27 C
Nha Trang
Thứ ba, 29 Tháng mười, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 76

[THĐP Vietsub] Vật lý lượng tử – Thí nghiệm hai khe hở

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/303383823786168/

Xem trên facebook

Nhà vật lý Max Born đã đưa ra một ý tưởng mới, mang tính cách mạng cho những gì mà phương trình sóng mô tả. Born bảo rằng: sóng không phải là một electron bị nhòa đi, hoặc bất cứ điều gì khác trước đây từng gặp phải trong khoa học. Thay vào đó, ông tuyên bố nó là một điều gì đó thực sự kỳ lạ, một làn sóng xác suất. Born cho rằng kích thước của sóng ở bất kỳ vị trí nào dự đoán tính khả dĩ của electron được tìm thấy ở đó.

Source: NOVA – The Fabric of the Cosmos
Translation: Huy Nguyen
Vietsub: Lê Gia Khiêm


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 8

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Tạp chí Aloha Volume 8

Bạn đã đăng ký trau dồi chất xám từ THĐP chưa, đừng để bị bỏ lại phía sau khi những anh em thiện lành từ THĐP đang tiến lên phía trước. Mua membership để đọc tạp chí tại http://bit.ly/THDPmembership (48k/1 volume, 999k/24 volumes)

2

Nội dung Volume 8

⭐️ [Hỏi- Đáp] Làm sao để có được bình an?
🌟 [Bài dịch] Công nghệ hiện đại tương đồng với siêu hình
học của Vedanta
✨ [Truyện dài] Tuổi trẻ cô đơn – Chương 8-9 | Ni Chi
⚡️ [Bài dịch] 7 lựa chọn đẳng cấp thế giới sẽ giúp bạn có
thành công đẳng câp thế giới
☄️ [Tiểu thuyết dã sử] Người chém cá kình – Hồi 8 | Hai Le
💥 [Truyện ngắn] Cô bé Hạt Tiêu – Quyển 2, Tập 8
Con gà băng qua đường | Vũ Thanh Hòa
🔥 [Bài dịch] 10 nguyên tắc đơn giản về sự thức tỉnh tâm
linh có thể thay đổi cuộc đời bạn
🌪 [Nhân vật] Mozart — Thần đồng âm nhạc chết trong bi kịch | Ni Chi


🍀 Volume 1-7

🍀 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  • Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  • Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

🍀 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Vietsub] Âm nhạc có thể chữa lành chúng ta

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/649310372156264/?v=649310372156264

Xem trên Facebook

Jason Silva có thể xem như Terence McKenna thời đại ngày nay, có điều nói hơi nhanh và phức tạp nhiều khi bị líu lưỡi.

🔥 Giữ lòng tin – Terence McKenna 

🔥 Cội nguồn của Tình Yêu – Terence McKenna

Biên dịch, Vietsub: Lê Gia Khiêm
Hiệu đính: Prana
Thumbnail: Free-Photos – Pixabay
Source: Shots of Awe with JASON SILVA


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

☕️ Mời dịch giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  • Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  • Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

[THĐP Translation™] Brahmacharya là gì + Nofap quotes từ những bậc thầy tâm linh

2

“Vua không phải là vua nếu không có của cải, nhân dân và quân đội, cũng như hoa không phải là hoa nếu không có mùi hương, sông không phải là sông nếu không có nước. Cũng vậy, người không phải là người nếu không có Brahmacharya. Ăn ngủ, sợ hãi, và tình dục thì cả thú vật lẫn con người đều giống nhau. Sự khác biệt giữa người và thú chính là Dharma (Pháp, Đạo), Viveka (phân biệt), và Vichara (tự vấn) Sakti, Jnana (kiến thức) và Vichara chỉ có thể có được qua việc giữ gìn Veerya (năng lượng). Nếu một người không có được những tiêu chí này, thật sự thì hắn chỉ được nên được xem như thú vật.” — Swami Sivananda

“Thậm chí thánh thần, thiên thần và Khẩn Na La cũng quy phục dưới chân một Brahmachari đích thực. Thậm chí Ishvara bôi lên trán bụi từ chân của một kẻ độc thân chân thực. Brahmacharya là chìa khóa duy nhất mở ra Sushumna và đánh thức Kundalini. Nó mạng lại vinh quang, danh tiếng, đức hạnh và Mana-Pratishtha. 8 Siddhi và 9 Niddhi (các loại thần thông, sức mạnh) lăn dưới chân kẻ tuyệt dục. Chúng luôn sẵn sàng tuân lệnh anh ta. Thần chết tránh xa hắn. Ai có thể mô tả được sự vĩ đại, cao cả, và vinh quang của một Brahmachari đích thực!” — Swami Sivananda, Practice of Brahmacharya

“Không ai có thể nắm chặt lấy những lý tưởng cao cả nếu không thực hành nghiêm ngặt brahmacharya. Để có được sự phát triển toàn diện và sức sống mạnh mẽ cho thân thể, não bộ và tâm trí thì brahmacharya là không thể thiếu. Những ai thực hành nghiêm ngặt brahmacharya sẽ phát triển được một trí nhớ dẻo dai và khả năng thấu hiểu sâu sắc. Khi thực hành Brahmacharya, một mạng lưới kinh mạch đặc biệt được tạo ra và mang lại nhiều sức mạnh tuyệt vời. Bạn có biết vì sao những đạo sư vĩ đại đã nhấn mạnh tầm quan trọng của Brahmacharya không? Là vì họ biết rằng nếu một người thất bại trong chuyện này, mọi thứ khác cũng sẽ mất. Người Brahmacharin nghiêm túc không bị mất đi sinh lực. Anh ta có thể không trông như một vận động viên, nhưng não bộ của anh đã phát triển tinh vi đến mức có khả năng nắm bắt được những thứ siêu nhạy cảm.” — Swami Brahmananda

“Ojas là sản phẩm cao nhất những nguồn khí lực trong cơ thể trở thành. Bạn phải nhớ rằng nó chỉ là vấn đề chuyển hóa. Những nguồn lực bên ngoài, điện lực và từ lực, sẽ được biến đổi thành nội lực; năng lượng cơ bắp sẽ được biến đổi thành Ojas. Các Yogi nói rằng một phần của năng lượng con người được biểu lộ thành năng lượng tình dục, trong những ý nghĩ dâm dục, khi được kiểm soát và điều khiển, dễ dàng được biến hóa thành Ojas. Các Yogi chuyển hóa hết nguồn năng lượng tình dục thành Ojas. Chỉ có những người đàn ông và đàn bà trong sạch mới có thể khiến cho Ojas đi lên và tích chứa trong não. Đó là lý do vì sao sự khiết trinh (chastity) đã luôn được xem là đức hạnh cao nhất. Nếu một người cảm thấy rằng anh ta không trong sạch, tâm linh liền biến mất, anh ta đánh mất đi sức mạnh tinh thần và sức bền luân lý.” — Swami Vivekananda

“Các Yogi tuyên bố rằng cao nhất trong tất cả các nguồn năng lượng trong cơ thể con người là ‘Ojas’. Thứ Ojas này được lưu trữ trong não, và càng nhiều Ojas có trong đầu của một người, anh ta càng mạnh mẽ, càng thông minh, càng trí tuệ. Một người có thể ăn nói văn hoa, tư tưởng đẹp đẽ, nhưng họ không gây ấn tượng với mọi người; một người khác ăn nói không văn hoa, hay có tư tưởng đẹp đẽ gì, nhưng lời nói của anh ấy lại có sức hút. Mọi hành động của anh ta đều mạnh mẽ. Đó là sức mạnh của Ojas.” — Swami Vivekananda

“Để nhận biết được God, một người phải tuyệt dục tuyệt đối. Những vị thánh như Sukadeva là những ví dụ cho một urdhvareta (người có năng lượng hướng lên). Sự trinh khiết của họ là tuyệt đối không ngắt quãng. Còn có một tầng lớp khác, những người trước đây đã từng xuất tinh nhưng sau đó đã có thể kiểm soát nó. Người có thể kiểm soát được tinh khí trong 12 năm sẽ tạo ra được một sức mạnh đặc biệt. Anh ta có được một mạnh lưới kinh mạch ký ức mới, khiến anh ta có thể nhớ mọi thứ, hiểu mọi thứ. Mất tinh khí làm suy kiệt sức mạnh. Nhưng nếu có mất trong một giấc mơ thì cũng không sao, nó được tạo ra từ thức ăn, phần còn lại sau khi bị mộng tinh là cũng đủ. Nhưng phải không được quen một người phụ nữ. Phần tinh khí còn lại sau mộng tinh là phần rất tinh túy.” — Swami Vivekananda

“Ai cũng muốn ra lệnh, và không ai muốn tuân lệnh; điều này là vì đã thiếu vắng đi hệ thống brahmacharya của ngày xưa. Đầu tiên, học cách tuân lệnh. Ra lệnh sẽ tự động đến sau. Luôn luôn học làm một đầy tớ trước tiên, rồi sau đó bạn sẽ phù hợp để làm một ông chủ.” — Swami Vivekananda

“Năng lượng tình dục có thể được kiểm soát và được chuyển hướng từ mục đính tình dục sang mục đích sáng tạo nghệ thuật và thẩm mỹ, tăng hiệu suất làm việc, hoặc dùng để nâng cao năng lượng trí óc hay những năng lượng khác. Hoàn toàn được kiểm soát, nó cũng có thể được biến thành năng lượng tâm linh. Người Ấn Độ cổ đại đã biết rõ chuyện này, và được mô tả là sự chuyển hóa từ retas thành ojas trong brahmacharya. Retas, tinh dịch, gồm có 2 thành phần, một là cho mục đích tình dục, phần còn lại là năng lượng nền, và nếu một người không sa đà vào tình dục và tinh dịch không bị lãng phí, nó biến thành ojas. Toàn bộ lý thuyết về brahmacharya được dựa trên đó bởi các Yogi.” — Sri Aurobindo

“Brahmacharya là gì? Nó là một lối sống dẫn chúng ta tới Brahman (God).” — Mahatma Gandhi

“Có nhiều chìa khóa mở ra sức khỏe, và tất cả đều khá cần thiết; nhưng có một thứ cần thiết hơn tất thảy đó là brahmacharya. Không khí sạch, nước uống sạch, và thức ăn bổ dưỡng rõ ràng là cũng có đóng góp cho sức khỏe. Nhưng làm sao ta có thể khỏe mạnh nếu ta phí phạm hết những gì ta đạt được? Làm sao để không làm ăn mày nếu ta tiêu phí hết số tiền ta kiếm được? Không còn nghi ngờ gì nữa, đàn ông và đàn bà không thể hùng dũng hay mạnh mẽ được trừ khi họ áp dụng brahmacharya.” — Mahatma Gandhi

“Năng lượng sinh khí của những người biết bảo tồn tinh khí được nâng cấp rất nhiều, nếu anh ta có trở bệnh vì nghiệp trong quá khứ, nguồn năng lượng sinh khí sẽ ngăn không cho căn bệnh trở nên nghiêm trọng. Anh ta sẽ mau chóng lành bệnh. Giả sử như một người bình thường cần một tháng để phục hồi, brahmachari sẽ khỏe lại trong một tuần.” — Swami Dayananda Saraswati

“Brahmacharya hay sự trinh khiết tuyệt đối là khổ hạnh cao nhất trong mọi khổ hạnh. Một người thực hành trinh khiết tuyệt đối thì không còn là người nữa, mà đích thực là thần. Đối với những người độc thân luyện tập brahmacharya không ngắt quãng thì có gì trên đời này mà không đạt được? Bởi sức mạnh của brahmacharya không ngắt quãng, hắn sẽ trở nên giống như ta.”  — Adi Shankara

🔥 [THĐP Translation™] Nếu Phật Thích Ca và Adi Shankara có một cuộc tranh luận, ai sẽ thắng?

“Nếu bạn cân nhắc rằng ước muốn tình dục được trao cho con người không phải để làm thú vui mà là để duy trì nòi giống, một khi bạn thoát khỏi thứ ham mê bạo lực và hủy hoại này, tất cả những ham muốn khác sẽ không làm gì được bạn.” — Marcus Aurelius (tác giả cuốn Suy Tưởng)

“Một cách tinh vi, xuất tinh (xt) quá nhiều sẽ làm suy giảm sự can đảm dấn thân mạo hiểm, về sự nghiệp lẫn tâm linh. Bạn sẽ chấp nhận làm việc đủ để trôi qua, để được thoải mái, nhưng bạn sẽ thấy rằng mình thà xem TV còn hơn ngồi viết cuốn tiểu thuyết, ngồi thiền, hay gọi một cú điện thoại quan trọng. Bạn sẽ có đủ động lực để sống một cuộc đời tạm ổn, nhưng những lần xt sẽ bòn rút thứ năng lượng xông pha cần thiết để bạn xuyên thủng bức tường lười biếng và cắt xuyên những rào cản xuất hiện trong thế giới. Món quà của bạn hầu như sẽ không được trao tặng cho ai.” — David Deida, The Way of the Superior Man (Đạo của bậc thượng sĩ)

“Vì có người hoạn từ trong lòng mẹ; có người hoạn vì tay người ta, và có người tự tuyệt dục để tới được thiên đàng. Người nào lãnh nổi lời ấy thì hãy lãnh lấy.” — Jesus Christ (Matthew 19:12)

“Sự thật là thủ dâm luôn luôn gây suy nhược và lấy đi sinh lực, dù ở tuổi thanh thiếu niên hay tuổi trưởng thành. Đó là một quá trình hoàn thành dần dần điều mà sự thiến hoạn hoàn thành ngay lập tức. Nó từ từ bào mòn nam tính và tất cả những gì đi cùng với phẩm chất này. Quả đúng là tác hại của thủ dâm thường bị thổi phồng. Tuy nhiên hành vi này – khi lạm dụng tới một mức độ nhất định – nó sẽ khiến một người đàn ông hoàn toàn không còn chỗ đứng nào trong hôn nhân và trong cuộc sống. Do đó, bất kỳ cố gắng nào nhằm tối thiểu hóa tính nghiêm trọng của thủ dâm đều là một sự dối gạt ác ý. Thực tế là nạn nhân có thể vẫn đủ khả năng tự thay quần áo, đi lại và ăn uống, nhưng như vậy không có nghĩa anh ta là một người đàn ông.” — Bernarr MacFaddan

• • •

https://drive.google.com/file/d/1ybay53kdTTH_3bpWbf6vE1tWVf8yNKnP/view?usp=sharing

“Người ta có 3 thứ quý nhất là: Tinh, Khí, Thần. Nếu giữ được Thần, vững được Khí, không để mất Tinh thì tật bệnh còn do đâu mà sinh được?” (Danh y Việt Nam Hải Thượng Lãn Ông – Đời Lê, Trịnh)

“Năng lực của người đàn ông tàng trữ trong tinh dịch, không có bất kỳ loại dược vật hoặc vị thần nào có thể kéo dài sự sống của anh ta, trừ khi anh ta hiểu và điều hòa, nuôi dưỡng nó”. (Hoàng đế đích phanh chử y sinh)

“Âm tinh ở thận khó tạo mà tướng hỏa (có công năng về tính dục) dễ vọng động nên muốn trường thọ khỏe mạnh cần phải thu tâm, dưỡng tâm, ức chế tướng hỏa, tiết chế tình dục để bảo vệ âm tinh”. (Sách Sắc dục châm của danh y Chu Đan Khê – Đời Kim, Nguyên)

“Muốn dưỡng sinh thì phải bảo tồn tinh, bảo tồn được tinh thì trong ngoài (cơ thể) đều được vững chắc an toàn, nguồn suối của sinh mệnh không cạn, sẽ được trường thọ khỏe mạnh” (Quản tử – Tể tướng nước Tề – Thời Xuân Thu Chiến Quốc)

“Người giỏi dưỡng sinh ắt quý trọng tinh, tinh đủ ắt khí thịnh, khí thịnh ắt thần toàn, thần toàn ắt thân thể khỏe mạnh, thân thể khỏe mạnh ắt ít bệnh, thần khí vững vàng, già mà vẫn tráng kiện, thảy đều nhờ đủ tinh vậy!” (Danh y Trương Cảnh Nhạc – Đời Minh)

“Thanh tâm tiết dục thì thần sáng, không những nhiều con mà còn trường thọ” (Sách Đạt Sinh Biên)

“Chuyện phòng the chớ nên kiệt cùng, nếu để âm tinh kiệt sẽ sinh bách bệnh” (Danh y Trương Trọng Cảnh – Đời Đông Hán)

“Đừng nghĩ vẩn vơ (về sắc dục, v.v… ) dương khí uổng, tinh kiệt dung khô bách bệnh sinh”. (Danh y Tôn Tư Mạc, thời Đường)

“(Trong việc hành dục) Nam giới không thể không có nữ giới để phối hợp, nữ giới không thể không có nam giới để phối hợp. Nếu cho rằng hành dục chỉ là hành vi cô lập hay đơn độc không cần có vợ/chồng thì quan niệm ấy sẽ làm nguy hại đến tuổi thọ, các bệnh tật do đó phát sinh.” (Thiên kim yếu phương – Danh y Tôn Tư Mạc, thời Đường)

“Phòng the quá độ, quan hệ lâu không thôi khiến âm khí thắng dương, dương bị hao tổn, đã bị tổn thất thì làm sao có thể tiếp tục quan hệ được? … Chớ nên theo dục mà truy tầm khoái lạc, nên tiết dục để dưỡng sinh, chớ cậy sức khỏe, chớ vì nữ sắc mà phóng túng dục tình, ý ấy là bổ dưỡng để tránh bệnh tật, là ý chỉ vi diệu của thuật phòng trung … Nếu dưới 40 tuổi đã uống thuốc phòng trung (thuốc, rượu kích thích) để quan hệ là tai họa sắp đến gần, thật đáng tiếc”. (Ngọc phòng bổ ích/Thiên kim yếu phương – Danh y Tôn Tư Mạc, thời Đường)

“Quan hệ vợ chồng như nước và lửa, chúng có thể giúp người nhưng cũng có thể giết người, vấn đề là điều tiết nó thế nào”. (Khuyết danh)

“Trai gái giao hợp quá sớm hay quá độ đều tổn hại đến nguyên khí của tiên thiên là lý do chết non … Nếu không biết tiết chế sắc dục của mình thì trăm mạch khô cạn, giao hợp không điều độ ắt hao tổn nguyên khí của thận”. (Danh y Việt Nam Hoàng Đôn Hòa)

“Thức đêm lo nghĩ quá nhiều, say mê sắc dục cũng đều hại tâm, biến sinh Lao trái bệnh thâm, chân nguyên suy tổn ngấm ngầm chết non”. (Vệ sinh yếu quyết của Hải Thượng Lãn Ông)

“Phải răn tửu sắc chơi bời; thỏa lòng chốc lát cuộc đời ngắn đi. Tinh hao, chân khí phải suy; nguyên thần ly tán bệnh gì chả sâu”. (Vệ sinh yếu quyết của Hải Thượng Lãn Ông)

“Tam tinh thành nhất độc, chuyên tổn bất khiết nữ” nghĩa là “Tinh dịch của nhiều đàn ông trộn lại thành chất độc, chuyên tổn hại người đàn bà không trong sạch”. (y thư cổ)

“Người có 9 khiếu, 12 đốt là tự sinh trưởng ở các bộ vị nhất định, có tác dụng nhất định. Vì sao bộ phận sinh dục tuy cùng với các bộ phận khác sinh trưởng nhưng công năng lại bị suy giảm trước tiên? … đó là do không biết cách chăm sóc giữ gìn, không tiết chế quan hệ nên sớm suy giảm vậy”. (Sách Thập vấn).

“Trong thận có một khiếu tên Huyền Quan, ngoại thận có một khiếu tên Bắc Hộ, khi chân tinh chưa bị tiết, thể Càn chưa bị phá thì dương khí bao ngoài thận khiến khí của người và khí của trời đất hợp với nhau. Chân tinh tiết mất thì thể Càn bị phá, thận bị tổn dương mà suy mất, cuối cùng không còn ứng với thiên địa nữa”. (Sách đạo giáo)

“Da phấn, tóc thơm với má đào; Mắt nhìn ai cũng thấy nao nao; Thực chất chỉ toàn xương với thịt; Giết người đau đớn chẳng cần dao” (Vua Trần Thái Tông – Đời Trần)

“Bản chất của nước là trong nhưng đất làm cho nó đục. Thiên tính người ta có thể trường thọ nhưng do vật dục quấy nhiễu nên nó không được trường thọ. Vật vốn dùng để dưỡng sinh, dưỡng tính (mệnh) chứ đâu phải tính (mệnh) dùng để dưỡng vật. Người đời không hiểu sự lí, phần nhiều hy sinh thiên tính để chạy theo vật dục. Đó là không hiểu được lẽ bên nào khinh, bên nào trọng nên coi nhẹ tính mệnh mà xem trọng vật dục. Như vậy, làm việc gì cũng không tránh khỏi thất bại …

Muôn người cùng giương cung bắn một cái bia thì bia ấy không thể không bị bắn trúng, muôn vật tốt đẹp cùng dụ dỗ mê hoặc con người, nếu như dùng nó để làm tổn hại nhân tính và sinh mệnh của con người thì nhân tính và sinh mệnh không thể không bị tổn hại …

Thịt béo rượu nồng, nhan sắc mĩ miều, răng trắng nõn nà cùng âm thanh réo rắt cốt để có lạc thú, song thật ra phải gọi nó là thứ làm hại tính mệnh …

Các bậc đế vương, quý nhân và kẻ hiền tài hay người kém cỏi sống trên đời chẳng có ai là không muốn trường sinh bất lão, nhưng ngày ngày lại sống trái với đạo trường sinh, nên dẫu muốn lắm mà có ích gì?

Phàm người sinh mệnh trường cửu đều là người sống theo thiên tính (bản tính thiên chân hợp với đạo) của mình, bắt sinh mệnh của mình phải trái với thiên tính đó chính là tình dục, cho nên Thánh nhân nhất định khống chế tình dục của mình cho vừa phải.” (Sách Lã Thị Xuân Thu – Thời Xuân Thu Chiến Quốc)

“Người thời thượng cổ biết đạo dưỡng sinh, họ bắt chước theo lẽ biến hóa của Âm Dương, điều hòa bằng thuật số (các phương pháp tu dưỡng). Ăn uống có tiết độ, sinh hoạt có mực chừng, không để mình lao nhọc vì những điều càn quấy. Do đó, hình thể họ cường tráng tinh thần họ minh mẫn, có thể sống trọn tuổi trời, trăm tuổi mới thác.

Người thời nay thì không thế, lấy rượu làm thức uống, lấy sự (sinh hoạt) sai quấy làm lẽ thường, say sưa rồi giao hợp, lấy sắc dục làm cho tinh kiệt quệ, hao tổn đến chân khí, họ không biết giữ (tinh, khí, thần) cho đầy đủ, không thuận theo sự thay đổi khí tiết bốn mùa để bảo dưỡng tinh thần, họ chỉ muốn làm cho khoái cái tâm mà trái nghịch lại cái vui chân thực của đạo dưỡng sinh, họ hoạt động – nghỉ ngơi không điều độ, do đó tuổi mới nửa trăm thì đã suy yếu vậy.

Thánh nhân thượng cổ dạy người biết trốn lánh hư tà tặc phong, lòng yên định thanh tĩnh, không ham muốn mơ tưởng hão huyền, giữ cho chân khí sung túc, tinh thần ở yên bên trong không bị hao tán cho nên bệnh tật làm sao xen vào được? Ý chí họ an nhàn, tri túc thiểu dục, tâm an mà không sợ, hình mệt mà không nhọc. Khí huyết điều hòa tự nhiên, mọi sự mãn nguyện. Phong tục thuần hậu, ai cũng vui vẻ an cư, không ham muốn hão huyền. Người ta gọi họ là “phác” (chất phác, có phước). Nhờ vậy, sự ham muốn không làm mắt họ mệt, điều dâm tà không làm tâm họ mê hoặc. Tất cả kẻ ngu, bậc trí, người hiền, vv… đều không bị ngoại vật làm cho kinh sợ. Cho nên ta gọi đó là hợp với đạo. Vì sao họ sống đến trăm tuổi mà sức lực không suy giảm? Đó là bởi họ giữ được đức của mình toàn vẹn, cho nên không bị nguy đến tính mạng vậy.

Kẻ ngu chỉ biết sự khác nhau giữa khỏe mạnh và già yếu, cho nên kẻ ngu khí huyết thường chẳng đủ mà bậc trí giả thì có thừa, có thừa thì mắt sáng thông minh, thân thể nhẹ nhàng cường tráng, tuổi già vẫn như thanh niên, tuổi thanh niên thì càng mạnh. Do đó mà thánh nhân tu hành dưỡng sinh” (Hoàng đế nội kinh tố vấn – Thời thượng cổ)

• • •

“Tiết dục là tuyệt đối cần thiết cho tiến trình phát triển tâm linh. Nó là kết luận của những bậc đại đạo của loài người, bởi vì những thực hành tâm linh tạo ra một gánh nặng to lớn lên hệ thần kinh và não bộ. Những người không thực hành tiết dục sức mạnh tinh thần và não bộ quá yếu để gánh vác gánh nặng đó. […] Những trải nghiệm tâm linh cao hơn sẽ không thể xảy ra đối với người không tiết dục. Đó là lý do vì sao việc tiết dục, cách này hay cách khác, đã được xem là nền tảng của đời sống tâm linh bởi mọi hệ thống tâm linh của thế giới mà không có ngoại lệ.”

43763418_10216907393867641_1446628015600566272_o
56905104_10218230306379627_7126316110978220032_n
53343606_10218012482334162_8604819535603695616_o
53681338_10218012527335287_5534773974665265152_o

🔥 Cuộc hành trình Nofap của một cậu nhóc luôn đứng chót lớp

🔥 [THĐP Translation] Chuyện gì sẽ xảy ra khi bạn ngưng quay tay 360+ ngày

🔥 [THĐP Translation] Tại sao nhiều người không thể ngừng quay tay và những điều tôi hiểu ra sau 160 ngày

Chuyển ngữ: Prana

[Truyện ngắn] Cô bé Hạt Tiêu – Quyển 2, tập 1: Thật là kỳ cục!

0

Vào một buổi chiều mùa hạ với ánh nắng ngập tràn và chim chóc ríu rít trên những lùm cây, Hạt Tiêu cùng hai người bạn thân thiết là Jonathan Hoa và Sandy Chập-Mạch-Số-Một chơi trò trốn tìm quen thuộc. Hôm nay, Sandy là người đi nhắm mắt. Cô nàng không đếm 5… 10… 15… 20…. mà lại hát thật to ba lần bài hát Thật là kỳ cục. Trong khi đó, hai người bạn vội vàng đi trốn. Hạt Tiêu và Jonathan bảo nhau rằng đừng chui vào cùng một chỗ vì khi Sandy phát hiện ra một đứa thì đứa còn lại cũng “toi đời.” Như thế thì không vui tẹo nào.

Có một chuyện không vui tẹo nào khác cũng đã diễn ra. Đó là cuộc chơi trốn tìm kéo dài hơn một tuần với lần đi trốn của cái buộc tóc hình bươm bướm và sự tìm kiếm của Hạt Tiêu. Cô bé đã “gọi gà về ăn thóc” rất nhiều lần rồi mà cái buộc tóc ở đâu không chịu chui ra. Hạt Tiêu nghĩ rằng món đồ này tốt hơn hết đừng xuất hiện trở lại nữa vì cô bé chẳng muốn chơi với một kẻ ăn gian chút nào.

Thôi, quay lại với lũ trẻ nhé. Các bạn biết không, Jonathan đứng ra giữa ruộng, đội một cái nón rách toe tua, rắc đầy cỏ khô lên người và dang hai tay giả vờ làm một anh bù nhìn. Còn Hạt Tiêu thì tìm thấy một hốc cây lớn bèn ngồi im trong đó. Bên ngoài thân cây, cô bé đã dán một thông báo ghi mấy chữ “Hạt Tiêu đang trốn ở đây.”

Sau khi hát xong, Sandy mở mắt đi tìm, trong đầu vẫn vởn vơ lời bài hát với đầy lò xo và những con cò. Cô nàng rón rén bước đi và đưa mắt ngó nghiêng xung quanh. Sandy rẽ những lùm cây, lật những hòn đá lên, thậm chí còn mở nắp thùng rác cũng đều không thấy tăm hơi hai người bạn.

Hồi trước, Jonathan đã từng trốn trong thùng rác, còn Hạt Tiêu thì lấy những hòn đá nặng 100 kg lấp lên người. Sau buổi đi chơi về, Jonathan bị mẩn ngứa hết mọi chỗ còn Hạt Tiêu thì bẹp dúm như một cái bánh bao bẹp dúm. À, hình như tôi hơi đãng trí rồi thì phải. Đúng ra thì Hạt Tiêu không trốn dưới những hòn đá mà chui vào thùng rác cùng Jonathan. Rồi đến cuối ngày, hai đứa phải gãi cho nhau xoành xoạch vì ngứa.

Khi lang thang đến những cái cây cổ thụ, Sandy bỗng nhìn thấy tờ giấy Hạt Tiêu viết. Cô nàng chỉ cười thầm trong bụng rằng: “Hạt Tiêu tinh nghịch còn lâu mới lừa được tiền bối Sandy này nhé!” rồi tiếp tục đi tìm kiếm ở chỗ khác. Hôm qua, Sandy vừa được xem xong bộ phim có một ông tướng nọ bày ra kế sách “Thực mà hư, hư mà thực” khiến cho quân địch bị lừa dúi dụi mấy lần liền.

Trong khi đó, Hạt Tiêu nấp ở trong hốc cây rất lớn và yên lặng lắng nghe tình hình. Nếu Sandy không tìm thấy Hạt Tiêu thì thể nào cũng phải “gọi gà về ăn thóc.” Nếu gọi ba lần mà cô bé không xuất hiện thì coi như thua cuộc. Tóm lại, dù nấp ở đâu đi chăng nữa thì lũ trẻ cũng phải nghe ngóng mọi thứ thật cẩn thận.

Bỗng nhiên, Hạt Tiêu nghe thấy tiếng ai đó sụt sùi. Nhìn quanh, Hạt Tiêu thấy một con sóc thiếu nhi đang ngồi khóc ở một góc của hốc cây nơi cô bé đang trốn. Thấy thế, nàng ta khẽ cúi xuống và thì thào: “Này sóc nhỏ, đừng khóc nữa. Nếu không, Sandy sẽ phát hiện ra tớ ở đây mất!” Nghe vậy, con sóc bù lu bù loa hơn cả lúc nãy và gọi tất cả họ hàng sóc ra rồi mách rằng chính Hạt Tiêu là kẻ vừa bắt nạt mình.

Ồ, tôi đùa một chút cho thay đổi không khí ấy mà. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Cô bé Hạt Tiêu nhẹ nhàng cúi xuống và thì thầm: “Này sóc nhỏ, vì sao cậu khóc?”

Nghe xong, con sóc ngây người ra tỏ vẻ kinh ngạc. Nó tưởng Hạt Tiêu là ông Bụt vì ông Bụt thường xuất hiện vào đúng lúc người ta đang khóc rồi hỏi vì sao. Chưa kể, Hạt Tiêu còn thì thầm rất nhỏ khiến cho con sóc càng cảm thấy huyền bí. Nhưng thật ra, nếu cô bé nói to quá thì Sandy ở ngoài kia sẽ nghe thấy. Trông vậy, con sóc cũng bắt chước nói thật nhỏ vì nó sợ nếu nói to thì ông Bụt sẽ bay đi mất. Đâu phải lúc nào ta cũng gặp được một ông Bụt chứ.

“Thưa ông Bụt,” sóc Ken nghẹn ngào. “Mọi người bảo bài hát mà cháu mới sáng tác là thứ ngớ ngẩn và họ không muốn nghe thêm một chút nào nữa.”

Giờ thì đến lượt Hạt Tiêu ngây người ra và nhìn xung quanh xem có ông Bụt nào không vì cô bé thấy chú sóc xưng hô thật kỳ cục.

“Này người bạn nhỏ,” Hạt Tiêu nói. “Không có thứ gì là bỏ đi cả. Chỉ là mọi người chưa biết cách dùng nó thôi.”

“Thật thế ạ?” Chú sóc khẽ lau nước mắt.

“Phải phải,” Hạt Tiêu đáp. “Xương cá bống còn biến được thành quần áo đẹp nữa là.”

Trong khi Hạt Tiêu trò chuyện với người bạn sóc, Jonathan ở ngoài ruộng vẫn cố gắng đứng im như tượng và dang hai cánh tay bắt đầu mỏi. Bỗng nhiên, một chú chim sẻ từ đâu bay đến, đậu lên đầu Jonathan.

Còn Sandy tiếp tục đi tìm hai người bạn mà mãi không thấy. Cô bé đi ngang qua chỗ “anh bù nhìn” Jonny rồi dừng lại, ngước lên hỏi con chim sẻ đậu trên đó: “Cậu có thấy Jonathan ở đâu không?” Con chim đáp rằng không thấy. Rồi nó hỏi Sandy: “Thế cậu có thấy Hạt Tiêu ở đâu không?” Sandy cũng đáp rằng không thấy.

Jonathan đứng đó mà phải nín thở đến tím tái mặt mày. Quả nhiên, cậu ấy đóng vai anh bù nhìn quá xuất sắc đến độ chẳng có ai nhận ra mình cả. Nói đến đây tôi lại nhớ tới cái buộc tóc hình bươm bướm mất tích hơn một tuần nay của Hạt Tiêu. Có thể, nó đã đóng vai một con chim sẻ nào đó nên cô bé mãi không tìm ra. Sau này, Jonathan và cái buộc tóc ấy hẳn sẽ trở thành những diễn viên siêu hạng.

Còn ở trong hốc cây cổ thụ, Hạt Tiêu đang bắt chuyện với người bạn mới.

“Bài hát của cậu như thế nào hả sóc nhỏ?” Hạt Tiêu nhẹ nhàng hỏi.

“Dạ?” Chú sóc bối rối, di di mũi chân xuống nền đất. “Ông Bụt sẽ không chê nó chứ?”

“Ô kìa,” Hạt Tiêu mỉm cười. “Thế cậu không chê nó chứ?”

Chú sóc Ken lắc lắc đầu và bảo rằng mình rất thích bài hát mới sáng tác này. Nghe vậy, Hạt Tiêu bảo rằng vậy thì cậu ấy còn chần chừ gì nữa mà không thể hiện nó ngay. Sóc ta im lặng một hồi rồi mới e dè cất lời hát. Hát đến đâu chú sóc nhỏ tươi tỉnh hơn đến đó:

“Rượu hồng như những cục bông
Còn bông thì giống con công múa xòe
Con công chẳng khác lá chè
Lá chè y hệt vo ve ong vàng
Ong vàng lại giống quả cam
Quả cam như thể cái hàm đầy răng
Răng thì na ná mặt trăng
Mặt trăng và một búp măng khác gì
Búp măng lại giống viên bi
Viên bi như thể một ly rượu hồng
Rượu hồng như những cục bông…”

“Đấy,” sóc Ken mỉm cười, “ông Bụt có thể hát nó vô hạn lần!”

Hạt Tiêu nghe xong thì bật cười sung sướng, vỗ tay bồm bộp, quên mất là mình phải giữ im lặng khi đi trốn. Cô bé liên tục khen rằng sóc Ken đúng là một thiên tài, rằng cậu ấy nên sáng tác thêm nhiều bài hát hơn nữa và rằng thế giới rất cần những người có sự sáng tạo to lớn như vậy.

Sóc Ken thấy ông Bụt cười toáng lên thì cũng bắt chước theo và kêu lên “Thật thế ạ?” đầy háo hức.

“Phải phải,” Sandy từ đâu chui vào trong hốc cây với vẻ mặt rạng rỡ, “ba người bọn tớ phải vắt óc ra mới sáng tác được một bài hát tuyệt đỉnh như vậy đấy.”

Rồi cô bé bắt đầu nghêu ngao bài Thật là kỳ cục mà bọn trẻ vẫn dùng trong trò chơi trốn tìm quen thuộc. Sandy và Hạt Tiêu đã quên tiệt mất là mình vẫn đang ở trong trò chơi ấy. Hạt Tiêu bèn bá vai bạn, ca theo đầy phấn khởi. Hai đứa còn lắc lắc hông nữa, trông nhộn phải biết.

Sóc Ken bé nhỏ thấy kinh ngạc vô cùng vì đây là lần đầu tiên nó được gặp hai ông Bụt cùng một lúc. Chưa kể, họ còn hát một bài tương tự như của cậu nữa chứ. Trông họ thích thú chưa kìa. Chú sóc thiếu nhi bắt đầu hiểu ra tại sao những người chê bai bài hát của cậu chưa từng gặp ông Bụt hay trở thành một ông Bụt chính hiệu nào cả. Vì họ chẳng có gì liên quan đến Bụt cả, một bài hát cũng không.

Trong khi đó, Jonathan đã hạ hai cánh tay mỏi rã rời xuống. Chưa kể khi đứng giữa trời nắng, cậu ấy toát hết mồ hôi và cứ thở phì phò. Jonny bé nhỏ thầm nghĩ rằng làm một anh bù nhìn không hề đơn giản chút nào. Có lẽ từ ngày mai, cậu ấy nên thiết lập một lịch trình tập tạ nghiêm ngặt.

Đợi mãi không thấy Sandy quay lại và cũng chẳng rõ Hạt Tiêu ở đâu, Jonathan quyết định rời vị trí và bắt đầu đi tìm hai người bạn. Jonathan rẽ những lùm cây, lật những hòn đá lên, thậm chí còn mở nắp thùng rác cũng đều không thấy tăm hơi hai người bạn. Khi lang thang đến những cái cây cổ thụ, cậu ấy nghe thấy tiếng cả lũ đang huyên náo từ trong một thân cây nên liền tìm tới.

“A đây rồi,” Hạt Tiêu mừng rỡ khi nhìn thấy Jonathan ngó vào trong cái hốc lớn với vẻ mặt tò mò. “Chúng ta vừa có thêm một người bạn mới Jonny ạ.” Hạt Tiêu chỉ về phía chú sóc nhỏ.

“Cậu ấy sáng tác được một bài hát trốn tìm tuyệt đỉnh đấy,” Sandy ở bên cạnh bồi thêm và bắt đầu hát bài hát mới.

Hạt Tiêu thấy thế cũng ca theo đầy hào hứng. Cả chú sóc Ken cũng phụ họa theo. Trông họ hệt như những vận động viên đang cùng nhau ăn mừng khi được nhận cúp vô địch vậy. Ở bộ môn gì không quan trọng, miễn là họ vô địch. Chứng kiến cảnh tượng này, Jonathan ngạc nhiên lắm nhưng cũng nhanh chóng nhập hội luôn. Cậu ấy vừa nhún nhảy lắc lư, vừa bập bõm hát theo những người bạn vui vẻ.

Sóc Ken rất hạnh phúc vì có tới ba ông Bụt xuất hiện trong một buổi chiều và ông nào cũng thích bài hát của cậu. Chưa kể, chú sóc nhỏ còn được biết thêm một bài hát tương tự như thế nữa để biết rằng mình không hề cô đơn.

Sao? Tôi chưa kể bài hát Thật là kỳ cục cho các bạn nghe á? Ôi, dạo này tôi bị đãng trí thật rồi. Bài hát ấy có nội dung thế này này:

“Thuốc lào như những ngôi sao
Ngôi sao lấp lánh hao hao giống bò
Con bò lại giống lò xo
Lò xo y hệt con cò trắng bay
Mà cò chẳng khác khoai tây
Khoai tây na ná đám mây biết cười
Đám mây trông tựa cái nồi
Cái nồi và một nắm xôi khác gì
Nắm xôi thì giống cái ly
Cái ly như thể một bi thuốc lào
Thuốc lào như những ngôi sao…”

Trong niềm vui sướng dạt dào, cả bốn đứa bèn rủ nhau chơi trốn tìm với bài hát chủ đề mới toanh do chính sóc Ken sáng tác. Ngay lập tức, Jonathan nghĩ cậu ấy sẽ trốn trong cái hốc cây to tướng này. Sandy thì nảy ra ý tưởng đóng giả làm một anh bù nhìn. Còn Hạt Tiêu đang băn khoăn rằng mình nên đóng giả làm một anh bù nhìn hay tiếp tục trốn ở chỗ cũ. Tuyệt nhiên, không có đứa nào còn giữ ý định chui vào thùng rác nữa.

Bỗng ai đó kêu lên: “A, tìm được cậu rồi nhé, Hạt Tiêu!”

Lũ trẻ ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm thì chẳng thấy ai cả. Khi cúi xuống, chúng thấy một chú chim sẻ. Lúc nãy, chú này đậu trên đầu “anh bù nhìn” Jonathan ấy. Chim ta dẫn ra từ trong hốc cây, nơi lũ trẻ vừa tụ tập một chú chim sẻ khác tên là Hạt Tiêu, giống như tên của Hạt Tiêu là Hạt Tiêu ấy. Lũ chim cũng đang chơi trốn tìm các bạn ạ.

Vì đã ẩn nấp rất kỹ rồi mà vẫn bị phát hiện nên chú chim kia không hài lòng chút nào. Khi nhìn thấy tờ thông báo Hạt Tiêu dán trên thân cây lúc nãy, chú ta sững người lại một lúc rồi bỗng thét vào mặt người bạn chim sẻ của mình: “Hay lắm Sandy, thì ra là cậu thông đồng với một lũ hớt lẻo ồn ào!”

Nghe vậy, chú chim có tên Sandy liền ngẩng lên nhìn tờ thông báo “Hạt Tiêu đang trốn ở đây” rồi quay ra nhìn ba đứa trẻ và một con sóc nhỏ đang đứng tròn mắt.

“Thôi đi, đồ chim già ngốc nghếch!” Chú chim Sandy gân cổ lên nói với người bạn Hạt Tiêu đang bất mãn của mình. “Tất cả là do cậu đi trốn mà vẫn mang theo trang sức lấp lánh ấy!”

Vừa nói, chú chim Sandy vừa chỉ tay vào cái buộc tóc hình bươm bướm to tướng đeo ở cổ chân người bạn.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: vectorstock

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

4 việc tưởng dễ mà khó (Phần 4): CẢM ƠN

0

Có bao giờ vào buổi tối trước khi đi ngủ, các bạn nhẩm tính lại ngày hôm nay mình đã nói cảm ơn được bao nhiêu lần chưa? Ý tôi việc nói cảm ơn này không chỉ đơn thuần là một lời cửa miệng, là một phản xạ có điều kiện, là một thói lịch sự lễ phép để khiến ta trông có vẻ nai-xừ (nice.) Đây là hành động được hiển lộ ra từ một trái tim biết cảm tạ, biết đủ với những gì đang diễn ra trong hiện tại. Câu nói cảm ơn ấy được thốt ra khi ta đang ở trong trạng thái vẹn tròn, hài lòng, dù hoàn cảnh xung quanh có thể đang không diễn ra như ý muốn.

Tôi nói rằng cảm ơn là một việc khó thực hiện, tức là đang ám chỉ những trường hợp nhận được ân sủng, lợi lạc mà lại xem thường nó, coi nó là điều hiển nhiên (take it for granted); hoặc trong trường hợp chẳng nhận được gì cả ngoài những nghịch cảnh thì chỉ biết bực bội thù oán chính mình, thế gian hay ông Trời.

Trước kia tôi đã từng lâm vào một giai đoạn khó khăn trong cuộc sống và luẩn quẩn trong đó mãi không tìm được đường ra. Nhưng kể từ khi tôi bắt đầu thay đổi thái độ, cách tiếp cận với hoàn cảnh thì quả thực mọi thứ xung quanh cũng giao tiếp với tôi bằng một ngôn ngữ mới thân thiện hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy rõ ràng thế giới này là một tấm gương phản ánh chính mình. Và khi tôi nở nụ cười, nó cũng phản hồi lại bằng những tiếng khúc khích thật đáng yêu.

Tôi đã cảm ơn mình được bước chân vào trường đại học, nơi phần lớn kiến thức được dạy ở đó đều có thể đem đổ xuống sông xuống bể, nơi những tiết học khiến tôi thấy chán chường mệt nhọc, và để rồi từ đó tôi nhận ra đâu thật sự là con đường mình muốn bước đi, đâu là bến bờ hạnh phúc dành cho mình. Tôi đã cảm ơn vùng đất tẻ nhạt và khắc nghiệt ấy đã cho tôi mở to con mắt về hệ thống giáo dục, về những giả tạo thành tích, những bon chen cạnh tranh đấu đá của con người. Và tôi cảm ơn nó vì nó đã xảy ra, để tôi được nếm trải.

Tôi đã cảm ơn những người hiểu lầm, xa lánh, chửi rủa, lên án, miệt thị, bài xích tôi. Vì nếu không có họ, tôi không bao giờ được biết tới những cơn cuồng phong bên trong chính tâm hồn mình và loài người. Tôi cũng không bao giờ biết được nơi nào là nơi trú chân an toàn dành cho chính mình. Nó không nằm ở nơi miệng lưỡi dư luận ồn ào, mà là ở ngay tại trái tim mình – nơi những nhiệt huyết đam mê bùng cháy hừng hực, nơi trái tim yêu hướng đến những điều ngọt ngào nhất.

📌 Dư luận có thật sự đáng sợ?

Tôi đã cảm ơn những nỗi sợ hãi vây bủa trong tâm hồn, những lần ốm đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Vì nhờ có chúng, tôi biết được “cái ngưỡng” của mình nằm ở đâu, và sự cân bằng sẽ được tìm thấy ở nơi nào. Thỉnh thoảng, tôi có cảm ơn những lần tụt huyết áp gần ngất xỉu của mình, vì chẳng có mấy ai được biết cảm giác cận kề với cái chết.

Tôi đã cảm ơn những mối tình dang dở, những người tình phụ bạc, những lời nói đắng cay đau đớn mà họ dành cho tôi. Vì tôi nhận ra, ăn mướp đắng hay sầu riêng đều là những trải nghiệm độc đáo và thú vị. Trái tim yêu của tôi có vỡ ra thành trăm mảnh thì nó chỉ càng lớn mạnh hơn thôi. Tôi cảm ơn những khổ não tình trường, cảm ơn những chàng trai đến và đi như cơn gió thoảng.

Đấy, cứ như vậy, tôi dần dà có thể cảm ơn được mọi thứ. Chúng càng lúc càng tiến gần hơn đến thời điểm hiện tại. Tôi không cần phải nhớ lại chúng để có thể thấy cảm kích, yêu mến nữa. Tất cả có thể làm tôi thấy xúc động ngay tại lúc này. Vì không có những gì đang diễn ra, chẳng có điều gì diễn ra nữa cả. Tôi không còn mơ đến những cảnh trí viển vông, mĩ miều nằm ngoài hiện tại, vì chúng đâu hề tồn tại.

Thích Nhất Hạnh đã từng nói:

“Món quà quý giá nhất bạn có thể trao cho người khác là sự hiện diện của chính mình.”

Nếu như tất thảy những yên lành hay bão bùng đang có mặt ở đây, vậy phải chăng chúng đang trao tặng cho tôi toàn thảy linh hồn của chúng sao. Tôi chẳng há là kẻ quá may mắn và trù phú sao. Vậy hà cớ gì phải giãy lên từ chối, phải nhắm tịt mắt bỏ chạy hay vung rút gươm đao chặt chém? Tôi (hay bạn) chỉ cần nở một nụ cười và nói lời cảm ơn.

Trong truyện Cô bé Hạt Tiêu (Quyển 2), tôi có viết về một chú sóc làm thơ con cóc và bị mọi người cười chê. Họ kêu rằng tác phẩm ấy là đồ rác rưởi đáng bỏ đi. Trong khi đối với chú sóc, bài thơ đó thật tuyệt đỉnh cú mèo. Phản ứng của mọi người làm sóc nhỏ cảm thấy tủi thân ghê gớm. Khi nghe sóc tâm sự, Hạt Tiêu liền bảo với cậu chàng rằng: “Không có thứ gì là bỏ đi cả. Chỉ là mọi người chưa biết cách dùng nó thôi.” Và sau đó cô bé cùng hai người bạn thân thiết đã lấy bài thơ đó để làm thành một bài hát chủ đề cho trò chơi trốn tìm yêu thích của cả lũ.

Ý tôi muốn nói ở đây đó là việc chúng ta cảm thấy khó khăn khi biết ơn một điều gì đó có nguyên nhân đến từ sự hữu hạn trong khả năng chấp nhận hoàn cảnh. Ta chỉ có những ý kiến, những hàng song sắt quan điểm/góc nhìn của riêng mình. Và khi những điều trái ngược ập tới, ta có cảm giác bị đe dọa khi những giới hạn có thể bị xâm phạm, đập bỏ. Và một người đang sợ hãi thì làm sao có thể biết ơn được? Ân sủng và sự run rẩy không nằm chung dưới một mái nhà.

Vậy là sự cảm ơn, biết ơn chỉ có thể xuất hiện cùng với sự rộng mở tâm hồn, tâm trí, sự biết hài lòng với hoàn cảnh đang diễn biến của một con người. Hoặc ta học cách vươn vai cao lớn, hoặc ta học cách nhún mình khiêm cung. Cả hai đều giúp ta nhận biết được nhiều hơn những giá trị ẩn sau vạn vật. Đó là điểm tựa cho những lời cảm ơn phúc lành đi ra từ trong trái tim mình. Không phải bởi thế gian đáng tiền, mà bởi những vàng ngọc trong ta đã phủ lên cả thế gian.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: Free-Photos

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

Có người yêu – Rồi thì sao?

0

“Sao chưa có người yêu?” Câu hỏi nhiều nhất bạn cần trả lời khi đã đến tuổi an ổn trong cái nếp của một gia đình nhỏ, mà trong thực tế bạn vẫn còn lông bông.

Tôi không hiểu tại sao tôi lại phải cần có người yêu, chỉ để duy trì một tình yêu rởm. Tại sao phải cần đích xác một mối quan hệ để khoe mẽ thiên hạ, hợp lẽ logic sống thì phải yêu, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng. Trong khi tình yêu đối với tôi vẫn là thứ quá xa xỉ. Tại sao lại phải bám víu vào những ràng buộc vớ vẩn mà không phải là thoải mái tận hưởng đời sống độc thân.

Tôi không sống trong thế giới của những người ế, anh ta là người yêu của tôi, chúng tôi là tình nhân của nhau. Đôi khi tôi nghĩ những mối quan hệ được dùng để ví von tình yêu, chúng thật là bệnh hoạn. Cả ngàn đôi tình nhân đặt chân lên vùng đất ấy; rồi mệt mỏi khi phải chiến đấu với thử thách; rồi chán ngán, kiệt quệ, mất kiên nhẫn; rồi buông thả cho tình yêu của mình lạc đường theo trăm nghìn lối.

Khi tôi gặp anh ta và trái tim tôi dường như đã trong tư thế ngồi đợi từ rất lâu chỉ để nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ta đánh cắp cuộc sống tôi, tôi nhìn đâu cũng chỉ là hình bóng anh ta. Mọi thứ đến mãnh liệt và tôi tự nguyện quỳ gối vuốt ve tình yêu vừa chớm nở. Giờ đây tôi thấy tình yêu nôn nao hối hả, tuôn chảy tràn lan thành thác lũ. Tôi muốn được ở bên cạnh anh, quấn quýt lấy anh, chúng ta hãy hòa tan vào nhau và mặc kệ thế giới. Chúng ta yêu nhau, đơn giản chỉ vì nó là yêu.

Nhưng rồi sao? Tôi không biết điều gì đã diễn ra giữa tình yêu của chúng tôi. Có gì đó sai đã nảy sinh, mọi thứ trở nên tẻ nhạt, và tôi không thể nào chịu đựng nổi người đàn ông này được nữa. Tôi rất yêu anh ấy nhưng có lẽ chúng tôi không hợp nhau. Đàn ông trên thế giới này đông vô số kể nên sẽ còn rất nhiều cơ hội cho tôi. Điều tôi cần lúc này là chờ đợi một người đàn ông thuộc về tôi. Sẽ còn một mảnh ghép lưu lạc chốn nhân gian đang chờ đợi để được khép vừa khít.

Tôi đã yêu chàng trai đó, nhưng anh ta không còn hợp với tôi nữa. Tình yêu của tôi không có lỗi lầm gì, tôi chỉ cần từ bỏ chàng trai này, tìm kiếm một chàng trai khác. Tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có người phù hợp với tình yêu của tôi.

Vậy đấy, nói những điều này khi mình đang ế thì nghe có vẻ chống chế, lời lẽ mình nghe ra ngụy biện, khi mình chọn làm kẻ riêng biệt sống trong một góc trời. Vì tình yêu nên đã khép chặt lại tất cả cánh cửa tình yêu, để cho năm tháng cứ trôi qua biền biệt và mình dần trở thành một nhà ẩn sĩ cô đơn.

Tôi không có ý gán ép tình yêu, đặt định vào đó những lý tưởng. Tuy nhiên, thế nào mới gọi là yêu? Người ta có thể dễ dàng định nghĩa một mối quan hệ, nhưng không ai có thể định nghĩa được tình yêu. Vậy nên khi mình chưa có người yêu, thì cũng đã sao? Mà ngay cả khi họ đã có người yêu, rồi thì sao?

Tình yêu của tôi không phải là công viên công cộng cho bất cứ ai thích thú đều có thể giẫm chân vào, rồi khi đã thỏa chí tò mò thì quay mông ngoe nguẩy vội đi. Đừng nói với tôi về tình yêu, bởi với tôi, đó là vùng đất cấm bạn không bao giờ đủ kiên nhẫn để bước vào.

Tác giả: Ni Chi

Featured image: DanaTentis 

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Vietsub] DNA là gì và cách hoạt động của nó

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/2184091228514195/?v=2184091228514195

Xem trên facebook

Translation: Đạt Lê Công Tiến
Translation review: Huy Nguyen
Vietsub: Lê Gia Khiêm, Triết Học Đường Phố 2.0

Ảnh minh họa: qimono

Source: Stated Clearly
Video was written, presented, and animated by Jon Perry
Music by Anthony Danzl
Research and instructional design by Varinia Acosta


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

4 việc tưởng dễ mà khó (Phần 3): YÊU

0

Có thể tôi đã nhầm nếu nói yêu là một việc tưởng chừng dễ dàng. Nhưng ở vế sau, tôi cho rằng nó là một việc rất khó để làm được thì có lẽ là không nhầm gì đâu. Nếu chỉ xét riêng trong phạm vi tình yêu trai gái, các mối quan hệ lãng mạn thôi thì việc yêu cũng đã đủ khó nuốt với con người rồi, chứ chưa nói đến tình bạn, tình anh em, tình phụ/mẫu tử hay rất nhiều những mối quan hệ khác cần một chữ “tình” thấm vào để làm nên ý nghĩa.

Ở bên ngoài kia các mối quan hệ giữa người với người ngập tràn, cứ hợp rồi tan, nhưng liệu có mấy ai chạm tới được tình yêu chân thực, liệu mấy ai dám mang cả trái tim mình để hiến dâng cho đời, cho người, gạt sang bên hết những nỗi đau và sự sợ hãi của bản thân?

Tôi yêu anh ấy đấy, nhưng khi anh ấy nắm tay một người con gái khác thì từ “anh ấy” sẽ chuyển thành “anh ta” hay thậm chí “thằng chó đó.” Tôi yêu cô ấy, nhưng khi cô ấy nói rằng chỉ coi tôi như một người anh trai nuôi, thì những bức ảnh của cô tôi cất giữ trong ngăn tủ sẽ được ném hết vào đống lửa cùng với những lời nguyền rủa. Chúng tôi yêu nhau, chúng tôi phải là của nhau, phải sở hữu duy nhất nhau và nếu có ai đó chen ngang muốn được cùng chia sẻ quyền chính chủ thì chúng tôi sẽ quay ra đổ lỗi cho nhau là đồ lẳng lơ, là kẻ không chung thủy và bu vào chửi người thứ ba là đứa thọc gậy bánh xe, le te phá đám hạnh phúc nhà người khác.

Các bạn có bao giờ nghĩ rằng hạnh phúc mà dễ dàng bị phá vỡ thì liệu có xứng đáng được gọi là hạnh phúc không? Xứng đáng được người ta truy cầu, săn sóc, bảo vệ không? Thế gian này tôi chỉ thấy những người yêu “ngược” – người nhìn tình yêu như một thứ của để dành, bo bo giữ trong túi áo, và luôn run rẩy sợ hãi nếu nó bị thất thoát, bị đập vỡ. Tình yêu đang tìm kiếm họ, trong khi họ đang mải theo đuổi những thứ tưởng là tình yêu.

Tôi vẫn nhớ trong truyện Lão Hạc, ông giáo đã nói về bà vợ hay cằn nhằn của mình như thế này:

“Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất.”

Vậy có phải chăng một người chỉ có thể yêu, khi họ đã vượt thoát khỏi tất cả những khổ ải của cõi lòng, đã thuần phục được con quỷ đói bên trong chính mình, hay đứng bên lề của mọi giả dối thương đau? Người đó là ai nếu như không phải một bậc giác ngộ, một người đã nhập dòng thánh?

Tôi không hề nói đùa ở chuyện này đâu, và cũng không thần thánh hóa, ma mị hóa các thứ. Yêu không phải là chuyện nằm loanh quanh cái rốn bé nhỏ của con người, nó là một thứ tâm linh cao cấp mà chỉ có những ai đã đi xuyên qua khu rừng u mê của tâm trí mới có thể chạm tới được. Yêu không hề dễ dàng, nó là người thầy khắc nghiệt nhất dành cho những nỗi ích kỷ hèn yếu của loài người. Và chính vì thế, yêu khiến cho chúng ta tiến hóa vượt qua tầm mức một con người.

Trong bộ phim Her (2013), nếu các bạn đã từng theo dõi thì có thể nhớ ra chi tiết Samantha (một hệ điều hành có ý thức) không chỉ yêu người đàn ông có tên Theodore mà cô ấy có thể mở rộng tình yêu ra với tất cả mọi người khác, tại cùng một thời điểm. Cuối cùng, Samantha đã nâng cấp, tiến hóa và đi vào một chiều kích khác, bỏ lại chàng Theodore phía sau với trái tim tan vỡ. Nhưng rồi, trong tận cùng của sự cô đơn, Theodore cũng đã nhận ra được tình yêu thật sự là gì và “thăng cấp” chính mình từ đau đớn lên hạnh phúc viên mãn.

“Người ta có thể yêu nhau và ghét nhau, nhưng xin đừng hãm hại nhau. Tôi sợ lắm những gì mang đến bất hạnh cho con người. Hãy cố gắng mang đến cho nhau những giấc mơ, những giấc mơ làm nên hạnh phúc. Đi đâu đến đâu hãy chỉ thấy những nụ cười, những nụ cười như đoá hồng đứa bé cầm trên tay đi qua đường phố, rực rỡ một lòng yêu thương vô tận. Chúng ta hình như thừa bạo lực nhưng lại thiếu lòng nhân ái.” – Trịnh Công Sơn, 1989

Chữ “yêu” tôi đang muốn nói đến ở trong bài viết này chính là “lòng nhân ái” hay “tình bạn” vậy. Nó thứ dung dịch hòa tan tất cả những khuôn phép, định nghĩa về mối quan hệ của hai con người. Vợ chồng chẳng lẽ không làm bạn với nhau được sao? Bố mẹ và con cái không thể làm bạn với nhau được sao? Chia tay nhau rồi cũng không làm bạn được sao? Sex với nhau rồi thì cũng không thể làm bạn được sao?

Không chỉ những nỗi đau đớn, những nỗi sợ hãi, ích kỷ của cá nhân khiến cho yêu trở nên là việc khó khăn, cực nhọc; mà còn những định kiến, những rào cản bó khuôn của con người về tình yêu khiến cho họ bị vụn vỡ và tan nát khi bước vào những mối quan hệ. Ở đó chẳng có gì ngoài đau đớn, ngoài sự cố gắng níu giữ cái định nghĩa cỏn con của mình về chung thủy, về trách nhiệm, về nghi lễ gia phong, về đủ mọi thứ trên đời.

Yêu thương là một thử thách, không phải bởi việc yêu, mà bởi việc con người không thể tự xử lý được những tăm tối bên trong chính mình, không thể đoạn tuyệt với những nhỏ nhen ích kỷ của mình, không thể gỡ giải được những đớn đau của mình.

Trên đời này liệu có bao nhiêu người đã “thương nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua”, hay chỉ mới vừa rơi vào câu chuyện “đôi ta như cái đòng đòng, đẹp duyên nhưng chẳng đẹp lòng mẹ cha” là đã rụng rời bủn rủn tay chân, tính chuyện cắt đứt chia lìa nhau rồi?

Có bao giờ các bạn thử mang tình yêu bên trong trái tim mình (với bất kỳ ai hay điều gì) đặt lên bàn cân cùng với một nỗi sợ hãi nào đó chưa? Và nếu đã từng, thì khi ấy, những sống động của tâm hồn bạn lớn hơn những run rẩy, hay là ngược lại?

Tôi đã từng phải làm phép so sánh này rất nhiều lần trong đời, và ban đầu, việc đó luôn khiến tôi chỉ muốn bịt mắt bỏ chạy vì khiếp đảm. Đối mặt với những nỗi sợ hãi đã là một việc khó khăn, nhưng đối diện với cõi linh hồn của chính mình thì lại là chuyện chấn động hơn tất thảy. Nhưng các bạn biết không, một khi chúng ta đã đưa trái tim mình ra phía trước thì bất kỳ bóng tối nào cũng sẽ phải lùi lại phía sau và nhường ngôi thống trị cho những ngọt lành. Bí mật của yêu thương chính là sự can đảm.

Nói đến đây tôi lại nhớ đến một bài hát trước kia đã từng nghe mà rất xúc động (lần nào cũng ứa nước mắt.) Ngay mở đầu bài hát là:

“True love – there is no fear.” (Tạm dịch: Tình yêu đích thực không có sự sợ hãi.)

Mỗi ngày được sống, tôi đều tin rằng, bên cạnh nghệ thuật, thì tình yêu (lòng trắc ẩn, tình bằng hữu) sẽ là thứ cứu rỗi thế gian này, khiến cho mọi nẻo đường đơm hoa kết trái, khiến cho khóe miệng của tất cả mọi người đều được nâng lên thành một nụ cười xinh đẹp. Và tương lai của chúng ta phụ thuộc vào trạng thái của những nét vui trên gương mặt bây giờ.

Nên nếu vào một buổi chiều nắng vàng dịu dàng nào đó, tôi có đến bên và thì thầm với các bạn rằng “hãy yêu” thì không phải tôi đang dụ dỗ bán hàng đa cấp hay rao giảng mê tín dị đoan đâu, mà tôi đang muốn nói: “bạn hãy bắt đầu tiến vào tương lai.”

“Thời gian quá chậm chạp với những ai chờ đợi, quá bén nhọn với những ai sợ hãi, quá dài với những ai sầu bi, quá ngắn với những ai hoan hỉ. Nhưng với những ai yêu thương, thời gian là vĩnh cửu.” — Henry Van Dyke

“Không phải một đầu óc thông minh tuyệt đỉnh, hay một trí tưởng tượng phong phú hay cả hai làm nên một thiên tài. Yêu, Yêu, Yêu, đó mới chính là linh hồn của một thiên tài.” – Mozart

“Khi ta sinh ra, tình yêu là thứ ta có được. Khi ta lớn lên, sợ hãi là thứ ta học được. Con đường hoàn nguyên là con đường xóa bỏ hết những sợ hãi ta đã học được và tìm lại thứ tình yêu vốn có trong tim mình.” – Marianne Williamson

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: marusya21111999

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Hãy để giấc mơ của người khác được yên

0

Đôi lúc thấy tâm hồn tôi là một cụ già lom khom chống gậy bước thơ thẩn giữa đường, bị đánh cắp đi hết nhiệt huyết, những thứ vô vị mà người đời vẫn gọi là hão huyền. Người ta bảo gì? Ước mơ chỉ là thứ rách việc bày đặt ra đủ điều náo loạn.

Nhưng không phải thế, họ chỉ đang nhầm lẫn thôi. Cuộc đời này ai mà chẳng mơ. Những đứa bé mơ được trở thành siêu nhân, người lớn mơ trở thành vĩ nhân, họ gặp nhau trong một giấc mơ vĩ đại được giải cứu thế giới. Người nông dân mơ cây trồng tươi tốt để mùa màng bội thu, anh công chức mơ được thăng chức, họ gặp nhau trong một giấc mơ đời sống thuận buồm không nhiều rối ren. Người thành phố mơ một căn nhà đẹp đầy đủ tiện nghi, người thôn quê mơ một mái nhà yên ắng bình dị. Họ gặp nhau trong một giấc mơ được chở che.

Nhìn mọi người đi, ai cũng đang mơ. Họ chỉ giấu niềm mơ đằng sau gương mặt. Tôi cũng từng có ước mơ. Ai cũng từng giống nhau. Chỉ là có người mơ giấc mơ ban ngày, đó là giấc mơ công cộng có nhiều người khát khao. Còn tôi, chỉ dám mơ ban đêm. Những giấc mơ chỉ có thể sống cùng bóng tối. Trong giấc mơ ấy tôi đã không thể mời bạn bè vào chơi.

Người ta chỉ cười vào giấc mơ của người khác khi họ chẳng từng có lấy nổi một giấc mơ. Đó là những người chỉ quen sống trong an toàn giả tạo và gọi ước mơ là những bến bờ lừa đảo. Vậy nên cứ luôn mồm phát biểu ầm ĩ trước ước mơ của người khác – ước mơ, không phải ai cũng dám đưa tay viết lên ý chí nhút nhát yếu đuối bằng tất cả sự cứng rắn cao cả. Bởi họ sợ sống trong nỗi khủng khiếp mênh mông, sống trong thân phận kẻ mù lòa đang cố mò mẫm đường đi. Chỉ có những thủy thủ dũng cảm gan lì mới có thể dong buồm khám phá ra vùng đất mơ ước.

Tuổi trẻ và những giấc mơ, rồi bạn bè. Đôi khi tôi muốn làm sống dậy những ngày tháng tươi đẹp đã qua mà không khỏi nhỏ dãi thèm thuồng trong bất lực. Những cuộc trò chuyện hàn huyên thâu đêm suốt sáng chỉ để kể về ước mơ của mỗi đứa. Đôi khi tôi bước ra đường chỉ để giải tỏa cơn thèm khát hơi người. Tôi đang tìm kiếm mùi hương nào trong cái nhốn nháo của đám đông, tìm kiếm vị ngọt nào trong tiếng nói cười. Một ánh mắt quen thuộc, một bóng dáng đã từng sống trong nếp cũ xưa. Không, tôi không cố tình bắt gặp một người bạn, bắt gặp một ước mơ nhỏ nhoi mình từng có. Mặc dù có lúc tôi tự hỏi ai đó đã đánh cắp đi hết bạn bè tôi, ước mơ của tôi, thả tôi vào vùng hoang vu lạnh lẽo này.

Có lẽ, tôi đã tiến đến gần hơn buổi hoàng hôn của tuổi trẻ. Có lẽ ánh nắng chiều đã nhạt và không còn soi rõ những ước mơ. Tôi đang cảm nhận rõ sự mất mát của những mơ mộng hão huyền trong tôi. Tôi biết cát bụi cuộc đời đã lấp kín che khuất đi hết thảy những ước mơ. Nhưng trong cái niềm an ủi vô bờ mà tôi còn có được. Tôi biết mình đã từng sống những ngày mơ ước đáng sống. Vì tôi đã dám mơ, sống trong giấc mơ.

Không phải ước mơ nào cũng thoát ra được những ảo tưởng. Nhưng hãy cứ để yên cho giấc mơ của người khác. Hãy để ước mơ được sinh ra, dù cho có phải chết đi trong tuyệt vọng.

Tác giả: Ni Chi

Featured image: toodlingstudio

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 7

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2