Featured Image: Khomenkho
Có lần, anh bạn lớn tuổi nói với tôi ngắn gọn: Những câu chuyện của em, thiếu một thứ quan trọng …
Rồi anh bỏ lửng câu ở đó, để tôi hụt hẫng như lọt thỏm xuống đáy hồ trong vắt, tôi nheo mắt: “Thiếu gì hả anh?” Hỏi xong, tôi trở lại ngay trạng thái hào hứng, tập trung nghe câu trả lời của anh như một cậu bé hào hứng khi sắp được biết món quà sinh nhật của mình. Anh lại nói với giọng điệu chậm chãi: “Thiếu tình yêu! Toàn là chữ nghĩa, mơ màng, cô độc.” Anh nói rồi tôi mới ồ lên! Là tình yêu
Đầu tiên, phải nói rằng tôi là mẫu người luôn có nhu cầu được yêu, thể hiện tình yêu. Tôi từng có những mối tình đẹp, rồi phai đi, để lại kỷ niệm, niềm đau và sự hàm ơn tình yêu. Yêu là một sự va đập tâm can dữ dội hơn bất kỳ ngọn sóng lớn nào của biển.
“Tình yêu là cố gắng tột cùng của con người chống lại sự ích kỷ.” – Nhạc sĩ Dương Thụ
Nó giống như tu hành, vượt qua khổ nạn, tình yêu cho ta thấy Phật, thấy Chúa. Còn ngược lại là… đổ vỡ.
Tôi sợ nhắc đến những đổ vỡ, mất mát trong tình yêu. Vì vậy chẳng bao giờ tôi dám viết, để đối mặt, nhìn lại mình.
“Tôi mơ sự dịu dàng,
Mơ còn mãi những gì chúng ta yêu quý,
Không có đổ vỡ, mất mát, chia ly
Nhưng tôi biết chẳng bao giờ
Chẳng bao giờ..”– Dương Thụ
Tôi biết ơn những người phụ nữ mà tôi đã gặp. Và không chỉ tôi, cuộc mỗi người hẳn phải mang niềm hàm ơn ít nhất một người phụ nữ nào đấy. Là mẹ ta hiền hậu, bạn đời ta dịu dàng, em gái ta yêu kiều hay cô bạn đồng nghiệp xinh xắn tặng ta đôi mắt cười…
Tôi chưa lập gia đình, bên cạnh tình thương dành cho mẹ tôi, thì những cô gái tôi gặp, thân quen, tôi dành tình cảm cho họ rất nhiều. Và họ cũng cho tôi trải qua biết bao cung bậc cảm xúc. Họ, viết nên giai điệu trần gian thành thực cho lòng tôi. Cung thanh, cung trầm, những luyến láy, trắc trở rồi ngân nga. Họ, có người yêu tôi, có người từ chối tôi, có người hận tôi, có người lại chỉ là bạn. Họ cho tôi hạnh phúc và đau buồn, êm ái rồi cô đơn. Họ dạy tôi bài học về tình yêu, cho tôi tìm thấy bản ngã của mình, rồi biết mình là ai.
“Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa – Như, từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau.” – Nhạc Sĩ Quốc Bảo (Bình Yên)
Ra đời trong nhau, lớn lên cùng nhau, hiểu nhau, tìm thấy nhau, đấy chính là tình yêu thực sự.
….
Tôi rất thích ca từ trong Let It Be của band nhạc huyền thoại The Beatles:
“When I find myself in times of trouble, Mother Mary comes to me, speaking words of wisdom, let it be…”
(Tạm dịch: Khi tôi rơi vào khoảng thời gian tăm tối của cuộc đời, đức mẹ Maria đến với tôi, Người ban cho tôi câu nói mầu nhiệm: Hãy để mọi chuyện thật tự nhiên!)
Cách đâu không lâu, tôi uống trà với một cô gái trong một không gian ấm cúng. Đó là một cô gái thông minh, mặn mà với phong thái cuốn hút. Thoạt đầu, chúng tôi nói về nghề nghiệp, về sở thích âm nhạc… Dần dà, chén trà thơm tỏa khói nghi ngút đưa chúng tôi đến câu chuyện về tình yêu. Tôi nói rằng thật khó tìm kiếm được người yêu hiểu mình trọn vẹn. Cô ấy, với vị thế là người trải nghiệm nhiều hơn tôi, cô khuyên tôi đừng vội vã tìm kiếm, hãy để mọi thứ tự nhiên. Cách nói thật rõ ràng, đơn giản làm tôi ngẩn ngơ. Tôi nhớ cô gái và câu nói ấy mãi những hôm sau…
Vậy thì tình yêu, em hãy để nó đến thật tự nhiên
Tình yêu thật sự là thứ dìu dắt tâm hồn về bình yên. Tình yêu thể hiện thành những hình ảnh, mơ ước về sự viên thành, giản dị. Một buổi sáng, từ ban công, tôi nhìn người báo đến đưa nhật báo cho gia đình hàng xóm. Chỉ thế thôi, và tôi mơ:
Tôi mơ sau này có gia đình ổn định, tôi sẽ đặt báo hàng ngày. Sáng sớm bác đưa báo đến, con Bông của bà xã tôi sẽ sủa inh ỏi báo cho chủ biết. ( Bông là con cún tôi tính rủ bà xã nuôi – tôi tính nó sẽ là giống cho Husky trắng). Tôi sẽ bảo: Xí Muội ( nếu con tôi là con gái ) hay Mon ( nếu con tôi là con trai ) ra lấy báo cho ba. Đứa nhỏ sẽ lon ton ra hòm thư ở cổng lấy báo vào đưa cho tôi, và nũng nịu: Ba thưởng gì cho con. Và tôi sẽ hôn lên má nó.
Trong bếp mẹ của đứa trẻ nhìn hai ba con cười khúc khích. Con mèo Nấm ( Con mèo của chị Hai tôi, nếu đến lúc tôi có gia đình nó còn sống – tôi sẽ xin chị Hai mang nó về nuôi ) quấn lấy chân cô ấy đòi ăn.
Ít phút sau, bữa sáng thơm tho đã sẵn sàng. Cả nhà, ba mẹ, những đứa trẻ, vật nuôi.. đều no bụng, hạnh phúc. Yêu em, tôi mơ về những giấc mơ như thế!
Từ nhỏ, tôi đã là một người nhút nhát và khép kín. Tình cảm thường để trong lòng, cái thể hiện ra bên ngoài là vẻ mô phạm, lạnh ngắt. Thêm nữa, tôi rất sợ những cô gái. Đụng vào họ không “Trái tim bên lề” thì cũng “Buồn ơi chào mi” hay “Cô đơn” (“Buồn ơi chào mi” và “Cô đơn” là ca khúc của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9). Thế nên, tôi chẳng có gì đặc biệt, chẳng thể hiện được gì khi giao tiếp với một cô gái. Vài lần giao tiếp như thế, tôi đoán hẳn cô gái trước mắt tôi đang thầm nghĩ: “Thằng cha này đúng là…chán ngắt.” Thế là an toàn.
Vậy mà tôi lại chẳng thể giấu nổi cảm xúc của mình trước những cô gái mình thực sự có tình cảm. Ở công ty, tôi có một bạn nữ đồng nghiệp rất duyên dáng (có lẽ là đúng mẫu người con gái tôi thích). Cô ấy có đôi mắt biết cười, giọng Hà Nội êm thủ thỉ… Mỗi lần gặp cô ấy, tay chân tôi lúng túng như thừa thãi, mặt đỏ & chỉ biết cười, thật hiền, thật ngây ngô. Những hành động ấy tố cáo tôi, cô ấy và mọi người đều biết tình cảm của tôi. Nhưng bản thân tôi hiểu, đó đơn giản chỉ là tình yêu sự quan tâm dành cho cái đẹp, con người đẹp. Tình cảm ấy ngây ngô, trong vắt và tôi chỉ để đó, chỉ để đó tình yêu. Cô bạn đồng nghiệp nọ cho tôi cảm xúc để viết Yêu Nhau Để Đó – một ca khúc vụng về, chậm chạp như tình yêu của tôi.
Yêu nhau, ta để đó.
Cho tình thắm lên hoa,
Cho ngày tháng trôi xa,
Tình thơ ngây như lá,
Tình êm ái như nhung.
Ơi em sao đứng đợi.
Sao để đó. Tình yêu.
Thị trấn tôi ở bước vào những ngày mưa cuối mùa nên mát mẻ & ướt át (giống kiểu giai điệu trung – trầm trong điệp khúc Thu Quyến Rũ của Đoàn Chuẩn). Thời tiết thế này làm ta dễ vui, dễ buồn, dễ nhung nhớ nhởn nha & dễ dại dột nói câu tỏ tình. Tôi thì rất sợ lời tỏ tình được nói ra, mất đẹp, mất trong veo như lúc vẫn giữ gìn nó ở trong tim, mất luôn cái cảm giác bồi hồi khi chực chờ muốn gửi nó tới vòm họng. Thế nên, hầu như những ngày này, tôi chẳng giao tiếp với ai…
Còn tình yêu, xin hãy để nó đến tự nhiên.
Đông Thụ
Bienhoa 13.10.2013
Cứ từ từ đừng manh động, cứ để nó tự nhiên, rồi cơ hội sẽ đến…. ^_^
Mình không tìm được bài hát “Yêu nhau để đó” như trong bài viết. Có thể cho mình xin link không? Thấy lời hơi bị thích 🙂
yêu ko dám nói, không dám tán thì chỉ nên viết văn thôi, tôi đã từng nhút nhát, nhưng bây giờ yêu là phải nói, phải tán, phải hành động. =)