Đừng bỏ qua bất cứ điều gì dù cho nó có nhỏ nhặt thế nào. Không bao giờ cười với học sinh của bạn và luôn luôn ghi nhớ rằng bạn có thể mất kiểm soát lớp học nếu bạn làm như vậy. Luôn luôn yêu cầu sinh viên vâng lời mà không được chất vấn bất cứ điều gì. Làm bẽ mặt học sinh trước mặt học sinh khác nếu cần. Không bao giờ quên rằng kỷ luật là một vấn đề lớn, và đã được đề xuất bởi rất nhiều giáo viên khác. Hãy bỏ qua thực tế là đôi khi học sinh có thể vi phạm các quy tắc vì thái độ của bạn. Không để cho học sinh biết rằng hành vi xấu thực sự cho thấy sự thiếu tôn trọng đối với chính họ. Giáo viên phải nhỏ nhen mới kỷ luật được học sinh. Trừng phạt cả lớp nếu bạn không thể tìm thấy sinh viên phạm kỷ luật. Hãy ghi nhớ rằng trừng phạt thì dễ dàng hơn phòng tránh. Không thông báo cho nhà trường, ngay cả khi sinh viên làm cho bạn không thể điều hành lớp học. Giữ bí mật cho chính bạn vì điều này sẽ bảo vệ danh tiếng của bạn.
Đã từng nghe và nói nhiều về “Niềm tin”, thế mà bây giờ, bản thân lại ngồi ngẫm nghĩ sâu xa về hai chữ ấy! Họa chăng niềm tin khó hay dễ? Sao con người đôi khi lại khó nhớ dễ quên, khó tạo dễ hủy và khó nắm dễ buông đến như vậy? Để có lúc lại tìm, lại bới trong quá khứ và ký ức có khi nào bản thân từng giữ một niềm tin cho ta và cho người.
Bạn đã bao giờ nhận được những ánh mắt không một tia hi vọng hay những câu nói "mày không làm được đâu" , "điều đó không dành cho người yếu ớt như mày" từ người khác khi nghe bạn nói về con đường bạn sẽ chọn? Nếu bạn từng cảm thấy chán nản thì đừng chứng minh họ sai bằng lời nói mà hãy bằng hành động.
Bạn cũng có người để thích và tôi cũng có người để ngưỡng mộ. Có thể đối tượng của chúng ta không giống nhau, cũng có thể người tôi thích lại là người bạn ghét nhưng quan trọng, là văn hóa thần tượng của chúng ta có gặp nhau ở một điểm gọi là “ lành mạnh” hay không? Thích một người không cần phải bất chấp tất cả để gặp được người ấy, không phải chửi cha mắng mẹ đánh bạn bè khi họ không thích thần tượng của mình và thích một người, không nhất thiết phải bêu xấu, chà đạp và anti người khác. Đừng xem người nổi tiếng là siêu anh hùng, bởi họ cũng sẽ có sai, có lỗi lầm, có lỡ bước mà hãy tôn trọng họ như những con người bình thường và hãy cùng xem cái cách họ đối diện với sóng gió dư luận. Vậy mới nói, bản chất con người được thể hiện không phải ở nơi bàn ăn hay tiệc tùng, không phải trong chiếc áo hàng hiệu hay đôi giày gắn mác triệu đô mà chính là ở tâm bão, nơi bản lĩnh và sự khôn khéo của họ được thể hiện rõ nét nhất.
Điều đầu tiên là chúng ta phải trung thực, với mọi người và với chính mình. Với mọi người thì có gì nói nấy, không nói giả dối, nói hai lời. Trung thực với chính mình là gì ? Đó là bạn phải sống thật với những gì mình có. Nếu như mình cố làm một điều gì đó mà mình chưa thực sự muốn, chỉ để làm vừa lòng người khác, thì đó là không trung thực với chính mình. Mình có sao thì cứ sống như vậy, như thế, bạn sẽ luôn thoải mái, không gượng ép. Đây là điều đầu tiên để bước vào con đường tiến hoá tâm linh.
Trong bảy thói quen của người thành đạt của tác giả Stephen Covey thì tư duy cùng thắng là một trong những thói quen được đánh giá là quan trọng. Tư duy cùng thắng là khi khối óc và con tim tìm kiếm lợi ích chung dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau trong mọi tương tác. Tại sao tôi lại muốn đề cập về vấn đề này? Về cơ bản, người Việt Nam nói chung, đặc biệt giới trẻ Việt Nam thiếu tư duy cùng thắng. Nói một cách khác, giới trẻ Việt Nam thiên về tư duy thắng thua hơn.
Đam mê, ước mơ là gì? Có ăn được không? Ăn có ngon không? Ăn nhiều có nghiện không? Không ăn được có buồn không? Bị người khác ăn mất có tức không?
- Đam mê, ước mơ, đơn giản là niềm vui, là sự rong chơi trong cuộc đời.
- Ăn được không á? Ăn được nhé!
- Ăn ngon không à? Ngon thì mới vui chứ?
- Ăn nhiều nghiện không? Có cái gì ngon mà ăn không nghiện không?
- Không ăn được có buồn không? Bị giật cái bánh rán, giật bịch bánh trán trộn trước mặt có buồn không?
- Bị người khác ăn mất có tức không hả? Tụi nó cầm bịch bánh trán trộn ăn trước mặt, nhai nhóp nhép có tức không?
Đó là những lúc bạn được đứng trước biển vào sáng sớm, hay được ngắm nhìn cái đẹp của những bông hoa dại trên bãi cỏ, hay ngẩng đầu say sưa với bầu trời đêm trong trẻo đầy sao, hay hếch mặt đón cơn gió đêm mát lành. Đó là khi lòng trắc ẩn của bạn được đánh thức, khi tình yêu của bạn rộng hơn bản thân bạn và những người thân thiết gần gũi bạn, khi… những điều tương tự như thế xảy ra và nếu bạn lắng nghe bạn sẽ biết.
Hãy dậy thật sớm, ngắm ánh mặt trời…
Hãy phiêu du lên những ngọn núi nếu bạn thích…
Hãy viết, nếu bạn muốn viết gì đó…
Hãy làm bất cứ thứ gì trong trái tim bạn thấy muốn, vì một ngày nào đó, tất cả mọi thứ sẽ liên kết lại với nhau, và bạn sẽ biết mình là ai trong cuộc đời này. Ý nghĩa của cuộc đời bạn lúc đó cũng sẽ bắt đầu nảy mầm từ trong tâm tưởng…
Cụm từ "the traveler" - người lữ hành không phải xuất hiện mới đây. Hàng nghìn năm về trước, từ thuở khai sinh loài người, các bộ lạc nguyên thủy đã chia làm hai loại, bộ lạc du mục và bộ lạc định cư. Theo thời gian, những nền văn minh hình thành, với các thành phố, pháo đài, bộ máy nhà nước, con người dần dần quay về sống quây quần với cộng đồng của mình trong những lãnh thổ khác nhau. Nhưng có một số người nào đó, dường như vẫn còn vương vất lại dòng máu lãng du của tổ tiên mình, vẫn tiếp tục lang thang từ miền này đến miền khác. Trong những tác phẩm văn học thiếu nhi, thi thoảng ta vẫn bắt gặp hình ảnh của một người đàn ông gầy gò, râu tóc bạc phơ, đôi mắt sáng với cái nhìn khỏe khoắn và táo bạo, rong ruổi qua làng mạc núi non, sưu tầm những bài dân ca, những câu đồng dao, thần thoại, và kể chuyện cổ tích cho trẻ con. Chính một ông già như thế trong "Cánh buồm đỏ thắm" đã khơi gợi niềm tin mãnh liệt của cô bé Axon, khiến cô tin vào một cánh buồm đỏ, đến đón cô đi vào một cuộc đời mới, với những chân trời mới đầy tình yêu và hy vọng. Chính ông già ấy đã gieo ước mơ vào lòng cô từ những ngày thơ bé, để nó nảy mầm và thành hiện thực khi cô lớn lên. Có lẽ những ông già như vậy, là ông tổ của những người lữ hành.