Featured Image: Wikipedia Commons
Chào bạn. Điều gì đã khiến bạn click và vào đây và đọc bài viết này của tôi. Tôi không thể biết được điều đó. Nhưng nếu bạn là một người thành công, đang sống rất vui vẻ và hạnh phúc thì tôi khuyên bạn hãy đưa con trỏ chuột vào dấu X và click ngay. Tôi không muốn làm mất thời gian của bạn. Còn nếu bạn là một người đang gặp thất bại và đang muốn tìm phương pháp để trở thành một người thành công, thì bạn cũng nên tìm cái dấu đỏ mà ấn ngay trước khi tôi làm bạn thất vọng.
Ở bài viết này tôi chỉ muốn chia sẻ với bạn về sự giống và khác nhau giữa những người thành công và kẻ thất bại là như thế nào. Và vì sao, một số bộ phận trong chúng ta luôn luôn cảm thấy không bằng lòng với cuộc sống. Rất có thể sau khi đọc xong bài viết này, bạn sẽ tìm thấy sự đồng cảm và thoải mái hơn với chính mình.
Có thể bạn không xa lạ gì với những cuốn sách “Hạt Giống Tâm Hồn”, những câu chuyện mang tính truyền cảm hứng. Họ có thể là những doanh nhân, những nhà chính trị, những nhà khoa học, hay những người gặp phải hoàn cảnh khó khăn như Nick Vujicic. Tất cả bọn họ đều là những người đã thành công trong cuộc sống, lời nói của họ giá cả ngàn vàng, đáng để mọi người lắng nghe, suy ngẫm và học hỏi. Nhưng còn tôi, tôi là ai mà muốn làm mất thì giờ của bạn? Có lẽ tôi nên giới thiệu sơ lược về bản thân, để bạn quyết định là có đọc nó hay không, vì bài viết này sẽ tương đối dài.
Tôi là một người sinh ra và lớn lên tại một nơi mà xung quanh là màu xanh của lá, phía xa xa là đường trải nhựa và vài ba ngôi nhà cao tầng. Và đặc biệt là tất cả những nhà vệ sinh công cộng khi tôi bước vào đều phải nín thở và ngửa mặt lên trời, nhưng như thế là vẫn còn may khi chưa phải nhịn cho tới khi về nhà. Và có lẽ cũng chính vì thế nên tôi có sở thích là “ấy bậy”. Vâng! Tôi là người Việt Nam. Một người Việt Nam bình thường nhất.
Rất cảm ơn nếu như bạn đã đọc đến đây. Và nếu bạn vẫn tò mò thì ta tiếp tục chứ? Ok! Tôi xin bắt đầu. Sẽ thú vị đấy. Để bắt đầu, tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện “xuýt” có thật. Bởi nó chỉ có thể xảy ra trong trí tưởng tượng của những kẻ mộng mơ. Và câu chuyện mang tên “Người Hoàn Hảo”
Mẫu truyện ngắn: Người hoàn hảo
Có một cô gái, từ khi sinh ra đã luôn mong muốn có cho mình được một cuộc sống tốt đẹp nhất. Cô muốn sau này sẽ có một công việc ổn định, một ngôi nhà thật đẹp, một người chồng lý tưởng, và những đứa con thật ngoan. Và thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi trong sự cố gắng không ngừng nghỉ. Cuối cùng cô cũng nhận được sự đền đáp xứng đáng. Cô sống trong một ngôi nhà tiện nghi với người bạn đời mà cô yêu thương cùng hai thiên thần bé nhỏ. Nhưng có một điều dường như quá mâu thuẫn xảy đến với cô, là sau tất cả những điều tuyệt vời đó, vào mỗi sáng thức dậy, điều chào đón cô đầu tiên lại là những lo toan. Liệu có phải vì những đứa con hay người bạn đời vẫn đôi khi làm cô thấy buồn, hay vì vẫn có những ngày tồi tệ xảy đến với cô trong công việc. Không biết nữa, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy thật sự an tâm với cuộc sống mà cô đang mang, mọi thứ với cô dường như quá mong manh, để cô có thể đặt niềm tin vào những gì mà cô đang có.
Và rồi bỗng nhiên điều kỳ diệu xảy đến với cô như một phép màu. Mọi thứ đã thay đổi chỉ sau một đêm. Cô tỉnh dậy, bước xuống lầu và thấy bàn ăn đã tỏa khói nghi ngút chờ đón, cô cảm thấy hết sức kỳ lạ, hơn là sự bất ngờ trong vui sướng. Cô vội vàng bước sang phòng khách, lúc này cô không còn tin vào mắt mình nữa. Mọi thứ đều sang bóng và mới tinh. Một bộ salong kiểu Pháp, một chiếc tivi thật lớn, rèm cửa mới và chùm đèn trần lộng lẫy. Tất cả mọi thứ mà cô vẫn mong muốn có được đều hiện hữu trước mắt. Bỗng dưng, một người đàn ông to lớn, khôi ngô bước tới và gọi tên cô thân mật như đôi khi chồng cô vẫn gọi, nhưng đó không phải là chồng cô, mà là một người hoàn toàn xa lạ. Cô hốt hoảng bỏ chạy xuống cửa sau vì nghĩ mình đang thực sự gặp nguy hiểm.
Và trong cái tình cảnh dở khóc, dở cười đó, đột nhiên xuất hiện hai đứa trẻ xa lạ chạy tới ôm chầm lấy cô và nói: “Chào buổi sáng mẹ yêu.” Lúc này cô thật sự cảm thấy mình như đang phát điên lên và tự hỏi, liệu đây có phải là một cơn ác mộng hay không, xin hãy cho tôi được tỉnh lại. Nhưng không! Cô chưa kịp hiểu điều gì đang diễn ra thì “BÙM” cô biến mất và một người phụ nữ hoàn toàn mới thay thế cô trong vai diễn cuộc đời. Và đương nhiên người đó giống như những gì mà cô chờ mong, một người hoàn hảo. Chỉ có điều người đó không phải là cô mà thôi. Nhưng từ lúc này, cô sẽ chẳng phải lo toan điều gì nữa.
Bạn đã cảm thấy bằng lòng với cuộc sống của mình chưa?
Câu chuyện vừa rồi liệu có khiến bạn cảm thấy thú vị không? Tôi mong rằng là có. Thực ra thì câu chuyện đó tôi lấy cảm hứng từ tập 13, trong bộ phim truyền hình Mỹ “Miền Ảo Ảnh – The Twilight Zone” bạn có thể xem nó nếu như bạn thấy tò mò, tôi thấy bộ phim đó thực sự rất thú vị và mang nhiều ý nghĩa. Qua câu chuyện vừa kể trên, tôi muốn đề cập tới một khía cạnh của con người rằng:
Có đôi khi, ta luôn cảm thấy không bằng lòng với bản thân mình và rồi quay sang không bằng lòng cả với những người khác. Từ đó, ta luôn tìm cách áp đặt lối suy nghĩ của mình lên người khác và cho rằng đó là chân lý, hay ít nhất thì đó là sự lựa chọn tốt nhất có thể. Và rồi, ta lao vào một cuộc phân bua tranh giành đúng sai mà dường như chẳng có hồi kết, bởi bên nào cũng có những luận điểm rất đáng để suy xét và rồi họ phải kết thúc mọi thứ bằng một cuộc chiến để xem ai là kẻ mạnh.
Làm thế nào để ta có thể sống vui tươi, yêu chính bản thân mình và làm bạn với mọi người? Đây là điều mà tôi muốn chia sẻ trong bài viết này. Mong rằng nó sẽ mang đến cho bạn một quan điểm thú vị, một quan điểm sống không mới lạ, nhưng tôi sẽ thể hiện lại nó bằng ngòi bút của tôi. Tôi sẽ bắt đầu phần hai của bài viết với một câu chuyện của chính mình. Và nếu như câu chuyện trước, tôi đã không làm mất lòng bạn. Thì ở câu chuyện này, tôi sẽ làm bạn phải thất vọng rồi. Vì nó viết về cuộc đời của tôi, một cuộc đời nhàm chán và chẳng có gì thú vị. Nhưng bạn yên tâm tôi sẽ kết thúc nó nhanh nhất có thể.
Chuyện đời tôi
Có lẽ tôi cũng giống như bạn. Nếu biết tự an ủi, thì phải nói là tôi còn rất trẻ. Mọi điều tốt đẹp đều đang chờ đón tôi ở phía trước, nếu như tôi biết cố gắng ở hiện tại. Nhưng cứ mỗi khi nghĩ về quá khứ, thì tôi chẳng có chút tự tin nào, vì ở đó chẳng có gì ngoài những thất bại. Nhưng với bản năng của một thằng đàn ông, tôi không cho phép mình chịu bỏ cuộc như vậy. Tôi cố gắng thay đổi bản thân với suy nghĩ ta có thể làm được mọi chuyện nếu có quyết tâm cao.
Và rồi thì thành quả cũng tới, từ một thằng chán đời, bỏ bê chuyện học, suốt ngày chỉ đú đởn mấy trò vớ vẩn. Tôi cũng dần trở nên bớt ngu đi một tí. Và đương nhiên điều đó là quá ít để khiến tôi thỏa mãn, tôi muốn mình phải xóa sạch đi con người trước kia và hoàn toàn là một con người mới. Tôi tìm tới những cuốn sách hạt giống tâm hồn, và thật tuyệt vời, sau khi đọc nó, tôi có cảm giác như mình được bơm vào một liều doping, nó khiến tôi cảm thấy sung mãn và tràn đầy sinh khí, như có thể vô địch “tua đờ phăng” 7 lần vậy.
Nhưng mà hơi xui, thực sự thì nó chỉ khiến tôi bị ảo tưởng sức mạnh thôi. Tôi vẫn sống trong cái vòng tròn đó mà chẳng thể nào thoát ra. Cứ thất bại rồi lại quyết tâm, thất bại rồi lại quyết tâm với niềm tin vào câu chuyện “Thomas Edison thành công sau 2000 lần thử nghiệm”. Chưa bao giờ tôi thấy mình được thỏa mãn. Và sau 2 năm ròng rã cố gắng, tôi vẫn đang ở vạch xuất phát, mặc dù vào mỗi sáng tôi vẫn cố gắng nhớ đến mục tiêu và động lực của mình để ngủ thêm ít phút. Và từng ngày trôi qua, công việc mà tôi yêu thích là gạch chéo vào tờ lịch mà tôi tự lập ra, để biết mình vừa vượt qua một ngày dài, cuộc sống nội tâm của tôi giống như một kẻ đang nằm sau song sắt với công việc hằng ngày là bóc lịch và gặm nhấm những sai lầm để sống.
Và bây giờ thì cũng đã tới ngày mãn hạn. Từ giờ tôi được tự do để thẳng thắn trả lời với mình là vì sao tôi cứ mãi thất bại như vậy, thay vì câu trả lời “tôi chưa đủ kiên trì và quyết tâm”. Hai thứ đó tôi hoàn toàn có ở một mức độ nào đó, ví dụ như việc tôi bắt đầu buổi tập chạy đầu tiên với một vòng hồ gần khu tôi sống là khoảng 1,7 cây số, và sau khi chạy xong tôi thấy mình như đứt hơi, hoa mắt, chóng mắt, cái cái cảm như chuẩn bị đi chết được, nhưng vượt qua nó tôi lại thấy vui, và sau đó 3 tháng tôi chạy được 5 vòng tức bằng khoảng 8 cây số liên tục trong 53 phút mà thấy vẫn chưa xi nhê như lần đầu tiên. Đó là một thành công nho nhỏ với một thằng nghiện thuốc lá 7 năm và lười vận động như tôi. Còn một số thứ nữa, nhưng mà cũng toàn là những thứ vớ vẩn thôi, tôi chẳng muốn chém thêm làm gì, như thế là mát lắm rồi cho một ngày hè nóng bức. Quay trở lại với câu hỏi vì sao tôi thất bại?
I: Vì sao tôi thất bại?
Vì sao tôi thất bại? Bạn có muốn cho những kẻ thất bại có quyền sống?
Có 2 nguyên nhân khiến tôi không thể thành công, đây cũng là hai đặc tính cơ bản của những người thất bại trong cuộc sống. Tôi sẽ đưa ra đặc tính của cả hai loại thành công và thất bại để tiện cho việc so sánh về sau.
– Đặc tính của kẻ thất bại:
- Lười
- Chỉ làm việc bằng lòng quyết tâm và ý chí
– Đặc tính của nguời thành công:
- Chăm chỉ
- Luôn làm việc bằng sự ham thích (đam mê) và lòng quyết tâm.
Cách để kẻ thất bại trở thành người thành công
Chắc hẳn khi đọc tới đây, bạn sẽ có những khúc mắc và bắt đầu cảm thấy không đồng tình với tôi. Nhưng bạn cứ bình tĩnh và nhấp một tách trà, từ từ tôi sẽ giải thích kỹ thêm.
Việc kẻ thất bại có thể khắc phục để trở thành người thành công là không thể. Nhưng tại sao tiêu đề nhỏ kia mà tôi đề ra lại hứa hẹn đến vậy à? Vì ở trong kẻ thất bại cũng có 2 thể dạng chứ không chỉ đơn thuần là 1. Vậy tôi sẽ đưa ra 2 dạng này để bạn trắc nghiệm xem mình thuộc dạng nào nhé. Nhưng khi chọn được cho mình loại thích hợp mà kết quả vẫn không được khả quan thì bạn cũng đừng vội buồn nhé. Vì bài viết vẫn chưa đến hồi ngã ngũ ngay đâu.
Trước khi đi tới 2 dạng người luôn gặp thất bại, thì tôi muốn xác định xem như thế nào thì mới được coi là người thành công. Tôi sẽ đưa ra 5 cấp độ mà xã hội hiện thời công nhận.
Năm cấp độ giảm dần từ thành công xuống thất bại
- Bậc thần đồng: Bậc này thì cực hiếm, họ sẽ tạo ra sự đột phá cho thế giới trong cuộc đời họ, khoảng trăm năm mới có 1 người thôi.
- Bậc đại nhân: Bậc này cũng cực hiếm, cũng sẽ là người đứng đầu nhưng nếu cùng thời với thần đồng thì sẽ có thể là người phò tá hoặc là kẻ thù của thần đồng.
- Bậc kẻ sĩ: Bậc này thì thời nào cũng có, thường thì họ sẽ giữ những chức quan to, tướng mạo đầy đặn, tai to mặt lớn.
- Bậc thảo dân: Họ là những người hiền lành, chất phác, họ cũng có thể kiếm cho mình một chức quan be bé cấp xã cấp, phường nếu biết căn cơ tiểu tiết.
- Bậc cặn bã: Loại bậc này thì bạn cứ dành cái gì tồi tệ nhất cho nó đều được, đây chính là cấp độ thất bại toàn phần luôn đấy.
Hai loại của dạng người thất bại
- Loại không thể cải tạo: Loại này thì đơn giản là họ chỉ có một đặc tính duy nhất là lười, còn đặc tính làm việc bằng quyết tâm và ý chí thì họ không có. Họ là những kẻ lười nhác một cách thuần khiết. Vậy nên họ không thể cải tạo. Và sẽ rơi vào bậc 5.
- Loại có thể cải tạo: Loại này thì do họ không có một mục đích sống rõ ràng, cùng với việc họ chỉ đơn thuần là làm công việc mà họ cần làm để duy trì cuộc sống. Loại này hoàn toàn có thể cải tạo, thường thì thể dạng này nếu “thiên thời địa lợi nhân hòa” thì có thể sẽ vươn lên được vị trí số 3 trong bảng xếp hạng top Zing đấy.
Tôi xin kết thúc trò bói toán và xem tướng số, mong là bạn cảm thấy thú vị và chọn ra được loại thích hợp với mình.
Quay trở lại với sự khác và giống nhau giữa người thành công và kẻ thất bại. Về người thành công, thì chắc tạm thời bạn không còn khúc mắc gì nữa đúng không, nhưng những kẻ thất bại thì tôi xin phân tích sâu hơn.
Vì bài viết đã tương đối dài nên tôi sẽ đi ngắn gọn. Vì vậy tôi sẽ không thể tránh được sự phân tích theo lối chụp mũ, mong các thính giả nghe đài góp ý thêm nếu bạn cảm thấy như vậy.
Hai đặc tính của kẻ thất bại
- Lười: Thứ nhất là từ bé những người này đã quen với việc học vì được bảo phải học và phải được sự kèm cặp của người lớn mới chịu học, nên khả năng tự học kém. Nên việc ngồi vào bàn học là thấy buồn ngủ nó đã trở thành phản xạ gần như tự nhiên, do được hình thành từ rất sớm. Việc cố gắng để ngồi vào bàn học đôi khi nó khó khăn như việc chuẩn bị thắt cổ tự tử vậy. Học giống như một việc nguy hiểm khiến bản năng sinh tồn chống lại nó bằng mọi giá, và cơn buồn ngủ là phương pháp hữu hiệu. Việc bản năng này được hình thành từ cả 2 thuộc tính “Tiên thiên” và “Ngoại lực” tác động, nên chỉ có thể cạo đầu bôi vôi, đắc đạo thành “Phật” thì mới có thể trừ giải được nạn kiếp, còn không thì nếu biết cố gắng và nỗ lực thì vẫn có thể giảm bớt được nó một chút ít trên đầu móng tay.
- Làm việc chỉ bằng ý chí và sự quyết tâm: Sự quyết tâm và ý chí là một thể dạng của cảm xúc, nó không cố định và sẽ dao động liên tục theo đồ thị hình “Sin” hay “Cos”. Bởi thế bạn sẽ không thể duy trì được nó trong thời gian dài. Nghe đến đây chắc bạn sẽ phản đối, nhưng hãy quay sang câu chuyện của người thành công để hiểu rõ vấn đề. Những người thành công chỉ thi thoảng họ mới sử dụng tới ý chí của mình khi họ thực sự gặp khó khăn, đa phần khi làm việc họ hầu hết dựa vào sự ham thích. Vậy nếu bạn cũng giống như tôi, bạn sẽ mãi mãi ở trong vòng tròn đó khi làm việc. Hãy cố gắng chấp nhận và cân bằng nó theo cách của bạn. Không còn cách nào khác để thay đổi toàn diện đâu, trừ khi 7 viên ngọc rồng là có thật.
Đam mê? Bạn có đam mê không?
Điều duy nhất có thể thay đổi hoàn toàn đặc tính của người lười là họ được làm việc trong sự đam mê, khi làm việc trong sự đam mê, thì họ sẽ bị không chịu tác động bởi yêu tố thời gian. Khi đó họ thấy rất thoải mái dù cho việc họ làm chẳng hề khiến họ được ấm cái bụng và họ cũng chẳng cần quan tâm tới thất bại hay thành công từ việc làm đó. Nó cũng giống như việc tôi đang ngồi hoàn thành bài viết này vậy, tôi cứ thoải mái chém gió xuyên đêm cho tới sáng thôi. Nhưng mà đam mê thì lại có hai vấn đề rất chi là lớn:
Một là không phải ai cũng có đam mê, không phải ai cũng sống trong sự may mắn. Hai là không phải ai cũng tìm thấy đam mê vào những thời điểm thích hợp, để họ có thể dùng đam mê thỏa mãn cả vật chất lẫn tinh thần. Trường hợp này thì giống như tôi, tôi yêu thích nghệ thuật, nói chung là làm bất cứ thứ gì dùng để diễn tả được cảm xúc của tôi ra bên ngoài thì tôi đều ham thích, nhưng có điều trước kia tôi lười nhác, ham chơi nên giờ tôi phải đứng giữa ngã ba đường, không thể trách được, bởi đam mê nó tìm tới tôi vào buổi xế chiều của tuổi trẻ, tôi còn phải ăn và báo hiếu đấng sinh thành.
II: Bạn có muốn cho những kẻ thất bại được sống?
Vật chất quyết định ý thức hay ý thức quyết định vật chất?
Vài ngày trước tôi có đọc bài viết của một bạn với tựa đề “Bạn có cho phép xã hội nuốt mất cái tôi của bạn?” Thực sự thì đó là một bài viết hay, tác giả là người có cá tính cao, nhưng tôi thấy nó chưa có tính thực tiễn với tất cả mọi người. Tác giả bài viết đó theo tôi, là một đại diện cho những người có lối quan điểm “ý thức quyết định vật chất”. Và chắc chắn anh ta sẽ bị phản pháo lại bởi những người có lối tư duy “vật chất quyết định ý thức”. Nếu như người bạn của anh ta khéo léo hơn trong việc ăn nói, thì anh ta đã trả lời tác giả bài viết đó rằng: “Tôi có ước muốn được trở thành một vị giám đốc để tạo thêm công ăn việc làm cho nhiều người lao động nghèo.” Vậy giữa “vật chất” và “ý thức” thì điều gì mới là chân lý ở đây? Để trả lời điều này tôi xin kể cho bạn nghe một câu chuyện như sau. Câu chuyện mang tên “Xã hội của những người không hoàn hảo“:
Câu chuyện nói về một xã hội có 10 người không hoàn hảo, hay nói cách khác là ai cũng có những khuyết điểm riêng. Nhưng 10 người này muốn tạo ra một xã hội công bằng và tốt đẹp nhất. Điều đó bắt buộc cả 10 người này phải đưa ra một quyết định chung và đúng đắn nhất, để điều hành xã hội đó. Nhưng sau một hồi phân bua mà không có ai dành phần thắng. Vậy là họ tiến hành bỏ phiếu và lựa chọn ra một thủ lĩnh đứng đầu. Nhưng thực sự thì quan điểm được ủng hộ nhiều nhất đó, vẫn không thể hoàn hảo, vì nó được tạo ra bởi những người không hoàn hảo. Vì thế nên dần dần nó bộc lộ những khuyết điểm và lại có một thủ lĩnh mới lên thay thế, bằng một quan điểm khác để bảo đảm tính dân chủ và công bằng cho xã hội đó.
Qua câu chuyện đó thì câu trả lời của bạn là gì? Bạn có muốn cho những kẻ thất bại có quyền sống không? Còn tôi thì thấy thế giới này không chỉ để dành cho những người thành công, một nửa của thế giới là những người thất bại, tôi cũng chỉ là con ếch và đang sống trong cái giếng của mình. Điều mà tôi thực sự quan tâm trong lúc này là làm sao để sống vui vẻ và hòa đồng.
Làm thế nào để bạn sống vui vẻ và hòa đồng?
Để bạn có thể vui vẻ và hòa đồng trong cuộc sống thì theo tôi bạn cần trải qua 2 bước:
1/ Xác định bạn là ai? Bạn có thể và không thể làm được những gì?
Đừng bao giờ lấy người khác ra làm thước đo, đó là một sự xúc phạm bản thân.
Bạn đừng nhìn vào những người thành công và nghĩ rằng bạn cũng có thể trở thành như họ, điều duy nhất bạn nên làm với cuộc đời của những người ấy, là dùng nó để duy trì ý chí của mình. Bạn có biết họ giống và khác bạn như thế nào không? Để tôi ví von và trả lời giúp bạn nhé.
Thực ra thì họ cũng giống như bạn thôi, đều là con người cả. Nhưng tại sao họ lại có thể đi xa và nhanh đến vậy trong cuộc đời họ à? Bởi vì họ khác bạn ở chỗ, cuộc đời của họ là một chiếc siêu xe, có thể tăng tốc từ 1-100Km/h chỉ trong 2,5s. Còn cuộc đời bạn chỉ là chiếc Wave α, có cố gắng hết sức thì bạn cũng chỉ có thể chạy tới 100 cho đến 110 là cùng thôi, với điều kiện là chiếc xe đó phải là chiếc xe tốt nhất và bạn phải được những cơn gió ủng hộ. Còn nếu không thì chỉ có thể lên được tới 90-95Km/h thôi, nhưng như thế là đảm bảo chất lượng cho một chiếc Wave rồi. Còn nếu hoàn cảnh của bạn là những đoạn đường gập ghềnh thì cứ số 2 số 3 mà đi thôi, cứ thoải mái mà tận hưởng trò đưa đẩy, làm sao mà Lamborghini đi được những đoạn đường như thế, lúc đấy họ gặp bạn, có khi lại phải xin bạn cho đi nhờ ấy chứ. Thế nên là bạn cứ tự hào với bản thân mình đi. Thời thế tạo anh hùng. Biết được mèo nào cắn mỉu nào.
2/ Bằng lòng và tin yêu bản thân
Kẻ thù lớn nhất và người bạn thân nhất là chính mình.
Khi sinh ra không ai có thể chọn cho mình một cuộc đời tốt đẹp nhất cả, bạn cũng không thể vứt bỏ nó, vì nó gắn liền khúc ruột với bạn, kể cả phương tiện đó chỉ là chiếc dép tổ ong 100 lỗ hay đôi chân trần, thì nó cũng đang giúp đỡ bạn rất nhiều. Bạn không thể chọn việc bạn sinh ra đã là một người thông minh và tài năng. Bạn chỉ có thể là kẻ chiến thắng hay thất bại với chính mình mà thôi. Khi nào bạn cân bằng được giữa “cánh tả” và “cánh hữu” bên trong bạn, thì khi đó tôi cho rằng bạn đã thành công trong cuộc sống, còn niết bàn xa xôi tôi không dám bàn tới.
Cuộc đời là phương tiện, còn ta là người lái
Bạn đừng nhìn thấy những chiếc Lamborghini đã đi mất hút mà bạn vội nản chí rồi đi có 50Km/h, trong khi bạn có thể vít tới 100, bạn không phải sợ khi phóng nhanh thì sẽ chết đâu, vì đường đời khác với đường của loài người tạo ra là nó không có vật cản, mọi vật cản chỉ là do chính bạn tạo ra, bạn có đi chậm thì bạn cũng cứ chết thôi. Nếu bạn muốn có cho mình một cuộc đời mới tốt đẹp hơn, thì bạn cứ sống hết khả năng trong cuộc đời này đã, biết đâu đến một ngày bạn đủ điểm kinh nghiệm để mua cho mình một cuộc đời khác tốt hơn thì sao, đừng để đời sau bạn mua được có mỗi con nòng nọc thôi nhé. Có vẻ mình chém hơi quá đà rồi, nhưng ai mà biết được chết có phải là hết, chỉ cần biết đã sống thì phải vui, “Làm theo năng lực và hưởng theo nhu cầu”.
Phải làm gì với những người thường làm bạn khó chịu?
Nếu có thể thì cứ từ từ góp ý cho họ và làm bạn với họ, đừng mắng chửi gì họ mà mang khẩu nghiệp. Còn nếu không thể làm bạn với họ thì cứ mặc kệ họ. Họ có làm ta khó chịu mà họ vẫn sống vui thì ta cứ mừng cho họ và tôn trọng họ, ta sống còn chưa vui thì sao có thể trách mắng rồi giết chết họ cho bõ ghét được, góp ý đàng hoàng là thể hiện văn hóa rồi, còn đời ta, ta cứ sống vui tươi, đến lúc cần đấu tranh ta sẽ tranh đấu, công việc ta để tay phải, đam mê ta để tay trái, cứ từ từ mà hưởng thụ nếu như đó là điều duy nhất ta có thể làm. Những gì ta đang có, là những gì ta xứng đáng với nó. Những điều ta chưa có, là những điều chưa xứng đáng để dành cho ta.
Hãy sống và luôn là chính mình
Nếu tôi ví cuộc sống giống như một bản nhạc và mỗi con người là những phím đàn, thì tôi chẳng cần điều gì khác hơn, từ một phím đàn ngoài việc nó là chính nó. Nhưng để làm chính mình thì dây đàn không được quá trùng hay quá căng. Căng quá thì đứt, mà trùng quá thì không ra tiếng.
Tôi đã dành tất cả tâm huyết của mình cho bài viết này. Nếu sau khi đọc và nó khiến các bạn cảm thấy thất vọng, tôi mong rằng sẽ nhận được những lời góp ý chân thành nhất. Tôi xin kết thúc bài viết này tại đây, cảm ơn vì bạn đã dành thời gian cho tôi. Chúc các bạn sống vui vẻ và yêu đời.
“Khi ta thấy không thích bản thân mình, ta thường cắt đứt với những thứ bên cạnh mình, và tìm tới những điều mới lạ. Một khi ta yêu bản thân mình thì cuộc sống cũ sẽ bắt đầu mới lại và sẽ tốt đẹp hơn.” (Trích trong phim Tiếng Anh Là Chuyện Nhỏ)
Phan Trẫm
Bài viết dài quá, mình chỉ có thể đọc được từ chữ đầu tiên tới chữ cuối cùng thôi. Tâm huyết của tác giả, mình sẽ ghi nhận và tự kiểm điểm bản thân. Giờ tranh thủ ngủ sớm, mai phải dậy bán vé số nữa …
Mình cũng trải nghiệm những gì bạn viết, cho đến khi mình nhận ra rằng không gì quan trọng bằng việc tập trung vào chính nội tâm của mình, để nó cân bằng, hài hòa…nhưng mình chỉ không hiểu một điều là làm sao bạn có thể duy trì được sự cố gắng và quyết tâm nếu như không yêu thích hay đam mê, hoặc cảm thấy có ý nghĩa? Sau một thời gian miệt mài với Binh pháp tôn tử, Kế dùng người với Đắc nhân tâm… giờ mình chỉ quan tâm tới cảm xúc lành mạnh của mình trong từng ngày và từng việc mình làm thôi, tìm niềm vui và sự ham thích trong mọi thứ mình làm, đó là cách để mình thực hiện điều mình muốn. Câu trích dẫn ưu thích của mình là : “Ngẫm ra muôn sự ở đời, chớ đem thành bại mà soi anh hùng”.
Mình rất muốn nghe bạn nói về cảm nhận đối với câu trích cuối bài 🙂
Cảm ơn tác giả về tất cả
Cám ơn bạn nhiều , chúc bạn thành công trong cuộc sống 🙂
“Bạn có muốn cho những kẻ thất bại có quyền sống không? Còn tôi thì thấy thế giới này không chỉ để dành cho những người thành công, một nửa của thế giới là những người thất bại, tôi cũng chỉ là con ếch và đang sống trong cái giếng của mình.” , Bài viết rât có ý nghĩa. cảm ơn bạn 🙂
Bài viết hay và thực tế. Mong có một bài viết nữa về người thành công.
Bài viết tuy dài dòng nhưng cũng khá dị , theo mình tác giả là ng thông minh biết bằng lòng với bản thân , nhưng thiết nghĩ sự đam mê có phần thái quá của bạn lại làm chậm bước tiến thành người hoàn hảo
Đúng như a nói đến tận bây h e vẫn chưa biết mình giỏi cái gì ? đam mê cái gì ?
Cứ sống 1 cách vật vờ với các ước mơ nho nhỏ ….. thật sự e chỉ ham thích chứ ko tìm thấy đam mê trong các ước mơ ấy …..
Giờ ….. e phải làm sao đây ?
~baka~
Cảm ơn bạn đã đọc và đưa ra câu hỏi. Mình từng đọc một cuốn sách rất hay của tác giả “Jeff Keller” với tựa đề “Thay Thái Độ – Đổi Cuộc Đời”. Bạn có thể tìm đọc nó và mình nghĩ nó sẽ cho bạn nhiều điều mới mẻ, và đưa được ra câu trả lời cho chính bạn.
Cám ơn sự chia sẻ. Điều mà thôi thúc Tôi viết comment không phải là vì bài viết quá hay mà là sự tâm quyết của tác giả
Một bài viết tương đối dài, nhưng đọng lại trong đầu mình một điều thôi:” Hãy làm việc mà mình ham thích, những điều khiến mình hưng phấn”. Ai rồi cũng phải bắt đầu từ câu hỏi này nhỉ
Mình cám ơn bạn rất nhiều, bài đọc này thật sự tác động tới mình rất nhiều. Mong chờ những bài viết khác của bạn
Đọc xong bài viết nay tôi bật cười khi thấy bản thân mình trong bài viết, cười một cách chua chát. Tôi cũng giống như bạn, còn trẻ và luôn loay hoay trăn trở tìm cách thay đổi bản thân, để từ đó thay đổi cuộc đời mình một cách tốt đẹp. Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cái sự lười biếng, ì ạch đeo bám tôi không biết bao nhiêu năm, nó bào mòn ý chí,làm rệu rã những quyết tâm thời còn sục sôi ý tưởng “tu thân,tề gia,trị quốc, bình thiên hạ”.Thời gian qua đi khiến tôi nhìn nhận lại bản thân quả thật không có lấy một đam mê thật sự, có chăng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Vâng bạn nói đúng người thành công họ làm việc bằng đam mê, và thật may mắn cho những ai tìm được đam mê của mình khi còn trẻ ,còn thời gian trước khi bị kéo vào cái vòng xoáy “Cơm, áo, gạo, tiền”. Về mặt ý thức tôi ủng hộ quan điểm sống bằng lòng, và xác định mình là ai,có thể làm và không thể làm gì ,đặt tâm thái vào việc sống hòa đồng và vui vẻ cho đến hết đời. Nhưng kì thật sâu trong tiềm thức tôi lại cho rằng con người sinh ra nhất định phải có một sứ mệnh để hoàn thành, đó chắc chắn không phải là sống sao cho hết quãng đời này, chẳng qua chúng ta có để tâm, tìm kiếm sâu trong bản thân mình hay không. Tôi có niềm tin mãnh liệt vào điều đó và luôn tìm kiếm một cách vô thức.
Hình ảnh một kẻ đang nằm sau song sắt với công việc hằng ngày là bóc lịch mà bạn miêu tả khiến tôi sợ hãi nó chính là cuộc đời mình , chờ đến ngày mãn hạn thì đã quá muộn, việc của tôi có lẽ bắt tay lên kế hoạch vượt ngục ,không phải bằng quyết tâm và ý chí mà có lẽ bằng sự khao khát, “kháo khát tự do”.
P.S:Cám ơn và mong chờ những bài viết tiếp theo của bạn !
Cảm ơn sự chia sẻ của bạn. Đồng cảm với bạn. Hãy cố gắng hết khả năng của bạn. Chúc bạn thành công.
Mình cũng chỉ là kẻ thất bại.Nhưng mình nghĩ chúng ta không hẳn là kẻ thua cuộc, chẳng qua là ta chưa thực sự thành công mà thôi. Chưa thành công không có nghĩa là không thành công, đời dài mà, ngày mai biết đâu sẽ khác. Còn chờ gì mà không đào bới cái thứ gọi là đam mê trong bản thân. Chỉ có đam mê mới giúp ta đạp đổ thất bại để từng bước chạm mốc đến sự thành công. 🙂
Mình cũng giống bạn, đang vùng vẫy để thoát ra khỏi cái nhà tù số mệnh đấy.
Qua bài này thì mình nghĩ bạn khá mê phim, nên toàn bài tình tiết phim khá nhiều. Nhưng mà cái II:, nếu tôi là kẻ thất bại thì liệu tôi có thể lựa chọn?
Với lại mình khá mê truyện, mình đọc Songoku nhiều rồi nên chắc chắn 7 viên ngọc rồng là có thật nhá, chỉ là chưa ai tìm đủ thôi :v
Cảm ơn bạn. Mình là một tín đồ của điện ảnh. Chúc bạn sớm gọi được rồng thần và chụp lại ảnh cho mọi người chiêm ngưỡng với nhé. :V
Và nhớ là đừng xin Rồng thần 1 bức ảnh nhé :)))
Cám ơn tác giả rất nhiều về những chia sẻ của mình, tôi thực sự thấy được tâm huyết của bạn trong từng con chữ. Tôi sẽ chờ đời những bài viết mới của bạn, hy vọng một ngày nào đó được hàn huyên với bạn ở ngoài đời.
Cảm ơn bạn rất nhiều. FB của mình là Trẫm Phan. Mình rất vui khi nếu 2 ta có thể làm bạn.