Featured Image: Samuel Grimaldo Jr.
Tôi vừa bị mất iphone, không có gì đáng tự hào, nhưng đây là chiếc iphone thứ 3 tôi mất trong năm nay: 2 chiếc đầu tiên là iphone 5 và chiếc vừa mất là iphone 4, những tài sản giá trị. Bạn thấy tôi điên khùng quá không? Người ta một năm mất một cái đã bực rồi, ấy thế mà tôi không mất tới 3 cái lại chẳng hề bực. Đúng, tôi không bực những kẻ trộm kia, tôi chỉ bực chính bản thân mình. Bực cái tính đểnh đoảng, luộm thuộm và luôn tin tưởng mọi người một cách quá đáng. Nếu tôi là một người nào đó như họ, nhìn thấy một món tài sản giá trị đặt hớ hênh mời goi, dám tôi cũng muốn trở thành một tên trộm lắm. Có khi còn nghĩ rằng người bị mất đồ nên cám ơn tôi vì đã dạy họ bài học không nên để tài sản của mình bừa bộn lung tung như thế.
Tự nhiên nhớ lại câu nói này: “Khi một việc tồi tệ xảy ra và lặp đi lặp lại, điều đó có nghĩa là cuộc sống đang cố dạy bạn một bài học nào đó.” Hẳn rồi, cuộc sống đang dạy tôi phải biết bảo quản tài sản cẩn thận và sống ngăn nắp hơn chăng? Mà tôi lại là một học sinh ngu dốt chẳng chịu học. Tôi mất đáng đời lắm thay giờ trách than gì. Không, bài viết này không phải để trách than, mà về những chuyện khác mà tôi ngộ ra, từ bài học này.
Tôi nhận ra mình thật sự cô độc hơn mình nghĩ
Quay lại cảm giác khi mất điện thoại, lần đầu tiên bị mất điện thoại có lẽ là lần tôi đau buồn nhiều nhất, mỗi lần sau thì càng đỡ đau hơn, có lẽ do tâm trí đã dần quen với việc này. Nhưng cảm giác hụt hẫng thì luôn hiện hữu, hụt hẫng vì mất một món đồ giá trị đã đành. Tôi cảm thấy như mình bị mất đi một người bạn thì đúng hơn, một người bạn thân hơn cả bạn thân nữa. Bạn IP luôn ở bên tôi, giúp tôi làm việc, giúp tôi cười, thư giãn, giúp tôi lưu trữ cuộc sống và giúp tôi kết nối với tất cả mọi người. Rồi tôi chợt nhận ra mình cô độc quá chừng. Một người ở độ tuổi trẻ trung sôi nổi nhất lại chỉ có cái điện thoại vô tri làm bạn, bạn thân.
Tôi thức dậy với điện thoại, chìm cả ngày bên điện thoại và đi ngủ cũng bên cạnh chiếc điện thoại. Cuộc sống của tôi từ bao giờ trở nên bé nhỏ và đơn điệu đến thế? Từ bao giờ tôi trở nên lệ thuộc vào cái bạn điện thoại này như vậy. Bạn yếu pin là tôi không yên, bạn hết máu là tôi vội vàng đi nạp. Bạn xước một đường và móp một góc là tôi đau lòng. Tôi quan tâm bạn còn hơn những người thân bên cạnh mình. Từ khi nào bạn lại quan trọng với tôi như vậy? Và tôi cũng nhận ra, hình như không chỉ tôi, mà rất nhiều người cũng đang như vậy, đang cùng chung một tình trạng cô độc đến đau lòng chỉ có chiếc điện thoại là bạn thân thiết nhất mà thôi.
Kinh nghiệm của kẻ mất điện thoại thường xuyên
Mỗi khi mất điện thoại, tôi cũng tiếc lắm, cũng đau lòng lắm, nhưng tôi không than van nhiều. Than van được ích gì, thời gian than van và đau buồn tôi luôn dành để nghĩ cách nào mua lại được chiếc điện thoại khác nhanh nhất có thể. Và luôn tự nhủ câu thần chú “của đi thay người, của đi thay người” cho đỡ đau lòng. Tôi hạn chế cho người khác biết mình mất điện thoại, ba mẹ thì tiếc rẻ một món tiền lớn, bạn bè thì chửi ngu nên tôi thường chọn cách im lặng và tập trung suy nghĩ tìm cách mua lại cái mới. Con người làm ra tiền, làm ra của cải vật chất, thật vô lý khi lãng phí quá nhiều thời gian để đi than van. Tôi thậm chí còn thấy nhiều giọt nước mắt của các bạn mất điện thoại nữa cơ.
Hơi xấu hổ khi nói ra điều này nhưng là một người có kinh nghiệm trong việc mất điện thoại tôi có đôi lời khuyên cho bạn như sau: Đừng mãi tiếc nuối và than vãn về việc mất điện thoại, công bằng mà nói, chẳng ai bận tâm đến chiếc điện thoại của bạn cả dù cho họ có giả vờ hỏi han. Thời gian than vãn đó bạn nên nghĩ cách để kiếm tiền, để làm việc tay trái chân trái sinh thu nhập mua lại chiếc điện thoại khác sẽ tốt hơn. Và bạn nên có kế hoạch dự trù cho việc mất điện thoại, bao gồm việc lưu trữ danh bạ và đồng bộ hết hình ảnh, dữ liệu quan trọng lên một nơi nào đó. Vì khi ta mất điện thoại, tiếc nó đã đành nhưng ta thường tiếc hơn cái danh bạ và toàn bộ hình ảnh, dữ liệu trong đó. Tôi khuyên bạn điều ai cũng biết nhưng bạn biết nó không thừa mà đúng không?
Một ngày không iphone, tôi đã thật sự sống
Một ngày không có iphone của tôi thật khác, tôi đi ngủ sớm hơn và dành nhiều thời gian cho việc đọc sách và viết lách, cảm thấy thư thái lạ thường. Buổi sáng tôi dậy sớm hơn, lái xe về nhà thăm gia đình không quên mua cho ba mẹ tô phở nơi quán họ yêu thích, một việc đơn giản đã lâu tôi không làm. Không phải mất điện thoại tôi mới về, nhưng khi không lăm lăm điện thoại trên tay, tôi nói chuyện với ba mẹ nhiều hơn, tôi ngắm nhìn họ nhiều hơn và cảm thấy yêu thương ba mẹ hơn rất nhiều. Nhìn ba mẹ vui vẻ pha chút ngạc nhiên, cười nói và ăn uống ngon lành, một cảm xúc nghèn nghẹn từ tận đáy lòng tôi dâng lên. Tôi đã bỏ sót quá nhiều điều rồi chăng?
Buổi tối, anh bạn rủ ra một quán bia mới khai trương, như bình thường tôi sẽ từ chối, nhưng ngày không iphone tôi đồng ý, về nhà sớm có làm gì lại đang buồn nữa, uống chút bia ngủ cho ngon, tôi nhủ thầm. Tối đó tôi như lạc vào một thế giới khác, không ngờ tại cái phố núi bé nhỏ này lại có nơi nhộn nhịp như vậy. Tôi cứ tưởng mọi người ai cũng cô đơn như mình hóa ra không phải. Mỗi bàn là từng tốp bạn nam hoặc cả nam nữ, uống bia, trò chuyện cười đùa thật vui vẻ. Là tôi đã tự tách mình ra khỏi cuộc sống màu sắc này từ lúc nào? Từ lúc nào tôi cô độc và nép mình thế này. Rõ ràng, thế giới của tôi bất ổn, bất ổn một cách đáng ngờ mà chỉ mãi đến ngày không có iphone tôi mới nhận ra. Hóa ra ngoài thế giới iphone còn có một thế giới khác, rất xinh đẹp và vô cùng thú vị ngoài kia, tất cả chờ tôi đặt điện thoại xuống, mở lòng ra và khám phá… Một thế giới cần tôi hòa mình và cảm nhận bằng trái tim chứ không phải những cú click hay trượt tay trên màn hình.
Khi nào vẫn còn những kẻ trộm lương tri thì thế giới vẫn còn tốt đẹp
À, ngày không iphone tôi vừa kể là một ngày khác, là ngày hôm kia khi tôi định bán nó cho người ta mà sau đó họ đổi ý không mua nữa. Còn hôm nay sẽ vẫn là ngày có iphone… Ngay sau đây tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện khó tin có thật, cũng về chiếc điện thoại bị mất ngày hôm nay. Đó là tôi đã được tên trộm mang trả lại. Haha đúng vậy, quá khó tin đúng không? Chính tôi cũng không thể tin được mình lại may mắn thế, may mắn gặp một tên trộm “lương tri”.
Khi bị mất, tôi ngạc nhiên khi họ không tắt máy, máy vẫn đổ chuông. Trong những nỗ lực cuối cùng, tôi nhắn đi một tin trong vô vọng: “Giờ em muốn chị chuộc lại máy hay muốn chị đưa đoạn camera cho công an?” May mắn làm sao, đó là một tên trộm tay ngang và yếu bóng vía, nghe tôi hù đã lập cập mang máy đến trả lại, tất nhiên bạn ấy không dám ra mặt mà nhờ một bác xe ôm mang tới trả và còn nhắn tin xin lỗi tôi rằng: “Tại em suy nghĩ nông cạn nên đã lấy điện thoại của chị, em xin lỗi, em sẽ không làm vậy nữa.” Thật mủi lòng làm sao. Tôi nói chuyện qua tin nhắn với kẻ trộm vài câu và còn được em ấy cảm ơn nữa. Sao cũng được, nhận lại được điện thoại là tôi vui quá trời quá đất rồi vì vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ mất rồi sẽ tìm lại được cả. Thế nên nếu bạn có rơi vào trường hợp nào mà tin chắc không thể cứu vãn. Đừng nản lòng, biết đâu điều thần kì lại xảy đến khi ta không ngờ nhất. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, trộm iphone còn đem trả lại cơ mà.
Hãy thử mọi cách có thể, cho tới cách cuối cùng…
Cuộc đời thật nhiều điều kì thú. Từ hôm nay, nhất định tôi sẽ cẩn trọng hơn và sẽ cố gắng không phụ thuộc quá nhiều vào bạn iphone nữa. Bạn cũng vậy nha.
À mà quên, thật ra tôi chẳng có đoạn clip hay camera nào cả. Chỉ là chút “nổ” lực cuối cùng mong cứu vãn tình thế thôi, không ngờ lại có hiệu quả. Thế nên bạn cũng vậy, khi bạn gặp khó khăn, hãy luôn thử mọi cách, cho tới cách cuối cùng. Biết đâu cách ngớ ngẩn nhất lại mang lại kết quả tốt đẹp thì sao.
Chúc các bạn một ngày vui vẻ,với một niềm tin mãnh liệt vào một thế giới tốt đẹp, tôi đi ăn mừng đây.
Phi Tuyết
:))) Hay
Bạn nói hay lắm. Đây là điều mình nhận ra đã từ lâu. Mình tuy vẫn cần những thiết bị để giải trí nhưng smartphone thì đã nghỉ từ lâu. Cuộc sống vẫn có nhiều điều hơn là loanh quanh mãi ở cái màn hình bé tí.
cám ơn bài viết của bạn, t k xài Iphone, nhưng t cũng đã phụ thuộc và bỏ lỡ thật nhiều vì những món đồ vật vô tri………hnay vì một món đồ, T đã tự làm mình đau….