Ngày… tháng … năm …
Gửi người yêu dấu,
Anh à, hôm nay em bị sốt, đau đầu, cả người cứ run lên và em chỉ muốn khóc. Ước gì có anh ở bên, vì giọng nói của anh cho em cảm giác thật yên bình.
Lúc chiều, em đã hơi hoang mang khi cảm thấy “xao động” trước một người con trai. Có một cái gì đó gần gũi khác hơn so với bình thường anh ạ. Em vẫn đang quan sát xem cảm xúc đó có nguyên nhân từ đâu. Liệu nó có phải là từ sự cô đơn không, có phải em đang cảm thấy cô đơn để dễ dàng ngã lòng trước một người khác giới không? Hay là nó là một điều gì đó được kích hoạt? Em không biết nữa…em chưa biết…
Em không sợ yêu một người khác nữa anh ạ, em chỉ sợ phải lòng họ trong khi mình đang cảm thấy cô đơn mà thôi, như vậy tội nghiệp họ quá. Vì bây giờ em đang không có anh ở bên, nên bất kì cảm xúc bất thường nào với những người con trai khác em đều rất cẩn trọng. Em muốn tình yêu đến phải thật sự là tình yêu, chứ không phải là dạng thiếu thốn tình cảm cần một chốn dựa dẫm, dễ yếu lòng chỉ vì một chút tư tưởng hay tâm trạng được đồng cảm. Em không cần phải lặp lại dạng trải nghiệm đó nữa, em đã nếm trải nó quá đủ rồi!
Anh biết không, mỗi lúc bối rối khi cảm thấy mơ hồ về chuyện tình của chúng mình, em luôn quay vào bên trong và tự hỏi mình một câu rằng: “Em có đang yêu anh không?”. Chỉ cần trả lời được câu đó là lòng em lại an bình trở lại. Và lần nào câu trả lời cũng là “Có”. Em muốn viết cho anh thật nhiều những bài thơ tình, chúng thường ngân nga và dạt dào trong lòng em như giọng hát của những thiên thần giữa một không gian ngập tràn ánh sáng và hương thơm ngọt ngào.
Em nhớ anh nhiều lắm nhưng không hề sầu não hay bi lụy. Đôi lúc em nhìn ngắm cô gái bé nhỏ trong em nhớ anh da diết, cồn cào và cô ấy muốn khóc một ít. Cô ấy cũng dễ thương phải không anh? Nhưng em không nhớ anh theo cùng một cách như vậy. Em nhớ anh vì em yêu anh chứ không vì mong muốn anh ở bên mình. Lần đầu tiên em quan sát được cô gái yếu đuối trong em và đã hoàn toàn lắng nghe cô ấy. Cô gái không hề sai, cô ấy chỉ là một phần con người em và em sẽ yêu anh bằng tất cả những gì mình có, dù là yếu đuối hay ủy mị.
Hôm nay, em vào trang cá nhân của anh và nhìn lại những bức ảnh. Em thấy rõ sự thay đổi trên gương mặt anh qua ngày tháng, trong thần thái của anh có sự từng trải, còn ánh mắt anh thì chất chứa những suy tư. Em thương anh nhiều lắm, và cũng tự hào về anh nữa khi mỗi ngày em lại thấy anh trưởng thành và mạnh mẽ hơn dù bản thân đã phải trải qua biết bao khó nhọc và đau đớn. Chúng ta như những đứa trẻ non dại gặp nhau, cùng nhau đi qua những thử thách và cùng nhau vươn mình thật đẹp anh nhỉ. Em luôn cảm ơn anh vì mọi điều anh mang đến cho em, nó giúp em trưởng thành và hoàn thiện hơn rất nhiều. Từng ngày, từng ngày trôi qua là từng ngày thay đổi. Để rồi một lúc nào đó nhìn lại, em không còn là cô bé ngốc ngày nào nữa…Nhưng mãi là cô bé ngốc trong lòng anh!
Có hôm đi trên đường, vừa nghĩ đến anh và đưa mắt nhìn theo những gì thu hút sự chú ý của mình thì em nhìn thấy ngay chữ SKY (Bí danh của người con trai trong lá thư). Lúc đó em hạnh phúc lắm vì cảm giác như khi em gọi tên anh và anh đáp lại rằng “Ừ, anh nè, anh đang ở ngay đây với em nè!”. Em muốn gọi tên anh mãi thôi! Sẽ không bao giờ, không bao giờ em thôi ngạc nhiên vì những gì mình có được ngày hôm nay, em có cuộc đời của chính mình, em có tình yêu và em có anh, đó là những điều thật tuyệt vời!
Bỗng nhiên em thích có trải nghiệm yêu nhiều hơn 1 người cùng 1 lúc, tức là yêu ai đó nữa cùng lúc vẫn yêu anh. Em nghĩ nó sẽ rất thú vị, cảm giác như 2 chiều kích lồng vào nhau, như là không gian 2 chiều trở thành 3 chiều và rồi cứ tăng lên số chiều kích khi em yêu thêm 1 người nữa. Anh nghĩ sao về ý tưởng đó? Anh có muốn trải nghiệm đó cho chính mình không? Yêu thêm 1 người nữa khi vẫn đang yêu em? Và hai chúng ta sẽ cùng chia sẻ với nhau về trải nghiệm đó?
Em thấy mình thật may mắn vì có anh trong đời, được yêu anh, và được anh yêu thương. Nếu như tình yêu vươn đến tận chân trời thì khi em chạy đến đường chân trời đó, nó lại ở xa hơn nơi em đứng 1 đoạn nữa, và em sẽ chẳng bao giờ biết được giới hạn của tình yêu em dành cho anh. Nó cứ như mở ra đến vô cùng vậy! Nhưng điều hạnh phúc nhất đó là em có thể chia sẻ tất cả mọi điều với anh, không một chút lo lắng hay sợ hãi rằng anh sẽ phán xét em, rằng chúng ta sẽ bất đồng quan điểm rồi cãi vã nhau và rằng anh sẽ không yêu em nữa. Em biết mình sẽ luôn được anh yêu thương và lắng nghe dù những tâm tư “khác thường” của em khi nói ra có thể làm náo loạn tâm trí của nhiều người khác nếu như họ làm người yêu em.
Thôi cũng đã muộn rồi, anh ngủ đi, em sẽ hát ru cho anh và hôn thật nhẹ lên vầng trán của anh nhé, người yêu bé nhỏ! Em sẽ bảo vệ anh, sẽ cùng anh đi tới mọi nẻo đường dù là chông gai hay khó nhọc. Em yêu anh rất nhiều…Chúa ban phước lành cho anh!