19.8 C
Da Lat
Thứ Sáu, 12 Tháng 9, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 45

Không ai chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của bạn

0

Thuở nhỏ, tôi là đứa trẻ được ba mẹ cưng chiều và che chở hết mực. Có lẽ vì khi mới sinh ra, tôi đã nhỏ bé hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa khác và sự sống của tôi phải đấu tranh để có được chứ không phải chuyện dễ dàng gì. Việc có được bao bọc của gia đình từ tấm bé đã khiến cho tôi có được một nền tảng no ấm, an toàn và sung túc. Tuy nhiên, tôi cũng đã trải nghiệm mặt trái của câu chuyện khi lớn lên sau này.

Trong một lần rơi vào khủng hoảng, bao nhiêu những mâu thuẫn và khốn khổ bên trong lòng tôi trỗi dậy. Tôi nhận thấy mình là một đứa hèn nhát, yếu đuối và run rẩy trước mọi chuyện. Tôi sợ làm phật lòng cha mẹ, sợ cha mẹ trách mắng khi không đi theo đường hướng của gia đình. Rồi tôi lại sợ mình sẽ trở thành một đứa thất bại, không thực hiện được đam mê và khát vọng của bản thân. Lúc đó, trong tâm trí tôi chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực và tuyệt vọng, tôi thấy mình chẳng làm được gì nên hồn. Tôi chửi rủa thế giới và hờn trách cha mẹ rằng đã quá nuông chiều tôi khiến tôi thành ra yếu ớt như thế này. Lúc đó, tôi chẳng biết gì khác ngoài những lời trách móc, đổ lỗi cho mọi thứ trong cuộc đời mình. Tuy nhiên trong lúc rối ren ấy, chỉ có một người duy nhất được thoát khỏi cái trách nhiệm mang đến hạnh phúc cho tôi, đó là chính tôi.

Sau này khi chủ động dấn thân vào cuộc đời và chịu đựng những va vấp tổn thương, rồi lọ mọ tìm cách vượt qua, tôi đã nhìn lại những ngày xưa cũ khi mình còn đang than vãn, đổ lỗi cho mọi thứ. Tôi thấy rằng tư tưởng ngày đó mình mang theo đúng thật là yếu đuối. Tôi đã không biết rằng hạnh phúc là bản chất bên trong của mỗi người và nó không hề phụ thuộc vào điều gì bên ngoài cả.

Có một lần, bạn tôi phát ngôn ra một điều gì đó khiến tôi không hài lòng. Lúc đó, tôi đã chực tỏ thái độ khó chịu bằng cách nói qua nói lại đôi ba lời cho bõ tức. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi không làm vậy. Có một tiếng nói bên trong tôi khẽ thầm thì mà tràn đầy sức mạnh rằng:

“Người ta cư xử thế nào cũng chẳng can hệ gì đến bạn. Vui vẻ là do bạn tự có sẵn bên trong mình. Đừng trao cho ai cái quyền có thể làm hỏng nó và cũng đừng để hạnh phúc của chính mình phụ thuộc vào một ai.”

Tôi đã rất ngạc nhiên khi lắng nghe được thông điệp đó từ nội tâm, vì bình thường theo thói quen, tôi sẽ nghĩ rằng “người ta động chạm đến tôi, vậy thì tôi phải bực bội và đấu tranh để bảo vệ chính mình.” Nhưng lúc ấy như một ngoại lệ, tôi chẳng thấy bực tức gì. Tôi chỉ thấy cuộc hội thoại với người bạn chỉ là đang diễn ra như vậy, nó hoàn toàn trung tính và chẳng can hệ gì đến tôi. Khi nhìn vào bên trong, tôi thấy mình vẫn thản nhiên chẳng bị lay động, hoàn toàn khác với nhiều lần trước kia trong một bối cảnh tương tự. Thế là bỗng nhiên, tôi thấy chuyện trở nên bực tức với người bạn thật là nực cười và tôi không còn mảy may nhớ gì về ý định cau có với câu nói của người bạn nữa.

Nhờ trải nghiệm này, tôi chợt nhớ lại những lần mình đã từng trách móc cha mẹ ra sao, đổ lỗi cho trường lớp và xã hội thế nào vì sự trưởng thành chậm chạp của bản thân. Tôi thấy chuyện đổ lỗi ấy thật là phi lý. Đành rằng những người xung quanh có tương tác ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng quyết định phản ứng thế nào, trở thành một người ra sao là việc của tôi chứ? Tại sao tôi lại không nhận trách nhiệm ấy về mình mà lại đặt nó lên vai những người khác, những người cũng có trách nhiệm tương đương trong việc trở nên hạnh phúc với chính con người họ?

Không chỉ đối với gia đình, tôi đã từng có góc nhìn phụ thuộc yếu đuối đối với người yêu. Tôi đã từng nghĩ yêu nhau là phải mang lại hạnh phúc cho nhau, phải có trách nhiệm làm người kia thoải mái dễ chịu. Nhưng tôi đã lầm. Những gì người yêu tôi làm khi hai chúng tôi ở trong một mối quan hệ đó là ảnh chỉ tập trung chăm sóc cho thái độ của chính anh. Còn mọi không gian và phần việc của tôi, anh ấy để tôi tự do quyết định. Anh ấy chẳng bao giờ bảo là “em phải làm thế này, phải cư xử thế kia cho hợp ý anh, để cho anh vui.” Mà đơn giản, ảnh “mặc kệ” tôi chịu trách nhiệm cho những hành vi của mình và học hỏi từ những kết quả của những hành vi ấy, bất kể nó tiêu cực đến cỡ nào.

Lúc ban đầu, tôi đã tưởng điều đó là một sự phũ phàng, khắc nghiệt và lạnh lùng của người yêu. Tôi đã thấy rất tổn thương và thu mình lại, chẳng thiết tha yêu đương gì nữa. Nhưng dần dà, khi tự thuyết phục chính mình thay đổi góc nhìn, tôi đã ráng tập luyện làm cho bản thân bình an và tích cực hơn, tự vực dậy sau những trải nghiệm bộc lộ sự yếu đuối của mình. Từ đó, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra rằng người yêu đã dành cho tôi “tough love.” Dù tình yêu ấy rất khắc nghiệt, và có vẻ ngoài đối lập với sự bao bọc của cha mẹ tôi, nhưng nó đã khiến tôi trưởng thành về mặt nhận thức rất nhiều. Đồng thời, nó khiến tôi trân trọng, ngưỡng mộ anh, và có được sự thấu hiểu, biết ơn sự chở che của gia đình dành cho mình.

Tôi dần hiểu ra rằng việc mang lại hạnh phúc cho nhau là một sự tự nguyện, không phải sự bắt buộc. Nhờ vậy, tôi không còn sống như một đứa èo uột hay than vãn nữa, mà tôi bắt đầu biết tập chịu đựng những áp lực khi bản ngã bị vùi dập, và biết tận hưởng cuộc đời khi sóng yên biển lặng. Tôi cũng không còn cho rằng gia đình, người yêu, hay bất kỳ ai phải chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của tôi nữa. Mà tôi đã hiểu ra rằng mỗi người nên tự phấn đấu để trở thành một cá thể độc lập, mạnh mẽ. Và khi đứng gần nhau, mối quan hệ ấy mới là lành mạnh và cộng hưởng những giá trị tích cực. Chứ không phải chúng ta tìm đến nhau chỉ để dựa dẫm, để khỏa lấp những yếu đuối và thiếu sót bên trong mình. Rồi khi đối phương không còn ở đó hay không được như ý, ta vừa đau khổ, vừa mất hết phương hướng.

Trước đây, tôi từng đọc được một thông điệp của Will Smith về sự độc lập trong mối quan hệ. Đến bây giờ tôi mới thật sự thấm thía.

“Hạnh phúc của cô ấy không phải là trách nhiệm của tôi. Cô ấy nên hạnh phúc và tôi cũng nên hạnh phúc một cách độc lập. Rồi chúng tôi sẽ đến với nhau để cùng chia sẻ hạnh phúc của cả hai. Trao cho ai đó trách nhiệm làm bạn hạnh phúc trong khi bạn không thể làm được điều đó cho chính bản thân mình là một sự ích kỷ.”

Vậy nên tóm lại, nếu bạn thật sự muốn hạnh phúc trong cuộc sống, nơi chứa đựng rất nhiều các mối quan hệ và sự tương tác, thì hãy bắt đầu làm bạn với chính mình trước tiên. Rồi khi bạn ở giữa gia đình, bạn bè, công việc, hay các chuyến phiêu lưu,… bạn sẽ không bao giờ đánh mất bản thân vì sự phụ thuộc sức mạnh, hay vì những suy nghĩ nạn nhân đầy tiêu cực chỉ biết đổ lỗi cho ngoại cảnh. Chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của mình không phải là việc của bất kỳ ai khác trên đời, ngoại trừ chính bản thân mỗi người.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Photo by yulia pantiukhina on Unsplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Tôi đã biết mở lòng yêu thương nhờ trải nghiệm Ayahuasca

*Bài viết thuộc Top 3 những nội dung dự thi vào Deep Club. Đề bài THĐP yêu cầu:

“Hãy kể về một trải nghiệm cá nhân của bạn thể hiện lòng dũng cảm.”


Nếu bạn cũng như tôi, bạn có thấy thế giới bây giờ quá thiếu sự thân thiện và quá nhiều thù nghịch không? Bước ra đường, những gương mặt xa lạ, không một nụ cười, không một cái nhìn thân thiện, khuôn mặt lạnh băng, vội vàng hối hả lướt qua nhau và phớt lờ nhau đi. Tim tôi nhói một cái.

Sau đợt trip Ayahuasca cách đây nửa tháng, nhìn lại cách chính tôi và mọi người đang cư xử với nhau, tôi hiểu sự sai lầm nằm ở đâu rồi.

Bài học Đạo đức lớp Một ai ai cũng biết đó là yêu thương giúp đỡ mọi người, tử tế, đối xử tốt với nhau, cho đi là đáng quý, lá lành đùm lá rách… Nó đơn giản vậy. Mọi người đều thấy nhàm. Và cũng chính vì thấy nhàm, họ cho đó là lỗi thời, và chẳng nhớ gì tới những lời dạy đó trong đời sống hằng ngày. Ngoài đời, tôi là người cực kỳ ngại tiếp xúc với người lạ, thường hay giữ khuôn mặt không mấy thân thiện để đừng ai tới tiếp xúc với mình, ngại mở lời trước, ngại giao tiếp bằng mắt và luôn tránh ánh mắt mọi người. Nhưng trong chuyến trip, tôi đã khóc rất nhiều, khóc vì hối hận đã cư xử không tốt. Tôi khóc to, tôi thấy năng lượng của tôi làm tất cả mọi thứ xung quanh xám xịt, màu như những bộ phim chiến tranh thời xưa, nhợt nhạt.

Được đưa về quá khứ, tôi hiểu chính nỗi đau quá khứ đã khiến tôi xây một bức tường xung quanh tim mình. Nó giữ cho những người khác không bước vào và làm tổn thương tôi thêm nữa, vì tôi đau đủ rồi. Đó là tôi nghĩ vậy. Còn thực tế, bức tường đó chỉ khiến nỗi đau không thể thoát ra, mãi mãi đau đớn. Trái tim của tôi được làm sạch. Tôi được nhắn nhủ rằng:

— “Yêu người hơn yêu mình, làm lợi ích mọi người nhiều hơn cho mình. Đối xử tốt với nhau là rất nên.”

— “Con muốn yêu họ nhưng con không thể. Con yêu họ nhưng họ đáp lại con bằng cách gây tổn thương cho con, con đóng trái tim này lại để không phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Mẹ ơi, con quá khổ rồi.” Tôi khóc.

— “Nhưng nhìn kỹ đi con yêu, họ làm vậy vì họ khổ, đã có người cũng đối xử với họ như vậy và họ cũng đã ra quyết định đóng tim lại giống như con. Không có con người nào hạnh phúc mà đối xử thù hận, ác ý với nhau cả. Và cái domino đau khổ này đã lan ra khắp cả địa cầu rồi. Con cần tiên phong thực hành yêu người hơn yêu mình, hòa nhã, ái ngữ. Rồi thế giới sẽ đổi thay theo con, cần kiên trì, nhẫn nại. Đây không phải chuyện ngày một ngày hai.”

Khối khổ đau của tôi liên quan đến một số người. Tôi luôn khắc cốt ghi tâm rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ. Bỗng chốc tôi nhận ra tất cả đều là tôi. Tôi là mọi người. Những tính cách xấu xa, tồi tệ nhất, là tôi, tính cách tốt đẹp nhất, như Phật, Bồ Tát, cũng là tôi nốt. Và tôi hiểu rồi, không một ai cư xử tồi tệ mà hạnh phúc cả, họ rất đau khổ. Nhìn vào quá khứ con người tôi ghét đó, tôi thấy bên trong họ một đứa trẻ co ro ngồi bệt xuống ôm đầu gối khóc trong bóng tối. Tuổi thơ họ bất hạnh. Họ còn khổ hơn tôi. Một sự thấu cảm sâu sắc dâng lên trong lòng tôi. Và lần đầu tiên, tôi thấy tha thứ dễ dàng đến thế. Tim tôi nhẹ bẫng. Thì ra lâu nay tôi luôn tự ôm lấy cục đá trong lòng, không chịu buông.

Thế giới bên ngoài luôn là phản ánh thế giới bên trong nội tâm của tập thể. Đó là lý do chiến tranh, bạo động, biểu tình diễn ra liên miên trên Trái Đất. Con người, từ khi mới sinh đến giai đoạn trưởng thành, phần lớn đều được người lớn nhồi vào một cái khuôn. Vào thời điểm mà hầu hết mọi người trên thế giới đến tuổi trưởng thành, họ đã trở nên quen với sự thù địch và khắc nghiệt của thế giới và xã hội loài người. Mấy ai chưa từng trải qua cảm giác bị từ chối, bị chê bai, bị cô lập, tủi thân, xấu hổ… Con người đã thích nghi bằng cách tự phân mảnh bản thân. Tùy theo mức độ, nhưng ai cũng bị phân mảnh nhiều hay ít. Mức độ phân mảnh càng lớn càng chịu thống khổ. Cách để nhận ra là chú ý xem có bao giờ cách một người cư xử lúc này hoàn toàn khác tại thời gian khác. Phân mảnh là khi một người che giấu những phần dễ bị tổn thương của họ như sự cần và khao khát được đối xử tốt. Nhưng khi sự ưu tiên là cảm giác an toàn, khi cảm thấy bị đe dọa, các khía cạnh bảo vệ sẽ được sẽ được kích hoạt. Biểu hiện ra bên ngoài sự thù địch, thờ ơ, cố gắng kiểm soát hoặc rút lui vào vỏ ốc và né tránh mọi người. Nhưng chế độ phòng vệ này sẽ bị coi là xúc phạm và do vậy kích hoạt luôn chế độ phòng vệ của những người được tiếp xúc. Thành ra một cái vòng luẩn quẩn của sự thù địch giữa người với người được tạo ra, và còn lây lan nhanh hơn virus. Kết quả là thế giới hiện tại chúng ta đang chứng kiến.

Vậy làm sao để thoát ra cái vòng luẩn quẩn này, tạo ra thế giới mà bản thân muốn sống, một thế giới của lòng tốt, mọi người thân thiện với nhau, quan tâm nhau? Theo tôi, chúng ta phải bắt đầu từ bản thân. Đây là lúc yêu cầu sự dũng cảm. Dũng cảm bắt chuyện với mọi người, nói xin chào, mỉm cười với người lạ đi trên đường, lắng nghe người khác nói chuyện với sự chú tâm và mong muốn hiểu họ, gởi ý nghĩ thương yêu đến người khác trong tâm tưởng, nhìn vào mắt nhau, không phải kiểu trừng trừng đâu nhé, nhìn vào để biết chúng ta là một, không sai khác. Đối xử nhẹ nhàng với mọi đồ vật, con vật, cái cây bông hoa bởi tất cả đều là một.

Thật dễ để mở lòng với người yêu thương mình. Còn người luôn cư xử với mình bằng thái độ thù địch, hung hăng, thật khó. Lúc đó, hãy tự nhắc nhở bạn thân, nhìn vào sâu trong họ, một đứa trẻ đau khổ đang nấp sau. Làm sao có thể an ủi đứa trẻ đó? Chỉ có thể dùng tình thương. Thù hận không thể hóa giải thù hận, nhưng tình yêu thì có thể.

“You look at your ability to love so deeply as a flaw or a part of you that is broken. You look at your vulnerability and fragility as something that should be hidden, tucked away and kept safe. But it is the most beautiful and brave aspect of you. You can let this world shatter your heart but still you stay open to love and so there is no brokenness in you, only beauty.” – Teal Swan

Điều quan trọng, phải bắt đầu từ bản thân, phải là người bắt đầu. Nếu không, chúng ta sẽ mãi chơi trò đợi người kia, người kia cũng vậy. Và chẳng ai chịu hạ hàng phòng thủ của mình. Và thế giới vẫn y nguyên. Can đảm làm người bắt đầu. Nếu đủ số lượng người cũng như thế, thế giới sẽ bắt đầu thay đổi trở thành một nơi đáng yêu hơn, mối quan hệ giữa con người lúc này sẽ được thay bằng bức tranh sặc sỡ nhiều màu, thay vì bức tranh nhàn nhạt chán ngắt của chúng ta bây giờ. Muốn tạo một cuộc đời đáng sống, cần dũng cảm sống như cách bạn khao khát nhận lại. Đừng sống an toàn quá. Tin tôi đi, lúc đối diện với tử thần, bạn sẽ thấy cực kỳ hối hận vì đã sống vô vị như vậy.

“Hãy sống nồng hậu thêm chút nữa
Đừng giữ tà ý ở trong lòng
Cứ mở rộng tâm đầy phóng khoáng
Quang minh chính đại sáng bên trong.”

– Lư Sư Tôn

Tác giả: Nguyễn Đoàn Thảo Nhi

Edit: THĐP

Ảnh:Brooke Cagle on Unplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Gỡ bỏ chiếc mặt nạ tự ti

*Bài viết thuộc Top 3 những nội dung dự thi vào Deep Club. Đề bài THĐP yêu cầu:

“Hãy kể về một trải nghiệm cá nhân của bạn thể hiện lòng dũng cảm.”


“Dũng cảm”, một cụm từ có lẽ khi nghe đến chắc hẳn các bạn sẽ nghĩ đến những hành động to lớn, mang sức ảnh hưởng mạnh mẽ như xả thân diệt trừ kẻ ác, tội phạm, hay hi sinh lợi ích của mình để bảo vệ những người khác đang gặp khó khăn,… Nhưng đối với tôi, trải nghiệm về lòng dũng cảm tôi chia sẻ sau đây sẽ tập trung vào việc đối mặt với chính bản thân mình.

Thuở nhỏ, quay về quãng thời gian lâu nhất mà tôi còn có thể nhớ, tôi là một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác, được bao bọc bởi tình yêu thương của gia đình, của bạn bè. Tôi cảm thấy quãng thời gian đó trôi qua thật nhẹ nhàng và bình yên biết bao! Rồi thời gian qua đi, khi tôi bắt đầu vào lớp Một, khi bố mẹ bắt đầu đặt những kì vọng lên tôi, là lúc những trận quát mắng của bố vì tôi tiếp thu bài chậm, những trận đánh đòn của mẹ vì tôi mải chơi và không chịu học bài xuất hiện ngày một nhiều. Có lẽ họ chỉ muốn tốt cho tương lai của tôi, hay có thể áp lực của cơm, áo, gạo, tiền đè nặng lên vai khiến cho bố mẹ tôi luôn căng thẳng và áp lực? Tôi cũng không biết nữa. Nhưng đối với một đứa trẻ tiểu học, tôi chỉ có một suy nghĩ là mình không được yêu thương và sự hiện diện của tôi là điều không được mong muốn. Rồi dần dần, tôi ngày càng trở nên khép mình lại với những người xung quanh, với chính cả bố mẹ mình. Mọi người luôn nhận xét tôi là một đứa trẻ nhút nhát, không dám bộc lộ bản thân. Có lẽ đó là do những tổn thương thuở nhỏ, do những lời nói, sự so sánh của bố mẹ tôi về bản thân tôi và những đứa trẻ khác cùng trang lứa, về việc chúng tự tin, hoạt bát, trong khi tôi là một đứa “lớ ngớ”, “đần” và “dễ bị lừa”,… Tất cả đã cộng hưởng lại và gieo vào tâm thức tôi những nỗi sợ hãi, ngờ vực với chính bản thân mình.

Và cứ như vậy, tôi đeo lên lớp chiếc mặt nạ tạo nên từ chính lời nhận xét tiêu cực của mọi người xung quanh. Tôi trở nên lầm lì, ít bộc lộ bản thân trong suốt quãng thời gian đi học của mình. Số lượng bạn của tôi ít dần đi. Thậm chí cả 3 năm cấp 3 tôi không có lấy một người bạn. Cuộc sống của tôi lúc đó ngày qua ngày chỉ xoay quanh việc học ở trường, học thêm rồi về nhà. Tôi không hề tụ tập hay giao du với ai trong suốt quãng thời gian ấy, quãng thời gian mà với nhiều người được coi là đẹp nhất của đời học sinh. Nhiều khi tôi cũng muốn có thêm những người bạn để bầu bạn, tâm sự, nhưng những mặc cảm và ngờ vực trong tôi luôn ngăn cản tôi làm điều đó. Tôi dường như không bao giờ nghĩ mình đủ tốt với bất kì ai. Khi ấy, tôi đã thử rất nhiều tips trên mạng để cải thiện sự tự tin như việc chạy bộ, giao du và gặp gỡ người mới tại các sự kiện xã giao,… nhưng tất cả đều không giải quyết được tình hình.

Cho đến một ngày tôi hữu duyên được một người anh đã giúp tôi biết đến khái niệm sống trong hiện tại, sống trong sự tỉnh thức và giới thiệu tôi biết đến THĐP. Đó là điều mà cho đến bây giờ tôi vẫn thực sự biết ơn và đã tạo ra sự thay đổi rất lớn đối với tôi. Tuy giờ đây tôi vẫn chưa hoàn toàn dập tắt được tổn thương thời thơ ấu, nhưng THĐP đã dạy tôi biết cách nhận ra tiếng nói trong đầu mình, nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo ảnh của một cái tôi to lớn tự muốn bảo vệ bản thân tôi khỏi bị tổn thương. Và việc dũng cảm đối diện với chính nó đã giúp tôi nhìn thấy bản chất của sự việc, giúp tôi dần tự tin hơn trước rất nhiều. Tôi cảm thấy rất biết ơn vũ trụ vì trải nghiệm này. Mặc dù nó không có được cảm giác dễ chịu nhất, nhưng nó là điều duy nhất đã xảy ra mà nếu không có nó tôi có lẽ sẽ không thể trở thành một con người như hiện tại để có thể trân quý cảm giác bình yên mình đang có ngày hôm nay.

Tôi tin rằng việc trở nên dũng cảm là điều mà mỗi người trong chúng ta cần làm để cải thiện tình hình của bản thân, giúp cho chúng ta trở thành phiên bản tốt hơn của mình. Nhưng để đạt được trạng thái tinh thần đó, chúng ta cần phải nhận ra tiếng nói trong đầu mình, nhận ra cách chúng đang ngăn cản ta bắt đầu hành động như thế nào. Khi ấy, ta sẽ nhận ra hầu hết chúng chỉ là những tiếng nói đấu tranh nội tâm đang tính toán cái hơn, thua, được, mất của hình ảnh bản thân xuất phát từ việc bản ngã đang tự muốn bảo vệ chính mình. Và nếu nghe theo nó, bạn sẽ mãi mãi ở trong vòng tròn an toàn và luôn luôn giậm chân tại chỗ.

Vì vậy, nếu bạn đang có nỗi sợ và còn chần chừ bắt đầu một điều gì đó bạn đang ấp ủ, hãy hành động ngay bây giờ. Bởi hiện tại là khoảnh khắc duy nhất mà bạn có thể làm chủ cho cuộc đời của mình. Nó là khoảnh khắc duy nhất mà bạn có thể quyết định việc sẽ lờ đi hay tin vào những tiếng nói cản đường của bản ngã.

Tác giả: Trần Phương Thảo

Edit: THĐP

Ảnh: Gian Cescon on Unplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Sống một cuộc đời bình thường

*Bài viết thuộc Top 3 những nội dung dự thi vào Deep Club. Đề bài THĐP yêu cầu:

“Hãy kể về một trải nghiệm cá nhân của bạn thể hiện lòng dũng cảm.”


Xuất thân gia đình nghèo khó, có thể nói là vậy nếu so sánh với bạn bè đồng trang lứa, nhưng tôi chưa từng thấy tôi nghèo khó. Những ký ức sâu sắc nhất về tuổi thơ của tôi chính là những ngày ba mẹ lời qua tiếng lại vì công việc. Một khoảnh khắc tôi luôn nhớ về mỗi khi tiêu sài tiền đó chính là khoảnh khắc tôi ngồi đó, cạnh mẹ và anh, mẹ hồ hởi, tách tờ 50 ngàn thành hai, trong khung cảnh lờ mờ tối của một buổi chiều mưa. Mẹ nói mẹ đã nghi nghi đó là hai tờ khi nhận được từ tay cô mua hàng, thế mà là thật. Mẹ vui. Lúc ấy tôi không nghĩ là đúng hay sai, tôi chỉ nhìn. Bây giờ tôi lớn hơn, tôi vẫn không biết đúng hay sai. Nhưng tôi nghĩ, nếu được hỏi lại bây giờ, khi kinh tế gia đình khá giả hơn, mẹ tôi sẽ thấy thế là sai. Nếu là sai, vậy điều gì khiến mẹ phải làm như vậy? Cái nghèo chăng?

Ba tôi luôn nói “Phú quý sinh lễ nghĩa, bần cùng sinh đạo tặc.” Tôi cự lại “nếu một người có gốc gác căn bản, dù có bần cùng thì cũng không thành đạo tặc được.” Ba trả lời “lúc đói quá, không kiếm gì ra mà ăn, thấy nắm xôi để đấy thì phải đưa tay bốc thôi.” Có thể là ba đúng, tôi chưa trải qua cái nghèo đói bao giờ, ba thì rồi. Ba sống qua thời chiến, qua thời cơm không có ăn, ra đường bị bắt nạt. Tôi được nghe chuyện kiếm tiền, kiếm lời, kiếm chác từ tấm bé. Nó ăn vào trong máu mủ của mình. Câu hỏi làm sao để giàu, làm cái gì kiếm được thật nhiều tiền luôn túc trực. Khi gia đình tôi vẫn còn ở trong căn nhà gạch, không trát xi măng, mái tôn dột lõm chõm — ngôi nhà hay được ví như cái lò tôn vì quá nóng. Cuộc trò chuyện giữa gia đình thường kết bằng những câu hứa viển vông nghe cho sướng tai nhưng cũng chứa đầy hoài bão và ước muốn thoát nghèo mãnh liệt của anh chị em tôi “mai mốt lớn lên, con giàu mua cho ba mấy cái xe hơi”, “ba thích nhà như thế nào chọn trước đi rồi con kiếm tiền xây nè.”

Dần dà, kinh tế tuy có khá hơn, thực tế cũng trở nên thật hơn. Anh chị tôi phải vào đại học, kiếm việc, bắt đầu đối diện với cái khó nhằn của mưu sinh. Những câu hứa bắt đầu thưa dần và trôi vào dĩ vãng. Thỉnh thoảng tiết kiệm được, tôi và anh chị cũng gom góp mua sắm những thứ bố mẹ thích. Những thứ này thì ba mẹ tôi hoàn toàn có thể tự sở hữu được. Vấn đề ở chỗ, ba mẹ tôi đã già đi và chẳng còn ham thích. Trời đất không chiều lòng người.

Đây cũng chính là tôi trong hiện tại, tôi thấy tính kịch của mong cầu, của thời gian, và của tiền bạc. Tôi muốn dừng lại để sống đời bình thường, để dũng cảm sống và thực hiện những điều tôi thực sự muốn — không phải những gì được nhồi nhét bởi truyền thông. Cuộc đời bình thường của tôi là, thể dục thể thao, được ngủ đúng giờ và ngủ được đúng giờ, tự nấu ăn và có thời gian ăn đủ bữa hàng ngày, được sáng tạo và trải nghiệm, được tìm về tâm linh. Nghe thì bình thường, nhưng với tôi, ai làm được điều này chính là can đảm vượt bậc, vượt trên tất cả mọi thứ. Nhờ sống cuộc đời bình thường này mà tôi trở nên vui tươi và thoả mãn, bằng lòng hơn với cuộc sống. Tôi biết rõ những gì tôi muốn và do đó không bị chao đảo trước những áp lực bên ngoài. Tôi không còn so sánh tôi với người khác nữa. Tôi hào hứng, khoẻ mạnh. Tôi dành thời gian cho những điều tôi thực sự cảm thấy yêu thích, nhưng thứ gần với chân ngã của tôi nhất. Tôi cảm nhận được sự trưởng thành trong bản thân. Tôi thoải mái hơn với những con người mới, ít rào cản, ít dè chừng, ít phán xét. Tôi nhanh chóng cảm nhận được bản thân, cảm xúc, sức khoẻ, tâm lý, tâm linh.

Tôi nghĩ sống đời bình thường này là không thể tránh khỏi khi trưởng thành, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tôi quan sát người già và thấy cuộc đời họ quá đỗi bình thường. Họ cứ chầm chậm, chầm chậm, sống, qua ngày. Người trẻ như tôi sẽ thường thấy đó là sự lãng phí thời gian, phải làm, phải làm, thật nhiều, thật nhiều. Đến mức không kịp thở, không kịp ngủ, không kịp ăn, không kịp phản tư, không kịp để không kịp. Luôn luôn. Nhiều người nói loài người có tiềm năng vô hạn, phải cố thật nhiều. Tôi nghĩ con người tiềm năng có hạn, vì đời người có hạn, sức khoẻ có hạn, tiềm lực có hạn. Phải dùng nó vào những gì quan trọng nhất, những gì sẽ làm sự có hạn trở nên vô hạn. Để như thế, tôi khăng khăng chúng ta phải sống cuộc đời bình thường, hay đúng hơn là cuộc đời quân bình. Đặng ngẫm ra được đâu là thứ tôi cần dốc tâm sức vào. Cái tôi nhận biết ở đây là sự dám buông bỏ, dám đối diện với chính tôi.

“Phải làm việc 16 tiếng một ngày thì mới không tụt lại, mới thành công được”. Hãy nghĩ xem bạn có muốn sống như thế không? Nếu có thì thử đi, can đảm thử, can đảm dấn thân rồi từ trải nghiệm đó hãy can đảm bước tới sống cuộc đời bình thường khi sụp đổ nhé. Hẳn ai cũng sẽ sợ hãi khi phải chọn con đường không thể thoái lui, sợ rằng tôi sẽ chao đảo như con thuyền không lái. Như đã nói ở trên, cách duy nhất để không chao đảo là can đảm lắng nghe bản thân, can đảm sống cuộc đời mà bạn cảm thấy vui, cảm thấy hài lòng. Sẽ phải thay đổi, sẽ phải bước tiếp, nhưng bước tiếp với đích đến rõ ràng — một cuộc đời bạn mong cầu, thì sẽ ít chênh vênh, sẽ ít chòng chành.

Tác giả: Julius Nguyen

Edit: THĐP

Ảnh: Klara Kulikova on Unplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Đừng sống chỉ để làm việc!

0

Mình từng là một người nghiện công việc, trong tiếng Anh có một từ dùng để mô tả việc này đó là “workaholic.” Lúc nào trong đầu mình cũng nghĩ mọi cách để mọi thứ thuận lợi nhất, tối ưu nhất cho công việc ấy (cụ thể là chuyện viết lách) được diễn ra. Mình đặt nó lên hàng đầu và chỉ chực chăm chăm lao vào nó khi nào có dư một chút sức lực. Nhiều khi, năng suất và chất lượng đâu chưa thấy, riêng với thái độ chú tâm thái quá này đã khiến mình rơi vào cảnh lao động cực đoan. Có thể, chuyện này được gán mác là “hành động vì đam mê.” Nhưng thực tế, mình đã vô tình tạo áp lực và căng thẳng cho bản thân bởi đam mê ấy. Chưa kể, khi tiến độ không được theo ý muốn thì mình thấy rất bất mãn và khó chịu. Rồi khi làm những việc nhỏ nhặt khác có vẻ không liên quan như trồng cây, quét nhà, dọn dẹp thì mình chỉ muốn làm cho thật nhanh để kết thúc chúng. Trong một tâm trí hướng sự chú ý chỉ vào công việc thì dường như mọi hoạt động khác đối với mình chỉ là thứ yếu, là những chuyện chẳng đáng quan tâm, trân trọng. Chuyện này đã từng kéo dài và mình chưa từng ý thức được về tính tiêu cực của nó.

Nhưng có một hôm, khi mình đang cắt tỉa mấy cây hoa cúc ở ngoài ban công vì cành lá của nó trở nên rườm rà. Lúc đó, mình chợt nhận ra rằng đầu óc mình chẳng hề đặt vào cây hoa. Mình thấy cánh tay đưa kéo một cách vội vàng đầy hối thúc và trong lòng mình đang mải nghĩ về chuyện lát nữa sẽ viết cái gì. Ngay tại khoảnh khắc nhận ra ấy, sự chú ý của mình đột nhiên được kéo trở về hiện tại, đối diện với cây hoa dễ thương vẫn đang chờ đợi sự chăm chút. Không hiểu sao, lúc đó trong lòng mình dâng lên một tình yêu tha thiết với cây hoa cúc nhỏ, mình thấy nó thật hiền lành đáng yêu và mình thấy việc cắt tỉa cây sao mà nhiều trìu mến đến thế.

Ngay trong hôm đó, mình đã nhận ra được xu hướng của tâm trí đó là lao đầu về thứ mà nó cho là ưu tiên, thứ mà nó thiên vị. Mình đã tập quay trở lại hiện tại và san sẻ sự chú ý cho cho những chuyện khác trong khả năng có thể. Và một chuyện rất ngạc nhiên đã diễn ra, chuyện mà chưa bao giờ mình nghĩ là mình có thể trải nghiệm được trong đời, đó là mình thấy việc treo cái chổi vào vị trí thường ngày của nó, sau khi quét nhà, là một chuyện thật hoàn hảo và tuyệt vời. Lúc đó mình rất sửng sốt vì cảm nhận mới đã nảy sinh. Mình chưa bao giờ ngờ được là một động tác nhỏ bé, xem chừng như chẳng có ý nghĩa gì quan trọng, nhưng lại mang đến một cảm nhận thực sự ấn tượng. Tất cả chỉ bởi vì lúc đó mình không còn để tâm đến chuyện gì khác ngoài việc treo cái chổi. Chính sự chú ý và chánh niệm cao độ đã tạo nên một trải nghiệm diệu kỳ, dù chỉ với một động tác rất nhỏ.

Vì thấy rất ngỡ ngàng và sung sướng khi chứng kiến sự thay đổi cuộc sống chỉ bằng một sự chú ý được điều hướng, mình đã kể câu chuyện này với người bạn của mình. Anh ấy bảo rằng “em coi công việc là quan trọng nhất vì em không coi God là quan trọng nhất.” Câu nói ấy đã như một cái tát thức tỉnh dành cho mình. Khi mình đang thẩm thấu thông điệp thì anh ấy nói thêm một câu chốt nữa làm mình hoàn toàn tin chắc rằng sự thay đổi của bản thân là hướng đi đúng đắn. Anh nói rằng: “Take it easy, but take it. Hãy tận hưởng cuộc sống!”

Vào khoảnh khắc đó, mình đã nhận ra rằng cảm giác trìu mến thương yêu dành cho cây hoa cúc, và cảm giác lâng lâng vui sướng khi treo cái chổi chính là biểu hiện của việc tận hưởng cuộc sống. Nhìn lại mình mới nhận ra rằng bấy lâu nay mình chỉ dành năng lượng và sự chú ý cho công việc, một góc cực kỳ nhỏ bé trong bức tranh cuộc đời. Còn toàn bộ những góc phần khác, mình đã đều bỏ lỡ. Khi ăn mình không được ngon miệng, khi ngủ mình không được an giấc, khi tắm mình cũng chẳng được thư thái, v.v… Mình đã vô tình rút đi hết sinh lực trong cuộc đời của chính mình chỉ bằng sự thiên vị đối với công việc. Như vậy chẳng phải là mình đã quá ngốc nghếch và dại khờ hay sao?

Nói đến đây có thể sẽ có ai đó bảo rằng: “công việc là trên hết là đúng rồi, bạn phải kiếm tiền chứ, tiền là quan trọng nhất, không có nó thì bạn không vui được đâu.” Mình hoàn toàn cảm thông được cách tư duy này, vì mình đã từng sống nó. Cho đến hôm nay khi đã đổi được góc nhìn, mình có thể khẳng định rằng “công việc là số một, kiếm tiền là số một” chỉ là một lời ngụy biện của một tâm trí sợ hãi và không dám trải nghiệm thế giới ở các khía cạnh khác. Bây giờ, mình không phải là người giàu có gì, công việc cũng chưa gọi là ổn định như bao người. Nhưng mình đã tận hưởng được những khoảnh khắc nhỏ bé và sống hạnh phúc một cách chủ động. Mình thấy việc tận hưởng không hề liên quan gì đến công việc hay tiền bạc. Nó chỉ liên quan đến khả năng điều phối sự chú ý của chúng ta. Vì Thần ở đâu, Khí ở đó. (Energy flows where attention goes.)

Dolores Cannon, người sáng lập phương pháp thôi miên hồi quy và tác giả của cuốn sách tâm linh nổi tiếng The Three Waves of Volunteers and the New Earth (Ba làn sóng tình nguyện và Trái Đất mới), cũng có câu:

“The biggest lesson you come to earth to learn is how to manipulate energy.”

(Tạm dịch là: Bài học lớn nhất khi bạn tới Trái đất đó là học cách điều khiển năng lượng.)

Nếu chúng ta có khả năng đưa sự ý thức của bản thân vào một việc gì đó thì việc ấy sẽ biểu hiện tương đương với ngưỡng năng lượng mà ta đã trao. Càng nhiều sự ý thức thì càng nhiều năng lượng, trải nghiệm sẽ càng tích cực. Ngược lại, càng ít sự ý thức thì trải nghiệm càng tiêu cực. Mọi chuyện là do chính bản thân mỗi người tạo nên, không phải do thế giới bên ngoài. Vậy nên ở trên mình mới kể lại trải nghiệm chỉ treo cái chổi mà cũng thấy như đang ở thiên đường.

Khi bạn dứt ra khỏi sự thiên vị, dứt ra khỏi sự phụ thuộc vào vật chất, dứt ra khỏi tư tưởng rằng mục đích của công việc là để ổn định cuộc sống hoặc kiếm tiền, thì không có nghĩa là bạn sẽ không thể làm ra tiền, không thể giàu có sung túc. Lúc đó, bạn thậm chí còn có nhiều mối liên kết chất lượng hơn trong cuộc sống, khả năng sống trong thực tại giàu có của bạn còn tăng lên gấp bội. Vì bạn đã nhìn thấy đường nối tới những điều mà trước kia bạn xem thường, khinh rẻ. Bây giờ, bạn biết giao hòa tâm hồn mình với những hoạt động khác nhau, bạn trân trọng và nhìn ra giá trị của rất nhiều đối tượng xung quanh. Trong khi nguyên tắc của sự giàu có trù phú không là gì ngoài sự đa dạng các mối liên kết chất lượng.

Đối với mình, kể từ khi “thức tỉnh” được chuyện này, mình đã luyện tập giảm bớt sự thiên vị vào một chuyện bất kỳ mà dàn trải ý thức ra nhiều mặt của đời sống nhất có thể. Mình luyện tập chánh niệm dù trong những chuyện nhỏ bé vụn vặt nhiều hơn. Chưa kể, định nghĩa về công việc của mình đã hoàn toàn thay đổi. Nó không còn bó hẹp trong chuyện viết lách mà mình vẫn tưởng như trước kia nữa, mà nó nằm ở việc tận hưởng và trân trọng mọi phút giây được tiếp xúc với cuộc đời. Đó chính là công việc mà mình sẽ làm kể từ nay.

Ở ngoài kia, mình chứng kiến có những người đi thuê phòng trọ chỉ rất tạm bợ, bí bùng và nhỏ hẹp, chỉ với mục đích là tối về ngủ sau cả ngày đi làm quần quật 8-10 tiếng. Hay câu chuyện của người bạn mình bỏ việc ở công ty để đi đến một vùng đất mới làm lại cuộc đời. Những ngày đầu, bạn liên tục phải nghe những câu hỏi từ những người khác là kiếm được việc chưa, tới đó rồi mày làm gì, sao chưa có thu nhập à. Mình chợt thấy rằng sống không chỉ để làm việc, để kiếm được chút tiền nuôi thân. Sống còn là hạnh phúc với chính mình, trân trọng từng phút giây trôi qua, biết ơn Tạo hóa, hít thở căng tràn lồng ngực, và khám phá những điều vĩ đại ẩn sau những điều bé nhỏ, v.v… Trong Kinh Thánh cũng có câu rằng:

“Nếu người nào được cả thế gian mà mất linh hồn mình thì có ích gì? Người ấy sẽ lấy gì mà đổi linh hồn mình lại?”

Vậy nên, đừng sống chỉ để làm việc, hãy đưa mọi công việc vào sự sống.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Photo by Gianandrea Villa on Unsplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Khổ đau là sự chọn lọc tự nhiên

0

Bạn có chịu đựng được buồn đau không? Bạn có vượt qua được nỗi sợ hãi không? Bạn có rút ra bài học từ những trải nghiệm tủi nhục không? Bạn có cai nghiện được cơn giận dữ không? Bạn có trau dồi trí tuệ mỗi ngày để bớt hoang mang về bản chất của chính mình không? Nếu bạn trả lời là “Không” thì khả năng cao sẽ có một kết cục là bạn bị buồn đau nhấn chìm, bị nỗi sợ hãi liên tục chèn ép, bị những cảm giác tội lỗi xấu hổ ăn mòn sức sống, bị những cơn giận dữ thiêu đốt tâm hồn và bị sự mông lung bất an chầu chực nuốt chửng. Theo mình, mọi thứ (có vẻ) khắc nghiệt đang xảy ra là để rèn luyện, thử thách và chọn lọc những cá nhân ưu việt nhất để thừa hưởng và biểu đạt sự sống quý báu. Có thể, đối với bạn trong một khoảnh khắc nào đó, những chuyện tiêu cực và áp lực kia thật là tồi tệ và choáng ngợp. Nhưng dưới con mắt của Tự nhiên, chúng là những bài kiểm tra tuyệt đối xứng đáng và công bằng. Quy luật ở đây là: Bạn bỏ cuộc và phải chịu đựng đớn đau; hoặc bạn đón nhận nó và ngày càng trở nên lớn mạnh.

Trước kia, mình chưa có được ý thức tích cực về những khổ đau và áp lực trong cuộc sống, nên mình thường cảm thấy rất choáng váng và nhụt chí mỗi khi đối diện với một chuyện khó khăn, hoặc một góc tối bên trong chính mình. Lúc đó mình chỉ nghĩ rằng bản thân thật tồi tệ, yếu đuối, và cứ luẩn quẩn mãi với ý tưởng đó mà không biết thoát ra làm sao. Trong khi, lối thoát lại nằm ở ngay bên cạnh. Nó rất đơn giản là luyện tập để chính mình trở nên hoàn thiện và mạnh mẽ hơn. Tất cả chỉ có vậy, một lời giải đáp rất gần gũi và thực tế. Luyện tập, luyện tập và luyện tập.

Theo góc nhìn của mình, một cơn giận dữ cũng giống như một cơn bão tố, một nỗi sợ hãi cũng như một cơn gió lay lắc thật mạnh, sự tủi nhục cũng như một bộ rễ bị sâu bọ đục khoét và sự vô minh cũng như màn đêm đen đầy những điều khó đoán. Còn con người chúng ta thì như một cái cây đứng giữa Thiên nhiên. Nếu chúng ta không đủ can trường và không kịp thích nghi với những điều kiện sống (khắc nghiệt) khác nhau liên tục vờn chuyển, thì chúng ta sẽ bị quật ngã thẳng tay, chẳng chóng thì chầy. Trong góc nhìn đầy xúc cảm của người đời thì việc gặp một khổ đau là một điều gì đó xui xẻo, đáng thương. Nhưng với bậc trí huệ thì đó lại là một điều may mắn và đáng để theo dõi thật sâu, vì họ biết cuộc tôi luyện tinh thần đang được ông Trời tiến hành, và cuộc cân đong nội lực cũng đang được một tay Người thực hiện.

Một cái cây khỏe mạnh không phải là một cái cây được trồng trong nhà kính, mà là một cái cây sống ngoài thiên nhiên, được tiếp xúc với mọi yếu tố “tốt xấu.”

“Thứ đối với mọi chúng sinh là màn đêm thì lại là lúc bừng tỉnh đối với người tự chủ, còn lúc mọi chúng sinh thức giấc lại là màn đêm đối với bậc hiền giả nội quan.” – Sri Krishna, Chí Tôn Ca (2:69)

Vậy nếu đã nhìn những khó khăn và áp lực kia vừa là sự kiểm tra, sự hun thúc tinh thần và vừa là chọn lọc tự nhiên thì bạn có còn cảm thấy bất mãn với cuộc đời nữa không? Bạn còn than trách và đổ lỗi cho hoàn cảnh nữa không? Còn gồng lên để chiến đấu để bảo vệ giới hạn cũ nữa không? Và còn sợ hãi run rẩy trước cuộc đời bất định nữa không? Mình tin chắc rằng câu trả lời sẽ là Không. Vì khi đã nảy nở một thái độ tích cực với những điều mang vẻ ngoài tiêu cực đang diễn ra trong cuộc sống, bạn sẽ có thêm sự sẵn sàng và động lực để trở nên kiên cường và hoàn thiện hơn. Theo mình, sức mạnh đích thực không nằm ở việc kháng cự hay né tránh những tổn thương, mà nằm ở sự sẵn sàng cho mọi thương tổn. Đó là nơi những rào chắn của sự sợ hãi và khiên cưỡng được gỡ bỏ để cho những tiềm năng đích thực được bộc lộ. Theo cách nói của đại thi hào Rumi thì là

“Vết thương là nơi vệt sáng đi vào.”

Vậy bạn thử nghĩ mà xem, trong cuộc Chọn lọc vĩ đại đang diễn ra, bóng tối của những giới hạn run rẩy hay ánh sáng rạng rỡ hân hoan của Tạo hóa sẽ trụ được ở lại?

Trước đây, mình từng tiếp xúc với một số người sợ sai và chưa bao giờ làm được chuyện gì dứt khoát, lúc nào cũng run rẩy, e dè và tự ti. Một số người khác thì luôn thường trực với với những suy nghĩ của tâm lý nạn nhân rằng “thế giới này muốn làm hại tôi, tôi thật bất hạnh biết bao.” Một số người khác nữa thì mãi không quên được những chuyện thất bại trong quá khứ và luôn dằn vặt với nỗi xấu hổ. Điều đáng nói ở đây là mình không thấy mấy ai nảy sinh ý muốn đi ra khỏi những thực tại gò bó và tiêu cực ấy.

Trong khi đó, mình cũng từng biết một số người dám nghĩ dám làm, càng dấn thân quên đi kết quả, họ càng tăng tốc được khả năng học hỏi và nâng cao được kỹ năng, tay nghề. Một số người khác thì chia sẻ thời gian và sức lực để nâng đỡ những người xung quanh. Một số người khác nữa thì luôn lấy những thất bại và vấp ngã đã qua để làm động lực để vươn tới sự toàn thiện và truyền cảm hứng cho những ai ở hoàn cảnh tương tự mà chưa vượt qua được. Họ chính là những cái cây mạnh khỏe vượt qua bão tố khó khăn, trụ lại hiên ngang giữa đời và hiến dâng những giá trị tốt đẹp cho cuộc đời. Họ sẽ là những lực lượng tinh hoa, những người lãnh đạo tinh thần, những nhà phát minh sáng tạo, những người thay đổi cục diện thế giới. Điều đặc biệt ở đây đó là họ đã đều trải qua những quãng thời gian còn yếu kém, non nớt, và bị cuộc đời vùi dập. Nhưng sau tất cả, họ lựa chọn đứng dậy và vươn lên bằng mọi giá, chứ không chọn thoái lui và sa ngã sâu hơn với một lời biện hộ là “tôi gặp phải nghịch cảnh.”

Nói đến đây, mình không thể không kể tới một câu chuyện ẩn dụ trong Kinh Thánh rằng những cái cây đến mùa thu hoạch mà không đơm hoa kết quả thì bị ném cả vào lò lửa. Hoặc những hạt giống xấu mọc xen với hạt giống tốt, đến khi lượm gặt và phân loại, thì những cây xấu cũng bị đem đi thiêu đốt hết.

Càng trải qua thời gian tu tập, mình càng thấy rằng chuyện thanh lọc của Tự nhiên là đều mà con người chúng ta nên ý thức được không chỉ ở mức độ thể chất bên ngoài mà còn là mức độ tinh thần bên trong. Nếu nhìn thật kỹ thì bạn sẽ thấy ông Trời rất công bằng và công minh. Sẽ luôn có những hoàn cảnh, những tình huống hay câu chuyện để làm lộ ra đâu là người yếu và đâu là kẻ mạnh, đâu là phẩm chất thoái hóa cần gỡ bỏ và đâu là phẩm hạnh tiến hóa cần vun vén.

Vậy nên, nếu Tự nhiên đã cất tiếng gọi bằng cách giúp chúng ta nhìn rõ chính mình trong đêm đen thử thách thì tại sao ta còn chưa biết ơn và đón nhận cơ hội tuyệt vời này để có thể trở thành những Người Được Chọn?

Thích nghi hay gánh chịu đau khổ?

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Photo by Hanna Postova on Unsplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách tất cả bài viết Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX

🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Đi qua những thống khổ của tâm hồn

0

Có không ít lần trong cuộc sống, mình rơi vào những trải nghiệm bế tắc, hoang mang và căng thẳng. Chúng diễn ra đan xen với những trạng thái bình an, thư thái và biết rõ mục đích cuộc đời mà mình đã từng được nếm trải trong những phút giây sáng suốt của tinh thần. Những lúc tư tưởng thông suốt và hạnh phúc ấy thì quá đỗi tuyệt vời, nhưng những lúc rớt ra khỏi nó, mình cảm thấy một nỗi thống khổ vô cùng to lớn của tâm hồn. Ban đầu, mình thường trực cảm thấy hoang mang và bất mãn vì điều đó. Mình đã luôn tự hỏi rằng tại sao bản thân mình cứ bị chệch hướng, mình cứ luôn quên những năng lực cấp cao trong một phút giây nào đó. Khi hỏi một người bạn rằng mình nên làm gì để không bao giờ quên hay bị rớt ra ngoài những trường nhận thức tích cực đã từng được nếm trải, thì lần nào người bạn ấy cũng trả lời cùng một câu đó là “Tiếp tục tu tập!”

Mãi đến lần thứ 3 mình phải hỏi lại và nhận được một câu trả lời không khác gì từ người bạn thì mình mới hiểu ra rằng bản thân chưa từng nhìn thấy được giá trị tích cực của những nỗi thống khổ diễn ra trong cuộc sống. Mình cứ nghĩ rằng chúng là những điều xấu xa tồi tệ và mình muốn được vượt thoát khỏi chúng càng sớm càng tốt. Điều đó khiến mình luôn cảm thấy một sự căng thẳng gia tăng khi thấy bản thân không được bình an cho lắm. Giống như chuyện bé xé ra to. Nhưng bây giờ, mình đã hiểu ra được rằng những nỗi đau khổ, tiêu cực, hay những trạng thái nhận thức thấp xuất hiện đều có một giá trị quý báu đi kèm. Chúng là những lời nhắc nhở về tầm quan trọng và sức mạnh của sự kiên trì tu tập. Mỗi khi bồn chồn, lo âu hay sợ hãi nổi lên, mình bắt đầu xem đó là dấu hiệu của việc cần tinh tấn hơn nữa. Mình cảm thấy rằng chỉ cần xác định được một mục đích tích cực như vậy thôi là mình đã đem đến cho bản thân và những trạng thái yếu đuối kia một lối thoát, một cơ hội để được chuyển hóa.

Chuyện này cũng giống như khi một đứa bé mới tập đi, nó loạng choạng và chỉ chực té vấp. Nếu bạn là người lớn thì bạn chẳng bao giờ cười chê hay trách móc đứa trẻ khi nó như vậy cả. Bạn thấy đó là chuyện hết sức bình thường. Bạn khen ngợi, cổ vũ và tìm cách nâng đỡ em bé để nó có thể tiếp tục cuộc hành trình tập đi của mình một cách hiệu quả hơn. Vậy thì con người chúng ta cũng vậy, với hành trình trau dồi trí tuệ thì việc còn vấp váp vào những nỗi khổ đau, chán nản, giận dữ, tham lam, sợ hãi là chuyện rất bình thường. Chúng ta không cần trách móc, xấu hổ, day dứt và khắc nghiệt với chính mình, mà cần nhắc nhở bản thân hãy kiên trì hơn, tập trung hơn trong việc rèn luyện thân tâm và sẵn sàng đứng dậy bước tiếp sau những lần vấp ngã. Có lẽ, với những thiên thần, con người cũng không khác gì những đứa trẻ ngây thơ và non nớt vậy.

Có rất nhiều những trải nghiệm mình quan sát được xung quanh đều góp phần khẳng định tầm quan trọng của việc tu tập, rèn luyện bản thân mỗi ngày. Không phải cứ đợi sóng gió ập đến rồi lúc đó chúng ta mới cuống cuồng đi chống đỡ cho ngôi nhà. Một người khôn ngoan là người biết xây một ngôi nhà vững chãi từ trước đó. Hay như chuyện một người chiến binh trước khi ra trận thì anh ta đã luôn rèn luyện trên thao trường mỗi ngày. Trận chiến xảy đến chỉ là phép thử để anh ta nhận biết được sự luyện tập của mình trước đó đạt hiệu quả đến đâu, anh ta còn thiếu sót và yếu kém ở chỗ nào. Nếu còn sống sót sau trận chiến trở về, anh ta sẽ tiếp tục rèn giũa và bù đắp những phần đó. Chứ không có chuyện một người không hề dành một ngày nào luyện tập thể lực võ nghệ mà bước vào một trận chiến lớn thì chẳng khác nào tự vẫn. Tất cả chúng ta đều luôn cần sẵn sàng bằng việc tu tập mỗi ngày, vì chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy tới.

Mình đã từng thấy những người gặp khủng hoảng rất lớn trong cuộc sống khiến sự giận dữ nổi lên cuồn cuộn, muốn làm những chuyện vô nhân tính. Nhưng đến lúc đó họ mới đi hỏi cách giải quyết là gì, trong khi cuộc khủng hoảng đó không phải là điều cần giải quyết, nó là một bài kiểm tra rằng bạn có chăm chỉ tu tập trước đó hay không, bạn có mài giũa mình mỗi ngày hay không. Nếu câu trả lời là Không thì bạn mặc định sẽ thi rớt và hành động sai lầm. Còn nếu bạn có tu tập thì có thể thi qua, dù không được hạng xuất sắc thì cũng ở hạng vớt vát hú hồn. Nhưng dù sao, nếu một người có sự tỉnh trí thì sẽ dốc lòng tu tập sau chướng ngại đó chứ không để bản thân tiếp tục buông thả lơ là. Terence McKenna đã từng nói:

“Không ai quá giác ngộ đến mức không cần phải cải tiến chính mình.”

Chắc hẳn các bạn cũng từng nghe và biết những câu chuyện rằng có những người khi còn trẻ thì ăn chơi chác táng, không chăm lo cho sức khỏe, sa vào trụy lạc phóng đãng. Khi đó họ còn có sức trẻ cân bằng lại. Nhưng đến khi về già, bệnh tật bắt đầu ập tới, chẳng có gì để chống đỡ nữa. Lúc đó, họ mới rục rịch đi tập thể dục, đi tìm các lối sống lành mạnh, v.v… Rất hiếm người có thể nhận thức được những điều tích cực ngay từ ban đầu mà không cần phải nếm trải những điều tiêu cực. Đây là một quy luật lớn của cuộc sống.

Trong Kinh thánh Cựu Ước cũng có kể chuyện rằng dân Ai Cập được tiên tri là có 7 năm được mùa, và sau đó sẽ là 7 năm mất mùa. Nên vua Pharaoh đã cho người cất thu hoa lợi trong 7 năm sung túc để phòng trừ cho lúc đói. Và khi nạn đói lan đến khắp xứ sở thì người Ai Cập không những còn đủ lương thực để sinh tồn mà còn bán được lương thực ra các vùng xung quanh, thậm chí còn thu về được rất nhiều nô lệ, vì những người kia quá đói phải bán thân để có được cái ăn.

Vừa xong là những câu chuyện khẳng định giá trị của việc tu tập và rèn thân mỗi ngày. Mình cho rằng không phải cứ khi cơm no áo ấm là chúng ta nên buông thả chơi bời, tiêu xài xa hoa cho đã. Cái no đủ tiện lợi là môi trường thuận lợi, là “đường phẳng” để một người tập trung tích lũy những giá trị nội tại, có thêm thời gian, nguồn lực để rèn thân và xây dựng những lối sống mới. Chứ nếu đợi đến khi gặp chao đảo biến động rồi mới hoảng loạn tìm lối thoát, nước đến chân mới nhảy, thì lúc đó cũng đã muộn vì trước kia, chúng ta đã tiêu xài cơ hội luyện tập mà vũ trụ trao ban một cách hoang phí.

Tuy nhiên, dù muộn màng sau nhiều lần vấp ngã, có người thì tỉnh ngộ để dốc lòng cải thiện lối sống và chất lượng bản thân. Đây là một tín hiệu quay đầu hướng thiện, thường được gọi là “cải tà quy chính.” Nhưng cũng có người thì cứ mắc một sai lầm liên tiếp, chịu một nỗi đau lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến hết đời mà không nhìn thấy được thông điệp của nó, hay thậm chí chưa từng một lần muốn được nhìn thấy thông điệp. Rốt cuộc, thay vì bắt đầu tập sống vô tư cởi mở, thì một người lại xây những hàng rào phòng thủ để bảo toàn sự sợ hãi. Thay vì tập yêu thương tha thứ, thì một người lại càng tính toán và khắc nghiệt với bản thân hay mọi người để kiểm soát mối quan hệ theo ý cá nhân. Thay vì tập sống giản dị bớt các nhu cầu không cần thiết, một người lại càng ra sức kiếm tiền bằng các mánh lới phức tạp để hòng có sự giàu có hoặc tỏ vẻ hào nhoáng để che lấp đi cảm giác nghèo đói bên trong mình.

Theo mình, những người đã nhìn thấy chân giá trị của khổ đau và bất hạnh trong cuộc sống thì sẽ không còn bị nô lệ bởi nó vì họ đã bước sang một thực tại mới của trí tuệ rộng mở. Không một nỗi đau hay khó khăn nào có thể làm phiền người đó được nữa, khi họ đã không còn nhìn chúng như một sự phiền nhiễu, mà như một lời nhắc đanh thép về điều quý giá mà họ đang rất cần, chính là sự tinh tấn hướng thiện. Vậy chẳng phải người đó đã được giải thoát khỏi mọi thực tại tiêu cực và bất an hay sao, được thường trực sống trong những giá trị cao quý nuôi dưỡng tâm hồn hay sao? Tóm lại theo mình thì một người đi qua những nỗi thống khổ không phải bằng cách đấu tranh, phủ nhận hay đè nén nó, mà bằng cách nỗ lực rèn luyện bản thân, tập trung nhìn vào những điều vĩ đại hơn cả những điều thống khổ ấy.

> Khổ đau là kho báu

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Photo by Josh Boot on Unsplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách các bài viết đã chia sẻ trong Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX
🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

Sẵn sàng không phải là cảm xúc nhất thời

0

Sau một thời gian kể từ khi mình thực hiện cú nhảy từ Hà Nội tới Đà Lạt sống, đã có một vài người bạn nhắn tin cho mình và bảo rằng cũng muốn tới Đà Lạt để bắt đầu cuộc đời mới, tránh xa nơi đô thị ồn ào, áp lực. Có người thì định hướng được bản thân tới đây sẽ làm gì, nhưng cũng có người thì nảy ra quyết định hoàn toàn ngẫu hứng. Quyết định ấy đến từ một sự chạy trốn những áp lực trong môi trường hiện tại, chứ không phải đến từ một sự nung nấu lâu dài nay đã bắt được tín hiệu để phóng đi, hoặc đến từ một đức tin mãnh liệt dâng trào muốn thay đổi cuộc chơi.

Người ta bảo rằng sống là phải dũng cảm, phải dám nhảy vào vực sâu không đáy, liều ăn nhiều. Nhưng mặt còn lại của vấn đề thì không mấy ai nói tới, đó là cú nhảy không chỉ nằm ở khoảnh khắc bạn đưa ra quyết định rơi vào môi trường hoàn toàn mới, mà còn ở quá trình chuẩn bị năng lực và kỹ năng để có thể đáp cánh an toàn. Hoặc chí ít, là chuẩn bị đủ tinh thần cho những sự nằm ngoài kỳ vọng. Dũng cảm ở đây là dám đối diện với tất cả mọi điều có thể xảy đến chứ không riêng gì chuyện đưa ra quyết định ban đầu. Đôi khi, chỉ từ một cú nhảy ban đầu ấy, bạn sẽ cần nhảy liên tiếp nhiều cú khác nữa thì mới đến được nơi mình ao ước.

Trước kia, theo một cách vô thức, mình đã trau dồi được một số kỹ năng cho bản thân, thuận theo sở thích hoặc thú vui. Nhưng sau này khi tới Đà Lạt, mình mới nhận ra rằng những kỹ năng vô tình được xây dựng ngày trước nay được đem ra sử dụng cho mục đích sinh tồn. Chúng đã nâng đỡ cuộc sống của mình trong những ngày đầu bỡ ngỡ nơi vùng đất lạ. Nghĩ lại, mình thấy đó là may mắn, vì nếu không có kỹ năng hay năng lực cá nhân, thì mình sẽ không thể trụ nổi được ở nơi này hay bất kỳ nơi nào khác. Theo mình, tăng cường năng lực của bản thân chính là cách tăng cường cơ hội được sống ở những thực tại tốt hơn, tăng cường mức độ sẵn sàng và khả năng chịu đựng những áp lực. Không phải đơn giản là cứ nhảy đến một nơi mình cho là tốt thì cuộc đời bạn sẽ tốt như trong tưởng tượng, vì có thể thực lực của bản thân chưa tương xứng với yêu cầu của thực tại ấy, trong khi bạn lại không đủ năng lượng để thích ứng với nó kịp thời.

Trước khi tới Đà Lạt, mình đã có một người bạn ở đây, một người thân thiết có cùng chí hướng với mình. Bên cạnh đó, mình cũng có gia đình hỗ trợ một phần tài chính lúc ban đầu. Mình đã vô tình rèn luyện được kỹ năng viết trong mấy năm trước đó nên sau này có thể đều đặn viết được những nội dung có giá trị, thậm chí viết được sách. Chưa kể, mình cũng từng tự nghiên cứu và tìm hiểu về Tarot nên có thể tự mở dịch vụ xem Tarot để có nguồn thu nhập trang trải cuộc sống. Mình thường xem các video về trồng trọt trên facebook nên biết một số kỹ thuật cơ bản để có một mảnh vườn nho nhỏ ở ban công. Và những chuyện “thuận lợi” khác đang diễn ra trong cuộc sống hiện tại của mình là hoa trái của những kỹ năng được tích lũy trong quá khứ nay được đặt vào một môi trường thích hợp. Ngoài ra, mình cũng phải kể tới tầm quan trọng của đức tin để giữ mọi điều tích cực nhất được tồn tại và phát huy, để mình không bỏ cuộc trong những tình huống đầy thử thách và áp lực.

Nhưng có một số người không hiểu, chỉ nhìn vào lớp vỏ bên ngoài và tưởng rằng ai tới Đà Lạt sống cũng có cơm ăn áo mặc, có nghề nghiệp ổn định, có vườn cây hoa lá để ngắm mỗi ngày. Người ta tưởng rằng cứ “quăng bản thân mình vào vực thẳm” là thấy được ngay “chiếc giường tơ êm ái.” Đôi khi, sự êm ái ấy chỉ được ban tặng sau khi bạn đủ sức mạnh để trải qua một cuộc rèn thân khắc nghiệt từ người thầy cuộc đời.

Nói đến đây mình nhớ đến chuyện có những bạn trẻ nghe danh Bill Gates bỏ trường đại học Harvard là tưởng rằng cứ bỏ đại học là mặc định trở thành tỷ phú. Rồi các bạn đua nhau ra đời sớm, bỏ dở dang những cơ hội học hành đang có trong tầm tay hay những mối quan hệ tiềm năng có thể nắm bắt ở trong trường đại học. Bill Gates bỏ học là vì ông ta biết năng lực của bản thân, biết mình muốn gì, mình có thể làm gì sau đó. Tầm mức của ông ta đã vượt khỏi ngôi trường danh giá, chứ không phải ông ấy chơi trò canh bạc may rủi, hay bị áp lực với chuyện bài vở mà đâm ra chán chường, chán trường, muốn thoái lui.

Theo mình, sẵn sàng hoàn toàn không phải là một cảm xúc nhất thời. Nó là một tâm thế kiên cường được xây dựng thông qua những kỷ luật và sự rèn luyện bản thân mỗi ngày theo thời gian. Hoặc với một góc nhìn khác, nó là một năng lực có thể chấp nhận mọi rủi ro có thể xảy ra trên con đường theo đuổi ước mơ của chính mình.

Trong thâm tâm, mình luôn thấy cuộc sống này không chỉ đơn thuần là trải nghiệm sinh tồn, mà còn là những cơ hội tuyệt vời để tiến tới những thực tại rộng mở tốt đẹp hơn. Và nếu vũ trụ đã luôn trao tặng chúng ta những món quà, thì sẽ rất uổng phí nếu như mỗi người không rèn luyện năng lực để đón nhận chúng. Hiện giờ, khi đã trải qua những sóng gió thử thách ban đầu và tạm bén rễ nơi vùng đất mới, mình mới ý thức hơn về giá trị và tầm quan trọng của việc rèn luyện bản thân mỗi ngày; không phải theo một cách ngẫu hứng, mà là có chủ đích.

Nên nói tóm lại, nếu bạn đang mang tư tưởng đổi đời bằng một cú nhảy bất kỳ, hoặc đưa ra một quyết định lớn theo hứng thú hoặc cảm xúc nhất thời, thì bạn nên giữ một đức tin thật lớn về việc phép màu có thể xảy ra, đồng thời cũng không quên sẵn sàng chấp nhận những áp lực và thử thách có thể xảy đến vượt ngoài sự tưởng tượng.

 

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Photo by Austin Neill on Unsplash

💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách các bài viết đã chia sẻ trong Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX
🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

[THĐP Translation™] 100 triết lý Manhood (Phần 2)

thdp translation 3

(Nội dung bài viết này chỉ dành riêng cho nam giới.)

Triết lý 26: Con trai càng lớn càng bị mất mát tình cảm. Con gái không mất mát nhiều bằng. Một người bạn gái sẽ không thể yêu bạn như mẹ, và sẽ cảm thấy chán ghét nếu có người đàn ông yếu đuối nào đòi hỏi nó.

Triết lý 27: Có được sự ổn định và sự chung thủy của đàn ông là mục tiêu cuối cùng của phụ nữ. Hôn nhân cung cấp điều này.

Triết lý 28: Những người phụ nữ ngã mạn nghĩ rằng họ cao hơn sự quy phục bởi vì họ đã quên vị trí của mình, nhưng đàn ông đích thực thì tìm kiếm sự quy phục, không phải xung đột.

Triết lý 29: Đàn bà vũ khí hóa tình dục, vì nó là con át chủ bài của họ, và thường là con bài duy nhất.

Triết lý 30: Người phụ nữ nào muốn chiến tranh hơn yêu thương là người phụ nữ không phù hợp và không xứng đáng với một mối quan hệ.

Triết lý 31: Đàn bà là yếu tố hỗn loạn của loài người, đàn ông là yếu tố trật tự. Nhiệm vụ của đàn ông là chinh phục sự hỗn loạn của đàn bà với sự ngay thẳng của những nguyên tắc kỷ luật cao thượng nhất của anh ta.

Triết lý 32: Xã hội nói đàn bà có thể thông cảm cho những điểm yếu của đàn ông, nhưng đó chỉ là dối trá, đàn bà không thể. Đàn ông ngây thơ nghĩ mình bị hấp dẫn bởi sự mềm yếu của phụ nữ thì điều ngược lại cũng xảy ra, không có sự ngược lại. Đàn ông thời xưa hiểu rất rõ điều này.

Triết lý 33: Sự mềm yếu giả tạo từ vị trí quyền lực mới hấp dẫn phụ nữ. Thường xuyên mềm yếu, hoặc tự ti thì không.

Triết lý 34: Bạn nghĩ rằng chia sẻ với phụ nữ điểm yếu của bạn thể hiện tình yêu và lòng tin. Bạn tin rằng những nỗi đau bạn đã trải qua sẽ khiến cô ta gắn bó hơn. Sai. Tất cả những gì cô ta thấy là sự yếu đuối khó ưa. Cô ta không coi trọng những điểm yếu, những nỗi đau của bạn, hay nó khó khăn thế nào để bạn chia sẻ những điều này ra. Đàn bà không quan tâm. Họ có thể ngưỡng mộ khi thấy bạn đương đầu với những hoàn cảnh khó khăn, nhưng bạn không cần phải nói những thứ đó ra.

Triết lý 35: Bạn sẽ không bao giờ có đủ kiên nhẫn tranh luận với một người lựa chọn cảm xúc thay vì lý lẽ. Vì thế, đừng bao giờ tranh luận với phụ nữ, vô ích. Bạn không thể tranh luận với cảm xúc, bạn chỉ có thể điều khiển nó.

Triết lý 36: Đàn ông phát triển khi họ sống trong thực tế, phụ nữ phát triển khi họ sống ngoài thực tế. Mất đi sự ngây thơ khiến đàn ông mạnh hơn, nhưng nó sẽ làm hại phụ nữ.

Triết lý 37: Đạo lý quan trọng hơn đàn bà. Theo đuổi đạo lý, chớ phải đàn bà. Cơ hội có được đàn bà khi theo đuổi đạo lý cao hơn có được đạo lý khi theo đuổi đàn bà. Không có đạo lý hay không có được gen xịn thì bạn đang chơi ở chế độ khó.

Triết lý 38: Đàn ông kiểm soát tương tác bằng cách không phản ứng. Đàn bà kiểm soát tương tác bằng cách cường điệu hóa vấn đề.

Triết lý 39: Cảm xúc là thức ăn cho phụ nữ, với đàn ông nó là một sự mệt mỏi. Phụ nữ thích sự kịch tính, nó cho phép họ vũ khí hóa cảm xúc để đạt được mục đích. Tước bỏ cảm xúc là tước bỏ đi vũ khí của họ.

Triết lý 40: Đàn bà không bạo lực theo vật lý nhưng bạo lực bằng tâm lý.

Triết lý 41: Đàn ông nữ tính và đàn bà nam tính đều không thể mê được. Đàn bà là để được giúp đỡ và đàn ông là để được tôn trọng, không thể ngược lại.

Triết lý 42: Khi có khủng hoảng xảy ra mối quan tâm đầu tiên của bạn không nên là tìm cách giải quyết vấn đề, mà là ứng phó với trạng thái cảm xúc của cô ấy. Một khi nó đã được ứng phó, sau đó và chỉ sau đó cô ấy mới cho phép bạn đề cập tới vấn đề, bởi cho tới khi cảm xúc của cô ấy đã được kiểm soát, cô ấy sẽ không hợp tác và không thể làm được gì nhiều hơn ngoài hoảng loạn và than vãn.

Triết lý 43: Khi phụ nữ lo lắng, nó luôn kết thúc trong cảm xúc. Cảm xúc là tất cả những gì đa số phụ nữ biết, ngay cả trong những người biết logic – cảm xúc hình thành nên hệ giá trị cốt lõi của họ. Logic là một sự kỳ dị lạ thường, nhiều khi nó còn là một sự khó chịu đáng ghét đối với phái nữ.

Triết lý 44: Càng quan hệ tình dục với nhiều người, tinh thần cô ta càng hư nát. Những người phụ nữ như vậy đồ vật hóa và hạ thấp nhân phẩm đàn ông thông qua tình dục. Biết rằng điều này sẽ làm giảm đi giá trị của họ và muốn đàn ông không xem thường mình, họ bóp méo quá khứ của mình bằng cách làm giảm bớt đi con số thật sự.

Triết lý 45: Nếu bạn muốn biết con số thật sự, giả vờ như mình cởi mở không phán xét. Nói với cô ta rằng bạn đã từng ngủ với hơn chục người. Thoải mái sẽ dẫn tới sự thật.

Triết lý 46: Đa số phụ nữ thà gian dối hơn thay đổi bản thân.

Triết lý 47: Phụ nữ đưa ra những chuẩn mực đạo đức cho đàn ông cao hơn cho chính họ.

Triết lý 48: Đàn bà không bao giờ quên sai lầm của đàn ông, nhưng sai lầm của mình thì không tính.

Triết lý 49: Nếu bạn có con, hãy nuôi dạy nó cho đúng. Đàn ông, phải nam tính hơn, bớt nhượng bộ. Đàn bà: bạn không quan trọng hơn gia đình mình. Bạn không là gì cả nếu không có gia đình.

Triết lý 50: Nếu bạn vẫn chưa ở một vị trí bạn muốn trong cuộc sống, đừng dính vào những mối quan hệ nghiêm túc với phụ nữ, bạn không cần nó. Cô ta sẽ luôn giữ hình ảnh con người cũ của bạn, và những nhu cầu/vấn đề của cô ta sẽ cản trở bước tiến của bạn.

>> [THĐP Translation™] 100 triết lý Manhood (Phần 1) 

Nguồn: Illimitable Men
Biên soạn/lược dịch: Prana – THĐP

Photo by Franck V. on Unsplash

(Bản dịch đầy đủ 100 triết lý Manhood đã được chia sẻ trong THĐP Deep Club và Cẩm Nang Nofap.)



💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách các bài viết đã chia sẻ trong Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX
🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

[THĐP Translation™] 19 bài học quan trọng từ Kurt Godel (tác giả của Định lý Bất Toàn)

*Chữ Gödel được phát âm là /Gơ-Đồ/

  1. “Hoặc là toán học quá vĩ đại cho tâm trí con người, hoặc tâm trí con người còn siêu việt hơn một cỗ máy.” (Topoi: The Categorial Analysis of Logic (1979), Robert Goldblatt, tr. 13)
  2. “Càng nghĩ về ngôn ngữ, tôi lại càng thấy kinh ngạc là con người ta lại hiểu được nhau.” (Hao Wang’s biography Reflections on Kurt Gödel, MIT Press, 1987, tr. 95)
  3. “Tôi không tin vào khoa học thực nghiệm (empirical science). Tôi chỉ tin vào chân lý tiên nghiệm (priori truth).” (Third volume of Gödel’s Collected Works)
    Từ cuốn tiểu sử Gödel viết bởi Hao Wang, Một Hành Trình Logic: Từ Gödel đến Triết học (A Logical Journey: From Gödel to Philosophy), ấn bản MIT, 1996
  4. “Những người theo chủ nghĩa thực chứng (positivists) từ chối nhìn nhận bất cứ kiến thức tiên nghiệm nào. Họ ước mong giảm thiểu mọi thứ thành những cảm nhận giác quan. Nói chung thì họ tự mâu thuẫn với chính mình qua việc từ chối sự quán chiếu nội tâm (introspection) là trải nghiệm (experience)… Ý niệm về trải nghiệm của họ quá hẹp hòi và họ tự đặt ra những giới hạn chủ quan cho sự trải nghiệm.” [5.4.5]
  5. “Khối óc là một cỗ máy tính toán được liên kết với một thần khí (spirit).” [6.1.19]
  6. “Tâm thức (consciousness) được kết nối với một thể thống nhất. Còn một cỗ máy thì được tập hợp từ nhiều bộ phận.” [6.1.21]
  7. “Tôi không nghĩ não bộ con người tiến hóa theo phương cách như thuyết của Darwin. Thực tế, nó có thể được chứng minh sai. Những cơ chế giản đơn không thể tạo ra được não bộ. Tôi nghĩ rằng những nguyên tố cơ bản của vũ trụ là đơn giản. Sinh lực (life force) là một nguyên tố sơ khai của vũ trụ và nó tuân theo một số luật tác động nhất định. Những quy luật này không đơn giản, và nó không máy móc.” [6.2.12]
  8. “Đừng thu thập dữ liệu. Nếu bạn biết mọi thứ về bản thân, bạn đã biết được mọi thứ. Không có ích lợi gì trong việc tự đè nặng bản thân với một đống dữ liệu. Khi bạn đã hiểu được bản thân, bạn hiểu được bản chất của con người và mọi thứ còn lại sẽ đi theo.” [9.2.6]
  9. “Trực giác không phải bằng chứng; nó là cái ngược lại với bằng chứng. Ta không phân tích trực giác để thấy một bằng chứng, nhưng bằng trực giác ta thấy được thứ không cần bằng chứng.” [9.2.46]
  10. “Nó là một sai lầm khi ta tranh luận thay vì tường trình. Đây cũng chính là sai lầm của những người thực chứng: Chứng minh mọi thứ từ hư không. Phần lớn thì nhiệm vụ không phải là chứng minh mà là kêu gọi sự chú ý vào các sự thật (facts) được đưa ra ngay lúc đó, nhưng không thể chứng minh được. Chứng minh cái được đưa ra là vô vọng.” [9.3.2]
  11. “Giải thích mọi thứ là bất khả thi: không nhận ra điều này tạo ra sự ức chế (inhibition).” [9.3.7]
  12. “Những quy tắc hành vi chuẩn mực dễ được tìm thấy hơn những nền tảng của triết học.” [9.3.17]
  13. “Triết học đích thực thì chính xác (precise) chứ không chuyên môn hóa.” [9.3.21]
  14. “Trong chủ nghĩa duy vật mọi nguyên tố đều hành xử giống nhau. Thật kì bí khi ta nghĩ rằng chúng phân tán ra rồi hợp lại một cách tự động. Để có được sự toàn vẹn, nó phải có thêm một thứ như linh hồn hay tâm trí. “Vật chất” là một cách nhìn nhận sự vật, và những hạt sơ cấp là dạng thấp hơn của tâm trí. Tâm trí thì tách biệt khỏi vật chất.” [9.4.12]
  15. [9.4.17]
    • Có những cõi giới khác và những sinh linh có lý trí thuộc giống loài khác, cao cấp hơn.
    • Cõi giới ta đang sống không phải là cõi giới độc nhất mà ta đã hoặc sẽ sống.
    • Chủ nghĩa duy vật là sai lầm.
  16. “Thực tại và sự tồn tại toàn vẹn của chúng ta thật đẹp đẽ và đầy ý nghĩa. Ta nên đánh giá thực tại qua việc ta biết quá ít về nó. Vì những gì ta biết rõ quá đỗi đẹp đẽ, cho nên thế giới thực mà ta biết quá ít cũng thật là đẹp. Cuộc sống có thể là đau khổ bảy mươi năm và rồi hạnh phúc một triệu năm: giai đoạn khổ sở thậm chí có thể là cần thiết cho cái tổng thể.” [9.4.20]
  17. “Tôi tin có tồn tại kiếp sau (afterlife), độc lập với thần học. Nếu thế giới có cấu trúc hợp lý thì phải có một kiếp sau.” (tr. 104-105)
    Những cuộc nói chuyện với Gödel, trong sách của Rudy Rucker Infinity and the Mind (TD: Vô cực và Tâm trí), Princeton University Press, 1995
  18. “Không có mâu thuẫn giữa ý chí tự do và biết trước chính xác một người sẽ làm gì. Nếu một người hiểu được bản thân hoàn toàn thì hoàn cảnh nó là như vậy. Không ai cố ý làm ngược lại cái họ muốn.” [168]
  19. Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng tâm thức không là gì hơn sự tồn tại giản đơn. Dẫn dắt đến chuyện này, tôi đã hỏi Gödel liệu ông có tin rằng có một Tâm Trí duy nhất đứng đằng sau muôn hình muôn động của thế giới không. Ông trả lời rằng, đúng là như vậy, Tâm Trí đó là thứ có cấu trúc, nhưng Tâm Trí đó tồn tại độc lập với mỗi đặc tính riêng của nó. Tôi lại hỏi ông ấy là có tin rằng Tâm Trí đó ở khắp mọi nơi không, thay vì chỉ có ở bên trong não bộ con người.

Gödel trả lời: “Tất nhiên rồi. Đây là giáo lý huyền học cơ bản.” [170]

Rồi tôi hỏi ông câu hỏi cuối cùng: “Thứ gì tạo ra ảo tưởng dòng chảy thời gian?”

Cuối cùng, ông nói điều này: Ảo tưởng về dòng chảy thời gian xuất hiện khi ta lầm tưởng cái được đưa ra (the given) với cái đích thực (the real). Dòng chảy thời gian hiện ra vì ta nghĩ rằng mình đang sống trong nhiều thực tại khác nhau. Thực sự thì ta chỉ sống trong những thứ được đưa ra khác nhau. Chỉ có một thực tại. [170–1]

<

p style=”text-align: right;”>Biên soạn: Prana Yogi
Biên dịch: Lê Minh Tú
Hiệu đính: Prana Yogi



💪 (New) [THĐP EBOOK] Cẩm Nang Nofap – Cách trở thành người đàn ông ĐÍCH THỰC ➡️ https://bit.ly/camnangnofap
💥 Gia nhập THĐP DEEP CLUB ➡️ https://bit.ly/DK_DEEPCLUB
🗂 Danh sách các bài viết đã chia sẻ trong Deep Club ➡️ https://bit.ly/DEEPCLUB_INDEX
🎯 Đặt mua tạp chí Aloha ➡️ http://bit.ly/THDPmembership
🎯 Mục lục TẤT CẢ nội dung volume 1-27 (Google Sheet) ➡️ http://bit.ly/mucluc_ALOHA
🎯 Mục lục ảnh bìa all volumes ➡️ http://bit.ly/THDP_ALOHA
🎯 Aloha Volume 1-2-3 FREE ➡️ http://bit.ly/33u4hkX
🎯 Donate ủng hộ các hoạt động của THĐP ➡️ http://bit.ly/donateTHDP