“Nụ hôn của tình yêu đích thực” trong truyện cổ tích xưa giống như một định mệnh, nó là sự “khẳng định”, một phần thưởng cho những con người xứng đáng. Truyện cổ tích ngày xưa luôn là sự mơ ước của con người khi hiện tại còn nhiều bất công ngang trái, hoàng tử chỉ cần chống lại các thế lực xấu xa, chỉ cần vượt qua chông gai là quá đủ chứ không cần sự thử thách trong tình yêu nữa. “Định mệnh” vì hai người vốn chưa bao giờ gặp gỡ, chưa một lời thề hẹn. Vậy mà họ vẫn tìm được và tìm đúng nhau giống như sinh ra đã là của nhau vậy. Họ không phải vất vả để tìm nhau giữa biển người.
Vấn đề một là ở chỗ: chưa bao giờ chúng ta không như thế. Từ khi tôi sinh ra đã như vậy. Từ khi cha mẹ, ông bà tôi sinh ra đã như vậy. Từ khi các cụ tôi sinh ra cũng như vậy. Khi các kỵ tôi sinh ra thì thế giới lúc đó chỉ là Trung Hoa và Ấn Ðộ, nhưng bảng xếp hạng thì vẫn thế, không có gì thay đổi. Nước Hy Lạp chẳng hạn là một nước hiện nay đang nghèo nhất cộng đồng Châu Âu, nhưng không phải bao giờ cũng thế. Nước Nga cũng đang vô cùng bê bối, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Chỉ có nước Việt là chưa bao giờ không như thế mà thôi. Tôi thậm chí không dám nghĩ tiếp rằng, khi cháu tôi, hoặc chắt tôi sinh ra, chúng ta vẫn không thoát được cái kiếp đội sổ như vậy. Sở dĩ tôi phải nói hơi dài về vấn đề này, vì nó là một yếu tố quan trọng trong việc hình thành tính cách và tư cách của người Việt nói chung và người trí thức Việt nói riêng. Ta hãy hình dung, nếu một anh học trò trong suốt cuộc đời đi học của mình không bao giờ không đứng cuối lớp, như một cái dớp không thay đổi, thì đến một lúc nào đó ý chí phấn đấu của anh ta, nếu anh ta có một ý chí, cũng phải tiêu tan.
Có phải trùng hợp không khi sau ngày 30 tháng 4 là ngày 1 tháng 5. Ta suy nghĩ về đất nước, về trách nhiệm bản thân. Hoàn thiện bản thân và gắn kết dân tộc là đang thực hiện một khoảng đầu tư cho những khát vọng mà thế hệ trước chưa đạt được. Lẽ nào chúng ta có thể tiêu xài phung phí, để rồi trắng tay đi đến tương lai?
Một lý do khác dẫn dắt mình vào Triết Học Đường Phố hằng ngày. Mình quyết tâm học hỏi và mang về điểm khác biệt đó từ đàn anh Triết Học Đường Phố về fanpage Awake Your Power. Cũng như THĐP, mình tin rằng chắc chắn bài viết dài sẽ mang lại nhiều hơn giá trị cho người đọc.
Và từ đầu năm 2014, 80% các bài viết trên fanpage đã là các bài dài và mang đến những giá trị thiết thực nhất cho fans. Vì mình cũng tin là: Lời khuyên để thành công nằm trong một câu quotes ư? Không có chuyện đó đâu.
Ai cũng ít nhất một lần vấp ngã, bản thân là người lớn với bao từng trải, tiếp thu, chiêm nghiệm lắm kiến thức về đạo đức, về xã hội đôi lúc còn tự mâu thuẫn với chính mình trong nhiều trường hợp đứng trước lằn ranh của đôi bờ tốt – xấu! Xin đừng đổ chàm vào tuổi thơ của con trẻ, đừng chỉ vì 2 tập sách (truyện) trị giá chỉ 20 nghìn đồng mà làm khuyết tật đi tâm hồn trẻ con cùng nỗi ám ảnh lâu dài về tâm lý và tác động trực tiếp đến việc hình thành nhân cách con người.
Không phải điều gì chúng ta cũng nên nói ra cho người khác biết, có những thứ nên giấu kín trong lòng, đặc biệt là những nỗi đau. Xin nhắc lại một đoạn trong tác phẩm Những Người Khốn Khổ của Victor Hugo, khi Jean Valjean đi tù khổ sai về xin giám mục chỗ ăn ngủ nhờ, vị giám mục đồng ý mà không cần biết những lỗi lầm trước kia của người tù khổ sai này, chỉ biết rằng anh ta là một người đau khổ cần được giúp đỡ. Trong suốt bữa ăn ông không hề hỏi hay gợi lại bất cứ một câu hỏi nào về những đau khổ trước kia của anh ta mà đáng ra ông được quyền hỏi, ông không muốn khoét lại nỗi đau từ quá khứ của anh ta, ông chỉ dùng tình thương người để cảm hóa một con người lầm lỡ, mà như ta vẫn thấy, không phải ai cũng biết dùng tình thương này đúng cách đâu.
Ranh giới giữa truyền thống và định kiến rất mong manh. Định kiến có gì hay hay chỉ giỏi tạo ra những con robot nhân bản vô tính, vô cảm với cuộc sống đa dạng và muôn màu muôn vẻ với sức sống mãnh liệt, tẩy chay sự khác biệt và vô tính người luôn. Khác với bình thường thì gần như nắm chắc trong tay bản án kì thị: Nhẹ thì cười cợt, phân biệt; nặng thì bị xúc phạm, bạo hành, thậm chí giết hại. Có lẽ người ta không hiểu được điều hiển nhiên là con người chỉ thoải mái học hỏi và cống hiến khi được tôn trọng và tự do.
Việc kinh doanh này với số vốn rất ít, có thể chỉ bằng tiền từ việc đi làm sau 1 năm, hoặc từ tiền của gia đình cho, nên vì thế khá nhiều bạn khởi sự việc kinh doanh với chỉ nhân bản thân mình mà không muốn hợp tác với người khác để tránh bất lợi về sau. Nếu bạn đã có kiến thức, có kinh nghiệm về việc kinh doanh mảng này thì không sao, nhưng nếu hoàn toàn là người mới thì cần phải cân nhắc do có liên quan đến điểm mạnh, điểm yếu của bản thân, của từng cá nhân.
Nền giáo dục đó phải đào tạo ra những con người vừa có học thức, vừa có ước mơ hoài bão, có tâm hồn lành mạnh, biết yêu thương, không vô cảm trước đồng loại, trước những khoảnh khắc của cuộc sống. Ở đó người ta học để hiểu biết, để làm giàu kiến thức và tâm hồn cũng như làm chủ những kiến thức và kỹ năng đó. Chứ không phải học như một cỗ máy, học để “chất chữ vào kho” và không biết sử dụng thế nào.
Đừng khoác lác về bất cứ thứ gì
Đừng có kể với cô gái của bạn về những thứ mà bạn không có hay bạn không sở hữu. Đừng có khoác lác về những khoản tiền mà bạn không có hay chiếc xe mà bạn sở hữu. Hãy tìm cách chứng minh rằng, bạn sẽ là một điểm tựa, một người có thể làm việc chăm chỉ để kiếm được những khoản tiền và những chiếc xe sang trọng thay vì bạn cứ nghĩ rằng mình chém gió thì người yêu mình sẽ thích và nghe theo. Phụ nữ họ rất tinh tế, dù biết là bạn chém gió nhưng họ sẽ không nói ra đâu. Hãy thật sự cẩn thận, đừng bao giờ kể lể hay khoác lác về bất cứ thứ gì mà bạn không có.