21.6 C
Da Lat
Thứ Năm, 11 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 76

[THĐP Vietsub] (18+) George Carlin – Sự Thật Về Nước Mỹ

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/2151789001721445/?v=2151789001721445

Xem trên facebook

(Wiki) George Carlin (12 tháng 5 1937 – 22 tháng 6 2008) là một diễn viên hài stand-up, nhà phê bình xã hội và nhà văn người Mỹ, người đã giành được năm giải Grammy với các album hài.

Carlin nổi tiếng với thể loại hài về chính trị, tiếng Anh, tâm lý, tôn giáo, và nhiều chủ đề cấm kỵ khác. Carlin và “Bảy từ ngữ bẩn thỉu” (Seven Dirty Words) từng bị Tòa án Tối cao Hoa Kỳ phán quyết cho phép chính phủ quyền điều chỉnh các nội dung phát trên sóng radio công cộng.

Chương trình đầu tiên trong 14 chương trình hài của ông cho kênh HBO được quay năm 1977. Vào thập niên 1990 và thập niên 2000, các chương trình hài của Carlin tập trung chủ yếu vào nội dung phê phán văn hóa-xã hội Mỹ hiện đại. Ông thường xuyên bình luận về những chủ đề chính trị ở Mỹ và châm biếm sự quá độ của văn hóa Mỹ. Chương trình cuối cùng của ông cho HBO, It’s Bad for Ya, được quay khoảng bốn tháng trước khi ông qua đời.

Năm 2004, Carlin được Comedy Central xếp ở vị trí thứ 2 trong danh sách 100 diễn viên hài stand-up vĩ đại nhất mọi thời đại, đứng trước Lenny Bruce và sau Richard Pryor. Ông thường xuyên biểu diễn và là khách mời của chương trình The Tonight Show và làm chủ số đầu tiên chương trình Saturday Night Live. Năm 2008, ông được nhận giải Mark Twain Prize for American Humor.


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 9

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

 

Sợ gì làm nấy!

2

“Đây là cách phép thuật được thực hiện: Bằng cách quăng bản thân mình vào vực thẳm, khám phá ra được rằng nó là một chiếc giường tơ êm ái.” – Terence McKenna

Trước kia, tôi sợ rất nhiều thứ và thường xuyên cảm thấy căng thẳng, dúm dó một góc vì đủ thứ chuyện trên đời: sợ người khác đánh giá, sợ mình bị tổn thương, sợ người khác bị tổn thương vì mình, sợ cô đơn, v.v… Trong lòng luôn dấy lên rất nhiều những suy nghĩ cản trở, ngụy biện khiến tôi không thể hành động được, không thể bung tỏa sức mình vào trong đời sống được. Đó là một chuỗi ngày đen tối mà tôi đã phải trải qua.

Nhưng ở tận cùng của sự gò ép và co rút ấy, những nỗi sợ hãi đã cho tôi thấy nguyên hình của nó trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi. Khi tôi giận dữ vì đau đớn, tất cả chút sức tàn còn lại bên trong đã bùng lên để bật tung những xích xiềng đang bủa vây. Giống như con giun xéo lắm cũng quằn, tôi bực, rất bực khi thấy mình run rẩy như một con chó gặp mưa chỉ vì những chuyện ngớ ngẩn, vì những lời nói ngụy biện tiêu cực lảm nhảm trong tâm trí. Chúng chỉ là những lời nói vọng ra từ trong tăm tối chẳng thấy mặt kẻ chủ nhân, chúng chỉ như một làn sương khói. Vậy thì làm sao chúng có thể mạnh hơn cú đấm của đôi bàn tay này, bước chạy của đôi chân này và tiếng gầm từ trong lồng ngực này chứ?

Từ khoảnh khắc “điên tiết” đó, tôi bắt đầu có tư duy đảo ngược rằng: sợ ở đâu sẽ dấn thân vào đó, để xem nỗi sợ ấy có thật sự to tát đến vậy không. Tôi đã đứng dậy và thách thức những mưu mẹo lừa đảo của tâm trí yếu hèn. Nó và tôi sẽ cùng chứng minh sức mạnh của mình trên một võ đài trải nghiệm. Và chỉ trải nghiệm mới có thể là người phán xử xem ai là kẻ bề trên.

Khi sợ tỏ tình mà người ta từ chối, thay vì giữ lại những xúc động trong lòng, tôi đã tiến đến và nói lời cảm mến. Ngay sau khi những sợ hãi bắt đầu lồng lên (chúng đã ra đòn trước), tôi phải là người đáp trả bằng một hành động cụ thể. Vấn đề không phải là người được tỏ tình có đồng ý hay không, vấn đề là tôi đã vượt qua được chính mình, đã dám thể hiện và diễn đạt bản thân trong một hành động thổ lộ nội tâm. Và cảm giác sướng vui khi nâng mình lên một tầng cao mới của sự dũng cảm có thể ngang bằng thậm chí vượt trội hơn cảm giác được người ta yêu mến trở lại. Trong khi hành động, sự tự tin và nội lực của tôi đã được giãn nở, đó mới là điều quan trọng nhất. Và thường thì ít ai không bị hấp dẫn bởi những người tự tin.

Khi sợ sống ở một nơi xa lạ không bạn bè, người thân, thay vì ở nhà tiếp tục bám váy mẹ, tôi đã quyết định lên đường trú chân ở một thành phố mới – nơi cách nhà hàng giờ đồng hồ bay. Và mỗi lần dạo bộ một mình ở nơi cách biệt với những thân thuộc an toàn trước kia, tôi thấm hiểu được trách nhiệm chăm lo chính mình, và cảm giác nhúng sâu vào hiện tại khi cái chết có thể ập đến bất kỳ lúc nào trong khi xung quanh đây chẳng ai biết tôi là ai. Tôi đã bầu bạn với những nỗi khiếp đảm ấy mỗi ngày cho tới khi chúng trở thành một sự đơn điệu bé nhỏ không cần phải lu loa bật đèn cảnh báo nữa.

Khi sợ người khác tổn thương vì những luồng tư tưởng khác biệt, thay vì giữ chặt chúng ở trong lòng và quặn thắt vì căng thẳng, tôi đã nói ra những gì mình thật sự cảm thấy, cách mình nhìn nhận thế giới. Vì tôi cho rằng con người không thể làm tổn thương được con người, chỉ có tư tưởng là làm tổn thương nhau. Và chúng cần được diễn đạt để thấu hiểu và mở rộng bởi những khác biệt đối nghịch. Ở đây, tôi đang nói về trường hợp trò chuyện để đi đến sự đồng cảm và gìn giữ mối quan hệ. Nó khác với chuyện ganh ăn thắng thua, đúng sai với người khác.

Đấy, cứ như vậy, mỗi khi trong tâm tưởng dấy lên một nỗi sợ, thay vì quy hàng nó như trước kia, nằm bẹp xuống như một con gián chỉ biết nghe lời, tôi đã coi những lời run rẩy ấy là ngón tay chỉ tới những việc cần làm, những nơi cần tới, những mảnh đất mà sức mạnh của mình sẽ được nở rộ. Và TẤT CẢ mọi lần, quyết định dấn thân của tôi đều đúng đắn một cách không tưởng. Hoa trái mà sự dũng cảm mang lại to lớn hơn tất thảy những bình yên có được của một cuộc đời chui rúc chốn an toàn.

Trong sự “nổi loạn” làm ngược ấy, tôi càng lúc càng hiểu ra rằng không chỉ nỗi sợ hãi mà bản thân sự an toàn cũng là một điều giả tạo, một ảo ảnh. Sự an toàn ấy không hề tồn tại trên đời. Vì cuộc sống là sự chuyển động và biến hóa không ngưng nghỉ. Một điều bất kỳ luôn có thời hạn, luôn chực biến mình thành một điều gì đó khác. Vậy nên việc dừng chân ở một nơi nào đó cố định mới chính là một sự nguy hiểm. Trong khi, nỗi an toàn duy nhất nằm ở sự vận động, ở trong chính sự bấp bênh chập chờn không báo trước.

Tôi nói rằng “sợ gì làm nấy” không có nghĩa là bản thân trẻ trâu muốn thách thức cả thế giới, thách thức mọi luật lệ để lao thân vào những chuyện thị phi hay vô đạo như trộm cắp, giết người. Việc đó là ngu xuẩn không cần thiết. Những gì tôi quyết định hành động đều là để vượt qua những giới hạn của chính mình, hoàn thiện những mặt yếu kém của bản thân.

“Không ai quá giác ngộ tới mức không cần phải cải tiến chính mình.” – Terence McKenna

Đôi khi, nó chỉ đơn giản là tập cho trọn vẹn một bài yoga khi trong lòng cảm thấy chán nản; thức dậy vào sáng sớm khi mí mắt không buồn muốn nhấc lên; hay thậm chí, nó là một sự từ chối tiếp lời cho những cuộc trò chuyện tiêu cực từ những người xung quanh, trong đó có gia đình hay bè bạn.

Mỗi ngày, tôi học cách vượt qua nỗi sợ đau đớn, mệt mỏi và cô đơn như vậy. Những thứ đó chỉ có thể được chuyển hóa và tan biến bằng cách đi thẳng vào bên trong với một hành động đảo ngược. Tôi cho rằng hành động chính là lời khẳng định bản lĩnh mạnh mẽ nhất trên thế gian này. Bên cạnh tình yêu, nó là thứ có khả năng dập tắt sự lải nhải và ngụy biện dài lê thê của tâm trí. Nó sẽ thiêu đốt tất cả những hèn hạ, dối gian mà chúng ta đeo gánh bên người.

Tất nhiên, không phải cứ bảo làm ngược là làm được ngay vì quán tính sợ hãi của ta vẫn còn lớn những ngày tháng đầu tiên. Nhưng không quan trọng nơi mình đang đứng mà quan trọng hướng mình đang đi. Nếu cứ tiếp tục tiến lên, tự thúc mình thêm một chút lực nữa thì phép màu có thể diễn ra. Sự thật là điều đó luôn diễn ra với những người dũng cảm. Vậy nên nếu ai đó hỏi phương châm sống của tôi là gì, thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời rằng: Sợ gì làm nấy!

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: xusenru

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 9

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

 

Mặt trái do con người, tình dục không có tội

1

Những ngày gần đây báo chí rộ lên mấy chuyện bê bối tình dục, lên các trang mạng xã hội là thấy người ta đua nhau share những nội dung phẫn nộ này nọ về chủ đề khu vực dưới. Không cứ phải đến bây giờ thì những chuyện liên quan đến tình dục mới là thứ thu hút sự chú ý của con người, hoặc là thứ khiến người ta nghi hoặc, bối rối, thậm chí cảm thấy nó xấu xa, kinh tởm sinh ra sợ hãi, trốn chạy, phản kháng.

Ngay từ thời phong kiến xa xưa, hoạt động tình dục đã đã kim chỉ để đánh giá phẩm hạnh của con người. Những quy tắc đặt ra cho nó dành cho con người đã khiến cho con người bị áp chế, hiểu sai lệch về tình dục và coi nó là một sự cấm kỵ căng thẳng. Những ai thoải mái hơn với nó thì bị phỉ nhổ là một kẻ hư hỏng, lệch lạc.

Trong dân gian đã có không ít những câu truyền miệng hằn sâu vào tư tưởng người Việt: “rối lên như sư đẻ”, “ăn cơm trước kẻng”, “cạo đầu bôi vôi”, “khôn ba năm dại một giờ”, v.v… Và rồi ngày nay, tình dục lại càng dễ bị hiểu nhầm là một thứ xấu xa, tệ hại khi những vụ việc tiêu cực liên quan đến nó liên tục diễn ra.

Giống như người ta dùng dao để đâm chém thì thế gian bảo con dao là đồ bất nhân, dùng dây thừng để thắt cổ thì kêu dây thừng là kẻ tàn độc, dùng quả cam làm nhau nghẹt thở thì đổ thừa quả cam là quân giết người. Mặt trái của mọi thứ đến từ ý tưởng của con người, đến từ động lực hành động của họ, không phải từ bản thân công cụ/phương tiện họ dùng để hiện thực hóa ý tưởng ấy. Tất cả mọi công cụ đều trung tính, chỉ có con người là phân đôi hai ngả đường trắng đen, sáng tối. Nếu có ai phải trả giá cho một hành vi đồi bại, thì đó là con người, không phải tình dục.

Trong góc nhìn của tôi, sex, ngoài việc là một hoạt động duy trì nòi giống của động vật (trong đó có con người), thì nó là một dạng ngôn ngữ giao tiếp bằng cơ thể, giúp hai người có sự kết nối và gắn bó mật thiết với nhau hơn ở tầng vật lý. Giống như bạn và người yêu có thể trò chuyện với nhau về chủ đề tâm lý học và thấy tương đồng ăn khớp. Hoặc khi hai bạn cùng nhau đi du lịch thì mối tương thông về mặt xúc cảm sẽ được củng cố. Hai bạn đã sex với nhau bằng tư duy, và cảm xúc vậy. Chuyện này hoàn toàn bình đẳng và tương đồng với việc sex bằng thân xác.

Nếu coi tình dục là một loại ngôn ngữ để hai người giao tiếp thì bạn sẽ không còn đặt nặng nó trong địa hạt của hôn nhân hay trong việc định giá về sự chung thủy nữa. Và khi ấy, bạn cũng sẽ không bị ràng buộc bởi nó, cảm thấy bức bối như một nhu cầu sinh lý cần được giải quyết mỗi khi hứng tình. Vì cơn “nắng” là một dấu hiệu chỉ ra một sự khao khát kết nối, giao tiếp với một đối tượng mà bản thân thấy tò mò, thú vị. Thậm chí, bạn có thể cảm horny khi đứng trước một cảnh thiên nhiên, trước một bức họa, hay trước một bài ca.

Tình dục là một dạng năng lượng rất mãnh liệt của con người, thể hiện sức sống, sự sáng tạo và đam mê. Cá nhân tôi thấy rất làm tiếc khi nó chỉ được hướng vào hoạt động giao hợp hay tán tỉnh thông thường mà không được sử dụng vào mọi hoạt động khác có thể còn lại như chơi thể thao, viết lách, vẽ vời, ca hát, xây dựng, v.v… Có một người bạn đã rất ngạc nhiên khi tôi bảo rằng lúc hứng tình, tôi làm việc sáng tạo, tập trung và năng suất hơn hẳn, các ý tưởng tuôn ra dào dạt và tôi không hề cảm thấy mệt mỏi khi viết liên tục hàng tiếng đồng hồ.

Vấn đề ở đây là văn hóa, xã hội, dư luận đã đóng khung, giam cầm năng lượng tình dục ở một địa hạt duy nhất – chỉ quanh quẩn xung quanh âm hộ và dương vật. Tôi cho rằng, chính sự kiểm soát tinh vi ấy qua nhiều đời kiếp nay khiến cho con người (đặc biệt ở trong những xã hội mang màu sắc phong kiến) bị bức bối ở khu vực sinh sản, năng lượng bị bế tắc ở đó. Kết hợp với việc người ta thêm hoài nghi, sợ hãi tình dục khi theo dõi những bê bối trên các trang mạng xã hội, thì khối năng lượng khổng lồ đó càng bị luẩn quẩn không lối thoát. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến nhiều hơn những hành vi tha hóa lệch lạc ở chủ đề tình dục/giới tính; là nguyên nhân của sự tự ti, tội lỗi và kém sáng tạo của con người.

Trong các kinh sách tôn giáo đều có nhắc đến chuyện giữ giới, tiết hạnh. Theo ngu ý của tôi thì đó là một cách diễn đạt khác của việc giữ sự bình lặng trong tâm hồn, lìa xa sự dính mắc (giao hoan) với bất kỳ đối tượng nào của thế gian (con người, của cải, ý tưởng, ước mơ, v.v…) Đây là cửa ngõ của sự tự do, hạnh phúc. Và trùng hợp rằng, sex là một hành động vật lý biểu đạt sự liên kết, hòa tan, “đi vào nhau” rõ ràng nhất. Nên để đơn giản giữ tiết hạnh, người tu học chỉ cần bước đầu là lìa xa chuyện quan hệ tình dục. Với tôi, tình dục chỉ là một dạng biểu tượng, một cách diễn đạt năng lượng.

Bên cạnh tình dục thì chất thức thần cũng là công cụ diễn đạt sự hòa tan ấy rất rõ ràng. Nó giúp mở ra cửa ngõ nhận thức mới bằng cách xóa nhòa những ranh giới của thế giới hình tướng (trong đó có quan điểm/tư tưởng). Psychedelics khiến người ta thật sự nếm trải được “tình yêu” tương tự như khi lên đỉnh lúc sex, khi mọi thứ hòa vào làm một và sự chú ý trở thành dòng chảy duy nhất (đúng theo nghĩa đen.) Và góc nhìn đó mang đến sự thức tỉnh chớp nhoáng khỏi ảo tưởng về sự chia rẽ của con người. Terence McKenna đã từng nói:

“Tôi nghĩ rằng nếu bạn đi xuống mồ mà chưa từng trải qua trải nghiệm thức thần (psychedelic experience) thì cũng giống như bạn đi xuống mồ mà chưa từng quan hệ tình dục.”

Trong tôi đã xuất hiện sự hồ nghi rằng, việc cố tình kìm hãm hoặc làm sai lệch góc nhìn về tình dục của văn hóa, xã hội là một cách để các thể chế ngăn cản sự thức tỉnh của con người về thực tại, ngăn cản con người đạt đến nguồn lực sáng tạo vô biên, và khả năng được bước vào tình yêu duy nhất.

Tôi không tin vào những ai khinh rẻ, báng bổ hay sợ hãi tình dục. Vì một sự tiếp cận tiêu cực không phải của một người mang nhận thức tốt. Tình dục xứng đáng được trân trọng để tìm hiểu và sử dụng đúng đắn. Nó là công cụ rất mạnh mẽ và tuyệt vời.

Nếu các bạn có đọc sách của Osho thì có thể thấy ông ta ngợi ca tình dục và sự tự do trong hoạt động này. Chưa kể, Osho nói về năng lượng dục rất nhiều, nó như một năng lượng cơ bản của tự nhiên. Và chuyện này lại gây ra rất nhiều sự tranh cãi, bối rối trong cộng đồng độc giả. Nhưng trước khi bắt đầu vào một cuộc luận bàn, mỗi người hãy tự dấn thân vào trải nghiệm kiểm định trước. Còn không, tất cả những gì nói ra chỉ là lời sáo rỗng của những con vẹt.

Một khi con người còn chưa thuần phục được chính mình, chưa làm chủ được những yếu hèn, nhỏ nhen, ích kỷ, tham đắm của chính mình thì không chỉ tình dục mà mọi thứ khác đều có thể trở thành công cụ để hiện thực hóa những xấu xa, bất hạnh. Mỗi người đều đang phản ánh chính mình ra thế giới ngay trong hiện tại, bất kể là ai.

Vậy nên theo ngu ý của tôi, nếu muốn hiểu đúng về tình dục và sử dụng nó để mang lại lợi ích cho bản thân hay cộng đồng, trước tiên bạn phải rửa sạch con mắt của chính mình. Bằng cách nào? Bằng việc nghiên cứu, tham khảo đa dạng những nguồn thông tin; bằng việc quan sát, nghiệm trực tiếp; bằng việc tự cải thiện nâng cấp chính mình. Chỉ có góc nhìn đa chiều và sức mạnh nội tại mới có thể gỡ bỏ được những định kiến.

Bên cạnh tình dục là thứ bị mang tiếng oan uổng nhiều đời kiếp nay, thì tiền bạc và tôn giáo cũng là thứ bị con người vấy bẩn bởi sự u mê của chính mình. Nếu chúng ta không thức tỉnh, không nỗ lực rèn giũa tu sửa chính mình, thì tất cả thế gian này đều có thể trở nên nhem nhuốc, những công cụ mang giá trị tuyệt vời sẽ đều trở thành những lưỡi dao giết người. Đó quả là một sự đáng tiếc.

Tóm lại là, mặt trái đến từ con người, mọi thứ khác đều vô tội.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: waldryano

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 9

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

[Review] Climax – Cơn ác mộng giữa thực tại

0

(Bài viết có tiết lộ nội dung phim. Các bạn cân nhắc trước khi đọc.)

Đạo diễn: Gaspar Noé
Độ dài: 97 phút
Thể loại: Kinh dị, bị kịch, giật gân, âm nhạc


 

Mới đây, đạo diễn người Pháp Gaspar Noé công chiếu “tuyệt tác điện ảnh” Climax tại liên hoan phim Cannes quốc tế 2018. Bộ phim giành 4 giải thưởng và 5 hạng mục đề cử, là phim mới nhất của ông kể từ Enter the Void sản xuất năm 2011 cùng về đề tài sử dụng chất kích thích để chìm đắm vào thiên đường nhân tạo. Thế giới của Noé đầy bạo lực và tình dục, song phim của ông luôn gây được chú ý của giới phê bình.

Với góc quay độc đáo đặc trưng thường thấy trong thế giới của Noé, bộ phim là một vũ điệu xuống địa ngục trần gian, nơi con người thể hiện rõ bản chất thực sự của họ trong thế giới siêu thực.

Climax được lấy cảm hứng từ câu chuyện có thực vào năm 90 ở Pháp. Mở đầu bộ phim là đoạn kết của một nhân vật nữ hốt hoảng bỏ chạy từ cơn ác mộng. Cô ấy vận đồ bó đen, mái tóc cột gọn đằng sau tung hứng giữa ngày tuyết rơi. Cô dường như hết hơi rồi nằm ra bãi tuyết dày quằn quại trong tư thế quái dị. Góc quay của đạo diễn Gaspar Noé từ phía trên rồi xa dần nhân vật khiến người xem liên tưởng đến những tác phẩm phim kinh dị thuần túy.

Khung hình tiếp theo là đoạn phỏng vấn một nhóm vũ công đến từ nhiều nơi trên thế giới – chiếu qua một màn hình tivi đời cũ cùng những cuốn phim VHS và sách xếp chồng hai bên. Nếu tinh ý, người xem có thể phát hiện ra hầu hết các cuộn băng đều là những tựa phim kinh dị kinh điển: Suspiria, Eraserhead, Dawn of the Dead,.. Những vũ công đa quốc gia được hỏi về mục tiêu cuộc sống, sự yêu thích nhảy, việc sử dụng chất kích thích và về cả đời sống tình dục của họ.

Đoạn tiếp theo là những hồi nhảy liên tiếp trong sân thể dục ở khuôn viên trường học nào đó (giống một buổi dạ hội học sinh hơn). Họ tập cùng nhau đều đặn tại buổi diễn đầy vẻ sinh động uyển chuyển từ những điệu nhảy khác nhau. Xem ra họ đang tranh đấu với bất cứ nghệ sĩ trình diễn nào có mặt hơn là cùng nhau phối hợp. Buổi tập có chuẩn bị thức ăn nhẹ cùng rượu trái cây để tăng hưng phấn cho các vũ công, nền nhạc liên tục thay đổi không khí để các dancer sáng tạo những vũ điệu mới.

climax_03

Nhưng cuộc chơi nào cũng chóng tàn, buổi nhảy cũng đi đến điểm cực của nó. Có cái gì không ổn đã xảy ra. Vấn đề trong đầu họ được phóng chiếu trực tiếp ra ngoài qua đôi mắt trần tục. Những dancer bắt đầu trôi nổi giữa sàn như những con ma sống cùng một thực tại mờ mịt bao phủ lấy họ. Giai điệu nhạc cứ lên không ngừng. Climax là một tập hợp những nội tâm bị giằng xé với những con người sa ngã không lối thoát – một cơn ác mộng giữa thực tại.

Gaspar Noé không để bất kỳ thước phim nào nghỉ ngơi, chuyển động đến giây cuối cùng. Bộ phim làm người xem đọng lại cảm giác buồn nôn, sự bất lực cùng trải nghiệm rùng rợn đối với bất kỳ ai từng sử dụng acid (LSD).

📌 [Bài dịch] 10 điều bạn nên biết về LSD

Sự kỳ quặc ấy bắt đầu từ cô gái đến từ Đức tè ra giữa sàn nhảy với đôi mắt ngây dại, cô không còn ý thức được bản thân. Sau đó một chuỗi sự kiện kì dị đã xảy ra; đám đông giận dữ, sự hoài nghi đến từ bên trong đám người nhiễm acid cùng hàng loạt góc nhìn bạo lực, dục vọng, loạn luân và cuồng dại. Những đợt gào thét nội tâm của từng nhân vật hé lộ sự đau đớn từ bên trong cốt tủy, cảm giác cô độc tột cùng ở mỗi con người khiến người xem trải nghiệm đây hẳn là một cú trip chứ chẳng phải phim ảnh nữa.

Nhưng cú trip nào cũng đến hồi kết, mọi thứ bão hòa, những con người đã không còn là mình của lúc trước, của khoảnh khắc trước. Bộ phim đọng lại một thứ xúc cảm mâu thuẫn khó tả.

Kết thúc bộ phim trở lại thời điểm mở màn, khi cô gái được giải thoát khỏi nơi “an toàn” nhất từ lũ người điên dại, hầu như chẳng phải là cái kết êm dịu như người xem vẫn thường mong chờ ở thể loại này. Bộ phim dừng hẳn lại cùng nhạc nền vang vẳng xa dần, vì đoạn credit của bộ phim đã nằm ngay từ đầu vốn dĩ theo phong cách phim độc đáo của đạo diễn gốc Pháp. Một bộ phim kinh hoàng nhưng tuyệt đẹp, bệnh hoạn nhưng thực tế, chết đi sống lại phong trào làm phim nghệ thuật của Pháp. Với dàn diễn viên nghiệp dư và được quay hai tuần, có lẽ Climax sẽ trở thành một thương hiệu lớn mang tên ông.

Tác giả: Lê Huy

Featured image: upsieutoc

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 9

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Không làm điều mình yêu là đang lãng phí thời gian

1

Nếu các bạn có ít nhất một niềm đam mê trong cuộc sống thì tôi xin được tung hoa chúc mừng, vì không phải ai cũng tìm ra được điều mình thật sự yêu thích. Giống như vàng trong cát, những hân hoan, nồng nhiệt của một nỗi đam mê sẽ to lớn hơn tất thảy những thú vui nhất thời thông thường cộng lại. Nó sẽ lôi cuốn một người vào trong miền đất của sự tập trung và say đắm – giống như cảm giác khi ta đang yêu vậy.

Không phải những triết gia thánh hiền thì mới sâu sắc, mà những người đang yêu, đang say men tình ái mới là kẻ chạm tới những lớp tầng thăm thẳm của trần gian. Sống cuộc đời này có khác gì ta đang du ngoạn. Nếu không leo tới những đỉnh cao chót vót hay đi vào tận cùng sâu lắng thì sao một người có thể thấm hiểu được đầy đủ những gam màu thế giới, làm sao có thể đong đầy những góc nhìn hoang sơ, làm sao có thể nhắm mắt xuôi tay những ngày cuối đời mà không cảm thấy trống trải vì rất nhiều mảnh ghép cuộc đời chưa chạm tới cực đỉnh.

Tôi cho rằng chỉ tình yêu mới có thể đưa một người vào trong lòng sự sống. Và những đam mê là một trong những tiếng gõ cửa với những rung động cuộn trào. Nếu không làm những gì mình yêu thì há chẳng phải một người đang lãng phí những giờ khắc vàng ngọc của cuộc đời sao, đang ký hợp đồng dài hạn với thần chết sao? Vậy thì cuộc đời đó liệu có gì đáng sống khi kẻ ấy đã từ chối nâng chân bước vào?

Tìm thấy một đức tin trong những nỗi niềm yêu thích, trong những say mê với thế gian (nhảy múa, đàn ca, viết lách, phát minh, chế tạo, v.v…) đã là một việc không hề đơn giản, vì con người ấy phải vượt qua được những rào cản định kiến của xã hội, vượt qua cơ chế rập khuôn máy móc của hệ thống giáo dục, vượt qua những nỗi sợ hãi nghi ngờ của bản thân về chính mình. Vậy nên ngay từ ban đầu, lời đầu tiên tôi muốn nói đối với những bạn tìm thấy đam mê là một sự chúc mừng. Người đó đã bắt đầu nhúng mình vào dòng suối thiêng của cuộc đời.

Nhưng, để duy trì niềm yêu kia lại càng là một việc khó khăn hơn nữa. Một viên ngọc sáng bị bỏ mặc lâu ngày thì cũng bị phủ vùi cát bụi mà trở nên tối tăm dị dạng. Bức tường ảo tưởng đã bị khoan thủng không có nghĩa là nó sẽ sập đổ. Việc tiếp theo của một người khi tìm thấy đam mê của mình đó là phải tiếp tục khẳng định nó là sự thật. Khẳng định đến khi nào toàn bộ thế gian cùng gia nhập, cùng bị cuốn theo sự say mê đó mới thôi.

Khẳng định bằng cách nào ư? Bằng việc dành sự chú ý cho niềm yêu thích đó mỗi ngày, biến nó từ một cơn yêu bùng nổ chớp nhoáng trong một khoảnh khắc thành sự nở rộ liên tục không hề ngưng nghỉ, biến nó thành một thói quen, một lối sống. Đó là con đường duy nhất để bạn có thể kết duyên muôn đời với đam mê đó, và với linh hồn của chính mình.

Trong cuộc sống, tôi đã rất may mắn khi được chứng kiến, gặp gỡ những người bạn, người anh em tìm thấy cánh cửa tình yêu ấy. Và những gì họ làm sau đó càng khiến tôi trân trọng và nể phục.

Tôi đã gặp một người em nọ thích nhạc rap vô cùng, và bỗng một ngày em quyết định sáng tác bài hát của riêng mình. Và khi nghe tiếng em cất lên, tôi thấy tất cả những mê say trên đời ở trong đó. Dù mới chỉ có một bài đầu tiên, nhưng em hát nó ở mọi nơi, không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người nhìn ngó lạ lùng, hay bao nhiêu người vỗ tay tán thưởng. Em hát bằng tất cả những hạnh phúc và sự mến thương của mình. Và cũng kể từ khi gặp em, tôi đã từ một đứa dị ứng với nhạc rap chuyển sang yêu thích nó không hề nhẹ. Mỗi khi nghe những rapper gieo vần, tôi lại nhớ đến em và biết rằng một người bạn của mình đang được sống trong phúc lành của tình yêu. Và tôi nghe nhạc ấy là để chúc mừng em vậy.

Tôi cũng đã gặp một người anh, sống trong lòng thành phố nhưng lại mơ về thị trấn hoang. Anh thích chụp ảnh và làm phim về mọi nơi anh rẽ ngang. Đôi chân anh sinh ra không phải để cho sự ngơi nghỉ, anh như một chú ngựa trẻ trung, nhiệt huyết, hào hứng với mọi cuộc lên đường. Và để giữ gìn niềm đam mê ấy, anh đã phải dũng cảm đánh đổi rất nhiều, từ những truyền thống của gia đình cho tới những mối quan hệ thân sơ chối từ, kìm hãm. Tôi đã nghe thấy ở đó những tiếng khóc trong lời anh tâm sự về khúc đoạn khó khăn trong cuộc đời mình dù anh chẳng nhỏ giọt lệ nào khi nói, và tôi cũng đã nghe thấy tiếng cười hạnh phúc trong những khung hình hoa cỏ đất trời, dù anh chẳng hề động đậy khóe môi.

Tìm thấy niềm đam mê đã khó, gìn giữ và nuôi dưỡng nó lớn mạnh mới lại càng không phải chuyện giản đơn. Nhưng tôi tin rằng không chỉ bằng ý chí tự thân, mà còn bằng những sẻ chia cộng hưởng của những người bạn mà những sống động của một đời người được thắp sáng thường trực.

Còn với những ai chưa tìm thấy điều mình thật sự yêu thích thì không phải nó không có ở đó. Rất có thể là bạn chưa đào đủ sâu, chưa nhìn đủ kỹ những gì đang diễn ra xung quanh và bên trong chính mình. Vì những nỗi đam mê không bao giờ nằm trong những tầng lớp hời hợt. Nó là ngọn lửa hoan vui sống động bậc nhất, nóng bỏng quyến rũ bậc nhất. Nếu không thể tìm thấy nó ở ngoài đời, hãy tự làm mình trở nên một ngọn lửa, và những hừng hực kia sẽ lan tràn ra khắp thế gian. Lúc đó, bạn sẽ tìm thấy chính xác công việc mình yêu thích là gì. Đôi khi, nó chỉ đơn giản là sưu tập những chiếc lá, gấp gọn những cái khăn, hay vẽ vô số những đường tròn. Hãy cứ để những hoan vui và trí tò mò dẫn lối.

Tới cuối cùng, khi bạn đã tìm thấy điều yêu mến (có thể ở một ngóc ngách vô tình nào đó), hãy biến nó thành thời gian của mình. Khi ấy, chẳng còn gì có thể bị lãng phí nữa.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: Free-Photos

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 9

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

[THĐP Vietsub] Thông Điệp Bất Hủ Vua Hề Sác Lô (Charlie Chaplin) Gửi Đến Nhân Loại

Xem trên facebook

Video source hiện đã có 3549k views trên Youtube.

Ngài Charles Spencer Chaplin, Jr. KBE (1889-1977), thường được biết đến với tên Charlie Chaplin (hay Vua hề Sác-Lô) là một diễn viên, đạo diễn phim hài người Anh. Chaplin là một trong những diễn viên, đạo diễn nổi tiếng nhất trong thời kỳ đầu của Hollywood và điện ảnh Mỹ. Ông được coi là một trong những nghệ sĩ kịch câm và diễn viên hài xuất sắc nhất mọi thời đại của thể loại phim này và là một trong những diễn viên được biết đến nhiều nhất trên thế giới. Charlie Chaplin còn là một trong những nhân vật sáng tạo và có ảnh hưởng nhất của kỷ nguyên phim câm khi ông tự đóng, đạo diễn, viết kịch bản, sản xuất và soạn nhạc cho phim của mình. Vai diễn chính và được biết đến nhiều nhất của ông là nhân vật kẻ lang thang (The Tramp) (hay còn có tên Charlot – Anh hề ở Pháp, Ý, và nhiều nước khác trong đó có Việt Nam – Sác lô là phiên âm tiếng Pháp của từ Charlot). “The Tramp” là một anh thanh niên sống lang thang nhưng có tư cách và luôn cư xử như một quý ông, trang phục của anh ta luôn là chiếc áo khoác chật, chiếc quần và đôi giày quá khổ, một chiếc mũ quả dưa, cây gậy chống bằng tre và một bộ ria mép chải chuốt.

Chaplin là một trong những nghệ sĩ nhiều sáng tạo và gây nhiều ảnh hưởng nhất trong kỷ nguyên phim câm. Ông chịu ảnh hưởng từ nghệ sĩ phim câm người Pháp Max Linder, người được Chaplin đề tặng một trong những bộ phim của ông. Sự nghiệp giải trí của ông kéo dài qua 75 năm cho đến khi ông mất vào tuổi 88. Năm 1999, Viện phim Mỹ xếp Chaplin đứng 10 trong danh sách những nam huyền thoại của điện ảnh mọi thời đại.

Dịch: Huy Nguyen
Vietsub: Lê Gia Khiêm, Triết Học Đường Phố

Source: Tragedy & Hope


📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 9

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Lý thuyết có cần thiết, hay chỉ cần trải nghiệm?

0

Tôi thấy cái sai lầm lớn của các bạn trẻ khi kháo nhau rằng cứ đi đi, cứ làm đi nhưng chẳng ai nhắc rằng hãy kiểm tra và nghiên cứu cho kỹ. Các bạn nói mở mắt dậy và đi thật xa, đó mới là tuổi trẻ. Đi khi trong người không có gì kể cả kinh nghiệm nhỏ như vá lốp xe, xăng dự trữ, đồ ăn,… Đi như thế thì cũng được, cũng vui, cũng hay, cũng thú vị.

Nhưng các bạn bắt đầu áp dụng vào tất cả mọi việc trong cuộc sống bằng cách đó. Chơi nấm, LSD, DMT, không cần biết nó là gì, không cần có kinh nghiệm. Chơi vì người ta rủ chơi cho vui. Đi làm hả? Làm cho vui, thích thì nghỉ. Công việc hả? Không thích thì bỏ. Các bạn bắt đầu trở thành một con người bất ổn định, bắt đầu làm người khác mất sự tin tưởng. Cái việc thích gì làm đó biến thành sự ích kỷ và vô trách nhiệm. Tôi không nghĩ tuổi trẻ là cần phải điên loạn, cuồng nhiệt, phải đi đây đó, trải nghiệm v.v… nhưng đến cuối cùng vẫn không để đúc kết được gì cho bản thân.

Với tôi, tuổi trẻ nên có một chút nổi loạn nhưng vẫn luôn có quan điểm vững chắc, hướng đi và mục đích sống rõ ràng. Nhiều bạn còn lớn hơn mình nữa, vẫn đi lông ba lông bông rồi gắn cái mác tuổi trẻ vào người. Làm việc mỗi chỗ một ít rồi bỏ đi, liên lụy bao nhiêu người khác. Có những bạn đi mãi rồi lạc luôn mục đích ban đầu.

Có người hỏi tôi rằng tôi đọc sách mãi có đạt đến cái ngưỡng thấy mọi cuốn sách đều nói chung chung vài vấn đề không? Và mọi cuốn sách đều không hiệu quả bằng cách vứt sách đi, đứng dậy và trải nghiệm. Những trải nghiệm của tôi có thể ít thật, có nhiều cái tôi vẫn còn chưa từng trải qua, chưa biết đến. Nhưng tôi vẫn nghĩ sách chính là nền tảng cho mọi việc trước khi bắt đầu thực hành nó.

Khi trải qua một việc mà ta biết tên, biết việc ấy diễn biến ra sao, sau đó ta sẽ thế nào luôn tốt hơn là việc ta hoang mang bước vào sự việc ấy, lần mò, đơn độc, đau khổ mà còn không biết gọi tên nó là gì? Rồi sau đó, kết quả chung của cả hai trường hợp là ta học được một bài học. Nhưng, quan trọng là trên con đường, mắt ta tỏ tường mọi việc luôn tốt hơn là không biết gì.

Sách này nói cái này, luận điểm, luận cứ chắc như bắp. Sách kia nói ngược lại cũng chắc nịch không kém cạnh. Lúc đó ta tìm ra được cái con đường phù hợp để bước theo.

Người đã từng trải, tất nhiên luôn am hiểu hơn người chỉ ôm mớ lý thuyết suông. Nhưng người ôm mớ lý thuyết ấy, có cơ hội được trải nghiệm tất nhiên sẽ hiểu tường tận hơn, rõ ràng hơn.

Sách cũng giúp ta gỡ rối nhiều vấn đề tâm lý. Vấn đề tâm lý là vấn đề tất cả người trẻ đều gặp phải. Ủa, sao mình vô dụng vậy ta? Sao mình mệt mỏi vậy ta? Mình làm cái này để làm gì? Làm cái kia để làm chi? Sao mình sống không có mục đích? Sao thấy bản thân ăn hại quá?

Những vấn đề sâu xa hơn, về những chuyên ngành tôi tìm hiểu. Ví dụ khi đi phượt, tôi là người dẫn đoàn. Đương nhiên kinh nghiệm nhiều lần đi cùng đó là cần thiết nhưng nếu tôi đọc sách tìm hiểu về vị trí địa lý, đặc điểm đặc biệt, cách nhận biết đường đi, nhận biết cây cỏ ăn được, cây thuốc quý, v.v… chắc chắn sẽ giỏi hơn người chỉ biết dẫn đoàn đi sao cho không bị lạc.

Ví dụ khi muốn nghiên cứu về thiền, tôi có thể xin đại vào một cái thiền viện rồi người ta hướng dẫn. Nhưng tôi có thể đọc sách tìm hiểu sâu rằng thiền có nhiều loại, thiền sao cho phù hợp.

Còn nếu muốn trở thành một nhà văn, nhà thơ đương nhiên việc đầu tiên là phải đọc thật nhiều, đọc nhiều hơn những người khác gấp chục lần, và đọc kỹ hơn người khác nữa. Người bình thường sẽ đọc chỉ để lấy thông tin. Người viết thì cần nắm bắt chắc thông tin, biết cuốn sách cấu tạo mở đầu, cao trào, lắng đọng nằm ở đâu, biết tìm những từ ngữ hay để ghi nhớ.

Tóm lại, người nào nói đọc sách không cần thiết, quan trọng là trải nghiệm, tôi phản đối hoàn toàn. Người đó chỉ đơn giản là một người lười đọc sách hoặc toàn đọc vớ vẩn không đúng mục đích, nội dung người đó cần tìm hiểu. Chúng ta có thể trau dồi kinh nghiệm ở khắp mọi nơi ta chạm vào, ta học hỏi được từ lời nói, hành động của người này người kia. Nhưng sách vẫn luôn đem lại nguồn kiến thức khổng lồ, không bao giờ là đủ, là giới hạn.

Tác giả: Bà Năm

Featured image: Larisa-K

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 9

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Phê-rô: Người từ bỏ đám đông

2

Ngày hôm nay, tôi muốn chia sẻ về hình ảnh của Phê-rô – người được Chúa Jesus chọn làm đầu – Phê-rô trong đám đông..

Bản văn Lc (5, 1 – 11)

Phê-rô đã nghe lời Chúa Jesus “xin” và chèo thuyền ra xa bờ một chút để cho Người giảng dạy dân chúng, vì họ chen lấn quá đông.

Giảng xong, người lại bảo ông chèo thuyền ra chỗ nước sâu mà thả lưới. Ông nói với Chúa Jesus thế này: “Chúng con vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả, nhưng vâng lời Thầy, con sẽ thả lưới.” Và nhờ vâng lời, ông đã bắt được rất nhiều cá, đến nỗi hầu như rách cả lưới. Câu chuyện chưa dừng lại ở đó, nhờ phép lạ đó, Chúa Jesus đã mời gọi ông, cùng với ba người khác để đi theo Ngài. Các ông bỏ hết mọi sự, rời đám đông thân thuộc mà đi theo Chúa. 

Nhìn là hành trình trên, tôi thấy hai từ khóa: Vâng lời, Từ bỏ.

Nhờ vâng lời Chúa mà ông Phê-rô đã chèo thuyền ra xa bờ – xa đám đông, để Ngài giảng dạy cho dân chúng. Nhờ tách mình ra khỏi đám đông, ông trở thành người được gần Chúa Jesus nhất, và là người nghe Chúa nói rõ nhất. Vì lắng lòng, khỏi những xung động bên ngoài, ông đã bình tĩnh hơn, để nghe lời hướng dẫn “kỳ quái” của Chúa Jesus: “Chèo thuyền ra chỗ nước sâu mà bắt cá.” Ông đã từ bỏ những kinh nghiệm của mình, kinh nghiệm học từ những người đi trước, từ những người bạn chài để nghe lời của một người “lạ”, mà mình đang gọi là Thầy. Và kết quả của sự từ bỏ ấy, là cá đầy thuyền, kéo lên không nổi.

Nhờ tách mình ra khỏi đám đông ồn ào, ông đã nghe được lời mời gọi thầm thì của Chúa: “Hãy theo Thầy”, và đáp trả lời mời gọi ấy một cách chân thành. Ông và bốn người bạn của mình, lại một lần nữa, làm một cú đổi đời: bỏ hết mọi sự thân thuộc, những công việc thường nhật, một đám đông thân thuộc với những điều cũ, để đi theo Chúa. 

Nhìn lại một cuộc hạnh ngộ ấy, tôi nhận ra, hình như tiến trình của đời mình nó cũng tương tự vậy đó. Nhờ đám đông, chính xác hơn là nhờ cộng đoàn nơi Nhà Thờ, đã quy tụ tôi đến với Chúa, để nghe Người giảng dạy một cách công khai. Nhưng rồi, tôi thấy vẫn chưa đủ, tôi thấy mình cần đi sâu hơn vào mối tương quan giữa mình với Chúa. Và thế là tôi lại đi tìm gặp Chúa mỗi ngày, qua lời của Ngài, một mình, trong thinh lặng, chớ không phải nơi Nhà Thờ, rộn ràng lời ca, tiếng hát. Và điều đó đã đem lại cho tôi những cảm nghiệm rất riêng tư, rất thân thuộc về Thầy Jesus. 

Chúa Jesus đã gọi tôi trở nên bạn hữu (Ga 15,15). Mà bạn hữu có nghĩa thuộc về nhau. Thuộc về là một khái niệm rất riêng tư, thế nên, nếu bạn chọn thuộc về Jesus, và Jesus thuộc về bạn, thì chỉ có một cách: tách mình ra khỏi đám đông, giữ cho mình những giây phút rất riêng tư với bạn hữu Jesus, bạn nhé! 

Tác giả: Drkhoatran

Featured image: EvgeniT  

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 9

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

Tỉnh thức và cầu nguyện

2

Đức Jesus nói rất nhiều về điều này trong đời rao giảng của Ngài: “Hãy tỉnh thức và cầu nguyện.” Vậy tỉnh thức là gì? Tại sao chúng ta phải cần luôn tỉnh thức? Và Tỉnh thức thôi đã đủ chưa?

Bạn cần phải hiểu rõ rằng tỉnh thức khác với sự ý thức. Một người có ý thức chưa hẳn đang ở trong trạng thái tỉnh thức. Bạn không vứt rác bữa bãi, không ồn ào to tiếng nơi công cộng, không khạc nhổ, tiểu đái ngoài đường… là một người được coi có ý thức. Ý thức này thể hiện một sự văn minh hay thể hiện một người có văn hoá cao trong đời sống xã hội. Nó thuộc phàm trù tri thức khác với trạng thái của một người luôn tỉnh thức.

Khi bạn ngủ bạn không nhận biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh bạn, và khi thoát khỏi giấc ngủ đó bạn trở nên nhận biết. Tỉnh thức là một trạng thái mà ở đó bạn phải nhận thấy một cách rõ ràng cái gì đang chi phối mình. Bạn nhận ra cảm xúc, ký ức, tư tưởng, hình tượng nào đang điều khiển bạn nói, hành động. Hơn nữa người tỉnh thức là người nhận ra mình được vun đắp như thế nào qua xã hội. Xa hơn nữa người tỉnh thức nhận ra khổ của mình đến từ đâu; sự bất an, hoang mang, ham muốn, nỗi sợ thực sự là gì?

Người tỉnh thức là người đưa ra chọn lựa khôn ngoan bởi vì là người có khả năng nhận biết rõ toàn bộ quy trình của một hành vi hay lời nói trong cuộc sống: tại sao nó có đó? Nó đến từ đâu? Và nó thực sự tồn tại hay không? Có thể nói một người đạt tới trạng thái tỉnh thức luôn luôn, là người đã đạt được một nửa chẳng đường trên con đường nhận ra Đạo.

Câu hỏi là tại sao chúng ta cần luôn tỉnh thức? Và tỉnh thức thôi đã đủ chưa để trở về với bản thể thuần khiết của mình?

Sự tỉnh thức giúp con người đưa ra được những phán ứng khôn ngoan và hợp lý trong từng khoảnh khắc. Một người tỉnh thức là một người sống trọn vẹn trong hiện tại, không lo sợ hay bất an vì tương lai hay quá khứ. Thế nhưng có rất nhiều thứ bủa vây đời sống ta, và phần lớn chúng ta trong tư cách là một người cha, người mẹ, người con, người làm việc, người được yêu, người xã hội chúng ta rất khó để duy trì sự tỉnh thức thường trực hàng ngày liên lỉ. Nào là trách nhiệm gia đình, mục tiêu công việc, nghĩa vụ trong xã hội chúng ta dễ bị đưa lại vào vòng tròn lặp lại của đời sống lệ thuộc và trói buộc. Vì thế Đức Jesus nói rằng: tỉnh thức và cầu nguyện.

Đối với người Ki-tô giáo cầu nguyện là một hình thức của đời sống tôn giáo, đó là phương cách con người tiếp xúc với Thiên Chúa qua chuyện trò tâm tình như người con với cha, như người bạn… Cầu nguyện thường bị xem như việc xin điều này điều kia với Thiên Chúa hơn là một phương pháp để con người đi sâu hơn trong sự hiện hữu của Ngài. Tôi nghĩ cầu nguyện là phương pháp phù hợp với con đường mà Đức Jesus đã sống, cũng giống như Thiền là phương pháp tốt nhất mà Phật đã dùng trong con đường tới giác ngộ. Những người đi theo con đường của Đức Jesus phải hiểu rõ hơn và thực hành nhiều hơn phương pháp Cầu Nguyện, bởi cầu nguyện đặt nền tảng trên chính đức tin của các bạn. Vậy cầu nguyện là gì?

Hãy nhớ lại toàn bộ cuộc đời của Đức Jesus, tôi nghĩ các bạn sẽ hiểu ra được ý nghĩa của cầu nguyện và những thang bậc mà các bạn cần thực hành. Khi Đức Jesus bắt đầu rao giảng, Ngài vào sa mạc ăn chay và cầu nguyện 40 ngày. Vâng, cầu nguyện chính là mở cửa tầm hồn và tâm trí bạn ra để lắng nghe lời Chúa. Hay nói cách khác, cầu nguyện trước tiên phải được hiểu như là một lối riêng tư từng cá nhân đi vào và kết nối mật thiết với Thiên Chúa để có thể đón nhận sức mạnh từ Ngài, hay nói cách khác là đón nhận sự khôn ngoan và thông thái từ Thiên Chúa.

Rồi khi trải qua những tháng ngày bôn ba rao giảng Tin Mừng, Đức Jesus thường lui tới nơi vắng vẻ để cầu nguyện. Vậy thì cầu nguyện phải là sự liên tục trong đời bạn, như là cách để nhắc nhở và nuôi dưỡng đức tin của bạn. Có lẽ, giá trị cao nhất của sự cầu nguyện trong ki-tô giáo là phải nói đến hình ảnh Đức Jesus quỳ bên tảng đá cầu nguyện trước khi bị quan quân đến bắt và kết án Ngài. Hình ảnh đó gợi lên cho tôi một sự xác tín mạnh mẽ rằng: bất kì ai đi theo con đường mà Đức Jesus đã đi mà không có đời sống cầu nguyện, sẽ không bao giờ đạt tới được Nước Trời. Tại sao? Bởi chính qua cầu nguyện, qua sự riêng tư, qua sự thinh lặng của lời cầu nguyện đức tin của bạn được bồi bổ, được lớn mạnh, và sức mạnh của Thiên Chúa Tình Yêu và Khôn ngoan sẽ ngự trị với bạn.

Khi tôi đọc kinh thánh, tôi thích thú câu nói: tỉnh thức và cầu nguyện. Bởi tỉnh thức là thể sự khát khao của bạn đối với sự công chính, hoà bình, tình yêu, trong trắng, thật thà như tám mối phúc nhắc tới. Và cầu nguyện như cách bạn tin tưởng vào Thiên Chúa để qua đó Ngài cho bạn được no thoả sự công chính và tình yêu. Đây là cách mà tôi nghĩ, tất cả những ai đi theo con đường Đức Jesus đều phải bước theo: đặt hoàn toàn tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa và luôn đáp lại bất kì lời mời gọi nào của Ngài. Đó là ý nghĩa của câu nói: Tỉnh thức và cầu nguyện.

Tác giả: Bình Minh

Featured image: Himsan 

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 9

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

 

Muốn có bạn, đừng sợ mất bạn

0

Trong loạt phim Star Wars có một câu nói của nhân vật Yoda mà tôi rất thích, đó là:

“Train yourself to let go of everything you fear to lose.”
(Tạm dịch: Hãy tập buông bỏ tất cả những gì ngươi sợ phải mất.)

Cá nhân tôi thấy rằng nỗi sợ hãi là một món hàng rẻ tiền, mạt hạng, nó không thể là mảnh đất địa đàng dành cho tình bạn chân thực được. Trong khi, tình bạn là thứ tình cảm cao quý và rất gần gũi với tình yêu vô điều kiện. Nên những ai còn mang trong mình nhiều nỗi sợ hãi thì sẽ chỉ hấp dẫn được “bè” chứ không phải bạn.

Đặc biệt, nếu cảm thấy hoang mang tột độ khi những người không cùng tần số trong cuộc đời rời đi – những người đã từng chia ngọt sẻ bùi, đã từng đồng hành với nhau trong một đoạn đường nhất định, thì một kẻ sẽ không thể đi tới những ngôi nhà phù hợp với chính mình trong hiện tại được. Và khi ở trong sự xung đột vì cố níu giữ những thứ lệch pha, lệch sóng, kẻ đó sẽ không có được hạnh phúc và yên bình trong tâm hồn. Những cánh chim tình bạn xinh đẹp kia sẽ không thể đáp đậu trong lãnh thổ của người đó được.

Nếu đã thuộc về nhau, nếu đã sinh ra để dành cho nhau thì dù hai người có cách xa ngàn trùng núi non, hay tháng năm ròng rã thì mối liên kết bên trong tâm khảm cũng không hề suy suyển. Không gian và thời gian chẳng có sức nặng gì với một tình yêu sâu sắc cả.

📌 Luật hấp dẫn: Đi theo tần số, không đi theo đối tượng

Vì sợ mất bạn nên chúng ta không độc lập trong mối quan hệ, ta trở thành một kẻ đói khát sự quan tâm/chú ý, ta trở thành một con nghiện tình. Khi đó, ta không hề hiện diện cùng người anh em thiện lành đó mà sóng bước cùng những sự run rẩy bên trong chính mình, ta đã cắt máu ăn thề với con quỷ sợ hãi. Vậy thì thử hỏi, ai sẽ là người sẵn sàng kết thân với hiệp hội tối tăm đó nào?

Nếu muốn có những người bạn thật sự, theo tôi, chúng ta nên học cách bầu bạn với chính mình đầu tiên. Vì khi bản thân có đầy đủ sự chú ý, có đủ năng lượng cần thiết, con quỷ đói bên trong sẽ được ấm no mà chuyển hóa thành những thiên thần dễ thương hài lòng. Thiên thần đó sẽ chắp cho ta những đôi cánh tình yêu, để ta bay đến vùng đất tình yêu tương xứng.

Đừng lo rằng sẽ không có ai chơi với bạn khi bạn chân thật, thẳng thắn và can đảm, dù rằng sự hiện diện của bạn sẽ khiến những kẻ hèn nhát xung quanh kinh hãi và ghê tởm. Tin mừng đó là bạn không nhất thiết phải làm bạn với những người đó. Sẽ có những nhân vật mang cùng “bản chất” được Trời Đất kéo tới gặp bạn, thậm chí bạn không cần phải nhọc sức bước lấy một chân ra khỏi cửa nhà. Vì bạn và bọn họ vốn dĩ đã luôn ở chung một mái.

Nếu thế giới xung quanh thờ ơ, giãy đạp, phán xét, chửi rủa, quay lưng chống lại bạn thì đó chỉ đơn giản là dấu hiệu bạn và họ không thuộc về nhau. Ép dầu ép mỡ chứ không ép duyên. Nên việc ai người nấy tiếp tục làm, đường ai người nấy tiếp tục đi, chỉ đơn giản vậy thôi.

Đã từng có người nói với tôi rằng họ muốn đi đây đi đó, muốn gặp gỡ người này người kia để tạo kết nối, để có thêm bạn bè. Nhưng tôi cho rằng trước khi làm như vậy, người này nên tự hỏi bản thân trước rằng đã làm bạn được với chính mình chưa. Vì anh ta mới là người bạn anh ta cần nhất, còn những người khác chỉ là những phản ánh của thế giới, là những làn sóng đến sau mà vũ trụ xướng lên trên mặt đại dương của những cơ hội.

Điều khó khăn nhất của việc làm bạn với chính mình đó là một người phải học cách ở một mình và hài lòng với việc đó. Tức là họ phải vượt qua nỗi sợ hãi xa rời đám đông, xa rời những mối liên kết ồn ào tạm bợ. Tình bạn chân chính chỉ hiển lộ ở hai con người có khả năng đứng độc lập hiên ngang giữa đất trời. Còn một khi họ không thể làm được điều đó thì mối quan hệ này chỉ là dạng ăn xin, bú mớm nhau hòng sống sót qua ngày.

Tóm lại, nếu muốn có những người bạn đích thực thì đừng sợ mất họ, dù họ đã ở trong cuộc đời mình hay chưa. Và chỉ khi nào những nỗi sợ hãi được chuyển hóa thì chúng ta mới có không gian để chào đón những điều mến thương.

Trong phạm vi bài viết, tôi chỉ đề cập đến tình bạn, nhưng ta cũng có thể hiểu rộng hơn là mọi mối quan hệ của con người với con người hay với bất kỳ điều gì khác từ vật chất của cải, đến hạnh phúc tinh thần, các ước mơ, ý tưởng, v.v… Tất cả mọi thứ.

Đừng sợ không có chúng ở bên thì chúng mới có thể ở bên ta được. Khi ấy, dù lang thang ở chốn nào trên cõi đời rộng lớn, ta cũng luôn thấy cả thế gian quây quần.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Featured image: FrankWinkler

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha (48k/1 volume, 999k/1 năm, 24 volume) ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Aloha Volume 1- 8

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2