Featured Image: Lauren Friedman
Một trong những điều ước muôn thưở của con người là muốn thời gian ngừng trôi. Nhưng có lẽ điều này sẽ không xảy ra được…
Thời gian có lẽ là một khái niệm vô cùng trừu tượng. Xét trên phương diện chủ quan thì nhắc đến thời gian thì con người ta sẽ nghĩ ngay đến cái đồng hồ. Nhưng đó không phải tất cả, rộng hơn nữa đó là quá khứ, hiện tại và tương lai. Đó chắc là những gì khách quan và “bình dân” nhất để nói về thời gian. Hôm nay tôi chọn nói về quá khứ!
Quá khứ là gì? Đơn giản nó là những gì đã xảy ra trong cuộc sống, những gì mình trải qua và không thay đổi được nữa. Đó có lẽ là những gì cơ bản nhất để nói về khái niệm quá khứ. Chúng ta hãy thành thật với nhau, tôi dám chắc là tất cả chúng ta đều đã từng có những điều đã làm trong quá khứ khiến chúng ta nuối tiếc về nó. Tại sao bạn lại có sự nuối tiếc ở đây? Như ở phần khái niệm ở trên thôi, đó là bởi vì bạn không thể thay đổi được điều đó. Chính vì không thay đổi được nên bạn nuối tiếc.
Vậy đã bao giờ khi ở một mình, bạn nghĩ về những điều đã xảy ra hay chưa? Ngày hôm qua mình đã làm gì? Tháng trước mình đã làm gì? Hoặc thâm chí 10 năm trước mình đã làm gì? Bạn có nhớ những điều đấy không? Muốn làm lại những điều đấy không? Tôi tin là vài điều bạn muốn trải nghiệm thêm một lần nữa nhưng kể cả có cơ hội được trải nghiệm một thứ y hệt thì cảm giác cũng sẽ không bao giờ được như lần mà bạn trải qua trong quá khứ đấy. Tôi luôn nghĩ rằng mọi sự kiện trong cuộc đời chúng ta có những mắt xích gắn kết với nhau, mọi điều chúng ta làm đều mang đến kết quả và dẫn tới một sự việc khác.
Tôi rất sợ nghĩ về quá khứ. Nhiều lúc giật mình nghĩ tới việc đã là một thằng học sinh lớp 11, nhớ lại những ngày học lớp 1 quả thực lạnh gáy. 10 năm trôi qua, muốn gặp lại cô giáo chủ nhiệm, những thằng bạn thân đi học thêm cùng xong còn ngủ trưa lại nhà cô. Cô nuôi cho ăn uống đầy đủ mỗi chủ nhật hàng tuần. Những hôm hứng lên cho lại cho chơi chứ chả học hành gì, chiều về vẫn khoe với bố mẹ là học được thêm nhiều kiến thức. Cô giáo lớp 1 cũng là người duy nhất tôi luôn có những bông hoa tặng cô vào mỗi dịp 20-11 suốt từ những ngày đầu theo học cô đến bây giờ. Thực sự rất nhớ và muốn được quay trở lại thời gian để cảm nhận những món ăn cô nấu vào mỗi bữa trưa đó, cảm nhận cái lớp học thêm toàn con trai đó, gác chân lên người nhau mỗi giờ ngủ. Nhưng không được, không bao giờ được nữa rồi…
Nhớ lại ngày đám tang ông ngoại, thấm thoát cũng đã được 3 năm từ ngày ông từ giã cõi đời, để lại bà ngoại cùng đàn cháu khóc hết nước mắt vào ngày hôm đó. Có gì đó mong manh… Nhớ nụ cười hiền hậu của ông mỗi lần ông phát oản cho mỗi đứa, điệu cười thả ga khi ông thắng những trận chắn với hàng xóm. Vậy mà giờ muốn cũng không được nhìn thấy ông nữa..
Hay nhiều khi nghĩ về những con người đã từng được gặp và làm việc chung, có thể khoảng thời gian ở bên họ rất ngắn ngủi nhưng cũng để lại nhiều điều đọng lại. Giờ họ đang ở đâu?? Họ làm gì? Liệu còn cơ hội gặp lại họ không?
Hay là những người gắn bó đã lâu nhưng tình cảm giờ đây với họ thì lạnh nhạt, không sâu đậm như trước, có gì đó xa cách và rất chi là khách sáo với nhau? Còn đâu những ngày tháng tình cảm gắn bó đó?
Tất cả đã trôi vào quá khứ… Muốn lấy lại cũng không được nữa rồi. Bạn có tiếc không?
Quá khứ cũng là điều mà nó rất rõ ràng và không mông lung như tương lai, điều mà chưa ai đoán định được? Nay sống mai chết biết đâu mà lần… Nó rõ ràng đề ta có thể học từ nó để rồi khi có cơ hội gọi là ngày mai ta sẽ không mắc phải những sai lầm khiến ta nuối tiếc trong quá khứ. Và với những người anh em, bạn bè, hãy trân trọng từng phút giây được ở bên họ, bởi biết đâu sau này những con người đó phiêu bạt khắp nơi mà có thể ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại họ. Hãy dành cho họ những tình cảm từ sâu thẳm trái tim cho dù đó có là yêu hay ghét. 😉
Thôi có lẽ xin dừng tại đây! Cảm ơn vì đã đọc hết.
Thời gian nhanh một cách đáng sợ đấy, nó là hữu hạn và hãy sử dụng một cách hợp lý!
No Name