[988 chữ, 4 phút đọc]
Tuổi trẻ: Ông đã đi qua tuổi trẻ, bước một bước hiên ngang qua lằn ranh giữa tôi và ông. Chân lý nào đã được ông ghi dấu lên trời cao khi nhìn lại chặng đường ông đã đi qua. Hãy kể cho tôi nghe những khác biệt giữa chúng ta, hãy giúp tôi điền vào ô trống mơ màng đó. Điều mà tôi vẫn luôn tự hỏi liệu tôi của mấy mươi năm về sau sẽ biến thành một lão già thế nào?
Tuổi già: Tuổi trẻ ngươi bắt đầu chết đi khi tính vị kỉ bắt đầu buông tha ngươi. Nhưng nó không phải là một sự kết thúc. Nó là hạt mầm vừa được gieo vào một khu vườn mới. Trong khu vườn đó, tuổi già bắt đầu nảy chồi khi ngươi nhận ra mình bắt đầu sống cho những người khác. Biết quan tâm đến cảm nhận của người khác, thay vì chỉ chăm chăm nghĩ cho riêng mình. Ngươi có thể kiểm soát tất cả cảm xúc của chính mình chứ không máu anh hùng vác trâu cày đi đánh trận. Coi những khó khăn, vấp ngã, thất bại như những trải nghiệm đáng giá, hiểu thế nào là kiên nhẫn, giác ngộ ra cho đi và nhận lại là một nghệ thuật…
Tuổi trẻ: Ý ông là tuổi trẻ chúng tôi chỉ luôn biết sống cho bản thân mình?
Tuổi già: Ngươi đang sống phơi phới trong những ngày thanh xuân tươi đẹp, hơn ai hết ngươi có thể tự chất vấn chính bản thân ngươi. Có phải tuổi trẻ ngươi bao giờ cũng có nhiều lạc thú, gần gũi với ngươi nhất là cái sự ngươi vẫn luôn miệng hô vang “đam mê”. Nhưng ngươi cũng mang trong lòng rất nhiều phiền muộn. Đã bao đêm ngươi gối đầu để trả lời tại sao tuổi trẻ lại luôn luôn thế?
Tuổi trẻ: Vì đó là bản chất hình dáng tuổi trẻ.
Tuổi già: Tuổi trẻ các người vẫn luôn ngụy biện cho cái lý do đó. Các ngươi tỏ vẻ hiểu biết về chính mình. Nhưng các ngươi không biết, các người đã tự học thuộc lòng sẵn một câu trả lời rồi đọc nó răm rắp trong khi chẳng biết lời lẽ mình vừa thốt ra là gì.
Tuổi trẻ: Ông nghĩ rằng ông tường tỏ chúng tôi hơn bản thân chúng tôi, những kẻ đang sống và vật lộn với nó?
Tuổi già: Ngươi quên ta cũng đã từng là các ngươi. Tuổi trẻ các ngươi chỉ luôn nghĩ đến mình mà thôi. Các ngươi luôn tỏ ra quan trọng thái quá tất cả những sự mà ngươi gọi là ước vọng và ý niệm. Các ngươi tự ban phát cho mình cái ân huệ được hưởng trọn tất cả lạc thú. Bập bẹ đánh vần rồi bàng hoàng nhận ra lạc thú bao giờ cũng là sự trá hình của phiền muộn. Nên lúc nào cũng bày vẻ u sầu rủ rượi. Tệ nhất là những kẻ ảo tưởng muốn chấm dứt đời sống khi ước nguyện không thành, mộng mị tan tành khi không chạm đến những thứ chẳng thể nào sờ mó. “Sống trọn tuổi trẻ.” “Sống như chưa bao giờ từng được sống.”…Các ngươi vẫn luôn hùng hổ, thế rồi các ngươi đã sống sao, không sống như được sống thì một cái nháy mắt ngươi cũng biến thành lão già lụ khụ ốm o, cũng chẳng chết được.
Tuổi trẻ: Chỉ bởi các ông già quá nên đâm ra sợ hãi cái chết. Không sống được như con người thà chết quách đi.
Tuổi già: Bao giờ ngươi sống đến cho bằng tuổi ta, hiểu cho thấu thế nào là giây phút thiên thu, tuổi trẻ các ngươi chỉ thích nói đến cái chết nhưng lại không bao giờ thực sự nghĩ về nó. Đối với ngươi, đời sống có lẽ vẫn còn dài đằng đẵng.
Tuổi trẻ: Thế thì đã sao?
Tuổi già: Thì đâu có sao với hầu hết thiên hạ. Rồi sẽ đến lúc hoàn cảnh thay đổi, ngươi bắt đầu sống cho người khác. Không phải cho bất kỳ một lý do đức hạnh nào. Rồi bỗng nhiên một ngày ngươi muốn thế. Hầu như các ngươi bắt đầu đánh mất tính vị kỉ khi một gia đình nhỏ khởi sinh cho tất cả mọi sự. Những đứa bé chào đời mang đến cho ngươi những tước vị. Ước vọng tuổi trẻ nhường vị trí cho trách nhiệm đang suốt ngày lởn vởn trong tâm trí ngươi. Có một sự khác biệt rõ rệt. Con người tuổi trẻ muốn chơi đùa, tuổi già trưởng thành thì chỉ muốn làm việc. Tuổi trẻ các ngươi không bao giờ nghĩ đến con cái, nhưng đến một ngày nhận ra mọi sự cuộc sống cũng chỉ hướng về chúng. Các ngươi luôn cảm thấy mất thăng bằng khi nghĩ đến những điều này và một mực khăng khăng không bao giờ đánh đổi tuổi trẻ của mình cho những sự rách việc này. Đó chính là cái sự mà ta đang muốn nói. Bọn già chúng ta, hạnh phúc khi biết mình sống cho người khác hơn là việc chỉ sống cho chính mình.
Tuổi trẻ: Có lẽ tôi sẽ hiểu điều ông nói. Khi tôi bằng tuổi ông.
Tuổi già: Một điều khác biệt quan trọng nữa ngươi sẽ nhìn ra. Tuổi trẻ các ngươi luôn là những kẻ giả vờ khôn ngoan như những ông cố nội của bọn ta trong khi miệng thì còn hôi sữa đang tuổi cắp sách đến trường.
Tuổi trẻ: Nói như ông có lẽ tôi phải gửi lời xin lỗi đến tất cả các vị tiền bối đã xuất hiện trong đời tôi.
Tuổi già: Ta nghĩ chúng nó cũng chẳng trách móc ngươi, ta cũng thế.
Tác giả: Ni Chi
*Featured Image: Monoar
📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP
📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2
Bài này chất quá 🌼
Chắc là bị ai nhập đấy bro, chứ bình thường cái tôi cao ngất ngưỡng em cũng không thắng nổi:))))))