Bạn đổ lỗi cho vốn ngôn từ kém nên không thể diễn đạt hết tâm tư.
KHÔNG!
Chỉ có những cảm xúc gượng ép mới không thể diễn đạt bằng con chữ.
Chỉ có những giả tạo mới khó viết nên lời.
Chỉ có những lừa dối, phản bội mới khiến tâm can dày xéo rồi giam cầm con chữ trong ray rứt.
Còn mọi thứ tình cảm, mọi tâm tư suy nghĩ đều có thể trải hết ra mặt giấy.
Mấy tuần qua, thật trùng hợp là vài tác phẩm văn học dịch với giọng bông đùa và châm biếm bỗng nhiên xuất hiện cùng một lúc. Người đọc có thể gán cho chúng nhiều tính từ: ba hoa mà duyên dáng, lảm nhảm nhưng không se sua, từ nhắng đến siêu nhắng… nhưng có điểm chung là chúng thổi một sự “đùa nhẹ” vào không gian xơ cứng, gồng mình và quá nhiều chỉ bảo về đạo đức (dẫu cho đạo đức cũng phải thật đẹp!) của văn học nước nhà.
Tôi muốn một lần trong đời sinh viên được đứng trong nhà hát Lớn.
Tôi muốn được lang thang khắp các con đường nổi tiếng để ngắm hoa sưa, để ngửi mùi thơm hoa sữa hay chỉ là cảm nhận hương hoa sấu nhè nhẹ lan tỏa trong không khí và tận hưởng bốn mùa trong năm ở Hà Nội.
Tôi muốn được ăn tất cả những món ăn được viết trong "Miếng ngon Hà Nội", tại những nơi mà Vũ Bằng viết (nếu còn) để cảm nhận cuốn sách một cách chân thực nhất.
Giá như mỗi lần có ai đó nói với tôi rằng họ chuẩn bị viết một kịch bản mới, một phim bom tấn, thì tôi lại có thêm một đô la. Tất cả họ đều nói một điều như nhau: “Tôi có ý tưởng câu chuyện này… sẽ hoành tráng lắm đây”.
Thật đáng buồn là hầu hết những người đó không bao giờ chịu viết một từ nào. Những ý tưởng của họ co cụm lại trong tâm trí, bị lạc mất hoặc bị lãng quên. Do vậy, tất cả chúng ta đều phải bắt đầu từ đâu đó.
Chiều nay tôi đã xem bộ phim "Stuck in love", ấn tượng của tôi là hình ảnh người bố, tuy đã ly dị vợ nhưng luôn cố gắng hy vọng vợ mình sẽ quay về, vợ vẫn còn yêu mình, và vẫn luôn theo dõi cuộc hôn nhân mới của vợ cũ.. nhưng bà ấy có còn yêu ông ấy hay không, hoặc chuyện bà ấy tái hôn có là sai lầm hay không, không quan trọng, nhưng điều quan trọng là việc mà mọi người xung quanh ông nhận ra là ông đang đắm chìm trong quá khứ, mà không chịu tiến về phía trước. Sự cố hữu, hy vọng và đau đớn.
Những cơn mưa luôn đến bất ngờ nhưng đúng lúc và hợp lý, cứ ý như rằng mưa dành cho Nó, tiếng mưa cứ to dần, giọt mưa tí tách nhảy nhót như mở vũ hội trong tách trà hoa cúc , Nó - vẫn đứng đó, mặc cho mưa xối xả vào người, mưa theo từng sợi tóc buông xõa chảy vội rồi đọng lại thành từng giọt dưới chiếc cằm nhỏ xinh xắn, cảm giác này thật tuyệt, Nó như trở lại cái thời bé con tung tăng tắm mưa quanh xóm với lũ bạn, những tiếng cười giòn tan cả xóm quê nhỏ. Những cơn mưa luôn biết cách làm tan những mệt nhoài, hẳn là thế rồi.
Rượu là để thưởng thức cuộc đời
Không thể hoàn toàn phủ nhận cái câu nói vui của nhiều người rằng "uống mà không say thì phí rượu". Cái say nó rất vô cùng, uống mà quá chén rồi mất kiểm soát, ảnh hưởng sức khỏe thì chẳng quí hóa gì, nhưng mà uống vào thì nhất định phải hơi ... phê, chứ nếu không việc uống rượu cũng mất ý nghĩa. Khi rượu tác động lên hệ thống thần kinh ở giai đoạn đầu nó cho người ta nhìn thấy nhiều màu sắc mới của thế giới xug quanh, nhìn mỗi sự việc ở nhiều khía cạnh hơn và kích thích óc sáng tạo. Những sự kích thích này thực ra lại không mấy khi có cơ hội xuất hiện khi ngồi uống theo kiểu "đông vui" mà thường thì phát huy hiệu quả khi chỉ 2, 3 người với nhau, hay thậm chí là độc ẩm. Thế nên nhiều lúc tôi cũng thích ngồi uống một mình mà ngẫm nghĩ về những chặng đường đã qua, ngẫm nghĩ về thế giới.
Chợt nhớ hai câu thơ của Nguyễn Khuyến:
Cô rất yêu sài Gòn, một phần vì cô thích những nơi náo nhiệt, nhưng phần quan trọng hơn là Sài Gòn tạo cho cô động lực để cố gắng. Nhưng, chưa bao giờ cô thấy chán ghét Sài Gòn như bây giờ. Với cô, Sài Gòn lúc này là những đêm dài cô độc đến phát ngán, những trưa tuyệt vọng gằn trên khuôn mặt vốn dĩ hay cười, và những ngày nhịn đói vì hết tiền.
Có những ngày u buồn giăng kín lối, ta tựa vào đời rồi tự mình thở than. Than thở chán rồi mọi thứ lại cân bằng, gác lại sau lưng muôn vạn nỗi lo, ta sẽ lại bước tiếp như chưa có việc gì.
Có những ngày thất vọng đến cùng cực, ta ngồi xuống cùng khóc với đời ta, ta khóc than cho vơi cạn nước mắt, ta kêu gào cho thoát hết thương đau rồi ta sẽ lại hòa vào đời ta chứa chan nhiều khát vọng.
Ta ơi ta đừng vì chút nhọc lòng mà buông phũ cuộc đời.
Đời của ta ta hãy sống vì ta
Thế gian kia lắm lời là thế, nhưng nhờ họ ta mới thấy ta yêu đời ta đến nhường nào.
Triết học không nằm trong tháp ngà, không ở trong Viện hàn lâm, không nằm trên giấy tờ bằng cấp. Tranh cãi về chuyện hoa hồng trên thiên đường có gai hay không có gai là tranh cãi của những ảo tưởng của ảo tưởng. Triết gia trong những Viện hàn lâm không phải là triết gia thực thụ, họ chỉ là những con mọt sách, gặm nhấm hết lý thuyết này đến lý thuyết khác để cân đo đong đếm. Năng lực hiểu biết được cấp chứng chỉ không phải là năng lực hiểu biết thực sự, bởi những thứ đã được cấp chứng chỉ nghĩa là những thứ được nhai lại.
Triết học đích thực phải nằm ở đường phố. Triết gia thực sự phải sống trong đường phố. Hiểu biết thực sự phải là hiểu biết về đường phố. Chỉ có ở đường phố mới nảy sinh những vấn đề cần tư duy. Chỉ có ở đường phố mới nảy sinh những mâu thuẫn cần giải quyết. Và cũng chỉ có ở đường phố mới cần đến những dự phóng cho tương lai. Cách ly khỏi đường phố là cách ly cuộc sống, cách ly cuộc sống thì mọi hiểu biết đều chỉ là những hiểu biết chết.