Featured Image: Jeff League
Tôi đứng đó, nhìn lên cái cột đèn có 4 bóng màu trắng trước sân huyện ủy, con quạ đang đứng trên đó. Cặp vuốt của nó quắp chặt trên cái bóng đèn cao nhất, đầu nó ngó nghiêng. Tôi cũng quay đầu theo hướng nhìn của nó, bất chợt, nó kêu lên mấy tiếng “Ua ua” rồi sải đôi cánh mang một màu u ám bay vào lùm cây. Tôi nhìn theo đường bay của nó, một đường cong hoàn hảo như một đôi cánh bay được điều khiển bởi một phi công tài năng. Trên tay tôi là một tập báo cáo, tôi vừa đi về cơ quan, vừa lật giở xem các số liệu nhưng trong đầu chỉ chứa đầy hình ảnh của con quạ.
Tôi không biết con quạ đến từ đâu, nhưng từ khi tôi vào làm ở đài truyền thanh huyện, con quạ đã ở đây, trên bầu trời trung tâm của cái thị trấn tí hin này. Mỗi buổi chiều, trước khi tôi đọc chương trình, nó đã đậu ở cột phát sóng, kêu lên những âm thanh nghe não nề như những lời sấm truyền của một bà thầy bói tiên tri về ngày tận thế. Trong khi tôi vào phòng thu, chỉnh giọng, đọc rõ ràng các chuyên mục như “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”, đọc những tin lấy từ báo cáo thành tích như vốn vay ủy thác của hội nông dân là bao nhiêu tỉ, hội phụ nữ xã nào làm đường, hiến đất, đoàn thanh niên xây được mấy hố đựng rác, gương người tốt việc tốt, thì bên ngoài, nó vẫn cất cao những giai điệu Ua ua thần bí, ngay dưới cái loa to ùng oàng mà sau đó vài tiếng đồng hồ, giọng tôi sẽ phát ra.
Ai cũng nói, công việc của tôi không dễ dàng, nên phải thử việc không lương, phải thử lâu dài mới được. Trưởng đài nói: “Ồ, phải xem phản ứng của ban lãnh đạo, mấy ông bên huyện ủy, ủy ban, và phản hồi của nhân dân về giọng đọc của cháu.” Chú phó đài thì nhẹ nhàng hơn: “Cháu phải đọc chậm, ngắt câu cho đúng.” Cô kỹ thuật viên còn cho biết thêm: “Có mấy cái loa để ngay cột điện nhà người ta, đọc không ra hồn người ta lại phản ánh, mệt lắm.” Tôi tiếp thu, ngày nào cũng đọc đi đọc lại, chỉnh sửa. Những buổi chiều, tôi có chút đố kỵ với con quạ, cái tiếng kêu Ua ua đó vẫn ồn ào cả khu trung tâm thị trấn này, nhưng có ai nhắc nhở nó phải Ua ua thế nào không nhỉ?
Có lần, tôi hỏi cô kỹ thuật viên về con quạ, thì ra nó đã làm tổ ở hàng cây bên huyện ủy cả chục năm nay, gia đình nó sinh sống ở đây. Trưa đúng 12giờ, khi vắng người, chúng còn rủ nhau rỉa lông rỉa cánh bên cái hồ hoa súng trước sân huyện ủy, một cảnh tượng ấm cúng vô cùng. Tôi tự hỏi, tại sao giữa khu trung tâm đông đúc người này, chúng có thể sinh sống an lành đến thế? Những nào chủ tịch, phó chủ tịch, bí thư, phó bí thư, ai thấy cũng cúi đầu chào kính nể dăm ba phần, chỉ có lũ quạ ngày ngày vẫn ngạo nghễ bay lượn, và kêu Ua ua đầy kiêu hãnh.
Trước cửa sổ phòng trưởng đài có một cây hồng xiêm. Ngày tôi đến, nó nhìn như một bà mẹ đang mang thai chuẩn bị cho ra đời đứa con mụ mẫm, trên cành đầy trái đang đến độ chín. Tôi chắc mẩm, thể nào cũng có một mùa quả ngọt. Ngày nào, mỗi lần đi làm về, tôi cũng ngắm nó đợi đến ngày trái đầu tiên chín. Một buổi chiều, con quạ đậu trên bậc của sổ, kêu lên những thanh âm não nề với đôi mắt tròn và cái mỏ đen dài đáng sợ. Lũ trẻ đang chơi cầu lông ở sân đài truyền thanh giật mình, chúng lè lưỡi và xì xào: “Quạ kêu xui lắm đấy.”
Cây hồng xiêm đã không như kỳ vọng của tôi, thân cây nứt vỏ, những đường nứt dài như những mạch máu khô cạn. Cái cây đã chết. Tôi không biết cái chết đến từ bao giờ, lá cây khô cong, những quả non quắt lại. Cái cây vẫn đứng đó, trơ trọi, cái chết hiện sinh từ những giây phút đẹp nhất của nó. Con quạ bay lên hàng rào, cạnh cành cây, vẫn là những âm thanh đó, nó tung cánh bay và ca một khúc ca chào một cái chết đang hiện hữu. Từ hôm đó, trưởng đài không bao giờ mở cánh cửa sổ ra nữa.
Đêm đó, tôi không dám thức khuya đọc sách. Tôi nằm im nhớ đến cái chết đã chiếm lĩnh thân cây. Tôi tự hỏi, cái chết đã diễn ra từ lúc nào? Khi ta nhận thức được thế giới này, khi ta biết sợ hãi quyền lực, ta biết xu nịnh, ta biết tự lừa mình dối người để đạt được những mục đích nào đấy mà đối với ta, nó là chìa khóa mở ra một con đường nhiều lợi ích? Tôi nằm im và bắt đầu cảm nhận được có điều gì đó trong mình đang thay đổi, cổ họng tôi xơ cứng chỉ có thể phát âm lên những âm thanh Ua ua, tay tôi dài ra, chân tôi ngắn lại. Và, tôi là biến thành một con quạ đen óng ánh, bay lượn lên bầu trời trung tâm thị trấn và cất cao những thanh âm não nề.
Ua ua…
Sáng hôm sau tôi vẫn đi làm bình thường, vẫn đọc chương trình nhưng sao tất cả không như ý tôi muốn, chết thật, tôi phải làm gì đây. Tôi uống ngụm nước, vào phòng thu nhưng thay vì nêu gương tốt của một xã đã hoàn thành vài tiêu chí xây dựng nông thôn mới thì tôi lại kêu lên hai từ: “Láo toét, láo toét.” Những tin chỉ tiêu xóa đói giảm nghèo tôi chỉ kêu lên được hai tiếng: “Thành tích, thành tích.” Miếng cơm của tôi, công việc của tôi sẽ hỏng bét hết cả.
Nghe tiếng chân trưởng đài chạy lên cầu thang, tôi vội vàng lấy chiếc mỏ đen xì của mình gõ vào ô cửa kính, vỡ toang. Tôi cất cao đôi cánh bay ra ngoài đậu bên trên chiếc loa. Lấy lại thăng bằng, tôi nhìn xuống những con người bé tí đang nháo nhào bên dưới. Trưởng đài hét toáng lên, gọi tôi xuống nhưng tôi vẫn gan lỳ đứng yên đó còn kêu lên mấy tiếng: “Thoải mái, thoải mái.” Phó đài khéo léo hơn, kéo trường đài vào phòng thảo luận: “Em đã bảo với anh rồi, nhận con X vào đi, được ít tiền, lại không phiền phức. Bọn lắm chữ này hại não lắm.”
Từ hôm đấy, tôi thảnh thơi bay lượn trên bầu trời cao rộng, thích thú ngó nghiêng vào phòng họp giao ban, biết được nhiều điều thú vị hay ho của cái cỗ máy điều hành trung tâm thị trấn này. Nhưng tôi không thể nào nói cho ai biết được, vì bây giờ, tôi chỉ biết kêu Ua ua, nhưng thanh âm tuyệt vọng, não nề. Nếu một cơ duyên nào đó, bạn đi qua khu trung tâm thị trấn bé mọn này, nhìn cái cổng chào hoành tránh bên trên một đoạn đường đầy ổ gà ổ khỉ, bạn nghe những tiếng kêu này thì đừng sợ, vì có thể, đó là tiếng kêu cầu cứu của tôi.
Lâm Hạ
viết rất tốt, càng ngày càng sắc.
đọc mấy bài của chị Lâm Hạ e, cả, thấy rất thích.Giong kể rất giàu cảm xúc,những chi tiết được chắc lọc,nhắc đến khá tinh tế,văn phong cũng mượt nữa,nhưng sao thấy đâu đó lại u ám và hơi buồn.Em mong chị sẽ viết những truyện vui 1 tí,cuộc sống vốn có nhiều thứ cũng không quá tệ đến nỗi phải u buồn quá như vậy.Em rất hâm mộ văn phong của chị,em cũng rất thích viết:)
Vậy thì hãy viết ngay đi em.
Cảm ơn em đã đọc và đồng cảm, ai cũng yêu cái đẹp cả em ạ, chị viết cũng chỉ để đi tìm cái đẹp thôi! Chị sẽ thử vào năm mới này xem sao! 🙂
Rồi bóng quạ bỗng to dần lên, to một cách khổng lồ, to khủng khiếp!!! Bóng đen của nó bao trùm cả cái thị trấn tí hin với đầy ổ trâu ổ khỉ, bao trùm những cái cây đã chết khô chết rục vì thiếu ánh sáng và dưỡng khí… Tiếng quạ vẫn Ua Ua với volume ngày càng chói tai khủng khiếp hơn… Bóng quạ đen ngòm đen sì đen kịt đã trở thành nỗi ám ảnh hãi hùng của người dân trên thị trấn bị Chúa bỏ quên này… Lẽ nào không có Chúa trên đời… Nó không muốn tin như vậy!…
hihi, bóng quạ sao to bằng bóng “lãnh đạo” được bạn?
Theo mình thì con quạ sẽ bay mất chứ ko ở lại đó làm tổ vì nó chán ngán quá rồi,đất lành chim mới đậu chứ,còn đất dữ thì quạ cũng ko còn cây làm tổ nữa là.
Chim rừng bóp cái chết ngay
Chim nhà mà bóp……………..hehe
Bạn lại liên tưởng lung tung rồi,hihi 🙂
Biết đất nào lành bây chừ?
Bởi vậy con quạ mới bay nhiều hơn là đậu 🙂
Ước gì mình cũng biết bay!
Nếu bạn biết bay thì bạn lại ko biết là mình đang bay,vì bộ não lúc đó chỉ tập trung cho việc bay chứ ko còn suy nghĩ được điều gì khác,hehe.
Con quạ cũng có vẻ giống người nói trên loa.
Châu Á nói chung như VN thì xem quạ là điều xấu,bất hạnh,chỉ riêng Nhật Bản thì lại xem nó là con chim báo điềm lành.
Còn ở châu Âu thì con quạ là con chim nói về sự cô đơn hay sự cách ly tự nguyện.
Người La Mã thì xem con quạ là sứ giả của những điềm báo,vì nó kêu ” Cras,cras ” có nghĩa là ” hẹn ngày mai,hẹn ngày mai ” theo tiếng Latin cổ.
Hôm trước xem tivi (chương trình gì quên mất) người ta cũng nói con quạ chẳng có gì là xấu cả! Hi hi, không biết giống không nhưng sáng nào mình cũng ngồi ở ban công (cơ quan) nghe nó nói! 🙂
Không xấu nhưng mệt người ! Nhà gần cái loa ngán lắm 🙂
Thế nên ra đường tớ có dám nói với ai tớ làm phát thanh đâu! 🙂
Bạn làm phát thanh sao,có vẻ ko phải nơi thích hợp lắm cho bạn,mình cảm giác thế 🙂
Thì câu chuyện này là cảm giác thật của mình sau khi thấy con quạ ở huyện ủy mà! Vậy theo bạn thì ngành nào sẽ hợp với mình hơn nhỉ? 😛
Bạn vẫn phù hợp với phát thanh hoặc biên tập viên,nhưng ko phải ở VN,hihi.
Ngoài ra có thể bạn cũng thích làm nhà nghiên cứu,nghề tư vấn,nghề chăm sóc,nghề thiết kế !
Mình bỏ lỡ nhiều điều vậy sao ta? Sẽ suy nghĩ kỹ gợi ý của bạn Duy Lập. Thực sự trước giờ mình rất ít bạn, cũng ít tham gia các hoạt động mà có nhiều người tham gia, nên không biết mình có những ưu điểm trên hem! 🙂
Ưu điểm là do bên trong bạn đã có sẵn bẩm sinh chứ ko phải do môi trường tác động.Bạn ít tham gia hoạt động là do tính bạn như vậy.Mình nghĩ bạn phù hợp với mấy công việc trên là do đoán tính cách qua bài viết,giống thầy bói ấy mà 🙂
-Bạn là người hướng nội,kín đáo,cẩn thận,chậm rãi,ít giao tiếp nhưng giao tiếp sâu sắc–> hợp với nghề nghiên cứu,tư vấn,giáo viên.
-Bạn là người sắc sảo vì bạn chú ý được đến vấn đề ở mức chi tiết nhỏ.–> hợp với nghề biên tập hay quản lý dữ liệu.
-Bạn có trực giác tốt,giàu trí tưởng tượng,có óc sáng tạo–>nghề thiết kế đây,viết văn cũng ok.
-Bạn là người cảm tính,hay quyết định sự việc thông qua cảm giác cá nhân,khá nhạy cảm nên đôi lúc dễ bị tổn thương,nhưng bạn nắm bắt tốt,hiểu nhanh-> nghề chăm sóc khách hàng,tư vấn tâm lý hay nhân sự.
Nói chung tạm chém gió là thế,giống trò chơi nhìn chữ đoán hình ấy mà,hi hi.
À đố bạn,mình làm nghề gì ?
Thầy bói ha ha . Sẵn bạn cũng tư vấn cho mình luôn cái. nhớ cũng chất lượng nhé 🙂
He he,đúng chóc,riêng MĐ vì tính cách phức tạp nên tính tiền gấp đôi.MĐ cũng là 1 trường hợp thú vị
-Suy nghĩ dạng hỗn hợp,có tính độc đáo và tính logic cao–> phù hợp làm khoa học,nhất là khoa học cơ bản như vật lý,toán,..có thể làm giáo sư đại học vì thích cắt nghĩa vấn đề.
-Yêu thích các lý thuyết và tin rằng mọi thứ có thể giải thích và cải tiến,ghét công việc đơn điệu mà thích những công việc chưa có câu trả lời –> làm nghề phân tích sẽ rất giỏi,ví dụ như nghề phân tích tài chính,chứng khoán,tư vấn hoặc nghề luật sư.
-Làm việc một mình tốt hơn làm nhóm vì có xu hướng độc lập,không muốn có sếp hoặc làm sếp,có xu hướng nghĩ đến tương lai nhiều hơn hiện tại –> có thể làm chiến lược gia hay người lên kế hoạch vì thích vạch ra đường đi và có nhiều khả năng thành công trong một số nghề quản lý,nhất là liên quan tới hiệu suất (phải lưu ý ở đây là ko phải nghề quản lý nhân sự )
-Giàu trí tưởng tượng và sáng tạo,thích tìm kiếm góc nhìn mới
–> phù hợp với nghề nhiếp ảnh,cái này thì phán chắc cú 🙂
-Nhiệt tình và thoáng nên làm nghề tư vấn khá tốt,tuy nhiên lại là người có tính riêng tư với bản thân,bạn bè có nhiều khó khăn để tìm hiểu vì thuộc típ người thích sự cô đơn.
-Nhược điểm : Hay lo xa nên đôi khi chần chừ,hoặc đôi khi nghi ngờ quá nhiều làm ảnh hưởng tới hành động,có tính cầu toàn nên cần kiểm soát nó 🙂
Nói chung là thế,đúng sai thì tự xét lại,hehe
Bạn thầy bói này rất giỏi hi hi, nghe tả mà mát cả lòng, mình có thể làm mấy nghề ghê gớm không hen. Mình thích những ngành thuộc lĩnh vực xã hội mang tính phân tích nhưng ngày xưa lại chọn ngành kỹ thuật, rồi bỏ nghề, giờ đang làm trong ngành kết hợp kỹ thuật và mỹ thuật (nhưng vẫn còn là nghiệp dư).
Quả thật là thích riêng tư và khó kết bạn nhưng không phải người thích sự cô đơn đâu à. Chỉ là để tìm được người có thể hiểu mình và trò chuyện thì hơi khó.
cái nhược điểm đúng đấy, quá lo xa nên sợ đủ thứ ha ha. Đặt biệt là rất sợ trách nhiệm (nhưng không vô trách nhiệm nhé). còn về cái cầu toàn thì…có lẽ đúng với cái nhìn của người khác với mình, nhưng mình nghĩ mình không cầu toàn lắm.
Cảm ơn bạn về lời tư vấn nhé, nghe mà phát ham, ước gì được như bạn nó hi hi
Cả hai bạn đều ” nghe mà phát ham ” nhưng thật sự là mình tư vấn đúng chứ ko sai đâu,các bạn ko thấy ” ghê gớm ” vì các bạn nhìn vào tình trạng hiện tại chứ ko phải nhìn vào tiềm năng tương lai.
Nhưng vấn đề khó nhất chính là làm sao khai thác tiềm năng đó,giống như bỗng nhiên một hôm bạn phát hiện nhà mình có một mỏ dầu sau vườn,nhưng làm sao để hút dầu lên,lọc dầu và bán kiếm tiền đây,hehe.
Sắp giàu to rồi,nhưng phải làm sao,cái đó mới khó 🙂
Nếu nhà bạn mà có mỏ dầu thì…bạn coi chừng phải ra ngoài đường ở. Bạn quên là ở nước ta thì mọi tài sản đều là của “nhân dân” sao? đừng nói là mỏ dầu muốn khai thác vô cùng khó khăn, có mỏ vàng cũng phải vô cùng cẩn thận không để ai biết cả, sau đó lén lút đãi vàng rùi mang đi thật xa để bán, nếu bị phát hiện là bị bốc lịch đấy nhé. Mình thấy tốt nhất là phát hiện đồ cổ, đào được thì giấu đi. Sau đó bắt đầu chuyển sang nghề mua bán đồ cổ. Khi đã biết đường đi nước bước an toàn thì mang nó ra xữ lý ka ka (mặt mình lúc này chắc gian lắm nhỉ?)
Ấy ấy đúng ý mình muốn nói rồi đấy.
Mặt gian chút nhưng được cái trí tuệ,nếu ko thì qua chỗ mình học thêm một khóa ” giả vờ ngu ngơ ” 🙂
Đào được bao nhiêu cứ đào,quan trọng là giữ vững niềm tin,cũng chả sợ khó vì đó là sự lựa chọn tốt nhất bây giờ có thể,cứ âm thầm mà đào bới,đừng nói ai biết,hehe..
Kết hợp kỹ thuật và mỹ thuật thì cho ra đời rất nhiều nghề,thầy bói đành bó tay,hehe.
-Nghề thiết kế : kiến trúc,thời trang,làm game,đồ họa,làm web,quảng cáo,logo,mỹ nghệ…
-Nghề điện ảnh : làm phim,chụp ảnh,nghệ thuật sân khấu,…
-Nghề xuất bản của các trang báo điện tử ?
-Nghề y : bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ ?
-Nhạc công chơi guitar điện ?
-Hoặc có thể bạn là người chế tác kim cương đá quý,he he..
Bác phán sai rồi,Mắt Đời là làm nghề độ xe máy đó 🙂
Hihi, mình thường thích những việc làm mang tính độc lập và cá nhân hơn! Nếu làm nhóm thì mình mong muốn được làm nhóm trưởng vì không thích bị ai chỉ đạo, chi phối những điều mà mình nghĩ nếu mình đảm nhận sẽ tốt hơn thế (có vẻ đây là một tính xấu), vì thế nên mình mới ngại làm việc nhóm! Còn mình có một nhược điểm nữa là rất ít khi nhận định một ai mà chưa qua tiếp xúc nên mình có thể đoán bạn làm gì có liên quan đến kinh doanh hay khoa học thôi! không biết đúng không ta? 🙂
Hi hi,cũng đúng một nửa,mình chỉ kinh doanh nhỏ linh tinh cho vui thôi như rang cafe bán (bán ít uống nhiều),bán đồ handmade,..
Nghề chính của mình là họa sỹ vẽ truyện tranh trẻ em,nhưng mình làm cho nước ngoài,làm online là chủ yếu 🙂
Ôi trời bạn nói thật không thế? Hơ hơ, mơ ước từ ngày bé của mình là làm họa sỹ vẽ truyện tranh và nhà sản xuất phim hoạt hình đấy nhé! ngày bé mình toàn trốn mẹ đọc truyện trong chăn í, mình bị nghiện conan, hikaru nữa. Mình cũng có vẽ nhưng k học qua trường lớp nên chắc tỉ lệ hơi lệch! Bây giờ mình vẫn thích xem phim hoạt hình! Ôi, công việc của bạn là mơ ước cả đời của mình!
Mình học bên ĐH Mỹ Thuật,ra trường đi làm trang trí nội thất một thời gian,sau vì chán làm thuê nên nghỉ ở nhà kinh doanh linh tinh và vẽ,nhờ Internet mà một số công ty xuất bản biết tới mình và họ mời tham gia.Mình vẽ chủ yếu về trẻ em,ẩm thực,minh họa sách địa lý…
Nghề này cũng vui nhưng đôi lúc cũng áp lực,phải kiên trì và cũng khá cô đơn,do yêu cầu công việc nên mình phải xem phim và đọc sách cũng nhiều.Riêng nghề này thì phải tự học hoàn toàn vì VN chưa có trường nào dạy vẽ truyện tranh cả.
Mình cũng ko nghĩ mình sẽ gắn bó với một nghề lâu dài vì mình nghĩ làm nhiều nghề thì như sống thêm vài cuộc đời,nếu ko thì sống lãng phí lắm,hihi.
Thật ra ai cũng có nhiều khả năng tiềm ẩn mà ko biết,bạn cũng có nhiều lắm đấy,nhưng phải tạo điều kiện cho bản thân,nên hãy thoải mái tâm lý với chính mình,hehe..
Thank bạn Duy Lập đã động viên nhé! Mình sẽ cố gắng thử xem sao!
mình thấy bạn thích hợp với nghề văn, thứ nhất là bạn có chiều sâu trong suy nghĩ, thứ 2 là bạn viết văn khá tốt, thứ 3 là bạn có nhiều cảm xúc. vì thế tôi nghĩ bạn hãy tập viết văn đi, việc này cũng không ảnh hưởng gì đến việc bạn đang làm. Thử đi nhé :), nhưng hãy viết về những điều tươi đẹp, đọc mấy bài vừa qua mình thấy bầu trời một màu xám. có lẽ cái màu xám đó để những người khô khan như mình vẽ là được rùi hi hi
Hi hi, mình viết lâu rồi mà, đâu phải mới? Mình viết về những điều tươi đẹp phải 10 năm nay rồi, nhưng 2 năm nay mới tham gia gửi báo và in sách thôi! Còn đây là dòng văn mình đang thử nghiệm cách viết mới (sau khi viết nhiều chuyện yêu đương các kiểu, hi)
In sách cần vẽ bìa thì liên hệ mình,hihi 🙂
Hi vọng có ngày mình được như thế! Xa vời quá!
Thành công là hành trình mà,đâu phải điểm đến,dù rằng cũng cần đi tới nơi 🙂
viết 10 năm rùi? hèn chi mình thấy lời văn rất tốt. khi nào mình muốn viết văn thì nhờ bạn chỉ hen.
nếu thật sự sau này có in sách thì cho mình viết lời bình nhé. bảo đảm sẽ đánh giá trung thực. còn nếu sách đó viết thể loại như bài này thì hiểu sao viết vậy hi hi
Truyện thế này chắc chẳng được in đâu!!!