18 C
Da Lat
Thứ Sáu, 9 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 320

Trí tuệ không phải là sự theo đuổi một lập luận

“Trí tuệ không phải là sự theo đuổi một lập luận, phản bác các mâu thuẫn và ý kiến một cách tài tình – như thể là qua ý kiến người ta có thể tìm thấy chân lý, đó là điều không thể xảy ra – mà [trí tuệ] chính là sự nhận thức được rằng hành hoạt của ý nghĩ – với tất cả khả năng, tính cách khôn khéo và hoạt động không ngưng nghỉ một cách phi thường của nó – không phải là trí tuệ.”

– Krishnamurti, Về Tâm Và Ý

Trí tuệ ~ Chân lý.

Đây là nền tảng của vấn đề! Sẽ không thể tìm ra chân lý bằng cách suy từ A ra B. Chân lý theo Krishnamurti là một cái gì đó vượt ngoài khả năng của suy nghĩ – ông gọi chân lý là “mảnh đất không có lối vào”. Đơn giản là không có lối nào của suy nghĩ có thể tiếp cận được chân lý, nó không phải là toán học hay khoa học. Suy nghĩ không thể biết được cái mà nó vốn không biết. Người ta nói nhiều về thượng đế, nhưng người ta không biết gì về thượng đế dựa trên những gì là thực cảm nhận. Người ta không thể suy từ cái này ra cái kia để kết luận cái mà không thuộc hệ thống đó.

Rốt cuộc thì thời gian chúng ta dành cho nhau chỉ là tranh luận, biện luận, phản bác, lập luận. Và ngay cả cái việc “nghĩ khác đi” cũng chỉ thuộc tập hợp của những giới hạn (nhưng một cách tích cực, chúng ta có thể hiểu là nó ít bị giới hạn hơn những thứ đang xuống cấp).

Sẽ thật hoài công nói xem cách sống của ai đúng, làm sao người ta đổ nước vào một cái bình hình quả chanh và kêu nó là “trái chanh nước”, và kẻ khác đổ nó vào bong bóng hình tên lửa bảo rằng đó là “tên lửa nước”? Thật nực cười, nó đơn giản chỉ là nước mà thôi, hình thù không phải là bản chất, không phải là vấn đề. Thế rồi những điều chúng ta tranh cãi về cách sống cũng giống như việc tranh giành phần thắng xem nước có hình thù như thế nào?!?

Chúng ta xuống cấp ở chỗ đó, chúng ta nhỏ nhen ở chỗ đó và chúng ta lãng phí là như thế.

Sẽ không có đủ thời gian để chúng ta làm những điều vặt vãnh. Cuộc sống sẽ vô cùng nhàm và nhảm nếu cứ đi so đo với người khác về đúng – sai, thiệt – hơn.

Trí tuệ là không còn lệ thuộc, không muốn sở hữu, không còn ham muốn ích kỷ giành thắng thua, không dính chấp. Trí tuệ cũng như chân lý, nó tự do, tự do như một cơn gió…

 

Con người thèm khát chân lý, muốn vươn đến chân lý, hạnh phúc, muốn thu đạt chân lý trong tay, nhưng Krishnamurti lại bảo rằng chân lý giống như ngọn gió, không thể bắt lấy nó, không thể cầm giữ nó trong nắm tay. – Nói về Krishnamurti [Mộc Nhiên]

Và khi con người đã bị Krishnamurti tước sạch mọi thứ, chẳng được chừa lại thứ gì, con người lại bắt đầu hỏi “Vậy thì đường nào đến chân lý?”, thì Krishnamurti lại lạnh lùng trả lời “Chân lý không có đường vào ”, như ông đã từng nói từ những ngày đầu tiên bắt đầu du thuyết, “ Nó có ở đó cho ngài, hãy nhận lấy hoặc bỏ đi ”. Con người hỏi vậy phải làm gì, Krishnamurti lại nói chẳng cần làm gì cả ngoài việc nhận ra và hiểu biết, chính sự nhận ra đó đã là hành động tích cực rồi. “Chân lý không mang lại hy vọng, nó chỉ mang lại sự hiểu biết ”. – Nói về Krishnamurti [Mộc Nhiên]

http://nhattrangjk.blogspot.com/2013/03/vietve-krishnamurti-quanhung-buoi-noi.html

 

Trí tuệ cũng như chân lý không cần phải tìm kiếm…

 

Featured image: Daniel B. Holeman

– Lục Phong-

Cảnh phục đâu phải là mốt thời trang?

Sau khi bài viết “Hỡi những anh chàng không dám mặc đẹp” của mình nhận được khá nhiều phản hồi thì hôm nay mới lại dám ôm bàn phím gõ tiếp một bài về cái sự mặc của các đấng nam nhi hiện nay. Không phải là không có đề tài để mà viết, chỉ là nhiều khi sợ mình hiểu chưa đủ kỹ, biết chưa đủ sâu để có thể viết hay và viết tốt về cái gì đó nên lương tâm người viết không cho phép mình viết. Không như một số ai đó, thích gì viết nấy, chủ yếu là nhằm mục đích câu view.

Chuyện mà mình muốn nói hôm nay thì có lẽ nhiều bạn cũng biết rồi nhưng hình như chưa ai nói lên thì phải. Đó là chuyện về những bộ cảnh phục màu xanh của khối ngành công an, cảnh sát được mang ra làm một món đồ thời thượng để lừa tình thiên hạ.

Mẹ tôi và những câu chuyện tếu trong cuộc sống

Tôi năm nay 17 tuổi, tất nhiên để tính tới chuyện chồng con thì đúng là quá sớm và xa vời , có điều những gì tôi sẽ nói dưới đây chỉ là những phút tếu táo giữa tôi và mẹ  thôi. Với những khái niệm đầy tính con gái mà mẹ  đưa ra cho chính tôi và cả … chồng tương lai ( chưa xuất hiện ) của tôi nữa, một câu chuyện tếu nhưng đầy nghiêm túc nhé !

1. Với mẹ, con gái thì phải …

Việc học không cần sự cạnh tranh để phát triển. Nó cần tình yêu

Mấy hôm nay viết rồi chia sẻ lên Facebook, mình không nghĩ được mọi người quan tâm và lan truyền nhiều đến vậy. Nhìn thấy các phản hồi tích cực, mình vui. Nhìn thấy các phản hồi tiêu cực, mình cũng vui. Ít ra điều này đánh động được suy nghĩ và khiến họ nói ra suy nghĩ, đỡ hơn chẳng suy nghĩ gì. Đúng sai thì còn phải đợi.

Có một điều tui hơi lạ khi các bạn tranh luận, các bạn hay nhầm lẫn giữa chân lý và ý kiến cá nhân. Một chân lý thì luôn đúng trong mọi môi trường. Nó không phụ thuộc vào cảm nhận của tui hay của anh, nó nằm ngoài suy nghĩ của mọi người.

Tui lấy ví dụ, Mặt trời thực ra không mọc hướng Đông. Hướng Đông là ý kiến cá nhân của vài trăm triệu người trên Trái đất này. Mặt trời không mọc. Nó đứng im và Trái đất chúng ta chạy lòng vòng quanh nó. Đó mới là chân lý, hướng Đông không phải chân lý, vì còn có hướng East, còn có itä, còn có 東, bạn thấy đó, họ không viết Đông. Tui đứng trên sao Hoả, sao Thuỷ, hay ngoài Thái dương hệ, nó sẽ mọc hướng khác, hoàn toàn khác. Ví dụ có người ngoài hành tinh khác, họ sẽ nói là hướng #@+%& gì đó.

Hồi ký cựu thanh niên nghiêm túc cay đắng

Để mình kể cho các bạn nghe cuộc đời thanh niên khổ như con hổ của mình. Câu chuyện có nhiều từ ngữ thiếu thơm tho và tư tưởng không phù hợp cả thuần phong mỹ tục lẫn tiên tiến cách mạng, bạn nào đọc thì tự mà chịu lấy hoàn toàn trách nhiệm.

Thời thanh niên, xung quanh mình khá nhiều thanh niên(!). Thanh niên mình hay chia thanh niên ra làm ba loại: thanh niên thông minh, thanh niên đần độn và thanh niên không thông minh cũng không đần độn, tức thanh niên nhạt nhẽo tầm thường. Hồi ấy mình quyết định là mình chỉ chơi với thanh niên thông minh thôi, vì mình cho rằng bọn đần độn và tầm thường thì không xứng đáng (toàn bộ sự chia chác này cũng là sự đần độn của mình vậy, nhưng khi còn đang đần độn thì làm sao biết là mình đần độn cho được).

Lại nói chuyện thanh niên thông minh mình lại chia làm hai loại: thanh niên ồ de và thanh niên cay đắng. Thanh niên ồ de thì cách đếch gì cũng ồ de được. Họ đủ thông minh để ngửi cứt thấy thối, ngửi hoa thấy thơm, nhưng họ chỉ tập trung vào hoa thôi, hoặc giả nếu có bàn chuyện cứt, thì cũng chỉ bàn theo kiểu ồ de, không bao giờ bàn theo lối cách mạng. Hùng hổ cách mạng là đặc trưng của thanh niên cay đắng, trong đó tất nhiên có một đứa đần độn không biết mình đần độn, là mình.

Khổ lắm các bạn ạ. Cái đếch gì cũng cay đắng được. Mình tưởng là chỉ mình mình mới biết cứt thối. Mình tưởng là sự tồn tại của cứt có thể chấm dứt ngay nếu ai cũng nghiêm túc như mình. Mình mơ đến một đất nước kia nơi toàn hoa thơm cỏ mượt và vắng hẳn mùi cứt. Và những ai không suy nghĩ như mình, trừ bố mẹ ông bà mình ra thì mình liệt vào hạng vứt đi cả.

Nhờ thông minh như thế nên mình nghiêm túc và cay đắng sống một mình suốt tuổi thanh niên. Mình nghe nhạc già, mình đọc sách già, mình chơi với người già. Mở mắt ra là cứt ập vào người: toàn những thứ thối tha del thể nào mà chấp nhận được. Thế mà cái bọn ồ de kia và những bọn khác vẫn cứ phơn phớn lên như một lũ rồ, !@#$%^&*()&( chúng nó chứ!

Cho đến một ngày, các bạn ạ, không có chuyện gì xảy ra cả. Cứt thì vẫn hoàn cứt. Lũ thanh niên trước kia nay đã già đi, thông minh hay đần độn rồi thì cũng gia nhập tập hợp nhạt nhẽo tầm thường cả, đẻ ra một đống con và post một đống hình lên Facebook. Mình cũng già lắm rồi, nhưng del có gì để post, ngoài thỉnh thoảng mấy câu chửi rủa vặt vãnh. Cay đắng lắm các bạn ạ.

Đến một ngày khác, vẫn không có chuyện gì xảy ra, nhưng mình quyết định là mình khổ quá đủ rồi. Mình cảm thấy là sự cay đắng ở bên trong mình đã quá nặng, quá nhiều, quá độc hại đến mức cơ thể mình buộc phải tống khứ nó ra theo đường hậu môn, nói như Nguyễn Đức Sơn là một ngày kia rảnh rỗi leo lên trời, ỉa. Xong thì mình thấy nhẹ nhàng lắm. Trong lúc bâng khuâng như thế, mình nhận ra một điều hết sức quan trọng: rằng thực ra, cùng một lúc, mình vừa thông minh, vừa đần độn, vừa nhạt nhẽo tầm thường, vừa ồ de lại vừa nghiêm túc.

Nhưng mình không còn cay đắng nữa.

Có mùi gì đó ngòn ngọt thơm thơm ở đâu đây.

But Chi

*Featured image: Xavier J. Peg ☠

Duyên phận là đôi dép. Và đâu đó trên thế gian này, sẽ có chiếc còn lại hợp với bạn và dành cho bạn

Người ta nói con người là món quà của Thượng Đế và cũng có người nói cuộc sống là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho con người. Người ta bảo, dẫu cuộc sống cho trăm ngàn khó khăn thì cũng hãy cảm ơn Thượng Đế bởi Người đã cho ta ĐƯỢC SỐNG _ và đó chính là đặc ân lớn nhất của chúng ta.

Vâng! Tôi đã cảm ơn Thượng Đế và có lẽ nhiều người trong số các bạn cũng cảm ơn Người về điều đó, nhưng có ai biết không. Ta nhận món quà mang tên cuộc sống nhưng ta quên mất sợi dây mà Người dùng để buộc món quà đó chính là sợi dây mang tên Duyên Phận.

Bạn được quyền tận hưởng món quà đó nhưng không có quyền điều khiển nó theo ý muốn của bạn. Bạn được vận hành nó chạy theo năm tháng nhưng bạn chẳng thể biết được điều gì có thể đến với mình trong suốt thời gian đó. Nó có thể là một tai nạn bất ngờ mà sau tai nạn đó họ thường biện minh bằng câu “sống là tốt rồi”, nó có thể là một mất mát lớn về vật chất như phá sản, như mất cắp và ta lại nghe đâu đó Thượng đế lại nói rằng “của đi thay người” và khi một ai đó quan trọng rời bỏ cuộc sống của ta, bỏ ta bơ vơ trên con đường chông chênh chẳng biết đi về đâu thì Thượng Đế lại ghé tai ta và thì thầm “người này đi để người khác tốt hơn sẽ đến với con”. Người khác? Một người tốt hơn hay một kẻ vì quá đau khổ mà được con vớ bừa.

Ta vốn dĩ chẳng thể biết được ngày mai ta sẽ gặp ai, sau này ta sẽ làm gì, rồi ta sẽ cưới ai và con ta sinh ra là trai hay là gái … bởi nó là chuyện của tương lai. Ta vốn chẳng đủ quyền năm để thay đổi quá khứ, để sửa chữa lỗi lầm, để thu hồi nước mắt, để rút lại những lời nói ngu dại hay để thay đổi một vết thương … bởi đó là chuyện của quá khứ.

Còn hiện tại, liệu ta có thể chọn được người ta yêu, ta có thể ngăn được nỗi nhớ, ta có né được nỗi buồn và có làm cho nước mắt ngừng chảy được không? … cũng hoàn toàn không thể. Cuối cùng thì những thứ thuộc về cảm xúc vốn chẳng thể do con người quyết định, loay hoay trong vòng xoáy cuộc đời mãi rồi cũng chẳng thể thoát ra khỏi ma trận của 2 chữ “duyên phận” vốn đã được Thượng Đế mặc định trong món quà mang tên cuộc sống.

Tôi từng thấy một người con gái vét cạn nước mắt để níu chân một kẻ đã dứt khoát ra đi để rồi thứ cô nhận được không còn là một khối thủy tinh vỡ mà còn là một bàn tay be bét máu. Tôi từng chứng kiến một cô gái vẫy vùng để thoát kiếp cave nhưng khi quay về với sự sạch sẽ cô chẳng thể thắng được sự ruồng rẫy của hiện tại khắc nghiệt. Tôi cũng từng bắt gặp vô vàn những mảnh đời khó khăn, họ vắt sạch sức lao động, họ dùng cạn quĩ thời gian cho công việc và những giọt mồ hôi lao lực ấy cũng chẳng thể đưa họ thoát khỏi kiếp nghèo trong khi có những người sinh ra được trời phú cho nhan sắc mặn mà và một ngày vài tiếng đứng cười với ống kính vô hình là họ đã kiếm được một số tiền hơn hẳn lương một tháng của người lao động….. Vậy ai dám nói, cuộc sống này chỉ cần cố gắng là có thể chinh phục tất cả.

Hôm nay bạn buông tay cho người bạn yêu thương ra đi nhưng ai biết đâu đó ngày mai khi vô tình gặp nhau trên phố vắng, họ lại lao vào chinh phục bạn như một con thiêu thân. Một đôi yêu nhau chia tay nhau, trai lấy vợ gái lấy chồng nhưng ai nào biết được sự trớ trêu của số phận có thể sẽ bắt họ gặp lại nhau khi hạnh phúc đôi bên bị đổ vỡ. Nhìn cụ bà ngoài 60 vẫn đơn thân độc chiếc, bạn tặc lưỡi “ế rồi”, nhưng bạn à, với tuổi trẻ tình yêu là tình dục nhưng đến một độ tuổi nào đó, tình yêu chỉ đơn giản là sự ấm áp khi bên nhau và sợi dây duyên biết đâu sẽ mang đến cho bà một tình yêu vào tuổi xế chiều với một bờ vai ấm lòng người. Duyên _ theo tôi là đôi dép và đâu đó trên thế gian này, sẽ có chiếc còn lại hợp với bạn và dành cho bạn!

Nói dài dòng chớ tóm gọn lại là mọi người đừng đau khi chia tay, đừng chờ khi còn ế, đừng buồn khi còn lẻ loi và cũng đừng đi tìm 1 nửa của mình bởi có lẽ sợi dây duyên phận không cho bạn được chọn người mà bạn thực sự muốn đâu. Đâu đó trên thế gian này, tôi nghĩ một nửa của bạn đã được chỉ định.

 

Yến Mèo

*Tattoo artist: Tinka at PIINK,  Basel, Switzerland

10 điều con nên cân nhắc khi làm con của mẹ

Không cứ phải mẹ sinh con ra thì mẹ là mẹ của con. Không cứ phải kiếm tiền ra nuôi con thì mẹ là mẹ của con. Lẽ thường, mẹ (và người đời) cứ bắt buộc con phải gọi người sinh ra mình là mẹ. Nên con đâu có chọn lựa nào khác, phải không con? Vì con không tự chọn thời điểm và cách thức mình sinh ra, nên hôm nay, mẹ viết đơn này, đề xuất được làm mẹ của con.

Ở đơn này, mẹ sẽ phân tích hoàn cảnh, quan điểm, sự khác biệt, lợi ích, nhưng gì được và chưa được từ nơi mẹ, có sự so sánh với những người mẹ khác. Để con có thể đọc bất cứ khi nào con cần, những khi con buồn, hoang mang hay hoài nghi về mẹ, hay kể cả khi con nói con yêu mẹ nhất trần đời. 

Thành công lớn nhất của một đời người

Ba mươi hai năm trước, trong lúc người ta nghỉ lễ, mẹ xách giỏ đi đẻ. Lòi ra một đứa đen thui. Có người chị kêu mẹ bằng dì, sau khi đi thăm mẹ nằm ổ, về nói với mẹ của chỉ: mẹ, con nói mẹ nghe mẹ đừng nói lại kẻo dì Mười (mẹ mình í) buồn, chớ con bé của dì xấu lắm mẹ ơi!

Chuyện này, bây giờ thỉnh thoảng còn nhắc lại trong giỗ quẩy ở ngoài nhà. Theo cách nói của các nhà lý luận học, gọi là xấu có nguồn gốc.

Do vậy, sau này, được nghe nhiều người khen đẹp, nhiều khi là xã giao, nhiều khi là khen cho vui, nhiều khi là vào thời điểm đó mắt họ tự dưng có hào quang sao đó (hehe), thì chưa bao giờ trong đời mình, mình nghĩ là mình đẹp. Đánh chết cũng không tin là mình đẹp.

Mình cũng biết, có rất nhiều người chê mình xấu, thô, đen, chả có gì đặc biệt, thấy gớm, đại loại vậy. Mình cũng chưa bao giờ (thành thật hoàn toàn) thấy phiền lòng vì chuyện đó. Đó là vì, họ nhìn bằng những đôi mắt hoàn toàn khỏe mạnh, bình thường.

Hỡi những anh chàng không dám mặc đẹp

Tôi có một lời cảnh báo dành cho những anh chàng đang tò mò click đọc vào bài viết này chỉ vì cái tên của nó nhưng lại có định kiến về cái đẹp cũng như thích sự xuề xòa và không có nhu cầu khiến bản thân mình đẹp lên, thì xin lỗi. Mời bạn ra ngoài và đừng đọc tiếp. Còn những anh chấp nhận việc có thể mình chưa mặc đẹp và muốn mình đẹp lên thì xin mời, bạn đã đến đúng chỗ mình cần phải đến rồi đấy.

Chuyện tình Instagram

 

NHỮNG Ô VUÔNG – NHỮNG NGƯỜI TÌNH