*Ảnh: Nextchurch.com
Tôi tin vào câu chuyện tình trong Titanic, sự nồng cháy và hy sinh cao cả của tình yêu ấy. Điều ấy hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng vì đã trưởng thành hơn một chút, chúng ta biết rằng câu chuyện Titanic trở nên vĩ đại vì nó chỉ kéo dài 3 ngày. Trên mạng cũng từng xuất hiện nhiều bức ảnh chế nói về “hiện thực” cuộc sống của Jack và Rose sau nhiều năm chung sống – giả sử họ còn sống sau tai nạn (nói cách khác, đó là bộ phim “Revolutionary Road” mà họ đóng chung sau này).
Tình yêu trong Titanic vĩ đại mà không vĩ đại. Đó không phải là tình yêu đã được thử thách qua thời gian, với những gian khó, mệt mỏi, bấp bênh của cuộc sống. Cuộc đời đâu chỉ toàn màu hồng. Có lẽ, nếu hai người ấy yêu nhau từ 3 năm về trước, trước khi lên con tàu, câu chuyện sẽ khác hẳn.
Khi mới chập chững bước vào đời, thiếu niên thường mơ mộng về tình yêu. Đối với nhiều người trong số họ, tình yêu là tất cả. Nó đẹp vô ngần, hoàn toàn không có tì vết, tới mức họ sẵn sàng hy sinh vì nó. Có lẽ, trong những vụ tự tử vì tình, thanh thiếu niên chiếm đa số. Họ tự sát không phải vì đã tìm thấy tình yêu đích thực, mà vì họ ngộ nhận về tình yêu đích thực. Một số khác quyết định cùng người yêu bỏ nhà ra đi. Khi nhận ra đời không như là mơ thì tình yêu của họ cũng đã tan vỡ, với đầy sẹo cứa trong tim. Rồi họ quay về nhà trong ê chề, hoặc tiếp tục trôi và bị dòng đời cuốn theo những hướng kinh hoàng nhất.
Tình yêu đích thực không thể chỉ xảy ra trong ba ngày, không thể được nuôi dưỡng trong sự bao bọc của gia đình, cũng không thể nở hoa chỉ bằng cảm xúc. Đó là cả một quá trình cùng nhau vượt qua những sóng gió, gian truân, sẵn sàng thay đổi và sống vì nhau. Đó là một tình yêu thực tế. Nếu không soi tình yêu qua lăng kính của đời sống hàng ngày, người ta sẽ sớm bị vỡ mộng… Tình yêu đích thực nằm ở sau những điều bình thường và vớ vẩn nhất của cuộc đời.
Không phải người mà bạn từng mơ mộng trong tuổi 17, người mà bạn ham muốn nhưng chẳng bao giờ có được… mà chính người vợ, người chồng chia sẻ cuộc sống cơm áo gạo tiền hàng ngày, nhưng vẫn yêu thương bạn, mới chính là tình yêu đích thực của bạn. Để tình yêu ấy bền vững, người ta cần phải cố gắng suốt cả cuộc đời, mà cũng không dễ gì thành công.
Việc yêu một người chỉ đơn thuần qua sự háo hức cảm xúc đã dễ, nhưng sẽ còn dễ hơn nữa nếu người đó và bạn không bao giờ gặp nhau. Yêu một bóng hình dễ hơn yêu một con người, vì bạn chẳng bao giờ phải va chạm với họ. Những bạn trẻ cuồng thần tượng tới mức quên ăn quên ngủ đã vướng vào cái bẫy đó. Đúng là thần tượng cho họ thỏa mãn quyền được yêu, thần tượng gần như không bao giờ làm tổn thương họ, nhưng, thần tượng cũng chẳng thực sự yêu họ theo cách mà một con người yêu một con người. Thần tượng yêu tất cả bọn họ, và hầu như không yêu ai cụ thể, trong số họ.
Những câu chuyện gần đây về việc con trẻ và cha mẹ gây hấn vì thần tượng thực sự đau lòng. Câu chuyện người cha phải bán nội tạng cho con được thỏa mãn niềm đam mê đến nhìn thấy thần tượng một lần, cho thấy một thứ tình yêu bị rượt đuổi. Người cha đem tình yêu của ông rượt theo đứa con, còn đứa con lại đem tình yêu của mình rượt theo thần tượng. Bi kịch xảy ra và người khó xử cuối cùng chính là thần tượng.
Tình yêu với thần tượng của cô gái đẹp hơn tình yêu của cô với cha. Không có sự giao tiếp lâu dài, không phải đối mặt với những cơn khó chịu trong tính cách của nhau, không phải băng qua khác biệt và sự nhàm chán trong đời sống thường nhật để yêu thương nhau hơn tất cả… Một tình yêu không tì vết.
Một tình yêu không tì vết không bao giờ là một tình yêu đích thực. Có thể, nó cũng chẳng phải là tình yêu.
Đèn Phố
Tình yêu có thể thay đổi theo từng gian đoạn của cuộc đời:
– khi trẻ, lúc mới yêu thường mơ mộng về 1 TY đẹp, hoàn hảo và lãng mạn… Con ng ta cho rằng có thể hi sinh tất cả vì TY…
– Sau đó, TY đơn giản chỉ để thảo mãn nhu cầu yêu và được yêu, thỏa mãn nhu cầu tâm sinh lý…
– Và rồi, TY là cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc đời..
* Vậy đâu được gọi là TY đích thực? Chẳng có gì có thể định nghĩa chính xác được cả
Cảm ơn tác giả Đèn Phố vì đã dành thời gian và sẵn lòng chia sẻ những suy nghĩ của mình với độc giả! Mình là thành viên mới của THĐP, và rất thích ý tưởng cũng như tâm huyết của các bạn khi đầu tư công sức và suy nghĩ vào blog này. Mình tin rằng nó sẽ mang đến cho người đọc những cái nhìn sâu sắc hơn, toàn diện hơn, và giúp họ dần thay đổi sự dễ dàng khi phán xét một hiện tượng.
Về bài viết của bạn, mình đồng ý với quan điểm của bạn về tình yêu. Những cảm xúc ngây thơ, chưa được trải nghiệm của các bạn trẻ, có lẽ chưa được gọi là tình yêu. Khi nó chủ yếu là những sự trao đổi về cảm xúc, về thể xác, hơn là sự trải nghiệm và cho đi. Các bạn trẻ trao đổi cảm xúc – cho đi sự nồng nhiệt, muốn nhận lại sự nồng nhiệt; cho đi sự quan tâm, nếu ko được quan tâm lại sẽ giận dỗi. Còn tình yêu đích thực cần sự trải nghiệm, và cho đi hoàn toàn. Vậy họ cho đi cái gì? Theo mình nghĩ ko chỉ là sự nồng nhiệt, hay sự quan tâm, mà còn là sự cho đi của chính bản thân họ, của sự đánh giá, sự ích kỉ, hay mong muốn được nhận lại trong chính bản thân họ.
Như người con gái, bỏ bố đi theo thần tượng, mình thấy thật thú vị. Đánh mất tình yêu đích thực để đổi lấy một tình yêu trong ảo tưởng.
Khi yêu nhau thực sự, vượt qua những thử thách và khó chịu trong nhau, họ đang dần cho đi, ko còn mong muốn hay đòi hỏi ở người kia nữa. Tình yêu hiện hữu trong sự cho đi.
“Tình yêu đích thực nằm ở sau những điều bình thường và vớ vẩn nhất của cuộc đời.”
“Không có sự giao tiếp lâu dài, không phải đối mặt với những cơn khó chịu trong tính cách của nhau, không phải băng qua khác biệt và sự nhàm chán trong đời sống thường nhật để yêu thương nhau hơn tất cả… Một tình yêu không tì vết.
Một tình yêu không tì vết không bao giờ là một tình yêu đích thực. Có thể, nó cũng chẳng phải là tình yêu.”
Tác giả đang mắc kẹt trong cái bẫy có tên Thời gian
“Đó là cả một quá trình cùng nhau vượt qua những sóng gió, gian truân, sẵn sàng thay đổi và sống vì nhau”.
Đối với mình thì tình yêu đích thực rất cần thời gian. Quan điểm cá nhân thôi ^^.