy luật ai hơn ai sẽ được biết sau một ván bài

I don’t wanna play
No no bỏ qua những tính toán
I’m not good at math please don’t make me play”

Bài nhạc có nhiều nghệ thuật chơi chữ, ẩn dụ rất hay và việc kết hợp hai loại ngôn ngữ mượt mà. Theo tôi cảm nhận được thì bài nhạc có phần mỉa mai, hơi cáu giận, lại có phần tự trách móc, sợ bản thân nhỏ tuổi không bằng những người khác. Tuy vậy bài nhạc lại vô cùng trôi chảy và lọt tai. Người ta nói chỉ có nhạc rap mới là âm nhạc được tức giận, mỉa mai, chửi rủa và tâm sự, nhưng sự thật là không. Sự thật là có một Marzuz đã làm được như vậy, lại còn làm rất tốt. Tôi ước gì em biết được em làm tốt cỡ nào và đối với chính em thì em đã có một sự phát triển rõ rệt. Sao mà có thể so sánh với mọi người được cơ chứ? Mỗi người có những tài năng và con đường riêng phải không? So với cuộc thi Vietnam Got Talent năm 2011 chập chững bước đi thì sau 7 năm ròng rã em đã đứng vững, có người ủng hộ nhất định và còn có mảng màu riêng cho mình.

Có thể các bạn chưa nghe người nghệ sĩ này, một số sẽ bật nghe thử, một số sẽ không. Nhưng rồi sau đó khi bắt gặp giọng hát của cô, tôi nghĩ sẽ chẳng ai là không bị cuốn hút nếu là một người mê nhạc Indie.

Marzuz cái tên dường như đã đứng vững trong nền âm nhạc Indie Việt và có lượng người nghe đông đảo. Đó không phải vì em gặp thời, vì những yếu tố bên ngoài tác động mà vì chính em đã có thể tạo ra cho mình một lối đi riêng. Em chọn làm một người nghệ sĩ thực thụ và em đã có những đóng góp lớn lao cho làng văn nghệ Indie Việt Nam nâng thêm tầng cao mới.

Mong những sản phẩm âm nhạc tiếp theo từ em.

Tác giả: Bà Năm

*Featured Image: Marzuz

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Kinh nghiệm dạy tiếng Việt như ngôn ngữ thứ nhất

(1070 chữ, 4 phút đọc)

Phạm vi bài viết này, không đi vào tranh luận từ chuyên môn đến không chuyên môn một chủ đề được xã hội quan tâm, cải cách cách đánh vần (của ông Đại) và cải cách chữ viết (của ông Hiền). Chỉ xin đưa ra kinh nghiệm của riêng mình về việc dạy chữ quốc ngữ cho con trai mà tôi đỡ đầu cách đây nhiều năm.

Ở ngôn ngữ thứ nhất, hay tiếng mẹ đẻ, tự thân nó là ngôn ngữ mà chúng ta biết nghe và nói trước khi biết đọc và viết. Nên học phát âm hay đánh vần, không thể thay đổi phương ngữ hay đặc trưng vùng miền, từ năm 1975, bằng quyền lực chính trị, sách giáo khoa đã buộc mọi đứa trẻ bất chấp vùng miền và phương ngữ mà chúng có để học theo thứ phương ngữ mà nhà cầm quyền xem là chuẩn mực quốc gia: Giọng Hà Nội; mà đến giờ, chúng ta chưa hề thấy điều đó thành công, bởi sức sống mãnh liệt của phương ngữ là sinh ngữ đời thường, người ta sử dụng nó mỗi ngày để giao tiếp trong cộng đồng của mình.

Mọi tham vọng cải cách ngôn ngữ, thường bắt đầu bằng chữ viết, bởi nó… dễ nhất. Lĩnh vực ngôn ngữ học Việt Nam, rất ít người có tham vọng nghiên cứu từ ngữ âm, ngữ nghĩa, cú pháp, biểu tượng học trong ngôn ngữ v.v. bởi… nó khó. Khó thật sự. Không riêng Việt Nam, ngôn ngữ học thế giới cũng vậy, bước chân vào lĩnh vực này thường là những tài năng lớn và phẩm chất tư duy của họ gần với triết gia. Ở Việt Nam, trừ giáo sư Cao Xuân Hạo, thú thật tôi vẫn chưa đọc được nghiên cứu nào về tiếng Việt ở mức độ sâu sắc và tinh tế.

Mọi cải cách chữ viết đều ngộ nhận một điều, chữ quốc ngữ là thứ chữ ký âm. Ban đầu, đúng là chữ quốc ngữ là thứ chữ ký âm, nhưng với thời gian nó không còn như vậy nữa vì âm tiết luôn thay đổi theo thời gian còn chữ viết thì chết trên văn bản. Trong mọi ngôn ngữ cũng vậy, dần dần viết một đường đọc một nẻo, điều này không quá khó nhận ra nếu ai học tiếng Anh hay tiếng Pháp. Không ai dám yêu cầu sửa cách viết chữ cho đúng với cách đọc hiện nay, nếu làm vậy, người ta sẽ sửa liên tục không có điểm dừng và đến lúc nào đó, người ta tự cắt rời với ký ức tổ tiên không qua văn tự. Thêm nữa, với nhiều người làm giáo dục hiện nay ngộ nhận, viết sai chính tả vì… không phát âm “chuẩn”. Không một vùng miền nào có phát âm đúng với chính tả, điều đó là bất khả bởi, mỗi vùng đều có hiện tượng lẫn âm hoặc dấu; miền Bắc thường lẫn phụ âm môi-lưỡi; miền Trung thường lẫn về dấu thanh; miền Nam thường lẫn về nguyên âm. Cách sửa chính tả không khó, miễn người ta đừng tin vào bất kỳ luật chính tả nào, họ chỉ cần tin vào từ điển là đủ. Tập tra từ điển, như cách thức chúng ta học ngoại ngữ.

Khi dạy tiếng Việt cho con trai của mình, tôi đưa ra ba mục tiêu: Một, bé biết đọc nhanh nhất, vì tôi không có thời gian nhiều ở bên cạnh bé; hai, vốn từ phải ở mức độ trung cấp, nghĩa là hiểu được những từ trừu tượng thường gặp; và ba, phân biệt nguyên âm và phụ âm. Vậy là đủ với một đứa trẻ năm tuổi.

Trái với suy nghĩ nhiều người, tôi dạy con mình đọc-viết như học tiếng Anh, nghĩa là không cần học đánh vần. Chỉ thẳng mặt chữ và đọc nó. Khi đọc quen và thạo, bé tự quen mặt chữ, mỗi chữ gắn liền với hình ảnh cụ thể. Để giúp con mình phân biệt nguyên âm và phụ âm, để bé có thể tự đọc chữ chưa được học, tôi chỉ cần làm việc tách những chữ bé được học ra thành những thành tố nhỏ hơn để bé tự so sánh, như:

BÀ -> B À
BÁC -> B ÁC
BỐ -> B Ố
MÀ -> M À
MẸ -> M Ẹ

Sau đó, tôi ghép ngẫu nhiên phụ âm và nguyên âm lại, như: B-Ẹ, con tôi có thể tự đọc thành BẸ. Từ đó, tôi viết lên bảng những từ có liên quan đến bẹ như: bẹ chuối. Tôi vẽ hình bẹ chuối hoặc dạy con mình gõ từ bẹ chuối lên iPad để bé tự tìm hình ảnh cho nó.

Sau ba tháng hè, con tôi tự đọc hoàn toàn tiếng Việt ở mức độ học sinh tiểu học, vốn liếng từ vừa đa dạng vừa gần gũi. Sau đó, tôi dạy tiếp bảng chữ cái như cách đọc của nhiều thế hệ trước theo vần an-pha-bê, như trách nhiệm với tổ tiên đã sáng tạo nên chữ quốc ngữ. Còn lại, tôi thường xuyên đọc cùng con trai mình những tác phẩm văn học mà tôi tin rằng nó rèn luyện được nhân cách và phẩm hạnh con người. Đến khi bé đủ tuổi vào tiểu học, con tôi biết đọc biết viết như học sinh lớp năm. Về chính tả, tôi vẫn dạy con mình cách tra từ điển hơn là bắt nó phải nghe theo phát âm của mình để viết, vừa nhọc nhằn lỗ tai nó vừa phiền tôi phải uốn éo phát âm của mình.

Dạy tiếng Việt thật ra không quá khó, không cần nhiều đầu óc giáo sư tham gia vào nó như vậy. Muốn biết hiệu quả từng phương pháp, không cần mang học sinh ra thí nghiệm nhiều quá, chỉ cần tách đôi hai lớp, mỗi lớp chừng hai mươi em, mỗi lớp thử nghiệm cách tập đọc và viết theo lối cũ hoặc mới, sau một tháng tôi nghĩ đủ để đánh giá hiệu quả về phương pháp rồi. Mất đến cả chục năm thử nghiệm mà không thể đánh giá về một phương pháp giáo dục thì… tôi nghi ngờ khả năng nghiên cứu khoa học lẫn phương pháp luận của người triển khai chương trình thực nghiệm.

Tác giả: ICiệt Phùng

Minh hoạ: Zing.vn

📌 Ủng hộ Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

“Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt”?

0

(1200 chữ, 5 phút đọc)

Tiền đề duy nhất mà mấy “dáo xư” đưa ra để bảo vệ cho đề xuất đem chữ Tàu vô chương trình học phổ thông của mấy ổng là “để giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt.” Tiền đề này, trước hết, hoàn toàn mù mờ và không thể vững chắc, bởi “sự trong sáng của tiếng Việt” là một khái niệm định tính, không thể cân đo đong đếm, không có chuẩn tắc chung, không thể diễn dịch cụ thể. Hãy thử mổ xẻ nó bằng những câu hỏi sau:

  1. Tiếng Việt “trong sáng” là tiếng Việt thế nào?
  2. Dạy chữ Tàu cho trẻ em là cách duy nhất để tiếng Việt “trong sáng” chăng?
  3. Tiếng Việt sẽ không “trong sáng” khi trẻ con không biết chữ Tàu chăng?
  4. Nếu có cái gì đó gọi là sự “trong sáng” của ngôn ngữ, nó ảnh hưởng tới đời sống quốc dân ra sao, cụ thể là trong các lĩnh vực: kinh tế, xã hội, chính trị?
  5. Nếu tiếng Việt quả thật đã hết “trong sáng”, nó có phải là vấn đề cực kỳ bức xúc, khiến cho hàng triệu người đói khổ, hàng ngàn người chết mỗi năm như tai nạn giao thông, trực tiếp móc túi người dùng như giá xăng giá điện, làm tài sản quốc dân bốc hơi vì lạm phát… chăng?

Ta trả lời và thấy rằng:

  • Đây không phải vấn đề bức thiết
  • Đây không phải phương pháp tối ưu
  • Đây là một chuyện nhảm nhí

Không cần là người theo thuyết âm mưu, ta cũng có thể đánh hơi được cái gì đó khắm thối khi tự dưng có một ông ất ơ nào đó phán về một chuyện vô thưởng vô phạt như thế trong lúc này, nhưng lại khiến đám đông xã hội phát rồ lên và chia rẽ nhau.

Những từ Hán Việt ta dùng ngày nay, có phải khi đưa trở về nghĩa gốc trong chữ Tàu thì nghĩa của nó sẽ đúng và giúp cho tiếng Việt trong sáng hơn hay không? Cần biết rằng, đa số những từ Hán Việt mà chúng ta sử dụng trong xã hội ngày nay, không phải nhờ chữ Tàu, mà là nhờ những sách Tân Thư của người Nhật!

Hãy thử điểm qua vài từ Hán Việt thông dụng hiện nay:

  • Lãng mạn
  • Cách mạng
  • Kinh tế
  • Chính trị
  • Xã hội
  • Phiêu lưu
  • Độc lập
  • Tổ chức
  • Câu lạc bộ
  • Điện thoại
  • Lập trường
  • Phủ định
  • Trừu tượng
  • Phóng xạ
  • Điện tử
  • Tế bào
  • Phân phối
  • Chủ nghĩa xã hội
  • Công trái
  • Phạm trù
  • Cảm tính

Toàn bộ những từ liệt kê ở trên, và hàng ngàn từ khác tương tự, chính người Tàu cũng thừa nhận và thống kê thành nhiều cuốn, hoàn toàn đéo có nghĩa tương đương trong chữ Tàu xưa. Chúng là tài sản của người Nhật, trong giai đoạn thoát Á dưới thời Thiên Hoàng Minh Trị, đã du nhập của phương Tây rồi sáng chế ra bằng cách phiên âm tiếng Tây (romantic = lãng mạn, club = câu lạc bộ, …) hoặc ghép hai từ đơn để tạo ra khái niệm mới (điện thoại, điện tử, phủ định…) hoặc dùng chữ cũ nhưng với khái niệm hoàn toàn mới (kinh tế , tổ chức <dệt vải>, phiêu lưu <trôi trên nước>, cách mạng, độc lập <đứng một chân> …)

Sau đó, những người China tân tiến là các ông Khang Hữu Vi, Lương Khải Siêu… đã dịch các Tân Thư mà người Nhật dịch của người Tây qua tiếng Tàu, bê nguyên xi các chữ Kanji của người Nhật qua văn bản dịch. Trong giai đoạn năm sáu mươi năm cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, có hơn 2600 đầu sách Tân Thư của Nhật dịch qua tiếng Tàu, từ sách triết học cho đến sách dạy thổi kèn (harmonica). Thử hỏi lượng từ vựng mới nhiều khủng khiếp đến mức nào? Lúc này, dân Tàu và dân Annam đọc các bản văn nhìn thấy các từ mới này cũng như ngày nay chúng ta đọc sách và nhìn thấy các từ ghi-đông, pê-đan, mu-soa, cooc-sê, ti-vi, ma-nơ-canh, la-va-bô, bê-tông, ra-đi-ô, phá lấu, bạc xỉu, sà rông, cà ri, chà và… hiểu được ý nhưng đâu có cần phải đi học tiếng Pháp hay tiếng Ấn Độ để mà “giữ gìn sự trong sáng” làm quái gì?

Lại nữa, khi các cụ chí sĩ nước ta thời đó như cụ Phan Châu Trinh, cụ Phan Bội Châu, các cụ trong Đông Kinh Nghĩa Thục, cụ Ngô Đình Diệm,… đọc, dịch và phổ biến bằng nhiều cách (thơ, văn, diễn thuyết…) nội dung và khái niệm mới trong sách cho quốc dân trong nước. Việc chuyển ngữ các sách này từ bản dịch tiếng Tàu qua tiếng Việt thì chỉ cần phiên âm Hán Việt các từ vựng mới này mà thôi. Những từ mới này chính là những bước chân đầu tiên giúp dân ta bước tới gần kho báu tri thức Tây phương, nhất là các lĩnh vực khoa học kỹ thuật, triết học, quân sự, xã hội học, kinh tế học… Hầu như, những gì tiến bộ của cả China và Việt Nam trong thời điểm đó đều là thông qua cánh cửa Nhật ngữ. Và các từ này được sử dụng mãi đến ngày nay.

Ngày nay, những từ vựng gốc Nhật này đã bị bọn dáo xư ngộ nhận là tiếng Tàu. Có khối người thiếu hiểu biết lên báo đã dùng những từ vựng mới này diễn dịch theo nghĩa đen trong các từ đơn và cho rằng người Việt đang dùng sai và phải học tiếng Tàu để dùng cho đúng. Có mà điên!

Như vậy thì, vấn đề này đâu phải cái gì to tát thâm cung bí sử đến nỗi chúng nó không biết mà chúng lại lu loa lên ỏm tỏi, rồi bày trò chia quân xanh quân đỏ chí choé với nhau như rứa?

Hiện nay, quốc dân đang ghét Tàu lắm, khi cho một thằng làm chốt thí nói cái gì đó nghịch nghịch như vầy, đám đông sẽ có chỗ trút giận và quên hết mẹ những vấn đề to tát khác.

Chúng ta là người, không phải chó đàn, đừng nhâu vào cục xương mà người ta quăng ra. Hãy tỉnh thức, người Hồi Ninh Hạ, người Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, người Tây Tạng, người Tráng Quảng Tây, dân số hàng trăm triệu và bây giờ bốn dân tộc này cộng lại chỉ còn gần hai mươi triệu, khi nào tới phiên dân Việt?

Dạy chữ Tàu phổ thông có nguy cơ làm con em chúng ta vong bản, nhưng còn xa xôi lắm. Mà hoạ diệt chủng vì những chuyện khác thì đã sát một bên!

Tham khảo

1. ベトナムと日本の文化交流 (Việt Nam và Nhật Bản giao lưu văn hoá) – Vĩnh Sính (Giáo sư Đại học Alberta, Canada)
2. Hiện đại Hán ngữ trung tùng Nhật ngữ tá lai đích từ vị – Vương Lập Đạt
3. Chinese borrowings from the Japanese Language (Những chữ Tàu mượn từ Tiếng Nhật) – Chen Sheng Bao. The Japan Foundation Newsletter, tháng 5 – 1988
4. 中訳日文書目 (Thư mục sách Nhật dịch ra chữ Tàu) – Sanetou Keishu

Tác giả: Hai Le
Edit: THĐP

Photo: Lương Khải Siêu

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

 

Tiếng Việt – Thật thương

(900 chữ, 4 phút đọc)

Tinh tế, ý nhị, sâu sắc, đầy cảm hứng – là Tiếng Việt mình đó. Sao ta chỉ muốn học nông cạn? Lại cũng muốn con học nông cạn như mình?

Ngày bé, em có tập thơ dành cho trẻ, bài nào bác gái em cũng bắt học thuộc, thích lắm vì vừa được ngâm thơ vừa luyện giọng yêu yêu. Bác ra vườn cuốc đất, lôi em theo đi mót khoai tây rồi bắt em đọc thơ cho bác nghe. Bài nào không thuộc thì ăn mắng rồi lại được mớm cho nhớ. (Bác em dạy con kiểu quân đội) Cũng có sợ nhưng mà vì thấy yêu con chữ nên em vẫn thích. Em lẽo đẽo tay cầm bao tải, miệng líu lo đọc bài.

Đọc thơ của bác Trần Đăng Khoa, làm sao không thể thấy yêu Góc sân và khoảng trời cho được? Làm sao không thấy gần ông trời, ông trăng, chiếc nắng cành lá? Làm sao mà không thấy cơn gió mát từ bài thơ thổi qua được?

Em không nhắn nhủ ai phải khư khư bảo thủ để giữ “truyền thống”. Bởi cái gì không còn phù hợp nữa, ắt sẽ tự động bị đào thải. Nhưng thứ ngôn ngữ kỳ diệu này, nó không chỉ giúp cha mẹ giao tiếp, mà còn giúp các con rèn rất nhiều đức tính cần có, khơi gợi cho con trái tim biết thổn thức trước cái đẹp tự nhiên, dạy cho con biết yêu. Tài nguyên thì phong phú vô bờ bến, bây giờ còn dễ kiếm hơn ngày xưa. Thơ ca kịch nghệ cái gì mà thiếu đâu. Mà chắc vì dễ nên bớt được trân trọng nhiều phần.

Nhiều ba mẹ theo xu hướng ép con đứng thuyết trình kiểu văn mẫu tiếng Anh rồi up lên khoe loạn xạ đổi lấy vài cái comment khen ngợi. Chả biết các con hiểu được mấy phần lời các con nói ra? Xin đừng đào tạo các con như rô bốt, học học hoc mà chẳng còn biết hiểu biết cảm cái chi.

Nhiều người thành công nhiều tiền mà vẫn đâm đầu tự tử. Vì tâm hồn họ khô khan, họ cần bám víu, đau khổ bế tắc. Các con đâu cần mấy con số nhảy loạn xạ trong tài khoản của ba mẹ? Các con chỉ cần hạnh phúc nơi góc sân ngập mấy vũng nước thôi.

Mình muốn giỏi tiếng Anh tiếng Tàu gì cũng được, nhưng đừng hướng con cũng phải theo mình. Ép con học cho ra bằng này bằng nọ, rồi mắt con đờ đẫn mất hết sự tinh anh.

Ngày con còn ẵm ngửa trên tay, con khóc không nguôi, mẹ vỗ lưng, xoa nhẹ đầu con rồi thủ thỉ “mẹ thương, mẹ thương” là con sẽ thôi nấc. Đó là thứ ngôn ngữ vượt lên sự giao tiếp thông thường, là sự kết nối thiêng liêng tình mẫu tử từ cái gốc rất xưa.

Học chỉ lấy để biết đọc biết nghe thì thật là một cái học nông cạn. Tiếng Việt đã là một phần con mình rồi, mình có cần phải học thêm cái chi mô. Chỉ cần dành thời gian để cảm thụ thôi mà. Bằng cách nào? Nằm cùng con, nghe bài hát “Đưa cơm cho mẹ em đi cày” với chị Lý này, rồi hát theo cùng con, làm sao không kết nối sâu cho được.

Ăn rau thì lấy ngọn. Nhưng muốn trồng rau thì phải lấy gốc.

Chữ tây hay lắm. Nhưng chữ mình là gốc rễ của mình, đừng hắt hủi chữ mình. Khổ cái lối sính ngoại. Con rõ là người Việt, nhưng nghe bài nhạc, bài thơ tiếng Việt lại đơ đơ chẳng cảm được. Rồi lại đi chệch khỏi vẻ đẹp của ngôn ngữ, bài hát bọn trẻ bây giờ viết ra, nếu ngồi lại phân tích, hầu như chỉ thấy sự trống rỗng, vô nghĩa.

Mình ăn gì vào thì mình ị ra cái ấy.

Nhiều bạn chỉ thích nghe nhạc điện tử, bài hát 4 phút thì nhạc dập lỗ tai đến 3 phút, còn lời lẽ còn lại thì kiểu như i need you, you broke my heart… Còn nghe nhạc Việt thì thôi… Chả biết là cái nhạc chi nữa. Chỉ tổ nuôi dưỡng bản ngã và lôi con xa ra khỏi tự tính trong ngần của con, nuôi dưỡng cái tâm tham, tâm sân, cái bám chấp, dẫn đến cái khổ triền miên.

Ngôn ngữ nào cũng rất đẹp. Ba mẹ hãy biết cân bằng đông tây, các con được sinh ra ở đất nước có ngôn ngữ đẹp như thế thì nên dạy con biết trân quý, biết cảm thụ và để con lớn hơn tí nữa thì ái ngữ được chảy qua từ trái tim con. Xin đừng ngăn con trải tình yêu với ngôn ngữ.

Gần đây người ta tranh luận cuốn sách tiếng Việt, bảo rằng con học thế này thế kia mới được. Thương các bạn nhỏ, chưa gì đã bị vô minh của người lớn lu mờ đi vẻ đẹp của sự học. Vậy nên cần lắm sự tỉnh thức của các bậc cha mẹ để nâng đỡ con trên hành trình đầu đời này. Vì người thầy tốt nhất của con vẫn là cái nôi gia đình.

Thương người lớn. Rất rất thương.

Tác giả: The clearest Bleu

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Làm sao để tạo nên điều lớn lao?

(1157 chữ, 5 phút đọc)

Trong một khoảng lặng yên bỗng em hỏi tôi: “Dú, làm sao để tạo nên điều lớn lao?” Tôi trả lời em như tôi hằng nghĩ, rằng muốn làm điều lớn lao thì trước tiên phải suy nghĩ lớn hơn vấn đề của bản thân mình đã. Rằng chúng ta phải giải quyết được vấn đề của càng nhiều người, thì điều đó là một điều lớn lao. Thoát khỏi tinh thần vị kỷ, người ta làm vì tha nhân, đó là viên đá đầu tiên xây nên điều kỳ vĩ. Có lẽ vì lẽ đó mà ngài Gandhi đã nói rằng:

“Con người trở nên vĩ đại theo đúng mức độ mình làm vì lợi ích của đồng loại.”

Nhưng tôi biết rằng, câu trả lời đó là chưa đủ. Đó chưa hẳn là cần một câu trả lời tròn vẹn, mà sâu sa hơn là một ý muốn tìm phương cách của mọi người trẻ tuổi. Thật ra, lớn lao ở đây không hẳn là điều vĩ đại, mà nó còn hàm chứa những ý nghĩa thuần khiết về đạo đức, sự cống hiến dấn thân của một người để sự hiện hữu của họ thêm phần ý nghĩa. Không cần so mình với một vũ trụ bao la vô hạn, mà chỉ cần chậm rãi ngước nhìn dòng sông là thấy phận người nhỏ bé đơn côi. Vậy thì, cái mong ước được làm điều gì lớn lao, được ghi dấu ấn của tuổi trẻ thật là một nguyện vọng đẹp đẽ và chính đáng phải không?

Thuở xưa, như mọi đứa bé tôi đã từng mơ mình là siêu anh hùng cái thế trừ gian diệt bạo, được cứu rỗi giúp đỡ muôn người. Nhưng khi lớn lên đứng trước sự giới hạn của một con ngưòi, tôi hiểu rằng để làm nên sự lớn lao là một điều khó khăn vạn nẻo. Để giải quyết vẹn toàn vấn đề của bản thân thôi đã là một nỗ lực không ngừng, đừng nói chi đến việc giải quyết vấn đề của người khác. Tuy nhiên, có một bí mật bạn cần biết, đó là nếu chúng ta chỉ chăm chăm giải quyết vấn đề của bản thân thì chúng ta mãi mãi bị thao túng bởi những suy nghĩ thiển cận hẹp hòi, và nó sẽ khó bề ổn thỏa. Khi bạn mở rộng tư duy giải quyết được vấn đề lớn hơn như của tha nhân, bạn vô tình sẽ mở được cánh cửa để xử lý vấn đề cá nhân mình một cách nhẹ nhàng nhất.

Nhìn thấy sự lớn lao của người khác đang làm, trân trọng nó cũng là cách để nhìn nhận lại sức mạnh của bản thân. Một người khi không thể nhìn thấy sự lớn lao trong hành động và thành quả của người khác sẽ mãi mãi đóng đinh sự nhỏ bé của bản thân họ. Điều đó khiến họ mãi xoay vòng trong nỗi khổ đau vị kỷ. Bạn không nhìn thấy sự lớn lao của cha mẹ dành cho mình, không thấy và trân trọng nỗ lực của người thân thương, đồng nghiệp, cá nhân khác trong việc họ mang lại cho mình những lợi ích, nền tảng, những sự vụ liên đới đến bản thân mình thì bạn sẽ không thể làm điều gì trở nên ý nghĩa, lớn lao hơn. Bạn sẽ trở thành kẻ tàn phá mọi nỗ lực của chính bản thân mình một cách tàn nhẫn và ngu dại nhất.

Và câu hỏi “Điều gì là điều lớn lao” sẽ là câu hỏi, nó sẽ được trả lời liên tục bằng hành động thiết thực của một con người. Có phải là người mở ra một công ty giải quyết công việc cho hàng trăm nghìn người? Hay là người sáng tạo nên một sản phẩm giải quyết nhu cầu của số đông nhân loại? Một nghệ sĩ sáng tác một tác phẩm rung động trái tim vạn người khiến họ suy tư và được an ủi hơn? Một diễn văn, hệ thống triết lý gây được cảm hứng, dựng nên nền tảng cho con người trở nên văn minh và tốt đẹp hơn? Tất nhiên, mọi sự lớn lao đều cần thời gian kiểm định. Không phải cứ mở ra công ty cho hàng trăm vạn người có công ăn việc làm, hay kêu gọi trăm vạn người đứng lên khởi nghĩa bạo động là điều lớn lao vĩ đại. Nó chỉ lớn lao khi việc này giúp con người có một đời sống tốt hơn, nhân văn hơn chứ không biến con ngưòi trở thành nô lệ kiểu mới cho lòng tham, danh vọng vĩ cuồng của các cá nhân, tập thể, thể chế.

Nhìn xem các khu công nghiệp khổng lồ đã tàn phá môi sinh của cả một vùng, làm mất cân đối hệ sinh thái, khủng hoảng nghành nghề mà các nhóm lợi ích đã và đang cấu kết để bóc lộc người dân bản địa cho lợi ích của họ. Những chủ thuyết về tôn giáo, hay chủ thuyết về giai tầng xã hội cộng sản, tưởng như giải quyết được sự bất công cho hàng triệu con người cùng khổ lại gây nên một bi kịch có tính thời đại của nhân loại.

Ở đây, sự thật về hành động, tư duy đã bị che đậy bởi những tham vọng về quyền lực và danh vọng của những con người si mê vô đạo. Tôi nhớ văn hào Lev Tolstoy có nói rằng không có sự vĩ đại nào thiếu đi sự giản dị, lòng tốt và sự thật. Và đó, cũng là cơ sở để đánh giá sự vĩ đại hay tội ác của những kẻ gây nên cuộc chiến, những cuộc cách mạng, những thay đổi mang tính huỷ diệt, băng hoại xã hội đương thời và phá huỷ những nền tảng tốt đẹp mà nhân loại đã và đang vun đắp.

Như vậy, để cuộc đời trở nên ý nghĩa thiêng liêng hơn có phải là chúng ta nên hành động với một tâm thế trân trọng lớn lao dù là việc nhỏ nhặt nhất, còn hơn chúng ta làm điều to tát với những nỗi hẹp hòi vị kỷ tham lam? Tôi không rõ, nhưng tôi nghĩ rằng mọi nỗ lực kiên trì thực hiện niềm tin tốt đẹp của mình đều là những điều lớn lao.

Tác giả: Nguyễn Việt Triều

*Featured Image: skeeze 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Con người tự co mình lại và biến thành những tinh cầu cô độc

(527 chữ, 3 phút đọc)

Khi một người đàn ông quyết định ôm bom giết người là lúc anh ta đã bị tách mình ra khỏi đám đông còn lại. Ý muốn huỷ diệt thế giới xuất hiện khi kẻ đó bị mất đi kết nối. Một bên là bản ngã của kẻ đang u mê và một bên là tất cả những gì còn lại, không liên quan, không dính líu, không tình yêu, không ánh sáng. Nhiều đôi vợ chồng trở nên căm ghét, hận thù, hãm hại nhau mà chẳng hiểu lý do vì sao.

Bản chất của cuộc sống là sự kết nối. Người ta thấy mình lạc lõng giữa nhân gian là bởi vì những mối quan hệ đều hời hợt, rời rạc. Mỗi con người co mình lại và biến thành tinh cầu cô độc, lạnh lẽo giữa vũ trụ bao la, mênh mông, quạnh quẽ.

Trong thời của công nghệ thông tin, ta có thể nói chuyện với ai đó xa lạ ở bên kia đại dương hoặc tận sao Hoả nhưng tâm hồn lại bị chia cắt ngay với người thân bên cạnh mình, và tệ hơn, là chia cắt với chính bản thể của mình.

Ba: CR con nhìn nè, chiếc xe sẽ không có giá trị nếu như không có con đường.
CR: Vậy con đường không có giá trị nếu không có người đi trên đó hả ba?

Những sợi dây vô hình liên kết chúng ta vào nhau, vào cuộc sống, vào tất cả mọi mối quan hệ quanh mình mà đôi khi chúng ta thấy bình thường đến mức không để tâm.

Một hôm rảnh rỗi, tôi thử mò phần mềm record (ghi âm) trên điện thoại. Bất kể ta không nói gì, ngồi thật lặng yên, vẫn thấy được các xung động, các bước sóng ghi liên tục vào phần mềm, một hơi thở rất nhẹ cũng làm thay đổi đi hình ảnh sóng hiển thị trên màn hình.

Sinh mệnh vì thế mà thiêng liêng như hơi thở, bởi ta không thể tách rời bất cứ điều gì xung quanh: Không khí, tế bào, nắng, gió, nước… Khi bản thể bị đứt rời khỏi những sợi dây liên kết, con người cảm thấy luôn thiếu thốn, càng có nhiều càng tham luyến mà chẳng hiểu vì sao.

Chúng ta chỉ thấy được sự mù quáng và dã man của kẻ giết người mà không thấy được nguyên nhân sâu thẳm của nội tâm u tối đã tạo nên một thế giới bị tàn phá. Nội tâm như cây bị đứt rễ, ngày một khô héo, lụi tàn. Nên tôi không ngạc nhiên gì khi xung quanh có lắm kẻ đi đào xới, chặt phá, huỷ diệt mọi thứ xanh tươi, đẹp đẽ không thương tiếc, vì nội tâm của họ đã bị tách rời, bơ vơ, trơ trọi.

Mất kết nối với bản thân và với thế giới thì sống hay chết cũng như nhau. Nếu như tạo hoá mang cái chết đến, đơn giản là bởi vì mọi sợi dây nối đã biến mất, sống lâu khi đó thực ra lại là một bi kịch.

Tác giả: Casabac0816

*Featured Image: Free-Photos

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Điên rồ và phản kháng

0

(577 chữ, 3 phút đọc)

Tôi thấy cuộc sống này thật điên rồ. Hầu như mọi người ai cũng đang sống một cách tầm thường và phi lý.

Điên rồ không như điên của người bị bệnh thần kinh, mà là điên rồ trong chính sự tự nhận mình độc đáo, khác biệt, tự do. Cái điên rồ chính là một mặt tự nhủ mình là một cá thể có nhân vị tư do, một chủ thể rất độc đáo và huyền bí nhưng lại sống một đời sống chẳng khác nào con vật, cỏ cây, và những vật vô tri khác.

Tính Hiện Sinh bị đánh mất trong sự sống tầm thường, và phi lý đó. Sáng ăn, đi làm, chiều về ăn rồi ngủ. Trai đến tuổi lấy vợ, gái lấy chồng, rồi lao vào cuộc sống như bao thể hệ khác. Cuộc sống đơn điệu, tầm thường đó có chút rung động bởi được làm tình, lấy được chút sự nghiệp, gom góp được chút tiền trong tài khoản tiết kiệm, còn lại chẳng có gì khác cuộc sống của con côn trùng ngoài kia. Chưa kể, nhiều người sống mà không biết đến sự siêu việt, tự do của mình nhưng lại sống như một thứ được lập trình sẵn, một con robot trong guồng máy xã hội. Sự điên rồ chính xác là sống cuộc sống robot, như những xác sống đó nhưng lại nghĩ mình có tự do, mình độc đáo, mình độc lập.

Sự điên rồ của cuộc sống này chính là sống hình ảnh phóng chiếu. Những con số 90 triệu người trên cái đất nước này, thực ra có mấy ai là người, sống một đời sống với đầy ý thức và tự do. Hầu hết chỉ sống như những cái bóng của lãnh đạo, lãnh tụ, thần tượng, của các giáo điều cứng nhắc và tàn bạo. Cuộc sống đó chỉ là sự sinh tồn, một sự vật lộn đầy tính tầm thường chỉ mong sống cho lâu và rồi chết. Một cái bản sao, một con số thống kê chẳng khác nào những viên gạch, những cái bánh được làm ra từ một cái khuôn. Thế mà họ lại tự cho là họ đang sống, đang tự do, đang hạnh phúc. Ôi, tự do theo kiểu ai cũng làm vậy, thì tôi cũng làm, ai cũng nghĩ vậy thì tôi cũng nghĩ. Đó không phải là sống trong với đầy đủ ý thức về sự hiện hữu của mình, về tính khác biết của mình, về sự độc đáo của mình, đó là sống tầm thường một cách ngớ ngẩn.

Họ nghĩ mình độc đáo nhưng lại sống một đời sống của con vật, cỏ cây. Đó chính là sự điên rồ của cuộc sống con người thời nay – một cái điên rồ thiếu tính phản kháng.

Tính phản kháng là sự tự thúc đẩy bản thân vươn lên tới nhưng điều vượt ra khỏi sự tâm thường của sự áp đặt xã hội, chính quyền và cả những quan niệm truyền thống. Phản kháng không phải là sự đạp đổ mọi giá trị cũ, không phải là phá phách ngang tàng như kẻ thích phá hoại mà không biết đến xây dựng. Tính phản kháng là sự truy vấn những gì được cho là chân lý, cái đám đông cùng nghĩ, cùng làm.

Phản kháng là tính chất đầu tiên của tự do, một đặc tính hiện sinh của con người.

Tác giả: Bình Minh

*Featured Image: ColiN00B 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

Tốt bụng có phải là ngu ngốc?

5

(840 chữ, 3 phút đọc)

“Lòng tốt là thứ ngôn ngữ mà người điếc có thể nghe và người mù có thể thấy.”
– Mark Twain

Khi còn là một cậu bé, tôi luôn được người lớn dạy bảo phải sống tốt bụng với mọi người, giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn, như câu ca dao “lá lành đùm lá rách.” Lớn lên tôi mới biết những thứ họ nói với tôi lúc còn nhỏ cũng giống như một câu truyện cổ tích kể cho vui chứ không hề có thật trên đời này. Lòng tốt bụng thực sự là một thứ rất rất xa xỉ ở thời đại ngày nay. Tôi thấy con người sống với nhau đa phần bằng tiền chứ không bằng tình, không cần biết ai là người tốt, ai là người xấu, đúng hay sai, chỉ cần là người có tiền thì người đó đúng.

Người khác luôn cười nhạo mỗi khi tôi vô tình nhắc đến lòng tốt bụng, và thường sẽ có những câu hỏi giễu cợt như: Lòng tốt bụng có giúp tôi no không, có giúp tôi giàu không? Thường thì mọi người luôn mở miệng chê tôi là một thằng ngu đần, nói tôi khờ khạo quá bị người khác dụ mỗi khi tôi giúp đỡ người khác. Có một nhận định sai lầm đã ăn sâu vào trong ý thức của họ, rằng người tốt bụng hay giúp đỡ người khác đồng nghĩa với người ngu ngốc. Nhưng tôi nhận ra người tốt bụng và người ngu ngốc là hoàn toàn khác nhau. Khi một người gian trá gặp khó khăn vì làm sai, phải nhờ cậy người ngu ngốc nhưng nói dối lý do để che đậy cái sai của mình. Người ngu ngốc sẽ vui vẻ đồng ý giúp đỡ mà không hay biết mình bị lừa. Cũng trường hợp tương tự, người gian trá nhờ cậy người tốt bụng. Người tốt bụng cũng vui vẻ giúp đỡ nhưng có điểm khác biệt là người tốt bụng biết rằng người kia đang nói dối để lừa mình, vậy mà vẫn sẵn sàng chấp nhận để giúp đỡ người gian trá kia lúc khó khăn.

Ở thời đại này, vẫn còn tồn tại một nhóm người luôn luôn khuyên nhủ người khác làm việc tốt, việc thiện. Họ tự nhận mình tôn giáo, một tòa án phán xét việc làm của con người. Nhưng trong mắt tôi, bọn họ không tốt lành bằng người bình thường, vì họ dạy người khác gian trá hơn là tử tế thực sự. Chưa kể, họ còn che đậy nó một cách rất tinh vi khiến người khác không nhận ra.

Ki tô giáo dạy con người phải làm việc tốt để sau khi chết sẽ được lên thiên đường sống sung sướng, Phật giáo dạy con người phải làm việc tốt để sau khi chết kiếp sau sẽ sống sung sướng hơn. “Phải làm” từ này đã thể hiện sự bắt buộc rồi, làm việc tốt mà bị gượng ép thay vì tự nguyện làm, thì đó chỉ sự giả dối của tâm trí thôi. Làm việc tốt để được cái này, cái nọ thì đó là một sự mặc cả tính toán.

Vậy mà những người tôn giáo này lại dạy những người khác làm việc tốt giả tạo và gọi nó là thiêng liêng, là lòng từ bi. Cái họ dạy những người khác là tham lam, gian trá chứ đâu phải lòng tốt bụng thực sự xuất phát từ sự chân thành của con người.

“Khi bạn làm điều gì đó cao thượng và tốt đẹp và không ai để ý thấy, đừng buồn. Bởi mặt trời mỗi sáng đều là một cảnh tượng kỳ diễm và thế mà hầu hết khán giả vẫn đều đang ngủ.” (When you do something noble and beautiful and nobody noticed, do not be sad. For the sun every morning is a beautiful spectacle and yet most of the audience still sleeps.) – John Lennon

Với tôi lòng tốt bụng thực sự là giúp đỡ người khác mà không mục đích để làm gì, không mặc cả tính toán xem mình được lợi gì và mất gì, không suy nghĩ rằng đây là một sự gia ơn mà sau này đòi đền đáp trả lại, giúp đỡ người khác mà không kể công, không phô trương thể hiện sự giúp đỡ của mình để chứng tỏ với mọi người mình là người tốt bụng. Đó chỉ đơn giản cho đi mà không cần nhận lại, giúp đỡ người khác xem việc đó bình thường không có gì to tát, xem là việc “nên làm” chứ không phải “phải làm”, thậm chí không phân biệt đâu là giúp người đâu là hại người xem việc giúp đỡ người khác chỉ là hành động đơn thuần. Đôi khi, lòng tốt bụng thực sự không cần biểu lộ qua hành động mà chỉ đơn giản một nụ cười là đủ.

Tác giả: Khongcoten

*Featured Image: danigeza 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

[THĐP Translation™] Việt Nam đang giảm phát khí thải cacbon bằng cách chuyển hoá chất thải chăn nuôi thành năng lượng

0

exclusive

(1093 chữ, 4.5 phút đọc)

Bà Lê Thị Vinh từng phải nấu nướng trong một gian bếp ám khói, bếp lò bằng đất bám đầy bồ hóng. Điều này thay đổi vào cuối năm 2016, khi bà ngừng sử dụng củi và chuyển sang khí sinh học được tạo ra từ chất thải của 46 con lợn bà nuôi. Lượng khí sinh học này đủ để cho một gia đình bốn người nấu được ba bữa ăn một ngày. Nhưng chi phí không hề rẻ – số hầm ủ cần thiết để tạo ra khí sinh học tốn khoảng 600 đô la để xây dựng, gấp 5 lần thu nhập 3 triệu đồng (130 đô la) mỗi tháng của bà Vinh.

Bà Vinh, một nông dân 53 tuổi, là một trong số 7 triệu người sống ở Hà Nội, là thủ đô và thành phố đông dân thứ hai của Việt Nam. Thành phố này tràn ngập xe máy, khoảng 5 triệu chiếc, bóp nghẹt không khí và gây ách tắc giao thông.

Nhưng Hà Nội đang thay đổi. Ngoài kế hoạch đầy tham vọng cấm xe máy vào năm 2030, Hà Nội là một trong 63 tỉnh, thành phố trong cả nước đang chuyển sang sử dụng khí sinh học để nấu ăn. Bà Vinh đã sử dụng tiền tiết kiệm của chính mình và vay tiền từ người thân để xây dựng hầm ủ. Đây là một phần trong chương trình được tài trợ bởi Chính phủ Hà Lan và Energising Development – một công ty hợp danh do 6 quốc gia cấp vốn, sử dụng một công nghệ địa phương bắt nguồn từ Trung Quốc. Mục tiêu của việc sử dụng khí sinh học là để được hít thở không khí sạch hơn, đồng thời chống lại biến đổi khí hậu – một trong những thách thức lớn nhất của thế kỷ 21.

biogas-vietnam-e1531877128844
Photo: Quartz/Echo Huang

Giống với phần còn lại của thế giới, Việt Nam cần giảm phát thải khí nhà kính. Ngành chăn nuôi đóng góp khoảng 5% GDP của Việt Nam – với sản lượng thịt lợn đứng thứ 6 trên thế giới. Nếu không được quan tâm đúng mức, chất thải từ đàn lợn không chỉ gây ô nhiễm môi trường mà còn phân hủy tạo thành khí mêtan. Đốt mêtan lại tạo cacbon điôxit, một loại khí nhà kính, nhưng nếu cứ để mêtan thoát ra tự do thì mọi chuyện còn tệ hơn, vì mức độ hâm nóng trái đất của mêtan cao gấp 84 lần so với CO2.

The-pigs-Le-thi-Vin-raises-in-Hanoi-Vietnam--e1531877148533
Photo: Quartz/Echo Huang

Hơn nữa, những người không sử dụng khí sinh học sẽ chủ yếu dựa vào bếp đốt củi, và cách làm này giải phóng những hạt cacbon mịn vào không khí. Những hạt này dễ dàng lọt vào phổi người và có thể gây bệnh, chẳng hạn như  ung thư phổi hay bệnh tim. Ô nhiễm không khí trong nhà do những cách thức nấu nướng kém hiệu quả giết chết gần 4 triệu người ở các nước nghèo mỗi năm.

Như vậy, hệ thống khí sinh học của bà Vinh là một biện pháp đôi bên cùng có lợi trong cuộc chiến chống lại biến đổi khí hậu và giảm ô nhiễm không khí trong nhà. Đó là lý do tại sao khí sinh học cực kì phù hợp với Việt Nam, nơi 60% dân số vẫn sống ở nông thôn. Năm 2003, tổ chức phi chính phủ SNV của Hà Lan đã bắt đầu giúp Việt Nam xây dựng những hầm ủ khí sinh học để lưu trữ chất thải động vật tại sân sau của các gia đình. Tính đến tháng 6 năm nay, cả nước có khoảng 170.000 hầm ủ khí sinh học, theo bà Nguyễn Thị Thu Hà, một cố vấn chương trình tại SNV ở Việt Nam.

Những hầm ủ khí sinh học, với kích thước trung bình 12 m², đang giúp Việt Nam giảm 1,3 triệu tấn khí thải cacbon mỗi năm, theo bà Hà. Việt Nam đã thải ra 230 triệu tấn khí thải cacbon trong năm ngoái, chiếm khoảng 0,7% trong tổng số 32,5 tỷ tấn khí phát thải toàn thế giới.

Trong giai đoạn đầu tiên của dự án, diễn ra từ năm 2003 đến năm 2012, một gia đình Việt Nam được nhận một khoản trợ cấp 100 đô la để xây dựng hầm ủ khí. Trong giai đoạn 2, từ năm 2013 đến năm 2016, SNV đã có những tính toán để toàn bộ quá trình trở nên bền vững hơn, chẳng hạn như thuê nhân công địa phương thực hiện công việc xây dựng. SNV cũng đã làm việc với các ngân hàng địa phương để cho vay lãi suất thấp nhằm giúp người dân xây dựng hầm ủ khí. Tổ chức này hy vọng giai đoạn cuối cùng (đã bắt đầu vào năm ngoái) của dự án sẽ cải thiện chất lượng của các hầm ủ khí sinh học được xây lắp.

Nhưng SNV cũng hiểu rằng sự biến động trong thị trường thịt lợn là yếu tố quan trọng nhất, quyết định đến sự thành công của dự án hầm ủ khí sinh học. Trong năm 2017, giá thịt lợn trong nước giảm một nửa sau khi Trung Quốc ngừng nhập khẩu lợn sống từ Việt Nam, làm chậm quá trình xây lắp các hầm ủ khí, theo bà Hà. Ông Hoàng Văn Tân, 42 tuổi, người đã xây ít nhất 1000 hầm ủ khí sinh học từ khi làm công việc này từ 7 năm trước, cho biết vào năm 2015 ông xây được 10 hầm ủ mỗi tháng, nhưng từ khi giá thịt lợn giảm, mỗi tháng ông chỉ còn xây được 2-3 hầm.

Việt Nam đang phải đối mặt với áp lực từ cả hai phía. Một mặt, cơ quan quản lý năng lượng của Việt Nam cho biết đất nước này có thể phải đối mặt với tình trạng thiếu điện trong 5 năm tới, khi nhu cầu vượt xa nguồn cung. Để vượt qua thách thức đó, họ đã tăng thêm các loại nhiên liệu hóa thạch, đặc biệt là than đá (pdf, p.2), trong nguồn nhiên liệu sản xuất điện. Mặt khác, Việt Nam cần cắt giảm lượng khí thải. Một cách để đạt được yêu cầu này là sử dụng bổ sung năng lượng tái tạo, chẳng hạn như năng lượng mặt trời và gió để sản xuất điện. Nếu dự án khí sinh học SNV tiếp tục hoạt động và phát triển, nó có thể trở thành một hình mẫu về cách các dự án năng lượng tái tạo được phát triển nhờ sự hỗ trợ từ nước ngoài tại một đất nước đang phát triển.

Tác giả: Echo Huang – Quartz
Biên dịch: Sang Doan
Hiệu đính: Dương Tùng

📌 Ủng hộ dịch giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2