Featured Image: Khánh Khánh
Sáp vuốt tóc Gatsby làm những ngón tay tôi dính dính khi chúng lướt qua đường rẽ ngôi trên đầu. Ngón tay tôi miết một dải quanh đường dọc ngôi trái, rồi chải hết phần tóc phía trên sang bên phải. Hai bên đầu từ tai trở lên cạo đinh dựng đều, sờ vào ráp ráp. Được rồi, bảnh bao đó, ít nhất là trong gương. Nhìn kỹ hơn một tí, một hàng ria mép cong cớn vắt chềnh ềnh qua môi tôi. Tôi đã mất hơn nửa tiếng xoay lấy xoay để trước gương nhưng một cái gì đó luộm thuộm cứ chực xổ ra. Nào thì cạo râu.
Ngày Áo dài duy nhất trong đời tôi bắt đầu như thế. Hàng năm vào một ngày đầu tháng tư, học sinh khối 12 sẽ có vài giờ mà tất cả nữ sinh tha thướt trong áo dài còn nam sinh sẽ được lịch lãm trong Âu phục. Chúng tôi rậm rịch chuẩn bị cho ngày này cẩn thận. Hôm nay sẽ để lại những bức ảnh đẹp đẽ nhất của chúng tôi, những người vừa chạm 18 tuổi.
Tuần trước, vài đứa con trai đã sắm xong âu phục, mua cà vạt, có đứa còn chuẩn bị cả giày độn đế. Tôi có hai bộ suit đen bố mua cho hồi lớp 10, đến giờ đã ngắn choằn. May đo chẳng kịp, tôi bèn mượn tạm bộ đồ của bố, loay hoay là lượt rồi treo vào trong bao. Cà vạt tôi nhờ bố thắt sẵn treo trong tủ. Đôi giày da màu đen cỡ 42 được tôi bôi xi đánh sáng loáng, nhìn bóng, cứng như bộ giáp bọ hung.
Sáng nay lũ con gái lớp tôi mang áo dài đến lớp trải ra bàn cho phẳng, mang cả bàn là, đồ trang điểm. Chúng xúng xính cuốn lô mái, kẻ mắt, đánh phấn cho nhau. Mấy đứa bình thường nhìn luộm thuộm, bú rù hôm nay cũng học đòi uốn mi, chuốt mascara. Lớp nhìn ngộ nghĩnh quá! Không khí cứ cuống cuồng, bay mùi mỹ phẩm như cảnh hậu trường của một vở kịch. Chúng nó xoay vần như chong chóng hết từ bàn này đến bàn khác, hò hét nhau lấy cái kẹp, mượn cái son, y như mấy cái hoa xoay mòng mòng trong xoáy nước. Tôi biết ước muốn hình ảnh cuối trong trường tươm tất và đẹp của chúng nó còn mãnh liệt hơn tôi.
Tiết học cuối cùng kết thúc là lúc 5 thằng con trai chúng tôi bị đuổi ra khỏi lớp để đám con gái thay đồ. Những đưa con trai khối ngoại ngữ xếp hàng dài ở nhà vệ sinh thay đồ nhanh như chớp. Nhà vệ sinh trở thành một nhà máy mà đầu vào là những đứa con trai mặc áo đồng phục đi giày sneaker nhếch nhác, đầu ra là những quí ông tươm tất gọn gàng trong bộ vest và giày Tây.
Đứng cùng mấy đứa con trai khác, tôi bị màu trắng làm lóa mắt. Những bóng trắng trôi nhẹ nhàng khắp các góc sân trường. Tôi bắt gặp những tà áo bay lên theo chiều gió cuốn đọng lại những vệt trong không khí. Những nét chuyển động mơn man ấy khắc vào trong không gian xám xanh se lạnh của tiết tháng 3 hợp thành một bức tranh siêu thực. Tôi chợt bắt gặp trong mình một cảm xúc mông lung, bâng quơ như thể những tà áo dài đã giăng trong lòng tôi một lớp lụa mơ màng, đưa những suy nghĩ của tôi đi phiêu bạt. Cảnh tượng trước mắt tôi đẹp sững sờ nhưng không hề hoa lệ. Nó giản dị, thanh trong đầy thánh thiện. Nếu như tạo hình được khoảnh khắc và cảm xúc này, tôi sẽ kết nó lại thành những chùm ngọc lan trắng dịu dàng, thanh khiết, dù e ấp nhưng không giấu nổi hương thơm quyến rũ.
Bước lại gần hòa mình trong sắc trắng ấy, tôi nhận ra người mình đang nóng bừng. Một đứa con gái cùng lớp nhìn thấy tôi, kéo theo cả bầy lụa là tha thướt cuốn quanh tôi và lũ con trai để chụp ảnh. Mấy giờ trước thôi, chúng vẫn là những đứa con gái nói nhiều trong lớp, năng ăn quà, hay hò hét, chanh chua quát lác, mà giờ đã biến hóa thành giống loài mới toát ra ma lực làm hồn tôi lạc lối.
Áo dài làm chúng trở nên quyến rũ và khiến tâm tính chúng dịu dàng. Hai tà lướt thướt cần sự nâng niu cẩn thận và guốc cao gót làm chúng từ tốn lại. Những đường cong thiếu nữ vốn bị che lấp bởi áo quần đồng phục thùng thình nay được tôn lên rõ rệt. Đôi mắt chúng lóng lánh cái ngây thơ nhưng đuôi mắt hay cười lại giấu một tia nhìn sắc sảo. Khuôn miệng đầy đặn chỉ chực nở xòe, làm cho bao cái duyên được thể xổ lồng, thôi miên kẻ ngắm nhìn. Sao tôi chợt thấy cái áo vest chật chội, còn áo sơ mi của tôi nhàu nhĩ quá thể. Cà vạt tôi hình như đeo lệch còn cổ tay áo chưa cài cúc. Có ai nhận ra không?
Một đứa con gái lớp tôi đến gần khoác tay tôi, người bé nhỏ ghê gớm, đứng nép vào tôi chụp ảnh. Lưng tôi như dài quá thể, 1m80 này sao cồng kềnh quá nhỉ! Tay chân tôi thừa thãi, chẳng biết nhét vào đâu. Lúng túng, tôi đặt tay lên vai nó, chỗ cái áo cổ thuyền để chừa đôi xương quai xanh mảnh mai và một phần vai tròn trịa. Tay tôi vỡ vụn trước nỗi sợ làm tan biến đi dáng hình mỏng manh quá dịu dàng này. Những ngón tay run rẩy của tôi khi chạm vào người nó như đang khuấy động một mặt nước trong trẻo, tinh khiết. Nụ cười rúm ró cứng gượng của tôi có che dấu được nhịp đập thình thịch của cả cơ thể tôi không?
Cái đẹp đang e lệ nép vào mình tôi lúc này thật dễ vỡ. Vẻ đẹp ấy chỉ sống có giây phút này. Tôi chỉ có đúng khoảnh khắc này. Chỉ giờ sau chúng sẽ thay đổi, trên đường biến hóa thành loài khác. Tôi lún chìm trong khao khát có được cái hộp nhốt hết những cảm xúc và cái đẹp này để gặm nhấm về sau. Trong giây phút hiện tại, tôi không đủ to lớn để ôm hết được cái mênh mang của vẻ đẹp thanh tao đang khỏa lấp không gian. Sự tinh khiết quá đáng làm lòng tôi thấy mình thật nhỏ nhoi.
Trước sự diễm lệ ấy, tôi trở thành một đứa con trai lóng ngóng, vụng về. Có lẽ vai trò của con trai chúng tôi chính là làm chút điểm xuyết gượng gạo vào không gian trong ngần, tinh khôi này. Kết tinh của tuổi trẻ là đây. Chúng tôi sống cho những khoảnh khắc.
Khánh Khánh