Featured image: 1crzqbn
Con bọ ảo tưởng bị gắn vào não. Bạn có một vết sẹo không dài ở phía sau gáy, bị tóc phủ kín. Vì thế chẳng ai có thể phát hiện ra. Và, hàng ngày bạn vẫn chạy nhảy, đùa bỡn, nâng bi, tâng bóng ngoài mặt đường đầy bụi. Chúng đỏ quạch như máu. Não bạn có còn thở hay chỉ phập phồng sắp nổ tung?
Nó nằm chết, chĩn chện và đầy kiêu hãnh. Bạn vô tư gọi đó là tình yêu. Nhưng, hóa ra, bạn vừa sực nhớ rằng: mình cũng chẳng khác gì nó. Chết thẳng cẳng. Chết không kịp giãy đành đạch lần cuối cùng. Chết như những mùa lãng mạn vừa được chích thuốc bảo quản để tươi lâu. Và rồi, sau ngày lễ mà theo tôi biết nó không cần thiết xuất hiện. Những giả dối tưởng chừng hết sức vụn vặt ấy đang giết chết bạn từng giờ, từng phút. Nỗi đau vẫn hoàn nỗi đau. Chúng chồng chất lên nhau, nối dài thành những bậc thang đi mãi vẫn chẳng thể nào đến nơi được gọi là nước của thiên đường.
Chúa ngự ở đâu? Phật ngự ở đâu? Các thánh thần ngự ở đâu?
Bạn mỏi gối, chồn chân, khóc ròng không ra một hột nước mắt. Bạn nhỏ bé như một con kiến trước sự vĩ đại của người mẹ anh hùng. Nhưng, chẳng phải một bức tượng bằng gạch đá vôi vữa có thể đổi lại xương máu và kí ức của người mẹ già khi bày một mâm cơm cùng với chín bát nhang giữa chiếu. Mẹ biết gì đâu? Mẹ cần gì đâu? Sự vinh danh lớn lao nhất phải chăng là ủi an nỗi niềm cô độc, là khiến cho nhiều người già như mẹ có cơm ăn áo mặc đủ đầy?
Những linh hồn xếp hàng.
Những huyệt mộ vẫn chảy máu, dù rõ ràng xương trắng chỉ còn là một nắm đất. Tôi thấy bạn cười hể hả. Tôi thấy những tháng ba rực rỡ sắc màu của nỗi đau và đang đợi ngày phán xét. Có thể niềm tin cũng đang dần chết, thực sự chết. Nhưng, thánh thần liệu có cứu rỗi được sự ảo tưởng cuồng điên không còn cữu chữa được ở xứ sở có những con lừa đang bị chuốc thuốc mê và nhảy giai điệu của thuốc lắc?
Khối kẻ đang say máu với lễ hội này kia, trước tháng ba, sau tháng ba, và tiếp theo nữa những tháng ba dài đăng đẳng, chật nghẹt, bí kẹt từng hơi thở hôi hám. Trong đám người chen chúc, giành giật xem chém giết như trò chơi rất vui và có văn hóa, bỗng dưng tôi phát hiện ra mình thật là lạc lõng. Tháng ba đáng sợ như căn bệnh ung thư đang dần dần chiếm cứ cả thể xác và linh hồn của bạn.
Hôm qua, người đàn ông ghé mua một mớ nụ hồng không nở để tặng tôi vào cuối buổi chiều khi chợ tàn, trời tối. Anh ấy bảo rằng: chỉ mười lăm ngàn mười bông, cùng với một đôi mắt ám ảnh. Tháng ba, chảy máu. Những cánh hoa vừa kịp chuyển sang màu héo úa và chết chìm dưới mặt đất toàn bùn đỏ boxit phơi xác ở cao nguyên. Tháng ba nhảy nhót như lên đồng vì nắng chồm hỗm đè nát mặt đường ở xứ mưa dầm quen thuộc.
Vài kẻ cho rằng, có thể tháng ba là thiên đường của tình yêu nơi trái đất. Nhưng, với tôi, thì tháng ba đã chết. Từ hôm qua, hôm kia. Từ năm trước, năm trước nữa. Từ khi người ta cố tình dựng nên những đền thờ vô nghĩa. Và, kể cả từ những bức rèm quá khứ chưa bao giờ được vén lên hoặc làm sáng tỏ.
Câu trả lời còn nằm đâu đó dưới huyệt mộ.
Bạn lửng lơ như quả bóng bay. Cố tình kiếm tìm nhiều hơn những sắc màu của hi vọng trên bầu trời chỉ toàn mây xám. Quả bóng bể tan. Bức tượng người mẹ khổng lồ, bỗng dưng khòm lưng xuống nhìn mặt đất, nhìn manh chiếu cũ rách có chín bát cơm và chín bát nhang cháy dở dang. Một giọt máu rớt ra từ khóe mắt bằng xi măng cốt thép. Họ vẫn nắm tay nhau cười, cụng li và chúc tụng. Tôi ước, giá như người mẹ khổng lồ ấy sẽ nằm ở cửa ngõ của biển đông, có khi trái tim mẹ được ủi an bội phần. Rằng mình: vẫn còn có ích cho đất nước. Bông hoa nào tốt tươi, đẹp rạng ngời như nụ cười của mẹ vào những tháng ba không còn nữa sắc màu u ám từ nơi các con mẹ đã nằm xuống.
Hình như có rất nhiều khói từ cánh rừng nào đó vừa mới trồng lên cách đây không lâu trong lễ mừng năm mới ở xứ sở này, đang bốc cháy vì một ngọn lửa vô tình dưới ánh mặt trời chiều đã tắt.
Băng Khuê