“8 tiếng, tan ca, vác xác thân mệt mỏi về nhà.
Quấn điếu ganja, mơ màng buông mình xuống sô pha…”
https://youtu.be/g9_VYyZtprI
Mấy bro nói sao chứ ngày của bro 8 tiếng còn được quấn vài điếu nằm sô pha, hồi trước em ngày 16 tiếng về đến nhà chỉ có nằm chẹp lép trên giường không còn biết trăng sao. 8 tiếng của bro còn hạnh phúc quá đáng thì cớ sao còn chửi bới inh ỏi trên youtube thế này. Mà nhạc hay lắm, nghe thư giãn lắm, mấy bro làm em nhớ ngày xưa em còn đi làm lắm.
Tại sao chúng ta chăm chỉ làm việc 8 tiếng mỗi ngày? Sáng ra cắp sách đến công ty, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn đồng hồ đã sắp điểm giờ tan ca? Chúng ta chán ngán công việc đó nhưng vẫn không thể từ bỏ?
Một câu hỏi quá dễ để trả lời. Chúng ta cần kiếm tiền. Đừng nói với tôi những điều ý nghĩa triết lý xa xôi. Kiểu như tôi sẽ học hỏi được các kĩ năng, kinh nghiệm, điều đó giúp tôi trưởng thành. Tôi làm việc vì tôi biết mình đang cần gì chứ không phải cần chiếc phong bì vào cuối tháng. Công việc đó là ước mơ hoài bão của tôi. Tôi không bao giờ lấy tiền lương làm mục đích của lao động… Ôi thôi bạn đừng kể cho tôi hàng trăm lý do chứng tỏ bạn đang cố gắng làm việc để vẹn tròn ý nghĩa cuộc sống của bạn. Bởi những người làm việc để theo đuổi ý nghĩa cuộc sống riêng họ, họ có thể làm việc 24 tiếng mỗi ngày mà không cần quan tâm đếch gì kim chỉ đồng hồ.
Thật ra có người cũng đang cố gắng làm việc chăm chỉ vì trách nhiệm. Sống ở đời, con người gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm. Với cha mẹ, con cái…Để hoàn thành bổn phận của mình, đôi khi người ta phải hy sinh rất nhiều, vất vả kiếm tiền không phải vì quá yêu tiền mà là vì quá yêu thương những người bên cạnh, không dám ngã xuống vì sau lưng còn rất nhiều người đang cần mình chống lưng cho họ.
Tôi từng có suy nghĩ chán ghét những con người làm việc robot. Nhưng có lẽ khi đã sống nhiều hơn những ngày dài cần thiết, tôi nhận ra họ xứng đáng được khen ngợi và động viên. Những kẻ bỏ phố lên núi ngao du với thiên nhiên giống tôi thì khỏe khoắn, vô lo vô ưu như tôi thì may mắn quá. Tôi chỉ là một đứa hèn yếu. Kẻ nào ở lại chiến đấu với bon chen cuộc sống mới xứng đáng là người hùng. Kẻ đó thật ra mới là người can đảm. Có thể họ không đủ can đảm để vứt bỏ những điều mình không thích, nhưng họ đã rất dũng cảm khi tiếp tục ở lại và quyết chí sinh tồn cùng nó.
Tôi nhận ra rằng những kẻ đang cố gắng từng ngày với không chỉ 8 tiếng mà nhiều hơn thế cùng công việc họ chẳng yêu thích, họ đúng là những con người gan góc, dám đương đầu với những điều mình sợ hãi. Những người thuộc loại này, thử hỏi có trùng khơi dữ dội nào mà người cầm lái không vững tay băng qua.
Chúng ta cần được sống với những điều mình yêu thích. Tuy nhiên, không phải lúc nào chúng ta để cho tâm hồn mình bị cuốn hút về những tiếng sáo vi vu cũng đúng. Biết là có những ngày ưu sầu bước đi trong ánh hoàng hôn nhợt nhạt, khuôn mặt tối tăm khốc liệt, đôi môi mím chặt nhưng chúng ta sinh ra nhất định đã có sẵn một con đường cần phải bước qua dù đó là một con đường quá dữ tợn.
Tôi từng có thời gian làm việc 16 tiếng một ngày, làm những công việc tệ hại nhất đối với suy nghĩ của cha mẹ tôi. Tất nhiên là ngay cả chính bản thân tôi cũng chán ghét công việc đó. Sáng ra ngập mặt trong giấy tờ, buổi tối cặm cụi cùng đống chén bát trong nhà hàng. Tôi đã bắt đầu công việc ấy bằng việc lấy tay bịt mũi, chớp mắt lia lịa, đưa tay lên cằm, chúng bốc lên những mùi quá kinh khủng. Ở nơi làm việc, không chỉ là mùi của chén bát chất đống chưa rửa, mà còn cả mùi trộn lẫn các thứ thức ăn thừa trong thùng rác, thi thoảng pha trộn mùi thơm các gia vị của ẩm thực phong phú lọt qua cánh cửa, hòa trộn với mùi ghê sợ của nhà vệ sinh nườm nượp người ra vào. Tôi tin chắc rằng bất kỳ ai đứng ở vị trí của tôi thì giác quan của họ cũng sẽ phải choáng ngợp.
Nhưng hồi ấy tôi bỏ học, bỏ nhà để vào Sài Gòn. Tôi đã ra đi với một niềm tin vững chắc không bao giờ quay trở về nhà xin cha mẹ tha thứ, và tôi đã quyết tâm trụ lại Sài Gòn bằng mọi giá. Tôi biết là mình chẳng thể mong đợi gì nhiều hơn công việc tôi đang làm sau khi đã giết chết và thiêu rụi đi bao nhiêu niềm tin từ cha mẹ. Tôi là con quái vật đáng ghét nhất hành tinh. Tất cả khó khăn tôi đã và đang trải qua là cái giá cho tội ác tôi đã gây ra. Tôi làm gì có quyền sợ hãi, dù cho đây là chút hơi thở cuối cùng của một đứa khốn nạn đang sống những ngày tuyệt vọng.
Tôi không có ý kể lể trình bày khó khăn. Tôi chỉ muốn các bạn biết rằng tôi đã từng sống qua những ngày đó. Tôi hiểu những gì người khác đang trải qua. Những người giống tôi, chán ghét công việc hiện tại nhưng không thể từ bỏ. Không ai làm gì mà không có lý do của họ. Tôi biết điều đó luôn luôn đúng.
Tôi biết họ đang bước trên một con đường quá cô đơn, mặc dù có rất nhiều người đang cùng bước trên đó. Trên con đường ấy, bạn chỉ có thể căm nín im lặng lắng nghe mỗi bước chân riêng của chính bạn. Những bước chân vẫn lầm lì bước đi trên những tiếng rít mạnh giễu cợt của sỏi đá.
Không thể dừng bước, mặc cho tinh thần trì trệ nặng nề vẫn luôn xui khiến và rót vào tai tôi từng giọt, từng giọt, nhưng phải chăng tâm hồn người chiến sĩ cần trở nên chai sạn hơn thế nữa?
Cố gắng, cố gắng hơn nữa. Sự mạnh mẽ trong tôi thách đấu tinh thần sa trụy đang muốn lôi nó xuống hố thẳm. Tinh thần trì trệ nặng nề, tôi phải luôn xem nó là kẻ thù truyền kiếp.
Tôi đã từng sống những ngày như thế. Đã từng có một lòng can đảm chẳng khác gì một kẻ sát thủ tuyệt vời. Nó kiêu hãnh trước cuộc đời mỗi khi cất tiếng. Sao? Cuộc sống chỉ có thế thôi sao? Tôi tự tin vì mình có lòng can đảm. Nhưng đến lúc mọi sự cùng đè nén tôi ngạt thở. Đã đến giới hạn thì ngay cả lòng can đảm cũng không đủ để dập tắt mọi chán nản rã rời. Lòng can đảm cuối cùng cũng chịu dừng chân lên tiếng: “Này, gánh nặng cuộc đời, đã đến lúc ta với mi phải quyết một trận sinh tử thôi, ta và mi hôm nay phải có một người chết.” Giây phút đó tôi sống và chấp nhận mình là kẻ hèn yếu.
May sao là bên cạnh tôi không có ai cần bờ vai tôi để nương tựa. May sao tôi sinh ra không mang vác nhiều trách nhiệm. Và dù tôi có chấp nhận biến mình thành kẻ hèn nhát thì cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Tôi lại không có quá nhiều ham muốn nên cả tôi và cuộc sống này đã cùng học cách bằng lòng với nhau.
Bởi không còn gánh nặng nào nên tôi cũng chẳng quan tâm tương lai sẽ lôi kéo tôi đi đến đâu. Tôi không thể cứ mãi chạy theo một con đường dài tận thiên thu vĩnh viễn. Bởi càng bước đi, tôi chỉ càng thấy mình đứng chơ vơ giữa những khoảng không man dại hoang liêu, lạc loài giữa màn đêm hoang tịch.
Hỡi các bạn gan lì đứng chung quanh tôi, tôi biết cũng có khi bạn muốn cất tiếng cười như chưa từng nghe một con người cười như bạn trong cõi đời này. Cũng có khi bạn muốn vứt bỏ mặc kệ tất cả, không cần biết mình là ai. Tôi biết, biết tất cả. Vì thế mà tôi ở đây, để các bạn hiểu rằng vẫn có tôi luôn hiểu thấu và cảm thông cùng các bạn.
“Và không gian bao la là nhà ta lim dim trôi la đà.
Nơi đây không bon chen ganh đua riêng mình ta ta tà tà.”
Tác giả: Ni Chi