15.2 C
Da Lat
Thứ Bảy, 13 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 57

Bạn không phải là cái rốn của Vũ Trụ

0

Mọi đau khổ và muộn phiền đều bắt nguồn từ việc tự nghĩ rằng ta đặc biệt, ta là cái rốn của vũ trụ, mọi thứ đều phải theo ý muốn của ta hay không nên xảy ra như nó đang xảy ra, hoặc rằng ta là nạn nhân của hoàn cảnh. Đây là biểu hiện của cái tôi giả tạo, thứ dính liền với chúng ta như một căn bệnh bẩm sinh tự phát, ai cũng mắc phải, và nó như một giai đoạn tất yếu của cuộc hành trình, nếu muốn tiến hóa, ta phải vượt qua nó.

Cái tôi này tự phóng chiếu ra hình ảnh của chính nó. Nó duy trì sự tồn tại của hình ảnh này bằng cách cho rằng mình đặc biệt, nổi bật, hơn người. Biểu hiện là đồng hóa vào các giá trị vật chất như tiền bạc, danh tiếng, đó là lý do tại sao mỗi người chúng ta lại có ham muốn “thành công” hay đạt được thành tựu mãnh liệt đến thế. Khi tự xem mình là đặc biệt, cái tôi này muốn mọi người phải đối xử tốt với nó, mọi việc phải xảy ra phải thuận theo thứ nó đã mong cầu. Và rồi khi mọi việc diễn ra theo cái nó phải diễn ra, thì nó quẫy đạp, chống cự, và tự đưa mình vào vị trí nạn nhân. Ngoài ra, cái tôi này thường cảm thấy cô đơn khi không ai để ý đến mình, buồn đau với những ký ức, tự giam mình vào ngục tù của tâm trí dù cho ngoài kia mọi thứ vẫn đang biến đổi, thay mới với cái đẹp của hiện hữu trong từng khoảnh khắc. Cái tôi này luôn sợ phải thay đổi, nó bám víu vào một trạng thái vật chất và hình ảnh cố định (như sợ nghèo đi khi đang giàu có, phai tàn danh tiếng khi đang nổi bật), trong khi mọi thứ là vô thường, khi không thực chứng được quy luật này, tất yếu sẽ nảy sinh quyến luyến và sau đó là sợ hãi.

Trong triết lý của Lão tử có nói về Đạo, tức mọi thứ xảy ra theo luật tự nhiên và đều là Thiên ý, chúng ta chỉ có thể xuôi theo mà không nên phản kháng gì. Cái tôi thì đi ngược lại điều này, nó muốn một kết quả nhất định, một kịch bản nhất định, nó phân biệt ra thứ “tôi muốn” và thứ “tôi không muốn”. Những ý muốn này đều là một sự phóng chiếu vào tương lai, đều là ảo tưởng, trong khi thứ diễn ra bây giờ, mới là sự thật. Khi phát sinh ra ý muốn đó, nó đã tự xung đột với chính mình, tự xung đột với Đạo. Điều này khiến mỗi người bị bản ngã chi phối sống trong mâu thuẫn hằng ngày, hằng giờ, thậm chí từng giây phút.

Tôi không có ý khuyên bạn sống trong một trạng thái không có khao khát và động lực phát triển. Tôi cũng không khuyên bạn thụ động, buông thả lười biếng, mặc cho mọi thứ diễn ra. Tôi chỉ muốn bạn nhận thức được thực ra bạn đang hành động vì điều gì, động cơ nào sâu thẳm bên trong tâm trí bạn, nếu là để củng cố cho cái tôi thì sớm muộn bạn cũng vùi đầu vào mâu thuẫn và đau khổ. Thay vào đó, hãy làm mọi thứ có khả năng trong hiện tại, và để chúng chảy cùng với dòng chảy của tự nhiên, kết quả xảy ra đều có lý do, khi đó bạn mới hòa nhập với Đạo, mượn sức mạnh đó để khiến mọi thứ tịnh tiến một cách tốt đẹp và trơn tru.

Chúng ta không đặc biệt, về bản chất chúng ta đều như nhau, đều là một cá thể của Đời sống, một cơn sóng ý thức của Đại dương bao la. Nhưng có một điều rằng, chúng ta độc nhất và khác biệt. Mỗi người đều có một hành trình trải nghiệm “chẳng giống ai”. Được sống đã là một đặc ân, hãy làm cho sự sống này có ý nghĩa. Dùng trải nghiệm này để học hỏi và tiến hóa chính linh hồn mình, để hòa nhập vào Đại dương – mục đích chung của chúng ta, của mọi con sóng.

Tác giả: Bá Kỳ

Photo: Geetanjal Khanna

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha của THĐP để trau dồi kiến thức trí tuệ, những nội dung được chọn lọc chỉ có tại THĐP, từ nay sẽ không đăng full các bài dịch trong tạp chí nữa ➡️ bit.ly/THDPmembership
🎯 All Volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

[THĐP Translation™] 18 thông điệp từ thiên tài khoa học Nikola Tesla

thdp translation 4

  1. “Ngày mà khoa học bắt đầu nghiên cứu về những hiện tượng phi vật lý, nó sẽ gặt hái được nhiều tiến triển hơn chỉ trong vòng một thập kỷ so với tất cả những thế kỷ tồn tại trước đó của nó cộng lại.”
  2. “Trong tất cả các loại lực ma sát, loại trì trệ tiến triển loài người nhất chính là vô minh, điều mà Đức Phật gọi là ‘Cái xấu xa nhất trong đời.’ Lực ma sát có kết quả từ cái vô minh chỉ có thể được giảm bớt bằng cách lan tỏa kiến thức và sự hợp nhất tất cả những thành phần hỗn tạp của loài người. Không nỗ lực nào có thể được thực thi đúng hơn.”
  3. “Đó là người nghệ sĩ, người đã thức tỉnh được cái tâm hồn nhân từ, ngay cả trong tuổi già, được chiếu sáng trong những lời dạy của các nhà cải cách và triết gia cao quý, tâm hồn đó làm cho những con người trong tất cả các ngành nghề, vị trí làm việc không phải vì bất kì quyền lợi hay bồi dưỡng vật chất nào – mặc dù lý lẽ thường tình cũng có thể đòi hỏi điều này – nhưng chủ yếu là với mục đích được thành công, vì niềm vui có được khi có nó và vì những điều tốt đẹp họ có thể mang lại cho những người anh em. Qua ảnh hưởng của hắn, nhiều người khác đang dấn bước tiến lên, được thúc ép bởi một tình yêu sâu thẳm với ngành học của họ, những người đang gặt hái kỳ công, những người với tầm nhắm và niềm vui chủ đích là sự thu nhận và lan tỏa kiến thức, những người có tầm nhìn vượt xa trần tục, những người với bảng hiệu ‘Tiến mãi! Anh em, hãy vinh danh người nghệ sĩ; hãy cảm tạ người, hãy uống sức người!”
  4. “Tôi đã từng cho chúng ăn, hàng ngàn con chim bồ câu. Nhưng có một con, một con rất đẹp, trắng tinh với chấm xám nhẹ ngay hai đầu cánh. Con đó khác biệt. Nó là một con chim cái. Tôi chỉ cần mong muốn và gọi nó, nó sẽ bay đến bên tôi. Tôi yêu con chim đó như một người đàn ông yêu một người đàn bà, và nó yêu tôi. Khi nào mà tôi còn có nó, khi đó cuộc đời tôi còn có ý nghĩa.”
  5. “Có nhiều ngày tôi cũng không biết bữa ăn kế tiếp của tôi sẽ đến từ đâu. Nhưng tôi chưa bao giờ sợ làm việc. Có lần tôi đi tới một nơi người ta đang đào rãnh và nói rằng tôi muốn làm việc. Ông chủ nhìn vào bộ đồ tươm tất và bàn tay trắng mềm của tôi và cười to với những người khác… nhưng hắn cũng bảo ‘Được rồi. Sắn áo lên đi. Bắt tay vào làm việc.’ Và tôi đã làm siêng năng hơn tất cả. Cuối ngày hôm đó tôi được 2 đô la.”
  6. “Hơn 35 năm trước, tôi đã bắt đầu nghiên cứu về hiện tượng sấm sét và trong năm 1899 tôi đã thật sự thành công, sử dụng một máy phát 2000 mã lực, trong công trình tái tạo ra được sấm sét nhân tạo, với những dòng điện 18 triệu volts – 1200 amperes, thứ sấm sét cực mạnh này có thể được nghe thấy trong vòng bán kính 20 km. Tôi đã biết được cách tạo ra sấm sét như trong tự nhiên, và đã thuần thục mọi khó khăn về kĩ thuật trong công việc này.”
  7. “Tâm trí sẽ nhạy bén và sắc sảo hơn trong sự tách ly và tĩnh mịch không gián đoạn. Suy nghĩ thì không cần phải có một cái phòng thí nghiệm lớn. Tính nguyên bản phát triển mạnh mẽ trong sự tách ly, không bị ảnh hưởng từ bên ngoài, điều làm tê liệt trí sáng tạo. Hãy ở một mình, đó là bí quyết của những phát minh; hãy ở một mình, đó là khi những ý tưởng được nảy sinh. Đó là lý do tại sao nhiều phép lạ trên trái đất đã bắt nguồn từ những bối cảnh khiêm tốn.”
  8. “Tất cả mọi người khắp nơi nên có được những nguồn năng lượng miễn phí. Điện năng có mặt khắp mọi nơi với số lượng chất lượng vô hạn và có thể vận hành máy móc thế giới mà không cần tới than, dầu hay xăng.”
  9. “Tôi cảm thấy chắc chắn rằng những khám phá của tôi hoàn toàn không phải tình cờ, nhưng đích thực là một công trình từ một nguồn năng lực thiêng liêng.”
  10. “Món quà của sức mạnh tinh thần đến từ Trời, Thực Thể Thiêng Liêng, và nếu chúng ta tập trung tâm trí vào chân lý đó, chúng ta trở nên đồng nhịp với năng lực vĩ đại này.”
  11. “Trí não của tôi cũng chỉ giống như một cái máy thu nhận. Trong vũ trụ này có một cái lõi mà từ nó chúng ta tiếp nhận kiến thức, sức mạnh, và những nguồn động viên. Tôi chưa đâm thủng được vào những bí mật của cái lõi này, nhưng tôi biết nó tồn tại.”
  12. “Vì đã từng một lần từ ether mà ra, nên cuối cùng nó cũng sẽ đến ether mà về.”
  13. “Bản năng là điều vượt xa kiến thức. Chúng ta có, không nghi ngờ gì, một số sợi thớ tinh vi cho phép chúng ta nhận thức được sự thật, chân lý khi mà các phép suy luận logic hay bất kì nỗ lực ý chí nào của cái trí đều vô ích.”
  14. “Dự án của tôi bị trì hoãn bởi những quy luật tự nhiên. Thế giới chưa sẵn sàng cho nó. Nó đi quá xa trước thời đại, nhưng cũng chính những quy luật đó cuối cùng cũng sẽ thắng thế và trở nên như một chiến thắng khải hoàn.”
  15. “Cái mà chúng ta muốn nhất bây giờ là có một liên kết gần gũi hơn và thông hiểu giữa những cá nhân và cộng đồng khắp trái đất và loại trừ sự cuồng tín đề cao ý tưởng về cái tôi và cái kiêu mạn quốc gia, điều mà luôn có xu hướng đưa đẩy thế giới trở về thời kì man rợ và xung đột.”
  16. “Hầu hết mọi người đều say mê trong việc ngắm nhìn cái thế giới bên ngoài và họ hoàn toàn vô thức trước những gì đang diễn ra bên trong.”
  17. “Tôi hi vọng rằng những thí nghiệm tôi đã thực hiện cũng sẽ sớm được trình bày lý giải rằng tôi không chỉ thoáng qua được một tầm nhìn, nhưng là đã tóm được một sự thật vĩ đại và sâu sắc.”
  18. “Nếu bạn biết được sự vĩ đại của các con số 3, 6, 9, bạn sẽ có được chìa khóa mở ra vũ trụ.”

Biên dịch: Huy Nguyen – THĐP


🎯 Đặt mua tạp chí Aloha của THĐP để trau dồi kiến thức trí tuệ, những nội dung được chọn lọc chỉ có tại THĐP, từ nay sẽ không đăng full các bài dịch trong tạp chí nữa ➡️ bit.ly/THDPmembership
🎯 All Volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Hướng dẫn cơ bản cách ngồi thiền (thiền quán Vipassana)

(Bài này đã được đăng trong THĐP Club ngày 24/11/2019. Giờ đăng lại trên website để dễ chia sẻ hơn cho những ai cần.)

Nói về thiền thì có nhiều quan niệm, trường phái, cách thức khác nhau, nhưng bài này tôi chỉ xin chia sẻ hiểu biết cá nhân của mình về những khái niệm ý niệm cơ bản và cách ngồi thiền cho những người đang muốn tập ngồi thiền nhưng chưa biết nên ngồi thế nào. Bạn nào có góc nhìn, cách thiền khác thì hãy chia sẻ trong một bài viết khác, chứ không nên tranh luận bình luận vào đây gây hoang mang.

Một số người sẽ có ý kiến rằng thiền thì không nhất thiết phải ngồi, có thể thiền mọi lúc mọi nơi, trong mọi việc mình làm, gọi là thiền động. Tuy nhiên theo tôi thì việc ngồi xuống thiền là vẫn cần thiết. Chỉ khi ngồi xuống thì hành giả mới có thể chạm vào được sự tĩnh lặng tuyệt đối, cái không thể chạm vào được với thiền động. Càng tiến gần tới sự tĩnh lặng tuyệt đối và an trú trong sự tĩnh lặng tuyệt đối càng lâu thì sẽ càng có nhiều điều kì diệu xảy ra. Đỉnh điểm của những điều kỳ diệu chính là Samadhi.

THĐP từng làm vietsub cho video “Ngồi thiền có những lợi ích gì dựa theo khoa học?“. Ngoài những lợi ích này thì việc ngồi thiền còn là một trong những phương pháp đắc lực được những người học Đạo thực hành hơn 5000 năm nay, giúp một người nhận ra được sự thật quan trọng họ chưa từng nhận ra là họ không phải là người nghĩ ra những suy nghĩ trong đầu, không nhất thiết phải bị cuốn theo chúng, và những suy nghĩ đó có thể được lắng dịu xuống một cách tự nhiên không cưỡng ép như thế nào.

Theo hiểu biết cá nhân của tôi thì thiền là nghệ thuật của sự tập trung. Thiền là khi ta kết nối với con người thật của mình, sống với bản chất đích thực / Chân ngã của mình: ý thức thuần khiết, pure awareness, sự quan sát, sat-chit-ananda (hiện hữu-ý thức-phúc lạc). Một vài đối tượng phổ biến để tập trung quan sát là hơi thở, và/hoặc sự tĩnh lặng giữa các hơi thở, hay sự tĩnh lặng của một tâm trí đã lắng dịu. Trong lúc tập trung quan sát đó có thể vọng tưởng, tạp niệm sẽ nổi lên thì hãy quan sát, nhận ra chúng–nhận ra ta không phải là người nghĩ ra những suy nghĩ đó, chúng chỉ là quán tính của tâm trí–rồi kéo ý thức trở lại quan sát đối tượng thiền ban đầu, dần dần vọng niệm sẽ giảm bớt khiến tâm trí tĩnh lặng hơn. Chỉ đơn thuần quan sát chứ không phân tích, hay cố gắng nỗ lực áp chế, ngăn chặn suy nghĩ, vì làm như vậy cũng giống như “cố gắng làm cho mặt hồ tâm trí phẳng lặng bằng một cái bàn là”, theo cách nói của Alan Watts. Ngoài ra khi bước vào thiền định thì hành giả cũng nên loại bỏ tâm tham nếu có, tham muốn đạt được này kia khi thiền, Chí Tôn Ca đã dạy hãy hành động mà không mong cầu kết quả, lúc đó sẽ không phải dính nghiệp.

Mới tập thì ngồi 10-15 phút, dần dần tăng lên 30 phút hoặc hơn. Thời điểm thích hợp để thiền nên là buổi sáng sớm khi mới thức dậy. Đó là lúc tinh thần của bạn được sảng khoái tỉnh táo nhất, năng lượng đã được nạp đủ sau một giấc ngủ. Cá nhân tôi có thói quen thức dậy trong khoảng 5-6 giờ sáng, rồi bắt đầu ngồi thiền khoảng 30-45 phút để khởi đầu một ngày mới đầy sung mãn. Ngồi thoải mái, thẳng lưng, không ngồi kiết già được thì bán già cũng không sao, tê chân thì có thể thử ngồi trên một miếng lót (mông cao hơn chân một chút). Hít thở tự nhiên, không cố gắng điều khiển hơi thở, khi tâm trí dần tĩnh lặng thì hơi thở cũng sẽ tự nhiên trở nên chậm và sâu. Thở đúng tự nhiên thì khi hít vào bụng sẽ phình ra, vai không nhúc nhích, bụng phải thư giãn thì nó sẽ tự động phình ra. Thiền đúng thì sẽ tìm thấy được bình an, thư thái, được nạp đầy năng lượng. Thiền sai sẽ càng thấy căng thẳng có thể vì đã cố gắng kiểm soát tâm trí, thay vì chỉ đơn thuần là quan sát nó.

Có một số ý kiến cho rằng ngồi thiền cần thiết phải có một người thầy trực tiếp hướng dẫn nếu không sẽ bị “tẩu hỏa nhập ma”. Tôi không nghĩ vậy, không nhất thiết, có thì tốt không có thì tự tập theo những hướng dẫn trên bảo đảm cũng sẽ không sao. Phương pháp tôi đã nói bên trên thật ra cũng là tóm tắt đại ý của phương pháp thiền quán Vipassana đa số mọi người thực hành.

“Thiền định có thể cho bạn cái không gì khác có thể cho bạn. Nó giới thiệu bạn với chính mình.” ‒ Swami Rama

17 câu hỏi thường gặp về Thiền | Vũ Thanh Hòa

• [THĐP Translation™] Kỹ thuật hành thiền dành cho mọi mức độ IQ

Tác giả: Huy Nguyen

Photo: Moodywalk | Unsplash

“Dòng chảy” – Trạng thái cực đỉnh của mọi hành động

1

“Cái mềm yếu nhất trong thiên hạ chế ngự được cái cực nhất trong thiên hạ. Cái không có lại xâm nhập được vào chốn khốn cùng.” – Lão Tử

Trong triết lý của Lão Tử có định nghĩa về “dòng chảy” cùng với Vô vi (không làm). Theo nghĩa ứng dụng, chúng ta có thể mô tả vô vi như một trạng thái của dòng chảy, tương tự như “vùng” (“the zone”) khi đề cập đến những vận động viên. Khi người vận động viên rơi vào “vùng”, họ hoạt động không cần gắng gượng, họ di chuyển trong không gian và thời gian tưởng như không tốn chút công sức. Trong trạng thái ở trong dòng chảy đó, bên trong họ không tồn tại dù chỉ một chút sự cực đoan, không nỗi lo toan, không sự trầm tư. Tất cả mọi thứ như cuốn theo dòng chảy tự nhiên.

Vậy dòng chảy là gì? 

Dòng chảy là một chuỗi tất cả các hành động diễn ra tự nhiên và xuyên suốt, không chịu tác động bởi ham muốn, những vấn đề của quá khứ, và sự kỳ vọng của tương lai. Cơ bản của dòng chảy cũng tương tự thuyết Amor Fati của triết học phương Tây. Dòng chảy có thể được diễn đạt như:

  • Không hành động (Non-action)
  • Hành động không nỗ lực (Effortless action)
  • Hành động của cái không hành động (Action of non-action)

Tuy nhiên tư tưởng về việc không hành động đi ngược lại với niềm tin phương Tây thời hiện đại về việc cưỡng ép, làm việc chăm chỉ hơn để đạt được mục tiêu to lớn. Chúng ta được khuyến khích để trở nên tham vọng, để giành lấy sự kiểm soát trong nỗ lực. Trong khi đó, rất nhiều người thích nghi với lối sống đó với những tâm bệnh về rối loạn giấc ngủ, rối loạn lo âu, trầm cảm. Chúng ta coi thường tính thụ động, và thường nhầm lẫn nó với sự lười biếng, nhưng thật ra hai điều này lại khác nhau.

Khi chúng ta quan sát trong tự nhiên, ta sẽ thấy việc “không làm gì” trở nên có ý nghĩa hơn so với ta nghĩ. Kết quả không hề tương đương với số năng lượng chúng ta bỏ vào, kết quả sinh ra từ chuỗi nhưng hành động, và được tạo thành nhờ mức tần số của người làm phát ra. Điều đáng lưu ý ở đây là trong số tất cả những hành động ta cần phải làm, rất nhiều hành động diễn ra tự nhiên, không cần quá nhiều sự can thiệp để có thể đi đúng hướng. 

Lão Tử từng ví von cuộc đời như một dòng sông, ta có thể lựa chọn thả trôi bản thân xuôi theo dòng hoặc bơi ngược dòng, bám víu vào một cành cây nào đó. Nếu bạn ngẫm nghĩ và suy xét đủ lâu, cả tôi và bạn trong đa số thời gian vừa qua đều chọn bơi ngược dòng, mà không hề nhận ra điều đó. Tâm trí bạn tin rằng bạn có thể và nên kiểm soát môi trường xung quanh để tồn tại.

Đây là một xu hướng coi mình là trọng tâm của cái tôi (ego), bởi phần lớn những quá trình diễn ra bên trong cũng như bên ngoài chúng ta, không thuộc tầm kiểm soát của chúng ta.

Vậy nếu lựa chọn xuôi theo dòng chảy, ta sẽ có được gì?

Khi xuôi theo dòng chảy, tức là chúng ta căn chỉnh sự tồn tại của mình với quy luật tự nhiên, đây là con đường ít ma sát và lực cản nhất, cho tự nhiên một cơ hội để tự mở lối. Như vậy, cách thức của Lão Tử chính là vượt qua dòng sông mà không cố gắng kiểm soát nó.

Một trong hình tượng lý tưởng về dòng chảy chính là nước. Nước không có hình thù, tuyệt đối uyển chuyển, không phản khángg, dễ thích nghi và vô cùng hiền hoà. Cái thiện tuyệt đối giống như nước, có lợi cho vạn vật khi chảy qua nhưng lại chẳng tranh giành. Nước có thể mềm mại, nhưng nó chiến thắng cái cứng, minh chứng bằng sự sói mòn của đá được miêu tả trong câu nói “Nước chảy đá mòn.”

“Làm trống tâm trí, trở nên vô định. Vô dạng, như nước. Nếu bạn bỏ nước vào một cái ly, nó trở thành cái ly. Bạn bỏ nước vào một cái bình, nó trở thành cái bình. Bạn bỏ nước vào ấm trà, nó trở thành ấm trà. Và nước có thể chảy hay nó cũng có thể dập. Hãy như nước, bạn tôi.” — Lý Tiểu Long

Ứng dụng thực tiễn và kết luận

Khi rơi vào trạng thái của dòng chảy, bạn quên đi kết quả, áp lực, những nỗi lo lắng về tương lai hay sai lầm trong quá khứ, và ngay thời điểm bạn buông bỏ tất cả lại chính là lúc bạn có tất cả. Cái tất cả ở đây chỉ có bạn và việc bạn đang làm, dù là nhân viên kế toán với bản excel tài chính, một nghệ sĩ với bản nhạc, một vận động viên với trận đấu, một nhiếp ảnh gia với khung cảnh, một đầu bếp với món ăn hay một học sinh với vô số bài tập được giao.

Và cách duy nhất để đạt được trạng thái này chính là buông bỏ, nghĩa là dừng việc bơi ngược dòng, dừng lại việc cố bám vào những cái cây, thả quá khứ đi, không trông đợi quá nhiều vào tương lai, sống ở hiện tại và cứ sống thôi, đừng do dự…

Tác giả: Cristian
Edit: THĐP

Ảnh: Jack Anstey

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha của THĐP để trau dồi kiến thức trí tuệ, những nội dung được chọn lọc chỉ có tại THĐP, từ nay sẽ không đăng full các bài dịch trong tạp chí nữa ➡️ bit.ly/THDPmembership
🎯 All Volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

[Review] The Platform – Món quà của thượng giới và thông điệp tới thiên đàng

0

Đây là review mình viết dựa trên cảm nhận về khía cạnh tôn giáo và luân lý trong Platform của riêng cá nhân mình.

The Platform không phải là hố sâu đói khát, mà là món quà của thiên đường

The Platform với cái tên được dịch ra tiếng Việt là “Hố sâu đói khát”, rất gây tò mò và làm người xem liên tưởng đến yếu tố kinh dị. Nhưng với mình thì “Hố sâu đói khát” nó chẳng thể nào nói lên hết mọi vấn đề, ẩn dụ trong phim so với Platform – là Nền tảng, là một cái bục có thể di chuyển lên xuống theo đúng nghĩa đen.

Và trên cái bục đó bày biện rất nhiều cao lương, mỹ vị do các đầu bếp chế biến với sự giám sát kĩ lưỡng của bếp trưởng. Bếp trưởng chính là hình ảnh ẩn dụ của Chúa Trời. Các đầu bếp là những thiên thần đang cụ thể hoá những mong muốn của người phàm, được hình tượng bằng các món ăn ngon khi viết vào bản yêu cầu gửi đến Thiên đường. Và trong phim, Goreng đã chọn món ốc sên. Sự nổi giận của Chúa – Bếp trưởng khi có sai sót, dù chỉ là một sợi tóc rơi vào món panna cotta đã nói lên việc Chúa quan tâm đến con người thế nào trong từng món ăn – mong muốn của con người trước khi gửi đến họ.

“Ngay đến tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả rồi.” — Jesus (Matthew 10:30)

Cái bục bằng bê tông hoặc đá trong Platform cũng tượng trưng cho bàn thờ dâng lễ vật trong các tôn giáo thời cổ đại, nhất là người Do Thái luôn dâng lễ vật xuyên suốt trong Cựu Ước, nhất là sách Lê Vi có đề cập rất chi tiết.

Sau khi dâng lễ xong, toàn phần hoặc một phần của lễ sẽ chia cho những người tham gia cùng ăn. Còn trong các nhà thờ Công Giáo, bàn thờ bằng đá luôn được đặt chính diện để cử hành thánh lễ. Vì thế Platform – cái bục – bàn thờ chính là kết nối giữa Chúa và con người để dâng tiến và trao tặng.

Tầng 0 trong Platform là Thiên đường thì 333 tầng còn lại chính là Địa ngục. 3 lần 3 là 9 tương ứng với 9 tầng địa ngục được Dante Alighieri mô tả trong Địa ngục, một trong ba phần thuộc Thần Khúc. The PlatformĐịa ngục trong Thần Khúc đều đề cập đến 7 mối tội đầu trong Kitô Giáo là kiêu ngạo, tham lam, dâm dục, phẫn nộ, phàm ăn, đố kỵ và lười biếng. Goreng trong phim gần như đã gặp những nhân vật tồn tại 1 hoặc 2 đặc trưng của 7 mối tội đầu.

Platform – Địa Ngục đó lại có tính luân hồi khi mỗi tháng các tù nhân được thay đổi số tầng, tuỳ theo sự ngẫu nhiên. Nhưng một thứ sẽ không bao giờ đổi là bục đồ ăn bao giờ cũng đầy tràn các loại cao lương mỹ vị và ai ở tầng trên sẽ luôn nốc đầy hết sức có thể. Thậm chí làm dơ bẩn đồ ăn trước khi cái bục di chuyển xuống tầng dưới.

Kết cấu của Platform đầy bạo lực qua các trường đoạn mô tả tù nhân tranh giành, chém giết, dùng đủ mưu mô để sống cho bằng được. Đồ ăn trước khi Goreng hành động không bao giờ đến những tầng cuối cùng, dù Goreng, Imoguiri hay cả Baharat đều cho rằng sẽ có đủ cho tất cả nếu phân chia công bằng bằng ý thức chung.

Chúa – Bếp trưởng đã cụ thể hoá lời cầu nguyện – mong muốn của con người, nhưng chính con người lại ích kỷ và kiêu ngạo, khi ai cũng chỉ muốn giữ lại cho riêng mình nhiều nhất có thể, chứ không bao giờ muốn cho đi. Vì thế, Platform đáng ra đã trở thành một hệ thống phân chia món quà của thượng giới, thì lại trở nên địa ngục hay Hố sâu đói khát.

“Của thánh chớ liệng cho chó, ngọc trai đừng ném cho lợn kẻo chúng quay lại cắn xé anh em.”

Đó là lời cảnh báo của Chúa Giê-su tới các môn đệ ngụ ý nói về việc hãy cẩn thận trước tâm địa con người.

Trong Platform việc ai cũng tranh giành, dẫm lên đồ ăn, làm dơ bẩn, rồi cắn xé chém giết nhau vì bục đồ ăn là có ý này đến việc con người đã đố kỵ, tham lam và tàn bạo với nhau thế nào vì món quà của Chúa. Dĩ nhiễn là với cái nhìn của mình.

Tại sao mỗi tầng lại có hai người?

Mỗi tầng trong Platfrom đều chỉ có hai chứ không phải 1 hay 3 vì con số 2 đại điện tính nhị nguyên của mọi vấn đề, triết lý, đạo đức hay hành vi của con người và xã hội. Nhị nguyên là thiện và ác, cá nhân và cộng đồng, yêu và ghét, tha thứ và oán hận. Mỗi tầng của Platform mà Goreng được đổi là để bộ phim diễn giải từng vấn đề một.

Trong Kinh Thánh, Adam và Eva đại diện cho Nam và Nữ. Adam đã đổ lỗi Eva đã dụ dỗ mình ăn trái cấm. Đến lượt Eva lại đổ lỗi cho con rắn – Satan. Sau đó đến chuyện Cain và Abel dâng lễ vật, Cain đã giết em mình vì của lễ của Abel làm đẹp lòng Đức Chúa. Tiếp theo Jacob cướp quyền trưởng nam của anh mình là Esau bằng bát cháo đậu. Nhưng chưa hết, Jacob cũng đoạt luôn lời chúc phúc của cha mình là Isaac bằng món thịt nướng. Lời chúc đó Isaac định dành cho Esau. Tất cả những chuyện này xuất hiện trong sách Sáng thế và đều có liên quan đến đồ ăn. Cốt lõi của Platform xoay quanh giữa đồ ăn và giữa hai người đại diện cho tính Nhị nguyên. Và bế tắc bắt đầu từ đó.

Mỗi khi chuyển tầng mà mình gọi đó là tái luân hồi, Goreng luôn gặp 1 con người mới và vấn đề mới. Đầu tiên Goreng gặp lão Trimagasi, một con người hết sức đặc trưng của đám đông. Trimagasi nói rằng cuộc đời lão rất thích xem quảng cáo, chính con dao của lão mua là nhờ quảng cáo, rồi lão nổi điên khi biết bị lừa rồi liệng cái tivi xuống tầng trúng đầu một ai đó làm lão được đưa đến Platform. Trimagasi đại diện cho tính lười biếng, có xu hướng nhận định theo cái nhìn chung, cái nhìn của xã hội cùng một tính cách vị kỷ, nhỏ nhen, đầy mưu mô.

Lão nói tại sao lão lại phải vào đây chỉ vì cái tivi vô tình rơi trúng đầu một người nhập cư trái phép. Lão có thể chung sống hoà thuận khi mọi chuyện tốt đẹp. Còn lúc bị đổi xuống tầng 171, Trimagasi lựa chọn quyết định sẽ ăn thịt Goreng để tồn tại và lão đã hành động trước. Lão không tin người khác có thể đối xử tốt với mình nên thà phụ người trước khi người phụ mình. Lão chọn con dao Samurai Plus để tăng thêm khả năng tự quyết của mình.

Sau Trimagasi, Goreng ở chung tầng với Imoguiri. Một người làm việc trong Platfrom nhưng lại không hề biết Platform hoạt động thế nào. Cô khẳng định không có một ai dưới 16 tuổi ở đó và cũng không biết cấu trúc của Platform thực sự là gì. Imoguiri không nói dối vì công việc của cô chỉ là lấy mẫu đơn phỏng vấn mà thôi. Cô chỉ biết có công việc của mình, không cần quan tâm đến những người trong Platform thế nào hay ý Chúa trên cao ra sao. Cô sống không vị kỷ nhưng cũng không quan tâm đến người khác quá nhiều. Cho đến khi có chuyện xảy ra, khi Imoguiri biết mình ung thư. Biết mình sắp chết, cô tự nguyện vào Platfrom để thúc đẩy sự đoàn kết tự phát và tính ý thức về cộng đồng của mỗi người trong việc chia sẻ thức ăn. Nhưng cách của cô vô dụng trong 15 ngày liên tiếp.

Imoguiri giống lão Trimagasi ở hai điểm: Lựa chọn sai cách và cùng thất bại rồi trả giá bằng mạng sống. Một người vị kỉ, còn một người chỉ trở nên có tính cộng đồng khi nhận ra mình phải làm gì đó trước khi chết. Cả hai đều không hiểu Luật của Platform và cũng chẳng hiểu con người ở đó.

Platform vốn đã là một thế giới vô luật, mọi triết lý hay sự cải cách dù tốt đẹp đến đâu sẽ không bao giờ cải tạo được địa ngục này. Chỉ có hành động mới có thể tạo ra một điều gì đó, nhưng sẽ là ai và làm thế nào. Câu trả lời đó dành cho Đấng Cứu thế của Platform.

Những người bên cạnh đấng cứu thế

Himaru là người mẹ tìm con trong Platform với sự cuồng sát không thể ngăn cản. Nhưng những kẻ cô giết luôn là đàn ông. Trong Platform, nhiều kẻ không chỉ đói khát, mà còn thèm muốn sự thỏa mãn dục vọng nữa. Tất cả đều nói rằng Himaru tìm con mình, nhưng chính cô lại chưa bao giờ nói ra điều đó. Cô xuống hết tầng này đến tầng nọ, trong vai trò Thế thiên hành đạo, giết bất cứ ai chạm đến mình nhưng vẫn không tìm được con gái. Sau đó chính cô cũng đã chết dưới tay kẻ khác. “Kẻ nào dùng đao kiếm sẽ chết vì đao kiếm.” Platform đã truyền tải lời Chúa Giê-su rất rõ ràng qua hình ảnh Himaru.

Tuy nhiên cũng chính Himaru là người đã cứu Goreng khỏi bị Trimagasi ăn thịt. Và cũng chính cô đã cứa cổ Trimagasi trước khi Goreng đâm lão. Lão đã chết vì Himaru chứ không phải Goreng. Trong Kinh Thánh, hình ảnh người phụ nữ luôn bị thiệt thòi, o ép và lăng nhục. Nhưng chính những người phụ nữ đã luôn ở bên cạnh Chúa Jesus, ngay trong những giờ phút cuối cùng. Khoảnh khắc Himaru chăm sóc cho Goreng là sự ẩn dụ của Chúa Jesus khi được người một người phụ nữ tội lỗi lấy dầu thơm rửa chân và lấy tóc của mình lau sạch. Himaru đã nhìn thấy ở Goreng sự nhân từ, mấu chốt để sau đó Goreng phá vỡ được tái diễn một chu kỳ luân hồi của bạo lực và tội lỗi trong Platform. Cô giúp Goreng cũng chính là giúp chính mình.

Baharat thì là một con người đức độ và vô tư nhất có mặt trong Platform. Chính Barahat đã nói Chúa ở trên tầng cao nhất và cũng là Chúa nói với anh rằng “sẽ có hai người” đưa anh đến gặp Người. Tất nhiên là không phải đôi vợ chồng ở tầng 5. Ý của Barahat rất đơn giản, anh muốn lên tầng cao nhất để gặp Chúa.

Trong cuộc hành trình dài đi đến tầng 333, Baharat đã bảo vệ thành công món panna cotta được thầy anh khai sáng gọi là “Thông điệp gửi tới Thiên đường”. Sau đó Baharat đã cứu Goreng khỏi cái chết. Anh cũng bảo vệ panna cotta thành công trước khi gửi món quà của thiên đường cho đứa trẻ. Anh đã chết, đã đi gặp Chúa khi qua “hai người” anh giúp. Khác với Himaru dù Baharat cũng hạ sát vài người, nhưng cái chết của anh là “Dám chết cho người mình tin”. Đó cũng là thứ tình yêu cao cả nhất.

Không phải đấng cứu thế nhưng cũng là đấng cứu thế

Goreng đã chọn cuốn Donkihote để mang vào Platform chứ không phải đao kiếm hay chó mèo.

Donkihote đại diện cho hình ảnh một người ngây thơ tin vào những giá trị hào hiệp, quân tử, nhân đạo và lãng mạn của một hiệp sĩ thời trung cổ nhưng không đúng thời. Donkihote chỉ nhận ra những điều đó trước khi chết. Goreng với ngoại hình và tính cách giống hệt như Donkihote vậy. Anh ngây thơ đến mức ban đầu khi vào Platform luôn kinh ngạc trước bản chất của con người, mà thực ra tất cả chỉ là điều rất bình thường trong xã hội, trong Platform. Anh cũng thật thà khi nói rằng mình thích ăn ốc sên, rồi rất bất ngờ khi điều đó trở thành hiện thực.

Món ốc sên ấy dù nhỏ bé nhưng vẫn được Thiên đường chuẩn bị hết sức cầu kì và đặt lên một chiếc đĩa pha lê rất đẹp. Dù là điều ước nhỏ bé nhất, Chúa sẽ làm nó tốt nhất để gửi xuống cho con người. Mong muốn của Goreng đơn giản đến mức 32 tầng đầu không buồn động vào món ốc sên đó.

Khác với những lời kêu gọi sự đoàn kết tự phát của Imoguiri, Goreng đã trải qua biến động quá lớn để giúp cho mình không bị chết vô nghĩa như Donkihote. Nhưng anh cũng không phải là con người vị kỷ như Trimagasi. Goreng doạ sẽ bôi phân lên tất cả đồ ăn nếu tầng dưới không làm theo cách của Imoguiri. Nó hiệu quả nhưng vẫn chưa đủ để thay đổi Platform cho đến khi cái chết của Imoguiri và sự giúp đỡ của Baharat. Lúc này Goreng đã trở thành Đấng Cứu thế sau những lời nói của hai kẻ đã chết thì thầm với anh trong đêm:

“Thật vậy, nếu các ông không ăn thịt và uống máu Tôi các ông không có sự sống nơi mình. Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết, vì thịt tôi thật là của ăn, và máu tôi thật là của uống. Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy…”

Những lời ẩn dụ này là Chúa Giê-su nói về việc mình sẽ chết, nhưng cái chết của mình sẽ là sự cứu độ với tất cả con người. Chúa cứu chuộc con người thông qua cái chết của mình. Còn trong Platform, những điều của hai kẻ mà có thể Goreng đã ăn thịt kia ngụ ý nói rằng anh cũng xấu xa và có cùng bản chất như họ và những kẻ khác ở 333 tầng. Điều đó đúng, nhưng Goreng đã đưa ra lựa chọn cho riêng mình. Anh sẵn sàng đánh cược mạng sống của mình để đưa đồ ăn xuống tầng cuối cùng. Bất chấp mọi lý do, cái giả phải trả cũng phải xuống tới đó để gửi một thông điệp lên Thiên đường. Goreng từ việc không phải là Đấng Cứu thế, nhưng anh đã trở thành Đấng Cứu thế của Platform.

“Ta không muốn kẻ tội lỗi phải chết, ta muốn nó ăn năn, sám hối và sống.”

Goreng đã là một con người mới, là Đấng Cứu thế nhưng không phải sinh ra đã là vậy. Anh chọn mình phải trở nên như thế, thông qua các biến cố, sự kiện và tội lỗi vì ngay tới những kẻ tha hoá nhất cũng mong muốn một Đức Chúa của mình. Và Goreng lấy mạng sống của mình để phá vỡ sự luân hồi trong Platform và cứu tất cả mọi người bằng cách gửi một thông điệp lên Chúa.

Ban đầu là panna cotta.

Sau đó là một đứa trẻ.

Chi tiết hai tầng cuối cùng Goreng được chuyển đến mang những con số ám chỉ anh là Đấng Cứu thế. Tầng 33 đại diện cho số tuổi của Chúa Jesus tại trần thế và tầng 6 – ngày thứ 6 Chúa chịu chết.

Đứa trẻ là ai?

“Hãy để trẻ thơ đến với ta, vì Nước Trời thuộc về chúng.”

Đứa trẻ ở tầng 333 hiện thân cho những gì tốt đẹp nhất trong Platform. Hơn nữa là niềm tin. Sở dĩ Goreng tìm được đứa trẻ chứ không phải Miharu vì trong anh luôn có tính thiện và niềm tin chứ không chỉ có hận thù. Có thể Miharu đã từng xuống tận tầng 333 nhưng không gặp con mình – hiện thân của tính thiện. Đứa trẻ chỉ xuất hiện khi hội tụ đủ hai yếu tố: Sự hi sinh và chia sẻ. Và Goreng đã làm được.

Goreng đã để cho đứa trẻ lên tầng 0 gặp Chúa còn mình ở lại một không gian đen tối. Một nơi còn dưới cả tầng 333. Đó là nơi của sự chết.

Nhưng mình không cho rằng Goreng sẽ chết. Đối với niềm tin về cái chết và tình yêu “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người dám chết cho người mình yêu” mà Goreng đã gửi gắm vào đứa trẻ đưa lên Chúa, mong Người sẽ phá bỏ Platform để tất cả được đi ra khỏi đấy, thì chắc chắn anh sẽ chưa chết để chứng kiến điều Chúa sẽ làm, như Chúa đã chọn anh đến với Platform.

Phim kết thúc ở đoạn mở để tất cả có thể suy diễn mọi thứ tiếp theo sẽ thế nào tuỳ từng mỗi người. Tất cả mọi điều trên chỉ là sự nhận định của cá nhân mình thông qua cái nhìn của một người có Đạo. Việc của mình là viết ra suy nghĩ và chia sẻ nó đến với mọi người.

Tác giả: Đức Nhân
Biên tập: THĐP


🎯 Đặt mua tạp chí Aloha của THĐP để trau dồi kiến thức trí tuệ, những nội dung được chọn lọc chỉ có tại THĐP, từ nay sẽ không đăng full các bài dịch trong tạp chí nữa ➡️ bit.ly/THDPmembership
🎯 All Volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

[THĐP Translation™] Lợi ích của sự chuyển hóa năng lượng tình dục từ Napoleon Hill

2

thdp translation 4

Nội dung bài dịch này được trích từ quyển Chiến thắng con quỷ trong bạn (1938). Napoleon Hill có thể được xem là “ông nội” của mấy cuốn “self-help” thời nay. Trong quyển sách Nghĩ và Làm Giàu (Top Bestseller trong những quyển “self-help”) đã dành ra hẳn chương 12 để nói về năng lượng tình dục và sự chuyển hóa năng lượng.

Hỏi: Đắm chìm trong sắc dục, tình dục, dâm dục sẽ gây ra thiệt hại gì?

Đáp: Thiệt hại lớn nhất là nó làm cạn kiệt nguồn sinh lực vĩ đại nhất của đàn ông, và nó phí phạm, không gì có thể bù vào cho đủ, năng lượng sáng tạo của đàn ông.

Nó làm tiêu tán nguồn năng lượng tự nhiên cần dùng để duy trì sức khỏe. Sex là sức mạnh chữa lành hữu ích nhất của Thiên Nhiên.

Nó làm tiêu tán năng lượng hấp dẫn của một nhân cách đáng mến.

Nó lấy đi sự lấp lánh trong mắt một người, và đưa vào sự chói tai trong giọng một người.

Nó tiêu diệt sự hăng hái, kiềm nén hoài bão, và dẫn tới thói quen không sớm thì muộn, đi từ chủ đề này tới hết chủ đề khác, không trụ được vào một chủ đề hay đam mê nào.

Đây là chuyện bình thường của nhóm 98% dân số! Chào mừng bạn tới nhóm 2%. Một khi bạn đã ở trên đỉnh núi của nhóm này, bạn không bao giờ có thể trở lại con người cũ.

Hỏi: Cảm xúc tình dục có thể đạt được những mục đích lợi ích nào không, nếu được kiểm soát và chuyển hóa?

Đáp: Tình dục có kiểm soát cung cấp sức lực hấp dẫn, khả năng thu hút người khác. Nó là yếu tố quan trọng nhất cho một nhân cách thiện lành.

Nó khiến giọng nói trở nên có sức mạnh hơn và cho phép truyền đạt bằng giọng nói bất cứ thông tin nào.

Nó truyền năng lượng động lực cho bạn hiện thực hóa khát khao.

Nó nạp đủ năng lượng cho hệ thống thần kinh cần thiết cho sự vận hành, duy trì cơ thể.

Nó mài dũa trí tưởng tượng và khiến bạn có thể tạo ra những ý tưởng hữu ích.

Nó khiến cho những những hoạt động vật lý và tinh thần được tăng nhanh và chuẩn xác.

Nó cho bạn sự bền bỉ và kiên định để theo đuổi mục đích lớn trong cuộc đời.

Nó là liều thuốc giải cho MỌI sợ hãi.

Nó khiến một người miễn nhiễm với nản chí.

Nó giúp làm chủ được sự lười biếng và trì hoãn.

Nó cho bạn sự bền bỉ thể xác và tinh thần khi trải qua sự đối kháng hay thất bại.

Nó cho bạn những phẩm chất chiến đấu cần thiết dưới mọi hoàn cảnh để tự vệ.
Tóm lại, nó tạo ra người chiến thắng, không phải kẻ bỏ cuộc!

Biên dịch: Prana


🎯 Đặt mua tạp chí Aloha của THĐP để trau dồi kiến thức trí tuệ, những nội dung được chọn lọc chỉ có tại THĐP, từ nay sẽ không đăng full các bài dịch trong tạp chí nữa ➡️ bit.ly/THDPmembership
🎯 All Volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Sự thật về thứ được gọi là “Ma túy” (Drugs)

4

Trước khi vào bài viết các bạn hãy cởi bỏ hết những định kiến đã được ăn sâu vào tâm trí của các bạn từ trước tới giờ, và hãy đọc với trí tò mò của mình, và quan trọng là không phán xét.

CẢNH BÁO: TÔI KHÔNG KHUYẾN KHÍCH BẤT KỲ AI SỬ DỤNG CHẤT KÍCH THÍCH TRONG BÀI VIẾT NÀY, HOẶC SỬ DỤNG CHO BẤT CỨ MỤC ĐÍCH GÌ KHI CHƯA CÓ ĐỦ HIỂU BIẾT ĐÚNG ĐẮN VÀ ĐỦ NHẬN THỨC VỀ TÁC HẠI VÀ TÁC DỤNG CỦA CÁC CHẤT KÍCH THÍCH.

Ok here we go!

“If you want the truth, no one is going to tell you the truth, they’re going to tell you their version. So if you want the truth, you have to seek it out for yourself. In fact that’s where power lies, in your willingness to look beyond this story, any story. And as long as you keep searching, you are dangerous to them. That’s what they’re afraid of: you. It’s all about you. And a little bit about me too.” — Julian Assange

“Nếu bạn muốn biết sự thật, sẽ không ai nói cho bạn biết cả. Họ sẽ chỉ cho bạn biết phiên bản của họ. Vậy nếu bạn muốn biết sự thật… bạn phải tự tìm kiếm nó. Thực sự đó là nơi quyền lực ngự trị, chính là ở trong sự sẵn sàng nhìn xa hơn câu chuyện này, hay bất cứ câu chuyện nào. Miễn là bạn tiếp tục tìm kiếm, bạn sẽ là mối đe dọa đối với họ. Đó chính là điều họ lo sợ. Là bạn, tất cả là bạn, và một chút về tôi nữa.” — Julian Assange (người sáng lập Wikileak).

Tôi sẽ mở đầu bài viết của tôi với 2 chữ “ma túy”. Bạn có cảm thấy chút gì đó sợ hay có chút gì đó đề phòng và cảnh giác với thứ mà chúng ta hay gọi và gắn cho nó, những thứ mà chính phủ hầu hết trên thế giới này đang cố ngăn chặn và dùng mọi nguồn lực để tôi và các bạn… tất cả chúng ta tránh xa, chỉ vì e ngại chúng ta sẽ trở thành những con nghiện ma túy và ma túy sẽ phá hủy chúng ta?

Liệu tất cả những gì chúng ta đang biết về ma túy đều sai?

Hãy cùng bắt đầu với định kiến mà chúng ta được biết và được khẳng định bấy lâu nay, đó là về Heroin. Hàng thập kỷ qua tất cả chúng ta đều được nghe về điều này: Heroin gây ra nghiện Heroin, về thể lý cơ thể bạn cần đến nó, và sau 20 ngày bạn sẽ trở thành con nghiện, cơ thể bạn sẽ thèm thuốc quằn quại. Và không có gì ngạc nhiên khi mà trước đây tôi cũng đã từng nghĩ như các bạn.

Như các bạn đã biết có vô số người (có cả người thân của bạn) bị thương hay có bệnh nặng đang nằm trong bệnh viện đều đang được tiêm chất giảm đau trong bệnh viện, chất giảm đau được tiêm cho bênh nhân hàng tuần liền đó là Diamorphine, thực tế đây chính là Heroin cực mạnh, có thể nói là mạnh và tinh khiết gấp nhiều so với Heroin bạn mua kiếm được ở bên ngoài, vì nó không bị pha tạp chất mà người buôn pha vào. Vậy họ hay những người thân của bạn sẽ là những con nghiện sau khi ra viện chứ? Tất nhiên là không rồi. Tại sao vậy?

Và những định kiến về nghiện bên trên được bắt nguồn và được thể hiện qua những thí nghiệm vào đầu thế kỷ 20. Thí nghiệm đơn giản đó là bắt một con chuột cho vào một cái lồng với hai bình đựng nước, một bình đựng nước và bình còn lại đựng heroin, hay cocain sau một thời gian con chuột chỉ tập trung vào bình chứa nước gây nghiện, và hầu như chúng tự tử khá nhanh. Kết quả như nhau với nhiều lần thí nghiệm khác.

Năm 1970 mọi thứ đã thay đổi, khi giáo sư tâm lý học Bruce Alexander nổi tiếng với thí nghiệm về tâm lý học “Rat park” đã suy nghĩ theo một hướng hoàn toàn khác, ông nhận ra rằng con chuột bị nhốt một mình trong lồng, nó không có việc gì làm ngoài uống Heroin. Ông đã thử thay đổi thí nghiệm bằng cách tạo ra Rat park — “một thiên đường cho chuột” và đưa nó vào chiếc lồng, ở đó chúng có thức ăn, cây cối, đồ chơi, đường hầm… và còn có những chuột khác và chúng được tự do have sex. Và tất nhiên vẫn có 2 bình nước và Heroin, kết quả là hầu hết lũ chuột đều không đả động gì đến bình có pha heroin. Why?

[THĐP Translation™] Thí nghiệm Công Viên Chuột đã chứng minh tất cả những gì bạn biết về nghiện ma túy đều sai

Điều này không chỉ đúng với loại chuột mà nó còn đúng với cả con người khi ví dụ điển hình nhất là trong suốt thời kỳ chiến tranh tại VN, 20% binh lính Mỹ tham gia cuộc chiến sử dụng Heroin, nhưng khi chiến tranh kết thúc họ trở về quê hương và họ có trở thành những con nghiện? Không ai trong số họ trở thành những con nghiện khi trở về nhà, họ cũng chẳng bị vã thuốc, hay phải đi cai nghiện. Why? Hãy cùng đọc tiếp để biết câu trả lời…

Chúng ta hãy đến với cuộc chiến chống ma túy được bắt nguồn từ Mỹ

Các bạn còn nhớ ngài tổng thống Mỹ Nixon, người đã bãi bỏ bản vị vàng đối với đồng USD như tôi có nhắc ở các bài viết trước đó, hơn 40 năm trước ông cũng đã tuyên bố Ma túy chính là kẻ thù số một của xã hội và của nước Mỹ, và bắt đầu một chiến dịch quy mô chưa từng có trên toàn cầu. Cuộc chiến chống ma túy!

Hãy nhìn những gì mà nó đã gây ra với thế giới. Những vụ giết người, tình trạng lộn xộn nhiều nơi trên thế giới (Mexico, Brazil, Colombia, Philipines…), và nhiều nơi khác trên hành tinh này, thị trường trợ đen trị giá hơn 400 tỷ USD một năm, tù nhân tràn ngập các nhà tù của Mỹ và các nước Mỹ latinh, châu Á, châu Âu, Cảnh sát và quân đội đắm chìm vào cuộc chiến bất phân thắng bại với các băng đảng xã hội, bạo lực, tham nhũng và những vi phạm nhân quyền nghiêm trọng của giới chức trách trên toàn thế giới…

Vì một thế giới không có Ma túy, và cốt lõi của cuộc chiến đó là:

NO DRUGS = NO PROBLEMS

Vì thế mà trong hàng thập kỷ qua, chính phủ các nước đã tiêu tốn hàng tỷ USD ngân sách và nguồn lực tập trung vào việc xóa bỏ nguồn cung cấp ma túy và bắt giam những kẻ buôn bán ma túy.

Nhưng điều này đã bỏ qua điều căn bản nhất của thị trường đó là Cung — Cầu. Nhưng đối với ma túy thì điều đó càng làm tình hình trở nên tồi tệ, với ma túy thì nhu cầu luôn ở mức cao nhất bất kể giá của nó cao đến bao nhiêu, và theo quy luật cung cầu khi cắt giảm nguồn cung trước khi cắt giảm cầu nó sẽ đẩy giá ma túy lên cao, và khiến cho các băng đảng và dân buôn ma túy càng thèm khát kiếm được lợi nhuận. Thị trường ma túy không nhạy cảm về giá, do vậy việc này khuyến khích tạo ra nhiều ma túy tổng hợp hơn và việc dễ bị bắt dẫn đến sản xuất ra ma túy mạnh được pha với nhiều tạp chất có hại cho não bộ và với khối lượng ít hơn để vận chuyển mà không cần quan tâm đến việc nó có phá hủy người khác hay không (Cỏ Mỹ, Ma túy đá, Ma túy tổng hợp…). Đây là một vấn đề vô cùng nan giải.

Và trong khi đó vẫn có nhiều người và thậm chí càng ngày càng nhiều người sử dụng ma túy nhiều hơn bao giờ hết. Đó chính là nhu cầu.

Chính phủ các nước kết hợp việc xóa bỏ nguồn cung đồng thời cũng ban hành các luật lệ và bỏ tù để ngăn cấm tất cả người dân sử dụng chúng. Nhưng điều này có thể gây ra những tổn hại lớn cho toàn xã hội, điển hình đó là bạo lực leo thang giữa các băng đảng và với cả cảnh sát và chính quyền. Theo ước tính, tỷ lệ giết người ở Mỹ tăng 25%-75% vì cuộc chiến chống ma túy, hay tại Mexico ước tính hơn 146,000 đã bị giết từ năm 2007 đến 2014…gấp hơn rất nhiều lần so với số binh sỹ Mỹ chết tại các chiến trường tại các nước Ả Rập, nơi Mỹ đang gây chiến tại đó.

Hay như chúng ta mới thấy gần đây nhất khi tổng thống mới nhậm chức của Philippines người đưa ra chính sách thanh trừng tội phạm có liên quan tới ma túy, và có những biện pháp mạnh khi cho phép cảnh sát giết tội phạm ma túy, và thậm chí treo thường 400USD/ mạng người. Cảnh sát Philippines đã thừa nhận họ giết 2,600 người chỉ trong 9 tháng. Điều đáng buồn là cảnh sát chỉ nhắm tới những đối tượng sử dụng ma túy nhỏ lẻ, không có điều kiện kinh tế. Trong khi đó, những tên trùm buôn được cho vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. So sad!

Chính phủ các nước thực sự muốn bảo vệ người dân?

Một trong những nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến trên hay khiến một số loại chất kích thích được hợp pháp trong khi những chất khác thì không, nó không liên quan gì đến khoa học hay sức khỏe hay những rủi ro của chất kích thích. Mà nguyên nhân nó liên quan đến ai là người sử dụng. Lịch sử chỉ ra rằng việc cấm sử dụng thuộc phiện bắt nguồn từ những người nhập cư từ Trung Quốc, sau một ngày làm việc nặng nhọc họ về nhà và thư giãn với 1 ít thuốc phiện bằng tẩu giống như khi họ còn ở quê nhà, và đạo luật đầu tiên cấm sử dụng mà túy đầu tiên bắt đầu tại Califonia và Nevada xuất phát từ nỗi sợ người Trung Quốc sẽ biến phụ nữ da trằng thành nô lệ tình dục nghiện thuốc phiện, và sau này là hàng loạt các nỗi sợ như nghiện cocain từ những người da đen ở phía nam hay cần sa từ những người nhập cư từ Mexico.

0_BAooQMTnN35fI705

Mỹ chỉ chiếm 5% dân số thế giới nhưng lại chiếm tới 25% số người bị giam giữ vì liên quan tới ma túy trên toàn thế giới. Tất cả chỉ vì họ đã chọn nhầm loại thuốc? Chỉ trong vòng hơn 40 năm kể từ năm 1971 hiệu lực về đạo luật cấm chất kích thích ban hành, số người phải vào tù đã tăng hơn 800%!

Đừng quên Coca-Cola chứa Cocain đến tận thế kỷ 19, và đến giờ thì chưa có thứ nào gây nghiện hơn Coca-Cola.

Hãy nghĩ về thuốc lá, không có thứ gì vừa quyến rũ và vừa giết người như thuốc lá.

Hãy nghĩ về rượu, bao nhiêu người chết, mất trí, điên loạn, tại nạn giao thông, nguyên nhân của bạo lực và chém giết.

Vậy chính phủ có thực sự đang bảo vệ chúng ta như họ làm? Tại sao một số được hợp pháp hóa, tại sao một số lại không?

Lý do thực sự là gì khi hiện tại hầu hết chính phủ các nước vẫn không từ bỏ cuộc chiến trên?

“Các chính phủ không muốn người dân của mình thông minh, bởi vì những người có tư tưởng chống lại rất khó cai trị. Họ chỉ muốn công chúng thông minh vừa đủ để trả tiền thuế và ngu vừa đủ để tiếp tục bỏ phiếu.” — George Carlin

Ở đây bao nhiều người các bạn nghe về cần sa có thể chữa được ung thư, chứng bệnh động kinh và tâm thần…?

Và nếu nó là sự thật và mọi người bắt đầu tìm hiểu và dùng nó để điều trị bệnh với phương pháp đơn giản và không hề tốn kém, thì nguồn thu từ các bệnh nhân ung thư và các bệnh nhân tâm thần của các bệnh viện và tập đoàn thuốc sẽ ra sao? Khi không còn ai phải bỏ ra rất nhiều tiền để chết, và để điều trị nhưng vẫn vô phương cứu chữa. Trước đây tôi có giới thiệu bộ phim tài liệu “RUN FROM THE CURE (Subviet, Tiếng Việt — TỰ CỨU LẤY MÌNH)” các bạn xem sẽ hiểu, đó chỉ là một trong những lý do.

Ở đây có bao nhiêu bạn được nghe về các chất thức thần có thể chữa được các chứng bệnh trầm cảm, tự kỷ, rối loạn cảm xúc… và nó giúp tâm trí con người có thể giao tiếp được với Thượng đế và Vũ trụ (có thể đến đây nhiều bạn nghĩ thật là hoang tưởng, ảo tưởng). Hay chất thức thần được nhân loại sử dụng trong hàng ngàn năm nay để có thể giao tiếp với Thần linh trong các nghi thức tôn giáo!

[THĐP Translation™] Thời đại phục hưng của chất thức thần

Trong một cuộc phỏng vấn với Terence McKenna (Triết gia, học giả, nhà nghiên cứu, giáo sư, tác giả, du thần gia người Mỹ) câu hỏi đưa ra là “Tại sao chính phủ lại cấm các chất thức thần?” (DMT, LSD, Magic Mushroom…) Ông trả lời,

“Nền văn minh của con người đã đưa ra rất nhiều những ý tưởng về tôn giáo, những ý tưởng về chính trị. Một số tồn tại được, một số thì không. Đó là bởi vì hệ thống xã hội đang chấp nhận những áp lực về chọn lọc, và qua thời gian hệ thống xã hội được xây dựng nên bởi những thứ được lưu lại và cũng bởi những thứ bị loại bỏ đi. Và khi bạn đưa những chất kích thích và trong hệ thống đó, nó thực sự sẽ kích hoạt những ý tưởng không bình thường, những ý tưởng hình thành nên niềm tin về sự sống, cái chết, giá trị, hôn nhân, sinh sản và rất nhiều thứ khác và đó là những thứ nhạy cảm và chắc chắn sẽ trở thành những điểm gây tranh luận…”

Liệu rằng chính phủ hay giới tinh hoa luôn muốn bạn ở trong chiếc hộp tâm trí, và không muốn tâm trí của các bạn vượt xa hơn những gì thực tại các bạn muốn biết?

Liệu rằng thứ được gọi là ma túy có giúp con người vượt qua những giới hạn về tình yêu, tâm linh, tôn giáo, tư tưởng, sự sáng tạo và những giá trị… mà bạn chưa bao giờ được trải nghiệm. Họ sợ nhận thức của bạn thay đổi khi có những trải nghiệm đó? Họ sợ bạn vượt qua được những bức tường mà họ cố gắng dựng nên bằng giáo dục và tảy não bạn bằng nhiều công cụ?

Họ sợ bạn vượt qua những khuôn mẫu mà họ đã định hình sẵn cho bạn thông qua những khuôn mẫu về nền văn hóa hiện đại.

Tôi nghĩ đó là lý do sâu xa cho việc cấm đoán và đưa chúng ta đến một xã hội không có sự đột phá về những tư tưởng và những sự sáng tạo mới. Một xã hội với nền văn hóa chưa trưởng thành. Một xã hội bị bó hẹp về suy nghĩ, và bị điều khiển tâm trí.

Liệu hợp pháp hóa hay từ bỏ cuộc chiến chống ma túy có khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn?

Câu trả lời là có.

Hãy cùng nhìn và ví dụ điển hình là Bồ Đào Nha, năm 2000 họ là một trong những nước có vấn nạn về ma túy tồi tệ nhất Châu Âu, 1% dân số nghiện Heroin. Họ dùng các biện pháp mạnh như chính phủ Mỹ và các nước đang làm: bắt bớ, cấm đoán, làm nhục, cô lập… nhưng kết quả càng làm mọi thứ tệ hơn. Chính phủ Bồ Đào Nha đã có một sự thay đổi hoàn toàn ngược lại. Thay vì dùng tiền để tài trợ cho các cuộc chiến chống ma túy, thì họ dùng tiền đó để tạo ra một sự thay đổi hoàn toàn khác, đó là giúp những người nghiện hòa nhập lại với cộng đồng, tạo công ăn việc làm cho họ qua các khoản vay nợ, hay nhận vào các nhà máy, không có bắt bớ, không có phán xét, và không kỳ thị.

Kết quả là số người nghiện Heroin giảm 50% từ năm 2000 đến nay.

Hãy nhìn vào bảng so sánh với Mỹ nơi khởi nguồn của mọi vấn đề. Bồ Đào Nha có tỷ lệ người chết/triệu người còn thấp hơn cả quốc gia hợp pháp hóa một số các loại ma túy như Hà Lan, Đức…

Hay Hà Lan, một trong những nước tiên phong về hợp pháp hóa nhiều loại chất kích thích. Họ đã phải đóng cửa tới 4 nhà tù vì không có tội phạm. Khi bạn ở nơi công cộng bạn sẽ bị phạt sấp mặt l nếu hút thuốc, nhưng với cần sa thì bạn hoàn toàn không có vấn đề gì. Rất nhiều nước tại châu Âu, Canada, Mỹ Latinh đã có các bước tiến lớn về việc hợp pháp hóa các loại chất cấm. Họ vẫn đang đấu tranh cho sự thật.

Và tôi cho là hợp pháp hóa và giáo dục về kiến thức là điều cần thiết khi những năm gần đây nhận thức về tác dụng y tế của cần sa, một trong những chất kích thích được liệt vào chất cấm ma túy loại 1 đã có một bước tiến thay đổi quan trọng.

[THĐP Translation™] Tại sao Thần Shiva uống rượu và hút cần sa?

[THĐP Translation™] Đấng được xức dầu: Bằng chứng cho thấy Chúa Giê-su đã làm phép lạ bằng dầu cần sa

Các nghiên cứu về chất thức thần được sử dụng để điều trị cho các chứng rối loạn tâm lý dùng cho các binh sĩ hay những người bị tự kỷ đã đang và đươc công nhận rất nhiều nơi trên thế giới.

Việc hợp pháp hóa và đưa ra những quy định về độ tuổi sử dụng thực sự có hiệu quả khi số tiền về thuế thu lại từ mục đích kinh doanh là rất có lợi cho chính quyền.

Vậy quay lại với câu truyện lũ chuột được thí nghiệm và các binh Sỹ Mỹ tại chiến tranh VN.

Điều gì làm cho lũ chuột và các binh sĩ phải sử dụng ma túy, khi chúng và họ không có sự lựa chọn nào khác buộc phải tìm đến ma túy để né tránh sự cô đơn và chết chóc? Và tại sao chúng lại không sử dụng nữa khi chúng có công viên chuột, và các binh sĩ cũng không sử dụng nữa khi họ an toàn trở về nhà?

Câu trả lời ở đây chính là môi trường sống, cái lồng thí nghiệm, cái cũi, chiếc hộp tâm trí mà chính con người chúng ta vô hình tạo ra cho nhau (chiến tranh, đố kỵ, lòng tham, ruồng bỏ, phân biệt, bị lạm dụng, bạo lực, cô đơn, sợ hãi…) và điều đó đẩy chúng ta đến với việc không còn sự lựa chọn nào tốt đẹp hơn ngoài việc chúng ta sử dụng chất kích thích để xoa dịu cơn đau, sợ hãi, cô đơn, trốn tránh thực tại… Việc lún sâu và trốn tránh thực tại… này lúc nào cũng sẽ dẫn đến kết quả xấu và sự hủy diệt không đáng có (giống lũ chuột trong chiếc cũi khi chưa có thiên đường).

“Người ta không nghiện rượu hay ma túy, người ta chỉ nghiện việc thoát khỏi thực tại” — unknown

Lũ chuột có thiên đường, và chúng có tự do lựa chọn những điều khiến chúng hạnh phúc khiến chúng không cần thiết phải sử dụng ma túy để có được niềm vui.

Các binh sĩ trở về nhà với gia đình vợ con, trở về với cuộc sống bình yên, hạnh phúc và không còn phải sợ hãi với cái chết cận kề… mọi thứ bình yên và tốt đẹp quay trở lại với họ thì việc sử dụng và tái nghiện đã không diễn ra với họ.

Người thân của bạn sử dụng Heroin chất lượng cao trong bệnh viện hàng tuần liền, khi ra khỏi viện trở về với cuộc sống bình thường với người thân, họ chả còn có ý nghĩ đến việc là họ được sử dụng ma túy, và sợ bản thân bị nghiện.

Các bệnh nhân nghiện ma túy tại Bồ Đào Nha sau khi được ra tù hoặc trở lại với cuộc sống bình thường không bị phán xét, được hòa nhập, và bình đẳng với những sự lựa chọn của mình… họ có tái nghiện trở lại? cuộc sống của họ có cải thiện? (số liệu đã chỉ ra như bài viết đã dẫn chứng).

Hà Lan, Anh, Canada, Tây Ban Nha… liệu họ có kế hoạch hợp pháp hóa các chất kích thích từ trước đến nay, họ có sợ những con nghiện phá hủy quốc gia của họ, phá hủy tương lai của họ?!!!

Những thanh niên mới lớn, với sự tò mò và khám phá tìm đến chất kích thích để tìm sự mới lạ, giải trí, và có phần nào đó bồng bột… Hay có thể những người dân bình thường nào đó (họ có thể là người thân của bạn, con cháu các bạn sau này, bạn thân của bạn…) đang chịu những nỗi đau, sự kìm hãm, bị lạm dụng, bỏ rơi…không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tìm đến chất kích thích. Hay những người cần đến chất kích thích để khám phá ra những điều mới, những phát minh mới, sáng tạo… giúp ích cho xã hội. Liệu họ có cần đến sự giáo dục về tác hại, tác dụng của chất kích thích hay sự giúp đỡ về cuộc sống, sự chia sẻ … hơn, hay là thay vào đó là sự phán xét, hình phạt, ruồng bỏ, phân biệt… để đẩy họ lún sâu và việc không còn sự lựa chọn nào khác?

Hãy tưởng tượng, nếu một ngày nào đó, bạn phát hiện ra đứa con mới trưởng thành yêu quý của mình nó có lén sử dụng ma túy. Bạn sẽ phát điên lên, sẽ nó một bài học và răn đe nó rằng nếu còn tiếp tục sử dụng sẽ đưa vào trại cai nghiện hay bạn sẽ bình tĩnh tìm hiểu tại sao nó lại tìm đến chất kích thích. Vì sự tò mò, muốn khám phá của tuổi mới lớn hay nó đang gặp vấn đề gì đó mà không thể giải quyết hoặc thoát ra được. Bạn sẽ tạo ra cho nó một cái cũi để cai nghiện hay bạn cần hiểu và giúp nó có được kiến thức để tìm được niềm vui như lũ chuột có được thiên đường?

Tiền bạc, của cải, chất kích thích, thức thần… tất cả chỉ là công cụ. Những thứ đó có thể giúp bạn đạt được sự Tự do, bước vào thiên đường…, nhưng nó cũng có thể làm bạn trở thành Nô lệ, và đi vào địa ngục… Tất cả đều tùy thuộc vào chính bản thân mỗi người (giáo dục và khả năng nhận thức). Hãy thức tỉnh!

Giáo dục và nhận thức là vô cùng cần thiết, bạn không thể che giấu và cấm chất kích thích. Con người vẫn sẽ luôn tìm đến chất thức thần. Hàng ngàn năm nay đến hiện tại đã chứng minh. Không ai có thể cấm được. Thay vì cấm thì ta nên nói về nó, giáo dục nó cho hết thảy mọi người về tác dụng, tác hại, liều lượng, tốt — xấu, đúng — sai… và quan trọng nhất vẫn là tạo ra một thế giới với tình yêu, lòng vị tha, sự tôn trọng lẫn nhau… (tạo ra một thiên đường cho con người trên trái đất) hơn là chiến tranh, lòng tham, ganh đua, đố kỵ… Điều này bắt đầu từ mỗi cá nhân chúng ta chứ không ai khác.

Và cuối cùng tôi cho là còn rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp, và cần được tháo gỡ!

Vậy định kiến về Heroin, ma túy đưa bạn đến con đường nghiện ngập và không thể nào thoát ra được từ trước đến nay là sai? Bạn tự trả lời nhé.

Tin vui là chúng ta đang có những cuộc cách mạng, những cố gắng và những sự đấu tranh để phơi bày sự thật và để giúp cho nhận thức của con người được nâng cao hơn đang có những kết quả đáng mong đợi.

We are waiting for Better Future!

Tham khảo

  • http://www.drugpolicy.org/issues/drug-war-statistics
  • Addiction: https://www.youtube.com/watch?v=ao8L-0nSYzg
  • Everything you think you know about addiction is wrong | Johann Hari https://www.youtube.com/watch?v=PY9DcIMGxMs&t=613s
  • Why The War on Drugs Is a Huge Failure https://www.youtube.com/watch?v=wJUXLqNHCaI
  • Ethan Nadelmann: Why we need to end the War on Drugs
    https://www.youtube.com/watch?v=uWfLwKH_Eko&t=665s
  • https://wakeup-world.com/2015/08/28/dr-sebi-the-man-who-cures-aids-cancer-diabetes-and-more/?fbclid=IwAR2jUSklD2P0DYMpxQLf2YYVlXQmOqboT5D3pIxnL1mv4UkdWEgKDWAkHE8

Tác giả: Luce Wayne
Biên tập: THĐP

Featured image: Cameron Gray

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha của THĐP để trau dồi kiến thức trí tuệ, những nội dung được chọn lọc chỉ có tại THĐP, từ nay sẽ không đăng full các bài dịch trong tạp chí nữa ➡️ bit.ly/THDPmembership
🎯 All Volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

[THĐP Vietsub] Krishnamurti — Người quan sát cũng chính là cái được quan sát

https://www.facebook.com/TrietHocDuongPho2.0/videos/641197120063781/

Xem trên Facebook

Muốn giác ngộ, thực chứng chân lý bất nhị này thì phải tập ngồi thiền. Ngồi thiền để rèn luyện khả năng làm chủ được tâm trí, không còn bị bó buộc trong tâm trí. Ngồi thiền để nhận ra được bạn thật sự là ai, là gì, self-realization, và vĩnh viễn không còn bị ảnh hưởng bởi vô thường.

Video source: The Immeasurable
Vietsub: Lê Gia Khiêm
Hiệu đính: Prana


🎯 Đặt mua tạp chí Aloha của THĐP để trau dồi kiến thức trí tuệ, những nội dung được chọn lọc chỉ có tại THĐP, từ nay sẽ không đăng full các bài dịch trong tạp chí nữa ➡️ bit.ly/THDPmembership
🎯 All Volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Tôi đã gặp con người thật của mình khi chạy bộ

1

Khi chạy bộ, tôi có cơ hội gặp được chính con người thật của mình, không còn danh lợi, tiền bạc, không còn những suy nghĩ luẩn quẩn của cuộc sống mưu sinh. Trạng thái đó đã đưa tôi trở về với thực tại của chính mình.

Ai đó hỏi trong khi chạy tôi thường nghĩ gì? Tôi không biết mình nghĩ gì nữa, không cụ thể một suy nghĩ nào, chỉ thỉnh thoảng chợt có vài dòng suy nghĩ hiện lên trong tôi rồi đọng lại hoặc tan biến một cách lặng lẽ.

Tôi cảm nhận rõ thực tại hơn bao giờ hết, tôi cảm nhận được từng thớ thịt trên cơ thể, từng múi cơ phản hồi lại bộ não một cách rõ rệt. Tôi nghe thấy tiếng tim đập, quả tim cần mẫn bơm máu khắp cơ thể cho tôi sức mạnh và sự chịu đựng trong một quãng đường dài. Tôi lắng nghe hơi thở của chính mình. Từng nhịp, từng nhịp dài…

Ban đầu, tôi coi chạy bộ chỉ đơn giản là một môn thể dục rèn luyện sức khỏe, nó giống như chơi cầu lông hoặc bóng bàn mà hồi trung học tôi thường chơi. Nhưng dần dà khi đã quen với cường độ chạy, tôi cảm thấy trong môn chạy bộ có nhiều ý nghĩa sâu xa hơn thế.

Chạy giống như đưa con người ta vào một trạng thái tôi xin tạm gọi là chánh niệm. Tôi không phải là người theo đạo Phật nhưng ít nhiều cũng nghe qua khái niệm về chánh niệm. Đó là cảm giác khi ta hoàn toàn chú tâm vào thực tại, cảm nhận được hết mọi thứ xung quanh ta một cách rõ rệt. Đó cũng là một trạng thái hiếm có của con người trong guồng quay cuộc sống hiện đại.

Có thời gian tôi rất quan tâm đến vấn đề thành tích bởi tôi là một người khá hiếu thắng. Từ nhỏ khi chơi bất kỳ môn thể thao nào tôi đều coi việc chơi môn đó là nghiêm túc. Tức là có thắng, có bại và điều đó ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng tôi. Trong tài khoản mạng xã hội của tôi có bạn bè cũng tham gia môn chạy này và họ thường xuyên đăng tải lên mạng những thành tích mà họ đạt được. Ban đầu tôi tỏ ra không mấy quan tâm nhưng dần dà cũng chú ý đến thành tích của họ xem sao. Tôi chưa tham gia vào bất cứ hội nhóm hay được ai hướng dẫn cơ bản về môn chạy nhưng tôi nghĩ rằng mình có thể chạy tốt hơn họ, mặc dù không thực sự biết kết quả tốt hơn là bao nhiêu. Nhưng càng chạy nhiều tôi càng thấy thành tích không còn quan trọng nữa. Khi chạy một mình tôi không có và không cần phải thi đấu với ai, không cần quan tâm đến thắng bại, chỉ quan tâm đến thế giới nội tâm của tôi đạt được điều gì.

Tại sao đạt được những điều này khi chạy bộ mà không phải là bất cứ môn thể thao nào khác? Với trải nghiệm của cá nhân, thật khó để có thể suy nghĩ một cách sâu sắc về điều gì khi tôi làm bất cứ việc gì khác. Trong khi chạy, tôi thường đưa bản thân vào một trạng thái cô độc đến kì lạ. Chỉ có tôi với cơ thể, trái tim và khối óc của chính tôi. Có lần, tôi đối diện với con người thật sâu thẳm trong mình trong toàn bộ thời gian chạy quãng đường 30km, tổng thời gian gần 3 giờ đồng hồ. Thật vậy, trong quãng thời gian đó, tôi thấy mình đã đi một chặng đường dài bằng quãng thời gian 27 năm kể từ lúc tôi sinh ra. Tại sao lại như vậy? Tôi xin giải thích rõ hơn.

Chúng ta kể từ lúc lọt lòng mẹ được ấp ôm trong vòng tay nâng niu của cha mẹ, đến độ tuổi đi học, bắt đầu quãng thời gian gia nhập xã hội thu nhỏ với những quy tắc, luật lệ của riêng nó. Hết tuổi học trò, lại bắt đầu thời gian xa gia đình để đến một thành phố hoàn toàn xa lạ để học tập và mưu sinh. Mặc dù trải qua hết quãng thời gian đó nhưng thử hỏi có ai nhớ và ghi lại được hết những ký ức đã xảy ra. Tôi dám cá chắc là ngày hôm nay khi đọc những dòng này bạn đã quên mất ngày này vào tuần trước mình làm những gì, cảm thấy những gì rồi. Bởi vì trí não người chỉ có thể ghi nhớ sâu sắc một số sự kiện, cảm xúc gây ấn tượng với mình. Vậy thì tua lại quãng thời gian 27 năm của tôi, tôi chỉ nhớ chập chờn những hình ảnh quá khứ xảy ra trong tâm trí. Biết bao sự việc đã xảy đến với tôi, để tạo nên con người tôi ngày hôm nay. Trong lúc chạy bộ, những sự việc đó dần hiện lại trong tâm trí tôi.

Tôi đã đi sâu vào tận cùng trong tâm hồn mà không cần phải có một người tác động, một loại thuốc kích thích thần kinh hay một nghi thức mang tính tâm linh. Tôi chưa phải là người chạy giỏi hay runner gì, điều tôi muốn nói chỉ đơn giản là tôi là người yêu thích chạy và nhờ chạy, tôi đã có một hoạt động mang ý nghĩa tâm linh có ích lợi cho chính bản thân mình. Tôi không khuyên ai hãy dành thời gian chạy bộ như kiểu “Hãy chạy đi vì nó tốt cho sức khỏe”, tôi mong những người chạy khác cũng đạt được những lợi ích về sức khỏe tinh thần ngoài vấn đề thể chất như chính tôi.

Tôi cũng chưa biết liệu mình còn gắn bó với môn chạy bộ đến bao giờ, có lẽ là cho đến khi tôi còn khả năng chạy được. Vì chạy bộ tương đối đơn giản, bạn chỉ cần một con đường, một đôi giày và một tinh thần sẵn sàng là bạn có thể làm được dù đang ở bất kỳ nơi đâu. Đây là rào cản gia nhập “ngành” thấp nhất tôi từng biết.

Tác giả: thanhtq1009

Ảnh: Brian Erickson

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha của THĐP để trau dồi kiến thức trí tuệ, những nội dung được chọn lọc chỉ có tại THĐP, từ nay sẽ không đăng full các bài dịch trong tạp chí nữa ➡️ bit.ly/THDPmembership
🎯 All Volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

7 năm, 2206 ghi chép và lợi ích của việc ghi chép

2

Đầu tháng 1 năm 2013 mình bắt đầu những ghi chép những câu, đoạn quan trọng, trích dẫn hay hoặc thông tin về một kiến thức mới cần ghi nhớ để tìm hiểu. Mình cũng chép cả Kinh Thánh, lời Chúa, kinh Phật, Chí Tôn Ca, kinh Vệ Đà, triết học, toán học, khoa học… và quan trọng nhất là các ý tưởng viết lách và công nghệ của chính mình cũng như nhiều câu hỏi, tại sao, cái gì dành cho bản thân.

Tính từ 8/1/2013 cho đến ngày hôm qua mình đã có 2206 ghi chép chưa tính những ghi chép lưu trong laptop, viết nhanh trên giấy nhớ và sổ nhỏ. 2206 ghi chép ấy tương đương với 4 cuốn sổ 250-300 trang. Có những ghi chép chỉ 1, 2 gạch đầu dòng. Có ghi chép dài 2 mặt giấy.

Tại sao mình phải ghi chép nhiều như vậy? Vì số lượng sách mình đọc trong 7 năm qua tự ước lượng trên dưới 2000 cuốn cả sách giấy lẫn Ebook. Năm 2018 mình mới bắt đầu đếm số sách đọc được. Tính từ lúc đó mình đọc được 476 cuốn. 2018 175 cuốn, 2019 292 cuốn và năm nay là 9 cuốn. Vì thế việc ghi chép giống như cái mỏ neo lưu lại những lời đắt giá nhất trong mỗi cuốn sách, khi nào đọc lại sẽ giúp mình nhớ lại nội dung của cuốn sách đó.

Mình là người viết fantasy và tiểu thuyết từ lúc lớp 7, nên những lúc nào bí ý tưởng, lên nội dung cho chương mới thì việc đọc lại những ghi chép thực sự cho mình nhiều ý tưởng mới. Mình không đọc theo thứ tự, cứ đọc ở trang này rồi lật trang khác giống như “lắc não” để kết hợp thông tin, tri thức tìm ra ý tưởng mới. Hiện tại mình đã ghi chép lại 2 tiểu thuyết mới, gần 40 truyện ngắn và hàng trăm bài viết để đăng blog.

Mọi người hay hỏi rằng mình đọc sách nhiều như thế, rồi còn ghi chép ra nữa thì có kiếm được tiền không? Có và không tuỳ vào chính mình.

Mình đã nhiều lần nhận được nhuận bút khi viết bài và truyện ngắn gửi báo chí. Dựa vào những ghi chép về cuốn Think and Grow Rich của Napolenon Hill, mình đã viết một bài trong vài tiếng và hai tuần sau nhận được 600k nhuận bút. 8 năm trước đó là một số tiền không tồi. Sau đó mình đạt giải nhất Tuần và chung cuộc một cuộc thi do FPT tổ chức với đề tài liên quan đến lập trình khi dựa vào các thông tin công nghệ mình chép lại. Bài viết đó mất khoảng 2 tiếng để viết và mình đút túi 3,3 triệu. Mình cũng đã nhận được nhiều việc bên ngoài hơn 20 triệu đến 2, 3 triệu từ việc viết, cho tới một công việc làm content fulltime nhưng qua mạng thông qua những bài viết đăng lên internet. Và quan trọng hơn, việc viết lách đã giúp mình tích được hơn 100 triệu để đầu tư làm startup riêng.

Rõ ràng mình đã kiếm được tiền từ việc viết và ghi chép lại thông tin, nhưng đó không phải là lý do để mình đọc và ghi chép lại. Nó xuất phát từ việc muốn nói lên suy nghĩ riêng rồi muốn chia sẻ với mọi người.

Trước hết mình không bao giờ đặt việc đọc sách và ghi chép để kiếm tiền, vì thế khi gắn tiền với tri thức thì nó đã mất đi vẻ đẹp của sách. Sự thật đọc sách rồi viết bài, viết truyện ra tiền, nhưng bản chất của việc đọc và ghi chép là đem lại sự tiến bộ của bản thân thông qua tri thức. Khi bạn tiến bộ thì mới có thể có ích cho cộng đồng. Điều này các bạn đọc sách chắc sẽ đồng ý với mình.

Giống như việc đi học, làm gì hay được gắn với việc về sau phải ra tiền. Nhiều người cũng nhìn nhận với việc đó sách như vậy. Mình đồng ý với Joker “Khi mày giỏi một việc gì đó đừng bao giờ làm miễn phí.” Thực ra việc đọc và viết ra những cái có ích với người khác là đã được trả công rồi. Và theo kinh nghiệm của mình, khi bạn đã có đóng góp nhất định, đã cho đi thì sẽ nhận lời từng đấu, từng đồng từ cộng đồng.

Vậy không vì cộng đồng hay chẳng cần tiền thì ghi chép có ích lợi không?

Có, đó cũng là cách để bạn nhận biết mình thực sự có tiến bộ hay không khi nhìn lại những thông tin mình ghi chép. Cụ thể là bạn dễ dàng đối chiếu thông tin, kiến thức trong từng cuốn sách giúp cho mình sẽ biết tìm gì ở cuốn tiếp theo. Ngoài ra bạn hình thành tư duy tìm tòi, phân loại và chọn lựa sách và thông tin phù hợp nhất với sự tiếp thu của mình. Việc liên tục mở rộng thông tin, kiến thức sẽ đưa bạn ra khỏi giới hạn hiểu biết của chính mình. Đó là điều ích lợi lớn nhất mà tiền cũng không đem lại.

Dù 7 năm trôi qua, mình vẫn rất ngạc nhiên mỗi khi đọc lại những ghi chép trong việc chắp nối, kết hợp các ghi chép đó để có được ý tưởng mới. Có cái ra tiền, có cái không và có cái chỉ dành cho riêng chính mình.

Tác giả: Đức Nhân


🎯 Đặt mua tạp chí Aloha của THĐP để trau dồi kiến thức trí tuệ, những nội dung được chọn lọc chỉ có tại THĐP, từ nay sẽ không đăng full các bài dịch trong tạp chí nữa ➡️ bit.ly/THDPmembership
🎯 All Volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP