Featured Image: Bìa sách “Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Bay”
Không chỉ là một câu chuyện thiếu nhi
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác khi lần đầu thấy cuốn sách, khá thích thú với trong bìa ngộ nghĩnh, dễ thương. Nhưng thực sự, từ trước đến giờ, tôi không hào hứng lắm với những câu chuyện thiếu nhi. Những truyện thiếu nhi tôi thường đọc chỉ là truyện tranh, truyện cổ tích chứ chưa bao giờ là một câu chuyện nước ngoài của một tác giả hiện đại. Cuối cùng tôi cũng mua nó, với lí do đơn giản: tôi đang rảnh rỗi nên muốn tìm một cuốn sách để đọc, mà nó lại chỉ có giá trên 20 nghìn đồng. Nhưng chính quyết định đó lại đem đến đầy những điều bất ngờ thú vị.
Với tôi, “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” đầu tiên đó là một câu chuyện hài hước với những nhân vật dễ thương – chú mèo béo Zorba, con mèo Anh-xtanh, con đười ươi,….mỗi con vật ấy hài hước và đáng yêu theo cách riêng của nó.
Thế giới trong ấy, khi ta đọc chỉ đơn giản là thế giới loài vật, nhưng khi ta ngẫm nghĩ thì nó là một xã hôi loài người thu nhỏ. Nơi ấy có những nỗi đau phải chịu từ hậu quả tàn phá thiên nhiên của con người. Nơi ấy có sự đe dọa của cái xấu, của những kẻ mưu đồ trục lợi.Đó là những con mèo xấu xa chặn đường Zorba bên bãi rác, nhưng con mèo quả cảm ấy cũng kiên gan, chống lại cái xấu – dù một chọi hai nhưng vẫn không lùi bước.
Xã hội ấy còn có những tâm hồn cao đẹp – như chúng nói – “lời hứa danh dự của những con mèo ở cảng” – điều mà chúng không bao giờ quên, như một niềm tự hào sâu sắc về quê hương mình. Với con mèo Đại tá không biết chữ, với chú mèo Zorba ngây ngô, và cả Anh-xtanh tri thức, mỗi lời chúng nói ra là một lời thề danh dự không thể xóa bỏ. Và có lẽ, chính lòng tự tôn ấy giúp chúng vượt qua mọi khó khăn thử thách.
Tôi nhớ về giây phút khi Zorba nhìn thấy chú chim ra đời, một chú chim non yếu ớt, mỏng manh và hồn nhiên biết bao.Tiếng gọi “Mẹ” làm chú mèo ngỡ ngàng, xúc động và cũng rất đỗi hoang mang. Chú đã ấp ủ và mong chờ nó ra đời để thoát khỏi sự khó chịu khi nằm im một chỗ, nhưng tiếng gọi ấy làm tim chú rung động. Dường như giây phút đó, Zorba đã cảm nhận được về một sinh linh bé bỏng cần được chú bảo vệ và chở che. Nhưng rồi chú cũng hoang mang, lo sợ vì chẳng biết bắt đầu từ đâu, nên làm gì với cái cá thể hoàn toàn lạ lẫm với chú. Cái loài vật mà đến cái tên chú cũng chỉ biết qua lời trăn trối của chim mẹ. Và có lẽ, sợi dây gắn kết duy nhất giúp chú biết đi đúng đường chính là tình thương.
Chuỗi ngày tưởng chừng như vô vị của Zorba nay lại “sôi động” biết bao. Như thể có một đứa trẻ trong nhà chúng ta vậy, Zorba tất bật với vai trò cả bố lẫn mẹ, yêu thương và lo lắng cho chim non. Tôi nhớ đến cảnh chú giấu chim non khi người dọn nhà đến – vội vàng, lúng túng nhưng đáng yêu biết bao. Dường như chú vận dụng hết trí thông minh của mình để bảo vệ cho chim non, và như suy nghĩ của chú – là cả danh dự của mình. Chú chấp nhận làm một chú mèo hư, phá hỏng đồ đạc để bảo vệ chú chim, với hi vọng duy nhất, người đó không phát hiện ra và mang chú chim đi.
Tại sao thế? Chim non là nỗi phiền toái, và chú cũng biết rằng, con người sẽ biết cách chăm chim non tốt hơn. Nhưng, như thể sợ mất đi đứa con của mình, chú che giấu và “ích kỉ” dành nó cho riêng mình.Một tình thân đã hình thành mơ hồ mà chú không hề nhận ra.
Những ngày tiếp theo với những chú mèo ở cảng quả là bận rộn. Chúng không còn mối lo nào khác ngoài chim non, lo lắng mọi bề để bảo vệ cho sinh linh yếu ớt ấy. Chúng phải thương lượng với lũ chuột, phải hăm dọa con đười ươi,…để không ai có thể làm hại chim non. Có thể nói, lúc này, chim non là điểm yếu của tất cả bọn chúng.
Cao trào câu chuyện bắt đầu khi những con mèo nghĩ – đã đến lúc để chim non tung cánh. Khó khăn và ngoài sức tưởng tượng của bọn chúng. Khi quyển “Bách khoa toàn thư” không còn tác dụng, chúng hoàn toàn bất lực. Dường như, niềm tin duy nhất khi chúng hoang mang – niềm tin vào tri thức – không còn, chúng hoàn toàn bất lực.Và càng khó khăn hơn khi chim non đã lớn lên trong suy nghĩ “mèo là mẹ nó” và không còn ý định muốn bay. Nhưng chú đâu biết rằng, bản năng nơi chú vẫn còn đấy, để rồi Zorba nhận ra chim mãi là chim, khi chú chim non muốn nhấc mình bay lên khi nhìn đàn hải âu sải cánh. Chính lúc ấy, Zora tin rằng, để chim non bay đi là điều bắt buộc.Khi không thể tự mình giải quyết, những chú mèo đã tìm đến “kẻ” mà chúng cho là thông minh nhất – con người.
Niềm tin vào con người mãnh liệt và chúng tin rằng họ có thể giải quyết mọi thứ. Hình ảnh nhà văn – đại diện cho con người ấy, là đại diện cho những “người lớn” giữa thế giới “trẻ con” này. Những người lớn cuốn vào vòng xoáy công việc, tiền bạc, dường như không còn quan tâm và tin vào con mắt trẻ thơ, tin vào thế giới cổ tích nữa. Nhưng nhà văn ấy, như một tâm hồn đồng điệu với trẻ thơ, tôn trọng và tin tưởng, là chỗ dựa vững chắc cho những chú mèo nơi đây. Và chính sự đồng lòng, hợp sức ấy đã giúp chú chim non dám tung cánh, vươn mình, để vượt qua bão tố phong ba mà bay lên bầu trời cao rộng.
Cả câu chuyện, lời đối thoại mà tôi nhớ nhất là lời Zorba nói với chim non “Con là hải âu, và con phải biết bay”. Đó chính là minh chứng cho tình yêu cao cả, một tình yêu không còn ích kỉ để giữ khư khư bên mình, mà muốn những điều tốt đẹp nhất với người mình yêu thương. Con mèo hiểu rằng, chim non sẽ chỉ hạnh phúc khi được sải cánh trên bầu trời mênh mông, lướt trên từng con sóng nước ấy. Tình yêu giúp con mèo ấm lòng và hạnh phúc khi thấy chim non được sống đúng nghĩa là chính mình.
Khép lại câu chuyện thiếu nhi với giọng văn đầy hài hước và đáng yêu. Một câu chuyện không chỉ dành cho trẻ con, mà chứa đựng những bài học khiến người lớn phải suy ngẫm. Một câu chuyện, chỉ vô tình đọc được, nhưng có lẽ đó là câu chuyện đáng giá nhất tôi được đọc từ trước đến nay.
Đặng Thị Thủy Tiên
Cuộc thi hân hạnh được tài trợ bởi ThachPham.com (website hướng dẫn tạo blog), Phi Tuyết, hai thành viên giấu tên, Karmi Phuc (developer chính của THĐP), Kính Kong (shop phụ kiện).
bài viết của bạn hay lắm 😀
Cảm ơn bạn nhé! ^^