21.1 C
Da Lat
Thứ Năm, 4 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 92

Muốn học cách thành công thì nên xem Tam Quốc Diễn Nghĩa

0

Nếu bạn đang đánh trận chiến của bạn, cho những lý tưởng nung nấu nhưng vẫn còn quá non nớt vì tự thân không đủ khả năng. Bạn được nghe giới thiệu về những quyển sách dạy thành công, dạy làm giàu, cách đối nhân xử thế và bạn đã quyết chí lật tung mọi hiệu sách để mang vác chúng về nhà. Đọc chúng với một cái đầu rỗng tuếch bởi lời lẽ nào trong đó cũng chỉ là lý thuyết suông khó nuốt. Thì đây, có một bí mật muốn được bật mí – Bật Tam Quốc Chí lên xem.

Đừng nghĩ rằng đó chỉ là một bộ phim chính trị quân sự và sự kết giao giữa ba nước Ngụy, Thục, Ngô với những cuộc chém giết đổ máu tranh giành quyền lực giải quyết hận thù hay lòng khao khát nung nấu tâm can của các nhân vật, được xây dựng lên nhằm thỏa mãn nhu cầu giải trí cho những anh hùng thời đại yêu quý phim kiếm hiệp. Không, hãy để những cuộc đấu trí so dũng, thâm sâu hơn là chữ nghĩa được diễn giải tài tình đi vào trong tâm trí bạn và trở nên thích đáng tất cả dấu chấm hỏi.

Bạn muốn trở nên thành công sao? Bạn sẽ bắt gặp Lưu Bị từ một anh nông dân làm nghề dệt chiếu để kiếm sống qua ngày. Với tinh thần cao thượng, cương trực, trung quân ái quốc lại còn biết cách đối nhân xử thế đã xoay chuyển vận mệnh dựng xây nên cơ đồ nước Thục. Trải qua biết bao nhiêu nhục nhã và khổ cực nhưng vẫn cố giữ tâm mình kiên cố vững bền, chưa bao giờ lung lay ý chí cũng chưa bao giờ có suy nghĩ từ bỏ mơ ước của mình.

Gian xảo mưu mô hơn thì có ngay anh Tào. Tào Tháo cũng đi lên từ một gia đình bình thường. Lịch sử cũng đã ghi chép lại tên Tào bằng một sự nghiệp gian truân. Tuy không chọn làm con người đức hạnh đứng đỏm dáng bằng bộ dạng nhân nghĩa. Tào là một con người xảo quyệt nhưng không ai dám to mồm chống cãi sự tài giỏi cá tính và đầy chiến lược của Tào. Một  tay thu phục cả Trung Nguyên, gây dựng nên nước Ngụy thịnh trị từ một Hán đổ nát. Trở thành thế lực hùng mạnh nhất Tam Quốc. Nếu bạn muốn thành công nhưng lười biếng sống đức hạnh bộ tịch thì hãy về phe Tào Tháo. Tào xưa nay nổi tiếng với câu “Thà ta phụ cả thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta.”

Một con đường thành công khác học từ Tôn Quyền của nước Ngô. Không tài giỏi bằng Tào Tháo, lại không nhân nghĩa bằng Lưu Bị. Kẻ thông minh là kẻ biết nhìn ra lợi thế của chính mình. Biết cố gắng sử dụng con mắt tinh tường và tận dụng những gì mình đang nắm giữ trong tay để viết nên trang sử hào hùng.

Có hàng trăm nhân vật lởn vởn trong cả trăm tập phim mà bạn không thể nào nhớ nỗi hết. Nhưng phải xem thì mới hiểu mỗi tình tiết hay một nhân vật đều đại diện cho một sự việc hay người nào đó bạn đã gặp hoặc sẽ gặp trong cuộc sống của mình. Sẽ có anh chàng nóng tính Trương Phi khẩu xà tâm Phật. Tuy là một tướng trung dũng nhưng tính cách nóng nảy bộc trực. Xem Trương Phi là để nhận diện cái thằng đồng nghiệp ngay bên cạnh mình. Để mà bỏ qua cho tính cách thẳng thắn của gã nếu có lỡ khiến mình bực bội. Hoặc giả mình cũng đang sẵn là hiện thân của con người này, cứ nhìn đó mà đổi thay cái nết đi. Dù có oai phong lẫm liệt, võ nghệ phi phàm đến đâu mà kiêu ngạo khinh địch chủ quan thì kết cục cũng là chết thảm.

Nói đến kiêu ngạo hung hăng còn phải kể đến Quan Vũ. Tuy cũng là trung nghĩa hào kiệt, có tài, có chính nghĩa nhưng vì không thể thoát khỏi cái nhớp kiêu căng ngạo mạn nên cũng kết cục không khác Trương Phi. Cuộc đời của một Lữ Bố có tài nhưng vô đức, lại ngu ngốc để giọt nước Điêu Thuyền chắn ngang làm hỏng chuyện nên không vươn ra được biển lớn. Muốn học lỏm sự tài trí, cách ứng xử khéo léo thì phải xem để tận mắt trông thấy Gia Cát Lượng, một nhà quân sự tài ba, cùng với một Chu Du luôn song song đấu trí quyết liệt cùng Lượng để diễn dạt nổi lời truyền nhân gian “Trời sinh Du sao còn sinh Lượng.”

Kẻ làm chuyện đại sự, muốn nên nghiệp lớn còn phải là kẻ biết biết cương nhu đúng lúc để dành đại cục sau này. Không những tài giỏi, biết khôn lỏi giảo hoạt, Tư Mã Ý còn biết ẩn mình chờ thời thế. Chính gã này là người sau này đã dọn đường giúp cháu nội thống nhất Trung Nguyên, kết thúc thời kì Tam Quốc. Đây cũng là một con người thành công.

Tuy nhiên, không phải là bạn chọn sư phụ để bắt chước con đường thành công theo họ. Cái tinh hoa trong từng tính cách nhân vật đúc kết một bài học riêng cho chính mình khi lần lượt nhìn thấy sự trần trụi của bản tính con người được trưng bày rõ rệt. Có cái ưu không thể giấu giếm nổi cái nhược. Cái lõi của vũ trụ là phải đi sâu vào cội rễ bên trong. Xem để hiểu nghệ thuật đối nhân xử thế, học hỏi cái tinh anh tài giỏi, để biết cách phân biệt, nhận ra đâu là cái của mình. Phim dài lê thê nên không thể dùng vài ba chữ méo mó để diễn đạt hết những điều tôi muốn giới thiệu đến các bạn. Nhưng suy đi nghĩ lại thì chỉ một câu thôi để các bạn dễ hiểu.

Thay vì đọc Đắc Nhân Tâm thì giờ chuyển sang xem Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Tác giả: Ni Chi

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

“Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc”

0

Cái khoảnh khắc chuyển giao từ cực này sang cực kia, lúc năng lượng khác đi vào để thay thế cho dòng năng lượng cũ, ngay khoảnh khắc ấy có cảm xúc. Ví như người ta đang nhịp chân ngồi trong quán cafe nhìn ra đường, thấy có người đẹp đi ngang qua, trong lòng vui làm sao. Khi người đẹp đi qua rồi, phía xa xa chủ nợ đang đi tới, trong lòng liền buồn làm sao. Khuôn mặt liền bí xị, thấy cuộc đời đen như nhọ nồi. Cảm xúc thay đổi nhanh như người yêu cũ trở mặt.

Trong con người ta đều có sẵn đủ mọi loại cảm xúc, mọi loại năng lượng. Nó ẩn bên trong, chỉ chờ đúng thời điểm, đúng đối tượng nó sẽ thoát ra. Mọi thứ, sợ hãi, can đảm, buồn, vui, khóc, cười, v.v… Thay vì kìm nén hay lảng tránh cảm xúc, ta nên để nó thoát ra một cách tự nhiên. Thay vì trách cứ, ân hận thì ta nên chấp nhận, suy nghĩ về cảm xúc của mình.

Ngày đầu tiên tôi bỏ thuốc lá không khác gì địa ngục. Những nỗi sợ hãi hiện ra, nó như thể cuộc đời tôi sắp mất mát một cái gì đó to lớn lắm. Tôi suy nghĩ rằng tôi đã hút thuốc quen rồi, bỏ đi có được không. Tôi nhung nhớ điếu thuốc cực kỳ, trong ngày đầu tiên tôi chẳng làm gì được ngoài nghĩ về việc mình đang hút thuốc. Qua ngày thứ 2, 3, tôi thôi nhung nhớ, thay vào đó tôi đang nghiện hiệu ứng cai thuốc. Tôi thích thú hiệu ứng cai thuốc cực kỳ, tôi lâng lâng bay bổng, đi như trên mây. Tôi chẳng tập trung được vào bất cứ việc gì, tôi chỉ quan tâm tới hiệu ứng lâng lâng ấy. 7 ngày sau hiệu ứng mất dần, thói quen lẫn suy nghĩ về thuốc cũng mất đi.

Bảy nhân bảy bốn mươi chín ngày! Tôi như người chưa từng hút thuốc, thậm chí trước đó lão hàng xóm nhả khói tôi hít phải còn thấy thơm phức. Bây giờ tôi thấy hôi rình. Cai được 6 tháng tôi hút lại. Vấn đề bắt đầu nảy sinh. Cái ngày tôi hút thuốc lại, cầm điếu thuốc trên tay tôi sợ hãi. Nỗi sợ không khác gì ngày đầu tiên tôi cai thuốc. Tôi suy nghĩ rằng tôi không hút thuốc quen rồi, bây giờ hút lại có được không. Hai vấn đề, một nỗi sợ. Ở đây ngay khoảnh khắc chuyển giao năng lượng, từ cực này sang cực kia, từ sự đồng nhất này sang sự đồng nhất kia đều chứa đựng cảm xúc. Sau đó tôi hút lại, chỉ sau điếu thứ nhất, tôi nhả khói lẫn gạt tàn một cách điêu luyện. Kỹ năng đó không mất, nó chỉ chờ khi tôi hút lại lập tức nó được sử dụng.

Cái vấn đề ở chỗ bảy nhân bảy bốn mươi chín ngày, con số bí mật. Đức Phật ngồi 49 ngày, thuyết pháp 49 năm. 1 tuần có 7 ngày… Đủ mọi trường hợp cho con số 7. Tương truyền vũ trụ này đứng thứ 7 hay được tạo ra theo thứ tự ở thứ 7 gì đó. Người xưa lại nói bảy ba hai mốt, thường chế nhạo những ai muốn làm một cái gì đó mang tính bộc phát. Hai mươi mốt ngày để hình thành một thói quen, bốn mươi chín ngày để lưu nó vào dòng Nghiệp. Người nào nhịn ăn đủ 49 ngày, cái đói với người đó như hình với bóng. Như sự thật hiển nhiên, 49 ngày họ bị đồng nhất bởi sự đói, họ cùng sự đói là một. Người ta sau khi chết 49 ngày mà không tái sinh, họ bị nghiện cái chết. Bây giờ với người đó cái chết là sự thật, là bản thể của họ. Cái chết chính là sự sống, họ phải sống trong cái chết. Nếu không họ sẽ chết và cái chết sẽ biến mất khỏi họ.

Thân xác này không gì ngoài cái chết của linh hồn. Thân xác này đã sống quá lâu rồi và xem đó như là sự thật hiển nhiên vậy. Bây giờ thân xác là sống, linh hồn là không có. Linh hồn chỉ có sau khi chết. Nhưng ít ai biết và nghĩ ngược lại. Rằng linh hồn sắp được sinh ra một lần nữa, và ở đây thân xác này, không gì ngoài sự chết. Chết ở đây, là sinh ra ở kia. Chết ở kia, là sinh ra ở đây. Bảy bảy bốn mươi chín ngày!

“Chẳng ra khỏi cửa, biết chuyện thiên hạ. Chẳng ngó ngoài sân, thấy được đạo Trời. Nhà to rốt cuộc cũng dụng cái Không mà ở, chén sành cũng dùng cái Không mà trở nên hữu dụng!”

— Lão Tử

Rượu đựng trong bầu, uống cho tới khi cái trống Không tràn đầy, gọi là uống rượu. Vậy là uống vì cái Không được tràn đầy hay là uống rượu đây? Uống mà rượu còn hoài, cái Không chưa đầy, thì uống làm gì?

Niềm vui đong đầy, liền phá lên cười, cười đi cho vơi cái vui. Cái vui xong rồi, còn lại trống Không. Niềm vui không còn, còn lại cái Không. Vậy há người ta chẳng cười vì cái Không đó hay sao?

Tâm mang sự buồn, ức lên mà khóc, khóc đi cho vơi nỗi buồn. Nỗi buồn qua rồi, còn lại trống Không. Nỗi buồn không còn, còn lại cái Không. Vậy há người ta chẳng khóc vì cái Không đó hay sao?

Lấy đất làm nhà, nhà làm xong rồi, chẳng còn gì làm. Rốt cuộc, cũng chỉ làm vì cái Không. Cái Không chưa trọn vẹn, nhà thời vẫn làm, làm cho tới khi cái Không viên mãn. Vậy rốt cuộc là có xây nhà hay không?

Người buồn, ta buồn, có gì khác? Người vui, ta vui, có gì khác? Vui này, buồn này trong Tâm, Tâm này nơi thân, đi khắp núi non bốn bể, vui buồn như nhau. Chẳng ra khỏi cửa, biết chuyện thiên hạ!

Làm như không làm, làm rồi cũng Không, chưa làm cũng Không. Người ăn ở Không, tức đang ở Không. Người đang làm đó, bất quá cũng chỉ đang tiến về cái Không. Có cái gì trong Vũ Trụ mà chẳng đi về Không? Đạo Trời rốt cuộc cũng chỉ là Không. Bây giờ chưa thấy đạo Trời, sau thấy cũng chỉ Không. Bây giờ chưa biết đạo Trời, sau biết cũng chỉ Không. Bởi đạo Trời chẳng nằm ngoài cái Không. Vậy nay ta Không cho trọn vẹn, khỏi mất công đi tìm, tìm rồi cũng chỉ thấy mỗi cái Không. Chẳng ngó ngoài sân, thấy được đạo Trời!

Hiện tại chưa về Không, còn vương vấn đó, bởi giấu nó đi, chẳng đặng làm cho về Không. Mai này hoá Hư Không, ở đó liền muốn khóc. Nhưng chẳng có cái gì để khóc, vậy liền sinh thành em bé. Sinh ra khóc oà, khóc đặng cho về Không. Mai này lớn lên, cứ lại đè nén, vui được một phần, sầu khổ mười phần. Cười được ba khắc, khóc tận ba canh.

Tác giả: Nguyễn Hồng Quý

Photo: Cleverpix 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Cuộc đời là một sự dối lừa

3

(642 chữ, 2.5 phút đọc)

Này em! Hãy nhìn xem nhiều người đang chuẩn bị ca mừng ngày Đấng Cứu Thế giáng trần. Em có biết Thượng Đế trong Ki-tô giáo đã hạ mình làm một con người hèn mọn để làm gì không, để cô đơn cho đến chết, để thấu suốt những yếu đuối của con người khi nói mà chẳng có ai nghe, khi tuyệt vọng trên đường đời để tìm người thấu hiểu. Và rồi hôm nay, người ta nghe, học và cố hiểu những điều ấy nhưng vẫn bĩu môi khinh bỉ nỗi cô đơn, vẫn chạy trốn khi nó tìm đến. Sự thật nào ẩn sau những nghịch lý ấy, liệu có ai muốn tìm hiểu không?

Này em! Hãy nhìn xem những kẻ tôn sùng chân lý đang dấn sâu vào cô đơn, đang một mình trên những ngọn núi mà nhìn cuộc đời, nhìn thế nhân phô bày những bộ mặt thật đầy giả trá rồi tìm về nhà gục đầu trong tuyệt vọng. Để sớm mai đây, họ mở những đôi mắt cũ để phóng ra nhân gian những ánh nhìn nay đã khác, những ánh nhìn của một con người đã tỉnh ngộ, những ánh nhìn sẵn sàng phá tan những gì phù phiếm nhất, để khước từ những hạnh phúc mong manh, để soi rọi niềm đau và tìm kiếm những an lạc thẳm sâu. Hành trình đó liệu có ai trong chúng ta sẽ chấp nhận đi qua, chấp nhận trả giá bằng một phần đời hoang phế trong con mắt người đời, chiếu theo những tiêu chuẩn xã hội?

Không ai sáng suốt bằng những con người đã trải qua nhiều lần bị lừa dối và cuộc đời này, đến cuối cùng, chúng ta nhận ra cũng chỉ là một sự dối lừa. Chúng ta phải trả giá cho sự giác ngộ hoặc sẽ bị lừa cho đến hơi thở cuối cùng.

Quá nhiều thứ đã bị bàn tay con người biến đổi sau khi tạo hóa trao cho họ. Để giờ đây chúng ta ước ao một cuộc về nguồn mà chỉ biết khắc khoải trông đợi. Kẻ cô đơn vẫn hoài cô đơn nhưng vẫn yêu cuộc đời bằng thứ tình yêu thuần khiết nhất. Tình yêu đến nay đã trở thành trò chơi của con người khi họ phải gồng mình dưới những định chế xã hội mà vẫn không thể chống lại sự điều khiển của bản năng. Tình yêu đến nay đã trở thành những cuộc viếng thăm chóng vánh khi con người không chấp nhận để cho cô đơn là người thầy dạy mình tôi luyện bản thân, chống lại thương tổn, để sự sẻ chia của chúng ta khỏi biến thành những cuộc đổi trao không ngang giá.

Này em! Hãy nhìn xem những kẻ mang con tim đi rêu rao rồi đây có lại mang nó trở về trong tình trạng không nguyên vẹn. Làm sao chúng ta có thể thoát khỏi những dằn vặt của lòng mình khi cố yêu thương bản thân nhưng cái bóng ma cô đơn vẫn hằng đeo đuổi không rời?

Những đau thương đi trước sẽ ở lại trong chúng ta để kết thành những khối đá vững chãi làm nền cho những yêu thương sau bám trụ mà không phải vuột mất một ngày nào đó.

Khi ta mỏi mệt nhất là khi ta chân thành nhất, nhưng cái chân thành ấy lại phải giấu đi để cho ai thật sự yêu thương ta sẽ nhẫn nại tìm kiếm, ta không muốn lại bị dối lừa. Ta chân thành nhưng lại phải tỏ ra lạnh lùng để rồi tự đưa bản thân mình vào một cuộc dối lừa khác nữa, một vòng tròn luẩn quẩn mà ta không sao thoát khỏi. Ôi! Cuộc đời là một sự dối lừa. Nói như Terence McKenna thì là “Văn hóa không phải là bạn của chúng ta.” https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/564076830715327/

 

 *  *  *

Tác giả: Nguyễn Tài

Ảnh minh họa: birgl 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️  http://bit.ly/2KTJCN2

Người trong tỉnh muốn mê, kẻ trong mê muốn tỉnh

2

(973 chữ, 4 phút đọc)

Hắn đang lang thang dưới gầm cầu, ở trên không gì ngoài tiếng nhịp cầu rùng xuống mỗi khi xe lớn đi ngang qua. Thứ tiếng chói tai ấy mau chóng lãng quên đi, bởi bây giờ hắn đang bị thu hút bởi cái khác. Hắn bắt gặp bãi phân bò tuyệt đẹp, bãi phân bị trầy ra theo thời gian, không có lấy một vết sẹo dù nhỏ nhất. Cũng đúng thôi, dưới gầm cầu này không nắng, không mưa, không người qua lại, mọi thứ dường như được kiến tạo một cách tuyệt mĩ bởi thời gian – hắn thầm nghĩ.

Đẹp nhưng vô dụng, chẳng có thứ gì mọc lên trên đó, thậm chí cả loài đẻ ấu trùng trong phân cũng chẳng chọn nó để làm nơi ẩn nấp cho con cái mình. Hắn nghĩ về nắng, về mưa tác động lên bãi phân bò, tuy có xấu đi nhưng lại mang nhiều ý nghĩa. Tựa như đời người, nếu không có trải nghiệm mới mẻ, cứ bình yên lặng lẽ, không để mọi thứ cọ xát vào mình thì cuộc đời cũng bình yên như đống phân bò vậy, đẹp nhưng vô dụng – hắn phán thầm.

Nó tới rồi, hắn nghĩ. Mười lần như một, mỗi khi hắn lang thang như vậy lúc nào hắn cũng để suy nghĩ vẩn vơ ba xàm. Bất chợt hắn thấy một cây hoa ngũ sắc, đẹp tuyệt mĩ. Lá không có lấy một chút bụi, không một nhánh nào sứt mẻ. Hoa nở rộ rất đẹp, gió chẳng đủ mạnh để làm rơi hoa. Lại vô dụng, bởi dưới gầm cầu này thì ngoài hắn ra, chẳng có bất kì ai thưởng lãm nó. Hắn đi, rồi hình ảnh những chiếc xe lớn chạy tung bụi mù, những kẻ thích hái hoa ngắt cành vẩn vơ sẽ làm tổn thương nó – hắn nghĩ vậy, cây hoa ngũ sắc này thật chẳng thể so sánh với đống phân bò, hắn tặc lưỡi. Tổn thương bao giờ cũng khác với cọ xát, người ta thường hiểu lầm nó, đánh đồng nó với cọ xát đồng như nhau – hắn nghĩ vậy. Người từng bị tổn thương bởi những thứ vớ vẩn nào đó, rồi họ sẽ trở nên khép kín, ít chịu mở lòng, bắt đầu ngại trải nghiệm những điều mới mẻ khác – hắn tự cho như vậy.

Rồi hắn thấy hai cây nấm mọc cùng nhau, một lớn một nhỏ. Tại sao mọc cùng nhau nhưng lại không như nhau – hắn thắc mắc. Hắn nghĩ chắc có lẽ cây lớn đã hút hết chất dinh dưỡng của cây nhỏ, càng lớn lại càng cần nhiều chất dinh dưỡng hơn, khiến cho cây kia bé tẹo. Cũng có thể cây lớn hi sinh để lớn hơn, lớn rồi để che nắng, che mưa cho cây nhỏ chăng. Hoặc cũng có thể cây lớn bị cây nhỏ gài hàng, cây nhỏ nhường chất dinh dưỡng cho cây lớn để cây lớn che nắng che mưa cho mình chăng? Hắn đang dính vào dòng tư tưởng, hắn biết. Nhưng dù gì thì hai cây nấm chỉ mang hình tướng bên trên, ở bên dưới, trong đống phân bò, nguồn cội của hai cây nấm đồng như nhau. Hắn nhổ lần cả hai cây. Hắn nghĩ về loài người, dù có sai khác trên bề mặt nhưng ở tận sâu bên trong vẫn có thứ đồng nhất. Hắn nghĩ về loài người vì hắn là con người. Hắn không nghĩ về loài vật, vì hắn biết, nếu hắn là loài vật, hắn sẽ không suy nghĩ.

Hắn miên man với dòng tư tưởng vô tận, hắn muốn dừng nó lại. Hắn nghĩ bình thường hắn đã điên tới vậy rồi. Bây giờ còn có thứ này, hắn điên tới mức nào nữa. Nhưng hắn chỉ nghĩ vậy thôi, bởi hắn biết, bây giờ hái nấm chỉ để giải trí. Hắn thích đi dạo như vậy. Mỗi lần như vậy hắn lại chiêm nghiệm được nhiều thứ hay hơn. Hắn thầm nghĩ từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay, qua bao nhiêu mùa mưa bình dị. Ấy vậy mà mùa mưa năm nay hắn lại chứa nhiều phiền não đến vậy. Giữa có và không, hắn nghĩ nếu hắn chọn không thì bây giờ hắn đã không phiền não. Chẳng thà đừng biết, biết rồi lại chất chứa trong lòng. Loài người bao giờ cũng vậy.

Bây giờ hắn chỉ muốn mê thôi, chẳng muốn tỉnh. Người trong tỉnh lại muốn mê, người đang mê lại muốn tỉnh. Thật là trớ trêu. Hắn bây giờ sợ tỉnh cực kỳ, hắn sợ hắn không còn là hắn nữa. Không còn cái gì để tìm kiếm. Kiến tha lâu đầy tổ, ấy khi không còn tổ nữa thì tha về đâu cho đặng đây. Mồi có khắp nơi nơi, tại lũ kiến tham lam tha về, chiếm làm của riêng cho mình. Chẳng thà kéo nhau hết ra ngoài ăn không nhanh hơn hay sao – hắn nghĩ vậy.

Những thứ hắn đã biết, bây giờ hắn chỉ muốn quên đi. Thật là kì cục, muốn quên đi thứ mà hắn đã cố công muốn biết. Hắn tưởng tượng ra kiếp sau, khi mà hắn đã quên đi hết rồi. Và hắn đang là một gã nào đó, và gã ấy lại đặt câu hỏi TA LÀ AI? Nghĩ tới đây hắn cười như điên. Có lẽ hắn đã nhìn thấy một chút nào đó của tấm màn bí mật. Hắn là chính hắn của quá khứ. Hắn là chính hắn của tương lai. Và hắn là chính hắn của hiện tại. Tất cả đổ dồn vào cùng thời điểm. Hắn nhắm mắt lại, chân ngôn yêu thích của hắn văng vẳng trong đầu. “ĐẠO KHẢ ĐẠO, PHI THƯỜNG ĐẠO.”

Tác giả: Nguyễn Hồng Quý

Photo: Arijitrex 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Tình yêu là gì? Chân lý là gì?

0

(1174 chữ, 5 phút đọc)

Tôi luôn tự hỏi: “Tình yêu là gì?”, “Chân lý là gì?” Bởi hai câu hỏi đó ngang ngang với nhau. Tình yêu đích thực không có quá khứ, không có tương lai, không có thân xác, hy sinh cả bản thân. Chân lý nó cũng như thế, người ta dám từ bỏ mọi thứ để tiếp cận. Nhưng tình yêu đích thực có vẻ khó khăn hơn so với chân lý đích thực. Bởi tình yêu đích thực dù có tới từ một phía, thì bên kia, chưa chắc đã là đích thực. Chân lý đích thực, thì chỉ cần một phía là đủ. Bởi người ta đi tìm chân lý, không chân lý nào đi tìm người. Còn tình yêu, người ta đi tìm tình yêu, và chưa chắc đã tìm thấy và được đáp trả một cách đích thực.

Những câu hỏi tình yêu là gì, chân lý là gì, qua bao nhiêu thế hệ, loài người vẫn chưa có lời giải. Bởi nếu nó được giải rồi, thì chẳng còn ai sẽ hỏi về nó nữa. Đó chẳng phải là câu hỏi, đó là câu đố không lời giải. Tình yêu và chân lý, đó là câu đố. Mỗi người phải tự tìm ra lời giải riêng cho mình, không bao giờ có lời giải chung. Nhưng đáp án thì chỉ là một thôi, 9 + 1 = 10, 1 + 9 = 10, 7 + 3 = 10, 3 + 7 = 10. Đáp án là như nhau, tổng số là như nhau. Dù có một triệu lời giải về tình yêu và chân lý, thì tổng số cũng chỉ là 10.

Thấy được chân lý sẽ từ bỏ được mọi thứ, mà muốn thấy được chân lý thì phải từ bỏ. Thấy được tình yêu đích thực sẽ có hy sinh, nhưng muốn thấy được tình yêu đích thực thì phải hy sinh đã. Nghịch lý là thế, muốn thấy được kết quả thì lại dùng chính cái kết quả đó để đi tìm kết quả. Mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp cực kỳ. Tới nơi thì sẽ không cần đi nữa, nhưng phải đi thì mới tới nơi. Đi, cuối cùng trở thành vô nghĩa, nhưng bắt buộc phải đi nó mới có khả năng trở thành vô nghĩa.

Có một bí mật mà ít ai biết đến. Bí mật mà những bậc thầy đã khám phá ra từ lâu. Họ gọi đó là sự thật, là Chân, là tuyệt đối. Con người sống trong sự thật, phúc lạc giáng xuống người đó. Sống thật với chính mình là lúc người ta chạm tới Thượng Đế. Sự thật đơn giản chỉ là sự thật, chẳng có thật ít, hay thật nhiều, hay thật một nửa. Người ta sống trong giả vờ, sống nửa vời, sống với lớp vỏ bọc dày cộm. Người ta bao giờ cũng sợ, nỗi sợ ngăn cản họ đến với sự thật. Khi yêu người ta không dám yêu hết mình.

Trong tình yêu bao giờ cũng có nỗi sợ. Họ sợ tình yêu không được đáp trả lại, họ sợ bị lừa tình, họ sợ bị cắm sừng. Vậy nên họ yêu nửa vời, yêu sơ sơ, yêu giả vờ. Và họ cũng chưa bao giờ chạm tới tình yêu đích thực. Họ để dành cái tình yêu đích thực ấy, và chờ đến khi nào đúng đối tượng nó mới được lấy ra. Và họ cứ chờ thôi, chờ mãi. Cuối cùng tình yêu bị bỏ lỡ, họ hối tiếc, hay thậm chí họ còn chưa biết yêu là gì. Họ không biết tình yêu là vĩnh hằng của bản thể. Họ che phủ tình yêu bằng nỗi sợ, không để nó tuôn chảy. Phúc lành giáng xuống vô cùng tận, và nó là miễn phí.

Người ta buồn, người ta không khóc, người ta cố tỏ ra mạnh mẽ. Đúng thôi, vỏ bọc không thể khiến cho họ khóc được. Họ đau, nhưng họ không chạm đáy nỗi đau. Đau giả vờ, đau nửa vời. Và nỗi đau còn đó, chừng nào nó chưa được đau thật, đau tuyệt đối thì nó mãi mãi ẩn tàng. Người ta vui, người ta không cười tuyệt đối. Trong họ còn có gì đó ngăn cản, họ sợ mất đi cái gì đó gọi là phẩm chất. Phúc lành mãi ở trong, niềm vui bất tận không được tuôn chảy, và họ không vui tuyệt đối. Vui, buồn và yêu, tất cả đều không chạm tới sự thật tuyệt đối của cảm xúc.

Chừng nào người ta lấy được con người thật của mình ra, thì khi đó phúc lành mới giáng xuống người đó. Không còn sợ hãi, không còn để dành, không còn nửa vời và giả vờ nữa. Để tất cả tuôn chảy tự nhiên. Giấu đi nó sẽ còn đó, sẽ mãi ở đó và ngăn dòng chảy của sự thật đi qua. Điều này đến giới hạn, là cho đi hết rồi, điều khác ắt sẽ tới, sẽ tuôn chảy bất tận. Bởi cho đi, cuối cùng cũng chỉ là nhận lại.

Tôi đã từng yêu rất nhiều người. Và nó là thật, thật sự. Là tình yêu nam nữ thôi. Nhưng tôi không được chấp nhận, hoặc là tự ti về bản thân quá nhiều, hoặc là với người không hợp. Khi đó, tình yêu chết đi, nhưng nó không chết, nó bị giấu đi bởi tâm trí. Tình yêu không chết đi, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác, cũng đúng. Tại sao tôi lại yêu được nhiều người như vậy? Tại nó là miễn phí, tình yêu luôn là miễn phí, nó là có sẵn. Nhưng tôi luôn giấu nó đi, bởi sự phân biệt, bởi đầy đủ các lý do khác nhau để hợp lý hóa cho sự giấu đi tình yêu. Là xấu xí, là nghèo khó, là sợ làm khổ người, là cái gì đó có thể bịa ra. Đủ để giấu nó đi thôi, nhưng nó vẫn ở đó, không mất đi đâu.

Tâm trí làm tình yêu trở nên ích kỷ, sợ hãi hay nhút nhát. Tình yêu là giống nhau, nó là một thôi. Không có yêu ít hay yêu nhiều, nếu tâm trí can thiệp, nó sẽ là yêu ít hay yêu nhiều. Đau khổ thế, tuyệt vọng thế, khi người ta không đến được với nhau. Tình yêu không đến, nó ở đó sẵn. Chỉ tâm trí là không đến được với nhau. Vậy là đau khổ thế, tuyệt vọng thế. Tôi cứ che đậy tình yêu dưới lớp vỏ của tâm trí mãi, cho tới bây giờ, nó được hiện ra, và nó sẽ mãi ở đó. Tôi không còn mệt mỏi về cái gọi là tình yêu nữa. Bây giờ, tôi yêu hết, nhưng chỉ là yêu người khác phái thôi nhé. Tôi chẳng đủ trình độ như Chúa hay Phật để yêu hết thảy người ta. Và người ta sẽ bất khả kháng với tình yêu tôi dành cho họ. Làm sao mà họ có thể bắt tôi ngừng yêu được?

Tác giả: Nguyễn Hồng Quý

Photo: Bru-nO 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Fear and Loathing in Las Vegas – Không phải bộ phim dễ nuốt

0

thđp review

Fear and Loathing in Las Vegas là một bộ phim với sự tham gia diễn xuất của tài tử điện ảnh Johnny Depp, người được biết đến rộng rãi trong hình ảnh thuyền trưởng quái dị Jack Sparrow của loạt phim Cướp biển vùng Caribbean. Có thể nói, Raoul Duke là một trong những màn trình diễn khéo léo và xuất sắc nhất trong sự nghiệp diễn xuất của Depp. Cùng với Benicio del Toro vào vai tiến sĩ Gonzo (người bạn đồng hành của Duke), hai người họ đã làm nên hình tượng kinh điển về những người sử dụng chất kích thích.

Bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Hunter S. Thompson với nội dung chính xoay quanh chuyến công tác đến Las Vegas của Raoul Duke và tiến sĩ Gonzo với mục đích báo chí. Nhưng thực ra, đó lại là cuộc du ngoạn của hai kẻ phê pha ngật ngưỡng từ đầu chí cuối với đủ các loại chất được dùng chồng chéo, liên tục và (có vẻ như) luôn quá liều.

Ngay từ mở màn bộ phim, cỏ, mescaline, LSD, ether, cocaine, rượu và tá lả các loại chất khác chứa đầy trong vali cùng với lời kể chuyện không rõ là tỉnh hay mê đã lôi cuốn sự tò mò của người xem.

“Chỗ này không phải là tất cả những gì bọn tao cần cho chuyến đi, nhưng một khi mày mắc kẹt với một bộ sưu tập ‘khủng’ các loại ma túy thì mày sẽ có xu hướng dùng nhiều hết mức có thể.”

Nghe như thể một cú chơi trội, nói khoác cho ấn tượng nhưng sự thật là hai cha nội đó chơi thật, chơi đến mức mà càng xem ta càng sợ rằng: Không hiểu hai gã này sẽ làm những trò gì đây? Liệu có sống nổi không? Đến giới hạn chưa? Mà giới hạn nằm ở đâu vậy hả trời?

Có một điều đặc biệt ở Fear and Loathing in Las Vegas đó là nó chia người xem ra thành hai phe: Một bên ca ngợi bộ phim hết lời bởi sự hài hước cùng các tầng ý nghĩa sâu sắc, một bên chê bai thậm tệ bởi sự vô nghĩa, hỗn độn, không mục đích, không cấu trúc của nó. Lần đầu tiên xem, tôi cũng rơi vào trạng thái bối rối, nhũn não không phải vì sự phức tạp trong nội dung mà bởi vì sự định hình trong tâm trí về một diễn biến nào đó của một tác phẩm nay bị sụp đổ. Nếu chửi rằng đây là một bộ phim khốn nạn cướp mất của tao gần hai tiếng đồng hồ ngồi xem trong sự ngớ ngẩn, đần độn thì quả thực mình đúng là ngu thật. Vì đơn giản, phim được kể lại bởi chính ông Duke hói phê thuốc lòi kèn vậy thì lấy đâu ra logic, rõ ràng với ý nghĩa? Hay cứ cho là khi kể lại chuyện Duke tỉnh táo thì toàn bộ chuyến trip ở Las Vegas vốn dĩ cũng là một mớ hỗn độn. Và dĩ nhiên, kể lại một mớ hỗn độn không gì xuất sắc hơn là để mặc nó hỗn độn.

Fear and Loathing in Las Vegas

💎 Trải nghiệm thức thần là phải có duyên rất lớn

Điều trùng khớp ở đây đó là sự thiếu logic và nham nhở trong cấu trúc phim tương đồng với trạng thái trip của một người khi sử dụng psychedelics. Những gì được diễn đạt trong phim chính xác là những gì đang xảy ra trong tâm trí của hai nhân vật chính. Fear and Loathing in Las Vegas chống chỉ định cho những ai chưa từng sử dụng drug vì khi không có trải nghiệm thì sẽ không thể đồng cảm được với hai kẻ điên khùng Duke và Dr. Gonzo.

Ban đầu người ta có thể nhầm tưởng bộ phim đang cổ xúy cho việc sử dụng chất kích thích khi diễn đạt nó một cách khá tự do và hài hước. Nhưng đến kết thúc phim, rõ ràng rằng việc đi vào tận cùng của sự bê bối, quá đà của người sử dụng, tác phẩm điện ảnh này là một lời cảnh tỉnh, một sự phê phán khắc nghiệt dành cho một thế hệ vô ý thức và trách nhiệm trước cuộc sống của chính mình. Điều đáng giá ở đây đó là sự nhận định đến từ một người có trải nghiệm trực tiếp (Raoul Duke), có sự dấn thân trực tiếp vào vũng lầy ma túy để thấy được bản chất thực sự của nó. Trái ngược hoàn toàn với những phán xét của những kẻ đứng bên lề thời cuộc, nhìn vào dăm ba nhân vật hút hít từ bên ngoài để đưa ra lời buộc tội.

Nếu đi sâu phân tích ý tưởng sử dụng chất kích thích ở trong phim, những người dùng cho rằng họ sẽ giải phóng được tâm trí (free the mind) nhưng sự thật thì, con người sử dụng drug để trốn tránh thực tại chán chường, mỏi mệt, đau khổ trong phút chốc. Và khi overdose, drug có thể trở thành thứ hủy hoại tâm trí thay vì giải phóng nó. Fear and Loathing in Las Vegas đã đề cập đến mặt trái của việc sử dụng psychedelics như một loại thuốc trị liệu tâm lý hoặc mở rộng tâm thức mà quên đi việc thực sự sống hiện tại đang diễn ra. Người ta có thể dùng một chút tiền để mua được cảm giác bình an và thấu hiểu, dùng các chất kích thích như một sản phẩm cứu cánh. Và ý tưởng rằng có một thứ gì đó ở tận cùng cú trip sẽ cứu giúp họ đã tạo ra một thế hệ què quặt, phụ thuộc và nghiện ngập.

fear and loathing
Phim hoạt hình Rick and Morty lấy cảm hứng từ Fear and Loathing in Las Vegas

Nếu phim Forrest Gump diễn đạt mặt tối của nước Mỹ khi giới trẻ sa đà nghiện ngập trong hình tượng Jenny đau khổ, lạc lối thì Fear and Loathing in Las Vegas thể hiện điều đó thông qua sự mất kiểm soát, vụn vỡ, trống rỗng và bất cần của hai gã nhà báo. Sự hỗn độn, ngớ ngẩn, điên khùng là chỉ điểm cho sự khủng hoảng của con người khi ở trong những khuôn phép giới hạn. Drug chỉ là cái cớ làm lộ diện ra đâu mới là mặt tối thật sự đang diễn ra. Bản thân bộ phim đã là một sản phẩm nổi loạn, bất thường và hai nhân vật chính trong đó thì phá vỡ hàng đống những luật lệ trong cuộc hành trình ở Las Vegas.

Fear and Loathing in Las Vegas tạm dịch là “Sợ hãi và ghê tởm ở Las Vegas” có thể hiểu là Duke và Gonzo rơi vào bad trip khi ngậm, uống, hút, hít cả tá chất kích thích liên tục bất chấp liều lượng, hoặc cũng có thể hiểu rằng Las Vegas là nơi chứa chất sự sợ hãi và ghê tởm của những kẻ đang điên cuồng chạy theo giấc mơ Mỹ, ôm trong mình mộng tưởng sẽ được phất lên cảnh sang giàu trong một vài canh bạc. Nếu sợ hãi và ghê tởm của Duke và Dr.Gonzo được lộ hẳn ra bên ngoài với những cảnh mất kiểm soát, căng thẳng, run rẩy, điên cuồng cuối cùng là tan nát, tuyệt vọng, vô hướng thì sự sợ hãi và ghê tởm của những kẻ bốn rưỡi sáng còn ngồi bên ván bài được ẩn giấu bên trong, chỉ khẽ tỏa ra nơi những ánh mắt đờ đẫn ngây dại. Vậy đâu mới là những kẻ hoang tưởng của thời đại – hai gã nhà báo phê lòi kèn hay những người điên cuồng vì tiền của? Đâu mới là chất kích thích nguy hiểm khiến con người thật sự sa đọa – LSD hay những đồng bạc?

Trong phim, hình ảnh Duke mang/treo/ôm/choàng lá cờ Mỹ được xuất hiện nhiều lần. Đặc biệt nhất một lần gã nhà báo gục xuống vì quá giới hạn chịu đựng, lá cờ Mỹ rơi xuống trùm lên thân mình trông chẳng khác nào đắp chiếu cho người chết. Hình ảnh đó thể hiện cái chết trong tâm hồn của con người trên đất Mỹ khi lún quá sâu vào một ý tưởng hoang đường về đồng tiền.

Những hiệu ứng hình ảnh được sử dụng trong phim được thể hiện tương đồng với trải nghiệm psychedelics: sự thay đổi, méo mó, biến dạng hình ảnh, các hoa văn, họa tiết chuyển động cùng sự xuất hiện các ảo giác. Những khán giả chưa từng dùng chất kích thích thì cũng có thể hình dung sơ sơ phe phẩy được những gì người đã dùng có thể nhìn thấy. Bộ phim là trip trong trip vì hai nhân vật chính sử dụng drug (trip) trong chuyến đi (trip) đến Las Vegas.

Có thể nói Johnny Depp và Benicio del Toro trình diễn quá xuất sắc. Depp thì đã cạo đầu mình để phù hợp với vai diễn bị hói, Benicio del Toro thì ăn 16 cái bánh vòng mỗi ngày để tăng cân. Sự điên khùng của hai kẻ chơi thuốc quá liều được đẩy lên đến đỉnh điểm với một gã thì nổi cơn hoảng loạn mất kiểm soát muốn giết ai đó, còn một kẻ thì điềm tĩnh có vẻ tỉnh táo, cool ngầu nhưng thỉnh thoảng lại cắn cắn hai hàm răng, kêu “é é” đầy ngẫu hứng cùng bước đi dặt dẹo khuềnh khoàng. Những điệu bộ hài hước của cả hai là thứ khiến cơn bad trip thay vì là bi kịch thì nó trở thành một thứ lố bịch hoặc là một kỷ niệm ngọt ngào đáng nhớ.

Fear and Loathing in Las Vegas không phải một bộ phim dễ nuốt vì tính dị hợm, phi trật tự nếu không nói là hỗn độn, hổ lốn, bát nháo. Chưa kể, những lời thoại trong đó hoặc là thô tục ngớ ngẩn, hoặc là văn chương triết lý đến mức đau não. Ban đầu người ta sẽ ghét nó, thấy nó kinh tởm, rồi mỗi lần xem lại thì sự ghét kia được chuyển đổi dần sự yêu mến đến kinh ngạc.

Nếu Đại gia Gatsby là tác phẩm cũng thể hiện sự vô vị, tẻ nhạt, trống rỗng của thế hệ chạy theo sự phù phiếm của bạc tiền nhưng với sắc thái trầm tư, dửng dưng thì Fear and Loathing in Las Vegas lại mang vẻ ngông cuồng và châm biếm. Nhưng cả hai cuối cùng đều để lại trong lòng người xem những khoảng trầm lắng (không hề nhỏ) để có thể thấu hiểu những tầng lớp ý nghĩa mà tác phẩm truyền đạt. Và bây giờ, tôi đang xem lại nó lần thứ tư. Xin được miễn phần chấm điểm.

“He who makes a beast of himself gets rid of the pain of being a man.” – DR. Johnson

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Ảnh minh họa: letterboxd

Tôi nhận ra thực và mơ chỉ là một

0

Tôi ngắm nhìn hạt cát bên dòng suối, suy nghĩ tôi ra lệnh: “Vào bên trong hạt cát.” Lập tức toàn bộ thân thể tôi bị cuốn vào trong hạt cát. Tôi rơi đến đâu, lập tức đồi núi, sông suối lại hiện ra. Tôi chạm đất, hốt một nắm cát trên tay ngắm nhìn nó. Tôi không rõ đây là hạt cát thứ bao nhiêu mà tôi đã “chui” vào. Và tôi cũng không thể nào biết được cách để thoát ra khỏi nó. Tôi bây giờ chỉ chờ đợi thôi. Tôi lại cứ tiếp tục với trò chơi của mình – vào bên trong hạt cát.

Lần này tôi đang rơi tự do, tôi nhắm mắt lại, tôi biết mình bất tử trong giấc mơ của chính mình. Tôi chạm đất, và mở mắt ra, tôi đang nằm trên giường. 8 tiếng đã trôi qua, theo giờ khoa học. Trong giấc mơ, tôi không rõ là bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Tôi bật dậy, vẫn chưa tin đây là thực tại, là mình đã thoát ra khỏi hạt cát. Tôi ra lệnh: “Hãy mọc cánh.” Và sau lưng tôi không có cái cánh nào được mọc ra. Vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, bởi trong mơ việc suy nghĩ lâu lâu gặp trục trặc là bình thường, là những lúc không tĩnh tâm khi ra lệnh. Tôi nhắm mắt lại và dang tay ra, thực hiện kỹ năng dịch chuyển tức thời. Tôi mở mắt ra và đi làm vệ sinh cá nhân.

Đôi khi tôi còn nhầm lẫn giữa mơ và thực tại. Bởi bây giờ nhận biết của tôi đã không còn bị ngăn ngại bởi giấc ngủ. Giữa ngủ và thức là như nhau. Tôi đã thấy được cái vô hạn trong một hạt cát. Trong hạt cát lại có cả Vũ Trụ, và Vũ Trụ ấy lại có những hạt cát, và trong những hạt cát lại có cả Vũ Trụ. Bất tăng bất giảm. Phân biệt đơn giản của tôi đối với mơ và thực tại là suy nghĩ. Suy nghĩ thành công là tôi đang mơ, suy nghĩ không thành công là thực tại. Trong mơ, sông suối, cây cối, núi rừng ấy thật đến 90%; nóng và lạnh, mềm và cứng; dĩ nhiên có cả sự bất tử và phép thần thông.

Với một liều trà Shaman vô cùng đậm đặc, tôi đã thoát ly khỏi thực tại, khỏi những giấc mơ. Bây giờ, tôi đang ở một giấc mơ khác. Mọi thứ hình thành từ tư tưởng, nơi mà mọi giấc mơ được kiện toàn. Ở giữa màn đêm của Vũ Trụ, tôi phán: “Có ánh sáng.” lập tức có ánh sáng. Tôi không thể hiểu nổi là thứ ánh sáng ấy ở đâu mà có. Tôi nhớ lại những hình ảnh của Trái Đất và sáng tạo riêng cho mình một Trái Đất. Một Trái Đất mà chỉ có riêng mình tôi, và dĩ nhiên là tôi chẳng biết làm sao để đặt chân lên Trái Đất của chính mình. Bởi vì bây giờ tôi đang là tư tưởng, tôi là Thượng Đế, là đấng toàn năng.

Không có một chút âm thanh nào, tôi phán “Có âm nhạc.” Nhưng chẳng có một chút âm nhạc chết tiệt nào vang lên. Bởi lẽ tôi không có tư tưởng âm nhạc. Tôi cô đơn, Trái Đất chết tiệt này vắng lặng đến tẻ nhạt. Tôi phán “Có tình yêu.” Chẳng có tình yêu nào, bởi lẽ tôi có yêu ai bao giờ đâu. Tôi phán “Hạnh phúc.” Chết tiệt, hạnh phúc là gì? Tư tưởng của tôi dường như không có hạnh phúc. Tôi phán “Lạnh”, không có lạnh, cũng không có nóng. Tôi phán “Đói, no.” Không có gì cả, bởi lẽ tôi đang là Thượng Đế, là bất diệt, là không sinh không tử. Tôi lặng lẽ nhìn Trái Đất tẻ nhạt của mình, tôi nhắm mắt lại. Và tôi vẫn thấy Trái Đất, còn gì kinh khủng hơn nữa, khi mở và nhắm là như nhau.

Tôi mở mắt ra, và đang nằm trên giường, tôi đã từ nơi mà mọi giấc mơ được kiện toàn trở về. Tôi tự hỏi, đây là mơ hay thực. Dù là mơ hay thực thì tôi đã kinh qua những điều Siêu Việt rồi. Và tôi nhận ra, thực tại và mơ chỉ là một. Khác nhau ở chỗ là một mình, hay cùng người khác. Giấc mơ cùng người khác, là điều tuyệt vời nhất mà Thượng Đế xịn đã tạo ra cho những Thượng Đế dỏm – giấc mộng của tình yêu, mơ về âm nhạc, chiêm bao mộng mị về tất cả.

Tôi đã rời khỏi sân chơi của Thần Thánh, tôi không muốn đứng giữa ngã tư đường và thuyết pháp về Ngộ Không như một thằng tưng tửng, dù biết rằng mọi thứ chỉ là cơn mơ thôi, là giấc chiêm bao thôi. Một ngày nào đó ta sẽ choàng tỉnh, và hối hận nếu ta đã không mơ một giấc mộng đẹp – chiêm bao về nghệ thuật, về sáng tạo, về yêu thương, về hạnh phúc. Bởi tôi biết, lão Thượng Đế xịn ở trên kia đang rất cần chúng ta mơ về hạnh phúc. Để lão được biết, ngoài toàn năng, toàn giác toàn tri, lão còn được biết tới cái gọi là tình yêu – tình yêu trong tất cả.

Tác giả: Nguyễn Hồng Quý

Photo: bngdesigns 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Tại sao chúng ta phải nhận ra chính mình?

0

(1395 chữ, 5.5 phút đọc)

Tại sao chúng ta lại phải nhận ra chính mình? Bạn có bao giờ đặt cho mình câu hỏi đó không? Kiểu như: Tôi đang cô đơn, vậy biết rõ về tôi có giúp tôi hết cô đơn không? Tôi đang thất nghiệp, vậy biết rõ về tôi có giúp tôi có việc làm không? Vợ hay chồng tôi đang ngoại tình, vậy việc biết rõ về tôi có giúp họ thành thật với tôi không? Hay như tôi đang nghèo, thất tình, ung thư và còn rất nhiều điều khốn nạn khác trong cuộc sống tôi phải đối mặt, vậy liệu việc nhận ra chính tôi có giúp tôi giải quyết được hết các vấn đề trên không?

Còn nếu việc hiểu rõ về bản thân không thể giúp chúng ta khá hơn với tất cả những thứ trên, thì tốt nhất ta nên im lặng, đừng lải nhải những thứ vô nghĩa như cô độc, trống rỗng, hay hiểu rõ về mình như vậy. Thay vì đi tìm hiểu về bản thân, tại sao chúng ta không tìm hiểu xem cách nào để kiếm tiền nhiều và nhanh nhất? Cách nào để cưa đổ một cô gái trẻ đẹp hay một anh chàng giàu kếch sù? Cách nào để có thể làm tình thật lâu? Hay cách nào để có thể trở nên trắng, đẹp, giảm cân hiệu quả hơn?

Vậy chúng ta có ngốc không khi dành thời gian để lần mò ra mình là gì, là ai khi điều đó không thể quy đổi một cách nhãn tiền những thứ như tiền bạc, vật chất hay danh vọng?

Ngu ngốc có nhiều loại. Có những những người dành cả đời để kiếm tiền, đến khi gần chết mới phát hiện ra tiền không thể mang theo. Đó là một dạng ngu xuẩn. Lại có những người dành cả đời để thoả mãn các dục vọng bản thân. Cuối cùng khi sức tàn, lực kiệt họ nhận ra bên cạnh họ chẳng còn ai ngoài một con quái vật không bao giờ ngừng thèm thuồng. Đó cũng là một dạng ngu xuẩn của đời người. Lại có những người dành cả đời để tìm kiếm địa vị, danh tiếng trong xã hội, để rồi khi không còn có thể giữ lại được nó, thì mọi thứ cũng biến mất theo nó. Sự sủng ái, những lời tâng bốc, những sự tuân phục giờ đây quay lại chống họ như nó từng quay lại chống những đối thủ mà họ từng tranh đấu. Đó cũng là một dạng ngu xuẩn của đời người.

Có những người đi tìm sự hài hoà, cân đối, đi tìm sự hoà hợp, an bình, tìm tự do trong tình yêu. Họ học cách cầm lên và bỏ xuống. Họ im lặng để lắng nghe qua đó biết dùng đủ, biết chia sẻ, biết cảm thông, biết trân trọng, biết điều gì cần thiết và không cần thiết. Đó cũng là một dạng ngu ngốc trong mắt người đời.

Có quá nhiều cái ngốc trong mắt người đời. Mỗi người đều ngốc trong một lối sống nào đó. Nhưng có những cái ngu xuẩn biến ta thành nô lệ, có những cái ngu xuẩn làm ta trở thành người hơn, tự do hơn, an bình hơn, từ tâm hơn và nhiều yêu thương hơn.

Chúng ta đang sống trong một thế giới mà ở đó mọi thứ phải được quy đổi một cách rạch ròi như vậy. Và vì thế những lời mời gọi về một con người sống tự do trong hài hoà, trong an bình, trong từ tâm với thế giới, với mọi người và với chính mình bị phớt lờ, bị chễ giễu và cuối cùng là bị lãng quên.

Trong một thế giới thay đổi về cách thức vận hành nhưng vẫn cũ kỹ với những trò chơi điên dại về danh vọng, quyền lực, tiền tài đã biến con người thành những con rối, những cộng cụ như vậy, bạn phải chọn lựa. Chọn lựa sống tự do trong tình yêu hay lao vào trò chơi đó như con thiêu thân mà không hiểu rõ về mình, về thế giới.

Tôi nhớ ai đó từng nói thế này, “Chúng ta mang thế giới bên trong mình.” Tôi ban đầu nghĩ câu nói này nghe khá hay vì kiểu như mình là vũ trụ, nên chỉ cần yêu mình thôi là yêu cả vũ trụ. Nhưng lâu sau đó, phải mất nhiều năm tôi mới ngộ ra câu nói này lại hàm chứa một cái nhìn khác.

“Chúng ta mang thế giới bên trong mình” là vì chúng ta đã bị thế giới ngoài kia vun đắp lên thành như bây giờ. Có nghĩa là chúng ta từ khi sinh ra cho đến bây giờ, cái mà chúng ta gọi là “tôi” được hình thành từ tất cả những tranh chấp, trào lưu, xu thế, mưu mô của xã hội qua gia đình, trường học, sách vở, báo chí, truyền hình, và những sự kiện của quá khứ cũng như hiện tại.

Chúng ta trở nên điên cuồng trong tiêu thụ vì bị chi phối bởi một hệ thống kinh tế sản xuất nhanh và rẻ của các tập đoàn đa quốc gia. Chúng ta chạy theo mốt thời trang, công nghệ mới cũng vì bị chi phối bởi chủ nghĩa khẳng định đẳng cấp qua vật chất. Hay chúng ta lao vào hưởng thụ cũng vì bị chi phối bởi chủ nghĩa hưởng lạc của thời đại.

Có hàng tá ví dụ để thấy rõ thế giới ngoài kia đang chi phối ta, đang điều khiển ta như thế nào. Đây là ý nghĩa của câu nói “Chúng ta mang thế giới bên trong mình.” Bởi thế, việc nhận ra chính mình, biết mình bị chi phối như thế nào bởi những chủ nghĩa thời đại là một việc làm hết sức quan trọng. Không chỉ là quan trọng, tôi nghĩ nó là cực kì cấp bách cho hành trình “về nguồn” mà tôi đã từng đề cập tới.

Bạn có muốn hiểu rõ về quá trình vận hành của tâm trí không? Bạn có hiểu rõ về tâm trí bị chi phối bởi những thông tin mà chúng ta tiếp nhận như thế nào không? Bạn có hiểu rõ tại sao chúng ta lại thường đưa ra những quyết định quan trọng nhưng phần lớn là làm ta hối hận sau này không? Bạn biết gì về tầm quan trọng của cảm xúc, tâm trạng và tính tình của trong các hành vi cuộc sống hàng ngày không? Và cuối cùng bạn có hiểu rõ tất cả những thứ mà chúng ta đang mang trong mình như sự vận hành của tâm trí, lối suy nghĩ, sở thích, phong cách sống, tâm trạng, cảm xúc, tình cảm ta có được hình thành như thế nào thông qua cuộc sống không? Và bạn có hiểu về “cái tôi” là gì? Đó là một sự hiểu biết cấp bách nhất, quan trọng nhất để bạn có thể biết rõ được bạn là ai?

Hành trình về nguồn là một chặng đường nhiều giai đoạn. Nếu bạn muốn đi sâu hơn vào trong sự cô độc, hiểu rõ hơn sự trống rỗng tới mức thuần khiết của bản thế, điều đầu tiên bạn cần phải hiểu rõ về “cái tôi” mà thế giới bên ngoài đã tác tạo trong bạn. Muốn hiểu rõ về cái tôi đó, không thể không hiểu rõ về sự vận hành của thế giới, của xã hội loài người ngày hôm nay.

Không ai trong chúng ta có thể hiểu rõ về bản thể của mình trong sự thuần khiết của thế giới, nếu chưa nhận ra ta là gì, là ai trong một thế giới hữu hình được. Đó là một giai đoạn cần vượt qua. Cầu mong cho tất cả chúng ta kiên trì và đủ cản đảm để có thể nhận ra mình qua những điều gần gũi nhất, sống động nhất.

Tác giả: Bình Minh

Photo: Pexels 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Khi nào đàn ông khóc?

0

(964 chữ, 4 phút đọc)

Hiếm khi tôi được trông thấy đàn ông khóc, ngoại trừ anh chàng người yêu cũ của tôi. Anh ta đã ôm tôi khóc nức nở như một đứa trẻ khi nói lời chia tay tôi. Đó là một kỉ niệm đáng nhớ vì không còn có một kỉ niệm nào đáng để nhớ hơn khi tôi nghĩ về một người đàn ông.

Hầu hết đàn ông nghĩ rằng họ được nuôi dưỡng cho những cuộc chiến. Đó là vùng đất chỉ có đổ máu và cấm rơi lệ. Một thằng đàn ông khóc là một thằng yếu đuối bạc nhược ngu ngốc. Có phải không đàn ông?

Đối với tôi, đàn ông cần có lòng dũng cảm để có thể bật khóc. Bởi họ đã bị huấn luyện không được khóc. Người lớn đã luôn dọa dẫm tâm hồn những cậu bé. “Đàn ông con trai không được khóc, khóc chỉ là chuyện dành cho con gái.” Hoặc đàn ông sẽ khóc. Nhưng là giọt nước mắt lén lút trong bóng đêm rồi vội lấy tay bịt miệng ngăn những tiếng nức nở. Còn những khi đối diện với ánh sáng, đàn ông bao giờ cũng cố nén chúng rồi đẩy ngược lại vào bên trong. Đó phải chăng là những giọt nước mắt chảy ngược đầy khổ sở của đàn ông. Tôi luôn tự nghĩ, đàn ông không phải con người? Tuyến lệ trong mắt đàn ông hay đàn bà, nào đâu có sự khác biệt?

Đàn ông cần hiểu rằng nước mắt cũng thuộc về họ. Đó chỉ là một phương tiện để trút bỏ gánh nặng. Tôi tin chắc rằng nước mắt sẽ khiến cho mọi thứ đơn giản nhẹ nhàng hơn. Đứa trẻ trong con người đàn ông đã bị xã hội bóp ngẹt trong câm lặng. Chúng đã từng được khóc tự nhiên khi chúng thấy đau. Chúng để nước mắt tràn ra khi chúng thấy mọi thứ tồi tệ. Nhưng quy tắc giáo điều của một xã hội dối trá đã khiến đứa trẻ trở nên hèn nhát. Anh ta hèn nhát vì anh ta không còn đủ can đảm thẳng thắn đối diện với nước mắt, bởi giọt nước mắt chính là sự trần trụi đáng sợ nhất của bản thân anh ta. Đàn ông cần hiểu rằng không có kẻ thù nào đáng sợ hơn chính gã. Vượt qua được chính mình, mọi kẻ thù khác chỉ là rơm rác. Chính xã hội tạo ra bản ngã của một gã đàn ông phải kêu căng và tự kiêu. Văn hoá đã tạo ra những người đàn ông gia trưởng. Đàn bà có thể khóc vì họ được xã hội mặc vào cho tấm áo mỏng manh yếu đuối, tô vẽ thêm một chút ít nước mắt. Đó đích thực là vai diễn được sinh ra chỉ để dành cho đàn bà.

Tôi bảo với anh bạn tôi rằng đàn bà luôn có đôi mắt đẹp hơn đàn ông là bởi đôi mắt nàng được rửa sạch thường xuyên bằng nước mắt. Anh ta cười và cho rằng tôi ngớ ngẩn.

Đàn ông không bao giờ khóc đủ nhiều để hiểu khóc chính là một hành động lau sạch sâu sắc. Nước mắt có khả năng cuốn trôi tất cả nỗi buồn ra khỏi hệ thống. Tôi đã luôn tự mình lau khô những giọt lệ trong gương chỉ để được trông thấy một tôi tươi tắn thuần khiết hơn lúc ban đầu. Không chỉ là đôi mắt mà còn cả tâm hồn. Đàn bà luôn sống đơn giản hơn đàn ông bởi họ được giải tỏa mỗi ngày. Nước mắt chính là một phương thuốc hiệu quả lau sạch muộn phiền của họ. Đàn ông không khóc, nên họ tích lũy những phiền muộn. Họ mang vác trên vai những tâm tư nặng nề không có cách trút xuống. Đàn ông biến chúng thành một quả bom nổ chậm đang chờ ngày phát nổ.

Đã có một thời gian rất dài tôi không hề khóc. Và tôi nghĩ rằng đàn bà không khóc đích thực là một người nguy hiểm. Bởi vì khi nàng không còn đi vào trong nước mắt, đồng nghĩa với việc cũng không có bất kỳ một gã đàn ông nào có thể đi vào trong cuộc sống của nàng.

Đàn bà hiểu rõ nước mắt hơn đàn ông. Nhưng không phải vì thế mà một người đàn ông khóc thì ngay lập tức biến thành đàn bà. Đừng bao giờ đặt danh dự một người đàn ông an trú trong những giọt nước mắt. Một thằng đàn ông không dám thành thật với chính mình, liệu gã có xứng để đặt cạnh danh dự? Đàn ông đã bị xã hội đánh lừa quá lâu rồi. Người mang dòng máu đàn ông đích thực không bao giờ thể hiện qua giọt nước mắt. Hơn ai hết đàn ông hiểu họ thèm muốn được thảnh thơi rơi xuống. Nước mắt rơi xuống chỉ để phục sinh trỗi dậy.

Tôi đã nghĩ gì khi viết những dòng chữ này? Tôi nghĩ mình vừa trông thấy một anh chàng có khuôn mặt ủ dột sầu muộn đang bước đi dưới mưa chẳng khác nào tôi ngớ ngẩn của ngày hôm qua. Tôi muốn đến bên cạnh để nói với anh ta một điều gì đó, nhưng tôi đã không làm thế. Tôi trở về nhà trút hết bầu tâm sự lên những con chữ khô cằn méo mó.

Chàng trai kia ơi! Bất kể một người đàn ông mạnh mẽ oai hùng đến đâu cũng đều ẩn giấu tận sâu trong anh ta một đứa trẻ. Và có đứa trẻ nào mà chẳng muốn khóc. Vậy nên hãy cứ khóc đi, khi đàn ông muốn.

Tác giả: Ni Chi

Featured image: StockSnap 

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[Review] (Aldous Huxley) Brave New World – Cuốn sách đã từng bị chính phủ nhiều nước cấm xuất bản

2

Chào mọi người, mình vừa đọc lại Brave New World nên review cho những ai thích tiểu thuyết văn học Sci-fi có thể xem qua, ngoài ra Brave New World đã từng bị chính phủ nhiều nước cấm xuất bản nữa. Let’s take a look.

Brave New World: Tiểu thuyết phản địa đàng tiên tri tương lai

Đánh giá cá nhân: 9/10

Bài review của mình chỉ bao gồm góc nhìn và cảm nhận cá nhân, phân ra thành các mục riêng cho dễ đọc. Anh em ai lười thì đọc TL;DR là đủ rồi.

TL;DR: Nhiều hình tượng hay, triết lý hay, thế giới sáng tạo, có điều lắm chữ và khó hiểu, phần cuối có thể sẽ chán.

Về mặt ý tưởng

Đã nhắc đến Brave New World (được viết năm 1932) là phải nhắc đến cái thế giới của nó, bởi đây là một trong những thứ đáng nhớ nhất trong truyện, đầy rẫy những ý tưởng mà đến tận bây giờ vẫn rất nhiều tác giả Sci-Fi sử dụng lại. Có thể nói nó đại khái Brave New World là 1984, phiên bản anh hai phê cần (literally).

Giống 1984, Brave New World lấy bối cảnh một thế giới toàn trị “Dystopia”, đó là London tương lai (World State), và nó được Huxley dành ra gần 1/3 quyển sách chỉ để mô tả và xây dựng rất chi tiết. Thế giới của Brave New World đã “cách tân hoá” rất nhiều thứ cốt lõi của thế giới loài người, ví dụ như:

Về cơ chế sinh đẻ

Trẻ con được thụ thai trong ống nghiệm, đỡ công mang nặng đẻ đau cho phụ nữ. Ngoài ra, bọn nó trưởng thành nhanh hơn, và nhờ công nghệ “đào tạo trong giấc ngủ” mà thời gian dạy dỗ được rút xuống, đỡ tốn tiền nuôi và còn bổ sung lực lượng lao động được nhanh.

Về vấn đề giai cấp

Mọi đứa trẻ đều được tinh chỉnh cho phù hợp với giai cấp của mình. Những đứa cấp thấp sẽ được làm cho thấp bé nhẹ cân, cấp cao sẽ trẻ đẹp cường tráng. Ngay từ trong ống nghiệm, tất cả bọn trẻ con đều đã được luyện cho đam mê và yêu thích cái giai cấp sau này của mình, thế nên khỏi lo có chuyện bất mãn.

Vậy còn an sinh xã hội ra sao?

Tình dục chẳng còn là vấn đề cấm kị nữa. Không cần chung thuỷ, không cần vợ chồng, chỉ cần thích thì chịch thôi. Đến bọn trẻ con từ nhỏ đã được dạy các trò chơi tình dục để làm quen, không ngại ngần chuyện giới tính. Bên cạnh đó soma, một dạng ma tuý tổng hợp (phần này mình khá thích nên sẽ nói thêm ở cuối review), được ban bố tràn lan khắp nơi. Ai chán đời cứ lấy một viên bỏ vào miệng là lại hạnh phúc ngay.

Kinh tế phát triển như thế nào?

Mọi thứ trên đời đều phải làm ra giá trị kinh tế. Trẻ con từ nhỏ được luyện cho cứ sờ đến hoa cỏ là bị điện giật tung người, bởi vì những thứ như thế sẽ làm chúng nó thấy thích thú, thấy mãn nguyện. Mà nếu đã mãn nguyện rồi thì còn tiêu thụ hàng hoá kiểu gì? Mọi hoạt động phải giúp tăng trưởng kinh tế. Đến các trò chơi hết sức phổ thông cũng bị phức tạp hoá, đòi hỏi phải sử dụng thứ thiết bị đồ nghề, bởi có thể người ta mới đi mua, mới cho kinh tế phát triển. (Đẩy mạnh chủ nghĩa tiêu thụ, consumerism.)

Văn hoá trở thành cơn mê man tập thể

Sách vở toàn là những quyển mang tính cung cấp thông tin thuần. Các tác phẩm văn học như Shakespeare sẽ không được đọc, bởi vì nó khiến người ta phí thời gian nghĩ ngợi lung tung, không làm gì có ích cho xã hội. Tôn giáo đã chết sạch, bởi vì nó là thứ vô dụng, và thứ duy nhất cần tôn thờ đó là khoa học vì nó giúp thế giới phát triển.

Bùng nổ tổ chức

Khi công nghệ trở nên phức tạp hơn, ta càng cần có nhiều tổ chức quy mô hơn, phân cấp rõ rành hơn, và vô hình chung đồng hành cùng bước tiến của công nghệ sẽ là bước tiến của khoa học tổ chức. Tại Brave New World, con người đã có thể tạo ra những tổ chức quy mô lớn hơn bao giờ hết, và thế là ngày càng có nhiều người trở thành một mắt xích trong chuỗi hệ thống phân cấp do các cơ quan đoàn thể kiểm soát, hoặc là do tập thể các tập đoàn lớn hoặc cao hơn nữa là liên minh giữa các chính phủ.

Ngoài ra còn vô số ý tưởng nữa, khó có thể kể hết ra. Nhưng nhìn chung, thế giới World State của Brave New World là nơi tư bản chủ nghĩa (capitalism) và xã hội chủ nghĩa (socialism) đã được đẩy lên đến cực điểm, giúp tăng trưởng kinh tế hiệu quả, đói nghèo đã bị triệt tiêu, mà người dân thì vẫn vui vẻ nhờ nhục dục và soma. Đổi lại, mọi thứ thừa thãi như xúc cảm, các giá trị tinh thần sâu sắc, tự do lựa chọn cuộc đời của cá nhân đều bị vứt bỏ hết.

Chốt hạ 1 số quote hay trong truyện đã được mình tạm dịch

“Nhưng tôi không muốn khoái lạc. Tôi muốn Chúa, tôi muốn thi ca, tôi muốn những mối nguy đời thực, tôi muốn tự do, tôi muốn thiện lương. Tôi muốn tội lỗi.”
“Thực ra,” Mustapha Mond nói, “anh đang đòi hỏi quyền được bất hạnh.”
“Đúng nó rồi!” John đáp lời, “tôi đang đòi hỏi quyền được bất hạnh.”

“Chưa kể quyền được già đi, yếu ớt rồi lọm khọm; quyền dính bệnh giang mai và ung thư; quyền có quá ít thực phẩm để ăn; quyền sống cảnh bần tiện; quyền sống trong cái nỗi sợ liên miên chẳng biết ngày mai sẽ xảy ra những chuyện gì; quyền mắc bệnh thương hàn; quyền được tra tấn bởi đủ kiểu đau đớn không tả xiết.”

Cũng như mọi tác phẩm về các thế giới Utopia/Dystopia, Brave New World là hành trình “lật mặt” thế giới đó.

Nói thêm về Soma

Trong Brave New World, Aldous Huxley chế ra một thứ drug gọi là ‘soma,’ một loại thuốc rất đa năng. Liều lượng nhỏ sẽ hiến người dùng thấy phấn chấn, liều lượng trung bình sẽ gây ảo giác, và liều lượng lớn sẽ khiến người dùng lăn ra ngủ…. Nếu muốn duy trì quyền lực vô thời hạn, chính phủ chỉ cần sự ủng hộ của tầng lớp bị trị, và chất thuốc cấm sẽ là cách những phe độc tài dùng để thực hiện như Aldous Huxley tiên đoán, và một phần khác là dùng công cụ tuyên truyền. Chúng sẽ tiến hành vượt qua phần não có lý trí của con người và dụ dỗ phần tiềm thức cùng những xúc cảm sâu xa của người dân, và thậm chí tác động đến cả những khía cạnh sinh học của họ, và nhờ vậy mà khiến họ trở nên yêu thích bị làm nô lệ.

Soma không có thật đâu đừng lên google tìm chỗ bán =))

Nếu các bạn đã kiên nhẫn đọc đến đây, thì như mọi lần, cám ơn các bạn đã dành thời gian quý báu để đọc review, have a nice day. Love y’all 💋🧠❤️

*  *  *

Tác giả: Khải Phạm

Featured image: Vivid Biology

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2