16.9 C
Da Lat
Thứ Sáu, 9 Tháng 5, 2025

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Triết Học Đường Phố - PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN
Trang chủ Blog Trang 319

Cảm nhận từ quyển truyện “Lấp Lánh”

Trong mòn vẹt của những giấc mơ, có giấc ngắn, giấc dài, không đầu không cuối và tất nhiên hình hài của nó cũng chẳng gọi thành tên, chưa có bất  cứ điều gì là rõ rệt như chính tình yêu của các nhân vật trong Lấp Lánh của Ekuni Kaori vậy, một thứ tình cảm dịu dàng, buồn bã và mơ hồ.

Tôi tìm đến Lấp Lánh của Ekuni Kaori không phải là 1 sự ngẫu nhiên như những quyển mà tôi từng có. Có những tựa tôi chẳng thể nào nuốt nổi đến trang thứ 49 như quyển “Ai và ky ở xứ sở những con số tàng hình” của Giáo sư Ngô Bảo Châu và người đồng tác giả với ông là Nguyễn Văn Phương, hay tựa Lolita của Nabokov mà Dịch giả Dương Tường đã dịch. Có những điều trong đó tôi chẳng thể nào thấu nổi, dù cứ bảo với mình rằng cố thử xem sao, mọi người bảo đây là quyển nằm trong top 100 ấn phẩm văn học xuất sắc nhất thế kỷ XX, vậy mà nó chỉ dừng lại ở trang 115 không hơn không kém, và vẫn nằm meo mốc trên kệ từ 9 tháng nay, chắc có lẽ do sự ngu dốt của bản thân nên chưa đủ ngữ nghĩa để thấu hiểu những tác phẩm này hoặc mình chưa thật sự toàn tâm toàn ý để đưa chúng và não.

Nếu bạn trông thấy một cô gái đang…

Viết cho tôi và cho những cô gái đã từng uống say…

Nếu bạn trông thấy một cô gái uống say trong một quán bia, thì đừng vội vàng nhận xét cô ấy hư nhé! Bởi vì bia rượu không phải là tiêu chí để đánh giá một con người. Hãy nhìn vào chiếc bàn cô ấy đang ngồi, chiếc bàn trơ trọi những vỏ lon và một mình người đang uống. Con trai cũng thường uống say, hoặc là khi đang vui hoặc là khi đang buồn …còn cô ấy là đang đơn độc.

Nếu bạn trông thấy giọt nước mắt lăn ra từ khóe mi một cô gái đang cúi gằm, trong tay là một cốc bia được tiếp tục đưa lên miệng. Vậy thì hãy ngăn cô ấy lại nhé ! Hãy để cốc bia đó ra xa một chút, hãy gọi một ly chanh đá và đưa cho cô ấy một túi khăn giấy, bởi vì bạn biết không, đứng trước mặt bạn là một cô gái đã phải chứa đựng quá nhiều thương tổn. Đến mức cô ấy cần phải tự chuốc say bản thân để nỗi đau bằng cách nào đó rời khỏi cô ấy nhưng vô ích.

Nếu bạn trông thấy một cô gái đang la hét tên một ai đó và cơ thể thì nồng nặc mùi rượu, thì cũng đừng vội cười cợt cô ấy nhé!. Có thể người được gọi tên đó rất quan trọng, có thể đó chính là nguyên nhân khiến cô ấy say xỉn như thế. Và lúc này cô ấy cần một cái nhìn khách quan của những người dưng, chứ không phải đôi mắt dành cho một kẻ trốn trại tâm thần đang loạn hét.

Nếu bạn trông thấy một cô gái đang rít một điếu thuốc lá và nhả ra những làn khói đắng nghét một cách bất cần. Vậy thì hãy giật nó ra khỏi tay cô ấy, hãy nhắc lại cho cô ấy nghe về những gì cô ấy đang có, gia đình, bạn bè và một người xa lạ đang quan tâm cô ấy lúc này. Hãy nói cho cô ấy biết tự hủy hoại bản thân không bao giờ là một sự trả đũa thú vị cho cái tên khốn nào đó mà cô ấy khắc tên trong tim.

Nếu bạn trông thấy một cô gái đứng trên cầu với khuôn mặt tái mét, hãy nở một nụ cười và làm quen với cô ấy. Hãy cho cô ấy thấy sự chân thành vô hại của bạn, hãy đưa bàn tay của mình ra níu giữ cô ấy, bạn sẽ không biết mình vừa làm một điều ý nghĩa thế nào đâu, và bạn sẽ biết ơn chính mình lắm thay vì đọc báo sáng hôm sau khi biết tin một cô gái nhảy cầu tự tử.

Nếu bạn trông thấy một cô gái ngồi gục bên vệ đường giữa hàng mưa giăng ngày càng nặng hạt. Vậy thì hãy cầm một chiếc ô và che cho cô ấy nhé !  Có lẽ cô ấy sẽ không cảm kích bạn, có lẽ cô ấy sẽ không thèm đếm xỉa đến bạn, nhưng ít ra thì trong một khoảnh khắc xa lạ bạn cũng đã trở thành bầu trời khô ráo cho một ai đó mà, đúng không?

Nếu bạn trông thấy một cô gái đang tự mỉm cười, cười nhiều đến mức ngây ngốc ở bến xe bus. Vậy thì hãy nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói “Dừng lại đi, cô gái” nhé !  Cô ấy chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên, có thể sẽ giận dữ nhưng ít ra thì cũng không còn đeo bộ mặt giả tạo mà mỉm cười nữa. Biết đâu cô ấy sẽ cảm ơn bạn, con người ta che dấu mình cũng là có lí do nhưng đôi khi chẳng cần lí do cũng có thể gỡ nó xuống, đó là lúc có một người đủ tinh ý để nhìn ra những thương tổn trên nụ cười tưởng vô hại ấy.

Nếu bạn biết một cô gái luôn vùi mình vào giấc ngủ, vậy thì đừng chần chừ mà kéo cô ấy dạy nhé! Chẳng ai muốn ru mình vào những giấc ngủ dài, chỉ có những cô gái vì quá cô đơn mới phải tìm bình yên  như thế. Nếu như cô ấy kiên quyết chống lại sự lôi kéo của bạn thì cũng đừng nản lòng, hãy mở một bản nhạc không lời nhè nhẹ, hãy hát vu vơ vài câu gì đó và nói với cô ấy: “Trời hôm nay rất đẹp!” Cô ấy sẽ tỉnh thôi, thử mà xem…

Con gái uống say không phải là điều xấu, nhưng nên say lúc nào và tại sao phải say lại cần nghĩ rất đau đầu. Có hứng thì uống, uống say lại buồn …

Con gái hút thuốc lá cũng chẳng phải đã sai, con trai có quyền buông thả thì cô ấy cũng muốn thử nó trong phút chốc thôi, nam nữ bình đẳng có gì mà không thể ?

Con gái lụy tình, đừng nói thế gian con trai không có kẻ như thế, quan trọng là cô ấy đã mạnh mẽ thế nào để vượt qua, đó mới là điều đáng quý của một cô gái.

Giá trị của nỗi đau thể hiện ở việc dừng lại ..
Dừng lại việc tự khiến bản thân đau đớn.
Dừng lại việc tự giam hãm tâm hồn mình trong cái mớ cảm xúc vớ vẩn tiêu cực.
Cuộc sống sẽ đẹp hơn rất nhiều, nếu bạn biết dừng lại, cô gái ạ : )

 

Hoa Vô Thường

*Featured image: Hoa Vô Thường

Sự kiện 21-12-2012 là Tận Thế hay Tiến Hóa?

*Featured image: alienanthropology

 

Bạn đã từng nghe nói về sự kiện 21-12-2012 rồi chứ? Sự kiện này được mô tả khác nhau dưới cái nhìn của nhiều người, người thì nói đó sẽ là thời khắc cuối cùng của trái đất trước khi bị diệt vong hay là ngày tận thế, người thì nói đây là một sự chuyển đổi lớn, và đó sẽ là sự tiến hóa, thăng linh (Ancension) của các hành tinh trong thiên hà cũng như của các sinh mệnh sống trong đó (trái đất của chúng ta là một trong những hành tinh đó).

Nó không phải là ngày tận thế, đó chỉ là tin đồn nhảm nhí được phóng đại bởi giới truyền thông mà thôi, sự thật là đây chính là thời khắc quan trọng, sự kiện 29250 năm mới có một lần, bắt đầu từ thời điểm này trở đi sẽ là thời điểm sẽ đưa chúng ta tiến hóa, trở nên thức tỉnh với một tâm thức cao hơn, mở rộng hơn, như một bông hoa đã đến ngày nở ra rồi, và đây chính là thời điểm đó. Cho dù bất kì việc nhận thức của bạn đang bị che đậy trong cuộc sống ra sao, bạn có thể cảm thấy rằng chúng ta đang đứng trước một sự thay đổi rất lớn ở trên trái đất hiện giờ. Tâm thức của vũ trụ đang dần thay đổi.

Hà Nội thu, Hà Nội gió

 

 

Nhiều người đã quen đọc những bài thơ, nghe những bản nhạc về Hà Nội mà trong đó nhan nhản hai chữ “Hà Nội”, “Hà Thành”, “Thăng Long”…  Nhưng khi đọc một bài thơ không hề nhắc một chữ nào đến Hà Nội mà cái khí vị của mảnh đất vừa thanh lịch lại vừa giản dị, vừa hào hoa lại vừa lãng du ấy vẫn thấm đẫm trong tâm hồn ta, thì đó chính là bài thơ “Gió đầu ô”của nhà thơ lang thang Chu Hoạch.

 

Gió đầu ô vào mùa chớm lạnh 

Mạnh hơn và có lẽ sạch hơn 

Hè bạc nắng rõ đường viền ô gạch 

Gió đầu hè che ngực tấm chăn đơn 

Tư tưởng và DNA

DNA (Deoxyribonucleic acidhay (Divine Nature Awareness)  chiều kích bên trong, nó vừa là vật chất vừa là phi vật chất. Trong thực tế, DNA thiên về phi vật chất nhiều hơn là vật chất. DNA là một nhóm các chuỗi thẻ được chọn lọc, sắp xếp và lắp ráp bởi “Nguồn Cội” (Thượng đế) tạo ra trong hình hài vật lý dành cho bạn. Và đó là sự lựa chọn dành cho trải nghiệm cuộc sống riêng của bạn, sử dụng nó như thế nào là nguyện vọng riêng của bạn.

Hệ thống trong cơ thể là một hệ thống từ đơn giản đến phức tạp mà qu nó chúng ta dùng nó để tương tác với không gian vật chất này. Không nơi nào mà sự phân chia thể hiện rõ hơn với DNA. Về bản chất, DNA là biểu hiện đầu tiên của kế hoạch chi tiết về nguồn gốc của “ý tưởng” của bạn. Đây là nơi gặp gỡ của tinh thần và thể chất. Trong nhiều năm, chúng ta là một giống loài có tư tưởng bị mắc kẹt trong nhận thức của ba chiều và DNA do đó được xem là hoàn toàn thuộc về ba chiều trong tự nhiên, nó ngăn chặn chúng ta thấy được bức tranh tổng thể về sự thật của cuộc sống, cũng như sự thật về vũ trụ vĩnh cửu này.

DNA, giống như mọi thứ khác, có một từ trường và như vậy, không chỉ giới hạn chiều thứ ba. Nó là liên chiều. DNA bao gồm vật chất và cả phi vật chất. Trong thực tế thì DNA thiên về phi vật chất nhiều hơn là vật chất trong tự nhiên, một phần DNA mà chúng ta thấy thuộc về những vấn đề liên quan đến mặt sinh học, đó là protein mã hóa và di truyền, là không đáng kể với lượng năng lượng phi vật chất từ DNA, đó là những thông tin trong tự nhiên. Nhiều người nghĩ rằng khả năng của họ bị hạn chế không vượt ra ngoài so với những gì được mã hóa trong DNA giống như là án chung thân nhốt họ mãi trong đó, nó là gánh nặng cho những vấn đề khác nhau từ béo phì đến biến dạng, nhưng DNA là một chuỗi các thẻ đã được lựa chọn và sắp xếp bởi Nguồn cội (God) tạo ra trong hình ảnh về bạn, và đó là sự lựa chọn của bạn trong quá trình trải nghiệm cuộc sống riêng của bạn.

Bạn có thể tăng hoặc giảm tác động giữa DNA với các phân tử và tế bào trong cơ thể bạn. Không thứ gì trong vật lý này mà không chuyển động cả. Kể cả những thứ nhỏ nhất, lặt vặt nhất. Bất kì những thứ tồn tại đầu tiên trong thế giới vật lý này đều có khả năng thay đổi. Không có gì tồn tại trong thế giới vật chất này có sự thay đổi hoặc không thay đổi mà không có sự tác động cả. DNA không ảnh hưởng đến suy nghĩ của bạn, hay ảnh hưởng sức khỏe thể chất của bạn hay cuộc sống của bạn. Nó là một “Ý tưởng” về việc biểu hiện về thể chất mà liên tục bị sửa đổi bởi tác động suy nghĩ của bạn và tái tạo lại cơ thể mới của bạn theo ý bạn.

Bạn có thể nghĩ DNA giống như là một tháp điều khiển trung gian phát ra những làn sóng rung động mạnh mẽ từ suy nghĩ của bạn đến cơ thể của bạn, lúc này cơ thể tập hợp thông tin phản ánh chính xác từ các sóng năng lượng mà nó đã nhận được. Suy nghĩ của bạn kiểm soát và tác động đến chuỗi DNA của bạn do đó bạn có thể dùng suy nghĩ của mình lên DNA để làm thay đổi cơ thể mình.

Vấn đề nhanh hay chậm là nằm ở chỗ thời gian mà thôi.

 

*Featured image: Wiki Common

Mẹ vẫn nói với con, khi nào con làm một người mẹ con sẽ hiểu

Một ngày, khi con còn niên thiếu, vẫn còn tuổi rong chơi, vô ưu, vô lo cùng đám con nít quanh nhà, mẹ gọi con về, không để ý đến vẻ phụng phịu của đứa trẻ đang dở dang cuộc chơi, mẹ ôm con vào lòng, mẹ khóc rất nhiều, khóc vì người đàn ông của đời mẹ, lúc ấy, lần đầu tiên trong những năm tháng thơ dại, con bỗng cảm thấy đau lòng vì những điều mà chính con còn chưa hình dung và tưởng tượng ra.

Một ngày, khi con tròn 15 tuổi, lần đầu tiên bỏ nhà đi bụi vì những cãi cọ và xung đột trong cuộc sống của một đứa đang trong giai đoạn nổi loạn, mẹ lôi con về, vừa đánh con vừa khóc, mái tóc đen của mẹ lấm tấm bụi, gương mặt mẹ hằn lên nỗi đau, sự lo lắng, và vất vả sau một ngày dài bon chen mệt mỏi kiếm sống nuôi con lại thêm sự ngỗ ngược của đứa con gái mà mẹ dứt ruột đẻ ra, mẹ như bùng nổ, còn con cảm thấy cuộc sống này, con tồn tại là một điều thừa thãi.

Bàn Về Cải Cách – Phần 1

 Dẫn Nhập

Thế giới mà chúng ta đang sống vận động không ngừng. Sự thay đổi từng ngày đó đã đặt ra bao thách thức cho mỗi quốc gia trong quá trình phát triển của mình.

Hãy thử nhìn sang tốc độ phát triển của các nước bạn. Trung Quốc đang vươn lên từng giờ, trở thành con rồng châu Á; Nhật bản vừa bị thảm họa kép tàn phá, nay cũng đang dần hồi phục; Ấn Độ thì tiếp tục nỗ lực không ngừng để  trở thành một cường quốc khu vực trong nay mai;  Đài Loan, Hàn Quốc, In-đô-nê-xi-a, Sin-ga-po,…  Tất cả láng giềng chúng ta đều đang tăng tốc để chạy đua với phương Tây, với Mĩ.

Và đương nhiên, đất nước ta cũng không đứng ngoài guồng quay của thế giới. Giống như họ,Việt Nam cố gắng sải bước thật nhanh, thật xa, nhưng chúng ta vẫn đang bị tụt khá xa phía sau, điều đó thực sự đáng buồn.

Nguyên nhân kìm hãm? Đâu là nguyên nhân kìm hãm? Đó là câu hỏi không còn xa lạ với chúng ta, đã có nhiều lần trên khắp các diễn đàn, trang báo,… chủ đề này được lôi ra mổ xẻ bằng nhiều hình thức khác nhau. Những câu chuyện về kinh tế, văn hóa, giáo dục, luật pháp,… đã cho thấy khoảng cách khá xa giữa chúng ta và thế giới. “Vậy một đất nước muốn phát triển thì cần đựa vào những nền tảng nào?”. Quân sự, khoa học, kinh tế, giáo dục,…? Nếu kể hết tất cả ra thì e rằng sẽ chẳng bao giờ tìm đủ các biện pháp để tháo gỡ, và như vậy tức là vô ích. Theo cá nhân tôi, tôi mạnh dạn nêu lên những quan điểm của mình xung quanh câu hỏi này: Pháp luật – Giáo dục – Y tế. Đó chính là những lĩnh vực mà tôi nghĩ cần phải bắt đầu ngay từ bây giờ. Tất nhiên cũng có thể tôi sai, bạn nghĩ khác tôi và bạn đúng,nhưng ít nhất ta hãy quan tâm tới nhau một chút để xem xem, điểm chung giữa suy nghĩ chúng ta là gì, biết đâu đó lại là chìa khóa của vấn đề.

Chiếc bánh sinh nhật

Vào một buổi tối nọ, tại 1 quán cà phê vỉa hè, khi tôi và một số người bạn đang tổ chức sinh nhật cho 1 người bạn trong nhóm thì có 1 cô bé bán vé số, tôi đoán là khoảng 11 hoặc 12 tuổi, bước đến và mời chúng tôi mua vé số.

Tôi để ý thấy cô bé mải mê nhìn vào chiếc bánh sinh nhật giống như là chưa từng nhìn thấy nó bao giờ vậy. Bất chợt tôi nhận ra đó là người mà tôi đã từng gặp trong một lần tới một trường học từ thiện dành cho trẻ em nghèo sống lênh đênh trên những chiếc thuyền ven sông, theo trí nhớ của tôi thì đó là một cô bé năng động và rất nghịch ngợm, thế nhưng lần này thì em hiền đến lạ.

Tôi nhìn em một hồi lâu, em vẫn mải mê nhìn chiếc bánh sinh nhật, rồi bất chợt quay sang nhìn tôi. Như chợt nhận ra điều gì, em tiến về phía tôi, tôi nghĩ có lẽ em đã nhận ra tôi. Nhưng không phải, em đi qua chỗ tôi, đi lại mời 1 người bạn khác của tôi, rồi lại mải mê nhìn chiếc bánh sinh nhật lúc này đang ở gần hơn. Như vậy là em đã không nhận ra tôi.

Tôi gọi em lại :
– Nhớ anh là ai không ? Nếu có thì anh sẽ mua vé số cho em
Em trả lời ngay lập tức như thể đó là bản năng sinh tồn:
– Dạ có
– Thật không ?
Sau một chút bối rối, em bẽn lẽn trả lời :
– Dạ không, em không nhớ anh là ai cả

Sau một hồi nói chuyện thì em cũng đã nhớ ra tôi là ai. Bất chợt nhìn thấy em đi chân đất, một người bạn của tôi hỏi:
– Sao em lại đi chân không vậy ?
– Dạ, em không có dép, với lại em đi như vậy cũng quen rồi
Mua cho em 2 tờ vé số, tôi nói nhỏ với em:
– Em muốn ăn bánh sinh nhật không ? Anh sẽ để dành cho em, lát nữa em quay lại lấy nhé ( lúc này bánh vẫn nằm trong hộp và chưa thắp nến)
Hơi bất ngờ trước lời đề nghị của tôi, tuy nhiên tôi thấy em vui ra mặt :
– Em phải đi bán rồi phải ra ngoài cầu cảng phụ mẹ nữa, nếu được lát nữa em sẽ quay lại
Em chào tôi và tiếp tục hành trình đi bán vé số của mình. Lúc cắt bánh sinh nhật, bạn tôi cẩn thận để dành cho em khoảng một phần tư cái bánh một cách gọn gàng và ngăn nắp nhất có thể.

Chúng tôi chờ một lúc lâu không thấy em quay lại, tới lúc cả nhóm đi về vẫn không thấy em quay lại. Bạn tôi cẩn thận gói phần bánh còn lại, sau đó gửi cho anh chủ quán nhờ chuyển lại cho em nếu như em quay lại, theo như cách hành xử của anh tôi đoán rằng đó là một người tốt bụng. Tôi không biết là em có quay lại hay không, nhưng tôi hy vọng là em sẽ quay lại. Và tôi cũng hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ gặp lại em, trong một hoàn cảnh khác, và em cũng sẽ rất khác.

 

Snowball

*Featured image: Will Clayton

5 kiểu “yêu nước” không thể đỡ nổi

Mấy ngày nghỉ lễ 2/9 nhìn bạn bè hết đứa này đến đứa khác xách balô đi du lịch nơi này nơi khác cũng khiến mình thòm thèm. Kể ra được đi đâu đó xa xa một chút để thay đổi không khí thì cũng là một điều thú vị nhưng mà ở nhà mấy ngày này cũng không phải là không có ích. Ít nhất là cũng tiết kiệm được một khoản tiền kha khá, tránh được mấy vụ chặt chém nhân dịp nghỉ lễ và hơn hết là được xem mấy vở hài kịch trên Facebook về lòng yêu nước cũng đáng đồng tiền bát gạo ra phết.

Và sau đây thì mình xin mạn phép liệt kê vài kiểu người và vài câu chuyện về cái lòng “yêu nước” phải bỏ vào trong ngoặc kép của mấy bạn trẻ mà mình có cơ may được trông thấy mấy ngày vừa qua. Mấy điều này chỉ mang tính chất liệt kê thôi còn chuyện phân tích đúng sai, phải trái như thế nào thì mời cả nhà tự đọc rồi cho ý kiến nhé.

Khi cánh cửa tình yêu đóng sầm lại

RẦM…

Tiếng đóng sầm lại của một cánh cửa chưa bao giờ nhỏ nhẹ và êm tai, nhất là khi nó là một cánh cửa của yêu thương. Âm thanh chói tai đó thường đi kèm với nước mắt, với nỗi đau, có khi là với sự chông chênh tìm đến cái chết của những kẻ yếu đuối hay tự kỉ của một tâm hồn lạc lõng.

Khóc…

Không còn trong trẻo như tiếng khóc của một sinh linh chào đời, không còn vô tư như đứa trẻ đòi quà hay ngô nghê của em nhỏ nép sau áo mẹ ngày đầu đến lớp. Nước mắt của người lớn nay sao mặn quá. Mặn bởi sự đời trớ trêu, bởi tình duyên trắc trở, bởi lòng người gian trá, bởi hoàn cảnh bất hạnh, bởi sự nghiệp cheo leo hay chỉ bởi mái đầu nay đã ngã trắng.

Cười…