Ảnh: AER Wilmington DE
Có rất nhiều người mà tôi phải cám ơn nhưng nói chung thường được chia làm hai kiểu người. Kiểu người tôi yêu rất nhiều nhưng không yêu tôi, kiểu người yêu tôi rất nhiều nhưng tôi không yêu họ. Ai cũng có một thời yêu đơn phương ai đó mà không thể hiểu nổi lí do tại vì sao và cũng từng “bị” ai đó yêu đương phương mà chính mình cũng không thể hiểu nổi lí do tại vì sao, thật ra đến cuối cùng thì ta đều phải cám ơn cả hai.
Tôi thường hay nói rằng ai đó nên yêu thương bản thân mình, đến một thời điểm tình yêu của bạn đã quá nhiều và tự nhiên bạn sẽ muốn chia sẻ cho người khác, nhưng chỉ riêng điều đó thôi thì vẫn chưa đủ nếu ai đó chưa hiểu và chấp nhận phân nửa còn lại của chính mình. Ý tôi muốn nói là cái phần tối tối còn lại bên trong của mỗi người, nơi nuôi dưỡng những con quỷ mà chính bạn cũng không muốn nghĩ đến. Trước khi bạn nhìn thấy và chấp nhận phần còn lại của chính mình (vì bạn sẽ không muốn thấy và cũng không tự nhiên mà thấy đâu), sẽ có người giúp bạn làm điều đó, người yêu bạn hơn chính bản thân họ. Họ chắc chắn sẽ chấp nhận những con người thật của bạn mà chính bạn còn không thể nào chịu đựng nổi. Nếu bạn có bên cạnh một người như thế bạn nên giữ gìn và trân trọng họ như báu vật vì họ giúp bạn hiểu rõ chính mình một cách trọn vẹn nhất.
Thật ra, chính tôi lại không làm được như điều tôi vừa nói. Tôi không thấy anh có điểm nào tốt, anh không hề có điểm nào hay ho trong mắt tôi, không hề. Khi tôi chán, không biết làm gì hoặc không có ai, tôi gọi anh. Khi tôi vui vẻ, hạnh phúc, bận rộn với điều gì đó mới mẻ, tôi gọi bạn bè tôi. Khi tôi muốn đến nơi nào đó, lang thang đâu đó, tôi gọi anh. Khi anh muốn đi đâu đó với tôi, tôi thậm chí không trả lời tin nhắn hoặc để anh đến rồi về vì tôi đổi ý vào phút cuối. Điều tồi hơn là tôi nói cho anh nghe tất cả những điều trên, những điều mà tôi nghĩ về anh, lí do thật sự vì sao tôi lại cư xử tệ hại với anh, lí do vì sao tôi không yêu anh nhưng vẫn đi với anh, tôi thậm chí còn không muốn làm bạn với anh. Tôi bắt bẻ anh đủ mọi chuyện, tôi moi đủ mọi thứ để cho anh thấy rằng anh là người có lỗi, tôi đem lỗi của anh để phân tích, để vạch lá tìm sâu, để anh cảm thấy bản thân anh thực sự là người không xứng đáng.
Tôi nói cho anh biết tất cả mọi bí mật của mình vì tôi không quan tâm anh nghĩ gì về tôi vì tôi có quan tâm gì anh đâu. Tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Đôi khi tôi đi xa đến mức nói với anh rằng tôi giữ mối quan hệ với anh là vì lợi ích của chính tôi, anh không nên đến gần tôi nữa. Tôi khuyên anh nên tin tôi, tôi hiểu bản thân mình khá rõ, rằng tôi sẽ không bao giờ yêu anh cho dù anh có yêu tôi hơn chính anh đi nữa. Nếu tôi yêu anh, tôi đã yêu ngay từ ban đầu, anh nên mặc kệ tôi mỗi lần tôi gọi anh vì đôi khi tôi cũng không tự chủ đến mức hoàn toàn rũ bỏ được cám dỗ. Tôi đơn giản chỉ không muốn nhìn thấy mặt anh, mỗi lần nhìn thấy anh là tôi không được vui. Tôi đẩy anh đi tới điểm giới hạn của sức chịu đựng, anh chỉ thể hiện rằng mình đang tức giận rồi im lặng, những lúc như thế tôi nghĩ anh thật là hèn, tôi nghĩ anh thậm chí còn không dám nói lên suy nghĩ của mình, anh có quyền làm điều đó vì sao anh lại không làm. Đối với người mà mình không thích thì họ làm gì mình cũng không thích, thường là vậy.
Đôi khi anh hỏi tôi vì sao tôi ghét anh đến mức chưa bao giờ tỏ ra dễ chịu với anh lấy một lần, tôi trả lời anh rằng có lẽ do tôi ghét chính mình đến mức không thể chịu đựng nổi nên đổ hết tất cả lên vai anh, đó là những lúc tôi biết mình đã đi quá xa khi xúc phạm đến lòng tự trọng của người khác. Lúc đó tôi đã có rất nhiều lí do để trả lời, đó là vì trong quá khứ anh đã không tốt với tôi, đó là vì con người anh khiến tôi khó chịu, vân vân (tôi không nhớ hết được vì chuyện cũng lâu rồi) nhưng cuối cùng tôi đành phải chấp nhận rằng chẳng có lí do nào cả. Tôi tồi tệ với anh chẳng vì lí do gì hệt như anh tốt với tôi cũng chẳng vì lí do gì, nó thuộc về bản chất. Ai cũng có những con quỷ và đó là những con quỷ của riêng tôi. Tôi thậm chí còn liên tục tổn thương anh bằng cách nhắc đi nhắc lại rằng tôi không hề thích anh chút nào bởi vì đôi khi tôi cảm thấy có lỗi (vì tôi thực sự rất quá đáng) và tôi tặng anh cái gì đó để chuộc lỗi, hoặc là cám ơn anh vì anh quá tử tế với tôi nhưng không có nghĩa là tôi có thêm thiện cảm nào đối với anh. Tôi phải giải thích mỗi một lần tặng quà gì đó cho anh để anh không hiểu lầm.
Đây cũng không phải là chuyện của riêng tôi, trước khi viết bài này tôi cân nhắc khá kĩ và tôi nghĩ mình nên viết vì tôi không hề có ý bêu xấu anh ngay cả với chính tôi mặc dù trông có vẻ là tôi đang tự bêu xấu mình. Tôi đơn giản chỉ muốn viết về những gì tôi đã trải qua và hi vọng ai đó hiểu cụ thể phải bắt đầu yêu thương chính mình từ đâu và như thế nào. Những gì đã trải qua, nếu không dùng nó vào việc gì đó thì thật là uổng phí vì cái giá phải trả thật sự không nhỏ.
Tôi cũng không có ý tự hào vì những điều tôi đã kể trên, những điều mà tôi vẫn thường nói rằng tôi không hề có ý làm tổn thương ai, tôi chỉ thể hiện con người thật của mình. Tôi không hề tự hào chút nào, tất cả những điều đó chỉ làm cho tôi hiểu rằng tôi chẳng là ai cả nhưng tôi phải để việc nó như là chính nó vì tôi không muốn mình bị mất trí, tôi không muốn làm người đạo đức giả, không muốn tự lừa dối mình rằng mình là người rất tử tế nhưng thật ra không phải như vậy.
Tôi không muốn giả vờ rằng mình là kiểu người tốt hay là ngược lại, rằng mình là người rất xấu bởi vì chẳng có ai chỉ là người tốt hay chỉ là người xấu, chúng ta có tất cả. Nếu tôi xử sự như thể tôi rất tốt thì thật ra tôi chỉ đang tự lừa dối chính mình. Nếu tôi xử sự như thể tôi rất xấu thì thật ra tôi đang rất ghét bản thân. Tôi chọn cách cư xử như tôi cảm thấy, một cách tự nhiên. Tôi không kêu gọi mọi người hãy xấu xa hết cả đi, không phải như vậy nhưng trước tiên bạn phải là chính mình rồi sau đó bạn mới có thể hiểu, thay đổi, chấp nhận và yêu thương bản thân.
Mọi người ai cũng hô hào với nhau rằng phải yêu thương bản thân mình nhưng thật ra họ không hiểu được phải yêu như thế nào. Họ không thể hiểu nổi vì sao họ vẫn không hạnh phúc khi họ yêu bản thân nhiều lắm rồi, yêu một cách ích kỉ, nhưng sao càng ích kỉ lại càng cảm thấy có lỗi. Đó là vì họ không yêu trọn vẹn con người họ, họ chỉ yêu vẻ đẹp của mình, phần còn lại họ từ chối xem như là không tồn tại, nếu có thì là có ở người khác. Cho nên thật sự may mắn cho ai có được một người yêu bạn hơn cả chính bản thân họ, vì họ đã làm thay cho bạn phần khó khăn nhất rồi, họ chấp nhận trọn vẹn con người bạn.
Điều đó không có nghĩa là bạn buộc phải yêu họ lại để đền ơn nhưng tôi nghĩ chúng ta nợ họ lời giải thích, lời cám ơn, lời xin lỗi, ít nhất cũng là những điều đó vì họ đã giúp ta nhận ra góc tối của mình. Nếu không phải là họ thì ai có thể làm được điều đó? Bản thân chúng ta vốn đã chối bỏ chúng ngay từ ban đầu, đặc biệt là từ ngày chúng ta đến trường. Và vì sao chúng ta phải hiểu được góc tối của chúng ta để làm gì? Có một câu đại khái như thế này, nếu bạn không tự lừa dối mình thì không ai có thể lừa dối bạn được. Bạn muốn hiểu hay không thì đó là sự lựa chọn của bạn.
Quyên Quyên
Tốt ngay từ đầu mình thấy nó không bình thường tí nào, vì tốt hay xấu không phải là đặc tính bẩm sinh mà là sự lựa chọn.
Tác giả đã thay đổi được chưa ? 🙂
” bạn không tự lừa dối mình thì không ai có thể lừa dối bạn được “
Tình yêu cũng giống như câu chuyện, là còn thiếu một cái gì đó, thiếu một chút thôi mà chẳng vượt qua được. Khi nào thì asin đuổi kịp con rùa? Thế nào là vô hạn và thế nào là hữu hạn? Vấn đề vẫn là bài toán về nhận thức, và bản thân có muốn nhận thức hay không mà thôi.
Sao không tốt luôn ngay từ đầu, sao cứ phải có xấu mới tốt lên được 🙂 ?
Tình yêu khiến người ta không nhìn thấy điểm xấu của người mình yêu. Tình ghét khiến người ta không nhìn thấy điểm tốt của người mình ghét. :))