Tôi còn nhận thấy cái hành trình vượt thoát khỏi thủ dâm của mình cũng giống như một phương cách...thiền. Có khác gì đâu? Mỗi lần hành thiền, ta cần định tâm trí vào một đối tượng, thường là hơi thở.
Vâng, tôi châm lửa đốt thuốc là vì tôi sợ sự dũng cảm của tôi sẽ châm lửa đốt lên một ngọn lửa điên, đốt cháy hết tất cả tàn tro còn sót lại của cuộc đời này. Một cuộc đời đã bị thiêu trụi không phải bởi ánh lửa, mà là bởi bàn tay con người.
Những con người chúng ta gặp, tất cả chỉ là những chấm rất nhỏ trong cuộc sống của chính chúng ta. Đôi khi họ là một trạm nghỉ, đôi khi họ giúp ta thấy những điều chúng ta chưa bao giờ thấy, đôi khi họ đem tới niềm vui và đôi khi cả những khổ đau
Tôi theo chân Triết Học Đường Phố từ thưở sơ khai của page, thật lòng cảm ơn các bạn đã quay lại. Hy vọng một làn gió mới của Triết Học Đường Phố thổi qua để tưới mát tâm hồn của nhiều bạn trẻ.
Trở về thành phố, tôi nói với ba mẹ rằng năm sau tôi thi lại, một quyết định khó khăn lấy đi của tôi vài đêm thức trắng. Tôi cũng hoang mang không biết đúng sai ra sao nhưng tôi không muốn bị ghìm chân vì cú vấp ngã này, tôi không thể từ bỏ giấc mơ của mình một lần nữa.
Socrates bảo ông ấy ra chợ để xem những thứ mà ông ấy không cần để hạnh phúc. Lewis Caroll, một nhà toán học, logic học, nhà văn, với đôi mắt luôn buồn, tả lại kinh tế qua mẩu chuyện nhỏ con hải mã và anh thợ sửa giày trong chuyện Alice ở xứ sở diệu kỳ
Tôi không cho phép mình chôn sâu những gì đã làm mẹ tôi phải buồn rầu. Không phải tôi không thương mình, không phải để tôi sống mãi trong tình trạng ưu sầu, cũng không phải tôi sẽ cứ sống như vậy, mà để hằng nhắc nhở tôi không được phép quên, không được phép tái phạm những điều không tốt mà đã khiến mẹ tôi phải nặng đầu.
Đến bấy giờ, tôi mới chợt nhận ra "sống" là điều đơn giản nhưng kì diệu nhất mà tạo hóa ban cho chúng ta. Vì vậy muốn xinh đẹp, trẻ trung, thành công, hạnh phúc, giàu có hay thậm chí trở thành một người vĩ đại thì ít nhất là bạn phải sống đã và phải sống thật tốt. Sống không phải cho chỉ cho mình mà còn vì mọi người xung quanh.
Đã bao lâu rồi mày không còn vui thích với những điều nhỏ nhoi? Đã bao lâu rồi mày không thấy hứng khởi mỗi khi bừng dậy thấy ông mặt trời và vui vẻ bắt đầu ngày mới? Đã bao lâu rồi mày không yêu, không khát khao dấn thân vào những điều mới lạ?
Tâm trí đôi khi là kẻ lừa phỉnh đáng ghét. Sẽ có rất nhiều vực thẳm và rối ren, cho đến khi bạn nhận ra chúng chỉ là hình hài khác của tâm thức bị bóp méo.