Đây không phải là lời than vãn, mà là một sự thật hiển nhiên, sắc như lưỡi dao, cắt thẳng vào trái tim của một nền văn minh đang tự xé toạc trật tự tự nhiên bằng ý chí giả tạo.
Trong một xã hội nơi phụ nữ có đầy đủ quyền nhưng đồng thời cũng có quyền hủy hoại đời một người đàn ông chỉ vì cảm xúc cá nhân bị kích động, thì vai trò lãnh đạo của đàn ông không còn là vấn đề năng lực, mà là vấn đề sống còn. Không phải vì đàn ông yếu đi, mà vì quyền lực thực sự không thể tồn tại trong môi trường không có sự quy phục tự nguyện.
Lãnh đạo không phải là áp đặt, mà là sự hợp tác, đồng thuận ngầm giữa người đi trước và người đi sau. Khi người đi sau, dù là phụ nữ, không còn sẵn sàng bước theo, thì người đi trước chỉ còn là kẻ đơn độc đứng trên ngọn đồi, vẫy tay vào khoảng không.
Hệ quả xã hội của điều này là sự sụp đổ âm thầm của trật tự phụ hệ. Không phải vì trật tự đó độc tài, mà vì nó bị hiểu sai và bị tấn công bằng cảm xúc. Gia trưởng đích thực không phải là sự thống trị, mà là trách nhiệm: gánh vác rủi ro, im lặng chịu đựng, và âm thầm bảo vệ. Nhưng khi xã hội biến trách nhiệm thành “đặc quyền”, và “đặc quyền” ấy lại bị phủ nhận, thì đàn ông rút lui. Không phải vì họ sợ đấu tranh, mà vì họ không ngu đến mức hy sinh cho một hệ thống không còn cho phép họ tồn tại.
Khi một người đàn ông bị kiện vì ánh mắt, bị hủy vì lời nói, bị tẩy chay vì cách anh ta thể hiện QUYỀN LỰC MỀM — thì anh ta học được bài học: im lặng là sống. Và khi hàng triệu người đàn ông im lặng, xã hội mất đi nhịp tim của nó. Không có lãnh đạo, không có hướng đi, không có lửa, chỉ còn tro tàn của một nền văn minh từng tự hào về tiến bộ, nhưng đang chìm trong hỗn loạn cảm xúc.
Ngay cả khi một người đàn ông không áp đặt, không hét lên, không dùng bạo lực, mà chỉ đơn giản hiện diện như một trung tâm ổn định, một điểm tựa, một người đưa ra quyết định trong gia đình hay tập thể thì anh ta vẫn có thể bị tấn công.
Quyền lực mềm ở đây không phải là quyền lực của roi vọt hay tiếng quát, mà là quyền lực của sự hiện diện: im lặng nhưng vững chãi, điềm tĩnh nhưng rõ ràng, không tranh cãi nhưng không lay chuyển. Đó là kiểu đàn ông biết lắng nghe, nhưng cuối cùng vẫn điều hướng. Anh ta không cần nói nhiều, chỉ cần ở đó, là người mà người khác nhìn vào để hỏi: “Anh nghĩ sao?” Và chính vai trò tự nhiên đó — không tranh, không cầu — lại là điều khiến anh ta bị coi là “độc hại”, “gia trưởng”, “toxic” trong mắt hệ tư tưởng hiện đại.
Chỉ cần anh ta từ chối để mọi thứ trở thành tranh luận vô tận, vô ích. Chỉ cần anh ta đưa ra quyết định vì cảm thấy có trách nhiệm, không phải vì quyền lợi, là anh ta đã phạm tội. Trong một bữa ăn gia đình, anh ta chọn nhà hàng thì bị nói là “không tôn trọng ý kiến vợ”. Trong công việc, anh ta đưa ra định hướng thì bị tố là “áp đặt tư duy lãnh đạo kiểu cũ”. Trong mối quan hệ, anh ta nói “chúng ta nên làm thế này” và ngày hôm sau, có người gọi đó là “thao túng”.
Quyền lực mềm bị hiểu sai thành âm mưu thống trị chỉ vì XÃ HỘI HIỆN NAY KHÔNG CÒN PHÂN BIỆT ĐƯỢC GIỮA QUYỀN LỰC VÀ TRÁCH NHIỆM.
Đàn ông không còn được phép tự nhiên dẫn dắt — dù đó là bản năng, dù đó là nhu cầu của trật tự — nếu không có “sự cho phép” từ phụ nữ. Nhưng ngay cả khi có, thì cái bóng của “#MeToo”, của “toxic masculinity”, vẫn rình rập, để bất kỳ lúc nào, một cảm xúc bị tổn thương, một cái nhìn không vừa ý, là quyền lực ấy bị rút lại bằng hình thức hủy diệt danh tiếng, tẩy chay xã hội, hoặc pháp lý.
Và hậu quả? Đàn ông rút lui. Không phải vì họ sợ, mà vì họ hiểu: nếu ngay cả khi hành xử tử tế, điềm tĩnh, có trách nhiệm mà vẫn bị đối xử như kẻ thù thì tốt nhất là đừng làm gì cả. Im lặng. Lẩn tránh. Không quyết định. Không cam kết. Không yêu. Không cưới. Không con cái.
Đó không phải là sự yếu đuối mà là sự sống còn, sinh tồn. Nhưng khi cả một thế hệ đàn ông sống theo logic sống còn, thì xã hội mất đi linh hồn của nó.
Tôi bắt đầu nghe thấy có người phản đối: “PHỤ NỮ KHÔNG CẦN ĐÀN ÔNG LÃNH ĐẠO.”
Trước hết phải bắt đầu bằng việc làm rõ “lãnh đạo” ở đây nghĩa là gì? Nếu là quyền lực pháp lý, kinh tế, hay chính trị thì đúng, phụ nữ hoàn toàn có thể tự đứng trên đôi chân của mình, và điều đó là tốt. Nhưng nếu “lãnh đạo” được hiểu là trật tự tâm linh, là sự ổn định nội tại, là điểm tựa trong cơn bão thì không phải ai cũng có thể tự tạo ra điều đó cho người khác, hay thậm chí chính bản thân họ.
Không phải ngẫu nhiên mà trong mọi truyền thống thiêng liêng, hình ảnh người cha, người chồng, người thủ lĩnh luôn mang tính biểu tượng sâu sắc: Shiva, Zeus, Abraham, Đức Phật, Jesus… không phải là những kẻ áp bức, mà là trụ cột của trật tự. Phụ nữ, với năng lượng Shakti, là sức sống, là biến động, là sáng tạo. Nhưng Shakti không tồn tại lâu bền nếu không có Shiva. Không phải vì Shakti yếu, mà vì bản chất của nó là vận động. Nó cần điểm tựa. Khi xã hội phủ nhận vai trò này của đàn ông, nó không giải phóng phụ nữ mà tước đi của họ sự bình an.
Luận điểm ngược lại “Shiva không thể tồn tại lâu bền nếu không có Shakti” là sai về bản thể luận. Bởi Shiva, với tư cách là Chân Ngã, là Thực Tại Tối Hậu, không sinh không diệt, không phụ thuộc vào bất kỳ điều kiện nào, kể cả Shakti. Shakti là năng lượng biểu hiện thế giới, nhưng sự hiện diện của thế giới hay không thế giới, không ảnh hưởng đến bản chất của Shiva. Ngài là nền tảng, không phải là hệ quả, là sat (hiện hữu) chứ không phải kriya (hành động). Shakti vận động trong Shiva, nhờ Shiva, nhưng Shiva hiện diện ngay cả trong trạng thái pralaya khi Shakti hoàn toàn rút về. Do đó, không phải Shiva cần Shakti để tồn tại mà chính Shakti chỉ có ý nghĩa khi có Shiva làm điểm tựa.
Quan điểm cho rằng “phụ nữ không cần đàn ông” thường dựa trên một ảo tưởng hiện đại: rằng con người hoàn toàn tự chủ, rằng cảm xúc có thể thay thế trật tự, rằng quyền lực cá nhân có thể thay thế trách nhiệm tập thể. Nhưng thực tế thì ngược lại. Khi phụ nữ được “tự do” hoàn toàn — không cần quy phục, không cần lệ thuộc, không cần sự dẫn dắt — thì họ không trở nên mạnh hơn, mà trở nên cô đơn hơn. Không phải vì họ không đủ khả năng, mà vì bản chất con người — cả nam lẫn nữ — là cần kết nối, cần ý nghĩa, cần một trung tâm. Khi trung tâm ấy bị phá vỡ, mọi thứ bay tán loạn. Gia đình tan rã. Trẻ em lớn lên không cha. Phụ nữ kiệt sức vì phải làm tất cả. Đàn ông mất phương hướng vì không còn vai trò. Xã hội trở thành một đám đông những cá thể tự xưng là tự do, nhưng thực chất đang trôi dạt trong một biển ý chí mất định hướng.
Và điều trớ trêu nhất là chính những người phụ nữ mạnh mẽ nhất, những người thực sự hiểu bản thân và đạo lý, lại là những người tìm về sự dẫn dắt một cách tự nguyện. Không phải vì họ yếu, mà vì họ biết rõ: sức mạnh thật sự không nằm ở việc làm mọi thứ một mình, mà ở việc biết ai xứng đáng để mình giao phó. Quy phục không phải là khuất phục; quy phục là sự lựa chọn tỉnh thức. Như một dòng sông không cần chống lại dòng chảy, mà biết khi nào nên dâng trào, khi nào nên lặng lẽ. Phụ nữ không cần đàn ông lãnh đạo nếu đàn ông ấy không xứng. Nhưng họ cần trật tự. Họ cần điểm tựa. Họ cần một người đàn ông không phải để kiểm soát họ, mà để cùng họ xây dựng một thế giới có ý nghĩa.
Vì vậy thay vì tranh cãi về “ai cần ai”, hãy đặt câu hỏi sâu hơn: xã hội chúng ta đang xây dựng cái gì? Một thế giới nơi mọi người đều “tự do” nhưng không ai thuộc về nhau? Hay một thế giới nơi đàn ông và phụ nữ, với bản chất khác biệt nhưng bổ sung, cùng nhau tạo nên một trật tự bền vững, không phải bằng luật lệ cưỡng bức, mà bằng sự đồng thuận tâm linh? Đàn ông không thể dẫn dắt những người không muốn được dẫn dắt. Nhưng xã hội sẽ sụp đổ nếu không ai còn muốn được dẫn dắt. Và khi đó, không phải phụ nữ hay đàn ông thắng mà là hỗn loạn thắng.

